Hạ Thiên Mỹ, đúng chứ?
Đột nhiên ngồi trong lớp, Linh San bị cô giáo gọi đứng dậy. Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô giáo mà Linh San cảm thấy nản. Số cô lúc nào chả vậy, toàn gặp giáo viên nghiêm khắc.
Thường An ngồi bên cạnh mà nhướn mày, khoanh tay khó hiểu. Từ bao giờ mà cái tên Bạch Linh San đã đổi thành Hạ Thiên Mỹ. Cô gái này... lắm chiêu trò thật.
Nhìn vẻ mặt của Thường An, cô cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của anh ta. Nhưng cô vẫn không quan tâm mà đứng dậy.
Dạ! Đúng ạ.
Ừm... tôi muốn hỏi bạn một vài câu hỏi. Nếu như bộ trang phục do bạn thiết kế không làm hài lòng mọi người, ngược lại họ còn chê thiết kế của bạn xấu. Nếu điều đó xảy ra, bạn có bỏ cuộc hay thất vọng không?
Cô Quách Đinh Hương - một giáo viên am hiểu về thời trang và đã từng thiết kế ra những bộ trang phục rất đẹp mắt. Người người đều phải ngưỡng mộ. Yêu cầu của Quách Đinh Hương rất cao, nhất là đối với những người trẻ tuổi như Linh San, thì sự nghiêm khắc là điều hiển nhiên phải có.
Trong lớp, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe câu trả lời của Linh San. Ai cũng hồi hộp và lo lắng cho cô gái nhỏ này. Vì ai cũng hiểu, không tự dưng mà cô Đinh Hương lại ra câu hỏi này. Phải có một lý do nào đó, cô Đinh Hương mới gọi.
Theo ý kiến của em thì.....
***
Xin chào lớp 12a1, cô thật vui khi chúng ta lại được gặp nhau sau ba tháng hè xa cách.
Hazzzz.
Cả lớp đều thở dài nhìn cô giáo mới bước vào.
Nhạc Vân Phi - cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi của trường. Năm nay, Vân Phi mới 21 tuổi, nhưng đã là giáo viên của trường Khánh Giang. Hừm! Đầu năm, 11a1 rất yêu thích cô giáo trẻ xinh đẹp này, nhưng dần dần tập thể lớp 11a1 mới biết, Nhạc Vân Phi chính là ác hơn cái ác. Cô ấy tuy dễ thương, xinh đẹp, nhưng lại là khắc tinh của các học sinh. Vì nhìn cô hiền từ thế thôi, nhưng khi kiểm tra là y như rằng các bài kiểm tra cô giao đều không ai làm được. Ai chịu khó học bài được điểm cao là điều đương nhiên, nhưng đằng này, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ được mấy người. Tính khí của cô Vân Phi cũng rất khác thường, sáng nắng chiều mưa, đôi lúc cũng làm học sinh đau đầu.
Vân Phi nhếch môi nhẹ nhìn đám học sinh yêu quý dưới kia, lòng không khỏi có sự thú vị ở đây. Kể ra, cô đã làm chủ nhiệm lớp này ba năm rồi đó chứ. Từ lớp 10 cho đến tận bây giờ, cô thật là có duyên với lớp này. Ánh mắt cô đảo một vòng quanh lớp, đôi mắt len láy của cô nhìn thẳng vào Tuấn Khải và Xuân Ngọc làm hai người hơi run.
Cô trò chúng ta đã không còn xa lạ, tính cô các em hiểu rõ hơn ai hết. Cách dạy và cách quản lớp của cô các em đều hiểu rõ. Vậy nên, năm nay sẽ giống như mấy năm trước. Ok.
Nhạc Vân Phi nháy mắt tinh nghịch làm mọi người ngây ngốc, trong lòng đang muốn biểu tình. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua sau câu nói của Nhạc Vân Phi như đang phụ họa thêm cho câu nói ấy, làm mọi người có cảm giác lạnh lạnh.
11a1 à, cố gắng qua hết năm học thôi.
Nào, năm nay các em muốn ai làm lớp trưởng!
Cả lớp đều hướng mắt về phía Tuấn Khải.
A! Cô ơi em đau bao tử quá, cô cho em xuống phòng y tế nha.
Tuấn Khải ôm bụng, mặt nhăn nhăn nhó nhó, đứng dậy nhìn Nhạc Vân Phi. Anh tính bước ra ngoài nhưng kịp lúc bị một cánh tay kéo ngồi xuống. Ngoài mặt thì đau nhưng trong đầu thì Tuấn Khải đang tức sôi máu thầm cay đắng nhìn cái tên trời đánh nào đó dám đưa anh một bước nhảy thẳng vào biển lửa.
Cô ơi! Bạn Khải không sao đâu, cô có thể nói tiếp ạ. Bạn Khải có một điều rất đặc biệt là đau một chút là sẽ khỏi liền thôi. Vì bạn ấy rất giỏi chịu đau.
Xuân Ngọc nhân mạnh câu cuối nhìn Tuấn Khải đầy thách thức. Anh bất ngờ nhìn cậu bạn,ngoài mặt cũng cố gượng cười, giả vờ úp mặt xuống bàn, tỏ vẻ đau đớn.
Lưu Xuân Ngọc! Cậu giỏi.
Xuân Ngọc đắc ý, đánh ánh mắt chiến thắng về phía Tuấn Khải. Xem như thù đã được trả, cái tên này mà làm lớp trưởng thì Xuân Ngọc sẽ có thời gian đi tán gái . Ahaha cuộc đời của Xuân Ngọc đã bắt đầu nở hoa.
Nhưng theo suy nghĩ của Xuân Ngọc là vậy, chứ cả lớp thì lại không đồng ý, mặc dù đều hướng ánh mắt đến Tuấn Khải vậy thôi, chứ họ suy nghĩ lại rồi. Tuấn Khải làm lớp trưởng thì bọn họ không được quậy phá trong lớp như thường ngày nữa. Vậy rất chán.
Cô ơi! Em nghĩ nên cho bạn Xuân Ngọc làm lớp trưởng ạ.
Em tán thành ý kiến của bạn ạ.
Cả lớp cùng nhau đồng thanh, nhờ câu nói đầu tiên của một bạn nào đó trong lớp mà giờ đây Xuân Ngọc muốn trốn đi nơi nào đó.
Cô ơi! Em đau bụng, cô cho em đi vệ sinh.
Xuân Ngọc ôm bụng, đứng dậy, nhưng rốt cuộc cũng bị Tuấn Khải kéo ngồi xuống. Một chiêu xài hai lần à, không có cửa đâu.
Vương Tuấn Khải.
Xuân Ngọc nghiến răng ken két, nhìn Tuấn Khải đầy câm phẫn. Giỏi! Cả tập thể dám chơi anh. Được! Để xem, khi anh lên làm lớp trưởng rồi, đừng hòng người nào dám phá và quậy như năm trước.
Ok! Cô sẽ theo ý kiến số đông, cho bạn Xuân Ngọc làm lớp trưởng.
***
Theo ý kiến của em thì chính bản thân mình đã theo đuổi ngành thiết kế này thì cũng là lúc chính bản thân mình cũng phải chịu sự vấp ngã. Vì mới bước vào nghề, việc thất bại là điều đương nhiên, cũng giống như ta mới tập đi, phải cố gắng vài lần ta mới tự mình bước đi mà không cần cha mẹ dìu dắt và trong ngành thiết kế thời trang cũng vậy. Kể cả khi khách hàng chê thiết kế của mình xấu, mình cũng không được nản lòng. Sau này thành công rồi, ta mới biết, cũng vì những lời chê bai đó mà ta mới được thành công như hôm nay.
Quách Đinh Hương mỉm cười làm cho các học viên khác ngạc nhiên. Vì ở đây đa phần cũng đều nghe mọi người đồn đại về Quách Đinh Hương là nổi tiếng nghiêm khắc, sự nghiêm túc lúc nào cũng thể hiện trên khuôn mặt. Vậy mà hôm nay chỉ vì câu nói của Linh San mà cô đã nở một nụ cười.
Thường An ngồi bên cạnh khẽ nhìn lên cô gái đầy vẻ tự tin kia. Giỏi! Lần đầu tiên có người đã làm cho cô Quách Đinh Hương mỉm cười.
Được rồi em rồi xuống đi. Hôm nay chúng ta sẽ vào bài học mới.
Quách Đinh Hương nhìn Linh San, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười của mình. Ngày hôm nay, cũng nhờ Linh San mà họ đã bớt đi được phần nào căn thẳng khi đối diện với cô Quách Đinh Hương.
***
Giờ ra chơi....
Này các cậu. Đi dạo không?
Vương Nguyên hôm nay nổi hứng, tự nhiên muốn đi dạo quanh trường. Cậu quay xuống nhìn Tử Đan và Thiên Tỉ mở lời, nhưng dường như câu nói của cậu không lọt vào tai người nào thì phải? Tử Đan thì chăm chú đọc sách, Thiên Thiên Tỉ thì dọn sách vở vào cặp, không ai để ý đến câu nói của Vương Nguyên.
Hai người như vậy là sao? Đang bơ tớ à?
Không biết từ khi nào mà Tử Đan đã trở thành bạn của Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Ngày hôm nay cùng nhau học tập chung một lớp, tiếp xúc nhiều với hai người, có vẻ cô đã không còn ngại ngùng nữa, mà thay vào đó đã xem hai người như bao bạn học khác. Nhưng cô cũng cần tránh xa hai người ra, nếu không cô không biết mình sẽ bị fan của hai người xử đẹp đến cỡ nào?
Đi tìm Tiểu Khải chơi đi. Chán quá!
Thiên Tỉ cuối cùng cũng lên tiếng, con người cậu như thay đổi rất nhanh. Mới lúc nãy còn im im giờ thì lại nở nụ cười, vừa nói vừa lấy tay đập vào vai Vương Nguyên.
Tử Đan! Cậu đi chung không?
Ừm... hai cậu đi đi. Tớ có việc rồi.
Tử Đan cầm cuốn sác bước ra ngoài. Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng không quan tâm mà đi sang lớp Tuấn Khải chơi. Tử Đan có thể là một cô bạn đặc biệt với hai người, bởi vì Tử Đan không giống như giống người khác.
Đặc biệt.
Đúng vậy! Tử Đan thật sự rất đặc biệt.
Vương Nguyên, cậu có thể giúp tớ một số câu trong bài tập tiếng anh được không? Có đôi chỗ tớ chưa hiểu lắm.
Mai Hiểu Lam ôm cuốn sách chạy lại, đứng trước mặt Vương Nguyên làm cậu hơi bất ngờ. Nhưng với tính cậu vốn rất tốt bụng, nên chắc giúp Mai Hiểu Lam lần này thôi cũng không sao nhỉ?
Ừ được....
Xin mời em, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, Hạ Thiên Mỹ lên phòng hội học sinh.
Câu nói của Vương Nguyên chưa nói xong đã bị tiếng thông báo của nhà trường cắt ngang. Nhờ vậy, mà Thiên Tỉ có cơ hội lôi Vương Nguyên đi, bỏ mặc Mai Hiểu Lam tay nắm thật chặc, tức giận nhìn bóng dáng hai người.
Tại sao?
Tại sao lúc nào cũng vậy, Mai Hiểu Lam không thể ở cạnh TFBoys được lâu hơn?
Lâm Huyền Anh nhìn Mai Hiểu lam, khẽ cười như đang cười nhạo tình cảnh vừa nãy cũng như tự cười nhạo chính bản thân mình và thương xót cho cô bạn thân.
Thì ra... yêu một người là khó đến vậy.
***
Ê nói cho rõ xem. Từ khi nào mà cô tên Hạ Thiên Mỹ thế? Thường An vắt chéo hai chân lên bàn, ngồi khoanh tay nhìn bóng lưng trước cửa với vẻ mặt hiếu kỳ.
Nhiều chuyện. Linh San bước đến cửa thì dừng lại, quay đầu lại lườm Thường An. Anh ta thật phiền phức, trong suốt tiết học cứ lãi nhãi bên tai cô vì cái tên Hạ Thiên Mỹ làm cô mất hết tập trung vào bài học.
Thường An ngồi đó mà thắc mắc từ khi nào mà có hai tên vậy? Đúng là làm cho người khác tò mò.
Lần đầu tiên có tên dai như vậy, chỉ là một cái tên thôi, không tìm ra câu trả lời chắc tên đó không sống nổi chắc?
Bực cả mình!
Hạ Thiên Mỹ. Đi lên phòng hội học sinh với cô.
Cô Quách Đinh Hương từ xa đi tới, vẫn dáng vẻ ấy, rất nghiêm túc, nghiêm nghị gọi tên cô. Linh San gật đầu đi theo sau cô Quách Đinh Hương, trong đầu có vô vàng suy nghĩ, tại sao nhà trường lại gọi cô lên phòng hội học sinh nhỉ?
***
Tử Đan đang đi lên lớp Linh San, tính tìm chị ấy để nói chuyện. Nhưng không ngờ cô lại bị Dương Thụy Du - giáo viên chủ nhiệm của lớp cô, kéo cô lên phòng hội học sinh. Vừa nãy mới nghe tên chị Linh San cũng bị gọi lên đây, nên cô cũng đành ngồi ở phòng hội học sinh chờ.
Nghĩ tới Linh San là cô lại đau đầu, nhưng nghĩ tới dì Phong An là cô đau đầu hơn.
Thật phiền phức!
Tử Đan! Cậu cũng ở đây.
Tử Đan ngồi chống cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, đang lạc vào đống suy nghĩ của mình, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai. Cô quay sang nhìn chủ nhận của giọng nói ấy, là Thiên Tỉ và kế bên còn có Vương Nguyên. Thật trùng hợp.
Ừm lúc nãy được cô Thụy Du lôi lên đây.
Phòng này vắng quá.
Vương Nguyên lướt đôi mắt nhìn quanh, chỉ thấy duy nhất có cậu, Thiên Tỉ và Tử Đan ở đây. Những người khác không biết đã đi đâu rồi? Nhưng lâu rồi không lên đây, cậu cảm thấy nhớ cảm giác lúc trước khi được làm việc chung với mọi người quá. Lúc đó, ai nấy đều cũng có khoảng thời gian vui vẻ với nhau.
Thiên Tỉ lại ghế ngồi, cầm tấm hình được đặt trên bàn lên xem.
Qua rồi.
Mọi thứ đã qua.
Không còn nơi cũ, cũng chẳng còn ai nữa.
Mọi thứ đều đã thay đổi. Trong bức ảnh là hình của TFBoys, Xuân Ngọc và một cậu bạn thân, cậu bạn đó không biết giờ ra sao rồi? Nhớ khi xưa cũng chỉ vì chức vụ chủ tịch hội học sinh mà tình bạn của cả năm người đều tan rã. Nhớ lại thời gian được vui đùa bên nhau làm Thiên Tỉ cảm thấy ân hận, nếu như lúc đó đừng nặng lời với cậu ấy thì giờ giờ đây mọi chuyện đã không như thế này.
Tử Đan lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hai cậu bạn, thì ra người nổi tiếng đôi lúc cũng buồn như thế này? Không biết hai người đang buồn chuyện gì?
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Linh San bước vào nhìn thấy Tử Đan cũng có ở đây làm cô vui mừng.
- Chị!
Tử Đan bất ngờ gọi Linh San làm cho Vương Nguyên và Thiên Tỉ ngạc nhiên. Có lẽ, trong đầu họ đều nghĩ hai người là chị em thật.
- Đan Đan, em ở đây thì tốt quá. Có người nói chuyện với chị rồi.
Linh San mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy tình yêu thương. Tử Đan bất giác ngại ngùng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày. Tử Đan chỉ cười nhẹ nhìn Linh San.
Mọi người tới đông đủ rồi.
Xuân Ngọc bước vào với vẻ mặt không mấy vui vẻ, giọng nói uể oải vang lên. Bên cạnh là Tuấn Khải đang nói vô số lời trêu chọc với Xuân Ngọc làm cho ai đó càng bực thêm.
Mọi người đều hướng mắt về hai người. Nhất là Linh San, cô rất ngạc nhiên khi người đã cho cô mượn dù cũng ở đây. Tuấn Khải và Linh San nhìn nhau, hai con người như cứng đờ tại chỗ. Một phần vì ngạc nhiên, phần còn lại không ngờ họ lại học chung trường.
Ê! Này. Vương Tuấn Khải cậu bị ma nhập à.
Xuân Ngọc lấy tay quơ quơ trước mặt Tuấn Khải, gọi mãi anh không trả lời. Xuân Ngọc liền đánh một cái vào lưng anh, làm anh bừng tỉnh cũng là lúc người nào đó lại gặp nạn. Tuấn Khải nhìn Xuân Ngọc với ánh mắt đẩy lửa, có cần đánh đau thế không? Tên này... thật sự nhân cơ hộ trả thù anh nha!
Xin chào! Cảm ơn vì lúc đó đã nhườn ô cho tôi.
Linh San nhìn Tuấn Khải rồi hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc phù hiệu của anh mà bật cười. Thì ra là nhỏ tuổi hơn cô, vậy mà cô cứ tưởng....
Đúng là hay thật!
Không có gì. Chỉ là giúp đỡ người thôi.
Cậu hãy gọi tôi một tiếng chị đi nào.
Linh San không biết người đứng trước mặt mình là ai? Trong đầu cô cứ nghĩ Tuấn Khải chỉ là một người bình thường nên trêu chọc cậu ấy một chút.
Tuấn Khải ngớ người ra. Gì chứ? Gọi bằng chị á, người này có phải bị gì không?
Thiên Tỉ khẽ nhìn Linh San rồi quay sang nói gì đó với Vương Nguyên, không biết hai người nói gì? Chỉ thấy Vương Nguyên nở một nụ cười gian xảo.
Chị lớn hơn cậu một tuổi đấy.
Thấy Tuấn Khải im lặng, Linh San nói tiếp làm ai nấy trong đây cũng bất ngờ, trừ một người duy nhất chính là Tử Đan. Tuấn Khải chỉ cười trừ cho qua, nếu như không biết cô gái trước mặt lớn tuổi hơn mình, chắc nãy giờ anh đã xưng hô bằng bạn bè rồi.
Em... có hơi bất ngờ một chút.
Tuấn Khải gãi đầu nói, bộ dạng bây giờ của anh trông thật đáng yêu. Nếu các bạn nữ ở đây chắc đã đổ rập hết cả rồi.
Tuấn Khải à! Thật sự nếu chị ấy không nói chắc anh quê lắm a.
Vương Nguyên ôm bụng cười một cách vô cớ làm mọi người trong đây nhìn cậu chằm chằm. Thiên Tỉ vỗ vai cậu bạn tỏ vẻ an ủi, không biết Vương Nguyên nay bị sao? Mà đụng cái là cười.
Mọi người cùng lại ghế ngồi, từng người từng người một giới thiệu về bản thân mình bắt đầu làm quen với nhau. Con người mà, ai mà chẳng muốn có bạn. Dù đối phương là người có thân phận như thế nào? Nhưng tình bạn cũng giống như tình yêu, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt thân phận. Chỉ đơn thuần... là một tình bạn đơn giản.
Trong lúc chờ thầy cô đến, mọi người đều cùng nhau nói chuyện rôm rả. Nói mãi Linh San mới biết thì ra ở đây, ngay tại chỗ này, ba chàng trai với gương mặt tuấn tú kia chính là TFBoys. Nhưng mọ người cứ tưởng cô sẽ rất phấn khích hoặc là sẽ vui mừng mà xin chữ ký của TFBoys.
Lầm to rồi!
Nhưng không! Họ đã lầm, Linh San đã nói ra một câu TFBoys? Chị thật sự không biết câu nói này làm mọi người bất ngờ, ngay cả Tử Đan cũng không tin. Tử Đan cứ ngỡ chị sẽ biết, nhưng giờ suy nghĩ ấy có lẽ là sai.
Các em đợi lâu chưa.
Từ ngoài cửa bước vào là các cô giáo chủ nhiệm của lớp 10a2, 11a1 và ngành thiết kế thời trang.
Chúng em chào cô.
Mọi người đều lễ phép chào, các cô giáo mang theo một xấp giấy rồi đi lại phát cho từng người. Các cô không nói không rằng làm cho mọi người hiếu kỳ.
Vương Nguyên, cô biết em định hỏi gì. Nhưng hãy im lặng mà đọc hết tờ giấy đó đi.
Vương Nguyên chưa kịp hỏi đã bị cô Thụy Du nói trước, cậu đành im lặng chăm chú đọc tờ giấy. Nhìn tờ giấy mà ai nấy cũng đều nhăn mặt.
Mà cô ơi! Chẳng phải chị Thiên Mỹ là sinh viên năm nhất sao? Chị ấy chưa có kinh nghiệm, để chị ấy làm người thiết kế trang phục cho hội học sinh có phải là một thử thách lớn quá không cô.
Thiên Tỉ thắc mắc hỏi, cho Tử Đan làm thư ký cho Tuấn Khải thì là điều bình thường. Nhưng điều cậu thắc mắc chính là, một sinh viên mới vào học như chị, chưa có kinh nghiệm, sao có thể thiết kế trang phục được? Điều này là quá sức đối với chị ấy rồi.
Cô Quách Đinh Hương khẽ cười nhẹ, khoanh tay, lưng dựa vào bàn nhìn mọi người nói: Hạ Thiên Mỹ là một người có ý chí rất cao. Thất bại đối với em ấy cũng chỉ như một cơn gió thoáng qua thôi. Muốn thành công chính là phải đương đầu với thử thách. Hạ Thiên Mỹ! Cô muốn thử thách em ở bài học đầu tiên, em dám không?
Dám ạ!
Linh San nhanh chóng đồng ý. Vì cô biết, chỉ có thử thách mới có thể làm cho cô tiến bộ hơn. Dám đương đầu với thử thách, xem thường thách bại, đó là điều mà luôn tồn tại trong cô.
- Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Xuân Ngọc, cô biết bốn người các em đã là người trong hội học sinh lâu, nên kinh nghiệm cũng nhiều hơn bạn Trương Tử Đan. Nên cô muốn các em giúp đỡ bạn ấy, các em là người rất thông minh nếu kết hợp với bạn Tử Đan thì cô chắc các em sẽ tạo ra những thành tựu danh giá cho trường. Sự kết hợp này sẽ tạo cho các em có nhiều sụe trao đổi kiến thức với nhau nhiều hơn.
An Thụy Du quay sang nhìn Nhạc Vân Phi.
Mặc dù Tuấn Khải và Xuân Ngọc học lớp 12 nhưng điều đó vẫn không quan trọng. Quan trọng là các thêm có thể giúp nhau trong học tập thôi. Nếu có thời gian rãnh, Thiên Mỹ có thể tham gia cùng các em để ôn lại kiến thức cũ.
***
Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng chiếu rọi khắp mọi nơi, dịu nhẹ như một cánh hoa hướng dương tỏa sắc trong gió. Mọi cảnh vật về chiều đều trở nên thật êm đềm như dòng nước, thơ mộng như những nàng thơ.
Ở trên con đường đầy lá Ngân Hạnh, nhóm bạn nhỏ cùng rảo bước trên đường, cười nói vui vẻ. Dưới ánh nắng chiều, những bạn nhỏ như tô sắc thêm cho bức tranh chiều tà nhẹ nhàng. Không khí vui vẻ trở nên lan tỏa khắp mọi nơi, hòa huyện cùng sắc thu lãng mạn.
Oa! Vậy trong chúng ta, chị Thiên Mỹ là già nhất rồi.
Ban đầu, khi mới làm quen đúng là Linh San không mấy tự nhiên. Nhưng bây giờ quen rồi, cô có thể thẳng tay cốc vào đầu Xuân Ngọc một cái. Những người còn lại nhìn thấy cảnh này đều cười rất vui vẻ, không hiểu sao TFBoys lại rất thích thú khi thấy Xuân Ngọc bị cốc đầu. Vì cái tên này lâu lâu điên điên khùng khùng gây ra biết bao rắc rối cho TFBoys, bây giờ bị đàn chị đánh đúng là vừa lắm.
Chị à, sao lại đánh cậu ấy như vậy. Chị phải biết thương hoa tiết ngọc chứ. Chị phải làm vầy mới đúng nè.
Vương Nguyên cười cười nói làm Xuân Ngọc cảm động, nhưng sau nụ cười đó là một cái cốc đầu đau hơn, do chính tay Vương Nguyên làm.
Haha.
Tiếng cười vui vẻ nhanh chóng vang rộng khắp con đường, đi tới đâu tiếng cười ngay ở đó. Trong mùa thu lãng mạng này, ai nói mùa thu chỉ dành cho tình yêu? Mà nó còn dành cho tình bạn. Tình bạn của thời thanh xuân.
Đột nhiên ngồi trong lớp, Linh San bị cô giáo gọi đứng dậy. Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô giáo mà Linh San cảm thấy nản. Số cô lúc nào chả vậy, toàn gặp giáo viên nghiêm khắc.
Thường An ngồi bên cạnh mà nhướn mày, khoanh tay khó hiểu. Từ bao giờ mà cái tên Bạch Linh San đã đổi thành Hạ Thiên Mỹ. Cô gái này... lắm chiêu trò thật.
Nhìn vẻ mặt của Thường An, cô cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của anh ta. Nhưng cô vẫn không quan tâm mà đứng dậy.
Dạ! Đúng ạ.
Ừm... tôi muốn hỏi bạn một vài câu hỏi. Nếu như bộ trang phục do bạn thiết kế không làm hài lòng mọi người, ngược lại họ còn chê thiết kế của bạn xấu. Nếu điều đó xảy ra, bạn có bỏ cuộc hay thất vọng không?
Cô Quách Đinh Hương - một giáo viên am hiểu về thời trang và đã từng thiết kế ra những bộ trang phục rất đẹp mắt. Người người đều phải ngưỡng mộ. Yêu cầu của Quách Đinh Hương rất cao, nhất là đối với những người trẻ tuổi như Linh San, thì sự nghiêm khắc là điều hiển nhiên phải có.
Trong lớp, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe câu trả lời của Linh San. Ai cũng hồi hộp và lo lắng cho cô gái nhỏ này. Vì ai cũng hiểu, không tự dưng mà cô Đinh Hương lại ra câu hỏi này. Phải có một lý do nào đó, cô Đinh Hương mới gọi.
Theo ý kiến của em thì.....
***
Xin chào lớp 12a1, cô thật vui khi chúng ta lại được gặp nhau sau ba tháng hè xa cách.
Hazzzz.
Cả lớp đều thở dài nhìn cô giáo mới bước vào.
Nhạc Vân Phi - cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi của trường. Năm nay, Vân Phi mới 21 tuổi, nhưng đã là giáo viên của trường Khánh Giang. Hừm! Đầu năm, 11a1 rất yêu thích cô giáo trẻ xinh đẹp này, nhưng dần dần tập thể lớp 11a1 mới biết, Nhạc Vân Phi chính là ác hơn cái ác. Cô ấy tuy dễ thương, xinh đẹp, nhưng lại là khắc tinh của các học sinh. Vì nhìn cô hiền từ thế thôi, nhưng khi kiểm tra là y như rằng các bài kiểm tra cô giao đều không ai làm được. Ai chịu khó học bài được điểm cao là điều đương nhiên, nhưng đằng này, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ được mấy người. Tính khí của cô Vân Phi cũng rất khác thường, sáng nắng chiều mưa, đôi lúc cũng làm học sinh đau đầu.
Vân Phi nhếch môi nhẹ nhìn đám học sinh yêu quý dưới kia, lòng không khỏi có sự thú vị ở đây. Kể ra, cô đã làm chủ nhiệm lớp này ba năm rồi đó chứ. Từ lớp 10 cho đến tận bây giờ, cô thật là có duyên với lớp này. Ánh mắt cô đảo một vòng quanh lớp, đôi mắt len láy của cô nhìn thẳng vào Tuấn Khải và Xuân Ngọc làm hai người hơi run.
Cô trò chúng ta đã không còn xa lạ, tính cô các em hiểu rõ hơn ai hết. Cách dạy và cách quản lớp của cô các em đều hiểu rõ. Vậy nên, năm nay sẽ giống như mấy năm trước. Ok.
Nhạc Vân Phi nháy mắt tinh nghịch làm mọi người ngây ngốc, trong lòng đang muốn biểu tình. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua sau câu nói của Nhạc Vân Phi như đang phụ họa thêm cho câu nói ấy, làm mọi người có cảm giác lạnh lạnh.
11a1 à, cố gắng qua hết năm học thôi.
Nào, năm nay các em muốn ai làm lớp trưởng!
Cả lớp đều hướng mắt về phía Tuấn Khải.
A! Cô ơi em đau bao tử quá, cô cho em xuống phòng y tế nha.
Tuấn Khải ôm bụng, mặt nhăn nhăn nhó nhó, đứng dậy nhìn Nhạc Vân Phi. Anh tính bước ra ngoài nhưng kịp lúc bị một cánh tay kéo ngồi xuống. Ngoài mặt thì đau nhưng trong đầu thì Tuấn Khải đang tức sôi máu thầm cay đắng nhìn cái tên trời đánh nào đó dám đưa anh một bước nhảy thẳng vào biển lửa.
Cô ơi! Bạn Khải không sao đâu, cô có thể nói tiếp ạ. Bạn Khải có một điều rất đặc biệt là đau một chút là sẽ khỏi liền thôi. Vì bạn ấy rất giỏi chịu đau.
Xuân Ngọc nhân mạnh câu cuối nhìn Tuấn Khải đầy thách thức. Anh bất ngờ nhìn cậu bạn,ngoài mặt cũng cố gượng cười, giả vờ úp mặt xuống bàn, tỏ vẻ đau đớn.
Lưu Xuân Ngọc! Cậu giỏi.
Xuân Ngọc đắc ý, đánh ánh mắt chiến thắng về phía Tuấn Khải. Xem như thù đã được trả, cái tên này mà làm lớp trưởng thì Xuân Ngọc sẽ có thời gian đi tán gái . Ahaha cuộc đời của Xuân Ngọc đã bắt đầu nở hoa.
Nhưng theo suy nghĩ của Xuân Ngọc là vậy, chứ cả lớp thì lại không đồng ý, mặc dù đều hướng ánh mắt đến Tuấn Khải vậy thôi, chứ họ suy nghĩ lại rồi. Tuấn Khải làm lớp trưởng thì bọn họ không được quậy phá trong lớp như thường ngày nữa. Vậy rất chán.
Cô ơi! Em nghĩ nên cho bạn Xuân Ngọc làm lớp trưởng ạ.
Em tán thành ý kiến của bạn ạ.
Cả lớp cùng nhau đồng thanh, nhờ câu nói đầu tiên của một bạn nào đó trong lớp mà giờ đây Xuân Ngọc muốn trốn đi nơi nào đó.
Cô ơi! Em đau bụng, cô cho em đi vệ sinh.
Xuân Ngọc ôm bụng, đứng dậy, nhưng rốt cuộc cũng bị Tuấn Khải kéo ngồi xuống. Một chiêu xài hai lần à, không có cửa đâu.
Vương Tuấn Khải.
Xuân Ngọc nghiến răng ken két, nhìn Tuấn Khải đầy câm phẫn. Giỏi! Cả tập thể dám chơi anh. Được! Để xem, khi anh lên làm lớp trưởng rồi, đừng hòng người nào dám phá và quậy như năm trước.
Ok! Cô sẽ theo ý kiến số đông, cho bạn Xuân Ngọc làm lớp trưởng.
***
Theo ý kiến của em thì chính bản thân mình đã theo đuổi ngành thiết kế này thì cũng là lúc chính bản thân mình cũng phải chịu sự vấp ngã. Vì mới bước vào nghề, việc thất bại là điều đương nhiên, cũng giống như ta mới tập đi, phải cố gắng vài lần ta mới tự mình bước đi mà không cần cha mẹ dìu dắt và trong ngành thiết kế thời trang cũng vậy. Kể cả khi khách hàng chê thiết kế của mình xấu, mình cũng không được nản lòng. Sau này thành công rồi, ta mới biết, cũng vì những lời chê bai đó mà ta mới được thành công như hôm nay.
Quách Đinh Hương mỉm cười làm cho các học viên khác ngạc nhiên. Vì ở đây đa phần cũng đều nghe mọi người đồn đại về Quách Đinh Hương là nổi tiếng nghiêm khắc, sự nghiêm túc lúc nào cũng thể hiện trên khuôn mặt. Vậy mà hôm nay chỉ vì câu nói của Linh San mà cô đã nở một nụ cười.
Thường An ngồi bên cạnh khẽ nhìn lên cô gái đầy vẻ tự tin kia. Giỏi! Lần đầu tiên có người đã làm cho cô Quách Đinh Hương mỉm cười.
Được rồi em rồi xuống đi. Hôm nay chúng ta sẽ vào bài học mới.
Quách Đinh Hương nhìn Linh San, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười của mình. Ngày hôm nay, cũng nhờ Linh San mà họ đã bớt đi được phần nào căn thẳng khi đối diện với cô Quách Đinh Hương.
***
Giờ ra chơi....
Này các cậu. Đi dạo không?
Vương Nguyên hôm nay nổi hứng, tự nhiên muốn đi dạo quanh trường. Cậu quay xuống nhìn Tử Đan và Thiên Tỉ mở lời, nhưng dường như câu nói của cậu không lọt vào tai người nào thì phải? Tử Đan thì chăm chú đọc sách, Thiên Thiên Tỉ thì dọn sách vở vào cặp, không ai để ý đến câu nói của Vương Nguyên.
Hai người như vậy là sao? Đang bơ tớ à?
Không biết từ khi nào mà Tử Đan đã trở thành bạn của Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Ngày hôm nay cùng nhau học tập chung một lớp, tiếp xúc nhiều với hai người, có vẻ cô đã không còn ngại ngùng nữa, mà thay vào đó đã xem hai người như bao bạn học khác. Nhưng cô cũng cần tránh xa hai người ra, nếu không cô không biết mình sẽ bị fan của hai người xử đẹp đến cỡ nào?
Đi tìm Tiểu Khải chơi đi. Chán quá!
Thiên Tỉ cuối cùng cũng lên tiếng, con người cậu như thay đổi rất nhanh. Mới lúc nãy còn im im giờ thì lại nở nụ cười, vừa nói vừa lấy tay đập vào vai Vương Nguyên.
Tử Đan! Cậu đi chung không?
Ừm... hai cậu đi đi. Tớ có việc rồi.
Tử Đan cầm cuốn sác bước ra ngoài. Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng không quan tâm mà đi sang lớp Tuấn Khải chơi. Tử Đan có thể là một cô bạn đặc biệt với hai người, bởi vì Tử Đan không giống như giống người khác.
Đặc biệt.
Đúng vậy! Tử Đan thật sự rất đặc biệt.
Vương Nguyên, cậu có thể giúp tớ một số câu trong bài tập tiếng anh được không? Có đôi chỗ tớ chưa hiểu lắm.
Mai Hiểu Lam ôm cuốn sách chạy lại, đứng trước mặt Vương Nguyên làm cậu hơi bất ngờ. Nhưng với tính cậu vốn rất tốt bụng, nên chắc giúp Mai Hiểu Lam lần này thôi cũng không sao nhỉ?
Ừ được....
Xin mời em, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, Hạ Thiên Mỹ lên phòng hội học sinh.
Câu nói của Vương Nguyên chưa nói xong đã bị tiếng thông báo của nhà trường cắt ngang. Nhờ vậy, mà Thiên Tỉ có cơ hội lôi Vương Nguyên đi, bỏ mặc Mai Hiểu Lam tay nắm thật chặc, tức giận nhìn bóng dáng hai người.
Tại sao?
Tại sao lúc nào cũng vậy, Mai Hiểu Lam không thể ở cạnh TFBoys được lâu hơn?
Lâm Huyền Anh nhìn Mai Hiểu lam, khẽ cười như đang cười nhạo tình cảnh vừa nãy cũng như tự cười nhạo chính bản thân mình và thương xót cho cô bạn thân.
Thì ra... yêu một người là khó đến vậy.
***
Ê nói cho rõ xem. Từ khi nào mà cô tên Hạ Thiên Mỹ thế? Thường An vắt chéo hai chân lên bàn, ngồi khoanh tay nhìn bóng lưng trước cửa với vẻ mặt hiếu kỳ.
Nhiều chuyện. Linh San bước đến cửa thì dừng lại, quay đầu lại lườm Thường An. Anh ta thật phiền phức, trong suốt tiết học cứ lãi nhãi bên tai cô vì cái tên Hạ Thiên Mỹ làm cô mất hết tập trung vào bài học.
Thường An ngồi đó mà thắc mắc từ khi nào mà có hai tên vậy? Đúng là làm cho người khác tò mò.
Lần đầu tiên có tên dai như vậy, chỉ là một cái tên thôi, không tìm ra câu trả lời chắc tên đó không sống nổi chắc?
Bực cả mình!
Hạ Thiên Mỹ. Đi lên phòng hội học sinh với cô.
Cô Quách Đinh Hương từ xa đi tới, vẫn dáng vẻ ấy, rất nghiêm túc, nghiêm nghị gọi tên cô. Linh San gật đầu đi theo sau cô Quách Đinh Hương, trong đầu có vô vàng suy nghĩ, tại sao nhà trường lại gọi cô lên phòng hội học sinh nhỉ?
***
Tử Đan đang đi lên lớp Linh San, tính tìm chị ấy để nói chuyện. Nhưng không ngờ cô lại bị Dương Thụy Du - giáo viên chủ nhiệm của lớp cô, kéo cô lên phòng hội học sinh. Vừa nãy mới nghe tên chị Linh San cũng bị gọi lên đây, nên cô cũng đành ngồi ở phòng hội học sinh chờ.
Nghĩ tới Linh San là cô lại đau đầu, nhưng nghĩ tới dì Phong An là cô đau đầu hơn.
Thật phiền phức!
Tử Đan! Cậu cũng ở đây.
Tử Đan ngồi chống cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, đang lạc vào đống suy nghĩ của mình, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai. Cô quay sang nhìn chủ nhận của giọng nói ấy, là Thiên Tỉ và kế bên còn có Vương Nguyên. Thật trùng hợp.
Ừm lúc nãy được cô Thụy Du lôi lên đây.
Phòng này vắng quá.
Vương Nguyên lướt đôi mắt nhìn quanh, chỉ thấy duy nhất có cậu, Thiên Tỉ và Tử Đan ở đây. Những người khác không biết đã đi đâu rồi? Nhưng lâu rồi không lên đây, cậu cảm thấy nhớ cảm giác lúc trước khi được làm việc chung với mọi người quá. Lúc đó, ai nấy đều cũng có khoảng thời gian vui vẻ với nhau.
Thiên Tỉ lại ghế ngồi, cầm tấm hình được đặt trên bàn lên xem.
Qua rồi.
Mọi thứ đã qua.
Không còn nơi cũ, cũng chẳng còn ai nữa.
Mọi thứ đều đã thay đổi. Trong bức ảnh là hình của TFBoys, Xuân Ngọc và một cậu bạn thân, cậu bạn đó không biết giờ ra sao rồi? Nhớ khi xưa cũng chỉ vì chức vụ chủ tịch hội học sinh mà tình bạn của cả năm người đều tan rã. Nhớ lại thời gian được vui đùa bên nhau làm Thiên Tỉ cảm thấy ân hận, nếu như lúc đó đừng nặng lời với cậu ấy thì giờ giờ đây mọi chuyện đã không như thế này.
Tử Đan lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hai cậu bạn, thì ra người nổi tiếng đôi lúc cũng buồn như thế này? Không biết hai người đang buồn chuyện gì?
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Linh San bước vào nhìn thấy Tử Đan cũng có ở đây làm cô vui mừng.
- Chị!
Tử Đan bất ngờ gọi Linh San làm cho Vương Nguyên và Thiên Tỉ ngạc nhiên. Có lẽ, trong đầu họ đều nghĩ hai người là chị em thật.
- Đan Đan, em ở đây thì tốt quá. Có người nói chuyện với chị rồi.
Linh San mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy tình yêu thương. Tử Đan bất giác ngại ngùng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày. Tử Đan chỉ cười nhẹ nhìn Linh San.
Mọi người tới đông đủ rồi.
Xuân Ngọc bước vào với vẻ mặt không mấy vui vẻ, giọng nói uể oải vang lên. Bên cạnh là Tuấn Khải đang nói vô số lời trêu chọc với Xuân Ngọc làm cho ai đó càng bực thêm.
Mọi người đều hướng mắt về hai người. Nhất là Linh San, cô rất ngạc nhiên khi người đã cho cô mượn dù cũng ở đây. Tuấn Khải và Linh San nhìn nhau, hai con người như cứng đờ tại chỗ. Một phần vì ngạc nhiên, phần còn lại không ngờ họ lại học chung trường.
Ê! Này. Vương Tuấn Khải cậu bị ma nhập à.
Xuân Ngọc lấy tay quơ quơ trước mặt Tuấn Khải, gọi mãi anh không trả lời. Xuân Ngọc liền đánh một cái vào lưng anh, làm anh bừng tỉnh cũng là lúc người nào đó lại gặp nạn. Tuấn Khải nhìn Xuân Ngọc với ánh mắt đẩy lửa, có cần đánh đau thế không? Tên này... thật sự nhân cơ hộ trả thù anh nha!
Xin chào! Cảm ơn vì lúc đó đã nhườn ô cho tôi.
Linh San nhìn Tuấn Khải rồi hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc phù hiệu của anh mà bật cười. Thì ra là nhỏ tuổi hơn cô, vậy mà cô cứ tưởng....
Đúng là hay thật!
Không có gì. Chỉ là giúp đỡ người thôi.
Cậu hãy gọi tôi một tiếng chị đi nào.
Linh San không biết người đứng trước mặt mình là ai? Trong đầu cô cứ nghĩ Tuấn Khải chỉ là một người bình thường nên trêu chọc cậu ấy một chút.
Tuấn Khải ngớ người ra. Gì chứ? Gọi bằng chị á, người này có phải bị gì không?
Thiên Tỉ khẽ nhìn Linh San rồi quay sang nói gì đó với Vương Nguyên, không biết hai người nói gì? Chỉ thấy Vương Nguyên nở một nụ cười gian xảo.
Chị lớn hơn cậu một tuổi đấy.
Thấy Tuấn Khải im lặng, Linh San nói tiếp làm ai nấy trong đây cũng bất ngờ, trừ một người duy nhất chính là Tử Đan. Tuấn Khải chỉ cười trừ cho qua, nếu như không biết cô gái trước mặt lớn tuổi hơn mình, chắc nãy giờ anh đã xưng hô bằng bạn bè rồi.
Em... có hơi bất ngờ một chút.
Tuấn Khải gãi đầu nói, bộ dạng bây giờ của anh trông thật đáng yêu. Nếu các bạn nữ ở đây chắc đã đổ rập hết cả rồi.
Tuấn Khải à! Thật sự nếu chị ấy không nói chắc anh quê lắm a.
Vương Nguyên ôm bụng cười một cách vô cớ làm mọi người trong đây nhìn cậu chằm chằm. Thiên Tỉ vỗ vai cậu bạn tỏ vẻ an ủi, không biết Vương Nguyên nay bị sao? Mà đụng cái là cười.
Mọi người cùng lại ghế ngồi, từng người từng người một giới thiệu về bản thân mình bắt đầu làm quen với nhau. Con người mà, ai mà chẳng muốn có bạn. Dù đối phương là người có thân phận như thế nào? Nhưng tình bạn cũng giống như tình yêu, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt thân phận. Chỉ đơn thuần... là một tình bạn đơn giản.
Trong lúc chờ thầy cô đến, mọi người đều cùng nhau nói chuyện rôm rả. Nói mãi Linh San mới biết thì ra ở đây, ngay tại chỗ này, ba chàng trai với gương mặt tuấn tú kia chính là TFBoys. Nhưng mọ người cứ tưởng cô sẽ rất phấn khích hoặc là sẽ vui mừng mà xin chữ ký của TFBoys.
Lầm to rồi!
Nhưng không! Họ đã lầm, Linh San đã nói ra một câu TFBoys? Chị thật sự không biết câu nói này làm mọi người bất ngờ, ngay cả Tử Đan cũng không tin. Tử Đan cứ ngỡ chị sẽ biết, nhưng giờ suy nghĩ ấy có lẽ là sai.
Các em đợi lâu chưa.
Từ ngoài cửa bước vào là các cô giáo chủ nhiệm của lớp 10a2, 11a1 và ngành thiết kế thời trang.
Chúng em chào cô.
Mọi người đều lễ phép chào, các cô giáo mang theo một xấp giấy rồi đi lại phát cho từng người. Các cô không nói không rằng làm cho mọi người hiếu kỳ.
Vương Nguyên, cô biết em định hỏi gì. Nhưng hãy im lặng mà đọc hết tờ giấy đó đi.
Vương Nguyên chưa kịp hỏi đã bị cô Thụy Du nói trước, cậu đành im lặng chăm chú đọc tờ giấy. Nhìn tờ giấy mà ai nấy cũng đều nhăn mặt.
Mà cô ơi! Chẳng phải chị Thiên Mỹ là sinh viên năm nhất sao? Chị ấy chưa có kinh nghiệm, để chị ấy làm người thiết kế trang phục cho hội học sinh có phải là một thử thách lớn quá không cô.
Thiên Tỉ thắc mắc hỏi, cho Tử Đan làm thư ký cho Tuấn Khải thì là điều bình thường. Nhưng điều cậu thắc mắc chính là, một sinh viên mới vào học như chị, chưa có kinh nghiệm, sao có thể thiết kế trang phục được? Điều này là quá sức đối với chị ấy rồi.
Cô Quách Đinh Hương khẽ cười nhẹ, khoanh tay, lưng dựa vào bàn nhìn mọi người nói: Hạ Thiên Mỹ là một người có ý chí rất cao. Thất bại đối với em ấy cũng chỉ như một cơn gió thoáng qua thôi. Muốn thành công chính là phải đương đầu với thử thách. Hạ Thiên Mỹ! Cô muốn thử thách em ở bài học đầu tiên, em dám không?
Dám ạ!
Linh San nhanh chóng đồng ý. Vì cô biết, chỉ có thử thách mới có thể làm cho cô tiến bộ hơn. Dám đương đầu với thử thách, xem thường thách bại, đó là điều mà luôn tồn tại trong cô.
- Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Xuân Ngọc, cô biết bốn người các em đã là người trong hội học sinh lâu, nên kinh nghiệm cũng nhiều hơn bạn Trương Tử Đan. Nên cô muốn các em giúp đỡ bạn ấy, các em là người rất thông minh nếu kết hợp với bạn Tử Đan thì cô chắc các em sẽ tạo ra những thành tựu danh giá cho trường. Sự kết hợp này sẽ tạo cho các em có nhiều sụe trao đổi kiến thức với nhau nhiều hơn.
An Thụy Du quay sang nhìn Nhạc Vân Phi.
Mặc dù Tuấn Khải và Xuân Ngọc học lớp 12 nhưng điều đó vẫn không quan trọng. Quan trọng là các thêm có thể giúp nhau trong học tập thôi. Nếu có thời gian rãnh, Thiên Mỹ có thể tham gia cùng các em để ôn lại kiến thức cũ.
***
Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng chiếu rọi khắp mọi nơi, dịu nhẹ như một cánh hoa hướng dương tỏa sắc trong gió. Mọi cảnh vật về chiều đều trở nên thật êm đềm như dòng nước, thơ mộng như những nàng thơ.
Ở trên con đường đầy lá Ngân Hạnh, nhóm bạn nhỏ cùng rảo bước trên đường, cười nói vui vẻ. Dưới ánh nắng chiều, những bạn nhỏ như tô sắc thêm cho bức tranh chiều tà nhẹ nhàng. Không khí vui vẻ trở nên lan tỏa khắp mọi nơi, hòa huyện cùng sắc thu lãng mạn.
Oa! Vậy trong chúng ta, chị Thiên Mỹ là già nhất rồi.
Ban đầu, khi mới làm quen đúng là Linh San không mấy tự nhiên. Nhưng bây giờ quen rồi, cô có thể thẳng tay cốc vào đầu Xuân Ngọc một cái. Những người còn lại nhìn thấy cảnh này đều cười rất vui vẻ, không hiểu sao TFBoys lại rất thích thú khi thấy Xuân Ngọc bị cốc đầu. Vì cái tên này lâu lâu điên điên khùng khùng gây ra biết bao rắc rối cho TFBoys, bây giờ bị đàn chị đánh đúng là vừa lắm.
Chị à, sao lại đánh cậu ấy như vậy. Chị phải biết thương hoa tiết ngọc chứ. Chị phải làm vầy mới đúng nè.
Vương Nguyên cười cười nói làm Xuân Ngọc cảm động, nhưng sau nụ cười đó là một cái cốc đầu đau hơn, do chính tay Vương Nguyên làm.
Haha.
Tiếng cười vui vẻ nhanh chóng vang rộng khắp con đường, đi tới đâu tiếng cười ngay ở đó. Trong mùa thu lãng mạng này, ai nói mùa thu chỉ dành cho tình yêu? Mà nó còn dành cho tình bạn. Tình bạn của thời thanh xuân.
/16
|