Edit: Eirlys
“Như vậy, nói ta nghe, lộc huyết tỷ sử dụng có hiệu quả không?”
Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, buồn bã đáp “Không “
“Hả?” cô nương áo lam kinh ngạc, đập bàn kêu lên “Tỷ đừng nói cho ta tiểu tử kia cả một người cũng không đụng tới !”
Nam Cung Xuân Yến gật đầu.”Trước khi động phòng hắn đã ngất xỉu”
“Ối, trời ạ!” cô nương áo lam ôm đầu, hận không thể khóc rống lên.
Nàng thương hại kêu lên “Nên biết rằng, bốn người đó đều là đại mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Phượng Hoàng thành ! Vậy mà một người hắn cũng không đụng tới, liền thản nhiên ngất đi! Vậy chẳng phải quá không nể mặt họ? Còn có mấy chén lộc huyết, không phải đều uổng phí ư ? thật tội nghiệp Mai hoa lộc (3)..!”
Nghe nàng nói càng lúc càng đi quá xa, Nam Cung Xuân Yến vội chuyển đề tài.” Xuân Hoa muội muội, ta nghĩ, bây giờ không phải lúc muội nên quan tâm mỹ nhân cùng Mai hoa lộc “
“Đừng gọi ta Xuân Hoa!” Cô nương áo lam đột nhiên nổi giận, nóng nảy hét lên.
“Được rồi, Hoa Hoa muội muội” Rốt cuộc cũng làm cô nương áo lam chú ý sang chuyện khác , buồn phiền trong lòng nàng vơi đi không ít.
Lúc này cô bé đã ăn xong miếng bánh , chạy lại kêu “Hoa..Hoa hoa..”
“Ngươi chán sống rồi sao!” cô nương áo lam nổi điên lên, định đánh cô bé một cái.
Thế nhưng cô bé sớm có chuẩn bị, ngay tức khắc chui đầu vào lòng Nam Cung Xuân Yến, thân hình nho nhỏ giả vờ run rẩy, kêu lên “Dì, sợ quá! Mẹ, hung bạo!”
“Tiểu nha đầu kia, không được giả vờ, trở về đây cho ta!” cô nương áo lam nhanh chóng tóm con bé trở lại, giận dữ hét “Còn lần nữa đổ thêm dầu vào lửa , có tin ta cho cái mông ngươi nở hoa?” Đấu không lại tỷ, nhưng không tin ngay cả tiểu nha đầu này ta đối phó không được! Cô nương áo lam tự nhủ.
Nghe giọng nói đã chuyển biến nguy hiểm, cô bé lập tức thay đổi thái độ, nắm vạt áo mẫu thân. Đôi mắt to tròn ngấn nước, khuôn mặt đáng yêu cạ cạ lên cổ nàng, sau đó ngẩng mặt lên nói “Mẹ, Phù nhi ngoan, nghe lời!”
“Bây giờ mới biết sai” cô nương áo lam nguôi giận, ôm chặt cô bé vào lòng, điên cuồng chọc lét, “Tiểu yêu tinh này, sớm muộn có một ngày ta giết ngươi!”
Cô bé bị mẹ trừng phạt, cười khanh khách không ngừng.
“Như vậy, nói ta nghe, lộc huyết tỷ sử dụng có hiệu quả không?”
Nam Cung Xuân Yến bĩu môi, buồn bã đáp “Không “
“Hả?” cô nương áo lam kinh ngạc, đập bàn kêu lên “Tỷ đừng nói cho ta tiểu tử kia cả một người cũng không đụng tới !”
Nam Cung Xuân Yến gật đầu.”Trước khi động phòng hắn đã ngất xỉu”
“Ối, trời ạ!” cô nương áo lam ôm đầu, hận không thể khóc rống lên.
Nàng thương hại kêu lên “Nên biết rằng, bốn người đó đều là đại mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Phượng Hoàng thành ! Vậy mà một người hắn cũng không đụng tới, liền thản nhiên ngất đi! Vậy chẳng phải quá không nể mặt họ? Còn có mấy chén lộc huyết, không phải đều uổng phí ư ? thật tội nghiệp Mai hoa lộc (3)..!”
Nghe nàng nói càng lúc càng đi quá xa, Nam Cung Xuân Yến vội chuyển đề tài.” Xuân Hoa muội muội, ta nghĩ, bây giờ không phải lúc muội nên quan tâm mỹ nhân cùng Mai hoa lộc “
“Đừng gọi ta Xuân Hoa!” Cô nương áo lam đột nhiên nổi giận, nóng nảy hét lên.
“Được rồi, Hoa Hoa muội muội” Rốt cuộc cũng làm cô nương áo lam chú ý sang chuyện khác , buồn phiền trong lòng nàng vơi đi không ít.
Lúc này cô bé đã ăn xong miếng bánh , chạy lại kêu “Hoa..Hoa hoa..”
“Ngươi chán sống rồi sao!” cô nương áo lam nổi điên lên, định đánh cô bé một cái.
Thế nhưng cô bé sớm có chuẩn bị, ngay tức khắc chui đầu vào lòng Nam Cung Xuân Yến, thân hình nho nhỏ giả vờ run rẩy, kêu lên “Dì, sợ quá! Mẹ, hung bạo!”
“Tiểu nha đầu kia, không được giả vờ, trở về đây cho ta!” cô nương áo lam nhanh chóng tóm con bé trở lại, giận dữ hét “Còn lần nữa đổ thêm dầu vào lửa , có tin ta cho cái mông ngươi nở hoa?” Đấu không lại tỷ, nhưng không tin ngay cả tiểu nha đầu này ta đối phó không được! Cô nương áo lam tự nhủ.
Nghe giọng nói đã chuyển biến nguy hiểm, cô bé lập tức thay đổi thái độ, nắm vạt áo mẫu thân. Đôi mắt to tròn ngấn nước, khuôn mặt đáng yêu cạ cạ lên cổ nàng, sau đó ngẩng mặt lên nói “Mẹ, Phù nhi ngoan, nghe lời!”
“Bây giờ mới biết sai” cô nương áo lam nguôi giận, ôm chặt cô bé vào lòng, điên cuồng chọc lét, “Tiểu yêu tinh này, sớm muộn có một ngày ta giết ngươi!”
Cô bé bị mẹ trừng phạt, cười khanh khách không ngừng.
/118
|