Trời hôm nay thật âm u, từng đám mây xanh giờ đã u ám đến thất thường. Từng cơn gió lạnh kéo đến mang theo cảm giác lạnh lẽo đến khó chịu.
Linh San lại một lần nữa lang thang khắp phố phường.
Đây không phải là Đài Loan nữa mà nơi đây, nơi cô đang đứng chính là thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Có lẽ... câu chuyện này đã diễn biến nhanh hơn dự định.
Đáng lẽ... cô vẫn còn thời gian nói mấy lời với cô Thu Nguyệt. Nhưng không ngờ ngay sau buổi trò chuyện đó, chính tay cô Thu Nguyệt đã đặt vé máy bay và sắp xếp hành lí cho cô cả rồi.
Không hiểu?
Cô thật không hiểu? Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô Thu Nguyệt lại gấp gáp cho cô sang Trung đến vậy ?
Thật sự, cô Thu Nguyệt đang giấu cô chuyện gì sao? Tại sao cô Thu Nguyệt lại làm vậy?
***
Mẹ! Chị gái đi rồi sao?
Mộc Nhiên nhìn cô Thu Nguyệt, khuôn mặt chẳng có một chút cảm xúc nào. Ngày hôm qua, cô bé đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa Linh San và cô Thu Nguyệt. Cô bé cứ tưởng rằng Linh San sẽ ở lại đây chơi với mình lâu hơn. Nhưng không ngờ, sáng nay ngủ dậy,cô bé chạy lên phòng Linh San thì thấy căn phòng trống trơn, mọi đồ đạc của Linh San cũng đều không còn, ngay cả Linh San cũng không ở đây. Trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy, trong đó nghi Tạm biệt .
Lần đầu tiên gặp Linh San, cô bé đã xác nhận Linh San là chị gái của mình. Chỉ vừa đến đây một ngày thôi là ngày hôm sau chị gái của cô bé đã đi rồi.
Không cảm xúc.
Vốn dĩ cô bé không khóc cũng không buồn, bởi lẽ cô bé đâu phải là....
Khi nắm lấy tay của Linh San là lần đầu tiên, lần đó cô bé vẫn muốn nắm hoài, nắm hoài đôi bàn tay ấm áp đó.
Đoạn, cô bé nhìn vào bàn tay mình, đã từ lâu... đôi tay này đã không còn ấm áp. Mọi thứ dường như đã trở về chỗ cũ.
Tiểu Nhiên! Con yên tâm, sau này chị gái sẽ lại về chơi với chúng ta.
Cô Thu Nguyệt bình tĩnh, mỉm cười nhìn Mộc Nhiên, trong lòng không khỏi bất an. Liệu làm vậy... mọi chuyện sẽ trở về quy cửu?
***
Bây giờ, hoàn cảnh hoàn toàn không giống như hôm bữa sợ bị lạc nữa. Mà giờ cô đang yên tâm đi... ngắm cảnh của thành phố Bắc Kinh.
Bạch Linh San không sợ lạc đường?
Không sợ!
Đương nhiên là không sợ, vì ngay bên cạnh cô còn đang có một người nữa mà. Cô gái đi bên cạnh cô có một gương mặt rất đẹp,mang vẻ đẹp của sự nghiêm túc và đôi chút lạnh lùng. Mái tóc màu nâu dài được cô gái uốn lọn ở phía đuôi, cột chéo sang một bên. Phía trước là mái bằng che đi vầng trán cao,thông minh. Đôi mắt to tròn, trong veo, ươn ướt như đang khóc. Làn môi hình trái tim đỏ mọng, ướt át. Tất cả vẻ đẹp này, thật làm cho người khác say nắng.
Nhi Đan, em nghĩ sao nếu chị sống ở đây luôn?
Bất thình lình Linh San quay sang cô gái bên cạnh hỏi, làm cô gái khẽ nhíu mày. Sống ở đây luôn đương nhiên là cô gái rất vui khi Linh San sống ở đây. Nhưng mà nguyên nhân tại sao đang ở Đài Loan mới chỉ một ngày thôi mà đã đi rồi? Đây chính là lý do mà cô gái thắc mắc?
Em rất vui khi chị sống ở đây. Hãy trả lời câu hỏi của em, tại sao chị lại sang đây. Chẳng lẽ chị bỏ cuộc rồi sao? Hay là do ai đó đã tác động chị? Hoặc là có người nào đó đã nói gì làm cho chị từ bỏ chăng?
Câu nói của Yên Đan, vế sau nữa mỉa mai nữa trêu chọc. Trong câu nói đầy hàm ý, nhưng Linh San là một người đơn giản nên cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói đó. Còn rất ngây thơ mà xem câu nói của Tử Đan rất bình thường. Nhưng... nếu như ai thông minh thì mới nhận ra câu nói đó có nghĩa là đang ám chỉ về một ai đó, một người nào đó không phải người ngoài cuộc, mà là người trong cuộc đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Đây là bí mật của chúng ta. Con đừng nói cho ai biết, đến khi con tìm được mẹ nhé!
Vốn dĩ chị định theo lời dì Phong An sang Đài Loan tìm mẹ. Nhưng chỉ có một ngày không có chút manh mối nào, nên chị nghĩ sang Trung là tốt nhất.
Nói dối dở tệ.
Nhớ tới lời cô Thu Nguyệt dặn, Linh San bèn lấy lại một lí do để nói với Tử Đan, nhưng ngờ đâu, cô đâu biết rằng mình lại nói dối dở đến vậy.
Có ai như cô chị ngốc của Tử Đan mà kiếm đại lí do nói dối cũng không xong không? Nói hết câu là lòi ra chỗ sơ hở rồi. Tính người chị này rất kiên cường, không dễ dàng từ bỏ, mới chỉ có một ngày thôi, làm sao mà có thể nản lòng được. Đúng là...
Ừm chúng ta về nhanh thôi. Em sẽ nấu một bữa thật ngon cho chị ăn.
Biết là vậy, nhưng Tử Đan cũng không muốn làm Linh San buồn nên đành phớt lờ đi, xem như câu nói này là thật. Vẻ mặt của Tử Đan cũng có chút vui cười làm cho Linh San cũng thấy nhẹ lòng hơn hẳn.
Ở phía sau, người ta nhìn bóng lưng hai cô gái như hai bức tường đối lập. Một người như ánh ban mai, một người thì lại như màn đêm u tối. Hai người mang hai dáng vẻ khác nhau, một lạnh lẽo như bức tranh băng giữa mùa hè tháng 6 và một ấm áp như ánh nắng mùa thu tháng 7.
***
Sử dụng các thiết bị Khoa Học tiên tiến đã không còn quá xa lạ đối với nơi này. Hầu hết các đồ dùng,thiết bị ở trong nhà hay ở ngoài đều là những thứ của Khoa Học, giúp cho con người trong mọi việc có thể dễ dàng và tiện ích hơn trước.
Ngành Khoa Học phát triển cao thì cũng là lúc con người đang lạm dụng quá nhiều về Khoa Học.
Sau đây chúng tôi xin thông báo về bản tin nóng hôm nay. Sắp tới đây, tập đoàn R.B còn chuẩn bị ra mắt một sản phẩm làm cho mọi người nóng lòng mong đợi. Đó chính là tạo ra được một Al thế hệ mới,tân tiến và tiện dụng hơn các Al trước đây. Điều này đã là một tin chấn động trong nước, không phải là mọi người nghi ngờ gì về sản phẩm này, mà là họ biết, mặc dù là một tập đoàn giỏi giang, nhưng trước kia, R.B cũng đã chế tạo ra một Al mới, nhưng sao đó lại im hơi lặng tiếng, không nói gì về Al này. Điều đó cũng làm cho mọi người hoài nghi. Và hơn nữa, R.B lại phóng khoáng đầu tư một số tiền lớn vào trường trung học phổ thông Khánh Giang. Chính vì vậy, mà ngôi trường Khánh Giang, ban đầu đã được mọi người muốn vào học, mà bây giờ họ lại càng chắc chắn vào ngôi trường này là sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước. Bởi vì đằng sau trường Khánh Giang là cả một bầu trời rộng lớn đang được R.B chống lưng. Sự hợp tác này có thể bền vững, lâu dài?
Khắp trên các bản tin đều đăng tin về tập đoàn R.B, làm cho mọi người được phen bất ngờ.
Tin này, quả thật là rất chấn động.
Vương Tuấn Khải cầm trái bóng nhỏ trong tay ném rồi lại chụp,ném rồi lại chụp. Vẻ mặt không có gì ngoài sự chán nản ở đây.
Thiên Tỉ ngồi bên cạnh, cầm điện thoại xem bản tin, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Vẻ mặt nghiêm túc xem bản tin,đôi tai cố gắng lắng nghe từng chữ mà cô MC nói.
Vương Nguyên nằm dài trên ghế đối diện, tâm trạng không khác hơn là bao nhiêu. Im lặng theo dõi bản tin mà Thiên Tỉ đang xem, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai xoay vòng vòng.
Cả ba người đều có chung một tâm trạng, đều có chung một suy nghĩ. Mỗi người như là đang lạc vào khoảng không gian riêng của mình, đều suy nghĩ về bản tin đó. Thật ra... là R.B đang có âm mưu gì?
Tại sao lại đầu tư vào trường Khánh Giang nhỉ?
Vương Nguyên, tay vẫn xoay xoay chiếc mũ, gương mặt tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Cả ba đều không quan tâm đến R.B mà điều họ quan trọng chính là ngôi trường Khánh Giang - ngôi trường mà họ đang theo học.
Có thể do họ đang hợp tác làm ăn với nhau.
Thiên Tỉ tắt điện thoại, lấy chai nước ném về phía Vương Nguyên. Vương Nguyên bắt lấy ngồi dậy uống ngoan lành. Tuấn Khải cũng ngừng việc ném bóng của mình lại,nhìn Thiên Tỉ và Vương Nguyên nói tiếp: không cần đoán mò nữa, khi nào đi học sẽ biết thôi.
A trễ giờ tập nhảy rồi.
Câu nói của Vương Nguyên làm cho Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhìn nhau đầy bất ngờ. Cả ba cùng nhau chạy sang phòng tập nhảy, trước khi thời gian còn kịp.
Quản lí ơi! Sao anh không nhắc tụi em. Hại chết tụi em rồi.
***
Ngắm những cơn mưa rào ngày hạ, ào ạt đổ xuống như những dòng nước mắt của một ai đó khẽ rơi, tâm tư tình cảm của người này thật khó đoán.
Không một ai có thể hiểu được nỗi lòng của người. Chỉ có người mới hiểu được nỗi lòng của mình thôi.
Bị giam cầm trong khung cửa sắt, quanh năm chỉ làm bàn với bốn bức tường. Đời... sao lại bi ai đến thế?
Phải chăng... người đó là một chàng trai mạnh mẽ thì giờ đây đã không ở trong này chờ chết.
10 năm là thời gian quá dài, cũng là thời gian sinh tử của người đó. Ngày ngày phải chống chọi với mọi thứ, được ăn đó thì sao? Thức ăn cũng toàn là những thứ dơ bẩn, không giống đồ cho người ăn. Nơi này, chẳng khác nào là bị giam cầm trong ngục tối.
Vết thương.
Nước mắt.
Nỗi đau.
Làm sao có ai hiểu được nỗi lòng của một con người suốt ngày không được nhìn thấy ánh sáng?
Bóng tối lúc nào cũng đang ngự trị ở đây.
Người đó mất tích, không ai tìm kiếm.
Người đó sống hay chết, không ai quan tâm.
Bị đối xử như một kẻ vô hình, vậy thì chết cho rồi, nhưng sao mỗi lần muốn chết là như ý trời đã sắp đặt. Mỗi lần như vậy là bọn người kia lại đến đưa đồ ăn, ngăn cản không cho tử thần đến bắt người đó đi. Có phải ông trời thấy người đó đã quá bi ai rồi, còn muốn người đó sống để giày vò tâm can người sao?
Trong ngục tối...có một người đang bị giam cầm.
Người đàn ông đó...mang một vẻ cô độc và bi thương.
Người đàn ông đó...vẫn đang đấu tranh không ngừng để thoát khỏi nơi ấy.
Bao lâu? Bao lâu nữa... mới thoát khỏi nơi này.
Trong tâm can, người đó không ngừng gào thét. Không ngừng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, không ngừng tìm mọi cách để thoát khỏi xiềng xích đang quấn trên người mình.
Đến khi nào tôi mới trốn ra khỏi nơi này.
Mưa rơi vắng lặng che lấp nỗi buồn.
Lòng ta hiu quạnh hỡi người, hỡi ai.
***
Mọi khung cảnh xung quanh chỗ Tử Đan ở, rất yên tĩnh và không ồn ào, nó giống như là lớp màn chắn, tách biệt ra khỏi thế giớ bên ngoài. Khung trời đã dần dần tối, trở nên tĩnh mịch, mang theo chút hơi gió lạnh từ những cơn mưa đang rơi.
Mưa! Mưa rơi thật nhẹ nhàng.
Ngoài đường, có một cô ngốc đã bị ướt sủng như chuột lột. Một mình đứng dưới trạm xe buýt, chờ mưa tạnh. Thân ảnh của Linh San bất giác run cầm cập.
Cô đúng là đồ ngốc!
Ban đầu, chỉ muốn đi mua chút đồ nhưng không ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa tiệm là một trận mưa đổ xuống, làm cô không biết làm sao? Cũng may có trạm xe buýt gần đó, có thể đến trú mưa. Hôm nay trời đặt biệt u ám, dự báo thời tiết đã thông báo nay có một trận mưa rào, do ảnh hưởng với ấp thấp nhiệt đới. Trước khi đi mua đồ, Tử Đan cũng dặn cô mang theo ô, nhưng cô cứng đầu, nhất quyết không chịu mang, để rồi giờ phải đứng hứng chịu cái lạnh, ẩm ướt ở đây.
Tự nhiên trời mưa. Đúng là xui hết chỗ nói.
Một chàng trai bị mắc mưa, chạy nhanh vào trạm xe buýt đứng. Miệng lầm bầm than trời trách đất. Vương Tuấn Khải thật là xui, chỉ mới đi mua thức ăn thôi, trời đã mưa rồi. Bực hết sức!
Tuấn Khải lấy tay lau lau nước mưa trên người mình, bỏ cây dù đang cầm xuống đất,bất chợt ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái. Nhìn cả người cô ấy còn ướt hơn cả anh làm anh cảm thấy tội nghiệp. Dù sao trời cũng đang mưa, mà anh lại không thể ra về ngay lúc này. Nên trong đầu anh đã nghĩ lên một ý tưởng.
Trời cũng đã tối. Hay cậu cầm đỡ cây dù này về đi. Con gái ở đây một mình nguy hiểm lắm.
Tuấn Khải nhìn sang cô gái bên cạnh, mỉm cười đưa cây dù ra. Mặc dù, anh không biết cô gái này là ai, là người tốt hay xấu. Nhưng anh vẫn phải nhường dù của mình cho cô gái này, vì con gái ở ngoài một mình lúc tối cũng không tốt.
Nhưng mà...
Linh San nhìn Tuấn Khải với vẻ mặt ngạc nhiên. Trời không biết bao giờ tạnh mưa, nếu cô cầm cây dù này chẳng phải chàng trai kia sẽ bị ướt và không chừng lại bị cảm. Như vậy có phải thiệt thòi cho chàng trai quá không?
Không sao. Tôi chỉ là giúp người thôi.
Tuấn Khải mỉm cười, trong phút chốc sự ngại ngùng của Linh San lại hiện ra. Cô nhìn ra ngoài đường, trời ngày mưa một to, những cơn mưa cứ dai dẳng không dứt. Cô thật cảm thấy ấy nấy với chàng trai quá!
Ừm tôi....
Vậy nhé! Tôi đi trước đây.
Tuấn Khải đưa cây dù vào tay Linh San, xong nhanh chóng chùm nón áo khoác lên chạy ùa đi về, chưa kịp hỏi tên chàng trai thì người đã chạy mất. Cầm cây dù trong tay mà cô thở dài. Thôi vậy! Nếu sau này gặp lại cô sẽ trả cây dù cho người này.
Tuấn Khải chạy trong làn mưa, mặc kệ mưa có lớn như thế nào? Anh cũng không quan tâm. Chỉ là giúp người thôi, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hiếu kỳ. Cô gái này... thật sự không biết anh là ai?
Chỉ là thoáng qua.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường.
Không lãng mạn dưới những cơn mưa giống như ngôn tình.
Không đặc sắc giống như những cuốn tiểu thuyết thời nay.
Nhưng đâu đó trong họ đã có một dấu ấn quan trọng trong lòng đối phương.
Linh San lại một lần nữa lang thang khắp phố phường.
Đây không phải là Đài Loan nữa mà nơi đây, nơi cô đang đứng chính là thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Có lẽ... câu chuyện này đã diễn biến nhanh hơn dự định.
Đáng lẽ... cô vẫn còn thời gian nói mấy lời với cô Thu Nguyệt. Nhưng không ngờ ngay sau buổi trò chuyện đó, chính tay cô Thu Nguyệt đã đặt vé máy bay và sắp xếp hành lí cho cô cả rồi.
Không hiểu?
Cô thật không hiểu? Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô Thu Nguyệt lại gấp gáp cho cô sang Trung đến vậy ?
Thật sự, cô Thu Nguyệt đang giấu cô chuyện gì sao? Tại sao cô Thu Nguyệt lại làm vậy?
***
Mẹ! Chị gái đi rồi sao?
Mộc Nhiên nhìn cô Thu Nguyệt, khuôn mặt chẳng có một chút cảm xúc nào. Ngày hôm qua, cô bé đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa Linh San và cô Thu Nguyệt. Cô bé cứ tưởng rằng Linh San sẽ ở lại đây chơi với mình lâu hơn. Nhưng không ngờ, sáng nay ngủ dậy,cô bé chạy lên phòng Linh San thì thấy căn phòng trống trơn, mọi đồ đạc của Linh San cũng đều không còn, ngay cả Linh San cũng không ở đây. Trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy, trong đó nghi Tạm biệt .
Lần đầu tiên gặp Linh San, cô bé đã xác nhận Linh San là chị gái của mình. Chỉ vừa đến đây một ngày thôi là ngày hôm sau chị gái của cô bé đã đi rồi.
Không cảm xúc.
Vốn dĩ cô bé không khóc cũng không buồn, bởi lẽ cô bé đâu phải là....
Khi nắm lấy tay của Linh San là lần đầu tiên, lần đó cô bé vẫn muốn nắm hoài, nắm hoài đôi bàn tay ấm áp đó.
Đoạn, cô bé nhìn vào bàn tay mình, đã từ lâu... đôi tay này đã không còn ấm áp. Mọi thứ dường như đã trở về chỗ cũ.
Tiểu Nhiên! Con yên tâm, sau này chị gái sẽ lại về chơi với chúng ta.
Cô Thu Nguyệt bình tĩnh, mỉm cười nhìn Mộc Nhiên, trong lòng không khỏi bất an. Liệu làm vậy... mọi chuyện sẽ trở về quy cửu?
***
Bây giờ, hoàn cảnh hoàn toàn không giống như hôm bữa sợ bị lạc nữa. Mà giờ cô đang yên tâm đi... ngắm cảnh của thành phố Bắc Kinh.
Bạch Linh San không sợ lạc đường?
Không sợ!
Đương nhiên là không sợ, vì ngay bên cạnh cô còn đang có một người nữa mà. Cô gái đi bên cạnh cô có một gương mặt rất đẹp,mang vẻ đẹp của sự nghiêm túc và đôi chút lạnh lùng. Mái tóc màu nâu dài được cô gái uốn lọn ở phía đuôi, cột chéo sang một bên. Phía trước là mái bằng che đi vầng trán cao,thông minh. Đôi mắt to tròn, trong veo, ươn ướt như đang khóc. Làn môi hình trái tim đỏ mọng, ướt át. Tất cả vẻ đẹp này, thật làm cho người khác say nắng.
Nhi Đan, em nghĩ sao nếu chị sống ở đây luôn?
Bất thình lình Linh San quay sang cô gái bên cạnh hỏi, làm cô gái khẽ nhíu mày. Sống ở đây luôn đương nhiên là cô gái rất vui khi Linh San sống ở đây. Nhưng mà nguyên nhân tại sao đang ở Đài Loan mới chỉ một ngày thôi mà đã đi rồi? Đây chính là lý do mà cô gái thắc mắc?
Em rất vui khi chị sống ở đây. Hãy trả lời câu hỏi của em, tại sao chị lại sang đây. Chẳng lẽ chị bỏ cuộc rồi sao? Hay là do ai đó đã tác động chị? Hoặc là có người nào đó đã nói gì làm cho chị từ bỏ chăng?
Câu nói của Yên Đan, vế sau nữa mỉa mai nữa trêu chọc. Trong câu nói đầy hàm ý, nhưng Linh San là một người đơn giản nên cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói đó. Còn rất ngây thơ mà xem câu nói của Tử Đan rất bình thường. Nhưng... nếu như ai thông minh thì mới nhận ra câu nói đó có nghĩa là đang ám chỉ về một ai đó, một người nào đó không phải người ngoài cuộc, mà là người trong cuộc đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Đây là bí mật của chúng ta. Con đừng nói cho ai biết, đến khi con tìm được mẹ nhé!
Vốn dĩ chị định theo lời dì Phong An sang Đài Loan tìm mẹ. Nhưng chỉ có một ngày không có chút manh mối nào, nên chị nghĩ sang Trung là tốt nhất.
Nói dối dở tệ.
Nhớ tới lời cô Thu Nguyệt dặn, Linh San bèn lấy lại một lí do để nói với Tử Đan, nhưng ngờ đâu, cô đâu biết rằng mình lại nói dối dở đến vậy.
Có ai như cô chị ngốc của Tử Đan mà kiếm đại lí do nói dối cũng không xong không? Nói hết câu là lòi ra chỗ sơ hở rồi. Tính người chị này rất kiên cường, không dễ dàng từ bỏ, mới chỉ có một ngày thôi, làm sao mà có thể nản lòng được. Đúng là...
Ừm chúng ta về nhanh thôi. Em sẽ nấu một bữa thật ngon cho chị ăn.
Biết là vậy, nhưng Tử Đan cũng không muốn làm Linh San buồn nên đành phớt lờ đi, xem như câu nói này là thật. Vẻ mặt của Tử Đan cũng có chút vui cười làm cho Linh San cũng thấy nhẹ lòng hơn hẳn.
Ở phía sau, người ta nhìn bóng lưng hai cô gái như hai bức tường đối lập. Một người như ánh ban mai, một người thì lại như màn đêm u tối. Hai người mang hai dáng vẻ khác nhau, một lạnh lẽo như bức tranh băng giữa mùa hè tháng 6 và một ấm áp như ánh nắng mùa thu tháng 7.
***
Sử dụng các thiết bị Khoa Học tiên tiến đã không còn quá xa lạ đối với nơi này. Hầu hết các đồ dùng,thiết bị ở trong nhà hay ở ngoài đều là những thứ của Khoa Học, giúp cho con người trong mọi việc có thể dễ dàng và tiện ích hơn trước.
Ngành Khoa Học phát triển cao thì cũng là lúc con người đang lạm dụng quá nhiều về Khoa Học.
Sau đây chúng tôi xin thông báo về bản tin nóng hôm nay. Sắp tới đây, tập đoàn R.B còn chuẩn bị ra mắt một sản phẩm làm cho mọi người nóng lòng mong đợi. Đó chính là tạo ra được một Al thế hệ mới,tân tiến và tiện dụng hơn các Al trước đây. Điều này đã là một tin chấn động trong nước, không phải là mọi người nghi ngờ gì về sản phẩm này, mà là họ biết, mặc dù là một tập đoàn giỏi giang, nhưng trước kia, R.B cũng đã chế tạo ra một Al mới, nhưng sao đó lại im hơi lặng tiếng, không nói gì về Al này. Điều đó cũng làm cho mọi người hoài nghi. Và hơn nữa, R.B lại phóng khoáng đầu tư một số tiền lớn vào trường trung học phổ thông Khánh Giang. Chính vì vậy, mà ngôi trường Khánh Giang, ban đầu đã được mọi người muốn vào học, mà bây giờ họ lại càng chắc chắn vào ngôi trường này là sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước. Bởi vì đằng sau trường Khánh Giang là cả một bầu trời rộng lớn đang được R.B chống lưng. Sự hợp tác này có thể bền vững, lâu dài?
Khắp trên các bản tin đều đăng tin về tập đoàn R.B, làm cho mọi người được phen bất ngờ.
Tin này, quả thật là rất chấn động.
Vương Tuấn Khải cầm trái bóng nhỏ trong tay ném rồi lại chụp,ném rồi lại chụp. Vẻ mặt không có gì ngoài sự chán nản ở đây.
Thiên Tỉ ngồi bên cạnh, cầm điện thoại xem bản tin, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Vẻ mặt nghiêm túc xem bản tin,đôi tai cố gắng lắng nghe từng chữ mà cô MC nói.
Vương Nguyên nằm dài trên ghế đối diện, tâm trạng không khác hơn là bao nhiêu. Im lặng theo dõi bản tin mà Thiên Tỉ đang xem, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai xoay vòng vòng.
Cả ba người đều có chung một tâm trạng, đều có chung một suy nghĩ. Mỗi người như là đang lạc vào khoảng không gian riêng của mình, đều suy nghĩ về bản tin đó. Thật ra... là R.B đang có âm mưu gì?
Tại sao lại đầu tư vào trường Khánh Giang nhỉ?
Vương Nguyên, tay vẫn xoay xoay chiếc mũ, gương mặt tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Cả ba đều không quan tâm đến R.B mà điều họ quan trọng chính là ngôi trường Khánh Giang - ngôi trường mà họ đang theo học.
Có thể do họ đang hợp tác làm ăn với nhau.
Thiên Tỉ tắt điện thoại, lấy chai nước ném về phía Vương Nguyên. Vương Nguyên bắt lấy ngồi dậy uống ngoan lành. Tuấn Khải cũng ngừng việc ném bóng của mình lại,nhìn Thiên Tỉ và Vương Nguyên nói tiếp: không cần đoán mò nữa, khi nào đi học sẽ biết thôi.
A trễ giờ tập nhảy rồi.
Câu nói của Vương Nguyên làm cho Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhìn nhau đầy bất ngờ. Cả ba cùng nhau chạy sang phòng tập nhảy, trước khi thời gian còn kịp.
Quản lí ơi! Sao anh không nhắc tụi em. Hại chết tụi em rồi.
***
Ngắm những cơn mưa rào ngày hạ, ào ạt đổ xuống như những dòng nước mắt của một ai đó khẽ rơi, tâm tư tình cảm của người này thật khó đoán.
Không một ai có thể hiểu được nỗi lòng của người. Chỉ có người mới hiểu được nỗi lòng của mình thôi.
Bị giam cầm trong khung cửa sắt, quanh năm chỉ làm bàn với bốn bức tường. Đời... sao lại bi ai đến thế?
Phải chăng... người đó là một chàng trai mạnh mẽ thì giờ đây đã không ở trong này chờ chết.
10 năm là thời gian quá dài, cũng là thời gian sinh tử của người đó. Ngày ngày phải chống chọi với mọi thứ, được ăn đó thì sao? Thức ăn cũng toàn là những thứ dơ bẩn, không giống đồ cho người ăn. Nơi này, chẳng khác nào là bị giam cầm trong ngục tối.
Vết thương.
Nước mắt.
Nỗi đau.
Làm sao có ai hiểu được nỗi lòng của một con người suốt ngày không được nhìn thấy ánh sáng?
Bóng tối lúc nào cũng đang ngự trị ở đây.
Người đó mất tích, không ai tìm kiếm.
Người đó sống hay chết, không ai quan tâm.
Bị đối xử như một kẻ vô hình, vậy thì chết cho rồi, nhưng sao mỗi lần muốn chết là như ý trời đã sắp đặt. Mỗi lần như vậy là bọn người kia lại đến đưa đồ ăn, ngăn cản không cho tử thần đến bắt người đó đi. Có phải ông trời thấy người đó đã quá bi ai rồi, còn muốn người đó sống để giày vò tâm can người sao?
Trong ngục tối...có một người đang bị giam cầm.
Người đàn ông đó...mang một vẻ cô độc và bi thương.
Người đàn ông đó...vẫn đang đấu tranh không ngừng để thoát khỏi nơi ấy.
Bao lâu? Bao lâu nữa... mới thoát khỏi nơi này.
Trong tâm can, người đó không ngừng gào thét. Không ngừng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, không ngừng tìm mọi cách để thoát khỏi xiềng xích đang quấn trên người mình.
Đến khi nào tôi mới trốn ra khỏi nơi này.
Mưa rơi vắng lặng che lấp nỗi buồn.
Lòng ta hiu quạnh hỡi người, hỡi ai.
***
Mọi khung cảnh xung quanh chỗ Tử Đan ở, rất yên tĩnh và không ồn ào, nó giống như là lớp màn chắn, tách biệt ra khỏi thế giớ bên ngoài. Khung trời đã dần dần tối, trở nên tĩnh mịch, mang theo chút hơi gió lạnh từ những cơn mưa đang rơi.
Mưa! Mưa rơi thật nhẹ nhàng.
Ngoài đường, có một cô ngốc đã bị ướt sủng như chuột lột. Một mình đứng dưới trạm xe buýt, chờ mưa tạnh. Thân ảnh của Linh San bất giác run cầm cập.
Cô đúng là đồ ngốc!
Ban đầu, chỉ muốn đi mua chút đồ nhưng không ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa tiệm là một trận mưa đổ xuống, làm cô không biết làm sao? Cũng may có trạm xe buýt gần đó, có thể đến trú mưa. Hôm nay trời đặt biệt u ám, dự báo thời tiết đã thông báo nay có một trận mưa rào, do ảnh hưởng với ấp thấp nhiệt đới. Trước khi đi mua đồ, Tử Đan cũng dặn cô mang theo ô, nhưng cô cứng đầu, nhất quyết không chịu mang, để rồi giờ phải đứng hứng chịu cái lạnh, ẩm ướt ở đây.
Tự nhiên trời mưa. Đúng là xui hết chỗ nói.
Một chàng trai bị mắc mưa, chạy nhanh vào trạm xe buýt đứng. Miệng lầm bầm than trời trách đất. Vương Tuấn Khải thật là xui, chỉ mới đi mua thức ăn thôi, trời đã mưa rồi. Bực hết sức!
Tuấn Khải lấy tay lau lau nước mưa trên người mình, bỏ cây dù đang cầm xuống đất,bất chợt ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái. Nhìn cả người cô ấy còn ướt hơn cả anh làm anh cảm thấy tội nghiệp. Dù sao trời cũng đang mưa, mà anh lại không thể ra về ngay lúc này. Nên trong đầu anh đã nghĩ lên một ý tưởng.
Trời cũng đã tối. Hay cậu cầm đỡ cây dù này về đi. Con gái ở đây một mình nguy hiểm lắm.
Tuấn Khải nhìn sang cô gái bên cạnh, mỉm cười đưa cây dù ra. Mặc dù, anh không biết cô gái này là ai, là người tốt hay xấu. Nhưng anh vẫn phải nhường dù của mình cho cô gái này, vì con gái ở ngoài một mình lúc tối cũng không tốt.
Nhưng mà...
Linh San nhìn Tuấn Khải với vẻ mặt ngạc nhiên. Trời không biết bao giờ tạnh mưa, nếu cô cầm cây dù này chẳng phải chàng trai kia sẽ bị ướt và không chừng lại bị cảm. Như vậy có phải thiệt thòi cho chàng trai quá không?
Không sao. Tôi chỉ là giúp người thôi.
Tuấn Khải mỉm cười, trong phút chốc sự ngại ngùng của Linh San lại hiện ra. Cô nhìn ra ngoài đường, trời ngày mưa một to, những cơn mưa cứ dai dẳng không dứt. Cô thật cảm thấy ấy nấy với chàng trai quá!
Ừm tôi....
Vậy nhé! Tôi đi trước đây.
Tuấn Khải đưa cây dù vào tay Linh San, xong nhanh chóng chùm nón áo khoác lên chạy ùa đi về, chưa kịp hỏi tên chàng trai thì người đã chạy mất. Cầm cây dù trong tay mà cô thở dài. Thôi vậy! Nếu sau này gặp lại cô sẽ trả cây dù cho người này.
Tuấn Khải chạy trong làn mưa, mặc kệ mưa có lớn như thế nào? Anh cũng không quan tâm. Chỉ là giúp người thôi, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hiếu kỳ. Cô gái này... thật sự không biết anh là ai?
Chỉ là thoáng qua.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường.
Không lãng mạn dưới những cơn mưa giống như ngôn tình.
Không đặc sắc giống như những cuốn tiểu thuyết thời nay.
Nhưng đâu đó trong họ đã có một dấu ấn quan trọng trong lòng đối phương.
/16
|