Châu Giang đang ngồi trong lớp nhưng tâm trạng lại đang vương vấn ở một góc phố nào đó. Cô bé ko thể tập trung được. Hình ảnh và cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần của anh chàng ngoại quốc ki cứ ám ảnh trong đầu óc cô. Anh ta là người tốt, cô đoán vậy. Cô áp mặt xuống bàn. Thật mệt quá!!!! Cô có thể cảm nhận được nhịp đập rõ rệt của con tim đang hết sức mỏi mệt và thân nhiệt nóng hổi của mình. Có lẽ bữa trước do dính mưa nên cô mắc cảm. Mọi thứ xung quanh như đảo lộn và xoay vòng. Đầu óc cô gần như trống rỗng nhưng hình ảnh ảnh người thanh niên ngoại quốc điển trai lại hiện lên thật rõ. Cái cảm giác ấy phải chăng....cô đã thích cậu ta rồi??? Cô chẳng biết phải nên vui hay nên buồn trước suy nghĩ ấy. Nếu cô thích người đó vậy chẳng phải cô sẽ có thể dễ dàng quên đi Khánh Du cùng tình cảm vô vọng dành cho cậu ấy hay sao????? Nhưng, nếu như họ ko gặp lại mà cho dù có gặp lại đi chăng nữa thì người con trai ấy liệu sẽ có tình cảm với cô như tình cảm của cô với người ấy???? Như vậy thì chẳng khác nào cô lại "đơn phương nối tiếp đơn phương"??? Cô ko muốn. Chẳng muốn như vậy một chút nào hết. Cô đã từng trải qua và cô hiểu được sự buồn chán, mệt mỏi khi yêu đơn phương và cô ko muốn mình đơn phương thêm một lần nào nữa. Vì vậy, xin trái tim mong manh, dễ rung động kia đừng yêu thêm một lần nào nữa..... Một lần đơn phương thôi, đã là quá đủ.
....................................................................................................................................
Châu Giang lảo đảo bước tới phòng thể dục. Đau đầu quá!!!! Mọi người trong lớp đã xuống đó từ lâu, trống báo vào tiết cũng đã đánh, thầy thể dục rất quy tắc, nếu cô bé ko nhanh chân lên sẽ bị trễ học và bị phạt. Ko thể được, phải nhanh chân lên thôi. Biết là vậy nhưng cô bé thật sự cảm thấy trong người ko có một chút sức lực nào hết. Nặng nề và bất lực. Đôi mắt Châu Giang hững hờ nhìn về khoảng ko vô định, đôi mắt mỏi mệt, nặng trĩu như chỉ muốn nhắm lại. Châu giang loạng choạng bước rồi mất thăng bằng và ngã xuống, đôi lông mày nhíu lại, trước mắt cô, mọi thứ xoay vòng mờ nhạt dần và biến mất. Cô bé lịm đi..................
Khánh Du vội vã chạy thật nhanh xuống phòng thể dục. Tệ thật!!!!! Cậu ngủ gật trong lớp vậy mà chẳng ai đánh thức cậu dậy và nói với cậu là đã đến giờ thể dục cả. Làm sao đây, ông thầy này rất dữ, nếu ko nhanh chân thì sẽ bị chạy 50 vòng quanh sân trường và cậu chẳng thích điều đó một chút nào hết. Đôi chân cậu chậm dần và dừng lại. Một cô bé đang bất tỉnh trước mặt cậu. Cô ấy là.... Hoàng Châu Giang....???? CẬu khẽ nâng khuôn mặt cô bé lên. Đúng là Châu Giang rồi. Khuôn mặt oval cùng đôi mày cong cong đang nhíu lại, hai má đỏ ửng lên...... Trong phút chốc trái tim cậu lỡ một nhịp. Châu Giang thực sự là một cô gái rất dễ thương. Giống hệt một con búp bê vậy. Khánh Du nhấc bổng Châu Giang lên và nhanh chóng đưa cô bé đến phòng y tế. Cả trường bắt đầu xì xào tiếng nói chuyện của những bà "tám"
- Nhìn kìa!!!!!!
- Hải Đăng và Châu Giang lớp 10E phải ko??????
- Nhưng cậu ta thích Hạ Vy mà.....
- Bọn công tử nhà giàu dễ thay lòng đổi dạ mà
- Cũng ko hẳn đâu.......Cậu ta học lớp E mà
-.....................
Hạ Vy mỉm cười mặc kệ những lời bàn tán bên tai. Châu Giang có lẽ sẽ rất hạnh phúc vì được ở trong vòng tay của người cô bé yêu quý.
..............................................................................................................................................................................................
Châu Giang dần mở đôi mắt nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh mờ ảo, ẩn hiện rồi rõ dần. Khánh Du đang ở bên, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn cô, mỉm cười. Châu Giang từ từ ngồi dậy. Khánh Du dựng chiếc gối vào giường rồi đỡ cô bé ngồi dựa vào.
- Cậu tỉnh rồi à????_ Khánh Du ghé sát vào mặt Châu Giang mỉm cười dễ thương. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt.....gần quá!!!!!
Điều đó khiến khuôn mặt Châu Giang đỏ ửng lên, đôi mắt sâu thẳm của cô bé mở to, hai má ửng hồng, mái tóc tơ xõa dài khẽ bay. Tim đập mạnh, mạnh đến nỗi lồng ngực cô như muốn vỡ tan..... Một cảm giác ko quá xa lạ nhưng, cảm giác đó đã quá lâu, quá xa vời , đã bị chôn sâu dưới vòng xoáy kí ức. Tình cảm bấy lâu nay cô âm thầm chôn giấu giờ lại cháy mãnh liệt...... Tình cảm đơn phương giống như một cây nến, có thể cháy lặng lẽ, âm ỉ nhưng cũng có thể bùng cháy thật lớn bất cứ lúc nào
- Cậu ko sao chứ, Châu Giang????? Mặt cậu đỏ quá, sốt à?????_ Khánh Du áp mặt vào vầng trán cao của Châu Giang - Ko có sốt, nhưng sao mặt đỏ quá!!!!
- Ko.....Ko.....Tớ ko sao đâu.....Cảm ơn...._ Châu Giang lùi lại.
- Vậy à???? Nhưng dù sao cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Cô y tá nói rằng cậu bị cảm nhẹ nhưng do suy nghĩ nhiều nên mới vậy. Nghỉ đi, lát tạnh mưa tớ đưa cậu về
- Thôi......... Ko cần đâu, như vậy phiền cậu lắm....... Tớ tự về là được rồi
- Ngốc quá!!_ Khánh Du đặt một cái cốc nhẹ lên đầu Châu Giang - Chúng ta là bạn, ko phải cậu đã từng nói như vậy sao???? Cậu đã từng giúp đỡ tớ trong lúc tớ cô đơn nhất. Nếu ngày đó ko có cậu thì chắc giờ Lâm Khánh Du này đã là một con người khác rồi._ Khánh Du mỉm cười, cậu vốn dĩ ko muốn nhắc lại cái quá khứ đau khổ đó nữa, bởi vì mỗi khi nhắc lại là cậu thấy buồn lắm!!!!!!! Đôi mắt cậu mơ hồ nhìn qua ô kính cửa sổ giờ đã nhạt nhòa đi bởi những hạt mưa. Mưa rơi, rơi, rơi,.... Những hạt mưa luôn khơi dậy những kí ức buồn bã trong tâm trạng con người. Những hạt mưa đẹp và trong sáng nhưng mong manh, dễ vỡ hơn bất cứ một loại thủy tinh nào hết. Cũng giống như tâm hồn của một đứa trẻ vậy, trong sáng, mỏng manh, dễ vỡ, dễ tổn thương....... Nhưng, chẳng ai hiểu được cả..... Người lớn dù đã từng là trẻ con nhưng lại chẳng mấy khi hiểu được trẻ con muốn gì và trẻ con cần gì..... Và cứ thế, hết người này đến người khác, họ liên tục sa vào những vết xe đổ của nhau dù....chính họ đã từng là nạn nhân. Và trẻ con luôn luôn là nạn nhân. Tâm hồn trong sáng bị vẩn đục sự trả thù. Cậu là một đứa trẻ tội nghiệp!!!!!!
Đôi mắt Châu giang nhìn về phía Khánh Du, buồn bã..... Bất chợt, cô lại nghĩ đến sự tốt bụng và nhẹ nhàng của cậu. Có phải..... cậu thích cô rồi ko????? Nhưng người cậu thích là Hạ Vy??? Ko, tình cảm của con người rất dễ thay đổi. Phải chăng cậu đã nhận ra tình cảm cậu đối với Hạ Vy chỉ là thoáng qua, vô vọng và nhận ra tình cảm của cô nên đã.... Dù rất muốn ngừng lại những suy nghĩ đó đi và phủ nhận nó nhưng....cô bé ko thể phủ nhận được sự thật: KHÁNH DU ĐỐI XỬ VỚI CÔ BÉ RẤT TỐT VÀ NÓ KO GIỐNG MỘT SỰ TRẢ ƠN.
- Tránh ra!!!!!!_ Một tiếng hét khe khẽ nhưng cáu kỉnh vang lên ở một góc nào đó của trường
Khánh du bước ra khỏi phòng y tế, quan sát xung quanh. Ở một góc khuất của trường, trước cửa phòng y tế đang có một tốp người nhốn nháo. Cậu bước thẳng về phía đó, một cô gái đang bị một lũ vô lại chặn đường. Hai người trong nhóm lộn xộn đó mặc đồng phục trường: một tên người ngoại quốc và cô gái bị chặn đường. Cô gái nhìn khá dễ thương với khuôn mặt trang điểm nhạt và mái tóc ngắn được buộc sang hai bên. Còn tên người ngoại quốc thì cao lớn và khá điển trai, khuôn mặt nhởn nhơ bỏ tay vào túi áo.
- Còn dám hét????_ Một tên đầu hói giơ cao bàn tay lên tính cho cô bé ấy một bạt tay nhưng.......thật vừa lúc, Khánh Du đỡ lấy đôi bàn tay thô với màu da ngăm ngăm ấy.
- Dừng lại đã..... Có chuyện gì thì từ từ thương lượng, ra tay đánh một cô gái như vậy thật ko hay chút nào.
- Ko liên quan thì tránh ra một bên._ Người đàn ông cau mày quát lớn,
- Đã có gan ra đây cản các người chẳng lẽ lại hèn nhát đứng sang một bên nhận làm kẻ hèn nhát để các người làm gì thì làm???
- Một tên kông tử Việt Nam ngu ngốc. Xem kìa, kậu đang mặc áo thêu chữ E đó. Còn tôi??? Áo tôi thêu chữ C. Rõ ràng là kậu ko thể làm gì tôi bởi vì gia thế kủa kậu kém tôi, cậu lớp E. Ngoan ngoãn tránh sang một bên và nhận làm kẻ hèn nhát đi. Nhìn xem, bên tôi đông người hơn kậu_ Tên người ngoại quốc bi bô nói ngọng líu nhưng cũng đủ khiến Khánh Du hiểu.
Ôi, một tên ngoại quốc ngu ngốc. Hắn ta ko biết gì về cậu nhưng chỉ vì một chữ "E" mà nghĩ cậu thật sự ọc lớp E. Khánh Du nhếch mép, nụ cười truyền thống của dòng họ Lâm Khánh.
- Nếu tôi vẫn tiếp tục đứng đây và ko lui ra thì sao??????
Và tất cả bọn họ, ngoại trừ hai người mặt đồng phục, xông lên. Khánh Du nhún vai tỏ ra rất sự tin nhưng thực ra trong cậu có một chút sợ hãi, chúng đông quá!!!! Cậu ko chắc lắm với một chút tài mọn karate của mình. Nhưng thôi,đã trót vào rồi thì phải tự kiếm lấy đường ra.
.............................................................................................
Sau một vài giây phút căng thẳng thì ông bảo vệ cuối cùng cũng xuất hiện trước khi Khánh Du bị đánh cho tơi tả. Cậu ko bị thương nặng lắm, chỉ là bị thương một chút ở đầu và một vài vết xước nhẹ. Ôi, ông bảo vệ thật là đáng yêu!!!!!!
- Ko sao chứ????_ Châu Giang ngồi xuống cạnh Khánh Du. Nơi đây cạnh phòng y tế nhưng bị khuất nên cô bé chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau mà ko thấy người. Châu Giang đặt hộp cứu thương xuống đất và từ từ mở nắp ra - Để tớ băng lại cho
- Ko cần đâu, cậu đang ốm mà, sao lại ra đây??????_ Khánh Du mỉm cười giữ tay cô bé lại
Châu Giang vẫn cứ tiếp tục làm
- Tớ nghe thấy tiếng cãi nhau và gọi ông bảo vệ cùng ra đây. Thật là.... Họ đông như vậy mà, cậu liều quá đấy!!!!
- Hì........... Cảm ơn nhé!!!! Tớ chỉ đang muốn làm anh hùng một chuyến thôi mà
- Cô gái ấy cũng đã đủ đẹp để làm mĩ nhân của anh hùng rồi mà. Người ta xinh vậy cơ mà_ Châu Giang lau nhẹ vết thương trên trán. Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Khánh Du, một cảm xúc khó tả....!!! Đôi mắt của cậu như muốn giải thích cái gì đó, nhưng....lại thôi. Họ nhìn nhau một hồi lâu. Thời gian như ngưng đọng lại. Châu Giang nhìn xuống. Đôi mắt của Khánh Du,...... Trái tim cô bé vỡ vụn ra mất thôi. Đau quá......!!!!! Buồn quá.........!!!!!! Cô bé muốn khóc quá......!!!!! "Xin đừng nhìn tớ như vậy nữa, Khánh Du. Tớ ko muốn tiếp tục thích cậu nữa đâu. Tớ ko muốn đơn phương nữa. Tớ buồn quá!!!! Tớ muốn khóc!!!! Tớ thích cậu, nhưng biết làm sao bây giờ khi tình cảm của cậu đã dành cho cô ấy. Tớ đã từng nghĩ là cậu thích tớ và tiếp tục hi vọng bởi vì cậu đối xử với tớ rất tốt. Nhưng,......ko.... ĐÚNG, CẬU ĐỐI XỬ VỚI TỚ RẤT TỐT VÀ ĐÓ KO CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ SỰ TRẢ ƠN MÀ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ....CẬU RẤT TỐT và cậu tốt bụng với tất cả mọi người, ko chỉ riêng tớ....... Vậy mà tớ cứ....NGỠ................................"
Những dòng cảm xúc vỡ òa trong cô bé. Yêu đơn phương một người là đau khổ như vậy sao....???????????????
....................................................................................................................................
Châu Giang lảo đảo bước tới phòng thể dục. Đau đầu quá!!!! Mọi người trong lớp đã xuống đó từ lâu, trống báo vào tiết cũng đã đánh, thầy thể dục rất quy tắc, nếu cô bé ko nhanh chân lên sẽ bị trễ học và bị phạt. Ko thể được, phải nhanh chân lên thôi. Biết là vậy nhưng cô bé thật sự cảm thấy trong người ko có một chút sức lực nào hết. Nặng nề và bất lực. Đôi mắt Châu Giang hững hờ nhìn về khoảng ko vô định, đôi mắt mỏi mệt, nặng trĩu như chỉ muốn nhắm lại. Châu giang loạng choạng bước rồi mất thăng bằng và ngã xuống, đôi lông mày nhíu lại, trước mắt cô, mọi thứ xoay vòng mờ nhạt dần và biến mất. Cô bé lịm đi..................
Khánh Du vội vã chạy thật nhanh xuống phòng thể dục. Tệ thật!!!!! Cậu ngủ gật trong lớp vậy mà chẳng ai đánh thức cậu dậy và nói với cậu là đã đến giờ thể dục cả. Làm sao đây, ông thầy này rất dữ, nếu ko nhanh chân thì sẽ bị chạy 50 vòng quanh sân trường và cậu chẳng thích điều đó một chút nào hết. Đôi chân cậu chậm dần và dừng lại. Một cô bé đang bất tỉnh trước mặt cậu. Cô ấy là.... Hoàng Châu Giang....???? CẬu khẽ nâng khuôn mặt cô bé lên. Đúng là Châu Giang rồi. Khuôn mặt oval cùng đôi mày cong cong đang nhíu lại, hai má đỏ ửng lên...... Trong phút chốc trái tim cậu lỡ một nhịp. Châu Giang thực sự là một cô gái rất dễ thương. Giống hệt một con búp bê vậy. Khánh Du nhấc bổng Châu Giang lên và nhanh chóng đưa cô bé đến phòng y tế. Cả trường bắt đầu xì xào tiếng nói chuyện của những bà "tám"
- Nhìn kìa!!!!!!
- Hải Đăng và Châu Giang lớp 10E phải ko??????
- Nhưng cậu ta thích Hạ Vy mà.....
- Bọn công tử nhà giàu dễ thay lòng đổi dạ mà
- Cũng ko hẳn đâu.......Cậu ta học lớp E mà
-.....................
Hạ Vy mỉm cười mặc kệ những lời bàn tán bên tai. Châu Giang có lẽ sẽ rất hạnh phúc vì được ở trong vòng tay của người cô bé yêu quý.
..............................................................................................................................................................................................
Châu Giang dần mở đôi mắt nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh mờ ảo, ẩn hiện rồi rõ dần. Khánh Du đang ở bên, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn cô, mỉm cười. Châu Giang từ từ ngồi dậy. Khánh Du dựng chiếc gối vào giường rồi đỡ cô bé ngồi dựa vào.
- Cậu tỉnh rồi à????_ Khánh Du ghé sát vào mặt Châu Giang mỉm cười dễ thương. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt.....gần quá!!!!!
Điều đó khiến khuôn mặt Châu Giang đỏ ửng lên, đôi mắt sâu thẳm của cô bé mở to, hai má ửng hồng, mái tóc tơ xõa dài khẽ bay. Tim đập mạnh, mạnh đến nỗi lồng ngực cô như muốn vỡ tan..... Một cảm giác ko quá xa lạ nhưng, cảm giác đó đã quá lâu, quá xa vời , đã bị chôn sâu dưới vòng xoáy kí ức. Tình cảm bấy lâu nay cô âm thầm chôn giấu giờ lại cháy mãnh liệt...... Tình cảm đơn phương giống như một cây nến, có thể cháy lặng lẽ, âm ỉ nhưng cũng có thể bùng cháy thật lớn bất cứ lúc nào
- Cậu ko sao chứ, Châu Giang????? Mặt cậu đỏ quá, sốt à?????_ Khánh Du áp mặt vào vầng trán cao của Châu Giang - Ko có sốt, nhưng sao mặt đỏ quá!!!!
- Ko.....Ko.....Tớ ko sao đâu.....Cảm ơn...._ Châu Giang lùi lại.
- Vậy à???? Nhưng dù sao cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Cô y tá nói rằng cậu bị cảm nhẹ nhưng do suy nghĩ nhiều nên mới vậy. Nghỉ đi, lát tạnh mưa tớ đưa cậu về
- Thôi......... Ko cần đâu, như vậy phiền cậu lắm....... Tớ tự về là được rồi
- Ngốc quá!!_ Khánh Du đặt một cái cốc nhẹ lên đầu Châu Giang - Chúng ta là bạn, ko phải cậu đã từng nói như vậy sao???? Cậu đã từng giúp đỡ tớ trong lúc tớ cô đơn nhất. Nếu ngày đó ko có cậu thì chắc giờ Lâm Khánh Du này đã là một con người khác rồi._ Khánh Du mỉm cười, cậu vốn dĩ ko muốn nhắc lại cái quá khứ đau khổ đó nữa, bởi vì mỗi khi nhắc lại là cậu thấy buồn lắm!!!!!!! Đôi mắt cậu mơ hồ nhìn qua ô kính cửa sổ giờ đã nhạt nhòa đi bởi những hạt mưa. Mưa rơi, rơi, rơi,.... Những hạt mưa luôn khơi dậy những kí ức buồn bã trong tâm trạng con người. Những hạt mưa đẹp và trong sáng nhưng mong manh, dễ vỡ hơn bất cứ một loại thủy tinh nào hết. Cũng giống như tâm hồn của một đứa trẻ vậy, trong sáng, mỏng manh, dễ vỡ, dễ tổn thương....... Nhưng, chẳng ai hiểu được cả..... Người lớn dù đã từng là trẻ con nhưng lại chẳng mấy khi hiểu được trẻ con muốn gì và trẻ con cần gì..... Và cứ thế, hết người này đến người khác, họ liên tục sa vào những vết xe đổ của nhau dù....chính họ đã từng là nạn nhân. Và trẻ con luôn luôn là nạn nhân. Tâm hồn trong sáng bị vẩn đục sự trả thù. Cậu là một đứa trẻ tội nghiệp!!!!!!
Đôi mắt Châu giang nhìn về phía Khánh Du, buồn bã..... Bất chợt, cô lại nghĩ đến sự tốt bụng và nhẹ nhàng của cậu. Có phải..... cậu thích cô rồi ko????? Nhưng người cậu thích là Hạ Vy??? Ko, tình cảm của con người rất dễ thay đổi. Phải chăng cậu đã nhận ra tình cảm cậu đối với Hạ Vy chỉ là thoáng qua, vô vọng và nhận ra tình cảm của cô nên đã.... Dù rất muốn ngừng lại những suy nghĩ đó đi và phủ nhận nó nhưng....cô bé ko thể phủ nhận được sự thật: KHÁNH DU ĐỐI XỬ VỚI CÔ BÉ RẤT TỐT VÀ NÓ KO GIỐNG MỘT SỰ TRẢ ƠN.
- Tránh ra!!!!!!_ Một tiếng hét khe khẽ nhưng cáu kỉnh vang lên ở một góc nào đó của trường
Khánh du bước ra khỏi phòng y tế, quan sát xung quanh. Ở một góc khuất của trường, trước cửa phòng y tế đang có một tốp người nhốn nháo. Cậu bước thẳng về phía đó, một cô gái đang bị một lũ vô lại chặn đường. Hai người trong nhóm lộn xộn đó mặc đồng phục trường: một tên người ngoại quốc và cô gái bị chặn đường. Cô gái nhìn khá dễ thương với khuôn mặt trang điểm nhạt và mái tóc ngắn được buộc sang hai bên. Còn tên người ngoại quốc thì cao lớn và khá điển trai, khuôn mặt nhởn nhơ bỏ tay vào túi áo.
- Còn dám hét????_ Một tên đầu hói giơ cao bàn tay lên tính cho cô bé ấy một bạt tay nhưng.......thật vừa lúc, Khánh Du đỡ lấy đôi bàn tay thô với màu da ngăm ngăm ấy.
- Dừng lại đã..... Có chuyện gì thì từ từ thương lượng, ra tay đánh một cô gái như vậy thật ko hay chút nào.
- Ko liên quan thì tránh ra một bên._ Người đàn ông cau mày quát lớn,
- Đã có gan ra đây cản các người chẳng lẽ lại hèn nhát đứng sang một bên nhận làm kẻ hèn nhát để các người làm gì thì làm???
- Một tên kông tử Việt Nam ngu ngốc. Xem kìa, kậu đang mặc áo thêu chữ E đó. Còn tôi??? Áo tôi thêu chữ C. Rõ ràng là kậu ko thể làm gì tôi bởi vì gia thế kủa kậu kém tôi, cậu lớp E. Ngoan ngoãn tránh sang một bên và nhận làm kẻ hèn nhát đi. Nhìn xem, bên tôi đông người hơn kậu_ Tên người ngoại quốc bi bô nói ngọng líu nhưng cũng đủ khiến Khánh Du hiểu.
Ôi, một tên ngoại quốc ngu ngốc. Hắn ta ko biết gì về cậu nhưng chỉ vì một chữ "E" mà nghĩ cậu thật sự ọc lớp E. Khánh Du nhếch mép, nụ cười truyền thống của dòng họ Lâm Khánh.
- Nếu tôi vẫn tiếp tục đứng đây và ko lui ra thì sao??????
Và tất cả bọn họ, ngoại trừ hai người mặt đồng phục, xông lên. Khánh Du nhún vai tỏ ra rất sự tin nhưng thực ra trong cậu có một chút sợ hãi, chúng đông quá!!!! Cậu ko chắc lắm với một chút tài mọn karate của mình. Nhưng thôi,đã trót vào rồi thì phải tự kiếm lấy đường ra.
.............................................................................................
Sau một vài giây phút căng thẳng thì ông bảo vệ cuối cùng cũng xuất hiện trước khi Khánh Du bị đánh cho tơi tả. Cậu ko bị thương nặng lắm, chỉ là bị thương một chút ở đầu và một vài vết xước nhẹ. Ôi, ông bảo vệ thật là đáng yêu!!!!!!
- Ko sao chứ????_ Châu Giang ngồi xuống cạnh Khánh Du. Nơi đây cạnh phòng y tế nhưng bị khuất nên cô bé chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau mà ko thấy người. Châu Giang đặt hộp cứu thương xuống đất và từ từ mở nắp ra - Để tớ băng lại cho
- Ko cần đâu, cậu đang ốm mà, sao lại ra đây??????_ Khánh Du mỉm cười giữ tay cô bé lại
Châu Giang vẫn cứ tiếp tục làm
- Tớ nghe thấy tiếng cãi nhau và gọi ông bảo vệ cùng ra đây. Thật là.... Họ đông như vậy mà, cậu liều quá đấy!!!!
- Hì........... Cảm ơn nhé!!!! Tớ chỉ đang muốn làm anh hùng một chuyến thôi mà
- Cô gái ấy cũng đã đủ đẹp để làm mĩ nhân của anh hùng rồi mà. Người ta xinh vậy cơ mà_ Châu Giang lau nhẹ vết thương trên trán. Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Khánh Du, một cảm xúc khó tả....!!! Đôi mắt của cậu như muốn giải thích cái gì đó, nhưng....lại thôi. Họ nhìn nhau một hồi lâu. Thời gian như ngưng đọng lại. Châu Giang nhìn xuống. Đôi mắt của Khánh Du,...... Trái tim cô bé vỡ vụn ra mất thôi. Đau quá......!!!!! Buồn quá.........!!!!!! Cô bé muốn khóc quá......!!!!! "Xin đừng nhìn tớ như vậy nữa, Khánh Du. Tớ ko muốn tiếp tục thích cậu nữa đâu. Tớ ko muốn đơn phương nữa. Tớ buồn quá!!!! Tớ muốn khóc!!!! Tớ thích cậu, nhưng biết làm sao bây giờ khi tình cảm của cậu đã dành cho cô ấy. Tớ đã từng nghĩ là cậu thích tớ và tiếp tục hi vọng bởi vì cậu đối xử với tớ rất tốt. Nhưng,......ko.... ĐÚNG, CẬU ĐỐI XỬ VỚI TỚ RẤT TỐT VÀ ĐÓ KO CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ SỰ TRẢ ƠN MÀ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ....CẬU RẤT TỐT và cậu tốt bụng với tất cả mọi người, ko chỉ riêng tớ....... Vậy mà tớ cứ....NGỠ................................"
Những dòng cảm xúc vỡ òa trong cô bé. Yêu đơn phương một người là đau khổ như vậy sao....???????????????
/40
|