- Tam tỷ, hai vị công tử khi nãy…
- Không phải chuyện gì cũng ba hoa được. Về phòng rồi nói.
Mỹ Tam liếc xéo tiểu muội cảnh cáo không nên nói nhiều. Nàng đóng cửa phòng sau khi thò đầu ra ngó ngang ngó dọc ngoài hành lang canh trừng xem có ai không.
- Tỷ nói dối như vậy cũng không ổn nếu chốc nữa Như Ý đi đâu về đụng mặt hai người họ thì cũng bị lộ thôi, tỷ giấu diếm thế nào được.
- Tùy duyên, hai người đó chuẩn bị đi ngay, cơ hội gặp sẽ không cao.
Nàng đắc ý phán một câu. Nếu bọn họ có duyên thì Như Ý đã xuất hiện tại bữa tối và mỹ nam đó đã tìm ra nàng rồi. Nàng quen biết Như Ý không lâu nhưng thừa sức biết được cô gái này chậm trễ giờ nào chứ hiếm khi chậm trễ vào giờ ăn. Hôm nay có người tìm nàng thì nàng “chuồn” đâu mất tiêu, ai biết được nàng có hay không thấy hai người kia nên chủ động tránh mặt thì sao.
- Tỷ thích chàng công tử áo trắng đó sao?
- Hai tên đó tên nào mà không mặc đồ trắng.
- Vị công tử có bức họa của Như Ý đó.
- Có lẽ.
- A, thật sao, muội sốc đó.
Mỹ Lục nhăn mặt rồi chu môi nhìn tỷ tỷ với ánh mắt trêu chọc. Tam tỷ tỷ xinh đẹp của nàng rốt cuộc cũng biết để vào mắt một tên nam nhân dù chỉ mới gặp hắn có lần đầu. Ai nha, nàng đâu ngờ tỷ tỷ lại thích kiểu nam nhân mặt mũi lạnh lùng hơn cả băng tuyết thế kia. Hắn đẹp trai thật đấy nhưng nam nhân gì mà hàn khí tỏa ra ngùn ngụt thấy ớn quá.
- Tỷ đề phòng Như Ý cướp mỹ nam của tỷ nên nói dối ư?
- Một phần thôi nhưng cái chính là Như Ý là cô gái kỳ lạ, tỷ còn muốn tìm hiểu nhiều về nàng ta một chút. Tài trị độc không cần dược của nàng thật là thế gian có một không hai.
- Nghĩa là tỷ muốn mời Như Ý gia nhập với chúng ta?
Mỹ Lục gật gù phán đoán. Không sai, kỳ nhân tài ba trị độc kiểu của Như Ý nếu mời được nàng làm đồng sự chỉ có lợi chứ không có hại. Có điều…
- Không chính xác lắm, muốn mời nàng phải biết được thân phận của nàng đã. Nàng ta là bạn hay là thù còn chưa rõ đâu. Muội cũng không chắc nàng có phải người của Huyền Băng Cung không mà, đúng không?
- Thế nên mới phải tìm cách giữ nàng lại bên chúng ta.
- Đúng, với lại…
Mỹ Tam dừng giữa lời nói, nàng muốn nói là Như Ý dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng. Giả sử Như Ý thật sự có ý đồ xấu với hai tỷ muội nàng nên mới ra tay cứu mạng rồi còn hào hứng đi chung. Thế thì nàng ta chỉ là giả dạng “mèo khóc chuột”, như vậy cứu mạng nàng cũng chỉ là một nước cờ nhỏ thôi. Nhưng mạng nàng dẫu sao vẫn là nàng ta cứu, có ơn thì phải trả đó là nguyên tắc rồi.
- Tỷ muốn nói Như Ý là ân nhân hay kẻ địch còn không rõ phải không? Nếu nàng thật sự là địch nhân thì tỷ cũng vẫn là nợ nàng một mạng.
- Đúng, hai vị công tử kia tìm nàng với mục đích gì chúng ta cũng không rõ. Nếu là kẻ thù của nàng vậy chúng ta giữ bí mật về nàng lại là đúng rồi. Nếu là bằng hữu của nàng thì chúng ta giấu nàng đi cũng là do nàng còn có tác dụng với chúng ta. Người không vì mình trời tru đất diệt mà.
- Tỷ tỷ nói ngang nói dọc gì thì vẫn xuôi chót lọt cả. Thật tài đó.
- Nếu không thì là tỷ tỷ của muội sao?
Nàng cười cốc nhẹ đầu đứa trẻ này. Nha đầu đã 16 tuổi rồi mà suy nghĩ, tính toán vẫn không cẩn trọng gì cả. Muội muội đi theo ta sát gót suốt ngày mà học hỏi chậm chạp quá.
Kẻ trong phòng im ắng không nói gì thêm, kẻ đu bám ngoài cửa sổ tê rần hết cả tay nhưng vẫn cố gắng muốn nghe lén thêm chút đỉnh (tên này là ai hen, các vị tự đoán đi).
Ngoại ô Văn Hoa thành có hai kẻ một già một trẻ, già đi trước trẻ lẽo đẽo theo sau. Lão già tuổi cao sức vẫn dồi dào, miệng cười tủm tỉm, tâm trạng đang sảng khoái không thể tốt hơn. Cô gái trẻ đẹp đi theo sát gót sức khỏe bình thường, mặt không vui vẻ, tâm trạng thì đang u ám như kẻ vừa bị trấn lột sạch sẽ. Dưới góc nhìn của nàng ta thì đúng là mình vừa xui xẻo bị “trấn lột”, mặc dù kẻ khác nhìn vào 10 người thì có đến 11 người cho rằng nàng ta “thừa nước đục thả câu” lợi dụng tính mạng của nạn nhân chỉ còn xác không còn hồn định “cuỗm” hết tài vật của người xấu số. Không may cho nàng là người xấu số đó lại không xấu số như nàng tưởng.
- Nha đầu, ngươi không phục sao?
- Lão gia gia thật tài giỏi, độc của ta dược tính cao ngất trời sao lão không xây xát gì thế hả?
- Ngươi đừng có thất vọng vào độc dược đó như thế, dược tính của nó đủ để người thường “lên đường” nếu không cứu kịp đấy.
Ta nói nó “nhãi nhép” là đối với bản thân ta thôi.
- Lão gia gia thật là cao thủ. Ta ngưỡng mộ.
Ta nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ. Cái xứ này có lắm thứ lạ thật, bản thân ta có Tiên ngọc có thể trị độc không cần dược đã tưởng là kỳ quái rồi, bây giờ nhân gian có người cũng có bản lĩnh chẳng thua kém. Lẽ nào còn có cặp Tiên ngọc thứ hai sao? Không đúng, nếu thế thì tên Phi mỗ kia đã nói cho ta biết rồi. Nhưng mà lão ta sao có thể uống hết một viên Thủy Băng Độc mà không trúng độc chứ? Theo lý thuyết sách vở giới thiệu thì nó được bào chế từ 36 loại cỏ độc nhất của vùng Khang San mà. Độc này dành để tra tấn mấy kẻ không mời mà cứ thích ra oai, hưởng ứng nhiệt nhiệt lời kêu gọi toàn giang hồ “thẳng tiến Khang San” chẳng may bị tóm gáy. Kẻ uống phải độc này toàn thân đau đớn đến xanh mặt nhưng không xỉu được vì ngứa ngáy, nếu không có thuốc giải chỉ trong một giờ sẽ “ra đi” trong kinh hãi. Nàng khi nãy chỉ định cho lão già này đau đớn khoảng nửa giờ thôi, sau khi hắn xuất tiền ra cho nàng thì sẽ giải độc cho hắn. Ai mà biết hắn không bị sao chỉ có nàng là vừa mất viên thuốc vừa chẳng lấy được đồng nào thôi. Lỗ to.
- Nha đầu định khi nào thì bái ta làm sư phụ hả? Khi nãy lẽ ra phải bắt ngươi bái lạy ta trong quán ăn rồi nhưng thôi, ngươi dễ thương xinh xắn thế này giữa chốn đông người quỳ bái ta mất công thiên hạ người ta tưởng ta già đầu rồi còn ăn hiếp con nít.
Còn không đúng sao, lão không chịu “xùy tiền” ra thì coi như là ăn hiếp ta rồi. Bái sư thì bái sư, mà muốn bái cũng phải biết ta bái ai chứ.
- Lão gia gia à, ta tên Chiêu Văn Như Ý.
- Tên hay đó.
- Vậy lão gia gia, ngài là ai vậy?
- Ta hả? Giang hồ nghĩa sĩ gọi ta thiên hạ đệ nhất Độc Xà Vương.
- Trời, cái tên gì nghe “kêu” quá vậy? Mà khoan, xà hả? Lão gia gia ngài hành nghề nuôi rắn rồi đem bán sao? Thảo nào ngài
chịu được độc dược của ta, woa lợi hại nha. Nuôi rắn cơ đấy, sao mà ta càng ngày càng nể lão thế này, rắn hả? Ta không thích rắn lắm đâu. Cái loài bò trườn đó chỉ…
Ta đang hùng dũng bước đi cũng đơ hết cả người phải từ từ quay lại nhìn nha đầu ngốc này. Ta là Độc Xà Vương, giang hồ đệ nhất dùng độc, danh vang bốn biển sao vào tai nhóc con này nó bỗng dưng liên tưởng với người nuôi rắn được nhỉ? Vẫn biết nha đầu ngươi kiến thức với người trong giang hồ rất hạn chế nhưng cũng không tệ đến mức đại danh của ta cũng không nghe chứ. Hèm, cái này phải huấn luyện lại mệt lắm đây.
- Nhân sĩ võ lâm gọi ta Độc Xà Vương không phải vì ta nuôi rắn. Lần đầu tiên có người nghe danh ta mà ra một cái kết luận buồn cười như ngươi.
- Sai sao? Nhưng được giang hồ gán cho cái tên oách vậy chắc cũng không phải tầm thường, ta bái ngươi làm sư phụ chắc tương lai cũng không quá mờ mịt.
Ta quỳ xuống vái lão già yêu quái ba lạy miệng gọi to sư phụ ra chiều tôn kính. Ta coi phim thấy người xưa bái sư đều phải vái sống như vậy, không nhớ rõ là vái mấy lạy nữa, thôi thì con số ba lạy ta cảm thấy hình như khá phổ biến thì phải, giống như tân lang và tân nương đối mặt lạy nhau. Nhất bái, mong lão già ngươi mau chết để hết tài sản thừa kế cho ta. Nhị bái, mong trời thương ta cho của thừa kế nhiều nhiều một chút, à không càng nhiều càng tốt. Tam bái mong cho lão già ngươi có tí tài truyền dạy hết cả cho ta, ta học một hiểu mười, mau vượt mặt ngươi để dễ dàng hạ độc thủ.
- Đồ nhi Như Ý xin ra mắt sư phụ, chúc sư phụ “phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn”. Xin người nhận của đồ nhi ba lạy.
- Ngoan, ngươi từ nay sẽ là đệ tử chân truyền của Ân Ân Tạ ta.
Thì ra tên của lão là Ân Ân Tạ, tên với người không thể nào tìm ra một mối liên kết dù là mỏng manh nhất. Lão là thiên hạ đệ nhất nuôi rắn, à không phải nuôi rắn, thiên hạ đệ nhất… cái gì đó liên quan đến rắn, nghe là biết không phải nhân vật tốt đẹp gì. Lão ta chắc là ăn no ở không, suốt ngày đi hạ độc người ta, kẻ thù trên giang hồ chắc xếp hàng kẻ trước dẫm đạp lên kẻ sau dài cả mấy ngàn cây số quá. Lão thì có thi ân với ai, tạ ân cho ai bao giờ chưa nhỉ, ta thật sự nghi ngờ đó. Ấy khoan đã, lão ta kết thù với cả thiên hạ, ta bây giờ làm đồ đệ của lão chẳng phải chân trước chân sau, ít nhất cũng bước một chân vào quan tài rồi sao. Ôi, tiền chưa thấy cắc bạc nào, hiểm họa đã như nước lũ ở đâu ào ào chuẩn bị trút xuống rồi. Mới nhậm chức Thánh nữ của tổ chức sát thủ, kẻ thù mặc định tự nhiên không đến con số 1 triệu cũng sấp sỉ 900 ngàn người rồi. Bây giờ làm đệ tử của lão già này lại rước thêm một mớ nữa. Tiền ơi là tiền, kiếm tiền thật là khổ sở quá đi. Mạng nhỏ của ta lấy ra đánh cược một vố lớn vậy hy vọng thu lại cũng kha khá tý, mong là thế.
- Sư phụ à, đồ nhi có sư huynh muội đồng môn gì không?
- Những kẻ muốn làm đệ tử của ta nhiều vô số kể nhưng ta chỉ nhận một mình nha đầu ngươi thôi đấy.
- Hân hạnh cho đồ nhi quá.
Chẹp, mức độ nguy hiểm lại tăng thêm một nấc, tưởng lão có nhiều nhiều đồ đệ một chút ta còn có kẻ đỡ tội chung, giờ có mỗi ta làm điểm ngắm… hèm hèm khổ rồi. Tiền ơi tiền, cưng quyến rũ nhưng mà cũng hiểm họa tiềm tàng quá. Ta mê em, ta si em chẳng lẽ lại là cái tội. Tham tiền không phải là một cái tội, phải không? Đúng, tham tiền không phải là một cái tội mà là rất rất …rất nhiều cái tội, trong đó cái tội lớn nhất là cái tội tham tiền. Ta vì em quyết dấn thân vào nguy hiểm, em phải chiếu cố ta một chút đấy, chảy vào túi ta nhiều thật nhiều vào.
- Bây giờ chúng ta đi về Độc Xà Cốc.
- Nhà của sư phụ ư? Đi xa không sư phụ? Đi bộ thế này thì đồ nhi chỉ sợ chết mất xác giữa đường mất.
- Đi bộ thì đến tết năm sau mới về đến. Đi xe ngựa chỗ nào qua sông thì ngồi thuyền. Ngươi biết cưỡi ngựa không?
- Chưa cưỡi bao giờ nhưng mà chắc là sẽ học nhanh thôi. Nhìn cũng không khó khăn gì lắm.
- Tốt, vậy thì sẽ không phải tốn khá nhiều thời gian đâu. Độ khoàng 2 tháng sẽ tới.
Hai tháng mới tới mà lão bảo không lâu đâu, ta bái lão làm sư là đúng đạo rồi. Ta chào thua lão hai tay hai chân phất cờ trắng đầu hàng vô điều kiện.
- Không phải chuyện gì cũng ba hoa được. Về phòng rồi nói.
Mỹ Tam liếc xéo tiểu muội cảnh cáo không nên nói nhiều. Nàng đóng cửa phòng sau khi thò đầu ra ngó ngang ngó dọc ngoài hành lang canh trừng xem có ai không.
- Tỷ nói dối như vậy cũng không ổn nếu chốc nữa Như Ý đi đâu về đụng mặt hai người họ thì cũng bị lộ thôi, tỷ giấu diếm thế nào được.
- Tùy duyên, hai người đó chuẩn bị đi ngay, cơ hội gặp sẽ không cao.
Nàng đắc ý phán một câu. Nếu bọn họ có duyên thì Như Ý đã xuất hiện tại bữa tối và mỹ nam đó đã tìm ra nàng rồi. Nàng quen biết Như Ý không lâu nhưng thừa sức biết được cô gái này chậm trễ giờ nào chứ hiếm khi chậm trễ vào giờ ăn. Hôm nay có người tìm nàng thì nàng “chuồn” đâu mất tiêu, ai biết được nàng có hay không thấy hai người kia nên chủ động tránh mặt thì sao.
- Tỷ thích chàng công tử áo trắng đó sao?
- Hai tên đó tên nào mà không mặc đồ trắng.
- Vị công tử có bức họa của Như Ý đó.
- Có lẽ.
- A, thật sao, muội sốc đó.
Mỹ Lục nhăn mặt rồi chu môi nhìn tỷ tỷ với ánh mắt trêu chọc. Tam tỷ tỷ xinh đẹp của nàng rốt cuộc cũng biết để vào mắt một tên nam nhân dù chỉ mới gặp hắn có lần đầu. Ai nha, nàng đâu ngờ tỷ tỷ lại thích kiểu nam nhân mặt mũi lạnh lùng hơn cả băng tuyết thế kia. Hắn đẹp trai thật đấy nhưng nam nhân gì mà hàn khí tỏa ra ngùn ngụt thấy ớn quá.
- Tỷ đề phòng Như Ý cướp mỹ nam của tỷ nên nói dối ư?
- Một phần thôi nhưng cái chính là Như Ý là cô gái kỳ lạ, tỷ còn muốn tìm hiểu nhiều về nàng ta một chút. Tài trị độc không cần dược của nàng thật là thế gian có một không hai.
- Nghĩa là tỷ muốn mời Như Ý gia nhập với chúng ta?
Mỹ Lục gật gù phán đoán. Không sai, kỳ nhân tài ba trị độc kiểu của Như Ý nếu mời được nàng làm đồng sự chỉ có lợi chứ không có hại. Có điều…
- Không chính xác lắm, muốn mời nàng phải biết được thân phận của nàng đã. Nàng ta là bạn hay là thù còn chưa rõ đâu. Muội cũng không chắc nàng có phải người của Huyền Băng Cung không mà, đúng không?
- Thế nên mới phải tìm cách giữ nàng lại bên chúng ta.
- Đúng, với lại…
Mỹ Tam dừng giữa lời nói, nàng muốn nói là Như Ý dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng. Giả sử Như Ý thật sự có ý đồ xấu với hai tỷ muội nàng nên mới ra tay cứu mạng rồi còn hào hứng đi chung. Thế thì nàng ta chỉ là giả dạng “mèo khóc chuột”, như vậy cứu mạng nàng cũng chỉ là một nước cờ nhỏ thôi. Nhưng mạng nàng dẫu sao vẫn là nàng ta cứu, có ơn thì phải trả đó là nguyên tắc rồi.
- Tỷ muốn nói Như Ý là ân nhân hay kẻ địch còn không rõ phải không? Nếu nàng thật sự là địch nhân thì tỷ cũng vẫn là nợ nàng một mạng.
- Đúng, hai vị công tử kia tìm nàng với mục đích gì chúng ta cũng không rõ. Nếu là kẻ thù của nàng vậy chúng ta giữ bí mật về nàng lại là đúng rồi. Nếu là bằng hữu của nàng thì chúng ta giấu nàng đi cũng là do nàng còn có tác dụng với chúng ta. Người không vì mình trời tru đất diệt mà.
- Tỷ tỷ nói ngang nói dọc gì thì vẫn xuôi chót lọt cả. Thật tài đó.
- Nếu không thì là tỷ tỷ của muội sao?
Nàng cười cốc nhẹ đầu đứa trẻ này. Nha đầu đã 16 tuổi rồi mà suy nghĩ, tính toán vẫn không cẩn trọng gì cả. Muội muội đi theo ta sát gót suốt ngày mà học hỏi chậm chạp quá.
Kẻ trong phòng im ắng không nói gì thêm, kẻ đu bám ngoài cửa sổ tê rần hết cả tay nhưng vẫn cố gắng muốn nghe lén thêm chút đỉnh (tên này là ai hen, các vị tự đoán đi).
Ngoại ô Văn Hoa thành có hai kẻ một già một trẻ, già đi trước trẻ lẽo đẽo theo sau. Lão già tuổi cao sức vẫn dồi dào, miệng cười tủm tỉm, tâm trạng đang sảng khoái không thể tốt hơn. Cô gái trẻ đẹp đi theo sát gót sức khỏe bình thường, mặt không vui vẻ, tâm trạng thì đang u ám như kẻ vừa bị trấn lột sạch sẽ. Dưới góc nhìn của nàng ta thì đúng là mình vừa xui xẻo bị “trấn lột”, mặc dù kẻ khác nhìn vào 10 người thì có đến 11 người cho rằng nàng ta “thừa nước đục thả câu” lợi dụng tính mạng của nạn nhân chỉ còn xác không còn hồn định “cuỗm” hết tài vật của người xấu số. Không may cho nàng là người xấu số đó lại không xấu số như nàng tưởng.
- Nha đầu, ngươi không phục sao?
- Lão gia gia thật tài giỏi, độc của ta dược tính cao ngất trời sao lão không xây xát gì thế hả?
- Ngươi đừng có thất vọng vào độc dược đó như thế, dược tính của nó đủ để người thường “lên đường” nếu không cứu kịp đấy.
Ta nói nó “nhãi nhép” là đối với bản thân ta thôi.
- Lão gia gia thật là cao thủ. Ta ngưỡng mộ.
Ta nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ. Cái xứ này có lắm thứ lạ thật, bản thân ta có Tiên ngọc có thể trị độc không cần dược đã tưởng là kỳ quái rồi, bây giờ nhân gian có người cũng có bản lĩnh chẳng thua kém. Lẽ nào còn có cặp Tiên ngọc thứ hai sao? Không đúng, nếu thế thì tên Phi mỗ kia đã nói cho ta biết rồi. Nhưng mà lão ta sao có thể uống hết một viên Thủy Băng Độc mà không trúng độc chứ? Theo lý thuyết sách vở giới thiệu thì nó được bào chế từ 36 loại cỏ độc nhất của vùng Khang San mà. Độc này dành để tra tấn mấy kẻ không mời mà cứ thích ra oai, hưởng ứng nhiệt nhiệt lời kêu gọi toàn giang hồ “thẳng tiến Khang San” chẳng may bị tóm gáy. Kẻ uống phải độc này toàn thân đau đớn đến xanh mặt nhưng không xỉu được vì ngứa ngáy, nếu không có thuốc giải chỉ trong một giờ sẽ “ra đi” trong kinh hãi. Nàng khi nãy chỉ định cho lão già này đau đớn khoảng nửa giờ thôi, sau khi hắn xuất tiền ra cho nàng thì sẽ giải độc cho hắn. Ai mà biết hắn không bị sao chỉ có nàng là vừa mất viên thuốc vừa chẳng lấy được đồng nào thôi. Lỗ to.
- Nha đầu định khi nào thì bái ta làm sư phụ hả? Khi nãy lẽ ra phải bắt ngươi bái lạy ta trong quán ăn rồi nhưng thôi, ngươi dễ thương xinh xắn thế này giữa chốn đông người quỳ bái ta mất công thiên hạ người ta tưởng ta già đầu rồi còn ăn hiếp con nít.
Còn không đúng sao, lão không chịu “xùy tiền” ra thì coi như là ăn hiếp ta rồi. Bái sư thì bái sư, mà muốn bái cũng phải biết ta bái ai chứ.
- Lão gia gia à, ta tên Chiêu Văn Như Ý.
- Tên hay đó.
- Vậy lão gia gia, ngài là ai vậy?
- Ta hả? Giang hồ nghĩa sĩ gọi ta thiên hạ đệ nhất Độc Xà Vương.
- Trời, cái tên gì nghe “kêu” quá vậy? Mà khoan, xà hả? Lão gia gia ngài hành nghề nuôi rắn rồi đem bán sao? Thảo nào ngài
chịu được độc dược của ta, woa lợi hại nha. Nuôi rắn cơ đấy, sao mà ta càng ngày càng nể lão thế này, rắn hả? Ta không thích rắn lắm đâu. Cái loài bò trườn đó chỉ…
Ta đang hùng dũng bước đi cũng đơ hết cả người phải từ từ quay lại nhìn nha đầu ngốc này. Ta là Độc Xà Vương, giang hồ đệ nhất dùng độc, danh vang bốn biển sao vào tai nhóc con này nó bỗng dưng liên tưởng với người nuôi rắn được nhỉ? Vẫn biết nha đầu ngươi kiến thức với người trong giang hồ rất hạn chế nhưng cũng không tệ đến mức đại danh của ta cũng không nghe chứ. Hèm, cái này phải huấn luyện lại mệt lắm đây.
- Nhân sĩ võ lâm gọi ta Độc Xà Vương không phải vì ta nuôi rắn. Lần đầu tiên có người nghe danh ta mà ra một cái kết luận buồn cười như ngươi.
- Sai sao? Nhưng được giang hồ gán cho cái tên oách vậy chắc cũng không phải tầm thường, ta bái ngươi làm sư phụ chắc tương lai cũng không quá mờ mịt.
Ta quỳ xuống vái lão già yêu quái ba lạy miệng gọi to sư phụ ra chiều tôn kính. Ta coi phim thấy người xưa bái sư đều phải vái sống như vậy, không nhớ rõ là vái mấy lạy nữa, thôi thì con số ba lạy ta cảm thấy hình như khá phổ biến thì phải, giống như tân lang và tân nương đối mặt lạy nhau. Nhất bái, mong lão già ngươi mau chết để hết tài sản thừa kế cho ta. Nhị bái, mong trời thương ta cho của thừa kế nhiều nhiều một chút, à không càng nhiều càng tốt. Tam bái mong cho lão già ngươi có tí tài truyền dạy hết cả cho ta, ta học một hiểu mười, mau vượt mặt ngươi để dễ dàng hạ độc thủ.
- Đồ nhi Như Ý xin ra mắt sư phụ, chúc sư phụ “phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn”. Xin người nhận của đồ nhi ba lạy.
- Ngoan, ngươi từ nay sẽ là đệ tử chân truyền của Ân Ân Tạ ta.
Thì ra tên của lão là Ân Ân Tạ, tên với người không thể nào tìm ra một mối liên kết dù là mỏng manh nhất. Lão là thiên hạ đệ nhất nuôi rắn, à không phải nuôi rắn, thiên hạ đệ nhất… cái gì đó liên quan đến rắn, nghe là biết không phải nhân vật tốt đẹp gì. Lão ta chắc là ăn no ở không, suốt ngày đi hạ độc người ta, kẻ thù trên giang hồ chắc xếp hàng kẻ trước dẫm đạp lên kẻ sau dài cả mấy ngàn cây số quá. Lão thì có thi ân với ai, tạ ân cho ai bao giờ chưa nhỉ, ta thật sự nghi ngờ đó. Ấy khoan đã, lão ta kết thù với cả thiên hạ, ta bây giờ làm đồ đệ của lão chẳng phải chân trước chân sau, ít nhất cũng bước một chân vào quan tài rồi sao. Ôi, tiền chưa thấy cắc bạc nào, hiểm họa đã như nước lũ ở đâu ào ào chuẩn bị trút xuống rồi. Mới nhậm chức Thánh nữ của tổ chức sát thủ, kẻ thù mặc định tự nhiên không đến con số 1 triệu cũng sấp sỉ 900 ngàn người rồi. Bây giờ làm đệ tử của lão già này lại rước thêm một mớ nữa. Tiền ơi là tiền, kiếm tiền thật là khổ sở quá đi. Mạng nhỏ của ta lấy ra đánh cược một vố lớn vậy hy vọng thu lại cũng kha khá tý, mong là thế.
- Sư phụ à, đồ nhi có sư huynh muội đồng môn gì không?
- Những kẻ muốn làm đệ tử của ta nhiều vô số kể nhưng ta chỉ nhận một mình nha đầu ngươi thôi đấy.
- Hân hạnh cho đồ nhi quá.
Chẹp, mức độ nguy hiểm lại tăng thêm một nấc, tưởng lão có nhiều nhiều đồ đệ một chút ta còn có kẻ đỡ tội chung, giờ có mỗi ta làm điểm ngắm… hèm hèm khổ rồi. Tiền ơi tiền, cưng quyến rũ nhưng mà cũng hiểm họa tiềm tàng quá. Ta mê em, ta si em chẳng lẽ lại là cái tội. Tham tiền không phải là một cái tội, phải không? Đúng, tham tiền không phải là một cái tội mà là rất rất …rất nhiều cái tội, trong đó cái tội lớn nhất là cái tội tham tiền. Ta vì em quyết dấn thân vào nguy hiểm, em phải chiếu cố ta một chút đấy, chảy vào túi ta nhiều thật nhiều vào.
- Bây giờ chúng ta đi về Độc Xà Cốc.
- Nhà của sư phụ ư? Đi xa không sư phụ? Đi bộ thế này thì đồ nhi chỉ sợ chết mất xác giữa đường mất.
- Đi bộ thì đến tết năm sau mới về đến. Đi xe ngựa chỗ nào qua sông thì ngồi thuyền. Ngươi biết cưỡi ngựa không?
- Chưa cưỡi bao giờ nhưng mà chắc là sẽ học nhanh thôi. Nhìn cũng không khó khăn gì lắm.
- Tốt, vậy thì sẽ không phải tốn khá nhiều thời gian đâu. Độ khoàng 2 tháng sẽ tới.
Hai tháng mới tới mà lão bảo không lâu đâu, ta bái lão làm sư là đúng đạo rồi. Ta chào thua lão hai tay hai chân phất cờ trắng đầu hàng vô điều kiện.
/90
|