Tống Tu Văn cũng không thường xuyên đến chỗ này, dù sao cậu đi làm cũng không đi đường này, đi làm tan làm đi ăn, cuối tuần còn phải đi thăm ông ngoại, nếu không thì đi phòng tập thể hình, căn bản sẽ không có thời gian rảnh đi Starburks.
Tần Thời là lần thứ hai đến đây, thứ nhất anh là ông chủ nhỏ, mỗi ngày bận trong bận ngoài căn bản không có thời gian rảnh, thứ hai là những chỗ này đều không phải chuyên cung cấp đồ ăn, cho nên không vào được mắt xanh của anh.
“Anh bán cái gì vậy?” Tống Tu Văn nghe được lời của anh thuận tiện hỏi một câu.
“Ừm… Anh là bán đồ trang trí nội thất, hiện tại tương đối nhiều người mua nhà kết hôn…” Tần Thời sờ chóp mũi, kỳ thật từ mười năm trước giá nhà tăng lên liên tục, mua nhà để ở trọn nửa đời người cũng không phải số ít. Nhà có người mua, mua xong kết hôn tất nhiên cần lắp đặt trang trí, cao trung anh liền có suy nghĩ này, nhưng việc học cao trung rất nhiều, mãi đến khi học đại học mời có cơ hội làm.
Thật ra nghe vậy Tống Tu Văn rất kinh ngạc, nguyên bản cậu cho rằng Tần Thời là bán mấy cái linh kiện máy tinh hay gì đó… Được rồi, cậu cũng không biết tại sao mình có suy nghĩ này, làm sao cũng không nghĩ ra anh ta là bán mấy loại thiết bị này.
Tống Tu Văn là thiết kế nội thất, quen thuộc với rất nhiều vật dụng, gần đây mua nhà có thể lên bảy tám chục vạn, thế nhưng tiền mua vật dụng cũng cần bốn năm mươi vạn, phân nửa là tiền vật dụng, nửa là tiền nhân công.
Như đã nói qua, cậu là thiết kế nội thất, Tần Thời bán dụng cụ trang trí, ba cậu là công ty trang trí, này đúng là người một nhà mà, chậc chậc.
Tống Tu Văn bị suy nghĩ “người một nhà” của mình chọc cười, bát tự còn chưa đối, cậu nghĩ cũng hơi xa rồi.
“Lát nữa ăn cơm xong em có bận gì không?” Tần Thời ăn hai khối bánh ngọt đã cảm thấy có chút ngấy rồi, nhìn biểu tình Tống Tu Văn dường như cũng không quá thích đồ ngọt, anh âm thầm ghi nhớ.
Tống Tu Văn mượn Bánh Bao để che giấu bản thân đang hồi hộp, nghe anh hỏi như vậy thì ngầng đầu lên, đối diện đôi mắt kia khiến vành tai không khỏi nóng lên, vội khụ một tiếng nói: “Mới ăn sáng xong thôi, bữa trưa còn chưa biết nữa.”
“…Em thích đồ cay Tứ Xuyên không?” Tần Thời hỏi.
“Ừm.” Tống Tu Văn gật đầu
“Lát nữa chúng ta đi ăn đồ cay Tứ Xuyên, ăn xong… em còn muốn đi đâu”
Vừa mới hỏi bữa trưa xong có rảnh không, sao bây giờ thành bữa trưa xong đi đâu đây?
Tống Tu Văn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, Tần Thời vẫn giữ bộ dáng động vật vô hại, Tống Tu Văn chớp mắt, anh cũng chớp mắt theo, biểu tình kia muốn vô tội bao nhiêu có bấy nhiêu vô tội.
“Meo meo…” Bánh Bao thấy chủ nhân nhà mình cùng anh đẹp trai nhìn nhau đắm đuối, còn không cho nó ăn gì, không vui kêu một tiếng.
Tống Tu Văn lập tức tiếp tục đút đồ ăn cho nó, lại nói: “Em cũng không biết đi đâu, anh có nơi nào đề cử không?”
“Nhà anh.” Tần Thời lập tức trả lời.
“…Nhà anh?” Tống Tu Văn muốn ngoáy lỗ tai mình, bọn họ mới vừa quen biết thôi, tên này cư nhiên nói đi qua nhà hắn, lẽ nào tên này là mặt người dạ thú?
“Anh không có ý đó, em đừng hiểu lầm!” Tần Thời thấy biểu tình Tống Tu Văn lập tức ý thức được là mình lỡ mồm, hơn nữa vừa mới gặp đã nói muốn đưa người ta về nhà, cũng quá mức gấp rồi.
Tống Tu Văn nhìn anh có chút đề phòng.
Tần Thời luống cuống, vội vàng giải thích: “Anh thực sự không có ý gì khác, anh có thể thề với trời!” Nói xong còn giơ ba ngón tay lên, giống như thật là thề với trời vậy.
Nếu như đổi thành người khác, Tống Tu Văn đã cảm thấy tên đó nhất định bụng dạ khó lường rồi, nhưng bây giờ người này là Tần Thời, Tống Tu Văn cũng không từ cái bản mặt kia nhìn ra là tên lòng lang dạ sói… Người xấu cũng sẽ không đem hai chữ khốn kiếp viết trên mặt,
“Có câu giải thích là che giấu…” Tống Tu Văn chậm rãi nói.
Câu này khiến Tần Thời càng hoàng, huơ tay múa chân muốn nói cái gì, thế nhưng bị Tống Tu Văn hù một câu như vậy, cái gì cũng nói không nên lời.
Tống Tu Văn thừa nhận tính cách bản thân có chút xấu xa, Tần Thời như vậy không thể đùa hơn được. Cậu cố nén cười, sau đó đưa tay xoa đầu người đối diện, giống như xoa đầu chó con vậy….
Tần Thời há miệng nhìn cậu.
Tóc Tần Thời rất mềm, sợi tóc tương đốt mượt, màu sắc có chỗ không phải thuần đen, liền hỏi: “Anh nhuộm tóc?”
Tần Thời nhất thời không hiểu rõ ý tứ lời nói của Tống Tu Văn, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, ngơ ngác trả lời: “Tóc anh vốn là màu nâu sẫm, bất quá mẹ anh nghĩ ở trường nên cùng giống với bạn học, màu tóc có chút giống thiếu niên xấu, cho nên kêu anh nhuộm đen. Sau này quen rồi, lại nhuộm vài lần…”
“Anh rất nghe lời mẹ nha.” Tống Tu Văn cảm thấy nếu đổi thành con lai khác, sợ rằng sẽ rất vui vẻ vì màu tóc nâu của mình, tóc màu tự nhiên không cần nhuộm nha.
“Ừm…” Tần Thời sờ sờ chóp mũi, vẫn còn rất cẩn thận, bởi vì anh vẫn không rõ lắm Tống Tu Văn có còn chú ý vấn đề anh nói đến nhà mình hay không.
“Bất quá nhuộm tóc đối thân thể không tốt, sau này ít nhuộm lại, màu nâu cũng rất đẹp mà.” Tống Tu Văn nói.
“Lần sau anh không nhuộm nữa.” Tần Thời lập tức nói tiếp.
không biết có phải là lỗi giác của Tống Tu Văn hay không, Tần Thời nghe lời như vậy khiến cậu có lỗi giác như cô vợ nhỏ.
Qua một lúc sau, Tần Thời mới nói: “Trước đó anh thật không có suy nghĩ khác, chỉ là muốn em qua nhà anh cùng chơi game…”
Tống Tu Văn giật giật khóe miệng. “Chơi game?”
“…Đi dạo phố?” Tần Thời dè dặt hỏi, thế nhưng trong lòng anh lại có chút xoắn xuýt, anh đã rất lâu không có đi dạo phố rồi, vừa không có bạn bè nữ, đi dạo ở đâu anh cũng không biết kìa.
“Đã lâu không ra ngoài, phải đi ăn đi dạo chút, sau đó đi xem phim nhỉ?” Tống Tu Văn định ra lịch trình buổi chiều, cũng đang hỏi ý kiến Tần Thời.
Đề nghị của cậu tất nhiên Tần Thời vui vẻ đồng ý, anh còn đang lo không biết làm sao để ở riêng với Tống Tu Văn đây!
Tống Tu Văn nhìn đến Bánh Bao trên bàn, khe khẽ vuốt lông, nói: “Bằng không, trước đưa Bánh Bao về nhà đi?” Đem mèo nhỏ đi dạo phố rồi xem phim, dường như có chút không thích hợp.
Tần Thời vẫn như cũ không chút phản đối, khu nhà anh thuê cách chỗ này hai trạm xe buýt, đi về cũng không mất bao lâu, thế nhưng buổi chiều muốn đi dạo phố, cần bảo trì thể lực.
“Chân của em có thể đi thời gian dài không?” Tống Tu Văn đã quên chân cậu vừa khỏi, nhưng Tần Thời không quên.
Tống Tu Văn sửng sốt một chút trả lời: “Cũng không còn gì đáng lo, chúng ta đi ăn uống đi dạo, mệt thì ngồi nghỉ.”
“…Vậy cũng được.” Tần Thời nhìn bộ dáng ham ăn của cậu, cũng không muốn tạt nước lạnh vào cậu, cùng lắm Tống Tu Văn đi không nổi thì anh cõng cậu về.
Vì vậy, Tống Tu Văn theo Tần Thời đưa Bánh Bao về nhà, thuận tiện lên nhà Tần Thời ngồi khoảng mười phút.
Tần Thời cũng thuê một nhà đơn, trong phòng có mùi nước hoa, toàn bộ đồ dùng hằng ngày đều là hai người, trừ anh ra, còn có một em trai tạm thời ở phòng khách. Dụng cụ đơn giản nhà cửa ngăn nắp, thoạt nhìn không giống chỗ ở của hai người đàn ông trưởng thành.
Tống Tu Văn còn thấy trong thùng rác hai hộp mỳ cùng coffee gói, cậu rất muốn mở tủ lạnh ra nhìn, nhưng lần đầu tới nhà người khác nhìn đông nhìn tây như vậy có chút bất lịch sự, cậu không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Phòng ngủ Tần Thời có một laptop cùng một máy bàn, nghĩ đến nếu thật sự Tống Tu Văn muốn chơi game, bọn họ mỗi người một máy, không cần tranh chấp.
Khó được ngày gặp mặt, không đi dạo phố xem phim ăn uống, sao có thể tiếp tục ngâm mình trong trò chơi?
…
Cả một đường Tần Thời đều biển hiện rất cẩn thận, anh còn đang ảo não vấn đề nói về nhà, Tống Tu Văn không tiếp tục trọng tâm câu chuyện lúc trước, trái lại khiến anh càng thêm bất an. Trên thực tế, Tống Tu Văn đã sớm đem Tần Thời cùng mấy kẻ bụng dạ khó lường đánh dấu chéo.
…
Tống Tu Văn ở nhà dưỡng thương ba tháng, ba tháng này có Tống muội sành ăn hầu hạ cậu, cho nên ba tháng cũng đã đem miệng cậu nuôi đến tham ăn rồi. Tống muội thích đồ ăn ngon đồ ăn vặt, thường mang cho cậu nhiều loại đồ vặt, này cũng là nguyên nhân thật sự Tống Tu Văn muốn đi dạo phố đồ ăn.
Nổi danh nhất thành phố D là loại phố ăn vặt này, đồ ăn vặt từ Bắc đến Nam đều mua được ở đây, chính tông hoặc không chính tông, cả con đường đều bốc hương nghi ngút, dù cho đã ăn no, nghe được mùi hương này thì con sâu tham ăn cũng bị câu ra.
Tần Thời theo Tống Tu Văn chạy, Tống Tu Văn mua cái gì anh ăn cái đó, tuyệt không kiêng ăn, hơn nữa tên này rất thích ăn cay, đối đồ ngọt cũng không có quá lớn hứng thú, bất quá Tống Tu Văn cũng không thích đồ ngọt, cho nên không có mua.
Mười một giờ rưỡi bọn họ đến phố ăn vặt, Tần Thời nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy cũng đổi lại kế hoạch đi ăn món Tứ Xuyên, hai người liền ăn từ đầu phố đến cuối phố, mỗi loại mua một ít, không cần mua nhiều, đủ để thưởng thức là được, đặc biệt ngon thì mua nhiều hơn chút.
Sau hai tiếng, hai người đã no đến không đi nổi, trong tay còn cầm rất nhiều, liền tìm một cái ghế trống gần đấy ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Không nhìn ra, vậy mà em còn ăn nổi.” Tần Thì rất là cảm khái, đặc biết lúc Tống Tu Văn ăn cái gì, cho dù là mất hình tượng anh cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ đây chính là mình chứng cho câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Tần Thời bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
“Ừm… lúc ở nhà nhỏ em mỗi ngày đều mang rất nhiều đồ ăn cho em, béo lên không ít.” Sau đó cậu ăn tới nghiện, gần đây lượng cơm ăn đều lớn hơn, cứ thế đi xuống, hai khối cơ bụng của cậu bao giờ mới trở về đây.
Tần Thời nhìn eo cậu một chút, muốn đưa tay xoa bóp, lại sợ bị Tống Tu Văn cho rằng anh táy máy nên đành thôi.
“Em rất gầy mà, lại béo thêm chút.” Anh nói
Tống Tu Văn liếc tên kia một cái, “Hình như anh còn gầy hơn em.”
“Do anh cao, nên nhìn gầy thôi.” Tần Thời lập tức nói tiếp.
“Dáng người của em cũng không thấp.” Tống Tu Văn híp mắt một cái, nói câu này cậu có chút chột dạ, còn có chút nhức trứng. Bởi vì cậu cao 179.5, làm sao cũng không trèo lên được 180, quả thật tức chết cậu,
“Em cao bao nhiêu? 180 không?” Tần Thời không sợ chết hỏi.
Tống Tu Văn phóng một mắt đao, nghẹn một hơi nói: “Có!”
“Hắc, vậy em thấp hơn anh nha, anh cao 183.” Tần Thời lập tức vui vẻ, kỳ thật lúc đi bên cạnh Tống Tu Văn anh đã lén so qua chiều cao hai người, Tống Tu Văn thấp hơn anh một chút.
183… Tống Tu Văn tự nhủ có tin ta bây giờ chém nhà ngươi một khúc không?!
Tần Thời phản ứng có chút ngốc không phát hiện vấn đề chiều cao kích thích Tống Tu Văn, lại nói tiếp: “Bất quá đó là chiều cao ba năm trước, mấy năm nay vẫn còn cao thêm, có thể đã 185.”
“Anh là đang khoe hả?” Tống Tu Văn âm trầm hỏi.
Lúc này Tần Thời mới phát hiện không thích hợp, phu nhân nhà anh đối với vấn đề chiều cao rất là không vui, vì lý do an toàn, không cần lại kích thích đi.
“Ấy… em thích xem loại phim gì?” Cái vấn đề xưng hô này cũng làm anh khó nghĩ, gọi Tống Tu Văn đi, cũng quá mức mới lạ; gọi Tu Văn, bọn họ còn chưa quen đến mức này, gọi phu nhân, khẳng định bị cho rằng đang chiếm tiện nghi, rối rắm quá, như loại tên hai chữ của anh cũng thật có ưu thế.
Tống Tu Văn nhìn Tần Thời mang theo lấy lòng bộ dáng, không hiểu vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ “hẹn hò”.
Đi dạo phố, xem phim, không phải là cần thiết cho một buổi hẹn hò sao?
Hết chương 58.
Tần Thời là lần thứ hai đến đây, thứ nhất anh là ông chủ nhỏ, mỗi ngày bận trong bận ngoài căn bản không có thời gian rảnh, thứ hai là những chỗ này đều không phải chuyên cung cấp đồ ăn, cho nên không vào được mắt xanh của anh.
“Anh bán cái gì vậy?” Tống Tu Văn nghe được lời của anh thuận tiện hỏi một câu.
“Ừm… Anh là bán đồ trang trí nội thất, hiện tại tương đối nhiều người mua nhà kết hôn…” Tần Thời sờ chóp mũi, kỳ thật từ mười năm trước giá nhà tăng lên liên tục, mua nhà để ở trọn nửa đời người cũng không phải số ít. Nhà có người mua, mua xong kết hôn tất nhiên cần lắp đặt trang trí, cao trung anh liền có suy nghĩ này, nhưng việc học cao trung rất nhiều, mãi đến khi học đại học mời có cơ hội làm.
Thật ra nghe vậy Tống Tu Văn rất kinh ngạc, nguyên bản cậu cho rằng Tần Thời là bán mấy cái linh kiện máy tinh hay gì đó… Được rồi, cậu cũng không biết tại sao mình có suy nghĩ này, làm sao cũng không nghĩ ra anh ta là bán mấy loại thiết bị này.
Tống Tu Văn là thiết kế nội thất, quen thuộc với rất nhiều vật dụng, gần đây mua nhà có thể lên bảy tám chục vạn, thế nhưng tiền mua vật dụng cũng cần bốn năm mươi vạn, phân nửa là tiền vật dụng, nửa là tiền nhân công.
Như đã nói qua, cậu là thiết kế nội thất, Tần Thời bán dụng cụ trang trí, ba cậu là công ty trang trí, này đúng là người một nhà mà, chậc chậc.
Tống Tu Văn bị suy nghĩ “người một nhà” của mình chọc cười, bát tự còn chưa đối, cậu nghĩ cũng hơi xa rồi.
“Lát nữa ăn cơm xong em có bận gì không?” Tần Thời ăn hai khối bánh ngọt đã cảm thấy có chút ngấy rồi, nhìn biểu tình Tống Tu Văn dường như cũng không quá thích đồ ngọt, anh âm thầm ghi nhớ.
Tống Tu Văn mượn Bánh Bao để che giấu bản thân đang hồi hộp, nghe anh hỏi như vậy thì ngầng đầu lên, đối diện đôi mắt kia khiến vành tai không khỏi nóng lên, vội khụ một tiếng nói: “Mới ăn sáng xong thôi, bữa trưa còn chưa biết nữa.”
“…Em thích đồ cay Tứ Xuyên không?” Tần Thời hỏi.
“Ừm.” Tống Tu Văn gật đầu
“Lát nữa chúng ta đi ăn đồ cay Tứ Xuyên, ăn xong… em còn muốn đi đâu”
Vừa mới hỏi bữa trưa xong có rảnh không, sao bây giờ thành bữa trưa xong đi đâu đây?
Tống Tu Văn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, Tần Thời vẫn giữ bộ dáng động vật vô hại, Tống Tu Văn chớp mắt, anh cũng chớp mắt theo, biểu tình kia muốn vô tội bao nhiêu có bấy nhiêu vô tội.
“Meo meo…” Bánh Bao thấy chủ nhân nhà mình cùng anh đẹp trai nhìn nhau đắm đuối, còn không cho nó ăn gì, không vui kêu một tiếng.
Tống Tu Văn lập tức tiếp tục đút đồ ăn cho nó, lại nói: “Em cũng không biết đi đâu, anh có nơi nào đề cử không?”
“Nhà anh.” Tần Thời lập tức trả lời.
“…Nhà anh?” Tống Tu Văn muốn ngoáy lỗ tai mình, bọn họ mới vừa quen biết thôi, tên này cư nhiên nói đi qua nhà hắn, lẽ nào tên này là mặt người dạ thú?
“Anh không có ý đó, em đừng hiểu lầm!” Tần Thời thấy biểu tình Tống Tu Văn lập tức ý thức được là mình lỡ mồm, hơn nữa vừa mới gặp đã nói muốn đưa người ta về nhà, cũng quá mức gấp rồi.
Tống Tu Văn nhìn anh có chút đề phòng.
Tần Thời luống cuống, vội vàng giải thích: “Anh thực sự không có ý gì khác, anh có thể thề với trời!” Nói xong còn giơ ba ngón tay lên, giống như thật là thề với trời vậy.
Nếu như đổi thành người khác, Tống Tu Văn đã cảm thấy tên đó nhất định bụng dạ khó lường rồi, nhưng bây giờ người này là Tần Thời, Tống Tu Văn cũng không từ cái bản mặt kia nhìn ra là tên lòng lang dạ sói… Người xấu cũng sẽ không đem hai chữ khốn kiếp viết trên mặt,
“Có câu giải thích là che giấu…” Tống Tu Văn chậm rãi nói.
Câu này khiến Tần Thời càng hoàng, huơ tay múa chân muốn nói cái gì, thế nhưng bị Tống Tu Văn hù một câu như vậy, cái gì cũng nói không nên lời.
Tống Tu Văn thừa nhận tính cách bản thân có chút xấu xa, Tần Thời như vậy không thể đùa hơn được. Cậu cố nén cười, sau đó đưa tay xoa đầu người đối diện, giống như xoa đầu chó con vậy….
Tần Thời há miệng nhìn cậu.
Tóc Tần Thời rất mềm, sợi tóc tương đốt mượt, màu sắc có chỗ không phải thuần đen, liền hỏi: “Anh nhuộm tóc?”
Tần Thời nhất thời không hiểu rõ ý tứ lời nói của Tống Tu Văn, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, ngơ ngác trả lời: “Tóc anh vốn là màu nâu sẫm, bất quá mẹ anh nghĩ ở trường nên cùng giống với bạn học, màu tóc có chút giống thiếu niên xấu, cho nên kêu anh nhuộm đen. Sau này quen rồi, lại nhuộm vài lần…”
“Anh rất nghe lời mẹ nha.” Tống Tu Văn cảm thấy nếu đổi thành con lai khác, sợ rằng sẽ rất vui vẻ vì màu tóc nâu của mình, tóc màu tự nhiên không cần nhuộm nha.
“Ừm…” Tần Thời sờ sờ chóp mũi, vẫn còn rất cẩn thận, bởi vì anh vẫn không rõ lắm Tống Tu Văn có còn chú ý vấn đề anh nói đến nhà mình hay không.
“Bất quá nhuộm tóc đối thân thể không tốt, sau này ít nhuộm lại, màu nâu cũng rất đẹp mà.” Tống Tu Văn nói.
“Lần sau anh không nhuộm nữa.” Tần Thời lập tức nói tiếp.
không biết có phải là lỗi giác của Tống Tu Văn hay không, Tần Thời nghe lời như vậy khiến cậu có lỗi giác như cô vợ nhỏ.
Qua một lúc sau, Tần Thời mới nói: “Trước đó anh thật không có suy nghĩ khác, chỉ là muốn em qua nhà anh cùng chơi game…”
Tống Tu Văn giật giật khóe miệng. “Chơi game?”
“…Đi dạo phố?” Tần Thời dè dặt hỏi, thế nhưng trong lòng anh lại có chút xoắn xuýt, anh đã rất lâu không có đi dạo phố rồi, vừa không có bạn bè nữ, đi dạo ở đâu anh cũng không biết kìa.
“Đã lâu không ra ngoài, phải đi ăn đi dạo chút, sau đó đi xem phim nhỉ?” Tống Tu Văn định ra lịch trình buổi chiều, cũng đang hỏi ý kiến Tần Thời.
Đề nghị của cậu tất nhiên Tần Thời vui vẻ đồng ý, anh còn đang lo không biết làm sao để ở riêng với Tống Tu Văn đây!
Tống Tu Văn nhìn đến Bánh Bao trên bàn, khe khẽ vuốt lông, nói: “Bằng không, trước đưa Bánh Bao về nhà đi?” Đem mèo nhỏ đi dạo phố rồi xem phim, dường như có chút không thích hợp.
Tần Thời vẫn như cũ không chút phản đối, khu nhà anh thuê cách chỗ này hai trạm xe buýt, đi về cũng không mất bao lâu, thế nhưng buổi chiều muốn đi dạo phố, cần bảo trì thể lực.
“Chân của em có thể đi thời gian dài không?” Tống Tu Văn đã quên chân cậu vừa khỏi, nhưng Tần Thời không quên.
Tống Tu Văn sửng sốt một chút trả lời: “Cũng không còn gì đáng lo, chúng ta đi ăn uống đi dạo, mệt thì ngồi nghỉ.”
“…Vậy cũng được.” Tần Thời nhìn bộ dáng ham ăn của cậu, cũng không muốn tạt nước lạnh vào cậu, cùng lắm Tống Tu Văn đi không nổi thì anh cõng cậu về.
Vì vậy, Tống Tu Văn theo Tần Thời đưa Bánh Bao về nhà, thuận tiện lên nhà Tần Thời ngồi khoảng mười phút.
Tần Thời cũng thuê một nhà đơn, trong phòng có mùi nước hoa, toàn bộ đồ dùng hằng ngày đều là hai người, trừ anh ra, còn có một em trai tạm thời ở phòng khách. Dụng cụ đơn giản nhà cửa ngăn nắp, thoạt nhìn không giống chỗ ở của hai người đàn ông trưởng thành.
Tống Tu Văn còn thấy trong thùng rác hai hộp mỳ cùng coffee gói, cậu rất muốn mở tủ lạnh ra nhìn, nhưng lần đầu tới nhà người khác nhìn đông nhìn tây như vậy có chút bất lịch sự, cậu không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Phòng ngủ Tần Thời có một laptop cùng một máy bàn, nghĩ đến nếu thật sự Tống Tu Văn muốn chơi game, bọn họ mỗi người một máy, không cần tranh chấp.
Khó được ngày gặp mặt, không đi dạo phố xem phim ăn uống, sao có thể tiếp tục ngâm mình trong trò chơi?
…
Cả một đường Tần Thời đều biển hiện rất cẩn thận, anh còn đang ảo não vấn đề nói về nhà, Tống Tu Văn không tiếp tục trọng tâm câu chuyện lúc trước, trái lại khiến anh càng thêm bất an. Trên thực tế, Tống Tu Văn đã sớm đem Tần Thời cùng mấy kẻ bụng dạ khó lường đánh dấu chéo.
…
Tống Tu Văn ở nhà dưỡng thương ba tháng, ba tháng này có Tống muội sành ăn hầu hạ cậu, cho nên ba tháng cũng đã đem miệng cậu nuôi đến tham ăn rồi. Tống muội thích đồ ăn ngon đồ ăn vặt, thường mang cho cậu nhiều loại đồ vặt, này cũng là nguyên nhân thật sự Tống Tu Văn muốn đi dạo phố đồ ăn.
Nổi danh nhất thành phố D là loại phố ăn vặt này, đồ ăn vặt từ Bắc đến Nam đều mua được ở đây, chính tông hoặc không chính tông, cả con đường đều bốc hương nghi ngút, dù cho đã ăn no, nghe được mùi hương này thì con sâu tham ăn cũng bị câu ra.
Tần Thời theo Tống Tu Văn chạy, Tống Tu Văn mua cái gì anh ăn cái đó, tuyệt không kiêng ăn, hơn nữa tên này rất thích ăn cay, đối đồ ngọt cũng không có quá lớn hứng thú, bất quá Tống Tu Văn cũng không thích đồ ngọt, cho nên không có mua.
Mười một giờ rưỡi bọn họ đến phố ăn vặt, Tần Thời nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy cũng đổi lại kế hoạch đi ăn món Tứ Xuyên, hai người liền ăn từ đầu phố đến cuối phố, mỗi loại mua một ít, không cần mua nhiều, đủ để thưởng thức là được, đặc biệt ngon thì mua nhiều hơn chút.
Sau hai tiếng, hai người đã no đến không đi nổi, trong tay còn cầm rất nhiều, liền tìm một cái ghế trống gần đấy ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Không nhìn ra, vậy mà em còn ăn nổi.” Tần Thì rất là cảm khái, đặc biết lúc Tống Tu Văn ăn cái gì, cho dù là mất hình tượng anh cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ đây chính là mình chứng cho câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Tần Thời bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
“Ừm… lúc ở nhà nhỏ em mỗi ngày đều mang rất nhiều đồ ăn cho em, béo lên không ít.” Sau đó cậu ăn tới nghiện, gần đây lượng cơm ăn đều lớn hơn, cứ thế đi xuống, hai khối cơ bụng của cậu bao giờ mới trở về đây.
Tần Thời nhìn eo cậu một chút, muốn đưa tay xoa bóp, lại sợ bị Tống Tu Văn cho rằng anh táy máy nên đành thôi.
“Em rất gầy mà, lại béo thêm chút.” Anh nói
Tống Tu Văn liếc tên kia một cái, “Hình như anh còn gầy hơn em.”
“Do anh cao, nên nhìn gầy thôi.” Tần Thời lập tức nói tiếp.
“Dáng người của em cũng không thấp.” Tống Tu Văn híp mắt một cái, nói câu này cậu có chút chột dạ, còn có chút nhức trứng. Bởi vì cậu cao 179.5, làm sao cũng không trèo lên được 180, quả thật tức chết cậu,
“Em cao bao nhiêu? 180 không?” Tần Thời không sợ chết hỏi.
Tống Tu Văn phóng một mắt đao, nghẹn một hơi nói: “Có!”
“Hắc, vậy em thấp hơn anh nha, anh cao 183.” Tần Thời lập tức vui vẻ, kỳ thật lúc đi bên cạnh Tống Tu Văn anh đã lén so qua chiều cao hai người, Tống Tu Văn thấp hơn anh một chút.
183… Tống Tu Văn tự nhủ có tin ta bây giờ chém nhà ngươi một khúc không?!
Tần Thời phản ứng có chút ngốc không phát hiện vấn đề chiều cao kích thích Tống Tu Văn, lại nói tiếp: “Bất quá đó là chiều cao ba năm trước, mấy năm nay vẫn còn cao thêm, có thể đã 185.”
“Anh là đang khoe hả?” Tống Tu Văn âm trầm hỏi.
Lúc này Tần Thời mới phát hiện không thích hợp, phu nhân nhà anh đối với vấn đề chiều cao rất là không vui, vì lý do an toàn, không cần lại kích thích đi.
“Ấy… em thích xem loại phim gì?” Cái vấn đề xưng hô này cũng làm anh khó nghĩ, gọi Tống Tu Văn đi, cũng quá mức mới lạ; gọi Tu Văn, bọn họ còn chưa quen đến mức này, gọi phu nhân, khẳng định bị cho rằng đang chiếm tiện nghi, rối rắm quá, như loại tên hai chữ của anh cũng thật có ưu thế.
Tống Tu Văn nhìn Tần Thời mang theo lấy lòng bộ dáng, không hiểu vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ “hẹn hò”.
Đi dạo phố, xem phim, không phải là cần thiết cho một buổi hẹn hò sao?
Hết chương 58.
/75
|