Nằm trên giường bệnh chán nản chờ chị về, Tử Đan thật muốn phát điên, trong đây không có gì để làm, không mang theo bài để học, không có ti vi để xem, một sự chán nản bắt đầu bao quanh căn phòng. Những viên thuốc và chai thuốc sịt được đặt trên bàn như đang nhắc nhở cô uống thuốc. Nhưng Tử Đan chưa ăn gì sao uống đây, cho dù có ăn rồi cô cũng không thèm uống. Cô ngán nhất là uống.
Chán nản bước xuống giường, cô bước lại gần cửa sổ, vén tấm màn sang một bên, đôi mắt đen như ngọc khẽ lay động giây lát, Tử Đan như người bất động đứng ngắm nhìn thành phố trong những ánh đèn lấp lánh ngoài kia.
Cạch!
Tiếng người đầy cửa vào làm Tử Đan giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cô tưởng y tá đến nhắc mình uống thuốc, vì vừa nãy chị y tá có thông báo là vào giờ này chị lại đến nhắc cô, kẻo cô lại quên nên Tử Đan liền nhăn mày, nhưng vẫn tươi cười đáp chị ơi, lát em nhất định sẽ uống thuốc mà, chị không cần nhắc đâu.
Người nào đó vừa bước vào nghe được câu nói này liền nhíu mày, nhìn tấm lưng đang quay hướng ngược lại với mình, cậu không khỏi khó chịu. Xem ra vẫn còn tốt đấy chứ, khác hẳn vẻ mặt lúc sáng. Không biết cậu ta ăn gì mà ngay cả thuốc cũng không chịu uống, muốn làm người khác lo lắng mới can tâm đây.
Từ khi nào mà tôi đổi giới tính vậy?
Giọng nói trầm trầm mang chút khó chịu vang lên trong căn phòng yên ắng, Tử Đan giật mình quay đầu bất ngờ nhìn người đối diện. Trong lòng đang cầu nguyện cho Thiên Chỉ Hạc đừng tới làm phiền cô. Tử Đan nhìn chằm vào túi đồ trên tay Thiên Tỉ, bỗng chốc bụng lại đánh trống biểu tình kêu lên vài tiếng.
Bụng à tao biết mày đói rồi nhưng đừng biểu tình ngay lúc này chứ!
Thiên Tỉ bỗng cười vang khi nhìn thấy biểu hiện này của Tử Đan, cứ ngỡ là cô nàng sẽ e thẹn mà đỏ mặt, nhưng ngờ đâu người đối diện lại da mặt dày đến vậy, hung dữ phản bác lại cậu vui lắm sao mà cười? Cười cười cười cái đầu cậu.
Bạn cùng lớp, lúc cậu ngất cả lớp rất lo lắng cho cô bạn mới như cậu đấy. Thiên Tỉ đi lại đặt túi đồ lên bàn, nhiệm vụ của cậu là đi tới thăm cô bạn cùng lớp này. Học chung lớp với nhau nên cậu mới đến thăm, nếu không bận biểu diễn cậu cũng không đời nào lại đến đây.
Cậu bỏ khẩu trang ra được rồi, ở đây không có fan đâu. Tử Đan ngồi xuống ghế hiếu kỳ lấy tay mở túi đồ ra xem, mắt dán vào những hộp cơm trong đó nhưng vẫn nói vài câu với Thiên Tỉ.
Trước kia, bạn bè thì ít lại không có bạn thân, bệnh cũng không ai đến thăm cũng chẳng ai quan tâm. Bây giờ may mắn được người chị kết nghĩa chăm sóc, lại được làm bạn với người nổi tiếng hơn thế lại là thần tượng của mình nên cô rất vui, nhưng vẫn cố giấu trong lòng không biểu lộ ra ngoài.
Thật ra... được học chung, nói chuyện với thần tượng tim Tử Đan sắp nhảy ra ngoài rồi, nhưng học lâu dần cô cũng quen, đôi khi da mặt rất dày nên cứ giấu tâm tình bên trong, chứ bấy lâu nay Tử Đan muốn xin chữ ký TFBoys lắm, nhưng vẫn sợ.
Tâm trạng cũng có lúc thất thường thật, trong học tập không những không sợ, ngược lại còn đối đầu với Dịch Dương Thiên Tỉ, sau mỗi lần như vậy y như rằng cô lại hạnh phúc được nhận ánh mắt thân tình của các bạn trong lớp dành cho mình hay nói đúng hơn là Tứ Diệp Thảo.
Này thì hỏi sao không đối đầu.
Dù sao cái danh hiệu học sinh xuất sắc cô vẫn luôn cố gắng giữ vững nó, biết rằng Thiên Tỉ học giỏi nhưng không thể vì vậy mà nhườn ngôi vị cho cậu ta. Vẻ ngoài của Tử Đan rất chi bình thường thì ít nhất phải giỏi về mặt học tập để người ta không xem thường. Mỗi khi kiểm tra, điểm cô luôn cao nhất lớp nhưng lại tuột xuống hạng thứ ba sau Thiên Tỉ. Vương Nguyên và Thiên Tỉ đều học giỏi, chỉ tiết là cô chưa bằng họ. Tính Tử Đan cũng hơi tham lam nên vẫn cố sao cho vượt hoặc bằng hai vị thần tượng nổi tiếng.
Ờ ăn đi có lòng tốt mua cho cậu ăn đấy. Thiên Mỹ đâu rồi?
Không cần nói Tử Đan cũng rất tự nhiên mà mở ra ăn, hộp cơm với chiếc đùi gà thơm ngon tỏa mùi thơm ra khắp căn phòng làm Tử Đan đói lại càng đói, chỉ muốn ngay tức khắc được ăn chiếc đùi gà thơm ngon này.
Chị ấy đi mua sách rồi.
Thiên Tỉ im lặng để Tử Đan ăn, còn mình thì lấy điện thoại ra lướt web. Cả căn phòng chìm trong im lặng, hai người mỗi người một việc.
Qua mấy phút sau....
Ăn no nê xong Tử Đan ngồi trên giường bệnh nghịch gối, nhìn tình trạng hiện giờ có ai nghĩ đây đang là bệnh nhân?
Tử Đan sau một hồi nghịch gối chán nản, ánh mắt đầy tính tò mò nhìn Thiên Tỉ đang lướt web.
Sao cậu chưa về.
Cất điện thoại vào trong túi, Thiên Tỉ ngước mặt nhìn Tử Đan mới tám giờ thôi, chờ chút đi.
Hở, tám giờ? Tám giờ thì có liên quan gì đến Tử Đan.
Gương mặt lạnh tanh nhìn Thiên Tỉ chằm chằm, ánh mắt rời khỏi người cậu chuyển sang nhìn cánh cửa, đôi tai khẽ lắng nghe âm thanh bên ngoài một cách chăm chú.
Thiên Tỉ, lúc nãy tôi thấy anh ấy chạy vào đây mà.
Em ấy đâu rồi, chẳng lẽ là nhìn nhầm.
...
...
Lại rời mắt nhìn Thiên Tỉ, cậu ta chỉ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với các chị. Thế là làm theo cảm tính Thiên Tỉ đứng dậy tính mở cửa bước ra, nhưng cánh tay vừa chạm vào cửa đã bị Tử Đan ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu lắc đầu nhắc nhở.
Thiên Tỉ khá bất ngờ nhìn Tử Đan sau đó cũng tự bất ngờ với chính mình. Tay của Tử Đan... đang chạm vào tay cậu.
À ừm xin lỗi. Tử Đan vội vàng rút tay ra ấp úng nói.
Thiên Tỉ cảm thấy hơi bối cũng ngại ngùng đôi phần, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng quên đi, bởi vì bạn bè chạm tay nhau chắc cũng không có gì.
Đừng ra đó. Nếu bước ra, không chừng không chỉ cậu bao lấy mà ngay cả tôi cũng không thoát khỏi những lời bàn tán ngoài kia. Ánh mắt đe doạ thầm nhìn thẳng vào mắt Thiên Tỉ.
Cậu chỉ biết bó tay, ánh mắt lơ đễnh sang chỗ khác ừm sao cũng được.
Không gian bỗng trở nên ngột ngạt đến kỳ lạ, Thiên Tỉ cố gắng để tâm trí mình bớt chút hồi hộp, Vương Nguyên đâu rồi, không biết sao giờ chưa tới nữa. Cái cậu này, thật tình chậm như rùa bò.
Ngó nhìn xung quanh, Thiên Tỉ chợt nhớ đến câu nói của Tử Đan khi lầm tưởng cậu là chị y tá. Đóng thuốc trên bàn chưa mở ra vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ Tử Đan chưa uống thuốc. Xem đồng hồ trên tay, nếu tính không lầm thì kể từ lúc tới đây chắc hẳn Tử Đan chưa uống viên thuốc nào.
Uống thuốc đi. Lo lắng cho bệnh tình của cô bạn, Thiên Tỉ ân cần lấy mỗi thứ một viên, tốt bụng rót một ly nước đưa ra trước mặt cô bạn.
Ặc
Tử Đan không khỏi ngạc nhiên, cô biết là thần tượng của cô là một người rất tốt, nhưng cô không nghĩ lại có một ngày chính bản thân mình được thần tượng quan tâm. Đôi tay run run nhận lấy ly nước và ba viên thuốc, Tử Đan vẫn cố giữ nguyên bộ mặt lạnh của mình. Cô biết nếu ai đang nhìn thấy cảnh này chắc hẳn cũng nghĩ cô kiêu căng, nhưng bản thân Tử Đan cũng không hiểu sao mình lại vậy. Cô chỉ biết cố gắng làm sao để trở nên khác biệt thôi.
Xong việc, Thiên Tỉ nhanh chóng lại ghế rồi tiếp tục dọc điện thoại. Tử Đan uống thuốc xong tròn xoe mắt nhìn cậu, thật sự hai con mắt muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Cậu... có bệnh. Tử Đan để ly nước lên bàn, vẫn đôi mắt tròn xoe ấy nhìn Thiên Tỉ.
Hả. Cậu ngạc nhiên nhìn Tử Đan. Bệnh! Bệnh hồi nào? Vẫn đang khỏe mạnh ngồi đây mà.
Ý tôi là chẳng phải cậu ít tiếp xúc với con gái sao. Làm sao mà lại tốt tính đến vậy.
Thiên Tỉ như mấy con chuột ở trong cái lỗ, tha mồ mặt sức cho người ta dùng búa đánh vào đầu. Cậu tốt bụng với người khác là sai?
Không biết. Chắc tôi bệnh rồi nên mới tốt tính giúp cậu. Thiên Tỉ khó chịu lên tiếng.
Vậy là cậu ta cũng có bệnh.
Hay là Tử Đan bệnh rồi nên mới có suy nghĩ ngu ngốc như vậy.
Hi. Vương Nguyên mở cửa bước vào, trên tay là giỏ trái cây. Nhìn có vẻ rất ngon.
Vương Nguyên đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn cô bạn cùng lớp quan tâm hỏi thăm sức khỏe. Cậu rất vô tư mà lấy một trái táo ra ăn ngon lành.
Hello. Mọi người đều ở đây à.
Chị về rồi đây.Mọi người đều ở đây à.
Tuy câu trước câu sau nhưng không ngờ vế sau lại giống nhau như vậy. Tuấn Khải bước vô đầu tiên mỉm cười nhìn mọi người. Tiếp theo là Linh San. Cả hai không thẹn mà cùng nhìn nhau, Vương Nguyên vẫn vô tư ăn táo chăm chú nhìn Đại Ca và Linh San, Thiên Tỉ cầm điện thoại đôi lúc lén nhìn hai người, Tử Đan không quan tâm ngồi gọt táo, mà việc này đáng lẽ không dành cho người bệnh như cô làm.
Chắc do trùng hợp thôi. Linh San mỉm cười để túi bánh vừa mới mua cho Tử Đan, sẵn tay cô lấy luôn trái táo và con dao trên tay con bé để gọt.
Lần sau đừng ăn bánh ở tiệm Cake'S nữa, nếu muốn ăn tự đi mua, chị không tới đó nữa đâu. Nghĩ tới gương mặt kiêu ngạo của Thường An, Linh San tức xì khói, thật trùng hợp để cô gặp đó ngay lúc này. Linh San cũng không bao giờ nghĩ lại có một ngày Ngô Thường An lại là ông chủ của một tiệm bánh. Bình thường nhìn cách ăn mặt của anh ta, cô cứ tưởng là một cậu ấm của một gia đình giàu có nào đó.
Là chị tự nguyện mà.
Sao cũng được. Mấy đứa lại ăn táo này. Linh San nhìn TFBoys đưa día táo ra, mỗi người lại lấy một miếng rồi về chỗ ngồi.
Sao mọi người biết đây mà tìm. Tử Đan chợt nhớ ra sự việc, thắc mắc hỏi.
Hỏi y tá là biết thôi. Tuấn Khải bật cười làm Tử Đan khó hiểu, nhưng cũng lờ đi.
***
Nằm việc một tuần, trong suốt thời gian đó các bạn trong lớp thay phiên nhau đến thăm Tử Đan. Cứ cho là các bạn có lòng tốt thật sự đến thăm cô, nhưng mục đích thật sự vẫn là muốn gặp TFBoys. Và người tới thăm Tử Đan nhiều nhất chính là Mai Hiểu Lam, tính tình cô nàng cũng rất kiêu kỳ và xem mọi người không ai ra gì. Nhưng tới khi gặp TFBoys, cô nàng lại như một người khác trở nên nhu mì hơn.
Không cần một tuần, chỉ sau ba bốn ngày là Tử Đan khỏe hẳn lên nhưng vì sức khở có thể tái phát bất cứ lúc nào nên vẫn phải nằm lại theo dõi.
Sau khi xuất viện trở về nhà, Tử Đan vẫn không thể tin được là mình nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Tâm hồn của cô có thể đã chai lì về cảm xúc. Rất đáng thương. Nhưng đổi lại cô đã nhìn ra được một sự thật, con người vốn không ai làm gì mà không có mục đích cả. Và ngay khi đến thăm cô cũng chủ là giả tạo, mục đích thật sụe của họ cũng chỉ là muốn gặp mặt và xin chữ ký của thần tượng thôi.
Chị đã từng hỏi TFBoys các em làm người nổi tiếng có thấy mệt không?
Đương nhiên câu trả lời của họ sẽ là không. Nhưng trong đáy mắt của mỗi người Tử Đan vẫn nhìn ra sự mệt mỏi của từng người trong họ. Giống như cô, nếu không phải fan cô sẽ không quan sát kỹ đến vậy.
Linh San có đôi lúc vẫn nói là TFBoys vẫn cần có một cuộc sống bình thường như bao người thôi, vậy tại sao họ không thể tạo cho mình một cuộc sống như họ mong muốn. Câu nói của chị làm cho cả cô và TFBoys đều trầm mặc.
Chị cũng đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng trái tim chai lì thì đôi lúc cũng sẽ hóa lửa vì một ai khác thôi.
Cô không hiểu câu nói này có ý gì, chị bình thường có đôi khi ngốc đến đâu, nhưng một khi đã nghiêm túc rồi thì những câu nói chị nói ra đều chứa ẩn một hàm ý đặc biệt.
Chán nản bước xuống giường, cô bước lại gần cửa sổ, vén tấm màn sang một bên, đôi mắt đen như ngọc khẽ lay động giây lát, Tử Đan như người bất động đứng ngắm nhìn thành phố trong những ánh đèn lấp lánh ngoài kia.
Cạch!
Tiếng người đầy cửa vào làm Tử Đan giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cô tưởng y tá đến nhắc mình uống thuốc, vì vừa nãy chị y tá có thông báo là vào giờ này chị lại đến nhắc cô, kẻo cô lại quên nên Tử Đan liền nhăn mày, nhưng vẫn tươi cười đáp chị ơi, lát em nhất định sẽ uống thuốc mà, chị không cần nhắc đâu.
Người nào đó vừa bước vào nghe được câu nói này liền nhíu mày, nhìn tấm lưng đang quay hướng ngược lại với mình, cậu không khỏi khó chịu. Xem ra vẫn còn tốt đấy chứ, khác hẳn vẻ mặt lúc sáng. Không biết cậu ta ăn gì mà ngay cả thuốc cũng không chịu uống, muốn làm người khác lo lắng mới can tâm đây.
Từ khi nào mà tôi đổi giới tính vậy?
Giọng nói trầm trầm mang chút khó chịu vang lên trong căn phòng yên ắng, Tử Đan giật mình quay đầu bất ngờ nhìn người đối diện. Trong lòng đang cầu nguyện cho Thiên Chỉ Hạc đừng tới làm phiền cô. Tử Đan nhìn chằm vào túi đồ trên tay Thiên Tỉ, bỗng chốc bụng lại đánh trống biểu tình kêu lên vài tiếng.
Bụng à tao biết mày đói rồi nhưng đừng biểu tình ngay lúc này chứ!
Thiên Tỉ bỗng cười vang khi nhìn thấy biểu hiện này của Tử Đan, cứ ngỡ là cô nàng sẽ e thẹn mà đỏ mặt, nhưng ngờ đâu người đối diện lại da mặt dày đến vậy, hung dữ phản bác lại cậu vui lắm sao mà cười? Cười cười cười cái đầu cậu.
Bạn cùng lớp, lúc cậu ngất cả lớp rất lo lắng cho cô bạn mới như cậu đấy. Thiên Tỉ đi lại đặt túi đồ lên bàn, nhiệm vụ của cậu là đi tới thăm cô bạn cùng lớp này. Học chung lớp với nhau nên cậu mới đến thăm, nếu không bận biểu diễn cậu cũng không đời nào lại đến đây.
Cậu bỏ khẩu trang ra được rồi, ở đây không có fan đâu. Tử Đan ngồi xuống ghế hiếu kỳ lấy tay mở túi đồ ra xem, mắt dán vào những hộp cơm trong đó nhưng vẫn nói vài câu với Thiên Tỉ.
Trước kia, bạn bè thì ít lại không có bạn thân, bệnh cũng không ai đến thăm cũng chẳng ai quan tâm. Bây giờ may mắn được người chị kết nghĩa chăm sóc, lại được làm bạn với người nổi tiếng hơn thế lại là thần tượng của mình nên cô rất vui, nhưng vẫn cố giấu trong lòng không biểu lộ ra ngoài.
Thật ra... được học chung, nói chuyện với thần tượng tim Tử Đan sắp nhảy ra ngoài rồi, nhưng học lâu dần cô cũng quen, đôi khi da mặt rất dày nên cứ giấu tâm tình bên trong, chứ bấy lâu nay Tử Đan muốn xin chữ ký TFBoys lắm, nhưng vẫn sợ.
Tâm trạng cũng có lúc thất thường thật, trong học tập không những không sợ, ngược lại còn đối đầu với Dịch Dương Thiên Tỉ, sau mỗi lần như vậy y như rằng cô lại hạnh phúc được nhận ánh mắt thân tình của các bạn trong lớp dành cho mình hay nói đúng hơn là Tứ Diệp Thảo.
Này thì hỏi sao không đối đầu.
Dù sao cái danh hiệu học sinh xuất sắc cô vẫn luôn cố gắng giữ vững nó, biết rằng Thiên Tỉ học giỏi nhưng không thể vì vậy mà nhườn ngôi vị cho cậu ta. Vẻ ngoài của Tử Đan rất chi bình thường thì ít nhất phải giỏi về mặt học tập để người ta không xem thường. Mỗi khi kiểm tra, điểm cô luôn cao nhất lớp nhưng lại tuột xuống hạng thứ ba sau Thiên Tỉ. Vương Nguyên và Thiên Tỉ đều học giỏi, chỉ tiết là cô chưa bằng họ. Tính Tử Đan cũng hơi tham lam nên vẫn cố sao cho vượt hoặc bằng hai vị thần tượng nổi tiếng.
Ờ ăn đi có lòng tốt mua cho cậu ăn đấy. Thiên Mỹ đâu rồi?
Không cần nói Tử Đan cũng rất tự nhiên mà mở ra ăn, hộp cơm với chiếc đùi gà thơm ngon tỏa mùi thơm ra khắp căn phòng làm Tử Đan đói lại càng đói, chỉ muốn ngay tức khắc được ăn chiếc đùi gà thơm ngon này.
Chị ấy đi mua sách rồi.
Thiên Tỉ im lặng để Tử Đan ăn, còn mình thì lấy điện thoại ra lướt web. Cả căn phòng chìm trong im lặng, hai người mỗi người một việc.
Qua mấy phút sau....
Ăn no nê xong Tử Đan ngồi trên giường bệnh nghịch gối, nhìn tình trạng hiện giờ có ai nghĩ đây đang là bệnh nhân?
Tử Đan sau một hồi nghịch gối chán nản, ánh mắt đầy tính tò mò nhìn Thiên Tỉ đang lướt web.
Sao cậu chưa về.
Cất điện thoại vào trong túi, Thiên Tỉ ngước mặt nhìn Tử Đan mới tám giờ thôi, chờ chút đi.
Hở, tám giờ? Tám giờ thì có liên quan gì đến Tử Đan.
Gương mặt lạnh tanh nhìn Thiên Tỉ chằm chằm, ánh mắt rời khỏi người cậu chuyển sang nhìn cánh cửa, đôi tai khẽ lắng nghe âm thanh bên ngoài một cách chăm chú.
Thiên Tỉ, lúc nãy tôi thấy anh ấy chạy vào đây mà.
Em ấy đâu rồi, chẳng lẽ là nhìn nhầm.
...
...
Lại rời mắt nhìn Thiên Tỉ, cậu ta chỉ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với các chị. Thế là làm theo cảm tính Thiên Tỉ đứng dậy tính mở cửa bước ra, nhưng cánh tay vừa chạm vào cửa đã bị Tử Đan ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu lắc đầu nhắc nhở.
Thiên Tỉ khá bất ngờ nhìn Tử Đan sau đó cũng tự bất ngờ với chính mình. Tay của Tử Đan... đang chạm vào tay cậu.
À ừm xin lỗi. Tử Đan vội vàng rút tay ra ấp úng nói.
Thiên Tỉ cảm thấy hơi bối cũng ngại ngùng đôi phần, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng quên đi, bởi vì bạn bè chạm tay nhau chắc cũng không có gì.
Đừng ra đó. Nếu bước ra, không chừng không chỉ cậu bao lấy mà ngay cả tôi cũng không thoát khỏi những lời bàn tán ngoài kia. Ánh mắt đe doạ thầm nhìn thẳng vào mắt Thiên Tỉ.
Cậu chỉ biết bó tay, ánh mắt lơ đễnh sang chỗ khác ừm sao cũng được.
Không gian bỗng trở nên ngột ngạt đến kỳ lạ, Thiên Tỉ cố gắng để tâm trí mình bớt chút hồi hộp, Vương Nguyên đâu rồi, không biết sao giờ chưa tới nữa. Cái cậu này, thật tình chậm như rùa bò.
Ngó nhìn xung quanh, Thiên Tỉ chợt nhớ đến câu nói của Tử Đan khi lầm tưởng cậu là chị y tá. Đóng thuốc trên bàn chưa mở ra vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ Tử Đan chưa uống thuốc. Xem đồng hồ trên tay, nếu tính không lầm thì kể từ lúc tới đây chắc hẳn Tử Đan chưa uống viên thuốc nào.
Uống thuốc đi. Lo lắng cho bệnh tình của cô bạn, Thiên Tỉ ân cần lấy mỗi thứ một viên, tốt bụng rót một ly nước đưa ra trước mặt cô bạn.
Ặc
Tử Đan không khỏi ngạc nhiên, cô biết là thần tượng của cô là một người rất tốt, nhưng cô không nghĩ lại có một ngày chính bản thân mình được thần tượng quan tâm. Đôi tay run run nhận lấy ly nước và ba viên thuốc, Tử Đan vẫn cố giữ nguyên bộ mặt lạnh của mình. Cô biết nếu ai đang nhìn thấy cảnh này chắc hẳn cũng nghĩ cô kiêu căng, nhưng bản thân Tử Đan cũng không hiểu sao mình lại vậy. Cô chỉ biết cố gắng làm sao để trở nên khác biệt thôi.
Xong việc, Thiên Tỉ nhanh chóng lại ghế rồi tiếp tục dọc điện thoại. Tử Đan uống thuốc xong tròn xoe mắt nhìn cậu, thật sự hai con mắt muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Cậu... có bệnh. Tử Đan để ly nước lên bàn, vẫn đôi mắt tròn xoe ấy nhìn Thiên Tỉ.
Hả. Cậu ngạc nhiên nhìn Tử Đan. Bệnh! Bệnh hồi nào? Vẫn đang khỏe mạnh ngồi đây mà.
Ý tôi là chẳng phải cậu ít tiếp xúc với con gái sao. Làm sao mà lại tốt tính đến vậy.
Thiên Tỉ như mấy con chuột ở trong cái lỗ, tha mồ mặt sức cho người ta dùng búa đánh vào đầu. Cậu tốt bụng với người khác là sai?
Không biết. Chắc tôi bệnh rồi nên mới tốt tính giúp cậu. Thiên Tỉ khó chịu lên tiếng.
Vậy là cậu ta cũng có bệnh.
Hay là Tử Đan bệnh rồi nên mới có suy nghĩ ngu ngốc như vậy.
Hi. Vương Nguyên mở cửa bước vào, trên tay là giỏ trái cây. Nhìn có vẻ rất ngon.
Vương Nguyên đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn cô bạn cùng lớp quan tâm hỏi thăm sức khỏe. Cậu rất vô tư mà lấy một trái táo ra ăn ngon lành.
Hello. Mọi người đều ở đây à.
Chị về rồi đây.Mọi người đều ở đây à.
Tuy câu trước câu sau nhưng không ngờ vế sau lại giống nhau như vậy. Tuấn Khải bước vô đầu tiên mỉm cười nhìn mọi người. Tiếp theo là Linh San. Cả hai không thẹn mà cùng nhìn nhau, Vương Nguyên vẫn vô tư ăn táo chăm chú nhìn Đại Ca và Linh San, Thiên Tỉ cầm điện thoại đôi lúc lén nhìn hai người, Tử Đan không quan tâm ngồi gọt táo, mà việc này đáng lẽ không dành cho người bệnh như cô làm.
Chắc do trùng hợp thôi. Linh San mỉm cười để túi bánh vừa mới mua cho Tử Đan, sẵn tay cô lấy luôn trái táo và con dao trên tay con bé để gọt.
Lần sau đừng ăn bánh ở tiệm Cake'S nữa, nếu muốn ăn tự đi mua, chị không tới đó nữa đâu. Nghĩ tới gương mặt kiêu ngạo của Thường An, Linh San tức xì khói, thật trùng hợp để cô gặp đó ngay lúc này. Linh San cũng không bao giờ nghĩ lại có một ngày Ngô Thường An lại là ông chủ của một tiệm bánh. Bình thường nhìn cách ăn mặt của anh ta, cô cứ tưởng là một cậu ấm của một gia đình giàu có nào đó.
Là chị tự nguyện mà.
Sao cũng được. Mấy đứa lại ăn táo này. Linh San nhìn TFBoys đưa día táo ra, mỗi người lại lấy một miếng rồi về chỗ ngồi.
Sao mọi người biết đây mà tìm. Tử Đan chợt nhớ ra sự việc, thắc mắc hỏi.
Hỏi y tá là biết thôi. Tuấn Khải bật cười làm Tử Đan khó hiểu, nhưng cũng lờ đi.
***
Nằm việc một tuần, trong suốt thời gian đó các bạn trong lớp thay phiên nhau đến thăm Tử Đan. Cứ cho là các bạn có lòng tốt thật sự đến thăm cô, nhưng mục đích thật sự vẫn là muốn gặp TFBoys. Và người tới thăm Tử Đan nhiều nhất chính là Mai Hiểu Lam, tính tình cô nàng cũng rất kiêu kỳ và xem mọi người không ai ra gì. Nhưng tới khi gặp TFBoys, cô nàng lại như một người khác trở nên nhu mì hơn.
Không cần một tuần, chỉ sau ba bốn ngày là Tử Đan khỏe hẳn lên nhưng vì sức khở có thể tái phát bất cứ lúc nào nên vẫn phải nằm lại theo dõi.
Sau khi xuất viện trở về nhà, Tử Đan vẫn không thể tin được là mình nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Tâm hồn của cô có thể đã chai lì về cảm xúc. Rất đáng thương. Nhưng đổi lại cô đã nhìn ra được một sự thật, con người vốn không ai làm gì mà không có mục đích cả. Và ngay khi đến thăm cô cũng chủ là giả tạo, mục đích thật sụe của họ cũng chỉ là muốn gặp mặt và xin chữ ký của thần tượng thôi.
Chị đã từng hỏi TFBoys các em làm người nổi tiếng có thấy mệt không?
Đương nhiên câu trả lời của họ sẽ là không. Nhưng trong đáy mắt của mỗi người Tử Đan vẫn nhìn ra sự mệt mỏi của từng người trong họ. Giống như cô, nếu không phải fan cô sẽ không quan sát kỹ đến vậy.
Linh San có đôi lúc vẫn nói là TFBoys vẫn cần có một cuộc sống bình thường như bao người thôi, vậy tại sao họ không thể tạo cho mình một cuộc sống như họ mong muốn. Câu nói của chị làm cho cả cô và TFBoys đều trầm mặc.
Chị cũng đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng trái tim chai lì thì đôi lúc cũng sẽ hóa lửa vì một ai khác thôi.
Cô không hiểu câu nói này có ý gì, chị bình thường có đôi khi ngốc đến đâu, nhưng một khi đã nghiêm túc rồi thì những câu nói chị nói ra đều chứa ẩn một hàm ý đặc biệt.
/16
|