Edit: Do Nguyen
Thái tử điện hạ văn võ song toàn, chuyện làm thơ đương nhiên là dễ như trở bàn tay, ngay cả nếu như hắn không biết làm thơ thì cũng có hàng dài người nối liền không dứt vui lòng giúp hắn. Nhưng các huynh đệ phủ An Quốc Công không dễ dàng để Thái tử đoạt mất tiểu muội, một bài thơ không thể làm khó hắn, thì hai bài, ba bài, làm đến khi nào cạn ý thơ mới thôi.
Thái tử điện hạ xanh mặt, hắn đâu có định thi Trạng Nguyên đâu, làm liên tiếp 5 bài thơ cũng vất vả lắm…
“Thôi được, coi như qua cửa”. An Thập Lang hậm hực nói, năm nay Thập Lang cũng sẽ tham gia khoa cử nên đương nhiên nhìn ra mấy bài thơ này đều do Thái tử tự làm, bởi phong cách thơ từ đầu đến cuối đều đồng nhất.
Thái tử mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm giờ đây giống như có hàng ngàn tia sáng chiếu rọi, chói lóa muốn mù mắt người khác, đặc biệt là các tiểu thư chưa xuất giá đều đỏ mặt thẹn thùng, nghĩ tới Thập Nhất Nương được gả cho người xuất chúng như Thái tử, các nàng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Làm một mạch năm bài thơ, Thái tử cũng thật có bản lĩnh”. Người xung quanh thảo luận nhiệt tình, bọn họ biết Thái tử võ nghệ cao cường, không ngờ trong bụng còn có văn thơ lai láng, quả thật là hồng phúc của Đại Hạ!
“không biết khi nào thì Thái tử nạp Trắc phi?” Các tiểu thư xung quanh tim như ngừng đập, càng cúi mặt e lệ, tưởng tượng đời này có thể được mài mực pha trà cho Thái tử thì có chết cũng cam lòng.
“Cũng chỉ có Thập Nhất Nương can đảm lấy Thái tử”. Diêu Tam Nương nói thầm, “Thái tử quá đẹp, muội nghĩ bất kì ai đứng bên người hắn đều trở nên lu mờ, không hiểu sao các tiểu thư kia cứ muốn gả cho hắn”.
Tăng thị thở dài nhìn nàng “Tam Nương nói như vậy chứng tỏ muội vẫn còn trẻ con lắm”.
Diêu Tam Nương cố ý ưỡn ngực ra phía trước, từ lúc dậy thì ngực của nàng phát triển vô cùng tốt “Muội đã là người lớn rồi”. Mẫu thân nàng vẫn hay nhìn ngực của nàng rồi nói thầm: thân hình Diêu Tam Nương còn thành thục hơn so với các tiểu thư 15 tuổi, có thể gả chồng được rồi.
Tăng thị mỉm cười “Thân thể lớn nhưng đầu óc cũng đâu có thông minh hơn bao nhiêu, muội phải tăng cường ăn thức ăn bổ não, à, Thập Nhất Nương làm món óc heo cũng ngon lắm”.
Bị ám chỉ “ngực to não ngắn”, Diêu Tam Nương không vui tí nào, “Con heo ngu như vậy, ăn não heo làm sao thông minh được”.
Tăng thị nói giọng lạnh tanh “Muội mà dám nói cái này trước mặt Thiên Bồng Nguyên Soái, nó sẽ khôngthèm nhìn mặt muội nữa”.
Diêu Tam Nương nghẹn lời “Trữ Bị Lương là trường hợp đặc biệt. Nó là con heo thông minh duy nhất trên đời. À đúng rồi, Trữ Bị Lương đâu?”
“đi Đông Cung rồi”. Tăng thị nói “Người trong kinh thành đều nói Trữ Bị Lương là con heo có phúc nhất, cho nên tổ phụ kêu Thập Nhất Nương đem nó đi Đông Cung, hy vọng nó sẽ mang phúc khí đến Đông Cung… Nhưng tỷ vẫn cảm thấy tổ phụ đang lo lắng Thập Nhất Nương không quen chỗ lạ nên mới bảo mang nó theo”.
Diêu Tam Nương cũng đồng ý “Trữ Bị Lương rất thông minh, đi theo Thập Nhất Nương là tốt nhất, Đông Cung to và lạ lẫm như vậy, nếu bên cạnh có chút gì quen thuộc vẫn yên tâm hơn… Nhiều khi muội nghi ngờ Trữ Bị Lương chính là Thiên Bồng Nguyên Soái trên trời đầu thai xuống hạ giới thật, nó rất nhanh nhạy, mọi người đều nói nó là thần vật phù hộ An Ngũ ca thăng quan”.
Vì năng lực phá án thần kỳ của An Ngũ Lang nên bây giờ hắn được thăng chức, được điều chuyển đến Hình Bộ, vừa đến Hình Bộ lại liên tục phá mấy cái trọng án, khắp kinh thành đều gọi hắn là “Thanh Thiên… Đại Mỹ Nhân”.
Tăng thị nhìn Diêu Tam Nương không nói nên lời “Ngũ Ca của muội dựa vào năng lực, không liên quan đến Thiên Bồng Nguyên Soái lắm đâu”. Lúc trước, nàng và Thập Nhất Nương cũng tò mò muốn chết, từng chạy tới hỏi An Ngũ Lang vì sao phá được nhiều trọng án như vậy, An Ngũ Lang gãi đầu mê mang nói “Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy có phạm nhân nào không vừa mắt, ta cứ nhìn bọn chúng chằm chằm, nhìn một hồi sẽ có linh tính mách bảo cho ta biết kẻ nào là thủ phạm”.
Tốt quá, chỉ nhìn thôi cũng có thể biết ai là thủ phạm, năng lực này quá mức thần kỳ. Nhưng bây giờ cũng tốt, An Ngũ Lang không còn là thị vệ của Ngũ Thành Binh Mã Tư, Trữ Bị Lương cũng không cần ngày ngày ra đường tuần tra chịu gió táp mưa sa nữa, cứ để nó đi theo Thập Nhất Nương đến Đông Cung làm linh vật cũng tốt.
Thập Nhất Nương được An Tam Lang cõng ra ngoài, nàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của ca ca, Thập Nhất Nương xúc động “Ca ca, muội còn nhớ năm muội sáu tuổi, muội không đi được, ca ca cũng cõng muội như thế này từ Uyển Thành về đến Trung Châu, lúc đó bọn người Hồ rất dã man nhưng muội không hề sợ hãi chút nào, bởi vì nằm trên lưng huynh rất an toàn, cả thế giới đã có huynh chống đỡ”.
An Tam Lang không muốn bước tiếp, làm sao bây giờ, hắn muốn mang tiểu muội trở về không gả nữa.
“Thập Nhất Nương, huynh có thể cõng muội cả đời, có chuyện gì không vui phải lập tức nói với huynh, huynh vĩnh viễn ở chỗ này chở che cho muội, cho dù đối địch với cả thế giới cũng không sao”.
Thập Nhất Nương vùi mặt vào lưng áo An Tam Lang, nàng kiên nhẫn không rơi nước mắt, nếu khôngkhuôn mặt sẽ biến thành mặt mèo.
Thập Nhất Nương ngồi lên kiệu, một đường dạo quanh kinh thành, Xuân Lan đi theo bên người nàng nhỏ giọng nói “Tiểu thư có nghe không? Người hai bên đường tập trung rất nhiều, mọi người đều muốn thấy mặt Thái tử điện hạ”.
Thập Nhất Nương lén nhấc khăn voan, có những người mặc đồ tân lang sẽ đỏ rực giống con cua lột, nhưng cũng có người dù có mặc bao tải cũng vẫn xinh đẹp phiêu diêu, vẻ đẹp của Thái tử cũng thế, không bao giờ bị quần áo làm cho lu mờ.
“Hạ Hà, ta đói, túi tiền đâu rồi?” Trước lúc lên kiệu hoa, nàng cố ý mang mấy cái túi tiền đựng thịt khô và bánh ngọt nhưng đều bị Xuân Lan lấy đi.
Hạ Hà cẩn thận đem túi tiền đưa vào kiệu “Tiểu thư, cẩn thận một chút, khi ăn đừng để lem son môi”.
Thập Nhất Nương cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, oán giận nói “Sao ít bánh quá vậy, lúc nãy ta bỏ vào mấy cái luôn mà”.
“không được ăn nhiều”. Xuân Lan khuyên nhủ “Mọi người hôm nay đều chú ý tân nương, tiểu thư chịu khó một chút”. Phòng tân hôn vì muốn may mắn nên không để cái bô trong phòng, lỡ ăn nhiều bị đau bụng không có chỗ “giải quyết”, lúc đó loạn lên sẽ bị mang “tiếng xấu muôn đời”.
Thập Nhất Nương cảm giác trên đầu mình ít nhất cũng phải hai – ba mươi cân, trầm mặc, đúng là rất bất tiện, nhớ đến việc kết hôn ở hiện đại cực kỳ thoải mái, ít nhất tân nương không cần phải nhịn “giải quyết đầu ra”.
Cuối cùng cũng đến lúc đưa vào động phòng, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi ở mép giường hào hứng hỏi Xuân Lan “Ta ăn được chưa? Có thể đem mũ phượng trên đầu gỡ xuống luôn không?” Đội cái này cảm giác như càng lúc càng bị lùn thêm.
Giọng Xuân Lan lạnh tanh “Nhịn xuống, phải chờ Thái tử vén khăn voan”. Có tân nương nào lại tự mình gỡ khăn voan, rất không may mắn.
Thập Nhất Nương tức muốn chảy nước mắt, nàng kiên nhẫn cả một ngày rồi, mũ phượng Thái tử phi là do Tông Nhân Phủ đưa đến, làm theo quy định nên có giá trị ngàn vàng khiến người người hâm mộ, nhưng đối với Thập Nhất Nương, cảm giác duy nhất là: Nặng, quá nặng!
“Trữ Bị Lương thế nào? Có tốt không?” Thập Nhất Nương nhắc đi nhắc lại, “Đông Cung không có người nào thân quen với nó, nó sẽ hoảng sợ”.“Tiểu thư… à không, Thái tử phi không cần lo” Hạ Hà an ủi “Đông Mai vẫn luôn bên cạnh nó”.
“Tốt rồi, ta thật hâm mộ Trữ Bị Lương, giờ này chắc nó đã được ăn uống no đủ, còn ta lại khổ sở thế này, cái đầu còn nặng trịch nữa chớ”.
Xuân Lan nhanh nhẹn đem một miếng thịt khô đến an ủi Thập Nhất Nương, cứ cách một thời gian sẽcho nàng một miếng thịt khô nhỏ, như vậy mới làm dịu lòng Thập Nhất Nương được.
Lão ma ma trong phủ Thái tử nhìn thấy, thở dài, Thái tử phi vẫn còn là cô bé con, các lão ma ma như bà phải chiếu cố Thái tử phi hơn mới được.
không biết đã qua bao lâu, Xuân Lan đột nhiên nói “Tiểu thư, có người tới, nhớ phải giả vờ e lệ ngượng ngùng”. Xuân Lan thật sự không yên tâm, nói thêm “không có dính thịt vụn trên miệng chứ? Lau lau đi, chú ý không được làm lem son môi”.
một đám người lao xao tiến vào, âm thanh không nhỏ, Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn đôi chân to dưới đất, giây tiếp theo, khăn voan che mặt cả ngày cũng đã bị vén lên, nàng chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt Thái tử đang ngơ ngẩn say mê.
“Ôi… tân nương đẹp quá”.
“Đẹp như tiên nữ hạ phàm”.
“Đẹp quá, phải trang điểm làm sao để xinh đẹp được như vậy?”
“Lúc ta thành thân bị trang điểm như hát tuồng, không ai nhận ra ta cả. Xấu kinh hãi quỷ thần, phu quân còn phải an ủi ta nữa kìa”. một phụ nữ nhớ tới khuôn mặt cô dâu thê thảm lúc trước của mình oán giận nói.
“Quả thật rất đẹp, nhưng tân nương này cũng to gan thật”.
“Ha ha, tân nương đang nhìn Thái tử điện hạ ngây người kìa”.
Xuân Lan tức muốn hộc máu, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương mới nhớ phải e lệ thẹn thùng, vội vã cúi đầu.
“Muội nghỉ ngơi trước nhé, ta đối phó với đám người bên ngoài”. Thái tử điện hạ cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng, hơi nóng phả phả vào tai nàng có cảm giác tê tê, Thập Nhất Nương đỏ mặt.
Đám người kéo nhau ra ngoài tiếp tục ăn uống, Thái tử kêu người tới giúp Thập Nhất Nương cởi bỏ trang phục tân nương, hầu hạ nàng tắm rửa.
“Cuối cũng đã được ăn rồi”. Thập Nhất Nương mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản, tắm rửa sạch sẽ nhìn đồ ăn ngon được dọn lên đầy bàn.
“Tiểu thư, chú ý hình tượng” Xuân Lan cố gắng nhắc nhở Thập Nhất Nương đang ăn uống ào ào giống như quỷ chết đói đầu thai.
“No quá”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ cái bụng nhỏ, đôi mắt nheo lại đầy thỏa mãn “Đồ ăn trong Đông Cung rất ngon, thật ngon, quá xá là ngon… Các ngươi không cần hầu hạ ta, lui xuống cả đi, ta chờ Thái tử được rồi”.
Nha hoàn hầu hạ nhìn về phía Xuân Lan xin ý kiến, Xuân Lan gật đầu đồng ý để các nàng ra ngoài.
“Xuân Lan, tỷ cũng nghỉ ngơi đi, còn mấy người Hạ Hà nữa, hôm nay mọi người đều mệt lắm rồi”.
Xuân Lan nhìn trời đêm, chắc Thái tử sẽ nhanh chóng quay về, các nàng cùng nhau ra khỏi phòng, khép hờ cánh cửa.
Trời càng lúc càng tối, Thập Nhất Nương chờ mãi chờ mãi, mơ hồ nghe được âm thanh truyền tới phía xa xa, chắc Thái tử không thể rời khỏi đám người kia được, nàng lắc lắc cái đầu đang buồn ngủ, đặt mông ngồi lên giường.
“Ơ… trên giường có cái gì đó?” Nàng tò mò nhấc chăn lên, phía dưới chăn là mấy loại đậu phộng, long nhãn, táo tàu…
Lúc Thái tử vào phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh tân nương đang ngồi bóc vỏ đậu phộng ăn, trênmặt đất toàn là vỏ long nhãn, hột táo tàu…
“Huynh về rồi à?” Thập Nhất Nương chột dạ đem đồ ăn trong tay giấu sau lưng.
“Mấy cái này đều có ngụ ý cả đó”. Thái tử trong mắt đều là ý cười nhìn tân nương của mình.
“Muội biết, là linh vật mang may mắn”. Thập Nhất Nương tròng mắt xoay chuyển “cho nên muội ăn chúng nó luôn, ăn vào bụng thì càng may mắn”.
Thái tử cười khẽ, “Phu nhân đã mong muốn như vậy, vi phu nhất định hết lòng giúp đỡ”. hắn bước đến ôm nàng, dịu dàng hôn lên.
“Khoan đã”. Thập Nhất Nương khẩn trương “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi, còn… còn… còn có… Huynh chưa tắm mà”.
Thái tử buông nàng ra, cầm hai ly rượu trên bàn “Ta tắm xong rồi, nếu không tin muội ngửi thử trênngười ta xem có mùi rượu không?”
Quả thật không có mùi rượu, Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ rồi cầm ly rượu trong tay Thái tử, vòng tay lấy nhau cùng uống cạn.
Ánh nến leo lét, Thái tử mỉm cười dịu dàng càng khiến hắn xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa hoa kiều diễm nhất trên đời chậm rãi nở rộ dưới ánh trăng… Thập Nhất Nương nhìn đến si mê, rượu đãuống xong lúc nào cũng không hay biết, nàng chỉ mang máng hình như là rượu trắng, đầu nàng choáng váng đê mê.
Lúc ánh nến hoàn toàn tắt, Thái tử hôn môi nàng, từ liếm láp cho đến nhiệt tình gặm cắn, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Thập Nhất Nương là: hình như lúc nãy ăn xong nàng vẫn chưa đánh răng, Thái tử hôn ngấu nghiến như vậy chứng tỏ miệng nàng không bị hôi, quá tốt!
Thái tử điện hạ văn võ song toàn, chuyện làm thơ đương nhiên là dễ như trở bàn tay, ngay cả nếu như hắn không biết làm thơ thì cũng có hàng dài người nối liền không dứt vui lòng giúp hắn. Nhưng các huynh đệ phủ An Quốc Công không dễ dàng để Thái tử đoạt mất tiểu muội, một bài thơ không thể làm khó hắn, thì hai bài, ba bài, làm đến khi nào cạn ý thơ mới thôi.
Thái tử điện hạ xanh mặt, hắn đâu có định thi Trạng Nguyên đâu, làm liên tiếp 5 bài thơ cũng vất vả lắm…
“Thôi được, coi như qua cửa”. An Thập Lang hậm hực nói, năm nay Thập Lang cũng sẽ tham gia khoa cử nên đương nhiên nhìn ra mấy bài thơ này đều do Thái tử tự làm, bởi phong cách thơ từ đầu đến cuối đều đồng nhất.
Thái tử mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm giờ đây giống như có hàng ngàn tia sáng chiếu rọi, chói lóa muốn mù mắt người khác, đặc biệt là các tiểu thư chưa xuất giá đều đỏ mặt thẹn thùng, nghĩ tới Thập Nhất Nương được gả cho người xuất chúng như Thái tử, các nàng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Làm một mạch năm bài thơ, Thái tử cũng thật có bản lĩnh”. Người xung quanh thảo luận nhiệt tình, bọn họ biết Thái tử võ nghệ cao cường, không ngờ trong bụng còn có văn thơ lai láng, quả thật là hồng phúc của Đại Hạ!
“không biết khi nào thì Thái tử nạp Trắc phi?” Các tiểu thư xung quanh tim như ngừng đập, càng cúi mặt e lệ, tưởng tượng đời này có thể được mài mực pha trà cho Thái tử thì có chết cũng cam lòng.
“Cũng chỉ có Thập Nhất Nương can đảm lấy Thái tử”. Diêu Tam Nương nói thầm, “Thái tử quá đẹp, muội nghĩ bất kì ai đứng bên người hắn đều trở nên lu mờ, không hiểu sao các tiểu thư kia cứ muốn gả cho hắn”.
Tăng thị thở dài nhìn nàng “Tam Nương nói như vậy chứng tỏ muội vẫn còn trẻ con lắm”.
Diêu Tam Nương cố ý ưỡn ngực ra phía trước, từ lúc dậy thì ngực của nàng phát triển vô cùng tốt “Muội đã là người lớn rồi”. Mẫu thân nàng vẫn hay nhìn ngực của nàng rồi nói thầm: thân hình Diêu Tam Nương còn thành thục hơn so với các tiểu thư 15 tuổi, có thể gả chồng được rồi.
Tăng thị mỉm cười “Thân thể lớn nhưng đầu óc cũng đâu có thông minh hơn bao nhiêu, muội phải tăng cường ăn thức ăn bổ não, à, Thập Nhất Nương làm món óc heo cũng ngon lắm”.
Bị ám chỉ “ngực to não ngắn”, Diêu Tam Nương không vui tí nào, “Con heo ngu như vậy, ăn não heo làm sao thông minh được”.
Tăng thị nói giọng lạnh tanh “Muội mà dám nói cái này trước mặt Thiên Bồng Nguyên Soái, nó sẽ khôngthèm nhìn mặt muội nữa”.
Diêu Tam Nương nghẹn lời “Trữ Bị Lương là trường hợp đặc biệt. Nó là con heo thông minh duy nhất trên đời. À đúng rồi, Trữ Bị Lương đâu?”
“đi Đông Cung rồi”. Tăng thị nói “Người trong kinh thành đều nói Trữ Bị Lương là con heo có phúc nhất, cho nên tổ phụ kêu Thập Nhất Nương đem nó đi Đông Cung, hy vọng nó sẽ mang phúc khí đến Đông Cung… Nhưng tỷ vẫn cảm thấy tổ phụ đang lo lắng Thập Nhất Nương không quen chỗ lạ nên mới bảo mang nó theo”.
Diêu Tam Nương cũng đồng ý “Trữ Bị Lương rất thông minh, đi theo Thập Nhất Nương là tốt nhất, Đông Cung to và lạ lẫm như vậy, nếu bên cạnh có chút gì quen thuộc vẫn yên tâm hơn… Nhiều khi muội nghi ngờ Trữ Bị Lương chính là Thiên Bồng Nguyên Soái trên trời đầu thai xuống hạ giới thật, nó rất nhanh nhạy, mọi người đều nói nó là thần vật phù hộ An Ngũ ca thăng quan”.
Vì năng lực phá án thần kỳ của An Ngũ Lang nên bây giờ hắn được thăng chức, được điều chuyển đến Hình Bộ, vừa đến Hình Bộ lại liên tục phá mấy cái trọng án, khắp kinh thành đều gọi hắn là “Thanh Thiên… Đại Mỹ Nhân”.
Tăng thị nhìn Diêu Tam Nương không nói nên lời “Ngũ Ca của muội dựa vào năng lực, không liên quan đến Thiên Bồng Nguyên Soái lắm đâu”. Lúc trước, nàng và Thập Nhất Nương cũng tò mò muốn chết, từng chạy tới hỏi An Ngũ Lang vì sao phá được nhiều trọng án như vậy, An Ngũ Lang gãi đầu mê mang nói “Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy có phạm nhân nào không vừa mắt, ta cứ nhìn bọn chúng chằm chằm, nhìn một hồi sẽ có linh tính mách bảo cho ta biết kẻ nào là thủ phạm”.
Tốt quá, chỉ nhìn thôi cũng có thể biết ai là thủ phạm, năng lực này quá mức thần kỳ. Nhưng bây giờ cũng tốt, An Ngũ Lang không còn là thị vệ của Ngũ Thành Binh Mã Tư, Trữ Bị Lương cũng không cần ngày ngày ra đường tuần tra chịu gió táp mưa sa nữa, cứ để nó đi theo Thập Nhất Nương đến Đông Cung làm linh vật cũng tốt.
Thập Nhất Nương được An Tam Lang cõng ra ngoài, nàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của ca ca, Thập Nhất Nương xúc động “Ca ca, muội còn nhớ năm muội sáu tuổi, muội không đi được, ca ca cũng cõng muội như thế này từ Uyển Thành về đến Trung Châu, lúc đó bọn người Hồ rất dã man nhưng muội không hề sợ hãi chút nào, bởi vì nằm trên lưng huynh rất an toàn, cả thế giới đã có huynh chống đỡ”.
An Tam Lang không muốn bước tiếp, làm sao bây giờ, hắn muốn mang tiểu muội trở về không gả nữa.
“Thập Nhất Nương, huynh có thể cõng muội cả đời, có chuyện gì không vui phải lập tức nói với huynh, huynh vĩnh viễn ở chỗ này chở che cho muội, cho dù đối địch với cả thế giới cũng không sao”.
Thập Nhất Nương vùi mặt vào lưng áo An Tam Lang, nàng kiên nhẫn không rơi nước mắt, nếu khôngkhuôn mặt sẽ biến thành mặt mèo.
Thập Nhất Nương ngồi lên kiệu, một đường dạo quanh kinh thành, Xuân Lan đi theo bên người nàng nhỏ giọng nói “Tiểu thư có nghe không? Người hai bên đường tập trung rất nhiều, mọi người đều muốn thấy mặt Thái tử điện hạ”.
Thập Nhất Nương lén nhấc khăn voan, có những người mặc đồ tân lang sẽ đỏ rực giống con cua lột, nhưng cũng có người dù có mặc bao tải cũng vẫn xinh đẹp phiêu diêu, vẻ đẹp của Thái tử cũng thế, không bao giờ bị quần áo làm cho lu mờ.
“Hạ Hà, ta đói, túi tiền đâu rồi?” Trước lúc lên kiệu hoa, nàng cố ý mang mấy cái túi tiền đựng thịt khô và bánh ngọt nhưng đều bị Xuân Lan lấy đi.
Hạ Hà cẩn thận đem túi tiền đưa vào kiệu “Tiểu thư, cẩn thận một chút, khi ăn đừng để lem son môi”.
Thập Nhất Nương cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, oán giận nói “Sao ít bánh quá vậy, lúc nãy ta bỏ vào mấy cái luôn mà”.
“không được ăn nhiều”. Xuân Lan khuyên nhủ “Mọi người hôm nay đều chú ý tân nương, tiểu thư chịu khó một chút”. Phòng tân hôn vì muốn may mắn nên không để cái bô trong phòng, lỡ ăn nhiều bị đau bụng không có chỗ “giải quyết”, lúc đó loạn lên sẽ bị mang “tiếng xấu muôn đời”.
Thập Nhất Nương cảm giác trên đầu mình ít nhất cũng phải hai – ba mươi cân, trầm mặc, đúng là rất bất tiện, nhớ đến việc kết hôn ở hiện đại cực kỳ thoải mái, ít nhất tân nương không cần phải nhịn “giải quyết đầu ra”.
Cuối cùng cũng đến lúc đưa vào động phòng, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi ở mép giường hào hứng hỏi Xuân Lan “Ta ăn được chưa? Có thể đem mũ phượng trên đầu gỡ xuống luôn không?” Đội cái này cảm giác như càng lúc càng bị lùn thêm.
Giọng Xuân Lan lạnh tanh “Nhịn xuống, phải chờ Thái tử vén khăn voan”. Có tân nương nào lại tự mình gỡ khăn voan, rất không may mắn.
Thập Nhất Nương tức muốn chảy nước mắt, nàng kiên nhẫn cả một ngày rồi, mũ phượng Thái tử phi là do Tông Nhân Phủ đưa đến, làm theo quy định nên có giá trị ngàn vàng khiến người người hâm mộ, nhưng đối với Thập Nhất Nương, cảm giác duy nhất là: Nặng, quá nặng!
“Trữ Bị Lương thế nào? Có tốt không?” Thập Nhất Nương nhắc đi nhắc lại, “Đông Cung không có người nào thân quen với nó, nó sẽ hoảng sợ”.“Tiểu thư… à không, Thái tử phi không cần lo” Hạ Hà an ủi “Đông Mai vẫn luôn bên cạnh nó”.
“Tốt rồi, ta thật hâm mộ Trữ Bị Lương, giờ này chắc nó đã được ăn uống no đủ, còn ta lại khổ sở thế này, cái đầu còn nặng trịch nữa chớ”.
Xuân Lan nhanh nhẹn đem một miếng thịt khô đến an ủi Thập Nhất Nương, cứ cách một thời gian sẽcho nàng một miếng thịt khô nhỏ, như vậy mới làm dịu lòng Thập Nhất Nương được.
Lão ma ma trong phủ Thái tử nhìn thấy, thở dài, Thái tử phi vẫn còn là cô bé con, các lão ma ma như bà phải chiếu cố Thái tử phi hơn mới được.
không biết đã qua bao lâu, Xuân Lan đột nhiên nói “Tiểu thư, có người tới, nhớ phải giả vờ e lệ ngượng ngùng”. Xuân Lan thật sự không yên tâm, nói thêm “không có dính thịt vụn trên miệng chứ? Lau lau đi, chú ý không được làm lem son môi”.
một đám người lao xao tiến vào, âm thanh không nhỏ, Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn đôi chân to dưới đất, giây tiếp theo, khăn voan che mặt cả ngày cũng đã bị vén lên, nàng chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt Thái tử đang ngơ ngẩn say mê.
“Ôi… tân nương đẹp quá”.
“Đẹp như tiên nữ hạ phàm”.
“Đẹp quá, phải trang điểm làm sao để xinh đẹp được như vậy?”
“Lúc ta thành thân bị trang điểm như hát tuồng, không ai nhận ra ta cả. Xấu kinh hãi quỷ thần, phu quân còn phải an ủi ta nữa kìa”. một phụ nữ nhớ tới khuôn mặt cô dâu thê thảm lúc trước của mình oán giận nói.
“Quả thật rất đẹp, nhưng tân nương này cũng to gan thật”.
“Ha ha, tân nương đang nhìn Thái tử điện hạ ngây người kìa”.
Xuân Lan tức muốn hộc máu, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương mới nhớ phải e lệ thẹn thùng, vội vã cúi đầu.
“Muội nghỉ ngơi trước nhé, ta đối phó với đám người bên ngoài”. Thái tử điện hạ cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng, hơi nóng phả phả vào tai nàng có cảm giác tê tê, Thập Nhất Nương đỏ mặt.
Đám người kéo nhau ra ngoài tiếp tục ăn uống, Thái tử kêu người tới giúp Thập Nhất Nương cởi bỏ trang phục tân nương, hầu hạ nàng tắm rửa.
“Cuối cũng đã được ăn rồi”. Thập Nhất Nương mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản, tắm rửa sạch sẽ nhìn đồ ăn ngon được dọn lên đầy bàn.
“Tiểu thư, chú ý hình tượng” Xuân Lan cố gắng nhắc nhở Thập Nhất Nương đang ăn uống ào ào giống như quỷ chết đói đầu thai.
“No quá”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ cái bụng nhỏ, đôi mắt nheo lại đầy thỏa mãn “Đồ ăn trong Đông Cung rất ngon, thật ngon, quá xá là ngon… Các ngươi không cần hầu hạ ta, lui xuống cả đi, ta chờ Thái tử được rồi”.
Nha hoàn hầu hạ nhìn về phía Xuân Lan xin ý kiến, Xuân Lan gật đầu đồng ý để các nàng ra ngoài.
“Xuân Lan, tỷ cũng nghỉ ngơi đi, còn mấy người Hạ Hà nữa, hôm nay mọi người đều mệt lắm rồi”.
Xuân Lan nhìn trời đêm, chắc Thái tử sẽ nhanh chóng quay về, các nàng cùng nhau ra khỏi phòng, khép hờ cánh cửa.
Trời càng lúc càng tối, Thập Nhất Nương chờ mãi chờ mãi, mơ hồ nghe được âm thanh truyền tới phía xa xa, chắc Thái tử không thể rời khỏi đám người kia được, nàng lắc lắc cái đầu đang buồn ngủ, đặt mông ngồi lên giường.
“Ơ… trên giường có cái gì đó?” Nàng tò mò nhấc chăn lên, phía dưới chăn là mấy loại đậu phộng, long nhãn, táo tàu…
Lúc Thái tử vào phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh tân nương đang ngồi bóc vỏ đậu phộng ăn, trênmặt đất toàn là vỏ long nhãn, hột táo tàu…
“Huynh về rồi à?” Thập Nhất Nương chột dạ đem đồ ăn trong tay giấu sau lưng.
“Mấy cái này đều có ngụ ý cả đó”. Thái tử trong mắt đều là ý cười nhìn tân nương của mình.
“Muội biết, là linh vật mang may mắn”. Thập Nhất Nương tròng mắt xoay chuyển “cho nên muội ăn chúng nó luôn, ăn vào bụng thì càng may mắn”.
Thái tử cười khẽ, “Phu nhân đã mong muốn như vậy, vi phu nhất định hết lòng giúp đỡ”. hắn bước đến ôm nàng, dịu dàng hôn lên.
“Khoan đã”. Thập Nhất Nương khẩn trương “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi, còn… còn… còn có… Huynh chưa tắm mà”.
Thái tử buông nàng ra, cầm hai ly rượu trên bàn “Ta tắm xong rồi, nếu không tin muội ngửi thử trênngười ta xem có mùi rượu không?”
Quả thật không có mùi rượu, Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ rồi cầm ly rượu trong tay Thái tử, vòng tay lấy nhau cùng uống cạn.
Ánh nến leo lét, Thái tử mỉm cười dịu dàng càng khiến hắn xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa hoa kiều diễm nhất trên đời chậm rãi nở rộ dưới ánh trăng… Thập Nhất Nương nhìn đến si mê, rượu đãuống xong lúc nào cũng không hay biết, nàng chỉ mang máng hình như là rượu trắng, đầu nàng choáng váng đê mê.
Lúc ánh nến hoàn toàn tắt, Thái tử hôn môi nàng, từ liếm láp cho đến nhiệt tình gặm cắn, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Thập Nhất Nương là: hình như lúc nãy ăn xong nàng vẫn chưa đánh răng, Thái tử hôn ngấu nghiến như vậy chứng tỏ miệng nàng không bị hôi, quá tốt!
/161
|