Lần đầu tiên, hắn khóac lên người bộ đồ vest chỉnh tề với sơ mi trắng và cà vạt đỏ bên trong. Con bé Vy há hốc mồm khi nhìn thấy anh trai, cứ như nó vừa…chứng kiến cảnh cô bé lọ lem hóa thành công chúa…
“Quá đẹp trai phải ko?”-Hắn ngắm mình trước gương và hỏi con bé. Nó cười khúc khích và khẽ gật đầu – “Anh cho em đi theo với”.
“Ở nhà đi, có ai mời mày đâu.” – Hắn hạ giọng an ủi – “Anh thấy có món nào ngon sẽ đem về cho cưng.”
Bé Vy nghe chữ “anh” và chữ “cưng” còn shock hơn ban nãy, hai mắt nó hiện rõ 2 dấu chấm hỏi về ông anh đang cười toe trước mặt, điều gì làm ổng trở nên…tuyệt vời như vậy. Nó còn thầm nhủ, sau này lấy chồng sẽ chọn 1 người như…anh Hoàng của nó lúc này đây. Nó cười tít mắt và ôm chầm lấy hắn – “Anh dễ thương quá!”
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy xúc động khủng khiếp.
……
Khi có mặt ở nhà hàng sớm hơn giờ đón khách, hắn như choáng váng khi nhìn thấy…thiên thần trong bộ đầm trắng – phụ dâu. Hắn chưa bao giờ nghĩ số phận lại đẩy họ lại bên nhau theo cách như thế này. Mà ko, ko phải số phận.
“Chị thấy hai đứa xứng lắm.”- Cô dâu Nguyệt rỉ tai khi nhìn thấy bộ mặt xanh như tàu lá của hắn – “Hảo đẹp thật, phải ko?”
Hắn chết lặng và ko nói được gì. Có lẽ như nàng cũng thế.
……
Suốt buổi tiệc, vì là rể phụ nên hắn chạy đi chạy lại suốt, lúc thì tiếp khách, lúc giúp chú rể, tìm cách này, xách cái kia…Và nàng thì cũng chẳng rảnh rang gì hơn. Cả hai ko nói, ko chào nhau, cứ như 2 người xa lạ.
Người khách cuối cùng rồi cũng ra về.
Hắn cảm thấy chóng mặt, quang cảnh trước mắt lao chao. Hắn chống tay vào cột, nhắm mắt lại để lấy thăng bằng.
“Hoàng ổn chứ?” - Giọng nói nhẹ nhàng ấy khẽ khàng hỏi.
“Quá đẹp trai phải ko?”-Hắn ngắm mình trước gương và hỏi con bé. Nó cười khúc khích và khẽ gật đầu – “Anh cho em đi theo với”.
“Ở nhà đi, có ai mời mày đâu.” – Hắn hạ giọng an ủi – “Anh thấy có món nào ngon sẽ đem về cho cưng.”
Bé Vy nghe chữ “anh” và chữ “cưng” còn shock hơn ban nãy, hai mắt nó hiện rõ 2 dấu chấm hỏi về ông anh đang cười toe trước mặt, điều gì làm ổng trở nên…tuyệt vời như vậy. Nó còn thầm nhủ, sau này lấy chồng sẽ chọn 1 người như…anh Hoàng của nó lúc này đây. Nó cười tít mắt và ôm chầm lấy hắn – “Anh dễ thương quá!”
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy xúc động khủng khiếp.
……
Khi có mặt ở nhà hàng sớm hơn giờ đón khách, hắn như choáng váng khi nhìn thấy…thiên thần trong bộ đầm trắng – phụ dâu. Hắn chưa bao giờ nghĩ số phận lại đẩy họ lại bên nhau theo cách như thế này. Mà ko, ko phải số phận.
“Chị thấy hai đứa xứng lắm.”- Cô dâu Nguyệt rỉ tai khi nhìn thấy bộ mặt xanh như tàu lá của hắn – “Hảo đẹp thật, phải ko?”
Hắn chết lặng và ko nói được gì. Có lẽ như nàng cũng thế.
……
Suốt buổi tiệc, vì là rể phụ nên hắn chạy đi chạy lại suốt, lúc thì tiếp khách, lúc giúp chú rể, tìm cách này, xách cái kia…Và nàng thì cũng chẳng rảnh rang gì hơn. Cả hai ko nói, ko chào nhau, cứ như 2 người xa lạ.
Người khách cuối cùng rồi cũng ra về.
Hắn cảm thấy chóng mặt, quang cảnh trước mắt lao chao. Hắn chống tay vào cột, nhắm mắt lại để lấy thăng bằng.
“Hoàng ổn chứ?” - Giọng nói nhẹ nhàng ấy khẽ khàng hỏi.
/58
|