Lão liền tung mình nhảy lên, giơ năm ngón tay ra định chộp Thiên Hào. Hai người cùng với Thiên Hào thấy vậy quát lớn một tiếng, cùng rút khí giới ra xông lại tấn công ông già nọ. Nhưng ông già nọ không thèm đếm xỉa đến hai người, chỉ dùng tay áo trái, phất một cái, còn thân mình của y cứ đâm tới chỗ Thiên Hào. Hai người bạn của Thiên Hào bị sức mạnh của tay áo ông già nọ phất trúng trúng kêu lên hự một tiếng và cảm thấy cổ tay và cánh tay dâu như bị cẳt. Đồng thời, hai người thấy Thiên Hào đang lâm nguy, đều kinh hãi, thất thanh la lớn.
Bỗng nhiên từ sau một cây cổ thụ một người phi ra như điện chớp đuổi theo Thiên Hào và ông già nọ. Người đó giơ cánh tay phải ra bảo vệ lấy Thiên Hào, còn tay trái khẻ đẩy một cái, kế lẹ làng nhảy xuống mặt đất. Ông già nọ kêu hự một tiếng, rồi như diều bị đứt dây, bay ngược trở lại nơi rơi phịch xuống đất, hai mắt tỏ vẽ kinh ngạc, ngước nhìn người nọ. Lúc ấy, ông già đó mới hay người vừa đẩy lui y ra là một ông già mặc áo xanh, đang mỉm cười nhìn mình rồi y cười nhạt và nói:
- Ngươi có biết lão là ai không mà dám vuốt râu cọp như vậy! Ông già áo xanh, với vẻ mặt khinh thị, vừa mỉm cười vừa đáp: thế?
- Ngươi cũng vậy, ngươi có biết lão là ai không, mà dám ăn nói vô lễ như Ông già kia tức giận phùng mồm trợn miệng quát to:
- Không ngờ hôm nay Trường Bạch Tôn Giả lại phạm sát giới bằng cái đầu của ngươi trước tiên.
Cát Thiên Hào với hai người đồng bọn đứng cạnh đó, nghe ông già nọ xưng là Trường Bạch Tôn Giả đều thất kinh và biến sắc nhưng chúng mừng thầm, vì Ma Tôn Giả chưa dùng toàn lực đối với chúng, bằng không chúng đã bị giết từ lâu. Rồi chúng lại lo ngại cho ông già áo xanh kia.
Ông già áo xanh cũng tỏ vẽ ngẩn ngơ nhưng lẳng lặng không nói gì cả. Ma Tôn Giả cười nhạt và lên tiếng hỏi:
- Ngươi đã sợ rồi phải không? Ông già áo xanh khinh khĩ đáp:
- Chưa chắc! Ma Tôn Giả giơ tay phải ra tấn công như điện, mồm thì quát lớn:
- Nếu ngươi không tin, thì hãy thử đỡ chưởng này xem sao? Tay của y vừa sắp đụng ngực ông già áo xanh, đã biến ra mười mấy cái bóng tay, như giả như thật, không biết ở phương vị nào chụp tới. Thế chưởng đó là Ảo ma Thủ Pháp bảo trùm các yếu nguyệt ở trước ngực ông già áo xanh trong chỉ lực của y. Như thế ông già áo xanh tránh về phương hướng nào cũng không sao thoát khỏi được. Nhưng chỉ thấy ông già áo xanh cười nhạt một tiếng rồi lui lại một bước đã nhẹ nhàng thoát khỏi phạm vi chỉ lực của Ma Tôn Giả. Đồng thời ông chìa hai ngón tay phải ra, dùng thế Bạch Thảo Tầm Xà (bới cỏ tìm rắn) nhắm cổ tay phải của Ma Tôn Giả chặt xuống và cười nói:
- Ngươi cũng thử đỡ thế công này của lão phu xem sao? Ma Tôn Giả không hiểu đối phương dùng thân pháp gì mà tránh ra được Ảo Ma thủ pháp kỳ tuyệt vô luân của mình. Rồi y lại thấy thế phản công của đối phương tựa như một thể điểm huyệt của phái Thếu Lâm. Không những nhanh lẹ tuyệt luân, mà còn lỳ ảo hơn võ công của Thiếu Lâm nhiều nên y cũng kinh hãi thầm, bèn vội nhảy sang phải tránh né, đồng thời thâu cánh tay phải lại, vừa múa tay phản công.
Ông già áo xanh thấy thế Bạch Thảo Tầm Xà của mình lanh lẹ như thế mà không đụng được cổ tay của đối thủ, bèn nghĩ thầm: the?”
- ”Tên ma đầu này lợi hại như vậy, thảo nào y đâm ra ngông cuồng đến Đoạn ông ta múa hữu chưởng lên phản công lại. Ma Tôn Giả thấy chưởng lực của mình đánh ra, bỗng bị chưởng lực của đố phương hoá giải một cách vô hình, đồng thời y lại thấy cổ tay phải tê tái, trong lòng kĩnh hãi vô cùng và nghĩa thầm:
- ”Không hiểu người này là ai mà công lực lại kỳ ảo đến thế?” Y chưa nghĩ dứt, đã thấy một sức mạnh đè tới, khiến y không sao chống đỡ nỗi, đành lùi về phía sau, đứng tấn Thiên Cân Truỵ mới đứng vững được.
- Bọn Cát Thiên Hào thấy ông già áo xanh ra chưởng rất tầm thường mà thắng nỗi tên ma đầu số một số hai trong võ lâm nên cả ba đều trố mắt nhìn vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Ma Tôn Giả rú lên một tiếng, làm vang động cả sơn cốc, rồi tung mình nhảy lên trên cao năm sáu trượng, múa chưởng nhắm đầu ông già áo xanh đánh phủ xuống.
Ông già áo xanh chỉ sợ y kêu gọi đồng bọn tới, thì càng phiền phức thêm nên giở hết chưởng lực ở hai tay ra chống đõ mà chỉ nghe kêu “bùng” một tiếng thật lớn là thân mình của Ma Tôn Giả đã bị bắn tung lên cao. Nhưng y đã nhanh lẹ phi thân xuống, múa chưởng xông lại tấn công tiếp.
Khi công của hai người va chạm nhau, phát ra những tiếng nỗ “bùng bùng”, khiến cây cối quanh đó bị rung chuyển, oai thế thật kinh hồn.
Bọn Thiên Hào phải tránh ra phía xa, nhưng chúng cũng e Quần Ma ở trong căn nhà lớn xuất hiện giúp cho tên ma đầu đó thì phiền lắm.
Chỉ trong thoáng cái, hai người đã đấu với nhau hơn mười hiệp. Ma Tôn Giả như một con hổ điên, càng đánh càng nỗi giận, quát tháo luôn mồm, Ông già áo xanh cau mày lại, giở Hiên Viên Thập Bác Giải ra, nhằm cánh tay phải của Ma Tôn Giả mà đánh tới. Thế võ của ông già kỳ tuyệt, nên Ma Tôn Giả không sao tránh thoát được, đã cảm thấy cánh tay phải tê tái và khuỷ tay bị đối thủ nắm chặt. Trước ngực bị chấn động, y vội phun ra một đống máu tươi, hai mắt lờ đờ, như kẻ bị hết hồn vía. Ông già áo xanh vội bảo với bọn Cát Thiên Hào:
- Hai vị hãy theo lão.
Đoạn ông già áo xanh kéo năm ngón tay một cái, Ma Tôn Giả như bị thôi miên, loạng choạng bước theo tới góc sườn núi.
Thiên Hào biết ông già áo xanh nói vậy là có dụng ý gì, nên cùng hai người bạn chạy theo về phía đó rồi cả mấy người vào trong bụi cây um tùm, ánh trăng không rọi thấy mà núp.
Ông già áo xanh nắm lấy cổ tay Ma Tôn Giả kéo vào trong bóng tối. Ma Tôn Giả bị điểm nguyệt không nói được, hơi sức bị tản mác, hai mắt tỏ vẽ uất hận, nhưng không sao phản kháng được. Lúc này, y đau khổ và bị nhục không sao chịu đựng nổi, chỉ muốn chết cho rồi. Ông già áo xanh điểm một ngón tay vào Tinh Nguyệt của Ma Tôn Giả, tên ma đầu uể oải, yên lặng rồi ngã lăn ra mặt đất. Bọn Thiên Hào thấy vậy đều kinh hãi.
Tiếp theo đó, ông già áo xanh chỉ tay ra bên ngoài, chúng đưa mắt nhìn theo thì thấy trên sườn núi có mười mấy bóng người đang lanh lẹ xuống chỗ các người vừa đấu với nhau. Lát sau, mười mấy cái bóng đó chia nhau ra bốn ngả để tìm xem có gì khả nghi không.
Tìm kiếm một hồi, rồi tụ họp lại bàn tán, kế đi tới bên bìa rừng. Một người trong bọn, lên tiếng:
- Tôi đã bảo Đường chủ của chúng ta nghe theo lời Hoàng Phủ Tung lập kế hang hổ Hồng Đăng Tiễn (mũi tên đèn đỏ) để dụ địch vào chỗ mai phục là thất sách. Các chòi canh thì rút cả vào trong Sơn trang, nếu không có mạng lịnh không ai được ra ngoài, bây giờ kẻ địch đã tới mà bọn mình không hay biết gì cả! Nhìn vào tình hình trên đỉnh núi, rõ ràng nơi đây, mới xảy ra một trận đấu rất kịc liệt. Tiếng rú kêu vừa rồi, chắc là của đồng đảng bên ta bị nguy, nên cầu cứu. Nhưng chúng ta đã đến chậm, nên đồng đảng của chúng ta đã bị bắt đi rồi. Hừ, như vậy có phải là chúng ta đã thất cơ không? Một người xen lời:
- Bạn có biết không, gần đây những nhân vật của đối phương tới Giang Hạ này đều là tôn sư của một môn phái hay đều là giang hồ quái kiệt. Chúng ta tài hèn sức mọn, đấu với kẻ mạnh như vậy có khác gì lấy trứng chọi đá. Nên Đường chủ mới lập kế này để kẻ địch lọt vào hố mai phục là bị hàng vạn mũi tên bắn tủa ra liền. Mũi tên nào cũng có tẩm thuốc độc của Dân Sơn Nhị Độc. Không nói kẻ địch bị những mũi tên độc bắn trúng là bị phong hầu chết ngay, nội cái chúng chỉ ngữi nhằm hơi độc cũng đã mê mang ngã lăn ra liền. Tên độc đó lợi hại vô cùng.
Nói tới đó, người nọ ngừng giây lát rồi đáp:
- Lúc nãy tôi còn hãi sợ, vạn nhất đối phương ẩn núp ở gần đây… Đoạn, y ngưng lời.
Trong lúc người nọ đang nói, trong rừng bỗng có một bóng người phi ra, nhanh khôn tả, tựa như một làn khói nhẹ, nên mười mấy người nọ không hay biết gì cả. Người ấy vừa phi ra đã lẽn tới phía sau người đang nói, khẻ điểm một chỉ, người nọ múa động hai tay thân mình nhảy nhót lẹ làng như bướm xuyên hoa, hai tay cứ điểm lia lịa, Mười mấy tên phỉ đồ kia tuy thấy rõ nhưng chưa kịp lên tiếng kêu la, đã bị người nọ điểm trúng yếu nguyệt ngay. Tên nào tên nấy đứng đờ người như bị trời trồng. Người nọ điểm xong mười mấy tên phỉ đồ mới ngừng lại.
Lúc ấy bọn Thiên Hào mới thấy rõ người kia chính là ông già áo xanh. Đoạn ông già ấy ngẫn mặt lên trời thở dài một tiếng, mày cau lại, hình như đang nghĩ ngợi việc gì nan giải. Lát sau, ông ta liền quay lại phía rừng, vẫy gọi ba người. Bọn Thiên Hào vội chạy ra, ông già áo xanh liền nói:
- Bây giờ tạm để Ma Tôn Giả ở trong rừng, còn ba vị nên theo lão đi nơi khác. Bọn phỉ phổ xảo trá và ác độc lắm, xin ba vị chớ có bước vào chốn hiểm nguy.
- Ba người thấy công lực của ông già cao siêu như vậy, đều thán phục vô cùng, chấp tay thi lễ và nói:
- Lão Tiền bối cứ dạy bảo chúng tôi xin tuân theo.
Ông già mỉm cười không nói năng gì cả, lượm một hòn đá ném vào trong rừng. Hòn đá vừa rơi xuống đất, xung quanh nơi đó bỗng có mười mấy ngọn đèn đỏ xuất hiện. Ông già áo xanh nghiêm nét mặt lại gật đầu và nói:
- Bọn phỉ đó tưởng bỏ chúng ta vào trong eo núi, thế nào cũng phải đánh tắt những ngọn đèn đó đi. Nếu chúng ta ném trúng, những ngọn đèn đó đã không tắt mà còn bốc cháy to hơn, ánh sáng chiếu rọi xuống bên dưới, như vậy kẻ địch sẽ thấy rõ chúng ta mà bắn tên tới. Có phải chúng ta sẽ chết oan không? Cát Thiên Hào kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lão tiền bối biết rõ như vậy? Ông già áo xanh chỉ tay ra bên ngoài, vừa cười vừa tiếp:
- Ba vị thử nhìn những ngọn đèn đỏ treo ở phía đằng kia xem. Gió núi thổi mạnh như thế, các cành cây đều rung động, riêng những ngọn đèn đỏ vẫn đứng yên như thường. Như vậy đã thấy bên trong có gì khác ngay.
Thiên Hào đưa mắt nhìn, quả nhiên đã thấy những đèn ở phía trước, hình như đóng cọc vào đó, không thấy lung lay tí nào, liền tỉnh ngộ ngay và nghĩ thầm:
- ”Đôi mắt của ông già sắc bén thật, không biết ông ta là vị tiền bối ẩn dật nào mà không nghe trong võ lâm nói tới?” Đoạn y liền trả lời:
- Lão tiền bối xét đoán không sai chút nào, anh em chúng tôi còn kém xa.
Chẳng hay lão tiền bối đã có cách nào đối phó chăng? Ông già áo xanh liền đáp:
- Phỉ đồ thật ngây thơ vì chúng tưởng là chúng ta phải tới gần mới có thể ném tắt những ngọn đèn đó.
Đoạn, ông ta dùng chưởng giải huyệt cho một tên phỉ đồ, rồi lại nắm chặt tay tên đó. Tền phỉ đồ thấy mình tê tái, tựa như muôn ngàn con kiến bò trong người, há mồm nhe răng, hai mắt lồi ra, mồ hôi lạnh trên trán toát ra như mưa, muốn nói mà không sao lên tiếng được.
Bọ Thiên Hào thấy ông già áo xanh làm vậy, không hiểu có mục đích gì đều tỏ vẻ hoài nghi. Bỗng ông già áo xanh dùng hữu chưởng, nhằm ngọn đèn đỏ treo cách đó chừng hai mươi trượng, đánh một cái. Chưởng phong của ông ta vừa đụng tới đèn, bỗng thấy ánh sáng lập loè, kế có tiếng kêu vù vù, ngọn lửa lên cao và tàn lửa bắn tung ra tứ phía, những cành cây gần đó đều bốc cháy theo, sáng tỏ như ban ngày.
Lúc bấy giờ tay trái ông già vẫn nắm cổ tay tên phỉ đồ còn tay phải thì đẩy vào mông tên nọ một cái. Tên phỉ đồ đó tựa như mũi tên bắn ra, thân mình phi thẳng tới chổ lửa cháy sáng. Lập tức có hàng ngàn mũi tên ở tứ phía bắn tới như mưa. Tên phỉ đồ nọ kêu lên hai tiếng thật thảm khốc, khiến ai cũng hoảng sợ.
Ông già áo xanh cười nhạc một tiếng, lại giải huyệt đạo cho tên phỉ đồ thứ hai, rồi cũng ném tên đó tới chỗ có đèn đỏ.
Chỉ trong giây lát, mấy nơi có đèn đỏ đều có lửa bốc cháy, tiếng kêu thảm khốc của những tên phỉ đồ vang động khắp nơi. Trong eo núi tựa như có người phóng hoả, làm sáng rực một góc trời, khói đen nghi ngút.
Ông già áo xanh tỏ vẻ đắc chí và nói:
- Tâm địa và mưu kế của bọn phỉ đồ rất ác độc và dù chúng sắp đặt kín đáo đến đâu cũng có chổ sơ hở. Lão đã đoán trước bọn phỉ đồ thế nào cũng lập chòi canh ở đây, dĩ nhiên trong đó có âm mưu gì. Sở dĩ chúng treo những đèn lồng nhỏ và cung tên tẩm thuốc độc là để cho địch không dám tới xâm phạm và biết có sự khó khăn mà rút lui. Không ngờ chúng ta lại biết rõ gian kế của chúng. Vì vậy thế này chúng dời sào nguyệt đi nơi khác.
Nói tới đó, ông thở dài một tiếng và tiếp:
- Không thể tránh được sự tàn sát, nhưng vì muốn bảo tồn nguyên khí của võ lâm, mà lão phải hành động như vậy! Nói xong, ông ta có vẽ buồn bực khôn tả… Lúc ấy đang là đầu mùa hè, cây cối rất xanh tươi, đáng lẽ ngọn lửa không sao lan mọi nơi được, nhưng bọn phỉ đồ dùng những chất tiêu hoàng rất dễ cháy, lại thêm gió thổi rất mạnh nên chỉ trong giây lát, lửa đã lan khắp eo núi. Những nhà cửa ở đó bị cháy rụi, ngọ lửa bốc cao ngập trời.
Bọn phỉ đồ không ngờ sẽ có hoả tai này nên chúng không phòng bị vật liệu cứu hoả. Chúng cũng không ngờ ông già áo xanh lại có thủ đoạn chớp nhoáng, cứ tưởng đối phương có đến mấy người kéo đến xâm phạm, nên đâm hoảng sợ cuống cuồng, không biết đối phó ra sao.
Ông già áo xanh đứng cạnh đó xem, ngọ lửa đã cháy tới căn nhà lớn, liền to tiếng nói:
- Bọn ma đầu đã chạy ra cả rồi kìa! Đoạn ông già áo xanh giở khinh công, theo đường eo núi, chạy thẳng về phía Nam. Bọn Thiên Hào đoán chắc ông già đã phát hiện ra điều gì, nên liền đuổi theo sau, đi được mấy chục trượng, ông già áo xanh đột nhiên dừng lại, đứng trên gió hình như đang đợi sự gì. Thiên Hào vội tiến tới trước mặt ông khẽ hỏi:
- Chẳng hay lão tiền bối đã phát hiện điều gì thế? Ông già áo xanh liền đáo:
- Chỉ trong giây lác bọn ma đầu sẽ chạy tới đây, thế nào ba vị cũng phải giở hết sức lực ra mà cản trở chúng, đừng để một tên nào tẩu thoát. Cát thiếu hiệp sẵn có môn Càn Khôn Tam Tuyệt Kiếm, oai lực rất mạnh, vậy hãy sử dụng Càn Khôn Tam Dịch Khôn Tượng Lục Biến Chính Phản đảo lộn mà tấn công.
Thiên Hào nghe ông già áo xanh nói đâm ra ngẩn người trong giây lát rồi hỏi:
- Tại sao lão tiền bối biết được hậu sinh họ Cát? Ông giả chỉ mỉm cười, không trả lời, Cát Thiên Hào liền nghĩ:
- ”Ông ta chỉ nói có tám chữ mà đã khiến môn Càn Khôn Tuyệt Kiếm của ta trở nên biến hoá vô cùng. Ta đã luyện tập bấy nhiêu lâu pho kiếm pháp này, mà vẫn không biết cách biến hoá như ông ta vừa nói. Như vậy đủ thấy ông già là một bực kì tài trong võ lâm.” Trong khi Thiên Hào đang nghĩ ngợi, bỗng thấy từ trong đám khói mù, mời mấy cái bóng phi ra. Y quát lớn một tiếng, múa kiếm xông tới chém vào người đi đầu. Hai người bạn của Thiên Hào cũng rút khí giới ra xông lại ngăn cản tên ma đầu. Kế đó ông già áo xanh ha hả cả cười một hồi đoạn múa xông chưởng, giở hai yếu khuyết chữ “á” và “trấn” của Di Lạc Thần Công mà tấn công mười mấy tên ma đầu đang chạy tới.
Mười mấy tên ma đầu đó không ngờ có người cản đường nên không kịp chuẩn bị. Ngoài ba tên ma đầu đí trước bị bọn Thiên Hào ngăn cản, còn những tên khác đều bị chưởng lực kì ảo của ông già áo xanh bắn tung ra, rồi rơi nằm gục xuống đất.
Ông già áo xanh hạ bọn ma đầu xong, quay lại thấy bọn Cát Thiên Hào đang đấu với ba tên ma đầu kia rất kịch liệt. Ông định thần nhìn kĩ thì ra tên ma đầu đấu với Thiên Hào chính là Bán Bán Tú, còn hai tên nữa vẻ mặt hung ác, có lẽ là hai cao thủ của chúng.
Công lực của Bán Bán Tú rất tinh thâm nếu là ngày thường thì dù Thiên Hào có môn kiếm pháp rất kì ảo cũng không sao địch nỗi. Nhưng, lúc này vì y quá hoảng sợ nên công lực giảm mất rất nhiều, đồng thời y lại thấy bọn Cao Lê Cống Sơn Tứ Ma đã bị ông già áo xanh đánh chết hết đâm ra thất đảm kinh hồn, nhờ vậy Thiên Hào mới đấu cầm đồng được.
Y lại nhận ra ông già áo xanh là người đã gặp trên lầu Hoàng Hạc, nên càng sợ hãi thêm. Vì mất tinh thần mà y lính quýnh nên bị Thiên Hào dùng một thế Ngọc Long Hoàng Nhiểu chém đứt làm đôi không kịp kêu la một tiếng, máu tươi phun ra như suối, tạng phủ văng tứ tung, trông rất thê thảm.
Còn hai tên ma đầu kia thấy Bán Bán Tú chết một cách thảm khốc như vậy, cũng đều hoảng sợ, cấm đầu chạy.
Không ngờ Thiên Hào nhân lúc đắc thắng, vẫn còn dương oai, múa kiếm đón đánh, chém một nhát, hai cái đầu lâu rời khỏi cổ một lượt bay lên cao, máu vọt ra như suối, hai cái xác té nhào xuống chân núi.
Ông già áo xanh vỗ tay vừa cười vừa khen:
- Cát thiếu hiệp thần dũng kinh người, thật không hổ là một tay hậu sinh tuấn tú của phái Côn Luân.
Cát Thiên Hào mặt đỏ bừng đáp:
- Lão tiền bối quá khen, hậu sinh lấy làm thẹn sao bằng được tiền bối! Ông già áo xanh lại cả cười đáp:
- Mấy tên ma đầu này đều là những bậc cao danh trong hoàn vũ, nếu không nhờ có trận lửa làm cho chúng khiếp đảm trước và sau khi chạy ra chúng đã hít phải khói độc, do đó thần trí mê hoảng, không cần lão với quí vị ra tay chúng chỉ chạy được mười dặm nữa cũng tự ngã lăn ra mà chết.
Nói xong, ông già chỉ vào mặt quần tà và tiếp:
- Ba vị thử lại xem, mặt chúng đều hiện màu xanh tía, đủ thấy chất độc đã nhập sâu vào phủ tạng, không bao lâu chúng sẽ chết bởi chất độc đó. Ba tên ma đầu đấu với mấy vị cũng bị nhiễm độc như thế.
Bọn Thiên Hào nghe ông già giải thích, đều tin là thật. Nhưng họ có biết đâu, đó chỉ là nữa phần lí do thôi. Sự thật ông già áo xanh không muốn cho giới võ lâm chấn động về tin này nên phải nói tránh như vậy.
Lúc ấy, ngọn lửa đã dịu dần, cây cối ở eo núi đã cháy rụi, căn nhà lớn cũng đỗ nát, chỉ còn trơ lại mấy bức tường. Mùi khét nghẹt của những xác cháy bốc ra khiến ai ngửi thấy cũng bắt ôn ụa. Đột nhiên, ông già áo xanh đã tung mình nhảy lên cao năm sáu trượng, lúc hạ xuống tới đất đã ra ngoài xa mười mấy trượng rồi. Ông ta lại tiếp tục nhảy lên như thế mấy lần nữa, thoáng cái đã mất dạng.
Bọn Cát Thiên Hào thấy ông già đó tựa như một con thần long gữa lưng trời sa xuống, không biết ông ta ở nơi nào tới, cũng không biết ông ta đi về lối nào, cả ba tên đều kinh ngạc vô cùng. Lát sau, bọn Thiên Hào lượm những xác dưới đất vứt vào đóng lửa để phi tang. Xong đâu đó, ba người đi về phía Hạ Khẩu.
Cửu Chỉ Thần Cái và đồng bọn liên tiếp nhận được những tin của bộ hạ trình báo về Tổng Đàn của Hồng Kỳ bang đã bị hoả thêu, ai nấy cũng vội ra ngoài sảnh hướng về phía có ngọn lửa bốc lên thật cao, đỏ rực một góc trời và đều lo ngại cho tính mạng của Tạ Vân Nhạc. Nhứt là ba cô nương còn lại đều lo âu thêm. Giang Giao Hồng không tự kềm chế được, để cho lệ trào ra. Lôi Tiếu Thiên đứng cạng, thấy ba nàng lo âu liền nói bông đùa:
- Sao đến bây giờ mà chú ba vẫn chưa về? Lôi lão Nhị đây đã thấy đói lắm rồi, hai chân bũn rũn quá! Có lẽ chú ấy lại gặp vận đào hoa mà mê mang đến nỗi quên lối về cũng nên.
Giang Giao Hồng xấu hổ đến đỏ bừng hai má, hậm hực lườm Tiểu Thiên và trả lời:
- Bác nên hiểu, người mà lắm mồm lắm miệng, lúc chết rất khổ sở đấy.
Tiếu Thiên còn định nói bông đùa thêm nữa, nhưng đã thấy một bóng người nhanh như chớp ở trên mái nhà lướt xuống bèn nín luôn.
Đồng thời, Thương Tỷ lớn tiếng nói:
- Chú ba đã về.
Ông già áo xanh đã nhẹ nhàng hạ xuống và đặt Ma Tôn Giả bán sống bán chết xuống đất rồi mỉm cười nói:
- Chúng ra vào trong sảnh rồi hãy nói chuyện sau.
Mọi người lần lượt theo chàng vào trong sảnh, nơi ấy đã dọn sẵn mâm cơm. Ai nấy đều quay quần vào quanh mâm cơm nói chuyện.
- Ông già áo xanh bèn thuật lại những gì đã xảy ra ở eo núi rồi tiếp:
- Không thể nào để cho trận hào kiếp của võ lâm bùng nổ nên tiểu đệ đã phải giở hết toàn lực ra ngăn cản. Sáng sơm mai tiểu đệ phải tới Đầm Vân Mộng, làm nốt những công việc còn lại, mong quí vị có mặt tại đây chớ tiết lộ công tích của tiểu đệ cho ai hay.
Tùng Bách đạo trưởng nghiêm nét mặt đáp:
- Điều đó không cần thiếu hiệp dặn bảo chúng tôi cũng phải có bổn phận giữ kín, nhưng… Đến đây, đạo sĩ ấy ấp úng mãi, không sao nói tiếp được. Ông già áo xanh liền đáp:
- Tại hạ biết thâm ý của đạo trưởng, quí phái chỉ nóng lòng muốn trả được mối thù phá núi của bọn Bắc Minh Tam Ma cùng Tiêu Dao Khách. Trưởng môn và các tay cao thủ của quí phái thể nào cũng tới đây. Điều đó cũng không sao, quí hồ đạo trưởng đừng nói rõ chuyện của tại hạ là tại hạ cám ơn rồi. Còn về việc của quí phái, thì tấc cả mọi người đều phải tuân theo mạng lịnh duy nhất của quí Trưởng Môn mà thôi.
Tùng Bách đạo nhân gật đầu không nói năng gì cả, ông già áo xanh lại nói với Thương Tỷ:
- Ma Tôn Giả đã bị điểm tàn nguyệt, đại ca hãy áp giải y vào trong mật thất giam giữ.
Lúc ấy một tên ăn mày hấp tấp chạy vào bẩm cùng Thương Tỷ là Trưởng môn của phái Côn Luân đã đem rất nhiều môn hạ tới. Ông già áo xanh liền đứng dậy nói:
- Tiểu đệ hãy tạm lánh mặt. Đại ca ra nghinh đón bọn họ trước.
Tương Mai, Gia Hồng, Phó Uyển cùng theo ông già áo xanh đi vào nhà trong.
***
Trời mới tảng tảng sáng, dưới một gốc liễu bên bờ sông đối diện Hoàng Hạc Lâu, một đại hán tuổi trạc tam tuần, mặt vàng khè như người ốm nặng, đang đứng ngắm cảnh. Người đó chính là Vân Nhạc đã cải trang.
Lát sau, chàng vẫu tay gọi một chiếc thuyền nhỏ để đưa mình qua sông. Tới chính ngọ, Vân Nhạc đã có mặt trên đường cái đi về phía Trấn Trường Giang Phụ. Suốt dọc đường chàng gặp rất nhiều phỉ đồ của Hồng Kỳ bang đang phóng ngựa chạy đi chạy lại. Chàng không muốn lộ hành tung, nên lúc đi nhanh lúc đi chậm. Tới một tửu lầu, chàng liền vào ngồi cạnh một bàn trống, gọi phổ ky đem thức ăn cùng rượu ra nhậu nhẹt.
Lúc ấy chỉ có đôi ba thực khách đang say sưa bàn tán việc đời. Bỗng có hai người cưởi ngựa đi tới trước tửu lầu, xuống ngựa rồi vào quán, ngồi ở trước bàn cạnh Vân Nhạc. Vân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đó, lưng có đeo trường kiếm, một người là đại hán râu xồm, một người là thiếu niên anh tuấn. Đại hán râu xồm cau có, hình như đau khổ lắm, còn thiếu niên cũng có vẻ rầu rĩ không kém. Vân Nhạc liền nghĩ thầm:
- “Hai người này hình như không phảilà phỉ đồ của Hồng Kỳ bang, nhưng tại sao lại buồn bã như vậy?” Chàng thấy thiếu niên nọ cứ ngó ra ngoài luôn lại càng nghi ngờ hơn nữa. Tên phổ kỵ đi tới định hỏi hai người dùng thứ gì thì đại hán rây xồm liền quát hỏi:
- Có thứ gì ngon không? Nhà hàng cứ làm cho mấy món và đem năm cân rượu Trúc Diệp Thanh ra đây.
Điếm tiểu nhị vâng vâng dạ dạ đi liền, thiếu niên vội khẽ nói:
- Hà đại thúc, liệu có chịu đựng được không? Đại hán râu xồm trợn mắt lên nhìn thiếu niên nọ và khẻ trách:
- Thanh hiền điệt, tuổi trẻ không biết gì. Vết thương đó tuy nặng thật, nhưng chưa đến chết ngay, chú còn chịu đựng được, cháu hà tất hỏi như vậy để người ta nghe mà nghi ngờ.
Thiếu niên mặt đỏ bừng, không gì nữa Đại hán động lòng, liền khẻ nói:
- Chỉ còn ba mươi dặm nữa là tới Đầm Vân Mộng Đồ Long lão tiền bối đã hẹn với chúng ta sẽ gặp mặt ở Lã Tổ về phía Đông Thành, chừng ấy vết thương của chú sẽ nhờ ông ta chữa cho lành lại ngay. Cháu chớ lo ngạy! Thiếu niên tỏ vẻ tươi cười, thấy phổ ky đem thức ăn lên, đại hán liền ngừng lời rồi hai người chuyện trò rất nhỏ, nhưng Vân Nhạc đều nghe cả.
Chàng bèn nghĩ thầm:
- ”Không hiểu đại hán này bị phải độc thương gì mà cứ phải dấu diếm mãi không chịu đi cứu chữa ngay? Có lẽ họ lo ngạy bọn phỉ đồ nghi ngờ là sẽ mang hoạ vào thân… Họ nói Đồ Long lão tiền bối, không biết có phải là Tương Thái Hư, người vang danh cùng với Nhứt Nguyên Cư Sĩ Hồ Cương không? Nếu quả thật là Tương Thái Hư, thì ta cũng phải gặp gỡ để xem năm mươi tám thế Đồ Long thủ pháp nổi tiếng là độc bộ hải nội lợi hại ra sao” Lúc ấy từ bên ngoài lại có năm người: ba người đạo sĩ, hai người tục, vào ngồi quanh một cái bàn, lớn tiếng chuyện trò, hình như coi chung quanh không có người vậy. Một người trong bọn, trên trán buộc một cái khăn đỏ, hai mắt gian trá lên tiếng:
- Tiểu đẹ vẫn thường tới tửu lâu này, thức ăn ở đây cũng ngon lành lắm. Hôm nay tiểu đệ xin đãi quí vị nếu ba vị đạo trưởng không kiêng đồ mặn thì tiểu đệ làm mấy món ăn thật ngon cho quí vị thưởng thức.
Một đạo sĩ, râu dài tới bụng, lưng đeo phất trần, liền trả lời:
- Anh em bần đạo không kiêng mặn bao giờ, như để cho tân hương chủ phải trả tiền mời thì không tiện chút nào.
Đại hán mắt xảo trá liền đỡ lời:
- Sao đạo trưởng lại khách sáo như vậy? Lẽ tất nhiên tiểu đệ phải tiếp đãi quí vị rồi.
- Nói xong, y bảo phổ ky vài câu, Vân Nhạc đưa mắt nhìn ba đạo sĩ và hai người nọ một câu rồi nghĩ thầm:
- “Có lẽ đại hán buộc khăn đỏ trên trán kia là tân hương chủ của phái Hồng Kỳ bang, còn lai lịch của ba đạo sĩ và người nọ thì ta chưa được rõ.” Chàng lại nghe đại hán buộc khăn đỏ thở dài một tiếng và nói:
- Lúc này tệ bang đang lâm nguy, nhờ được các vị lão sư trượng nghĩa không quản ngại đường xá xa xôi, đến đây giúp đỡ, tình nghĩa đó khiến chúng tôi cảm động vô cùng. Tại hạ xin đại diện Vũ Văn bang chủ kính mời quí vị một chén… Ở dọc đường, không hiểu Phạm hương chủ bị ai hãm hại chết? Theo sự khám xét vết thương của Phạm hương chủ, tại hạ nghi hình như kẻ địch dùng thử pháp nặng đánh đứt tâm mạch. Nhưng Ngũ Độc Chảo Liềm của Phạm hương chủ cũng có dính máu bẩn, như vậy chắc đối phương cũng bị thương, nhưng tên đó chỉ chạy được vài chục dặm là độc phát mà chết. Tuy nhiên tới giờ tiểu đệ vẫn chưa nhận được tin nào cho biết rõ về người đó. Quí vị lão sư võ nghệ cao siêu, chắc thế nào cũng biết thủ pháp nặng đó của môn phái nào? Vân Nhạc liếc nhìn thiếu niên nọ, thấy thần sắc hơi biến, còn đại hán nọ vẫn gượng làm ra vẻ tự nhiên. Chàng đoán ngay ra đại hán đó chính là người đã xử dụng trọng thủ pháp đánh chết tên phỉ đồ của Hồng Kỳ bang ở dọc đường, nên vai của y mới mang độc thương. Chàng lại quay đầu liếc nhìn đạo sĩ râu dài tới bung, thấy đạo sĩ đó ngầm nghỉ giây lát rồi nói:
- Theo vết thương của Phạm hương chủ thì bần đạo thấy bề ngoài chỉ có một vết bàn tay rất lờ mờ, nhưng sự thât bên trong, tạng phủ đã nát bét nên bần đạo mới nghĩ ra, chỉ có một người đã luyện được môn chưởng lực đó thôi. Người đó tức là Đồ Long Cư Sĩ Thương Thái Hư, ba mươi năm trước đây đã lừng danh một thời. Nhưng, bần đạo dám chắc Phạm hương chủ không phải bị Thương Thái Hư đánh chết đâu. Vì xem kĩ vết thương mới thấy hung thủ là một người võ công chưa được cao cho lắm. Bần đạo đoán chắc người đó nếu không phải là môn hạ của Thương Thái Hư thì cũng là con cháu gì đó của y.
Vân Nhạc gật đầu khen thầm đạo sĩ nọ đã có đôi mắt tinh đời. Chàng bèn quay lại nhìn, thấy sắc mặt của đại hán râu xồm càng lúc càng lợt lạt, mồ hôi lạnh toát ra như mưa và y lão đão hình như chọi đựng không nỗi nữa. Thiếu niên thấy vậy hoảng sợ đến cuốn cả chân tay, nhưng chàng ta không dám ra tay giúp đỡ đại hán râu xồm, vì sợ những người ở cạnh để ý.
Vân Nhạc cũng cảm thấy rất khó xử, đồng thời chàng cũng phục thầm đại hán râu xồm đã có nghị lực dồi dào. Cũng vì thế, chàng động lòng, liền sực nghĩ ra một kế bèn móc túi ra lấy một tHồi bạc để trên bàn, rồi bước đi thẳng.
Bàn của ba đạo sĩ với hai người thường ở gần cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây thông già, lá rườm rà, che hết ánh sáng nên mấy người ngồi ở bàn đó chỉ nghe gió mát thổi vào chớ không hề bị ánh nắng mặt trời rọi tới. Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng nói rất lạnh lùng vọng vào:
- Mấy tên mũi trâu kia (người xưa thường chế diễu các đạo sĩ là những tên mũi trâu) dám táo bạo bàn luận tới thủ pháp của Đồ Long Cư Sĩ hả? Có giỏi thì ra ngoài này chịu chết.
Ba đạo sĩ và hai người nọ đều nổi giận, quát lớn một tiếng, vội nhảy ra cửa sổ phi thân ra bên ngoài. Cùng lúc đó, Vân Nhạc ở ngoài lanh lẹ bước vào, đi tới cạnh đại hán râu xồm, để một viên thuốc lên bàn và khẻ nói:
- Mau uống đi, thuốc này có thể chữa khỏi vết thương độc.
Đoạn chàng lại đi về chỗ củ, ngồi xuống. Đại hán râu xồm và thiếu niên nọ nghe tiếng nói ngoài cửa sổ vọng vào, đã hoài nghi vô cùng, giờ lại thấy Vân Nhạc đưa cho viên thuốc hai người mới rõ người này có lòng muốn giúp đỡ mình. Nên đại hán râu xồm không hề nghi ngại và lo sợ, liền cầm viên thuốc bỏ vào miệng. Chàng ta thấy viên thuốc thơm tho vô cùng, và chỉ giây lát sau là cảm thấy một hơi nóng toả ra, mình mẩy và chân tay ấm áp dễ chịu, vết thương trên vai cũng hết đau. Y còn cảm thấy khoẻ mạnh hơn trước khi bị thương nhiều nên y rất cảm động.
Còn thiếu niên ngồi trước mặt đại hán đưa mắt nhìn Vân Nhạc, thấy mặt chàng vàng khè như người đau nặng, hai mắt lờ đờ không có thần, đang cầm bát rượu lên uống, mắt ngó ngoài cửa điếm, không thèm để ý tới mình và tới đại hán râu xồm. Y thấy thái độ Vân Nhạc như vậy, trong lòng thắc mắc vô cùng.
Điếm tiểu nhị đứng cạnh đó không hiểu tại sao Vân Nhạc đi rồi còn quay trở lại, nhưng thấy chàng hào phóng y không dám làm phật ý chàng, bước tới cúi đầu vái chào vừa cười vừa hỏi:
- Khách quan còn muốn dùng thêm món gì nữa và có cần phải lấy thêm rượu không? Vân Nhạc lạnh lùng đáp:
- Chú bảo làm món cá chiên và tôm xào cho tôi. A này, đem cả ba cân rược Trúc Diệp Thanh ra đâu nhé? Điếm tiểu nhị vâng dạ đi liền, nhưng ngạc nhiên thầm vì chưa hề thấy có ai đã ăn no rồi, lại ăn thêm một lần nữa như vậy.
Một lát sau, ba đạo sĩ và hai tục nhân, với vẻ mặt uể oải, bước trở vào, hai tục nhân đó, là một người họ Nguỵ, đầu buộc khăn đỏ và một ông già béo lùn, tuổi trạc ngũ tuần, hai mắt tròn xoe. Lão hậm hực nói:
- Sao người ở Trung Nguyên này lại nhiều quỉ kế đến thế? Đã gọi người ta ra tỷ võ, lại không dám xuất hiện. Như vậy đủ thấy phẩm cách của các nhân vật Trung Nguyên kém xa các anh em hào kiệt ở miền Bắc chúng ta nhiều.
Lời nói của y hơi quá đáng một chút, nên ba đạo sĩ ngồi cạnh sa sầm nét mặt, không nói năng gì cả. Đại hán đầu buộc khăn đỏ mỉm cười và tiếp lời:
- Lời của Dư lão sư tuy không sai chút nào, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy. Trong võ lâm, người tốt cũng có, kẻ xấu cũng nhiều, nên mới xảy ra biến loạn hoài. Nếu người nào cũng hào phóng can đảm như Dư lão sư thì những sự tranh chấp trong võ lâm đã chấm dứt từ lâu rồi.
Nói xong, y ha hả cười một hồi. lại tiếp:
- Việc này cũng không có quan trọng hà tất lão sư phải hậm hực làm gì! Ngươi đó đã không có can đảm giao đấu, thì chúng ta coi như y không có. Nào, chúng ta hãy tiếp tục ăn uống, tại hạ kính mời Dư lão sư ba chén trước.
Tiếp theo, đạo sĩ mặt tía đen, hai mắt ti hí, lên tiếng:
- Nghe nói Vũ Văn bang chủ của quí bang mời được sư tôn của ông ta là Xác Đa Hoa Đà tới phải không? Đại sư đó là một vị cao tăng ở Tây Trúc võ công cao siêu vô cùng, xưa nay vẫn tự hào là vô địch trong võ lâm. Còn đối phương là Cái Bang đã mời được những người nào tới trọ giúp nhỉ? Võ công của người đó có lợi hại không? Đại hán đầu buộc khăn đỏ với giọng cười xảo trá đáp:
- Các vị lão sư chưa hiểu rõ nột tình, nên mới hoài nghi như vậy, sự thât thì tệ bang chủ không lo ngại bên ngoài mà chỉ e sợ bên trong có sự bất trắc xảy ra thôi.
Đạo nhân nọ bỗng trợn tròn đôi mắt, đôi ngươi tia ra hai làn thần quang kinh người, nhìn lại đại hán buộc khăn đỏ và hỏi:
- Ngụy hương chủ nói những gì mà bần đạo không thấu hiểu mong hương chủ cho biết rõ sự thật ra sao? Đại hán đầu buộc khăn đỏ đưa mắt nhìn xung quang một hồi rồi trả lời:
- Hiện giờ trong số tân khách đã đến Tổng đàn của tệ bang, đến phân nửa không có thiếp mời mà tự động tới, bề ngoài họ điều trượng nghĩa tới giúp, nhưng bên trong họ ngấm ngầm định mưu đồ chi đây. Tệ bang không tiện cự tuyệt, nên phải đề phòng trước. Tệ bang chủ đã phải viết thơ gởi đi ngoài vạn dặm mời cho được Xác Đa Hoà Đà.
Đạo sĩ nọ kinh ngạc hỏi tiếp:
- Những người nào không có thiếp mời mà tự động tới thế? Đại hán đầu buộc khăn đỏ liền đáp:
- Bắc Minh tam ma, Tiêu Dao Khác, Trường Bạch Ma Tôn Giả, Cao Lê Cống Sơn tứ ma, Bán Bán Tú, Hắc Bạch song quái và một số lục lâm quái kiệt đã lừng danh trên giang hồ lâu nay nữa.
Đạo nhân nọ ha hả cả cười và tiếp:
- Như vậy là hơn nửa số tà ma trong võ lâm đã tới đây rồi!
- Vân Nhạc lắng tai nghe rõ mồn một, lúc này chàng mới hiểu tại sao chàng phóng hoả căn nhà lớn ở eo núi mà không thấy Hồng Kỳ bang tới cứu viện.
Đại hán đầu buộc khăn đỏ nói tiếp:
- Lúc tệ bang mới sáng lập ở Đầm Vân Mộng, Vũ Văn bang chủ có tìm gặp một toà đạo quan tên là Tiểu Tam Thanh. Tệ bang chủ thấy trong bãi đầm rộng lớn mà lại có một đạo quan trơ vơ như thế, thì thể nào cũng có những nhân vật lỗi lạc ẩn cư. Suy đi tính lại Vũ Văn bang chủ đơn thương độc mã tiến sâu và đạo quan thăm dò thì quả nhiên trong đó có hai đạo nhân râu tóc trắng như tuyết…
- Nghe tới đây, ba đạo sĩ tỏ ra chú ý, ghé đầu lại gần lắng nghe. Đại hán nọ kể tiếp:
- Tệ bang chủ thấy hai lão đạo sĩ đang ngôi yên trên tấm bồ đoàn, mắt nhắm nghiền, hình như không hay biết tệ bang chủ đã tới. Nhưng, khi tệ bang chủ tới gần, một đạo sĩ bèn trợn trừng đôi mắt, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng lóng lánh như điện, rồi từ từ giơ hữu chưởng ra. Tệ bang cảm thấy có một sức mạnh vô cùng đẩy tới, khiến thân mình của Bang chủ phải lùi về phía sau năm bước. Tệ bang chủ kinh ngạc vô cùng, liền nghĩ thầm: “Trong lúc ta mới kiến lập bang phái, không nên gây thù gây hấn với ai làm gì”. Đoạn Vũ Văn bang chủ kể tỏ ý định của mình cho hai lão đạo sĩ rõ và thỉnh hai vị đạo sĩ đó ra tay giúp sức.
Đạo nhân nọ liền trả lời tệ bang chủ như sau: “bang chủ muốn lập bang trong đầm Vân Mộng này cũng không sao, quí hồ bần đạo không bị quấy nhiễu là được nhưng bang chủ phải nhận ba điều kiện: một là trước hết quí bang chủ phải vạch ra năm dặm vuông xung quanh đạo này làm đất cấm bất cứ ai, kể cả bang chủ, cũng không được tự tiện bước vào. Nếu ai vi phạm cấm khu thì bị xử tử liền; hai là Không được cho ai biết anh em bần đạo hiện đang ẩn tu trong Đầm Vân Mộng này; ba là cấm quí bang giết hại một người nào ở trong Đầm Vân Mộng. “tệ bang chủ đã vui lòng chấp nhận những điều kiện đó và mấy năm đầu không việc gì xảy ra. Riêng gần đây, những kẻ thù mà tệ bang đã bắt được đem giam giữ trong đề lao ở Tổng Đàn, không hiểu tại sao bỗng nhiên mất tích. Tệ bang nghi hai lão đạo sĩ đó đã nhúng tay vào, liền phái người rất lễ phép đến cầu kiến. Nhưng, sứ giả nào vào trong đạo quán đó rồi, lúc trở ra không gãy chân thì cũng què. Sau cùng tệ bang chủ không sao nhịn được, bèn thân hành tới đạo quan để gặp hai lão đạo sĩ đó. Không ngờ, hai lão đạo sĩ đó đối với Vũ Văn bang chủ hết sức vô lễ, còn nhắ ba điều kiện đã hẹn ước năm xưa và trách tệ bang đã sai lời. Vì vậy tệ bang chủ mới nổi giận, ra tay đấu với chúng. Quả thật hai đạo sĩ ấy võ công siêu quá, tệ bang chủ địch không lại, đành phải rút lui. Hai lão đạo sĩ lại còn mĩa mai chế diễu và bảo với tệ bang chủ rằng từ nay nếu người của Hồng Kỳ bang còn đến quấy nhiễu đại quan của chúng nữa thì chúng sẽ phá tan Hồng Kỳ bang ngay. Thiết nghĩ những tay cao thủ trong võ lâm mà địch nỗi hai tên đạo sĩ ấy thì rất hiếm, nên tệ bang chủ mới mời cho được Xác Đa Hoà Đà Đại sư đến để đối phó.
Đạo sĩ râu dài tới bụng, đột nhiên đứng dậy nhìn thẳng vào mặt đại hán buộc khăn đỏ trên đầu và nói:
- Ngụy hương chủ đã được dịp gặp hai đạo nhân đó chưa? Chẳng hay hình dáng của hai người đó ra sao? Đại hán họ Nguỵ ngẩn người giây lát, rồi mới hỏi lại:
- Chỉ có tệ bang chủ mới diện kiến hai lão đạo sĩ đó thôi, còn những người làm sứ giả đều bị chúng đánh què chân gãy tay nhưng cũng không biết được mặt của chúng ra sao cả. Chẳng hay Hàm Quang đạo trưởng có biết được lai lịch của hai lão đạo sĩ này chăng?
- Đạo sĩ nọ không trả lời ngay chỉ nhắm mắt lại nghĩ ngợi một hồi rồi từ từ ngồi xuống, mở mắt ra liếc nhìn hai đạo sĩ kia đáp:
- Chẳng lẽ hai người đó là hai lão bất tử của bổn môn.
Trong lúc ấy, Tạ Vân Nhạc nghe đại hán đầu cột khăn đỏ nói tới hai đạo sĩ võ nghệ cao siêu rồi lại nghe đạo sĩ râu dài tới bụng lên tiếng, chàng bèn quay lại nhìn đạo sĩ đó. Trong lúc nói chuyện, đạo sĩ râu dài tới bụng bỗng thấy thần sắc của Vân Nhạc khác người, nên bỗng dừng lại và trợn mắt nhìn chàng. Vân Nhạc vội quay mặt đi, vừa cầm chén rượu lên uống, làm ra vẻ như không để ý gì tới bọn họ.
Đạo sĩ râu dài tới bụng, nhanh nhẹn tới cạnh Vân Nhạc với giọng lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi bạn nhìn bần đạo có ý gì vậy? Vân Nhạc giả bộ đâm ra hoảng sợ, té lộn nhào về phía sau, rượu đang ngậm trong miệng phun tung toé bắn cả vào mặt đạo sĩ nọ. Y tức giận vô cùng, nhưng thấy chàng là người quá xoàng, đành phải nén giận bởi y sợ nếu thẳng tay với một ông già không biết võ công gì cả, sẽ bị người trong võ lâm chê cười.
Đại hán đầu buộc khăn đỏ thấy vậy vừa cười vừa nói với đạo sĩ nọ:
- Đạo trưởng hà tấc phải tức giận vì kẻ vô tri làm gì! Đạo nhân chỉ hừ một tiếng, rồi từ từ quay trở lại chỗ cũ. Đại hán đầu cột khăn đỏ đưa mắt nhìn Vân Nhạc, thấy chàng đang nằm dưới đất sợ hãi đến co rúm cả chân tay lại, liền cười khỉnh một tiếng, kế theo đạo sĩ quay trở về chỗ ngồi.
Đại hán râu xồm và thiếu niên đồng hành thấy đạo sĩ râu dài có thân pháp nhanh nhẹn kì lạ biết ngay lão ta là người võ công rất cao siêu, chỉ sợ Vân Nhạc địch không nỗi thôi.
Còn thiếu niên kia thì tức tối, đang định ra tay giúp Vân Nhạc, nhưng đại hán râu xồm đã đưa mắt ra hiệu ngồi im. Cả hai thấy Vân Nhạc té nhào đều ngẫn người ra không hiểu tại sao, nhưng chỉ giây phút sau hai người đã biết ngay Vân Nhạc cố ý làm như vậy để cho bọn phỉ đồ không hoài nghi đó thôi.
Đại hán buộc khăn đỏ lại lên tiếng.
- Chuyện tôi vừa kể là chuyện bí mật của Tệ bang xưa nay vẫn cấm tiết lộ ra ngoài, nhưng ngày nay không cần giữ bí mật như trước nữa. Nên tại hạ mới dám nói cho quý vị hay… Đột nhiên Đạo sĩ râu dài trả lời:
- Chẳng hay hương chủ có thể dẫn bần đạo đến đạo quan đó được không? Đại hán đầu buộc khăn đỏ chần chờ giây lát rồi đáp:
- Tại hạ vui lòng đưa đạo trưởng tới Tam Thanh đạo quan, nhưng tới đó rồi thì Đạp Trưởng cứ việc đi thẳng vào, chớ tại hạ không dám phạm tới điều cấm.
Rồi ba đạo sĩ cùng hai người đều đứng dậy ra đi. Lúc ấy, Vân Nhạc đã lóp ngóp bò dậy, mồm lẩm bẩm mắng chửi. Chàng chờ năm người nọ đi khỏi. bèn bước theo sau. Đại hán râu xồm và thiếu niên nọ cũng vội nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người vứt nén bạc ra bàn, vội vàng đi liền.
***
Trên đường theo dõi Vân Nhạc và ba đạo sĩ cùng hai tục nhân kia, đại hán râu xồm không ngớt thắc mắc và tự hỏi:
- Không hiểu ông lão mặt vàng là ai, có ý gì mà lại âm thầm cứu ta? Cứ theo thái độ và bề ngoài của ông lão mà xét đoán thì ông ta không phải là người kém cỏi nhưng tại sao ông ta lại làm trò cười trước mặt vị đạo sĩ kêu ngạo, tự đắc kia? Đoạn đại hán râu xồm lẩm bẩm:
- Ông già vừa rồi là một phong trần dị nhân. Ta không kịp cảm ơn ông đã tặng thuốc thì ông đã di rồi, thật ân hận vô cùng.
Đi được một quãng đường, đại hán râu xồm chợt thấy đạo sĩ râu dài tới bụng đang đứng dựa một gốc cây ở vệ đường, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, Còn một đạo sĩ khác, đứng cạnh đó, đang thoa khớp cho đạo sĩ ấy. Không cần hỏi rõ, đại hán râu xòm cũng đoán ra đạo sĩ râu dài vừa bị đả thương. Còn đạo sĩ thứ ba và hai tục nhân sao lại không thấy? Đại hán râu xồm cùng thiếu niên ngừng lại giây lát rồi phóng lên ngựa đi liền. Hai người mới đi được mấy trượng, bỗng trên sườn núi có hai cái bóng lướt xuống nhanh như chim cắt. Hai con ngựa của hai người thất kinh, nhảy chồm lên và kêu hí điếc tai. Đại hán râu xồm và thiếu niên cùng phi thân xuống, định thần nhìn kỹ, thì ra hai người đó là đại hán đầu cột khăn đỏ và ông già béo lùn cả hai đang trợn tròn bốn mắt nhìn hai người. Đại hán râu xồm cả giận hỏi:
- Tại sao hai vị lại cản trở lối đi của chúng tôi? Đại hán đầu buộc khăn đỏ sầm nét mặt lại hỏi:
- Các hạ có thấy tên chuột lắt đã hại ngầm Hàm Quang đạo trưởng của phái Không Động không? Đại hán râu xồm ngẫn người giây lác rồi lớn tiếng cả cười và đáp:
- Ngài đi cùng vị đạo trưởng đó mà không hay biết còn chúng tôi làm sao rõ được? Như thế khác gì mượn kẻ thù dắt lối! Đại hán đầu cột khăn đỏ lắc đầu hỏi tiếp:
- Các hạ hiểu lầm lời hỏi của tại hạ rồi. Tại hạ hỏi coi hai vị có thấy tên quê mùa mặt vàng khè trông rất đần độn vừa rồi cũng nhậu nhẹt ở trong tửu điếm với chúng ta đó chăng? Hồi nãy, lúc y té lộn y đã thừa cơ phun rượu vào mặt Hàm Quang đạo trưởng, lúc ấy đạo trưởng không để ý nào ngờ sau khi lên đường đạo trưởng mới hay Kỳ môn huyệt bị tắt nghẽn, không sao vận chân khí được. Hai vi ra sau chúng tôi, chắc thế nào cũng thấy tên chó chết ấy, nên tại hạ mới dám hỏi như vậy.
Đại hán râu xồm kinh ngạc thầm, nhưng vẫn làm ra vẽ điều tĩnh, vừa cười vừa đáp:
- Thật ra tại hạ không tin là người quê mùa trông như đau nặng ấy lại có võ công cao siêu mà hại ngầm được Hàm Quang đạo trưởng. Nhưng, người quê mùa đó đi trước chúng tôi, nên chúng tôi cũng không biết y đi ngã nào.
Nói xong, chàng chắp tay vái chào và tiếo:
- Tại hạ còn phải đi Đầm Vân Mộng ngay để gặp các bạn, xin kính chào hai vị.
Đoạn, chàng cùng thiếu niên nọ nhảy lên ngựa định phóng đi, bỗng ông già béo lùn phi thân tới trước ngăn cản lại và quát lớn:
- Hãy khoan đã Thiếu niên nọ có vẽ tức giận, quát hỏi:
- Lão trượng ngăn cản chúng tôi là vì cái gì? Có phải lão trượng muốn gây sự không? Ông già béo lùn liếc thiếu niên đó với vẻ khinh thi, rồi lạnh lùng đáp:
- Thằng nhãi kia, ta không thèm nói chuyện với mi, ta chỉ nói chuyện với người lớn tuổi hơn mi thôi, hãy tránh ra một bên! Đoạn y giơ tay phải ra hất mạnh một cái, thiếu niên nọ phải lui về phía sau một bước để tránh né, và dùng hai ngón tay bên trái nhằm yếu nguyệt ở cổ tay của ông già nọ điểm luôn. Thủ pháp của chàng rất lanh lẹ và điểm huyệt rất trúng, ông già béo lùn cũng phải kinh hãi thầm, vôi thâu hữu chưởng lại để tránh thế công của thiếu niên nọ. Đại hán râu xồm tức giận vô cùng, phi chưởng ra tấn công ông già béo lùn và quát mắng: vậy?
- Lão tặc ngông cuồng và vô lễ quá, chưa chi đã ra tay đánh người như Ông già béo lùn vừa thâu hữu chưởng lại, liền đánh tiếp một chưởng nữa nên chưởng lực của hai người va chạm nhau, cả hai cùng lui về phía sau hai bước.
Đại hán đầu cột khăn đỏ vội tiến lên la lớn:
- Đường lão sư! Ông già béo lùn la to át giọng:
- Ngụy hương chủ đừng khuyên ngăn lão, lão phu nhứt định dạy cho hai tên phách lối này một bài học.
Đại hán cột khăn đỏ tỏ vẻ lo âu liền tránh sang bên, trong khi ông già béo lùn, hai mắt lộ vẻ oán độc, mồm cười khì khì và nói tiếp:
- Trong đời lão phu, lão phu không hề bị ai mắng là lão tặc bao giờ. Không ngờ hôm nay lại có kẻ táo bạo đến thế. Tuy y chưa biết lão là ai, nhưng dù sao lão cũng phải trừng phạt chúng, ít nhất cũng què chân hay gãy tay lão mới dã dạ.
Thiếu niên nọ liếc nhìn đại hán râu xồm một cái rồi lớn tiếng cả cười và nói:
- Hàn nhị thúc, không ngờ hôm nay cháu mới thấy có người đại ngôn như vậy.
Ông già béo lùn nghe thiếu niên kia mỉa mai mình, càng tức giận và quát lớn:
- Nhãi con kia, mi có biết ta là ai không? Ta cho mi biết ta là Bách Bộ Câu Hồn Đường Thái, xưa nay vẫn có lệ hễ ra tay là kẻ địch không bao giờ được chết toàn xác cả! Nhưng, thấy mi tuổi trẻ và vô tri, ta chỉ đánh cho mi gãy một tay thôi.
Thiếu niên và đại hán râu xồm nghe ông già béo lùn tự giới thiệu như vậy, đều kinh hãy biến sắc, vì cả hai người dư biết họ Đường ở Tây Xuyên chuyên môn sử dụng bách độc, nổi tiếng trong võ lâm. Đường Thái, không những có độc khí và ra tay kỳ tuyệt, đồng thời võ công của y cũng cao siêu hơn người. Trong hai người đang hãi sợ, bỗng nghe đàng xa có tiếng cười sang sảng vọng tới. Tiếp theo đó lại có tiếng nói như sau:
- Nhiều hài kịch diễn ra như thế này, không xem cũng uổng lắm. Nhưng, dù sao hôm nay họ Đường ở Tứ Xuyên cũng đã mất sĩ diện rồi. Nhưng, chàng thiếu niên kia hà tất phải nghi ngại vì võ công của mi cũng cao siêu thì sợ gì tên Đường Thái nọ?
- Mọi người đều giựt mình quay đầu về phía có tiếng nói coi đó là ai, thì thấy một ông già râu dê, mặc áo dài vải hồng, đang đu ngược trên một cành cây bạch dương, miệng tủm tỉm cười trong rất bí mật và quái dị. Thiếu niên và đại hán râu xồm nhìn rõ mặt ông già đó rồi, bèn tỏ vẽ mừng rỡ.
Ông già áo đỏ tới từ lúc nào không một ai hay, đủ thấy khinh công của y siêu tuyệt biết bao.
Có bao giờ tên Đường Thái bị người ta khinh miệt như vậy đâu, nên y tức giận vô cùng, liền vận sức vào hai cánh tay rồi đột nhiên nhắm ông già áo đỏ tấn công tới. Ông già áo đỏ miệng vẫn tủm tỉm cười, hình như không biết gì cả và vẫn đu đi đu lại như thường. Đường Thái bỗng thấy chưởng lực của mình bị tản mác một cách vô hình, đâm ra ngơ ngẫn.
Ông già áo đỏ lớn tiếng cả cười và nói:
- Đường Thái, võ công của mi còn kém lắm, địch sao nỗi lão gia. Ngay thằng bé con đứng trước mắt mi, mi còn không thắng nỗi kia mà! Mi tưởng những phi đạn, phi trâm và phi tiêu trong người mi đều là tuyệt học hả? Thật ra những thứ đó chỉ là đồ sắt vụn, nếu mi không tin thì đem ra thử thách với thằng bé kia đi, xem lời nói của lão gia có đúng không? Đường Thái không trả lời, chỉ đứng yên nghĩ ra độc kế đối phó cường địch. Lúc ấy đạo sĩ của phái Không Động đã phi thân tới. Thi ra Hàm Quang đạo nhân đã được đồng bọn dùng chân khí đã thông yếu nguyệt bị điểm rồi. Ba đạo sĩ thấy tình hình như vậy, kinh ngạc vô cùng. Đại hán cột khăn đỏ liền chạy tới trước mặt ba đạo sĩ kề tai nói nhỏ vài câu. Ba đạo sĩ đều ngước mắt nhìn thằng ông già mặc áo đỏ. Ông già áo đỏ lạnh lùng nói:
- Ba trên mũi trâu kia, đừng đứng đó mà nghĩ xảo kế định hại lão gia. Ngôi đạo quan Tam thanh ở trong đầm Vân Mộng là một mối hoạ ngấm ngầm lâu năm cho phái Không Động, ba người tới đây không khác gì mang thân vào miệng hùm mà có biết đâu.
Ba đạo sĩ nghe ông già đó nói vậy, mặt biến sắc, lòng nghĩ thầm: “Tại sao ý biết rõ ý định của chúng ta vậy?” Ông già đang đu trên cây bỗng quát lớn:
- Bé con, sao không đánh cho Đường lão tặc một mẽ đi, còn chờ đợi gi nữa? Hừ, nếu lão sớm biết mi nhát gan và vô dụng đến thế thì lão đây không thèm nhúng tay vào làm gì.
Thiếu niên liền giơ năm ngón tay ra, nhắm năm yếu nguyệt của Đường Thái tấn công tới ngay.
Bỗng nhiên từ sau một cây cổ thụ một người phi ra như điện chớp đuổi theo Thiên Hào và ông già nọ. Người đó giơ cánh tay phải ra bảo vệ lấy Thiên Hào, còn tay trái khẻ đẩy một cái, kế lẹ làng nhảy xuống mặt đất. Ông già nọ kêu hự một tiếng, rồi như diều bị đứt dây, bay ngược trở lại nơi rơi phịch xuống đất, hai mắt tỏ vẽ kinh ngạc, ngước nhìn người nọ. Lúc ấy, ông già đó mới hay người vừa đẩy lui y ra là một ông già mặc áo xanh, đang mỉm cười nhìn mình rồi y cười nhạt và nói:
- Ngươi có biết lão là ai không mà dám vuốt râu cọp như vậy! Ông già áo xanh, với vẻ mặt khinh thị, vừa mỉm cười vừa đáp: thế?
- Ngươi cũng vậy, ngươi có biết lão là ai không, mà dám ăn nói vô lễ như Ông già kia tức giận phùng mồm trợn miệng quát to:
- Không ngờ hôm nay Trường Bạch Tôn Giả lại phạm sát giới bằng cái đầu của ngươi trước tiên.
Cát Thiên Hào với hai người đồng bọn đứng cạnh đó, nghe ông già nọ xưng là Trường Bạch Tôn Giả đều thất kinh và biến sắc nhưng chúng mừng thầm, vì Ma Tôn Giả chưa dùng toàn lực đối với chúng, bằng không chúng đã bị giết từ lâu. Rồi chúng lại lo ngại cho ông già áo xanh kia.
Ông già áo xanh cũng tỏ vẽ ngẩn ngơ nhưng lẳng lặng không nói gì cả. Ma Tôn Giả cười nhạt và lên tiếng hỏi:
- Ngươi đã sợ rồi phải không? Ông già áo xanh khinh khĩ đáp:
- Chưa chắc! Ma Tôn Giả giơ tay phải ra tấn công như điện, mồm thì quát lớn:
- Nếu ngươi không tin, thì hãy thử đỡ chưởng này xem sao? Tay của y vừa sắp đụng ngực ông già áo xanh, đã biến ra mười mấy cái bóng tay, như giả như thật, không biết ở phương vị nào chụp tới. Thế chưởng đó là Ảo ma Thủ Pháp bảo trùm các yếu nguyệt ở trước ngực ông già áo xanh trong chỉ lực của y. Như thế ông già áo xanh tránh về phương hướng nào cũng không sao thoát khỏi được. Nhưng chỉ thấy ông già áo xanh cười nhạt một tiếng rồi lui lại một bước đã nhẹ nhàng thoát khỏi phạm vi chỉ lực của Ma Tôn Giả. Đồng thời ông chìa hai ngón tay phải ra, dùng thế Bạch Thảo Tầm Xà (bới cỏ tìm rắn) nhắm cổ tay phải của Ma Tôn Giả chặt xuống và cười nói:
- Ngươi cũng thử đỡ thế công này của lão phu xem sao? Ma Tôn Giả không hiểu đối phương dùng thân pháp gì mà tránh ra được Ảo Ma thủ pháp kỳ tuyệt vô luân của mình. Rồi y lại thấy thế phản công của đối phương tựa như một thể điểm huyệt của phái Thếu Lâm. Không những nhanh lẹ tuyệt luân, mà còn lỳ ảo hơn võ công của Thiếu Lâm nhiều nên y cũng kinh hãi thầm, bèn vội nhảy sang phải tránh né, đồng thời thâu cánh tay phải lại, vừa múa tay phản công.
Ông già áo xanh thấy thế Bạch Thảo Tầm Xà của mình lanh lẹ như thế mà không đụng được cổ tay của đối thủ, bèn nghĩ thầm: the?”
- ”Tên ma đầu này lợi hại như vậy, thảo nào y đâm ra ngông cuồng đến Đoạn ông ta múa hữu chưởng lên phản công lại. Ma Tôn Giả thấy chưởng lực của mình đánh ra, bỗng bị chưởng lực của đố phương hoá giải một cách vô hình, đồng thời y lại thấy cổ tay phải tê tái, trong lòng kĩnh hãi vô cùng và nghĩa thầm:
- ”Không hiểu người này là ai mà công lực lại kỳ ảo đến thế?” Y chưa nghĩ dứt, đã thấy một sức mạnh đè tới, khiến y không sao chống đỡ nỗi, đành lùi về phía sau, đứng tấn Thiên Cân Truỵ mới đứng vững được.
- Bọn Cát Thiên Hào thấy ông già áo xanh ra chưởng rất tầm thường mà thắng nỗi tên ma đầu số một số hai trong võ lâm nên cả ba đều trố mắt nhìn vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Ma Tôn Giả rú lên một tiếng, làm vang động cả sơn cốc, rồi tung mình nhảy lên trên cao năm sáu trượng, múa chưởng nhắm đầu ông già áo xanh đánh phủ xuống.
Ông già áo xanh chỉ sợ y kêu gọi đồng bọn tới, thì càng phiền phức thêm nên giở hết chưởng lực ở hai tay ra chống đõ mà chỉ nghe kêu “bùng” một tiếng thật lớn là thân mình của Ma Tôn Giả đã bị bắn tung lên cao. Nhưng y đã nhanh lẹ phi thân xuống, múa chưởng xông lại tấn công tiếp.
Khi công của hai người va chạm nhau, phát ra những tiếng nỗ “bùng bùng”, khiến cây cối quanh đó bị rung chuyển, oai thế thật kinh hồn.
Bọn Thiên Hào phải tránh ra phía xa, nhưng chúng cũng e Quần Ma ở trong căn nhà lớn xuất hiện giúp cho tên ma đầu đó thì phiền lắm.
Chỉ trong thoáng cái, hai người đã đấu với nhau hơn mười hiệp. Ma Tôn Giả như một con hổ điên, càng đánh càng nỗi giận, quát tháo luôn mồm, Ông già áo xanh cau mày lại, giở Hiên Viên Thập Bác Giải ra, nhằm cánh tay phải của Ma Tôn Giả mà đánh tới. Thế võ của ông già kỳ tuyệt, nên Ma Tôn Giả không sao tránh thoát được, đã cảm thấy cánh tay phải tê tái và khuỷ tay bị đối thủ nắm chặt. Trước ngực bị chấn động, y vội phun ra một đống máu tươi, hai mắt lờ đờ, như kẻ bị hết hồn vía. Ông già áo xanh vội bảo với bọn Cát Thiên Hào:
- Hai vị hãy theo lão.
Đoạn ông già áo xanh kéo năm ngón tay một cái, Ma Tôn Giả như bị thôi miên, loạng choạng bước theo tới góc sườn núi.
Thiên Hào biết ông già áo xanh nói vậy là có dụng ý gì, nên cùng hai người bạn chạy theo về phía đó rồi cả mấy người vào trong bụi cây um tùm, ánh trăng không rọi thấy mà núp.
Ông già áo xanh nắm lấy cổ tay Ma Tôn Giả kéo vào trong bóng tối. Ma Tôn Giả bị điểm nguyệt không nói được, hơi sức bị tản mác, hai mắt tỏ vẽ uất hận, nhưng không sao phản kháng được. Lúc này, y đau khổ và bị nhục không sao chịu đựng nổi, chỉ muốn chết cho rồi. Ông già áo xanh điểm một ngón tay vào Tinh Nguyệt của Ma Tôn Giả, tên ma đầu uể oải, yên lặng rồi ngã lăn ra mặt đất. Bọn Thiên Hào thấy vậy đều kinh hãi.
Tiếp theo đó, ông già áo xanh chỉ tay ra bên ngoài, chúng đưa mắt nhìn theo thì thấy trên sườn núi có mười mấy bóng người đang lanh lẹ xuống chỗ các người vừa đấu với nhau. Lát sau, mười mấy cái bóng đó chia nhau ra bốn ngả để tìm xem có gì khả nghi không.
Tìm kiếm một hồi, rồi tụ họp lại bàn tán, kế đi tới bên bìa rừng. Một người trong bọn, lên tiếng:
- Tôi đã bảo Đường chủ của chúng ta nghe theo lời Hoàng Phủ Tung lập kế hang hổ Hồng Đăng Tiễn (mũi tên đèn đỏ) để dụ địch vào chỗ mai phục là thất sách. Các chòi canh thì rút cả vào trong Sơn trang, nếu không có mạng lịnh không ai được ra ngoài, bây giờ kẻ địch đã tới mà bọn mình không hay biết gì cả! Nhìn vào tình hình trên đỉnh núi, rõ ràng nơi đây, mới xảy ra một trận đấu rất kịc liệt. Tiếng rú kêu vừa rồi, chắc là của đồng đảng bên ta bị nguy, nên cầu cứu. Nhưng chúng ta đã đến chậm, nên đồng đảng của chúng ta đã bị bắt đi rồi. Hừ, như vậy có phải là chúng ta đã thất cơ không? Một người xen lời:
- Bạn có biết không, gần đây những nhân vật của đối phương tới Giang Hạ này đều là tôn sư của một môn phái hay đều là giang hồ quái kiệt. Chúng ta tài hèn sức mọn, đấu với kẻ mạnh như vậy có khác gì lấy trứng chọi đá. Nên Đường chủ mới lập kế này để kẻ địch lọt vào hố mai phục là bị hàng vạn mũi tên bắn tủa ra liền. Mũi tên nào cũng có tẩm thuốc độc của Dân Sơn Nhị Độc. Không nói kẻ địch bị những mũi tên độc bắn trúng là bị phong hầu chết ngay, nội cái chúng chỉ ngữi nhằm hơi độc cũng đã mê mang ngã lăn ra liền. Tên độc đó lợi hại vô cùng.
Nói tới đó, người nọ ngừng giây lát rồi đáp:
- Lúc nãy tôi còn hãi sợ, vạn nhất đối phương ẩn núp ở gần đây… Đoạn, y ngưng lời.
Trong lúc người nọ đang nói, trong rừng bỗng có một bóng người phi ra, nhanh khôn tả, tựa như một làn khói nhẹ, nên mười mấy người nọ không hay biết gì cả. Người ấy vừa phi ra đã lẽn tới phía sau người đang nói, khẻ điểm một chỉ, người nọ múa động hai tay thân mình nhảy nhót lẹ làng như bướm xuyên hoa, hai tay cứ điểm lia lịa, Mười mấy tên phỉ đồ kia tuy thấy rõ nhưng chưa kịp lên tiếng kêu la, đã bị người nọ điểm trúng yếu nguyệt ngay. Tên nào tên nấy đứng đờ người như bị trời trồng. Người nọ điểm xong mười mấy tên phỉ đồ mới ngừng lại.
Lúc ấy bọn Thiên Hào mới thấy rõ người kia chính là ông già áo xanh. Đoạn ông già ấy ngẫn mặt lên trời thở dài một tiếng, mày cau lại, hình như đang nghĩ ngợi việc gì nan giải. Lát sau, ông ta liền quay lại phía rừng, vẫy gọi ba người. Bọn Thiên Hào vội chạy ra, ông già áo xanh liền nói:
- Bây giờ tạm để Ma Tôn Giả ở trong rừng, còn ba vị nên theo lão đi nơi khác. Bọn phỉ phổ xảo trá và ác độc lắm, xin ba vị chớ có bước vào chốn hiểm nguy.
- Ba người thấy công lực của ông già cao siêu như vậy, đều thán phục vô cùng, chấp tay thi lễ và nói:
- Lão Tiền bối cứ dạy bảo chúng tôi xin tuân theo.
Ông già mỉm cười không nói năng gì cả, lượm một hòn đá ném vào trong rừng. Hòn đá vừa rơi xuống đất, xung quanh nơi đó bỗng có mười mấy ngọn đèn đỏ xuất hiện. Ông già áo xanh nghiêm nét mặt lại gật đầu và nói:
- Bọn phỉ đó tưởng bỏ chúng ta vào trong eo núi, thế nào cũng phải đánh tắt những ngọn đèn đó đi. Nếu chúng ta ném trúng, những ngọn đèn đó đã không tắt mà còn bốc cháy to hơn, ánh sáng chiếu rọi xuống bên dưới, như vậy kẻ địch sẽ thấy rõ chúng ta mà bắn tên tới. Có phải chúng ta sẽ chết oan không? Cát Thiên Hào kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lão tiền bối biết rõ như vậy? Ông già áo xanh chỉ tay ra bên ngoài, vừa cười vừa tiếp:
- Ba vị thử nhìn những ngọn đèn đỏ treo ở phía đằng kia xem. Gió núi thổi mạnh như thế, các cành cây đều rung động, riêng những ngọn đèn đỏ vẫn đứng yên như thường. Như vậy đã thấy bên trong có gì khác ngay.
Thiên Hào đưa mắt nhìn, quả nhiên đã thấy những đèn ở phía trước, hình như đóng cọc vào đó, không thấy lung lay tí nào, liền tỉnh ngộ ngay và nghĩ thầm:
- ”Đôi mắt của ông già sắc bén thật, không biết ông ta là vị tiền bối ẩn dật nào mà không nghe trong võ lâm nói tới?” Đoạn y liền trả lời:
- Lão tiền bối xét đoán không sai chút nào, anh em chúng tôi còn kém xa.
Chẳng hay lão tiền bối đã có cách nào đối phó chăng? Ông già áo xanh liền đáp:
- Phỉ đồ thật ngây thơ vì chúng tưởng là chúng ta phải tới gần mới có thể ném tắt những ngọn đèn đó.
Đoạn, ông ta dùng chưởng giải huyệt cho một tên phỉ đồ, rồi lại nắm chặt tay tên đó. Tền phỉ đồ thấy mình tê tái, tựa như muôn ngàn con kiến bò trong người, há mồm nhe răng, hai mắt lồi ra, mồ hôi lạnh trên trán toát ra như mưa, muốn nói mà không sao lên tiếng được.
Bọ Thiên Hào thấy ông già áo xanh làm vậy, không hiểu có mục đích gì đều tỏ vẻ hoài nghi. Bỗng ông già áo xanh dùng hữu chưởng, nhằm ngọn đèn đỏ treo cách đó chừng hai mươi trượng, đánh một cái. Chưởng phong của ông ta vừa đụng tới đèn, bỗng thấy ánh sáng lập loè, kế có tiếng kêu vù vù, ngọn lửa lên cao và tàn lửa bắn tung ra tứ phía, những cành cây gần đó đều bốc cháy theo, sáng tỏ như ban ngày.
Lúc bấy giờ tay trái ông già vẫn nắm cổ tay tên phỉ đồ còn tay phải thì đẩy vào mông tên nọ một cái. Tên phỉ đồ đó tựa như mũi tên bắn ra, thân mình phi thẳng tới chổ lửa cháy sáng. Lập tức có hàng ngàn mũi tên ở tứ phía bắn tới như mưa. Tên phỉ đồ nọ kêu lên hai tiếng thật thảm khốc, khiến ai cũng hoảng sợ.
Ông già áo xanh cười nhạc một tiếng, lại giải huyệt đạo cho tên phỉ đồ thứ hai, rồi cũng ném tên đó tới chỗ có đèn đỏ.
Chỉ trong giây lát, mấy nơi có đèn đỏ đều có lửa bốc cháy, tiếng kêu thảm khốc của những tên phỉ đồ vang động khắp nơi. Trong eo núi tựa như có người phóng hoả, làm sáng rực một góc trời, khói đen nghi ngút.
Ông già áo xanh tỏ vẻ đắc chí và nói:
- Tâm địa và mưu kế của bọn phỉ đồ rất ác độc và dù chúng sắp đặt kín đáo đến đâu cũng có chổ sơ hở. Lão đã đoán trước bọn phỉ đồ thế nào cũng lập chòi canh ở đây, dĩ nhiên trong đó có âm mưu gì. Sở dĩ chúng treo những đèn lồng nhỏ và cung tên tẩm thuốc độc là để cho địch không dám tới xâm phạm và biết có sự khó khăn mà rút lui. Không ngờ chúng ta lại biết rõ gian kế của chúng. Vì vậy thế này chúng dời sào nguyệt đi nơi khác.
Nói tới đó, ông thở dài một tiếng và tiếp:
- Không thể tránh được sự tàn sát, nhưng vì muốn bảo tồn nguyên khí của võ lâm, mà lão phải hành động như vậy! Nói xong, ông ta có vẽ buồn bực khôn tả… Lúc ấy đang là đầu mùa hè, cây cối rất xanh tươi, đáng lẽ ngọn lửa không sao lan mọi nơi được, nhưng bọn phỉ đồ dùng những chất tiêu hoàng rất dễ cháy, lại thêm gió thổi rất mạnh nên chỉ trong giây lát, lửa đã lan khắp eo núi. Những nhà cửa ở đó bị cháy rụi, ngọ lửa bốc cao ngập trời.
Bọn phỉ đồ không ngờ sẽ có hoả tai này nên chúng không phòng bị vật liệu cứu hoả. Chúng cũng không ngờ ông già áo xanh lại có thủ đoạn chớp nhoáng, cứ tưởng đối phương có đến mấy người kéo đến xâm phạm, nên đâm hoảng sợ cuống cuồng, không biết đối phó ra sao.
Ông già áo xanh đứng cạnh đó xem, ngọ lửa đã cháy tới căn nhà lớn, liền to tiếng nói:
- Bọn ma đầu đã chạy ra cả rồi kìa! Đoạn ông già áo xanh giở khinh công, theo đường eo núi, chạy thẳng về phía Nam. Bọn Thiên Hào đoán chắc ông già đã phát hiện ra điều gì, nên liền đuổi theo sau, đi được mấy chục trượng, ông già áo xanh đột nhiên dừng lại, đứng trên gió hình như đang đợi sự gì. Thiên Hào vội tiến tới trước mặt ông khẽ hỏi:
- Chẳng hay lão tiền bối đã phát hiện điều gì thế? Ông già áo xanh liền đáo:
- Chỉ trong giây lác bọn ma đầu sẽ chạy tới đây, thế nào ba vị cũng phải giở hết sức lực ra mà cản trở chúng, đừng để một tên nào tẩu thoát. Cát thiếu hiệp sẵn có môn Càn Khôn Tam Tuyệt Kiếm, oai lực rất mạnh, vậy hãy sử dụng Càn Khôn Tam Dịch Khôn Tượng Lục Biến Chính Phản đảo lộn mà tấn công.
Thiên Hào nghe ông già áo xanh nói đâm ra ngẩn người trong giây lát rồi hỏi:
- Tại sao lão tiền bối biết được hậu sinh họ Cát? Ông giả chỉ mỉm cười, không trả lời, Cát Thiên Hào liền nghĩ:
- ”Ông ta chỉ nói có tám chữ mà đã khiến môn Càn Khôn Tuyệt Kiếm của ta trở nên biến hoá vô cùng. Ta đã luyện tập bấy nhiêu lâu pho kiếm pháp này, mà vẫn không biết cách biến hoá như ông ta vừa nói. Như vậy đủ thấy ông già là một bực kì tài trong võ lâm.” Trong khi Thiên Hào đang nghĩ ngợi, bỗng thấy từ trong đám khói mù, mời mấy cái bóng phi ra. Y quát lớn một tiếng, múa kiếm xông tới chém vào người đi đầu. Hai người bạn của Thiên Hào cũng rút khí giới ra xông lại ngăn cản tên ma đầu. Kế đó ông già áo xanh ha hả cả cười một hồi đoạn múa xông chưởng, giở hai yếu khuyết chữ “á” và “trấn” của Di Lạc Thần Công mà tấn công mười mấy tên ma đầu đang chạy tới.
Mười mấy tên ma đầu đó không ngờ có người cản đường nên không kịp chuẩn bị. Ngoài ba tên ma đầu đí trước bị bọn Thiên Hào ngăn cản, còn những tên khác đều bị chưởng lực kì ảo của ông già áo xanh bắn tung ra, rồi rơi nằm gục xuống đất.
Ông già áo xanh hạ bọn ma đầu xong, quay lại thấy bọn Cát Thiên Hào đang đấu với ba tên ma đầu kia rất kịch liệt. Ông định thần nhìn kĩ thì ra tên ma đầu đấu với Thiên Hào chính là Bán Bán Tú, còn hai tên nữa vẻ mặt hung ác, có lẽ là hai cao thủ của chúng.
Công lực của Bán Bán Tú rất tinh thâm nếu là ngày thường thì dù Thiên Hào có môn kiếm pháp rất kì ảo cũng không sao địch nỗi. Nhưng, lúc này vì y quá hoảng sợ nên công lực giảm mất rất nhiều, đồng thời y lại thấy bọn Cao Lê Cống Sơn Tứ Ma đã bị ông già áo xanh đánh chết hết đâm ra thất đảm kinh hồn, nhờ vậy Thiên Hào mới đấu cầm đồng được.
Y lại nhận ra ông già áo xanh là người đã gặp trên lầu Hoàng Hạc, nên càng sợ hãi thêm. Vì mất tinh thần mà y lính quýnh nên bị Thiên Hào dùng một thế Ngọc Long Hoàng Nhiểu chém đứt làm đôi không kịp kêu la một tiếng, máu tươi phun ra như suối, tạng phủ văng tứ tung, trông rất thê thảm.
Còn hai tên ma đầu kia thấy Bán Bán Tú chết một cách thảm khốc như vậy, cũng đều hoảng sợ, cấm đầu chạy.
Không ngờ Thiên Hào nhân lúc đắc thắng, vẫn còn dương oai, múa kiếm đón đánh, chém một nhát, hai cái đầu lâu rời khỏi cổ một lượt bay lên cao, máu vọt ra như suối, hai cái xác té nhào xuống chân núi.
Ông già áo xanh vỗ tay vừa cười vừa khen:
- Cát thiếu hiệp thần dũng kinh người, thật không hổ là một tay hậu sinh tuấn tú của phái Côn Luân.
Cát Thiên Hào mặt đỏ bừng đáp:
- Lão tiền bối quá khen, hậu sinh lấy làm thẹn sao bằng được tiền bối! Ông già áo xanh lại cả cười đáp:
- Mấy tên ma đầu này đều là những bậc cao danh trong hoàn vũ, nếu không nhờ có trận lửa làm cho chúng khiếp đảm trước và sau khi chạy ra chúng đã hít phải khói độc, do đó thần trí mê hoảng, không cần lão với quí vị ra tay chúng chỉ chạy được mười dặm nữa cũng tự ngã lăn ra mà chết.
Nói xong, ông già chỉ vào mặt quần tà và tiếp:
- Ba vị thử lại xem, mặt chúng đều hiện màu xanh tía, đủ thấy chất độc đã nhập sâu vào phủ tạng, không bao lâu chúng sẽ chết bởi chất độc đó. Ba tên ma đầu đấu với mấy vị cũng bị nhiễm độc như thế.
Bọn Thiên Hào nghe ông già giải thích, đều tin là thật. Nhưng họ có biết đâu, đó chỉ là nữa phần lí do thôi. Sự thật ông già áo xanh không muốn cho giới võ lâm chấn động về tin này nên phải nói tránh như vậy.
Lúc ấy, ngọn lửa đã dịu dần, cây cối ở eo núi đã cháy rụi, căn nhà lớn cũng đỗ nát, chỉ còn trơ lại mấy bức tường. Mùi khét nghẹt của những xác cháy bốc ra khiến ai ngửi thấy cũng bắt ôn ụa. Đột nhiên, ông già áo xanh đã tung mình nhảy lên cao năm sáu trượng, lúc hạ xuống tới đất đã ra ngoài xa mười mấy trượng rồi. Ông ta lại tiếp tục nhảy lên như thế mấy lần nữa, thoáng cái đã mất dạng.
Bọn Cát Thiên Hào thấy ông già đó tựa như một con thần long gữa lưng trời sa xuống, không biết ông ta ở nơi nào tới, cũng không biết ông ta đi về lối nào, cả ba tên đều kinh ngạc vô cùng. Lát sau, bọn Thiên Hào lượm những xác dưới đất vứt vào đóng lửa để phi tang. Xong đâu đó, ba người đi về phía Hạ Khẩu.
Cửu Chỉ Thần Cái và đồng bọn liên tiếp nhận được những tin của bộ hạ trình báo về Tổng Đàn của Hồng Kỳ bang đã bị hoả thêu, ai nấy cũng vội ra ngoài sảnh hướng về phía có ngọn lửa bốc lên thật cao, đỏ rực một góc trời và đều lo ngại cho tính mạng của Tạ Vân Nhạc. Nhứt là ba cô nương còn lại đều lo âu thêm. Giang Giao Hồng không tự kềm chế được, để cho lệ trào ra. Lôi Tiếu Thiên đứng cạng, thấy ba nàng lo âu liền nói bông đùa:
- Sao đến bây giờ mà chú ba vẫn chưa về? Lôi lão Nhị đây đã thấy đói lắm rồi, hai chân bũn rũn quá! Có lẽ chú ấy lại gặp vận đào hoa mà mê mang đến nỗi quên lối về cũng nên.
Giang Giao Hồng xấu hổ đến đỏ bừng hai má, hậm hực lườm Tiểu Thiên và trả lời:
- Bác nên hiểu, người mà lắm mồm lắm miệng, lúc chết rất khổ sở đấy.
Tiếu Thiên còn định nói bông đùa thêm nữa, nhưng đã thấy một bóng người nhanh như chớp ở trên mái nhà lướt xuống bèn nín luôn.
Đồng thời, Thương Tỷ lớn tiếng nói:
- Chú ba đã về.
Ông già áo xanh đã nhẹ nhàng hạ xuống và đặt Ma Tôn Giả bán sống bán chết xuống đất rồi mỉm cười nói:
- Chúng ra vào trong sảnh rồi hãy nói chuyện sau.
Mọi người lần lượt theo chàng vào trong sảnh, nơi ấy đã dọn sẵn mâm cơm. Ai nấy đều quay quần vào quanh mâm cơm nói chuyện.
- Ông già áo xanh bèn thuật lại những gì đã xảy ra ở eo núi rồi tiếp:
- Không thể nào để cho trận hào kiếp của võ lâm bùng nổ nên tiểu đệ đã phải giở hết toàn lực ra ngăn cản. Sáng sơm mai tiểu đệ phải tới Đầm Vân Mộng, làm nốt những công việc còn lại, mong quí vị có mặt tại đây chớ tiết lộ công tích của tiểu đệ cho ai hay.
Tùng Bách đạo trưởng nghiêm nét mặt đáp:
- Điều đó không cần thiếu hiệp dặn bảo chúng tôi cũng phải có bổn phận giữ kín, nhưng… Đến đây, đạo sĩ ấy ấp úng mãi, không sao nói tiếp được. Ông già áo xanh liền đáp:
- Tại hạ biết thâm ý của đạo trưởng, quí phái chỉ nóng lòng muốn trả được mối thù phá núi của bọn Bắc Minh Tam Ma cùng Tiêu Dao Khách. Trưởng môn và các tay cao thủ của quí phái thể nào cũng tới đây. Điều đó cũng không sao, quí hồ đạo trưởng đừng nói rõ chuyện của tại hạ là tại hạ cám ơn rồi. Còn về việc của quí phái, thì tấc cả mọi người đều phải tuân theo mạng lịnh duy nhất của quí Trưởng Môn mà thôi.
Tùng Bách đạo nhân gật đầu không nói năng gì cả, ông già áo xanh lại nói với Thương Tỷ:
- Ma Tôn Giả đã bị điểm tàn nguyệt, đại ca hãy áp giải y vào trong mật thất giam giữ.
Lúc ấy một tên ăn mày hấp tấp chạy vào bẩm cùng Thương Tỷ là Trưởng môn của phái Côn Luân đã đem rất nhiều môn hạ tới. Ông già áo xanh liền đứng dậy nói:
- Tiểu đệ hãy tạm lánh mặt. Đại ca ra nghinh đón bọn họ trước.
Tương Mai, Gia Hồng, Phó Uyển cùng theo ông già áo xanh đi vào nhà trong.
***
Trời mới tảng tảng sáng, dưới một gốc liễu bên bờ sông đối diện Hoàng Hạc Lâu, một đại hán tuổi trạc tam tuần, mặt vàng khè như người ốm nặng, đang đứng ngắm cảnh. Người đó chính là Vân Nhạc đã cải trang.
Lát sau, chàng vẫu tay gọi một chiếc thuyền nhỏ để đưa mình qua sông. Tới chính ngọ, Vân Nhạc đã có mặt trên đường cái đi về phía Trấn Trường Giang Phụ. Suốt dọc đường chàng gặp rất nhiều phỉ đồ của Hồng Kỳ bang đang phóng ngựa chạy đi chạy lại. Chàng không muốn lộ hành tung, nên lúc đi nhanh lúc đi chậm. Tới một tửu lầu, chàng liền vào ngồi cạnh một bàn trống, gọi phổ ky đem thức ăn cùng rượu ra nhậu nhẹt.
Lúc ấy chỉ có đôi ba thực khách đang say sưa bàn tán việc đời. Bỗng có hai người cưởi ngựa đi tới trước tửu lầu, xuống ngựa rồi vào quán, ngồi ở trước bàn cạnh Vân Nhạc. Vân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đó, lưng có đeo trường kiếm, một người là đại hán râu xồm, một người là thiếu niên anh tuấn. Đại hán râu xồm cau có, hình như đau khổ lắm, còn thiếu niên cũng có vẻ rầu rĩ không kém. Vân Nhạc liền nghĩ thầm:
- “Hai người này hình như không phảilà phỉ đồ của Hồng Kỳ bang, nhưng tại sao lại buồn bã như vậy?” Chàng thấy thiếu niên nọ cứ ngó ra ngoài luôn lại càng nghi ngờ hơn nữa. Tên phổ kỵ đi tới định hỏi hai người dùng thứ gì thì đại hán rây xồm liền quát hỏi:
- Có thứ gì ngon không? Nhà hàng cứ làm cho mấy món và đem năm cân rượu Trúc Diệp Thanh ra đây.
Điếm tiểu nhị vâng vâng dạ dạ đi liền, thiếu niên vội khẽ nói:
- Hà đại thúc, liệu có chịu đựng được không? Đại hán râu xồm trợn mắt lên nhìn thiếu niên nọ và khẻ trách:
- Thanh hiền điệt, tuổi trẻ không biết gì. Vết thương đó tuy nặng thật, nhưng chưa đến chết ngay, chú còn chịu đựng được, cháu hà tất hỏi như vậy để người ta nghe mà nghi ngờ.
Thiếu niên mặt đỏ bừng, không gì nữa Đại hán động lòng, liền khẻ nói:
- Chỉ còn ba mươi dặm nữa là tới Đầm Vân Mộng Đồ Long lão tiền bối đã hẹn với chúng ta sẽ gặp mặt ở Lã Tổ về phía Đông Thành, chừng ấy vết thương của chú sẽ nhờ ông ta chữa cho lành lại ngay. Cháu chớ lo ngạy! Thiếu niên tỏ vẻ tươi cười, thấy phổ ky đem thức ăn lên, đại hán liền ngừng lời rồi hai người chuyện trò rất nhỏ, nhưng Vân Nhạc đều nghe cả.
Chàng bèn nghĩ thầm:
- ”Không hiểu đại hán này bị phải độc thương gì mà cứ phải dấu diếm mãi không chịu đi cứu chữa ngay? Có lẽ họ lo ngạy bọn phỉ đồ nghi ngờ là sẽ mang hoạ vào thân… Họ nói Đồ Long lão tiền bối, không biết có phải là Tương Thái Hư, người vang danh cùng với Nhứt Nguyên Cư Sĩ Hồ Cương không? Nếu quả thật là Tương Thái Hư, thì ta cũng phải gặp gỡ để xem năm mươi tám thế Đồ Long thủ pháp nổi tiếng là độc bộ hải nội lợi hại ra sao” Lúc ấy từ bên ngoài lại có năm người: ba người đạo sĩ, hai người tục, vào ngồi quanh một cái bàn, lớn tiếng chuyện trò, hình như coi chung quanh không có người vậy. Một người trong bọn, trên trán buộc một cái khăn đỏ, hai mắt gian trá lên tiếng:
- Tiểu đẹ vẫn thường tới tửu lâu này, thức ăn ở đây cũng ngon lành lắm. Hôm nay tiểu đệ xin đãi quí vị nếu ba vị đạo trưởng không kiêng đồ mặn thì tiểu đệ làm mấy món ăn thật ngon cho quí vị thưởng thức.
Một đạo sĩ, râu dài tới bụng, lưng đeo phất trần, liền trả lời:
- Anh em bần đạo không kiêng mặn bao giờ, như để cho tân hương chủ phải trả tiền mời thì không tiện chút nào.
Đại hán mắt xảo trá liền đỡ lời:
- Sao đạo trưởng lại khách sáo như vậy? Lẽ tất nhiên tiểu đệ phải tiếp đãi quí vị rồi.
- Nói xong, y bảo phổ ky vài câu, Vân Nhạc đưa mắt nhìn ba đạo sĩ và hai người nọ một câu rồi nghĩ thầm:
- “Có lẽ đại hán buộc khăn đỏ trên trán kia là tân hương chủ của phái Hồng Kỳ bang, còn lai lịch của ba đạo sĩ và người nọ thì ta chưa được rõ.” Chàng lại nghe đại hán buộc khăn đỏ thở dài một tiếng và nói:
- Lúc này tệ bang đang lâm nguy, nhờ được các vị lão sư trượng nghĩa không quản ngại đường xá xa xôi, đến đây giúp đỡ, tình nghĩa đó khiến chúng tôi cảm động vô cùng. Tại hạ xin đại diện Vũ Văn bang chủ kính mời quí vị một chén… Ở dọc đường, không hiểu Phạm hương chủ bị ai hãm hại chết? Theo sự khám xét vết thương của Phạm hương chủ, tại hạ nghi hình như kẻ địch dùng thử pháp nặng đánh đứt tâm mạch. Nhưng Ngũ Độc Chảo Liềm của Phạm hương chủ cũng có dính máu bẩn, như vậy chắc đối phương cũng bị thương, nhưng tên đó chỉ chạy được vài chục dặm là độc phát mà chết. Tuy nhiên tới giờ tiểu đệ vẫn chưa nhận được tin nào cho biết rõ về người đó. Quí vị lão sư võ nghệ cao siêu, chắc thế nào cũng biết thủ pháp nặng đó của môn phái nào? Vân Nhạc liếc nhìn thiếu niên nọ, thấy thần sắc hơi biến, còn đại hán nọ vẫn gượng làm ra vẻ tự nhiên. Chàng đoán ngay ra đại hán đó chính là người đã xử dụng trọng thủ pháp đánh chết tên phỉ đồ của Hồng Kỳ bang ở dọc đường, nên vai của y mới mang độc thương. Chàng lại quay đầu liếc nhìn đạo sĩ râu dài tới bung, thấy đạo sĩ đó ngầm nghỉ giây lát rồi nói:
- Theo vết thương của Phạm hương chủ thì bần đạo thấy bề ngoài chỉ có một vết bàn tay rất lờ mờ, nhưng sự thât bên trong, tạng phủ đã nát bét nên bần đạo mới nghĩ ra, chỉ có một người đã luyện được môn chưởng lực đó thôi. Người đó tức là Đồ Long Cư Sĩ Thương Thái Hư, ba mươi năm trước đây đã lừng danh một thời. Nhưng, bần đạo dám chắc Phạm hương chủ không phải bị Thương Thái Hư đánh chết đâu. Vì xem kĩ vết thương mới thấy hung thủ là một người võ công chưa được cao cho lắm. Bần đạo đoán chắc người đó nếu không phải là môn hạ của Thương Thái Hư thì cũng là con cháu gì đó của y.
Vân Nhạc gật đầu khen thầm đạo sĩ nọ đã có đôi mắt tinh đời. Chàng bèn quay lại nhìn, thấy sắc mặt của đại hán râu xồm càng lúc càng lợt lạt, mồ hôi lạnh toát ra như mưa và y lão đão hình như chọi đựng không nỗi nữa. Thiếu niên thấy vậy hoảng sợ đến cuốn cả chân tay, nhưng chàng ta không dám ra tay giúp đỡ đại hán râu xồm, vì sợ những người ở cạnh để ý.
Vân Nhạc cũng cảm thấy rất khó xử, đồng thời chàng cũng phục thầm đại hán râu xồm đã có nghị lực dồi dào. Cũng vì thế, chàng động lòng, liền sực nghĩ ra một kế bèn móc túi ra lấy một tHồi bạc để trên bàn, rồi bước đi thẳng.
Bàn của ba đạo sĩ với hai người thường ở gần cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây thông già, lá rườm rà, che hết ánh sáng nên mấy người ngồi ở bàn đó chỉ nghe gió mát thổi vào chớ không hề bị ánh nắng mặt trời rọi tới. Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng nói rất lạnh lùng vọng vào:
- Mấy tên mũi trâu kia (người xưa thường chế diễu các đạo sĩ là những tên mũi trâu) dám táo bạo bàn luận tới thủ pháp của Đồ Long Cư Sĩ hả? Có giỏi thì ra ngoài này chịu chết.
Ba đạo sĩ và hai người nọ đều nổi giận, quát lớn một tiếng, vội nhảy ra cửa sổ phi thân ra bên ngoài. Cùng lúc đó, Vân Nhạc ở ngoài lanh lẹ bước vào, đi tới cạnh đại hán râu xồm, để một viên thuốc lên bàn và khẻ nói:
- Mau uống đi, thuốc này có thể chữa khỏi vết thương độc.
Đoạn chàng lại đi về chỗ củ, ngồi xuống. Đại hán râu xồm và thiếu niên nọ nghe tiếng nói ngoài cửa sổ vọng vào, đã hoài nghi vô cùng, giờ lại thấy Vân Nhạc đưa cho viên thuốc hai người mới rõ người này có lòng muốn giúp đỡ mình. Nên đại hán râu xồm không hề nghi ngại và lo sợ, liền cầm viên thuốc bỏ vào miệng. Chàng ta thấy viên thuốc thơm tho vô cùng, và chỉ giây lát sau là cảm thấy một hơi nóng toả ra, mình mẩy và chân tay ấm áp dễ chịu, vết thương trên vai cũng hết đau. Y còn cảm thấy khoẻ mạnh hơn trước khi bị thương nhiều nên y rất cảm động.
Còn thiếu niên ngồi trước mặt đại hán đưa mắt nhìn Vân Nhạc, thấy mặt chàng vàng khè như người đau nặng, hai mắt lờ đờ không có thần, đang cầm bát rượu lên uống, mắt ngó ngoài cửa điếm, không thèm để ý tới mình và tới đại hán râu xồm. Y thấy thái độ Vân Nhạc như vậy, trong lòng thắc mắc vô cùng.
Điếm tiểu nhị đứng cạnh đó không hiểu tại sao Vân Nhạc đi rồi còn quay trở lại, nhưng thấy chàng hào phóng y không dám làm phật ý chàng, bước tới cúi đầu vái chào vừa cười vừa hỏi:
- Khách quan còn muốn dùng thêm món gì nữa và có cần phải lấy thêm rượu không? Vân Nhạc lạnh lùng đáp:
- Chú bảo làm món cá chiên và tôm xào cho tôi. A này, đem cả ba cân rược Trúc Diệp Thanh ra đâu nhé? Điếm tiểu nhị vâng dạ đi liền, nhưng ngạc nhiên thầm vì chưa hề thấy có ai đã ăn no rồi, lại ăn thêm một lần nữa như vậy.
Một lát sau, ba đạo sĩ và hai tục nhân, với vẻ mặt uể oải, bước trở vào, hai tục nhân đó, là một người họ Nguỵ, đầu buộc khăn đỏ và một ông già béo lùn, tuổi trạc ngũ tuần, hai mắt tròn xoe. Lão hậm hực nói:
- Sao người ở Trung Nguyên này lại nhiều quỉ kế đến thế? Đã gọi người ta ra tỷ võ, lại không dám xuất hiện. Như vậy đủ thấy phẩm cách của các nhân vật Trung Nguyên kém xa các anh em hào kiệt ở miền Bắc chúng ta nhiều.
Lời nói của y hơi quá đáng một chút, nên ba đạo sĩ ngồi cạnh sa sầm nét mặt, không nói năng gì cả. Đại hán đầu buộc khăn đỏ mỉm cười và tiếp lời:
- Lời của Dư lão sư tuy không sai chút nào, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy. Trong võ lâm, người tốt cũng có, kẻ xấu cũng nhiều, nên mới xảy ra biến loạn hoài. Nếu người nào cũng hào phóng can đảm như Dư lão sư thì những sự tranh chấp trong võ lâm đã chấm dứt từ lâu rồi.
Nói xong, y ha hả cười một hồi. lại tiếp:
- Việc này cũng không có quan trọng hà tất lão sư phải hậm hực làm gì! Ngươi đó đã không có can đảm giao đấu, thì chúng ta coi như y không có. Nào, chúng ta hãy tiếp tục ăn uống, tại hạ kính mời Dư lão sư ba chén trước.
Tiếp theo, đạo sĩ mặt tía đen, hai mắt ti hí, lên tiếng:
- Nghe nói Vũ Văn bang chủ của quí bang mời được sư tôn của ông ta là Xác Đa Hoa Đà tới phải không? Đại sư đó là một vị cao tăng ở Tây Trúc võ công cao siêu vô cùng, xưa nay vẫn tự hào là vô địch trong võ lâm. Còn đối phương là Cái Bang đã mời được những người nào tới trọ giúp nhỉ? Võ công của người đó có lợi hại không? Đại hán đầu buộc khăn đỏ với giọng cười xảo trá đáp:
- Các vị lão sư chưa hiểu rõ nột tình, nên mới hoài nghi như vậy, sự thât thì tệ bang chủ không lo ngại bên ngoài mà chỉ e sợ bên trong có sự bất trắc xảy ra thôi.
Đạo nhân nọ bỗng trợn tròn đôi mắt, đôi ngươi tia ra hai làn thần quang kinh người, nhìn lại đại hán buộc khăn đỏ và hỏi:
- Ngụy hương chủ nói những gì mà bần đạo không thấu hiểu mong hương chủ cho biết rõ sự thật ra sao? Đại hán đầu buộc khăn đỏ đưa mắt nhìn xung quang một hồi rồi trả lời:
- Hiện giờ trong số tân khách đã đến Tổng đàn của tệ bang, đến phân nửa không có thiếp mời mà tự động tới, bề ngoài họ điều trượng nghĩa tới giúp, nhưng bên trong họ ngấm ngầm định mưu đồ chi đây. Tệ bang không tiện cự tuyệt, nên phải đề phòng trước. Tệ bang chủ đã phải viết thơ gởi đi ngoài vạn dặm mời cho được Xác Đa Hoà Đà.
Đạo sĩ nọ kinh ngạc hỏi tiếp:
- Những người nào không có thiếp mời mà tự động tới thế? Đại hán đầu buộc khăn đỏ liền đáp:
- Bắc Minh tam ma, Tiêu Dao Khác, Trường Bạch Ma Tôn Giả, Cao Lê Cống Sơn tứ ma, Bán Bán Tú, Hắc Bạch song quái và một số lục lâm quái kiệt đã lừng danh trên giang hồ lâu nay nữa.
Đạo nhân nọ ha hả cả cười và tiếp:
- Như vậy là hơn nửa số tà ma trong võ lâm đã tới đây rồi!
- Vân Nhạc lắng tai nghe rõ mồn một, lúc này chàng mới hiểu tại sao chàng phóng hoả căn nhà lớn ở eo núi mà không thấy Hồng Kỳ bang tới cứu viện.
Đại hán đầu buộc khăn đỏ nói tiếp:
- Lúc tệ bang mới sáng lập ở Đầm Vân Mộng, Vũ Văn bang chủ có tìm gặp một toà đạo quan tên là Tiểu Tam Thanh. Tệ bang chủ thấy trong bãi đầm rộng lớn mà lại có một đạo quan trơ vơ như thế, thì thể nào cũng có những nhân vật lỗi lạc ẩn cư. Suy đi tính lại Vũ Văn bang chủ đơn thương độc mã tiến sâu và đạo quan thăm dò thì quả nhiên trong đó có hai đạo nhân râu tóc trắng như tuyết…
- Nghe tới đây, ba đạo sĩ tỏ ra chú ý, ghé đầu lại gần lắng nghe. Đại hán nọ kể tiếp:
- Tệ bang chủ thấy hai lão đạo sĩ đang ngôi yên trên tấm bồ đoàn, mắt nhắm nghiền, hình như không hay biết tệ bang chủ đã tới. Nhưng, khi tệ bang chủ tới gần, một đạo sĩ bèn trợn trừng đôi mắt, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng lóng lánh như điện, rồi từ từ giơ hữu chưởng ra. Tệ bang cảm thấy có một sức mạnh vô cùng đẩy tới, khiến thân mình của Bang chủ phải lùi về phía sau năm bước. Tệ bang chủ kinh ngạc vô cùng, liền nghĩ thầm: “Trong lúc ta mới kiến lập bang phái, không nên gây thù gây hấn với ai làm gì”. Đoạn Vũ Văn bang chủ kể tỏ ý định của mình cho hai lão đạo sĩ rõ và thỉnh hai vị đạo sĩ đó ra tay giúp sức.
Đạo nhân nọ liền trả lời tệ bang chủ như sau: “bang chủ muốn lập bang trong đầm Vân Mộng này cũng không sao, quí hồ bần đạo không bị quấy nhiễu là được nhưng bang chủ phải nhận ba điều kiện: một là trước hết quí bang chủ phải vạch ra năm dặm vuông xung quanh đạo này làm đất cấm bất cứ ai, kể cả bang chủ, cũng không được tự tiện bước vào. Nếu ai vi phạm cấm khu thì bị xử tử liền; hai là Không được cho ai biết anh em bần đạo hiện đang ẩn tu trong Đầm Vân Mộng này; ba là cấm quí bang giết hại một người nào ở trong Đầm Vân Mộng. “tệ bang chủ đã vui lòng chấp nhận những điều kiện đó và mấy năm đầu không việc gì xảy ra. Riêng gần đây, những kẻ thù mà tệ bang đã bắt được đem giam giữ trong đề lao ở Tổng Đàn, không hiểu tại sao bỗng nhiên mất tích. Tệ bang nghi hai lão đạo sĩ đó đã nhúng tay vào, liền phái người rất lễ phép đến cầu kiến. Nhưng, sứ giả nào vào trong đạo quán đó rồi, lúc trở ra không gãy chân thì cũng què. Sau cùng tệ bang chủ không sao nhịn được, bèn thân hành tới đạo quan để gặp hai lão đạo sĩ đó. Không ngờ, hai lão đạo sĩ đó đối với Vũ Văn bang chủ hết sức vô lễ, còn nhắ ba điều kiện đã hẹn ước năm xưa và trách tệ bang đã sai lời. Vì vậy tệ bang chủ mới nổi giận, ra tay đấu với chúng. Quả thật hai đạo sĩ ấy võ công siêu quá, tệ bang chủ địch không lại, đành phải rút lui. Hai lão đạo sĩ lại còn mĩa mai chế diễu và bảo với tệ bang chủ rằng từ nay nếu người của Hồng Kỳ bang còn đến quấy nhiễu đại quan của chúng nữa thì chúng sẽ phá tan Hồng Kỳ bang ngay. Thiết nghĩ những tay cao thủ trong võ lâm mà địch nỗi hai tên đạo sĩ ấy thì rất hiếm, nên tệ bang chủ mới mời cho được Xác Đa Hoà Đà Đại sư đến để đối phó.
Đạo sĩ râu dài tới bụng, đột nhiên đứng dậy nhìn thẳng vào mặt đại hán buộc khăn đỏ trên đầu và nói:
- Ngụy hương chủ đã được dịp gặp hai đạo nhân đó chưa? Chẳng hay hình dáng của hai người đó ra sao? Đại hán họ Nguỵ ngẩn người giây lát, rồi mới hỏi lại:
- Chỉ có tệ bang chủ mới diện kiến hai lão đạo sĩ đó thôi, còn những người làm sứ giả đều bị chúng đánh què chân gãy tay nhưng cũng không biết được mặt của chúng ra sao cả. Chẳng hay Hàm Quang đạo trưởng có biết được lai lịch của hai lão đạo sĩ này chăng?
- Đạo sĩ nọ không trả lời ngay chỉ nhắm mắt lại nghĩ ngợi một hồi rồi từ từ ngồi xuống, mở mắt ra liếc nhìn hai đạo sĩ kia đáp:
- Chẳng lẽ hai người đó là hai lão bất tử của bổn môn.
Trong lúc ấy, Tạ Vân Nhạc nghe đại hán đầu cột khăn đỏ nói tới hai đạo sĩ võ nghệ cao siêu rồi lại nghe đạo sĩ râu dài tới bụng lên tiếng, chàng bèn quay lại nhìn đạo sĩ đó. Trong lúc nói chuyện, đạo sĩ râu dài tới bụng bỗng thấy thần sắc của Vân Nhạc khác người, nên bỗng dừng lại và trợn mắt nhìn chàng. Vân Nhạc vội quay mặt đi, vừa cầm chén rượu lên uống, làm ra vẻ như không để ý gì tới bọn họ.
Đạo sĩ râu dài tới bụng, nhanh nhẹn tới cạnh Vân Nhạc với giọng lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi bạn nhìn bần đạo có ý gì vậy? Vân Nhạc giả bộ đâm ra hoảng sợ, té lộn nhào về phía sau, rượu đang ngậm trong miệng phun tung toé bắn cả vào mặt đạo sĩ nọ. Y tức giận vô cùng, nhưng thấy chàng là người quá xoàng, đành phải nén giận bởi y sợ nếu thẳng tay với một ông già không biết võ công gì cả, sẽ bị người trong võ lâm chê cười.
Đại hán đầu buộc khăn đỏ thấy vậy vừa cười vừa nói với đạo sĩ nọ:
- Đạo trưởng hà tấc phải tức giận vì kẻ vô tri làm gì! Đạo nhân chỉ hừ một tiếng, rồi từ từ quay trở lại chỗ cũ. Đại hán đầu cột khăn đỏ đưa mắt nhìn Vân Nhạc, thấy chàng đang nằm dưới đất sợ hãi đến co rúm cả chân tay lại, liền cười khỉnh một tiếng, kế theo đạo sĩ quay trở về chỗ ngồi.
Đại hán râu xồm và thiếu niên đồng hành thấy đạo sĩ râu dài có thân pháp nhanh nhẹn kì lạ biết ngay lão ta là người võ công rất cao siêu, chỉ sợ Vân Nhạc địch không nỗi thôi.
Còn thiếu niên kia thì tức tối, đang định ra tay giúp Vân Nhạc, nhưng đại hán râu xồm đã đưa mắt ra hiệu ngồi im. Cả hai thấy Vân Nhạc té nhào đều ngẫn người ra không hiểu tại sao, nhưng chỉ giây phút sau hai người đã biết ngay Vân Nhạc cố ý làm như vậy để cho bọn phỉ đồ không hoài nghi đó thôi.
Đại hán buộc khăn đỏ lại lên tiếng.
- Chuyện tôi vừa kể là chuyện bí mật của Tệ bang xưa nay vẫn cấm tiết lộ ra ngoài, nhưng ngày nay không cần giữ bí mật như trước nữa. Nên tại hạ mới dám nói cho quý vị hay… Đột nhiên Đạo sĩ râu dài trả lời:
- Chẳng hay hương chủ có thể dẫn bần đạo đến đạo quan đó được không? Đại hán đầu buộc khăn đỏ chần chờ giây lát rồi đáp:
- Tại hạ vui lòng đưa đạo trưởng tới Tam Thanh đạo quan, nhưng tới đó rồi thì Đạp Trưởng cứ việc đi thẳng vào, chớ tại hạ không dám phạm tới điều cấm.
Rồi ba đạo sĩ cùng hai người đều đứng dậy ra đi. Lúc ấy, Vân Nhạc đã lóp ngóp bò dậy, mồm lẩm bẩm mắng chửi. Chàng chờ năm người nọ đi khỏi. bèn bước theo sau. Đại hán râu xồm và thiếu niên nọ cũng vội nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người vứt nén bạc ra bàn, vội vàng đi liền.
***
Trên đường theo dõi Vân Nhạc và ba đạo sĩ cùng hai tục nhân kia, đại hán râu xồm không ngớt thắc mắc và tự hỏi:
- Không hiểu ông lão mặt vàng là ai, có ý gì mà lại âm thầm cứu ta? Cứ theo thái độ và bề ngoài của ông lão mà xét đoán thì ông ta không phải là người kém cỏi nhưng tại sao ông ta lại làm trò cười trước mặt vị đạo sĩ kêu ngạo, tự đắc kia? Đoạn đại hán râu xồm lẩm bẩm:
- Ông già vừa rồi là một phong trần dị nhân. Ta không kịp cảm ơn ông đã tặng thuốc thì ông đã di rồi, thật ân hận vô cùng.
Đi được một quãng đường, đại hán râu xồm chợt thấy đạo sĩ râu dài tới bụng đang đứng dựa một gốc cây ở vệ đường, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, Còn một đạo sĩ khác, đứng cạnh đó, đang thoa khớp cho đạo sĩ ấy. Không cần hỏi rõ, đại hán râu xòm cũng đoán ra đạo sĩ râu dài vừa bị đả thương. Còn đạo sĩ thứ ba và hai tục nhân sao lại không thấy? Đại hán râu xồm cùng thiếu niên ngừng lại giây lát rồi phóng lên ngựa đi liền. Hai người mới đi được mấy trượng, bỗng trên sườn núi có hai cái bóng lướt xuống nhanh như chim cắt. Hai con ngựa của hai người thất kinh, nhảy chồm lên và kêu hí điếc tai. Đại hán râu xồm và thiếu niên cùng phi thân xuống, định thần nhìn kỹ, thì ra hai người đó là đại hán đầu cột khăn đỏ và ông già béo lùn cả hai đang trợn tròn bốn mắt nhìn hai người. Đại hán râu xồm cả giận hỏi:
- Tại sao hai vị lại cản trở lối đi của chúng tôi? Đại hán đầu buộc khăn đỏ sầm nét mặt lại hỏi:
- Các hạ có thấy tên chuột lắt đã hại ngầm Hàm Quang đạo trưởng của phái Không Động không? Đại hán râu xồm ngẫn người giây lác rồi lớn tiếng cả cười và đáp:
- Ngài đi cùng vị đạo trưởng đó mà không hay biết còn chúng tôi làm sao rõ được? Như thế khác gì mượn kẻ thù dắt lối! Đại hán đầu cột khăn đỏ lắc đầu hỏi tiếp:
- Các hạ hiểu lầm lời hỏi của tại hạ rồi. Tại hạ hỏi coi hai vị có thấy tên quê mùa mặt vàng khè trông rất đần độn vừa rồi cũng nhậu nhẹt ở trong tửu điếm với chúng ta đó chăng? Hồi nãy, lúc y té lộn y đã thừa cơ phun rượu vào mặt Hàm Quang đạo trưởng, lúc ấy đạo trưởng không để ý nào ngờ sau khi lên đường đạo trưởng mới hay Kỳ môn huyệt bị tắt nghẽn, không sao vận chân khí được. Hai vi ra sau chúng tôi, chắc thế nào cũng thấy tên chó chết ấy, nên tại hạ mới dám hỏi như vậy.
Đại hán râu xồm kinh ngạc thầm, nhưng vẫn làm ra vẽ điều tĩnh, vừa cười vừa đáp:
- Thật ra tại hạ không tin là người quê mùa trông như đau nặng ấy lại có võ công cao siêu mà hại ngầm được Hàm Quang đạo trưởng. Nhưng, người quê mùa đó đi trước chúng tôi, nên chúng tôi cũng không biết y đi ngã nào.
Nói xong, chàng chắp tay vái chào và tiếo:
- Tại hạ còn phải đi Đầm Vân Mộng ngay để gặp các bạn, xin kính chào hai vị.
Đoạn, chàng cùng thiếu niên nọ nhảy lên ngựa định phóng đi, bỗng ông già béo lùn phi thân tới trước ngăn cản lại và quát lớn:
- Hãy khoan đã Thiếu niên nọ có vẽ tức giận, quát hỏi:
- Lão trượng ngăn cản chúng tôi là vì cái gì? Có phải lão trượng muốn gây sự không? Ông già béo lùn liếc thiếu niên đó với vẻ khinh thi, rồi lạnh lùng đáp:
- Thằng nhãi kia, ta không thèm nói chuyện với mi, ta chỉ nói chuyện với người lớn tuổi hơn mi thôi, hãy tránh ra một bên! Đoạn y giơ tay phải ra hất mạnh một cái, thiếu niên nọ phải lui về phía sau một bước để tránh né, và dùng hai ngón tay bên trái nhằm yếu nguyệt ở cổ tay của ông già nọ điểm luôn. Thủ pháp của chàng rất lanh lẹ và điểm huyệt rất trúng, ông già béo lùn cũng phải kinh hãi thầm, vôi thâu hữu chưởng lại để tránh thế công của thiếu niên nọ. Đại hán râu xồm tức giận vô cùng, phi chưởng ra tấn công ông già béo lùn và quát mắng: vậy?
- Lão tặc ngông cuồng và vô lễ quá, chưa chi đã ra tay đánh người như Ông già béo lùn vừa thâu hữu chưởng lại, liền đánh tiếp một chưởng nữa nên chưởng lực của hai người va chạm nhau, cả hai cùng lui về phía sau hai bước.
Đại hán đầu cột khăn đỏ vội tiến lên la lớn:
- Đường lão sư! Ông già béo lùn la to át giọng:
- Ngụy hương chủ đừng khuyên ngăn lão, lão phu nhứt định dạy cho hai tên phách lối này một bài học.
Đại hán cột khăn đỏ tỏ vẻ lo âu liền tránh sang bên, trong khi ông già béo lùn, hai mắt lộ vẻ oán độc, mồm cười khì khì và nói tiếp:
- Trong đời lão phu, lão phu không hề bị ai mắng là lão tặc bao giờ. Không ngờ hôm nay lại có kẻ táo bạo đến thế. Tuy y chưa biết lão là ai, nhưng dù sao lão cũng phải trừng phạt chúng, ít nhất cũng què chân hay gãy tay lão mới dã dạ.
Thiếu niên nọ liếc nhìn đại hán râu xồm một cái rồi lớn tiếng cả cười và nói:
- Hàn nhị thúc, không ngờ hôm nay cháu mới thấy có người đại ngôn như vậy.
Ông già béo lùn nghe thiếu niên kia mỉa mai mình, càng tức giận và quát lớn:
- Nhãi con kia, mi có biết ta là ai không? Ta cho mi biết ta là Bách Bộ Câu Hồn Đường Thái, xưa nay vẫn có lệ hễ ra tay là kẻ địch không bao giờ được chết toàn xác cả! Nhưng, thấy mi tuổi trẻ và vô tri, ta chỉ đánh cho mi gãy một tay thôi.
Thiếu niên và đại hán râu xồm nghe ông già béo lùn tự giới thiệu như vậy, đều kinh hãy biến sắc, vì cả hai người dư biết họ Đường ở Tây Xuyên chuyên môn sử dụng bách độc, nổi tiếng trong võ lâm. Đường Thái, không những có độc khí và ra tay kỳ tuyệt, đồng thời võ công của y cũng cao siêu hơn người. Trong hai người đang hãi sợ, bỗng nghe đàng xa có tiếng cười sang sảng vọng tới. Tiếp theo đó lại có tiếng nói như sau:
- Nhiều hài kịch diễn ra như thế này, không xem cũng uổng lắm. Nhưng, dù sao hôm nay họ Đường ở Tứ Xuyên cũng đã mất sĩ diện rồi. Nhưng, chàng thiếu niên kia hà tất phải nghi ngại vì võ công của mi cũng cao siêu thì sợ gì tên Đường Thái nọ?
- Mọi người đều giựt mình quay đầu về phía có tiếng nói coi đó là ai, thì thấy một ông già râu dê, mặc áo dài vải hồng, đang đu ngược trên một cành cây bạch dương, miệng tủm tỉm cười trong rất bí mật và quái dị. Thiếu niên và đại hán râu xồm nhìn rõ mặt ông già đó rồi, bèn tỏ vẽ mừng rỡ.
Ông già áo đỏ tới từ lúc nào không một ai hay, đủ thấy khinh công của y siêu tuyệt biết bao.
Có bao giờ tên Đường Thái bị người ta khinh miệt như vậy đâu, nên y tức giận vô cùng, liền vận sức vào hai cánh tay rồi đột nhiên nhắm ông già áo đỏ tấn công tới. Ông già áo đỏ miệng vẫn tủm tỉm cười, hình như không biết gì cả và vẫn đu đi đu lại như thường. Đường Thái bỗng thấy chưởng lực của mình bị tản mác một cách vô hình, đâm ra ngơ ngẫn.
Ông già áo đỏ lớn tiếng cả cười và nói:
- Đường Thái, võ công của mi còn kém lắm, địch sao nỗi lão gia. Ngay thằng bé con đứng trước mắt mi, mi còn không thắng nỗi kia mà! Mi tưởng những phi đạn, phi trâm và phi tiêu trong người mi đều là tuyệt học hả? Thật ra những thứ đó chỉ là đồ sắt vụn, nếu mi không tin thì đem ra thử thách với thằng bé kia đi, xem lời nói của lão gia có đúng không? Đường Thái không trả lời, chỉ đứng yên nghĩ ra độc kế đối phó cường địch. Lúc ấy đạo sĩ của phái Không Động đã phi thân tới. Thi ra Hàm Quang đạo nhân đã được đồng bọn dùng chân khí đã thông yếu nguyệt bị điểm rồi. Ba đạo sĩ thấy tình hình như vậy, kinh ngạc vô cùng. Đại hán cột khăn đỏ liền chạy tới trước mặt ba đạo sĩ kề tai nói nhỏ vài câu. Ba đạo sĩ đều ngước mắt nhìn thằng ông già mặc áo đỏ. Ông già áo đỏ lạnh lùng nói:
- Ba trên mũi trâu kia, đừng đứng đó mà nghĩ xảo kế định hại lão gia. Ngôi đạo quan Tam thanh ở trong đầm Vân Mộng là một mối hoạ ngấm ngầm lâu năm cho phái Không Động, ba người tới đây không khác gì mang thân vào miệng hùm mà có biết đâu.
Ba đạo sĩ nghe ông già đó nói vậy, mặt biến sắc, lòng nghĩ thầm: “Tại sao ý biết rõ ý định của chúng ta vậy?” Ông già đang đu trên cây bỗng quát lớn:
- Bé con, sao không đánh cho Đường lão tặc một mẽ đi, còn chờ đợi gi nữa? Hừ, nếu lão sớm biết mi nhát gan và vô dụng đến thế thì lão đây không thèm nhúng tay vào làm gì.
Thiếu niên liền giơ năm ngón tay ra, nhắm năm yếu nguyệt của Đường Thái tấn công tới ngay.
/30
|