Edit: Dế Mèn
—–
Bước chân Lệ Cảnh Trình lảo đảo, tay anh gỡ miếng vải đen bịt mắt xuống.
Đập vào mắt là một màn khiến anh cứng chân tại chỗ.
Một con đường xuyên thẳng về phía trước, thậm chí không nhìn thấy được đích. Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía xung quanh, anh gọi: “Vinh Thiển!”
Nhưng đáp lại anh chỉ có những tiếng vọng lại vô tận.
Lệ Cảnh Trình cất bước lên trước, một chỗ rộng lớn như vậy lại chẳng có một bóng dáng nào. Gió lạnh từng cơn, anh vừa gọi tên Vinh Thiển vừa đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Lệ Cảnh Trình đi qua hành lang, tới một nơi giống như một phòng bệnh gia đình kiểu nhỏ.
Chất liệu kiến trúc xung quanh trông rất xưa. Người đàn ông ấn tay vào tường, lòng bàn tay đều là cát sỏi vụn.
“Cảnh Trình!”
Từ rất xa, một giọng nói truyền tới lỗ tai Lệ Cảnh Trình.
Anh kinh ngạc. Với anh mà nói, không thể nghi ngờ, đây là một liều thuốc an thần. Người đàn ông theo hướng tiếng vang mà đi.
“Vinh Thiển!”
Vinh Thiển vểnh tai, rất nghi mình đã nghe lầm, Lệ Cảnh Trình sao có thể tìm tới chỗ này?
Cô dừng ở trước một căn phòng, đẩy tay; cánh cửa trước mặt cô từ từ mở ra.
Vinh Thiển vừa định đi vào, liền nghe giọng Lệ Cảnh Trình càng lúc càng gần: “Vinh Thiển? Vinh Thiển?”
Cô bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía âm thanh lúc nãy mà đi. “Cảnh Trình!”
Hai người thiếu chút nữa và vào nhau ở khúc cua. Nhìn rõ bóng hình bất ngờ xông tới trước mặt mình, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lệ Cảnh Trình. Anh lập tức kéo mạnh Vinh Thiển vào lòng mình. Hai tay cô đan chặt sau lưng anh, kích động không kìm nổi. Mặc dù vẫn đang ở trong tình cảnh này, nhưng có Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển một chút cũng không sợ.
Hai người chỉ ôm nhau chốc lát. Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn, định gỡ Vinh Thiển ra, nhưng cô lại ôm chặt hông anh không buông.
“Thiển Bảo, chúng ta phải mau ra khỏi chỗ này.”
Nghe vậy, cánh tay Vinh Thiển lúc này mới dần dần buông ra.
“Cảnh Trình, anh vào bằng cách nào vậy?”
“Anh nhận được tin nhắn, sốt ruột muốn tìm em. Anh đã tới rồi.”
Hai tay Lệ Cảnh Trình ôm mặt Vinh Thiển, cẩn thận, dịu dàng: “Em đấy, họ nói em chưa rời khỏi Đông Uyển, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Em cũng không biết. Em đang ở nhà kho Đông Uyển để thu dọn đồ đạc, tự nhiên giẫm hụt rồi lăn xuống. Chỗ này là phía dưới Đông Uyển.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt Vinh Thiển. Theo anh quan sát từ nãy giờ, chỗ này không đơn giản.
“Đây nhất định là ngục giam dưới lòng đất hồi xưa, hư tổn theo thời gian rồi, không ngờ lại được sử dụng lại làm nơi như vậy.”
“Nhưng rốt cuộc là ai bắt chúng ta vào?”
Con ngươi của Lệ Cảnh Trình nhìn về xa xa.
“Nơi này ba anh nhất định là có biết, nhưng ông ấy chưa đến mức đi bài trí lại cái nơi hoang địa này.”
“Chính là Lệ Cảnh Tầm! Hắn đã có thể dựng SMX thì làm cái căn cứ trốn khỏi mật thất này không phải là không thể.
“Chúng ta đi mau!”
Vinh Thiển bị Lệ Cảnh Trình kéo tay, cô đi rất chậm.
“Cảnh Trình, vừa nãy em đã đi một vòng rồi, cơ bản không có lối ra.”
“Đã có đường vào thì nhất định sẽ có đường ra.”
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn Vinh Thiển: “Còn sức đi được không?”
Cô mất tích từ chiều, đến giờ chắc chắn đã vừa mệt vừa đói.
Vinh Thiển không muốn làm anh lo lắng, gật gật đầu: “Em vẫn chịu được.”
“Tốt lắm, chúng ta đi!”
Lệ Cảnh Trình đi theo con đường đã dẫn anh tới. Cảm giác phương hướng của anh vô cùng tốt, vừa đếm bước chân, vừa kéo Vinh Thiển đi về trước.
Bóng đèn cách đó không xa đột nhiên vụt tắt, Lệ Cảnh Trình chợt dừng bước.
Anh vô thức che chắn phía trước cho Vinh Thiển. Một chuỗi tiếng bước chân trong bóng đêm đang đến gần. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình lùi về sau. Nhất thời, không ai nhìn được rõ phía trước rốt cuộc là thứ gì.
Mãi đến đèn sáng lại, ánh vào giữa con ngươi, đó rõ ràng là một con chó ngao Tây Tạng hung hãn, dữ tợn.
Cả bộ lông màu đen của con vật vừa trơn vừa sáng, bốn chân vững vàng tiến về phía trước, lộ răng nanh với vẻ sáng loáng dữ tợn muốn xé toạc người ta. Tiếng bước chân nó giẫm giẫm như đang gõ gõ trái tim bọn họ. Vinh Thiển sợ hãi, đôi mắt hạnh trợn tròn: “Cảnh Trình, làm sao bây giờ?”
“Đi mau!”
Lệ Cảnh Trình lôi tay Vinh Thiển. Con chó ngao Tây Tạng hạ người xuống, tốc độ bật phóng của nó gần như làm người ta trở tay không kịp. Hai người còng người chạy băng băng, nhưng Vinh Thiển còn đang mang thai, nếu vận động mạnh như thế chắc chắn sẽ không chịu được. Lệ Cảnh Trình thấy bên cạnh có một căn phòng để cửa mở, tay anh đẩy Vinh Thiển vào; trong nháy mắt đó, con chó ngao Tây Tạng đã bổ nhào tới trước mặt anh.
“Cảnh Trình!”
Lệ Cảnh Trình giơ cánh tay lên, con chó ngao Tây Tạng há mõm, dễ dàng xé toạc tay áo anh. Anh phản ứng cực nhanh, lách mình vào căn phòng, rồi vội vàng chốt cửa lại.
“Cảnh Trình, anh sao rồi?”
Rầm! Rầm!
Từ bên ngoài vọng vào tiếng con chó ngao Tây Tạng đập vào cánh cửa. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình tới, rất sợ cánh cửa này yếu, chỉ vài đợt sẽ bị phá ra.
“Mau để em xem, tay anh thế nào rồi?”
Vinh Thiển kéo giật cánh tay Lệ Cảnh Trình tới, nhìn thấy trên bề mặt có mấy vết máu, cô sợ tái nhợt cả mặt: “Phải làm sao đây?”
Lệ Cảnh Trình dùng tay lau đi: “Không sao, vết thương nhỏ.”
“Anh nói, sao anh lại tới đây chứ?!”
Lệ Cảnh Trình dựa lưng vào ván cửa: “Nếu không đến anh sẽ lo mà chết. Em nhìn nơi này xem, một chút tín hiệu cũng không có, dù anh cho đào ba thước cũng không thể nghĩ em lại đang ở dưới Đông Uyển.”
Vinh Thiển dựa vào cạnh anh: “Chúng ta đã rất cẩn thận nhưng không ngờ tâm tư của kẻ biến thái người thường chẳng bao giờ đoán được.”
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn bốn phía, đây là một phòng y tế, anh nhìn thấy phía góc tường có một bể nước.
Có vẻ con chó ngao Tây Tạng đã buông tha, Vinh Thiển nghe thấy tiếng bước chân của nó từ từ xa dần.
Lệ Cảnh Trình đi tới trước bể, mở vòi nước rửa cánh tay.
Vinh Thiển nghĩ mà không ngớt sợ, tạm thời bọn họ vẫn chưa thể đi ra khỏi nơi này, lỡ may…
Cô cuống quít tới chỗ tủ thuốc, nhưng sau khi giở ra, tìm kiếm một hồi, cả cồn và miếng bông cũng chẳng có.
Lệ Cảnh Trình giữ chặt cánh tay, sau một lúc lâu mới khóa vòi nước lại. Vinh Thiển nhìn mấy đường vết thương đó: “Em sợ!”
“Không có gì phải sợ! Anh cũng không tin mạng anh lại yểu như vậy.”
Lệ Cảnh Trình nắm tay Vinh Thiển đi tới trước cửa, vừa kéo cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Sắc mặt Vinh Thiển chìm xuống, cô giật giật mấy cái. “Sao thế này được?”
Người đàn ông lại dẫn cô tới giường bệnh. “Nghỉ ngơi lát đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Vinh Thiển gối mặt lên bả vai Lệ Cảnh Trình. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau.
“Cảnh Trình, mặc dù ngoài miệng em nói anh đừng để tự chui đầu vào lưới, nhưng một mình em ở dưới đây thật sự rất sợ. Em cứ muốn khóc, nhưng em biết khóc cũng vô ích, em cố nén nhịn, giữ lại một chút sức lực. Lúc nghe tiếng anh, trong khoảng khắc em đã cho là mình nghe lầm, tới khi chắc chắn rồi, tim em cứ muốn nhảy ra ngoài.”
“Anh biết em sợ, anh có thể cảm giác được.” Lệ Cảnh Trình giơ tay lên vỗ vỗ đầu Vinh Thiển. “Tin anh, anh nhất định có thể đưa em ra ngoài.”
“Anh nói, mẹ và mọi người có phát hiện ra mật đạo này không?”
Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu: “Không đâu, anh đã ở nhà kho lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra điều bất thường. Nơi này chắc hẳn là nơi lúc trước dùng để giam người và thu thập tình báo.”
Tay kia của Vinh Thiển ôm chặt Lệ Cảnh Trình.
Cô cảm thấy xung quanh đều toát ra khí lạnh.
Lệ Cảnh Trình để Vinh Thiển ngồi trên giường, anh đứng dậy tìm chìa khóa. Căn phòng không rộng, lật lên một lượt vẫn không tìm thấy chìa khóa.
Vinh Thiển khát vô cùng, cô đi tới trước bể nước, định hứng nước uống.
Tay vừa mới vươn ra đã bị Lệ Cảnh Trình kéo lại. “Đừng uống!”
“Tại sao?”
“Lỡ nước này có vấn đề thì sao bây giờ?”
Vinh Thiển nuốt nuốt xuống, miệng và cổ họng bị thiêu cháy khó chịu.
Lệ Cảnh Trình bảo cô ngồi lại xuống giừơng, Vinh Thiển đành phải quay lại chỗ. Thừa lúc cô không để ý, người đàn ông lấy bàn tay hứng nước, uống vài ngụm.
Lúc ngồi xuống mép giường, Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình còn đang tìm kiếm.
Cô không khỏi ngẩng đầu, nhìn trần nhà. Cô vẫn luôn cảm thấy có gì quái dị không nói được.
Ước chừng hơn nửa tiếng, Lệ Cảnh Trình bỏ cuộc.
Anh ngồi xuống lại cạnh Vinh Thiển, để ý thấy môi cô khô nứt.
“Khát không?”
Cô không khỏi gật gật đầu.
Lệ Cảnh Trình đưa mặt tới.
Vinh Thiển cất giọng khàn khàn: “Làm gì đó?”
“Cho em nhuận giọng.”
“Lúc nào rồi mà…” Vinh Thiển đẩy mặt anh ra.
Lệ Cảnh Trình đi tới, hứng nước đưa tới: “Uống đi!”
“Không phải nói sợ có vấn đề sao?”
“Vậy cũng còn hơn chết khát.”
Vinh Thiển nghe vậy, cầm lấy vội vàng uống, Lệ Cảnh Trình đã tự mình uống thử, sẽ không có vấn đề.
Vinh Thiển sức cùng lực kiệt, nằm cả người xuống giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đèn phía trên.
Lệ Cảnh Trình ở trong phòng đi tới đi lui, hy vọng có thể tìm được đường đi ra ngoài. Không biết trong lòng còn bực bội vì nguyên nhân gì, tay Lệ Cảnh Trình xé cà vạt ra nhưng vẫn thấy nóng, mồ hôi theo má chảy xuống.
Đôi mắt Vinh Thiển khó khăn lắm mới nhắm được một lúc lại mở ra.
“Cảnh Trình, sao nóng vậy?”
Lệ Cảnh Trình đi tới cạnh cô, thấy mặt Vinh Thiển đỏ bừng, tóc ở hai má cũng ướt đẫm.
Anh vội kéo cô ngồi dậy. Lúc này, bên trong căn phòng đột nhiên truyền đến tiếng báo động.
“Pipo Pipo ____ “
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên liền để ý thấy bóng đèn báo động màu đỏ có hiện nhiệt độ, bên trong căn phòng đã đạt tới bốn mươi độ.
“Sao lại thế được?” Vinh Thiển kinh hãi, nhiệt độ vẫn đang từ từ lên cao.
Lệ Cảnh Trình nắm chặt cổ tay Vinh Thiển: “Phải nghĩ ra cách; nếu không, không bị chết ở đây là điều không thể.”
“Nhưng chúng ta chưa tìm được chìa khóa mà!”
Đôi mắt người đàn ông nhanh chóng quét về bốn phía, sự bình tĩnh trên khuôn mặt đau bị xé rách. Vinh Thiển có hơi sợ hãi, bởi vì thật sự cô rất ít khi nhìn thấy vẻ lo nghĩ như vậy trong mắt Lệ Cảnh Trình.
Càng nóng lại càng không có cách nào bình tĩnh, Vinh Thiển lau mồ hôi trán cho Lệ Cảnh Trình.
“Đã nhốt chúng ta ở đây thì nhất định sẽ có cách để ra.”
Lệ Cảnh Trình đi tới trước tủ y tế, kéo toàn bộ ngăn kéo ra.
Vinh Thiển cảm thấy cả người khó chịu, choáng đầu hoa mắt. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy ngọn đèn kia.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao cô cứ cảm thấy không bình thường.
Bóng đèn này hẳn đã được thiết kế công phu, cũng không giống như những bóng đèn cô nhìn thấy ở hành lang khi nãy. Vinh Thiển vội mở miệng: “Cảnh Trình, anh qua đây này!”
Anh bước tới trước giường: “Sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
“Anh nhìn bóng đèn trên kia kìa.”
Lệ Cảnh Trình không khỏi ngẩng đầu. Diện tích bóng đèn này ước chừng một thước vuông, màu sắc hai bên cũng không giống nhau.
Có mấy cái bóng đã bị bể. Lệ Cảnh Trình suy nghĩ chốc lát. Vinh Thiển không ngừng lau mồ hôi, nhịp thở cô càng lúc càng gấp. “Cảnh Trình, chúng ta còn có thể ra không?”
“Nhất định có thể, tin anh.”
Tầm mắt anh cũng rơi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm viên gạch.
Ánh đèn màu xanh lam và màu xanh lục giao nhau trên mặt đất thành một bức tranh. Vinh Thiển nhìn không hiểu, cô chỉ là cảm thấy này cái bóng đèn này quá hiện đại. Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn.
Vinh Thiển hỏi: “Sao vậy?”
“Em xem cái này có giống một bàn cờ chưa hạ ván không?”
Vinh Thiển không chơi cờ: “Em không hiểu cờ lắm.”
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống. Càng lúc thế này, anh càng cần phải bình tĩnh.
Quần áo dính sát vào người như mới từ trong nước vớt ra. Anh nhìn cái ‘bàn cờ’ kia chằm chằm bất động. Vinh Thiển rời khỏi mép giường: “Chẳng lẽ, chìa khóa giấu dưới đó? Chúng ta đập viên gạch ra đi!”
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Không thể tùy tiện. Một bước đi nhầm, hối hận cũng không kịp.”
Vinh Thiển nghe vậy sợ hãi, vội rụt tay về.
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, cho cô một ánh mắt an ủi: “Tin anh!”
Trái tim xao động của cô không khỏi bình lặng, cô gật gật đầu: “Được.”
Ánh mắt người đàn ông lại nhìn chằm chằm vào “bàn cờ”.
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của Lệ Cảnh Trình. Cô nóng muốn chết, nhưng vẫn nhịn xuống không nói tiếng nào.
Lệ Cảnh Trình dường như đang chìm đắm trong thế giới của mình, sau một lúc lâu, Vinh Thiển thấy anh giơ tay lên.
“Đưa anh cây búa!”
Cô vội đứng dậy đi tìm, không được búa cô tìm kéo, đưa tới.
Lệ Cảnh Trình cầm lấy, một ngón tay của tạy kia để ở một vị trí. Anh nhấc cánh tay chọc xuống mấy cái, viên gạch nứt ra một đường, bị đục ra một lỗ nhỏ. Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng li từng tí cạy khối gạch ra.
Nhìn cảnh trước mặt, Vinh Thiển không khỏi mở to con ngươi.
Phía dưới hiện ra đủ dây điện đủ màu, một chỗ nhỏ để chứa chìa khóa cũng không có.
Nếu như lúc nãy Vinh Thiển làm bừa thật, hậu quả thiết nghĩ sẽ không hứng nổi.
Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng chút một lấy chìa khóa ra. Vinh Thiển thở phào. Nhìn thấy mồ hôi theo sống mũi cương nghị của Lệ Cảnh Trình rớt xuống, hai tay cô bóp bóp vai người đàn ông.
“Cảnh Trình, anh giỏi quá!”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, giơ ngón tay cái với cô.
Bọn họ đỡ nhau đứng dậy. Lệ Cảnh Trình đi tới cửa, cắm chìa khóa vào, cửa lập tức mở ra.
Sắc mặt Vinh Thiển vui vẻ: “Cảnh Trình, chúng ta đi thôi!”
Lệ Cảnh Trình lôi cô lại: “Đi theo sau anh.”
Anh vẫn chưa biết chắc, con chó ngao Tây Tạng kia đã đi thật rồi hay không.
Lệ Cảnh Trình nhô nửa người trên ra, nhìn xung quanh trái phải, xác định không có bóng dáng con chó ngao Tây Tạng, anh mới kéo tay Vinh Thiển đi.
Vừa đi ra ngoài liền cảm thấy mát mẻ không ít. Lệ Cảnh Trình dựa vào tường, ngồi một chút xuống mặt đất.
Cả người đều là mồ hôi, Vinh Thiển nghĩ mà sợ không thôi. Vẻ khẩn trương trong mắt cô tan đi được một chút, nhưng trái tim Lệ Cảnh Trình lại căng thẳng. Đây tuyệt đối chưa phải điểm cuối, thậm chí phải nói đây mới chỉ là khởi điểm, hơn nữa là trạm đơn giản nhất.
Vinh Thiển nhìn nhìn phía xa: “Cảnh Trình, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà.”
“Em biết là về nhà, chúng ta sẽ đi bên nào?”
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, không khỏi vui mừng.
Người phụ nữ của anh đã có thể hoàn toàn nguyện ý dựa vào anh, đây hình như là điều anh đợi rất nhiều năm rất nhiều năm rồi nhỉ?
Anh cựa người dậy, cảm nhận được được đầu đau muốn nứt, cả người tựa như không khống chế được. Dưới sự căng thẳng tột cùng này, anh cảm giác mình hình như lại quay về cái đêm dùng sức mạnh với Vinh Thiển kia.
—–
Bước chân Lệ Cảnh Trình lảo đảo, tay anh gỡ miếng vải đen bịt mắt xuống.
Đập vào mắt là một màn khiến anh cứng chân tại chỗ.
Một con đường xuyên thẳng về phía trước, thậm chí không nhìn thấy được đích. Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía xung quanh, anh gọi: “Vinh Thiển!”
Nhưng đáp lại anh chỉ có những tiếng vọng lại vô tận.
Lệ Cảnh Trình cất bước lên trước, một chỗ rộng lớn như vậy lại chẳng có một bóng dáng nào. Gió lạnh từng cơn, anh vừa gọi tên Vinh Thiển vừa đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Lệ Cảnh Trình đi qua hành lang, tới một nơi giống như một phòng bệnh gia đình kiểu nhỏ.
Chất liệu kiến trúc xung quanh trông rất xưa. Người đàn ông ấn tay vào tường, lòng bàn tay đều là cát sỏi vụn.
“Cảnh Trình!”
Từ rất xa, một giọng nói truyền tới lỗ tai Lệ Cảnh Trình.
Anh kinh ngạc. Với anh mà nói, không thể nghi ngờ, đây là một liều thuốc an thần. Người đàn ông theo hướng tiếng vang mà đi.
“Vinh Thiển!”
Vinh Thiển vểnh tai, rất nghi mình đã nghe lầm, Lệ Cảnh Trình sao có thể tìm tới chỗ này?
Cô dừng ở trước một căn phòng, đẩy tay; cánh cửa trước mặt cô từ từ mở ra.
Vinh Thiển vừa định đi vào, liền nghe giọng Lệ Cảnh Trình càng lúc càng gần: “Vinh Thiển? Vinh Thiển?”
Cô bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía âm thanh lúc nãy mà đi. “Cảnh Trình!”
Hai người thiếu chút nữa và vào nhau ở khúc cua. Nhìn rõ bóng hình bất ngờ xông tới trước mặt mình, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lệ Cảnh Trình. Anh lập tức kéo mạnh Vinh Thiển vào lòng mình. Hai tay cô đan chặt sau lưng anh, kích động không kìm nổi. Mặc dù vẫn đang ở trong tình cảnh này, nhưng có Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển một chút cũng không sợ.
Hai người chỉ ôm nhau chốc lát. Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn, định gỡ Vinh Thiển ra, nhưng cô lại ôm chặt hông anh không buông.
“Thiển Bảo, chúng ta phải mau ra khỏi chỗ này.”
Nghe vậy, cánh tay Vinh Thiển lúc này mới dần dần buông ra.
“Cảnh Trình, anh vào bằng cách nào vậy?”
“Anh nhận được tin nhắn, sốt ruột muốn tìm em. Anh đã tới rồi.”
Hai tay Lệ Cảnh Trình ôm mặt Vinh Thiển, cẩn thận, dịu dàng: “Em đấy, họ nói em chưa rời khỏi Đông Uyển, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Em cũng không biết. Em đang ở nhà kho Đông Uyển để thu dọn đồ đạc, tự nhiên giẫm hụt rồi lăn xuống. Chỗ này là phía dưới Đông Uyển.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt Vinh Thiển. Theo anh quan sát từ nãy giờ, chỗ này không đơn giản.
“Đây nhất định là ngục giam dưới lòng đất hồi xưa, hư tổn theo thời gian rồi, không ngờ lại được sử dụng lại làm nơi như vậy.”
“Nhưng rốt cuộc là ai bắt chúng ta vào?”
Con ngươi của Lệ Cảnh Trình nhìn về xa xa.
“Nơi này ba anh nhất định là có biết, nhưng ông ấy chưa đến mức đi bài trí lại cái nơi hoang địa này.”
“Chính là Lệ Cảnh Tầm! Hắn đã có thể dựng SMX thì làm cái căn cứ trốn khỏi mật thất này không phải là không thể.
“Chúng ta đi mau!”
Vinh Thiển bị Lệ Cảnh Trình kéo tay, cô đi rất chậm.
“Cảnh Trình, vừa nãy em đã đi một vòng rồi, cơ bản không có lối ra.”
“Đã có đường vào thì nhất định sẽ có đường ra.”
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn Vinh Thiển: “Còn sức đi được không?”
Cô mất tích từ chiều, đến giờ chắc chắn đã vừa mệt vừa đói.
Vinh Thiển không muốn làm anh lo lắng, gật gật đầu: “Em vẫn chịu được.”
“Tốt lắm, chúng ta đi!”
Lệ Cảnh Trình đi theo con đường đã dẫn anh tới. Cảm giác phương hướng của anh vô cùng tốt, vừa đếm bước chân, vừa kéo Vinh Thiển đi về trước.
Bóng đèn cách đó không xa đột nhiên vụt tắt, Lệ Cảnh Trình chợt dừng bước.
Anh vô thức che chắn phía trước cho Vinh Thiển. Một chuỗi tiếng bước chân trong bóng đêm đang đến gần. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình lùi về sau. Nhất thời, không ai nhìn được rõ phía trước rốt cuộc là thứ gì.
Mãi đến đèn sáng lại, ánh vào giữa con ngươi, đó rõ ràng là một con chó ngao Tây Tạng hung hãn, dữ tợn.
Cả bộ lông màu đen của con vật vừa trơn vừa sáng, bốn chân vững vàng tiến về phía trước, lộ răng nanh với vẻ sáng loáng dữ tợn muốn xé toạc người ta. Tiếng bước chân nó giẫm giẫm như đang gõ gõ trái tim bọn họ. Vinh Thiển sợ hãi, đôi mắt hạnh trợn tròn: “Cảnh Trình, làm sao bây giờ?”
“Đi mau!”
Lệ Cảnh Trình lôi tay Vinh Thiển. Con chó ngao Tây Tạng hạ người xuống, tốc độ bật phóng của nó gần như làm người ta trở tay không kịp. Hai người còng người chạy băng băng, nhưng Vinh Thiển còn đang mang thai, nếu vận động mạnh như thế chắc chắn sẽ không chịu được. Lệ Cảnh Trình thấy bên cạnh có một căn phòng để cửa mở, tay anh đẩy Vinh Thiển vào; trong nháy mắt đó, con chó ngao Tây Tạng đã bổ nhào tới trước mặt anh.
“Cảnh Trình!”
Lệ Cảnh Trình giơ cánh tay lên, con chó ngao Tây Tạng há mõm, dễ dàng xé toạc tay áo anh. Anh phản ứng cực nhanh, lách mình vào căn phòng, rồi vội vàng chốt cửa lại.
“Cảnh Trình, anh sao rồi?”
Rầm! Rầm!
Từ bên ngoài vọng vào tiếng con chó ngao Tây Tạng đập vào cánh cửa. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình tới, rất sợ cánh cửa này yếu, chỉ vài đợt sẽ bị phá ra.
“Mau để em xem, tay anh thế nào rồi?”
Vinh Thiển kéo giật cánh tay Lệ Cảnh Trình tới, nhìn thấy trên bề mặt có mấy vết máu, cô sợ tái nhợt cả mặt: “Phải làm sao đây?”
Lệ Cảnh Trình dùng tay lau đi: “Không sao, vết thương nhỏ.”
“Anh nói, sao anh lại tới đây chứ?!”
Lệ Cảnh Trình dựa lưng vào ván cửa: “Nếu không đến anh sẽ lo mà chết. Em nhìn nơi này xem, một chút tín hiệu cũng không có, dù anh cho đào ba thước cũng không thể nghĩ em lại đang ở dưới Đông Uyển.”
Vinh Thiển dựa vào cạnh anh: “Chúng ta đã rất cẩn thận nhưng không ngờ tâm tư của kẻ biến thái người thường chẳng bao giờ đoán được.”
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn bốn phía, đây là một phòng y tế, anh nhìn thấy phía góc tường có một bể nước.
Có vẻ con chó ngao Tây Tạng đã buông tha, Vinh Thiển nghe thấy tiếng bước chân của nó từ từ xa dần.
Lệ Cảnh Trình đi tới trước bể, mở vòi nước rửa cánh tay.
Vinh Thiển nghĩ mà không ngớt sợ, tạm thời bọn họ vẫn chưa thể đi ra khỏi nơi này, lỡ may…
Cô cuống quít tới chỗ tủ thuốc, nhưng sau khi giở ra, tìm kiếm một hồi, cả cồn và miếng bông cũng chẳng có.
Lệ Cảnh Trình giữ chặt cánh tay, sau một lúc lâu mới khóa vòi nước lại. Vinh Thiển nhìn mấy đường vết thương đó: “Em sợ!”
“Không có gì phải sợ! Anh cũng không tin mạng anh lại yểu như vậy.”
Lệ Cảnh Trình nắm tay Vinh Thiển đi tới trước cửa, vừa kéo cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Sắc mặt Vinh Thiển chìm xuống, cô giật giật mấy cái. “Sao thế này được?”
Người đàn ông lại dẫn cô tới giường bệnh. “Nghỉ ngơi lát đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Vinh Thiển gối mặt lên bả vai Lệ Cảnh Trình. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau.
“Cảnh Trình, mặc dù ngoài miệng em nói anh đừng để tự chui đầu vào lưới, nhưng một mình em ở dưới đây thật sự rất sợ. Em cứ muốn khóc, nhưng em biết khóc cũng vô ích, em cố nén nhịn, giữ lại một chút sức lực. Lúc nghe tiếng anh, trong khoảng khắc em đã cho là mình nghe lầm, tới khi chắc chắn rồi, tim em cứ muốn nhảy ra ngoài.”
“Anh biết em sợ, anh có thể cảm giác được.” Lệ Cảnh Trình giơ tay lên vỗ vỗ đầu Vinh Thiển. “Tin anh, anh nhất định có thể đưa em ra ngoài.”
“Anh nói, mẹ và mọi người có phát hiện ra mật đạo này không?”
Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu: “Không đâu, anh đã ở nhà kho lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra điều bất thường. Nơi này chắc hẳn là nơi lúc trước dùng để giam người và thu thập tình báo.”
Tay kia của Vinh Thiển ôm chặt Lệ Cảnh Trình.
Cô cảm thấy xung quanh đều toát ra khí lạnh.
Lệ Cảnh Trình để Vinh Thiển ngồi trên giường, anh đứng dậy tìm chìa khóa. Căn phòng không rộng, lật lên một lượt vẫn không tìm thấy chìa khóa.
Vinh Thiển khát vô cùng, cô đi tới trước bể nước, định hứng nước uống.
Tay vừa mới vươn ra đã bị Lệ Cảnh Trình kéo lại. “Đừng uống!”
“Tại sao?”
“Lỡ nước này có vấn đề thì sao bây giờ?”
Vinh Thiển nuốt nuốt xuống, miệng và cổ họng bị thiêu cháy khó chịu.
Lệ Cảnh Trình bảo cô ngồi lại xuống giừơng, Vinh Thiển đành phải quay lại chỗ. Thừa lúc cô không để ý, người đàn ông lấy bàn tay hứng nước, uống vài ngụm.
Lúc ngồi xuống mép giường, Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình còn đang tìm kiếm.
Cô không khỏi ngẩng đầu, nhìn trần nhà. Cô vẫn luôn cảm thấy có gì quái dị không nói được.
Ước chừng hơn nửa tiếng, Lệ Cảnh Trình bỏ cuộc.
Anh ngồi xuống lại cạnh Vinh Thiển, để ý thấy môi cô khô nứt.
“Khát không?”
Cô không khỏi gật gật đầu.
Lệ Cảnh Trình đưa mặt tới.
Vinh Thiển cất giọng khàn khàn: “Làm gì đó?”
“Cho em nhuận giọng.”
“Lúc nào rồi mà…” Vinh Thiển đẩy mặt anh ra.
Lệ Cảnh Trình đi tới, hứng nước đưa tới: “Uống đi!”
“Không phải nói sợ có vấn đề sao?”
“Vậy cũng còn hơn chết khát.”
Vinh Thiển nghe vậy, cầm lấy vội vàng uống, Lệ Cảnh Trình đã tự mình uống thử, sẽ không có vấn đề.
Vinh Thiển sức cùng lực kiệt, nằm cả người xuống giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đèn phía trên.
Lệ Cảnh Trình ở trong phòng đi tới đi lui, hy vọng có thể tìm được đường đi ra ngoài. Không biết trong lòng còn bực bội vì nguyên nhân gì, tay Lệ Cảnh Trình xé cà vạt ra nhưng vẫn thấy nóng, mồ hôi theo má chảy xuống.
Đôi mắt Vinh Thiển khó khăn lắm mới nhắm được một lúc lại mở ra.
“Cảnh Trình, sao nóng vậy?”
Lệ Cảnh Trình đi tới cạnh cô, thấy mặt Vinh Thiển đỏ bừng, tóc ở hai má cũng ướt đẫm.
Anh vội kéo cô ngồi dậy. Lúc này, bên trong căn phòng đột nhiên truyền đến tiếng báo động.
“Pipo Pipo ____ “
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên liền để ý thấy bóng đèn báo động màu đỏ có hiện nhiệt độ, bên trong căn phòng đã đạt tới bốn mươi độ.
“Sao lại thế được?” Vinh Thiển kinh hãi, nhiệt độ vẫn đang từ từ lên cao.
Lệ Cảnh Trình nắm chặt cổ tay Vinh Thiển: “Phải nghĩ ra cách; nếu không, không bị chết ở đây là điều không thể.”
“Nhưng chúng ta chưa tìm được chìa khóa mà!”
Đôi mắt người đàn ông nhanh chóng quét về bốn phía, sự bình tĩnh trên khuôn mặt đau bị xé rách. Vinh Thiển có hơi sợ hãi, bởi vì thật sự cô rất ít khi nhìn thấy vẻ lo nghĩ như vậy trong mắt Lệ Cảnh Trình.
Càng nóng lại càng không có cách nào bình tĩnh, Vinh Thiển lau mồ hôi trán cho Lệ Cảnh Trình.
“Đã nhốt chúng ta ở đây thì nhất định sẽ có cách để ra.”
Lệ Cảnh Trình đi tới trước tủ y tế, kéo toàn bộ ngăn kéo ra.
Vinh Thiển cảm thấy cả người khó chịu, choáng đầu hoa mắt. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy ngọn đèn kia.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao cô cứ cảm thấy không bình thường.
Bóng đèn này hẳn đã được thiết kế công phu, cũng không giống như những bóng đèn cô nhìn thấy ở hành lang khi nãy. Vinh Thiển vội mở miệng: “Cảnh Trình, anh qua đây này!”
Anh bước tới trước giường: “Sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
“Anh nhìn bóng đèn trên kia kìa.”
Lệ Cảnh Trình không khỏi ngẩng đầu. Diện tích bóng đèn này ước chừng một thước vuông, màu sắc hai bên cũng không giống nhau.
Có mấy cái bóng đã bị bể. Lệ Cảnh Trình suy nghĩ chốc lát. Vinh Thiển không ngừng lau mồ hôi, nhịp thở cô càng lúc càng gấp. “Cảnh Trình, chúng ta còn có thể ra không?”
“Nhất định có thể, tin anh.”
Tầm mắt anh cũng rơi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm viên gạch.
Ánh đèn màu xanh lam và màu xanh lục giao nhau trên mặt đất thành một bức tranh. Vinh Thiển nhìn không hiểu, cô chỉ là cảm thấy này cái bóng đèn này quá hiện đại. Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn.
Vinh Thiển hỏi: “Sao vậy?”
“Em xem cái này có giống một bàn cờ chưa hạ ván không?”
Vinh Thiển không chơi cờ: “Em không hiểu cờ lắm.”
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống. Càng lúc thế này, anh càng cần phải bình tĩnh.
Quần áo dính sát vào người như mới từ trong nước vớt ra. Anh nhìn cái ‘bàn cờ’ kia chằm chằm bất động. Vinh Thiển rời khỏi mép giường: “Chẳng lẽ, chìa khóa giấu dưới đó? Chúng ta đập viên gạch ra đi!”
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Không thể tùy tiện. Một bước đi nhầm, hối hận cũng không kịp.”
Vinh Thiển nghe vậy sợ hãi, vội rụt tay về.
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, cho cô một ánh mắt an ủi: “Tin anh!”
Trái tim xao động của cô không khỏi bình lặng, cô gật gật đầu: “Được.”
Ánh mắt người đàn ông lại nhìn chằm chằm vào “bàn cờ”.
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của Lệ Cảnh Trình. Cô nóng muốn chết, nhưng vẫn nhịn xuống không nói tiếng nào.
Lệ Cảnh Trình dường như đang chìm đắm trong thế giới của mình, sau một lúc lâu, Vinh Thiển thấy anh giơ tay lên.
“Đưa anh cây búa!”
Cô vội đứng dậy đi tìm, không được búa cô tìm kéo, đưa tới.
Lệ Cảnh Trình cầm lấy, một ngón tay của tạy kia để ở một vị trí. Anh nhấc cánh tay chọc xuống mấy cái, viên gạch nứt ra một đường, bị đục ra một lỗ nhỏ. Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng li từng tí cạy khối gạch ra.
Nhìn cảnh trước mặt, Vinh Thiển không khỏi mở to con ngươi.
Phía dưới hiện ra đủ dây điện đủ màu, một chỗ nhỏ để chứa chìa khóa cũng không có.
Nếu như lúc nãy Vinh Thiển làm bừa thật, hậu quả thiết nghĩ sẽ không hứng nổi.
Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng chút một lấy chìa khóa ra. Vinh Thiển thở phào. Nhìn thấy mồ hôi theo sống mũi cương nghị của Lệ Cảnh Trình rớt xuống, hai tay cô bóp bóp vai người đàn ông.
“Cảnh Trình, anh giỏi quá!”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, giơ ngón tay cái với cô.
Bọn họ đỡ nhau đứng dậy. Lệ Cảnh Trình đi tới cửa, cắm chìa khóa vào, cửa lập tức mở ra.
Sắc mặt Vinh Thiển vui vẻ: “Cảnh Trình, chúng ta đi thôi!”
Lệ Cảnh Trình lôi cô lại: “Đi theo sau anh.”
Anh vẫn chưa biết chắc, con chó ngao Tây Tạng kia đã đi thật rồi hay không.
Lệ Cảnh Trình nhô nửa người trên ra, nhìn xung quanh trái phải, xác định không có bóng dáng con chó ngao Tây Tạng, anh mới kéo tay Vinh Thiển đi.
Vừa đi ra ngoài liền cảm thấy mát mẻ không ít. Lệ Cảnh Trình dựa vào tường, ngồi một chút xuống mặt đất.
Cả người đều là mồ hôi, Vinh Thiển nghĩ mà sợ không thôi. Vẻ khẩn trương trong mắt cô tan đi được một chút, nhưng trái tim Lệ Cảnh Trình lại căng thẳng. Đây tuyệt đối chưa phải điểm cuối, thậm chí phải nói đây mới chỉ là khởi điểm, hơn nữa là trạm đơn giản nhất.
Vinh Thiển nhìn nhìn phía xa: “Cảnh Trình, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà.”
“Em biết là về nhà, chúng ta sẽ đi bên nào?”
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, không khỏi vui mừng.
Người phụ nữ của anh đã có thể hoàn toàn nguyện ý dựa vào anh, đây hình như là điều anh đợi rất nhiều năm rất nhiều năm rồi nhỉ?
Anh cựa người dậy, cảm nhận được được đầu đau muốn nứt, cả người tựa như không khống chế được. Dưới sự căng thẳng tột cùng này, anh cảm giác mình hình như lại quay về cái đêm dùng sức mạnh với Vinh Thiển kia.
/74
|