"Không thể tin được! Đó thực sự là Lục Triết Hy sao?"
"Ôi trời! Tìm vật vã suốt 5 năm trời, hóa ra lại ở đây. Hoàng thiếu, tôi thấy nhân duyên giữa hai người lớn lắm đấy!"
Giọng nói hí hửng của Trương Hoàn và Viên Thành. Chỉ cần một cuộc điện thoại của Hoàng Hiểu Long, lập tức chỉ một ngày sau, ba người đã có mặt ở Nhật Bản.
Bốn người ngồi uống nước ở một tiệm trà đối diện với ngôi biệt thự của Trình Dương Lạc. Hướng nhìn thì vừa hay quan sát được Lục Triết Hy đang ngồi hóng gió ở ngoài sân. Trong bốn người thì Trương Hoàn và Viên Thành liên tục hỏi han, đánh giá, nhìn nhận được tình hình sức khỏe của Lục Triết Hy. Trần Hạo thì ngồi yên một chỗ từ đầu đến cuối trầm lặng quan sát Lục Triết Hy. Hoàng Hiểu Long cũng yên lặng không kém, chỉ khi bọn họ hỏi gì thì hắn trả lời.
Lúc sau có một người giúp việc đẩy xe lăn giúp Lục Triết Hy vào nhà. Trương Hoàn vội nói:"Cậu ta đi vào rồi kìa... Hoàng thiếu, tôi có thắc mắc. Mấy ngày nay cậu cứ đứng từ xa quan sát thế này sao? Không định đưa cậu ấy đi sao?"
"Chuyện này..." Hắn có chút bối rối.
Hoàng Hiểu Long biết cứ mỗi buổi sáng Trình Dương Lạc sẽ bận rộn với công việc nên không ở nhà nhưng không vì thế mà hắn dám xông ra nhà cướp người đi.
Hắn khẽ nói:"Bây giờ em ấy rất sợ tôi. Chỉ cần nghe giọng nói của tôi em ấy sẽ bị kích động... nên tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe..."
"Vậy à..."
Viên Thành nói:"Nhưng cậu không thể cứ như thế này mãi được!"
...
Hoàng Hiểu Long cúi đầu xuống nghĩ ngợi. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Một lúc sau, Trần Hạo lên tiếng:"Hoàng thiếu, sức khỏe của Lục Triết Hy yếu như vậy thì Trình Dương Lạc có dự định gì không?"
"Có. Trình Dương Lạc nói cho em ấy phẫu thuật mấy lần rồi. Bây giờ cách ba ngày sẽ lại tới bệnh viện kiểm tra. Em ấy trông cũng ổn nên..."
"Tôi thì thấy không ổn chút nào!"
"Hả? Anh nói sao???" Hoàng Hiểu Long cau mày sửng sốt.
Trần Hạo lại hỏi:"Trình Dương Lạc có nói vì sao mắt của cậu ấy lại bị mù không?"
"Hình như là... em ấy khóc nhiều quá nên..."
"Chắc vừa nãy ba người không thấy..."
"Thấy cái gì?" Ba người đồng thanh hỏi với vẻ mặt lo lắng nhất là Hoàng Hiểu Long, hắn sốt ruột đến mức tim như nhảy ra ngoài.
Trần Hạo trả lời:"Dưới một lớp băng vải che mắt của cậu ta bị thấm ướt. Tôi nói thẳng luôn, thứ chảy ra đó là máu chứ không phải nước mắt!"
"Cái gì???" Hoàng Hiểu Long đứng dậy, đập mạnh hai tay xuống bàn.
"Nếu chỉ là khóc quá nhiều thì cậu ta chưa bị mù hoàn toàn đâu, chỉ là mắc các bệnh về mắt. Dù tôi chưa xác định được là bệnh gì nhưng cần làm phẫu thuật ngay lập tức nếu không thì cậu ta về sau vĩnh viễn không thể nhìn thấy, nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến tính mạng..."
Trương Hoàn nói:"Vậy còn chờ gì nữa, phải mau vào đó đưa cậu ta tới bệnh viện."
Hoàng Hiểu Long nói:"Nhưng... nhưng sức khỏe em ấy yếu lắm, không thể làm phẫu thuật ngay được đâu!"
Tình huống trở nên vô cùng rối ren.
Trần Hạo nói:"Hoàng thiếu, cậu có tin tưởng ở tôi không?"
Hoàng Hiểu Long nhìn vào đôi mắt sắc bén đầy quyết đoán của Trần Hạo sau đó hơi mỉm cười vỗ vai anh:"Dĩ nhiên là tôi tin anh chứ!"
...
Thế rồi bốn người xông thẳng vào nhà.
"AAAA! Các người là ai!"
Đương nhiên ban ngày ban mặt cộng với thái độ của bọn họ thì sẽ không tránh khỏi việc bị phát hiện...
Những người giúp việc thi nhau la hét. Người thì gọi điện báo nguy, người thì tìm vũ khí chuẩn bị đánh trả...
Bốn người họ không để tâm đến, như không có chuyện gì chia nhau đập cửa tất cả các phòng để tìm kiếm Lục Triết Hy.
"Triết Hy..." Hoàng Hiểu Long đã thấy anh rồi. Trong phòng ngủ, đèn điện không bật nên có hơi tối. Dù vậy Hoàng Hiểu Long vẫn thấy một thân hình gầy gò yên lặng ngồi trên xe lăn.
"Triết Hy..." Hắn không thể nào ngừng gọi tên anh, vừa vui mừng vừa lo lắng, hai chân khẽ bước về phía anh. Hắn không chút cảnh giác, đưa cánh tay ra vuốt ve gò má anh. Nhưng bàn tay chưa chạm tới thì...
XOẸT!
Hắn ngơ ngác nhìn cánh tay rắn chắc của mình bị lưỡi dao sắc lạnh trong tay anh cứa một nhát. Máu tươi nhất thời tuôn ra...
Không biết anh đã thủ sẵn dao trong người hay vừa mới lấy được từ khi nào... hắn không ngờ mình bị anh chém một nhát.
Hoàng Hiểu Long đau đớn cũng không màng, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói mà thôi. Hắn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:"Em hận anh đến thế sao?"
"Đi đi... đi khỏi đây... để tôi yên đi!"
Lục Triết Hy vẫn nắm chặt lưỡi dao, vung dao điên loạn trong không khí, cơ thể run run, giọng nói thì khản đặc.
"Không đâu! Anh sẽ không đi đâu cả!" Hắn bước tới, dang tay ra ôm chặt lấy anh, hắn xúc động đến mức dòng nước mắt rỉ vào khóe miệng. Hắn nghẹn ngào nói:"Cảm tạ trời đất, em vẫn còn sống... Anh nhớ em, thực sự rất nhớ em. Em đừng sợ anh, đừng bắt anh rời xa em được không?"
"Buông...ra..."
Phập!!!
Lục Triết Hy vì sợ hãi quá không còn suy nghĩ gì mà đâm thẳng một nhát dao vào bụng hắn. Hắn vẻ mặt như không nói:"Em thích đâm chỗ nào thì đâm, đâm càng mạnh càng tốt nhưng đừng đâm chết anh là được!"
Như để chứng minh lời nói của mình, hắn càng ôm chặt anh hơn, lưỡi dao sẽ càng đâm sâu vào bụng hắn.
Lục Triết Hy như chết đứng tại chỗ để mặc hắn ôm như vậy...
"Cậu điên hả?" Rất may, Trương Hoàn và Viên Thành tới tách hai người họ ra.
"Đừng vội rút dao, cố giữ chặt vết thương đừng để máu chảy ra nữa!" Trần Hạo nói.
"Được!"
Hoàng Hiểu Long gượng gạo nói:"Tôi không sao... quan trọng hơn, em ấy..."
Leng keng! Con dao rơi xuống sàn, Lục Triết Hy mất lý trí ngửa cổ mà gào lên:"AAAAAAA..."
Tiếp theo anh dùng móng tay không ngừng tự cào vào mặt mình...
"Dừng lại!"
Trần Hạo tới giữ chặt hai tay anh và thấy máu từ hốc mắt anh chảy ra đến mức nhuộm đỏ cả mấy lớp băng vải trắng.
"Triết Hy!!!" Hoàng Hiểu Long cả kinh hét lên.
Trần Hạo nhanh tay tiêm cho anh một liều thuốc mê xong vội vàng nói:"Mau tới bệnh viện!"
...
Suốt một giờ đồng hồ, Hoàng Hiểu Long đứng ngồi không yên ở trước phòng phẫu thuật. Thế rồi vài phút sau, một bóng người ầm ầm chạy tới hét lên với giọng phẫn nộ:"HOÀNG HIỂU LONG!!!!"
Người đó không ai khác chính là Trình Dương Lạc. Anh ta vừa chạy tới thì đã xiết chặt tay chuẩn bị tung nắm đấm vào mặt hắn.
"Này! Này! Này!" Trương Hoàn thấy vậy thì cũng nổi giận đứng chắn trước Hoàng Hiểu Long, cũng chuẩn bị tung ra cú đấm. Nhưng Hoàng Hiểu Long khẽ xua tay ra hiệu cho hắn đứng sang một bên. Trường Hoàn đành phải làm theo. Trình Dương Lạc xông tới tung một đấm vào mặt hắn thật. Nhưng hắn lại dùng một tay và dễ dàng cản nắm đấm đó lại. Dù có vết thương ở bụng nhưng sức lực của hắn không hề giảm, ngược lại còn dùng lực bóp mạnh bàn tay Trình Dương Lạc khiến anh ta cảm thấy đau đớn. Trình Dương Lạc dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn. Hắn buông tay anh ra rồi nói:"Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng nếu không làm phẫu thuật em ấy có thể sẽ mất mạng..."
Trình Dương Lạc quát to:" Khốn khiếp! Với sức khỏe hiện tại của cậu ấy thì nguy cơ chết trong khi phẫu thuật còn lớn hơn! Các người điên hết rồi sao? Mau dừng cuộc phẫu thuật lại!"
Hắn nói:"Bác sĩ đang phẫu thuật cho em ấy là Trần Hạo!"
"Thế thì sao?"
"Tôi tin tưởng anh ta. Chắc chắn anh ta sẽ không thất bại, em ấy cũng sẽ không phải chết!"
"Không ai nói trước được chuyện gì đâu!"
"Vậy thì... tôi đem tính mạng của mình ra đặt cược việc Trần Hạo có thành công hay không?"
"Tôi nữa!" Trương Hoàn nói:"Mặc dù tôi chẳng phải người quyền quý như Hoàng thiếu nhưng tôi có cùng lòng tin tưởng Trần Hạo như cậu ấy!"
"Các người..." Trình Dương Lạc thở dài một hơi nói tiếp:"Dù sao thì, cậu ấy tỉnh lại vẫn sẽ muốn tránh xa anh thôi!"
Hoàng Hiểu Long nói:"Tôi biết trong lòng em ấy vẫn còn yêu tôi nhưng vì hận thù mới khiến em ấy gặp tôi là trở nên kích động như vậy. Tôi sẽ phá giải mọi hiểu lầm giữa tôi và em ấy!"
Trình Dương Lạc hai mắt nghi hoặc:"Bằng cách nào chứ?"
Đúng lúc đó Viên Thành từ xa chạy tới nói:"Hoàng thiếu, tôi tìm ra được địa điểm mà Lâm Tú Bình đang lẩn trốn rồi - ở London. Có cần xuất phát luôn không?"
Hoàng Hiểu Long cười lạnh:"Không cần đâu! Tôi có cách khiến hắn tự giác trở về đây. Đến lúc đó, chính tay tôi sẽ xử lý hắn!"
"Ôi trời! Tìm vật vã suốt 5 năm trời, hóa ra lại ở đây. Hoàng thiếu, tôi thấy nhân duyên giữa hai người lớn lắm đấy!"
Giọng nói hí hửng của Trương Hoàn và Viên Thành. Chỉ cần một cuộc điện thoại của Hoàng Hiểu Long, lập tức chỉ một ngày sau, ba người đã có mặt ở Nhật Bản.
Bốn người ngồi uống nước ở một tiệm trà đối diện với ngôi biệt thự của Trình Dương Lạc. Hướng nhìn thì vừa hay quan sát được Lục Triết Hy đang ngồi hóng gió ở ngoài sân. Trong bốn người thì Trương Hoàn và Viên Thành liên tục hỏi han, đánh giá, nhìn nhận được tình hình sức khỏe của Lục Triết Hy. Trần Hạo thì ngồi yên một chỗ từ đầu đến cuối trầm lặng quan sát Lục Triết Hy. Hoàng Hiểu Long cũng yên lặng không kém, chỉ khi bọn họ hỏi gì thì hắn trả lời.
Lúc sau có một người giúp việc đẩy xe lăn giúp Lục Triết Hy vào nhà. Trương Hoàn vội nói:"Cậu ta đi vào rồi kìa... Hoàng thiếu, tôi có thắc mắc. Mấy ngày nay cậu cứ đứng từ xa quan sát thế này sao? Không định đưa cậu ấy đi sao?"
"Chuyện này..." Hắn có chút bối rối.
Hoàng Hiểu Long biết cứ mỗi buổi sáng Trình Dương Lạc sẽ bận rộn với công việc nên không ở nhà nhưng không vì thế mà hắn dám xông ra nhà cướp người đi.
Hắn khẽ nói:"Bây giờ em ấy rất sợ tôi. Chỉ cần nghe giọng nói của tôi em ấy sẽ bị kích động... nên tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe..."
"Vậy à..."
Viên Thành nói:"Nhưng cậu không thể cứ như thế này mãi được!"
...
Hoàng Hiểu Long cúi đầu xuống nghĩ ngợi. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Một lúc sau, Trần Hạo lên tiếng:"Hoàng thiếu, sức khỏe của Lục Triết Hy yếu như vậy thì Trình Dương Lạc có dự định gì không?"
"Có. Trình Dương Lạc nói cho em ấy phẫu thuật mấy lần rồi. Bây giờ cách ba ngày sẽ lại tới bệnh viện kiểm tra. Em ấy trông cũng ổn nên..."
"Tôi thì thấy không ổn chút nào!"
"Hả? Anh nói sao???" Hoàng Hiểu Long cau mày sửng sốt.
Trần Hạo lại hỏi:"Trình Dương Lạc có nói vì sao mắt của cậu ấy lại bị mù không?"
"Hình như là... em ấy khóc nhiều quá nên..."
"Chắc vừa nãy ba người không thấy..."
"Thấy cái gì?" Ba người đồng thanh hỏi với vẻ mặt lo lắng nhất là Hoàng Hiểu Long, hắn sốt ruột đến mức tim như nhảy ra ngoài.
Trần Hạo trả lời:"Dưới một lớp băng vải che mắt của cậu ta bị thấm ướt. Tôi nói thẳng luôn, thứ chảy ra đó là máu chứ không phải nước mắt!"
"Cái gì???" Hoàng Hiểu Long đứng dậy, đập mạnh hai tay xuống bàn.
"Nếu chỉ là khóc quá nhiều thì cậu ta chưa bị mù hoàn toàn đâu, chỉ là mắc các bệnh về mắt. Dù tôi chưa xác định được là bệnh gì nhưng cần làm phẫu thuật ngay lập tức nếu không thì cậu ta về sau vĩnh viễn không thể nhìn thấy, nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến tính mạng..."
Trương Hoàn nói:"Vậy còn chờ gì nữa, phải mau vào đó đưa cậu ta tới bệnh viện."
Hoàng Hiểu Long nói:"Nhưng... nhưng sức khỏe em ấy yếu lắm, không thể làm phẫu thuật ngay được đâu!"
Tình huống trở nên vô cùng rối ren.
Trần Hạo nói:"Hoàng thiếu, cậu có tin tưởng ở tôi không?"
Hoàng Hiểu Long nhìn vào đôi mắt sắc bén đầy quyết đoán của Trần Hạo sau đó hơi mỉm cười vỗ vai anh:"Dĩ nhiên là tôi tin anh chứ!"
...
Thế rồi bốn người xông thẳng vào nhà.
"AAAA! Các người là ai!"
Đương nhiên ban ngày ban mặt cộng với thái độ của bọn họ thì sẽ không tránh khỏi việc bị phát hiện...
Những người giúp việc thi nhau la hét. Người thì gọi điện báo nguy, người thì tìm vũ khí chuẩn bị đánh trả...
Bốn người họ không để tâm đến, như không có chuyện gì chia nhau đập cửa tất cả các phòng để tìm kiếm Lục Triết Hy.
"Triết Hy..." Hoàng Hiểu Long đã thấy anh rồi. Trong phòng ngủ, đèn điện không bật nên có hơi tối. Dù vậy Hoàng Hiểu Long vẫn thấy một thân hình gầy gò yên lặng ngồi trên xe lăn.
"Triết Hy..." Hắn không thể nào ngừng gọi tên anh, vừa vui mừng vừa lo lắng, hai chân khẽ bước về phía anh. Hắn không chút cảnh giác, đưa cánh tay ra vuốt ve gò má anh. Nhưng bàn tay chưa chạm tới thì...
XOẸT!
Hắn ngơ ngác nhìn cánh tay rắn chắc của mình bị lưỡi dao sắc lạnh trong tay anh cứa một nhát. Máu tươi nhất thời tuôn ra...
Không biết anh đã thủ sẵn dao trong người hay vừa mới lấy được từ khi nào... hắn không ngờ mình bị anh chém một nhát.
Hoàng Hiểu Long đau đớn cũng không màng, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói mà thôi. Hắn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:"Em hận anh đến thế sao?"
"Đi đi... đi khỏi đây... để tôi yên đi!"
Lục Triết Hy vẫn nắm chặt lưỡi dao, vung dao điên loạn trong không khí, cơ thể run run, giọng nói thì khản đặc.
"Không đâu! Anh sẽ không đi đâu cả!" Hắn bước tới, dang tay ra ôm chặt lấy anh, hắn xúc động đến mức dòng nước mắt rỉ vào khóe miệng. Hắn nghẹn ngào nói:"Cảm tạ trời đất, em vẫn còn sống... Anh nhớ em, thực sự rất nhớ em. Em đừng sợ anh, đừng bắt anh rời xa em được không?"
"Buông...ra..."
Phập!!!
Lục Triết Hy vì sợ hãi quá không còn suy nghĩ gì mà đâm thẳng một nhát dao vào bụng hắn. Hắn vẻ mặt như không nói:"Em thích đâm chỗ nào thì đâm, đâm càng mạnh càng tốt nhưng đừng đâm chết anh là được!"
Như để chứng minh lời nói của mình, hắn càng ôm chặt anh hơn, lưỡi dao sẽ càng đâm sâu vào bụng hắn.
Lục Triết Hy như chết đứng tại chỗ để mặc hắn ôm như vậy...
"Cậu điên hả?" Rất may, Trương Hoàn và Viên Thành tới tách hai người họ ra.
"Đừng vội rút dao, cố giữ chặt vết thương đừng để máu chảy ra nữa!" Trần Hạo nói.
"Được!"
Hoàng Hiểu Long gượng gạo nói:"Tôi không sao... quan trọng hơn, em ấy..."
Leng keng! Con dao rơi xuống sàn, Lục Triết Hy mất lý trí ngửa cổ mà gào lên:"AAAAAAA..."
Tiếp theo anh dùng móng tay không ngừng tự cào vào mặt mình...
"Dừng lại!"
Trần Hạo tới giữ chặt hai tay anh và thấy máu từ hốc mắt anh chảy ra đến mức nhuộm đỏ cả mấy lớp băng vải trắng.
"Triết Hy!!!" Hoàng Hiểu Long cả kinh hét lên.
Trần Hạo nhanh tay tiêm cho anh một liều thuốc mê xong vội vàng nói:"Mau tới bệnh viện!"
...
Suốt một giờ đồng hồ, Hoàng Hiểu Long đứng ngồi không yên ở trước phòng phẫu thuật. Thế rồi vài phút sau, một bóng người ầm ầm chạy tới hét lên với giọng phẫn nộ:"HOÀNG HIỂU LONG!!!!"
Người đó không ai khác chính là Trình Dương Lạc. Anh ta vừa chạy tới thì đã xiết chặt tay chuẩn bị tung nắm đấm vào mặt hắn.
"Này! Này! Này!" Trương Hoàn thấy vậy thì cũng nổi giận đứng chắn trước Hoàng Hiểu Long, cũng chuẩn bị tung ra cú đấm. Nhưng Hoàng Hiểu Long khẽ xua tay ra hiệu cho hắn đứng sang một bên. Trường Hoàn đành phải làm theo. Trình Dương Lạc xông tới tung một đấm vào mặt hắn thật. Nhưng hắn lại dùng một tay và dễ dàng cản nắm đấm đó lại. Dù có vết thương ở bụng nhưng sức lực của hắn không hề giảm, ngược lại còn dùng lực bóp mạnh bàn tay Trình Dương Lạc khiến anh ta cảm thấy đau đớn. Trình Dương Lạc dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn. Hắn buông tay anh ra rồi nói:"Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng nếu không làm phẫu thuật em ấy có thể sẽ mất mạng..."
Trình Dương Lạc quát to:" Khốn khiếp! Với sức khỏe hiện tại của cậu ấy thì nguy cơ chết trong khi phẫu thuật còn lớn hơn! Các người điên hết rồi sao? Mau dừng cuộc phẫu thuật lại!"
Hắn nói:"Bác sĩ đang phẫu thuật cho em ấy là Trần Hạo!"
"Thế thì sao?"
"Tôi tin tưởng anh ta. Chắc chắn anh ta sẽ không thất bại, em ấy cũng sẽ không phải chết!"
"Không ai nói trước được chuyện gì đâu!"
"Vậy thì... tôi đem tính mạng của mình ra đặt cược việc Trần Hạo có thành công hay không?"
"Tôi nữa!" Trương Hoàn nói:"Mặc dù tôi chẳng phải người quyền quý như Hoàng thiếu nhưng tôi có cùng lòng tin tưởng Trần Hạo như cậu ấy!"
"Các người..." Trình Dương Lạc thở dài một hơi nói tiếp:"Dù sao thì, cậu ấy tỉnh lại vẫn sẽ muốn tránh xa anh thôi!"
Hoàng Hiểu Long nói:"Tôi biết trong lòng em ấy vẫn còn yêu tôi nhưng vì hận thù mới khiến em ấy gặp tôi là trở nên kích động như vậy. Tôi sẽ phá giải mọi hiểu lầm giữa tôi và em ấy!"
Trình Dương Lạc hai mắt nghi hoặc:"Bằng cách nào chứ?"
Đúng lúc đó Viên Thành từ xa chạy tới nói:"Hoàng thiếu, tôi tìm ra được địa điểm mà Lâm Tú Bình đang lẩn trốn rồi - ở London. Có cần xuất phát luôn không?"
Hoàng Hiểu Long cười lạnh:"Không cần đâu! Tôi có cách khiến hắn tự giác trở về đây. Đến lúc đó, chính tay tôi sẽ xử lý hắn!"
/40
|