Edit: Diệp Nhược Giai
Sau khi An Tam Lang bón cho muội muội uống hết chén cháo thì lại đưa muội muội đến chỗ của Nhị bá mẫu như mọi khi. Dạo gần đây Thập Nhất Nương không ầm ĩ đòi ăn thịt nữa, bởi vì cả nhà đều cùng ăn những đồ đạm bạc giống nàng. Ngay cả bữa sáng của hắn cũng đổi thành cháo và bánh bột ngô. Nhớ đến dáng vẻ vô cùng đáng yêu của Thập Nhất Nương khi nàng rối rắm kêu hắn quay về ăn bữa sáng như bình thường, An Tam Lang cảm thấy rất ấm áp.
Cầm theo bình nước nóng mà trước khi ra cửa muội muội đã rót đầy cho hắn, An Tam Lang không nhanh không chậm đi đến viện của Tư Đồ Tứ Lang, gã sai vặt ở đằng sau xòe ô đi theo. Trong tay hắn ôm một bình nước nóng dùng vải bông màu phấn hồng gói lại, đậm chất đáng yêu của nữ nhân, đáng lẽ phải khiến cho người khác cảm thấy quái dị. Nhưng ngược lại màu trắng của tuyết lại càng tôn lên khuôn mặt ngày xuân ấm áp của An Tam Lang, khiến người ta quên cả cái lạnh mùa đông, chỉ cảm thấy đây giống như một thiếu niên đang rong chơi trong vườn hoa hạnh tháng 3.
Khi bước vào trong phòng, cũng không thấy Tư Đồ Tứ Lang đi ra nghênh đón như mọi lần. An Tam Lang nhíu mày, nhìn ngó xung quanh, thấy Tư Đồ Tứ Lang đứng trước cửa sổ đang mở rộng, trông như một bức tượng. Từng bông tuyết mịn theo gió từ bên ngoài bay vào, chạm vào trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, vào đôi môi đỏ như máu cùa hắn, toát lên vẻ cô liêu mà diễm lệ, khiến người ngoài nhìn vào nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.
“Ám Nhất......” An Tam Lang nhíu mày, nói với Ám Nhất đang ẩn thân ở một bên: “Ngươi cũng không khuyên nhủ chủ nhân của ngươi, thời tiết này mà bị phong hàn thì cũng không phải là chuyện đùa.”
Ám Nhất thấy Tam Lang đến thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hành lễ rồi lui về phía sau. Có An Tam Lang ở đây, hắn nói một câu còn hơn bọn họ nói trăm câu, tâm tình của chủ nhân sẽ khá hơn.
“Người biết rồi sao?” Tuy là nghi vấn, nhưng trong lời nói của An Tam Lang lại mang theo khẳng định.
Tư Đồ Tứ Lang xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ phức tạp, “Đúng vậy, không ngờ Thuận vương thúc lại có thể chết như vậy.” Thuận vương gia là con út của hoàng gia gia, cũng là người con được sủng ái nhất.
“Sự tình càng ngày càng phức tạp. Chắc là Dung quý phi sẽ nổi điên lên, con đã chết thì cũng không thể trông cậy vào điều gì khác. Bây giờ nhất định là đang sốt ruột muốn báo thù. Mấy vị hoàng thúc của người sẽ càng tranh đấu tàn khốc hơn nữa.” An Tam Lang đóng cửa sổ, nhét bình nước nóng vào trong ngực hắn.
Tư Đồ Tứ Lang nhìn bình nước nóng màu hồng nhạt trên tay, tâm tình tốt hơn một chút, “Đây là Thập Nhất Nương làm phải không.”
An Tam Lang gật gật đầu nói, “Hiện tại người cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tình trạnh của Hoài vương không tệ như người tưởng tượng đâu. Chỉ cần mấy vị hoàng thúc kia của người chưa đấu xong, bọn họ sẽ không rảnh mà nghĩ đến sự tồn tại của phụ vương người. Lúc này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao người có trở lại kinh thành cũng không giúp được gì, cần gì phải gấp gáp.”
An Tam Lang có chút thương tiếc nhìn Tư Đồ Tứ Lang, có một vài người có tuổi thơ vô cùng ngắn ngủi, Tư Đồ Tứ Lang không thể nghi ngờ là một trong số đó.
Tư Đồ Tứ Lang thẫn thờ không thôi: “Cha ta bây giờ còn đang bị giam, mấy vị hoàng thúc của ta quả thật không có tâm tư mà đối phó với ông ấy. Ta biết phụ thân đặc biệt để cho ta rời kinh, mục đích chính không phải là vì quân phí, lại càng không phải vì huyết tham. Chẳng qua ông ấy sợ liên lụy đến ta, nghĩ nếu như thất bại thì ít ra còn có thế cứu được một mạng của ta......” Hắn biết phụ thân và An gia từng có giao thiệp với nhau mười mấy năm trước. Đưa quân phí chẳng qua cũng chỉ là danh nghĩa, quan trọng nhất chính là muốn thỉnh cầu An gia, nếu như ông ấy thất bại thì tha cho hắn một con đường sống mà thôi.
An Tam Lang thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Những chuyện này mặc dù không nói ra nhưng hắn hiểu. Hắn biết tuy rằng hiện nay An gia chuyên tâm đối phó người Hồ, nhưng vẫn ngầm hỗ trợ cho Hoài vương.
“Nếu bây giờ người hồi kinh thì cũng không được ích lợi gì. Không bằng đi tìm huyết tham trước, thân thể của Hoài vương chắc hẳn là cần đến nó.”
“Còn có đại ca ta.” Tư Đồ Tứ Lang lẳng lặng nói: “Đại ca của ta 3 năm trước bị đẩy vào trong hồ băng, lúc này cũng đang là thời điểm khó khăn nhất của huynh ấy.” Phụ thân và đại ca đều cần đến huyết tham, nhất là đại ca, phát tác càng ngày càng nghiêm trọng. Mùa đông năm ngoái không thể xuống giường. Năm nay nói không chừng lại càng thống khổ. Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể rời khỏi kinh thành vào lúc này cho được.
Cả nhà đều bị xui xẻo. Trước kia thì phụ thân bị đẩy vào trong hồ tuyết tan. Huynh trưởng càng thảm, vậy mà lại có thể bị ngã vào trong hồ kết băng. Hai người đều bị nhiễm hàn khí, nhất là đại ca của Tư Đồ Tứ Lang -- Tư Đồ Nhật Diệu. Nghe nói hiện tại chính là ốm đau liệt giường, khó trách Tư Đồ Tứ Lang vội vã tìm huyết tham như vậy.
3 năm trước? An Tam Lang chợt giật mình. Sao lại có thể khéo như vậy. 3 năm trước, vào cuối tháng 7, người Hồ xâm nhập, đúng là thời điểm bi thảm nhất của An gia. Tứ nhi tử của An nguyên soái, tức là Tứ thúc của hắn, cả nhà bị người Hồ giết, lúc ấy mẫu thân và Thập Nhất Nương lại trùng hợp đi bái phỏng Tứ thúc......
Theo như An Tam Lang phỏng đoán, An gia hẳn là không hề tiết lộ cho ai biết quan hệ giữa An gia và Hoài vương. 3 năm trước là khoảng thời gian bi thảm nhất của An gia, ốc còn không mang nổi mình ốc, nên sau khi Tư Đồ Nhật Diệu bị đẩy vào trong hồ băng, cũng phải mất thời gian rất lâu mới có người phát hiện......
An Tam Lang không dám suy nghĩ sâu hơn, an ủi Tư Đồ Tứ Lang nói, “Qua mười ngày nữa, chờ chúng ta chuẩn bị tốt rồi thì liền xuất phát. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được huyết tham.”
**************************
Gần đây Thập Nhất Nương chỉ có thể gặp An Tam Lang vào buổi sáng và buổi tối. Đúng rồi, còn cả Tư Đồ Tứ Lang thường xuyên đi sớm về muộn nữa, hai người thường cùng nhau đi ra ngoài không thấy tăm hơi. Với sự nhanh nhạy sắc bén của Thập Nhất Nương, nàng biết nhất định là bọn họ có chuyện gì giấu nàng.
“Ca ca.” Thập Nhất Nương nhìn An Tam Lang, có chút bất an, “Ca ca phải đến chiến trường sao?”
“Không phải.” An Tam Lang trầm ngâm một chút, quyết định nói cho muội muội biết một chút về chuyện hắn phải làm, “Ca ca tính tìm một loại thuốc, cùng đi với Tư Đồ Tứ Lang.”
Tư Đồ đại ca? Thập Nhất Nương gắt gao nắm lấy quần áo An Tam Lang, “Là tìm thuốc gì, rất nguy hiểm sao? Nếu không phải thì tại sao Tư Đồ đại ca lại muốn huynh hỗ trợ cơ chứ?”
An Tam Lang kinh sợ vì sự nhạy bén của muội muội, chỉ có thể càng cẩn thận hơn, nói, “Tìm thuốc đó cũng không phải quá nguy hiểm, chính là rất tốn thời gian. Trước kia ca ca từng tìm ra được thuốc này rồi.”
“Ca ca, huynh đừng gạt muội.” Thập Nhất Nương hoài nghi nhìn hắn: “Huyết tham nếu không khó tìm, sao muội lại chưa từng nghe nói qua. Bảo vật trời đất cỡ này, muốn tìm ra thì nhất định phải trả một cái giá không nhỏ.”
Mặt An Tam Lang không chút thay đổi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Muội đừng có giống như Thập Lang, xem mấy cái thoại bản viết toàn mấy chuyện nhảm nhí đó.”
“Sao huynh biết được?” Thập Nhất Nương vội vàng bịt miệng lại. Ca ca rất giảo hoạt, vậy mà lại lừa nàng nói ra.
An Tam Lang buồn bực, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn sao? Trong nhà đã có một lão Lục ngày ngày mộng tưởng hão huyền muốn viết thoại bản rồi, lại còn thêm Thập Lang hoang tưởng mình chính là anh hùng, đã vậy lại còn lôi theo dạy hư cả muội muội.
An Tam Lang trước khi đi ‘tiện tay’ lén lút cầm đi toàn bộ thoại bản của Thập Lang. Hừ, một quyển cũng không để lại, tránh cho lại lôi kéo Thập Nhất Nương hư hỏng theo.
********************
An Tam Lang rời đi hơn một tháng, Thập Nhất Nương cầm trên tay bình nước nóng ấm áp, bất an nhìn tuyết bên ngoài đang rơi to như lông ngỗng.
“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......”
Thập Nhất Nương phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhị bá mẫu. Nàng vội vàng cười hì hì với bà. Nhị bá mẫu đag cố gắng tự mình dạy chữ cho nàng, nàng làm như vậy là rất không tôn kính giáo viên.
Tôn thị có chút rầu rĩ. Không cần phải nói, Thập Nhất Nương nhất định rất lo lắng cho Tam Lang. Thậm chí bà cũng cảm thấy bất an. Thời tiết quỷ quái này, khiến bồ câu đưa tin cũng không bay nổi. Bây giờ một chút tin tức tình hình của Tam Lang cũng không có. So ra Du Thành còn khá hơn, ít nhất các bà năm thì mười họa, thi thoảng cũng có thể nhận được một ít tin tức, cũng có thể nhận được thư tay......
Thư? Trước mắt Tôn thị sáng ngời, “Thập Nhất Nương, bằng không chúng ta viết thư cho tổ phụ bọn họ đi.”
Thập Nhất Nương chìa chìa tiểu móng vuốt ra, “Nhị bá mẫu, Thập Nhất Nương không viết chữ được.” Thật ra tay nàng đã khôi phục khá lắm rồi, nhưng thời tiết rất lạnh, làm sao Tôn thị có thể chịu cho nàng viết chữ, lỡ tay đông lạnh hỏng mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tay Thập Nhất Nương vẫn còn chưa có hoàn toàn khỏe hẳn đâu.
Tôn thị cười, “Có ai bảo con phải viết đâu. Thập Lang, con tới giúp muội muội viết thư.”
Thập Lang đau khổ buông sách xuống. Kỳ thật hắn không hề thích viết thư cho cha hắn, cho Tam thúc cũng không thích. Mỗi lần nhận được thư gởi về, lão cha chỉ biết mệnh lệnh cho hắn phải chiếu cố mẫu thân, cũng uy hiếp hắn nếu như làm cho mẹ hắn rơi một giọt lệ thôi, lão cha sẽ khiến cho hắn rơi một cân thịt. Còn Tam thúc, trong thư sẽ chỉ hỏi hắn về Thập Nhất Nương, hôm nay ăn cái gì, làm cái gì, vui hay không vui… Cả một đám đều là cuồng nữ nhân. Thật hiếm hoi nhắc được tới hắn thì lại là một loạt tên sách, lại còn ác độc ra lệnh cưỡng chế, bảo hắn phải đọc xong trong vòng bao nhiêu ngày, càng tàn khốc hơn nữa là muốn hắn phải viết một bài tập làm văn phát biểu cảm nghĩ......
Mạng của hắn quả thực quá khổ quá đáng thương mà. Tiểu trắng mập muốn thở dài cũng không dám. Nếu không phải do tuổi hắn còn quá nhỏ, hắn thật đúng là muốn cùng ra chiến trường đánh nhau......
“Ra chiến trường?” Tôn thị không cho là đúng, mài mực cho hắn, “Một thân thịt béo như con, ra chiến trường để cho bọn người Hồ được bổ sung thêm dinh dưỡng sao?”
Thập Lang lại kháng nghị, “Mẹ, con gọi là phúc thịt, đừng lầm!”
Tôn thị vô cùng bất mãn nhìn con mình vừa tròn vừa trắng vừa mềm, không khác gì một nắm gạo nếp. Ngốc thì cũng thôi đi, nhưng thật tình là bà không hề muốn thừa nhận, một mỹ nhân mảnh khảnh như bà mà lại có thể nuôi ra một con heo con, mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ.
Thập Nhất Nương cũng phụ họa, thời tận thế nàng đã thấy rất nhiều người gầy hơn que tăm rồi, nên thẩm mỹ quan của nàng cũng vặn vẹo giống hệt như tiểu trắng mập vậy, “Nhị bá mẫu, con cảm thấy Thập Lang ca như vậy cực kỳ đẹp trai. Thời đại bây giờ người gầy nhiều lắm, người có phúc khí như Thập Lang ca thật sự rất hiếm nha.”
Tôn thị thở dài, đương nhiên lúc này bà còn chưa có nhận ra được thẩm mỹ quan của Thập Nhất Nương có vấn đề, chỉ coi bọn họ là huynh muội tình thâm.
“Bây giờ vẫn còn là đứa nhỏ, có béo một chút người ta sẽ không nói cái gì. Đến khi lớn rồi mà vẫn còn mang cái dáng người như vậy thì ai mà chịu gả cho đây......” Tôn thị lo xa.
Thập Lang không cho là đúng, “Con nhất định sẽ tìm được một tiểu thư biết thưởng thức một thân phúc thịt của con!”
Tôn thị không muốn để ý đến hắn, bảo Thập Nhất Nương đọc, Thập Lang viết thư. Bà cũng lấy ra giấy bút vụng trộm viết thư cho trượng phu, trong đó kèm theo vô số lời ngon tiếng ngọt.
Sau khi An Tam Lang bón cho muội muội uống hết chén cháo thì lại đưa muội muội đến chỗ của Nhị bá mẫu như mọi khi. Dạo gần đây Thập Nhất Nương không ầm ĩ đòi ăn thịt nữa, bởi vì cả nhà đều cùng ăn những đồ đạm bạc giống nàng. Ngay cả bữa sáng của hắn cũng đổi thành cháo và bánh bột ngô. Nhớ đến dáng vẻ vô cùng đáng yêu của Thập Nhất Nương khi nàng rối rắm kêu hắn quay về ăn bữa sáng như bình thường, An Tam Lang cảm thấy rất ấm áp.
Cầm theo bình nước nóng mà trước khi ra cửa muội muội đã rót đầy cho hắn, An Tam Lang không nhanh không chậm đi đến viện của Tư Đồ Tứ Lang, gã sai vặt ở đằng sau xòe ô đi theo. Trong tay hắn ôm một bình nước nóng dùng vải bông màu phấn hồng gói lại, đậm chất đáng yêu của nữ nhân, đáng lẽ phải khiến cho người khác cảm thấy quái dị. Nhưng ngược lại màu trắng của tuyết lại càng tôn lên khuôn mặt ngày xuân ấm áp của An Tam Lang, khiến người ta quên cả cái lạnh mùa đông, chỉ cảm thấy đây giống như một thiếu niên đang rong chơi trong vườn hoa hạnh tháng 3.
Khi bước vào trong phòng, cũng không thấy Tư Đồ Tứ Lang đi ra nghênh đón như mọi lần. An Tam Lang nhíu mày, nhìn ngó xung quanh, thấy Tư Đồ Tứ Lang đứng trước cửa sổ đang mở rộng, trông như một bức tượng. Từng bông tuyết mịn theo gió từ bên ngoài bay vào, chạm vào trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, vào đôi môi đỏ như máu cùa hắn, toát lên vẻ cô liêu mà diễm lệ, khiến người ngoài nhìn vào nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.
“Ám Nhất......” An Tam Lang nhíu mày, nói với Ám Nhất đang ẩn thân ở một bên: “Ngươi cũng không khuyên nhủ chủ nhân của ngươi, thời tiết này mà bị phong hàn thì cũng không phải là chuyện đùa.”
Ám Nhất thấy Tam Lang đến thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hành lễ rồi lui về phía sau. Có An Tam Lang ở đây, hắn nói một câu còn hơn bọn họ nói trăm câu, tâm tình của chủ nhân sẽ khá hơn.
“Người biết rồi sao?” Tuy là nghi vấn, nhưng trong lời nói của An Tam Lang lại mang theo khẳng định.
Tư Đồ Tứ Lang xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ phức tạp, “Đúng vậy, không ngờ Thuận vương thúc lại có thể chết như vậy.” Thuận vương gia là con út của hoàng gia gia, cũng là người con được sủng ái nhất.
“Sự tình càng ngày càng phức tạp. Chắc là Dung quý phi sẽ nổi điên lên, con đã chết thì cũng không thể trông cậy vào điều gì khác. Bây giờ nhất định là đang sốt ruột muốn báo thù. Mấy vị hoàng thúc của người sẽ càng tranh đấu tàn khốc hơn nữa.” An Tam Lang đóng cửa sổ, nhét bình nước nóng vào trong ngực hắn.
Tư Đồ Tứ Lang nhìn bình nước nóng màu hồng nhạt trên tay, tâm tình tốt hơn một chút, “Đây là Thập Nhất Nương làm phải không.”
An Tam Lang gật gật đầu nói, “Hiện tại người cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tình trạnh của Hoài vương không tệ như người tưởng tượng đâu. Chỉ cần mấy vị hoàng thúc kia của người chưa đấu xong, bọn họ sẽ không rảnh mà nghĩ đến sự tồn tại của phụ vương người. Lúc này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao người có trở lại kinh thành cũng không giúp được gì, cần gì phải gấp gáp.”
An Tam Lang có chút thương tiếc nhìn Tư Đồ Tứ Lang, có một vài người có tuổi thơ vô cùng ngắn ngủi, Tư Đồ Tứ Lang không thể nghi ngờ là một trong số đó.
Tư Đồ Tứ Lang thẫn thờ không thôi: “Cha ta bây giờ còn đang bị giam, mấy vị hoàng thúc của ta quả thật không có tâm tư mà đối phó với ông ấy. Ta biết phụ thân đặc biệt để cho ta rời kinh, mục đích chính không phải là vì quân phí, lại càng không phải vì huyết tham. Chẳng qua ông ấy sợ liên lụy đến ta, nghĩ nếu như thất bại thì ít ra còn có thế cứu được một mạng của ta......” Hắn biết phụ thân và An gia từng có giao thiệp với nhau mười mấy năm trước. Đưa quân phí chẳng qua cũng chỉ là danh nghĩa, quan trọng nhất chính là muốn thỉnh cầu An gia, nếu như ông ấy thất bại thì tha cho hắn một con đường sống mà thôi.
An Tam Lang thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Những chuyện này mặc dù không nói ra nhưng hắn hiểu. Hắn biết tuy rằng hiện nay An gia chuyên tâm đối phó người Hồ, nhưng vẫn ngầm hỗ trợ cho Hoài vương.
“Nếu bây giờ người hồi kinh thì cũng không được ích lợi gì. Không bằng đi tìm huyết tham trước, thân thể của Hoài vương chắc hẳn là cần đến nó.”
“Còn có đại ca ta.” Tư Đồ Tứ Lang lẳng lặng nói: “Đại ca của ta 3 năm trước bị đẩy vào trong hồ băng, lúc này cũng đang là thời điểm khó khăn nhất của huynh ấy.” Phụ thân và đại ca đều cần đến huyết tham, nhất là đại ca, phát tác càng ngày càng nghiêm trọng. Mùa đông năm ngoái không thể xuống giường. Năm nay nói không chừng lại càng thống khổ. Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể rời khỏi kinh thành vào lúc này cho được.
Cả nhà đều bị xui xẻo. Trước kia thì phụ thân bị đẩy vào trong hồ tuyết tan. Huynh trưởng càng thảm, vậy mà lại có thể bị ngã vào trong hồ kết băng. Hai người đều bị nhiễm hàn khí, nhất là đại ca của Tư Đồ Tứ Lang -- Tư Đồ Nhật Diệu. Nghe nói hiện tại chính là ốm đau liệt giường, khó trách Tư Đồ Tứ Lang vội vã tìm huyết tham như vậy.
3 năm trước? An Tam Lang chợt giật mình. Sao lại có thể khéo như vậy. 3 năm trước, vào cuối tháng 7, người Hồ xâm nhập, đúng là thời điểm bi thảm nhất của An gia. Tứ nhi tử của An nguyên soái, tức là Tứ thúc của hắn, cả nhà bị người Hồ giết, lúc ấy mẫu thân và Thập Nhất Nương lại trùng hợp đi bái phỏng Tứ thúc......
Theo như An Tam Lang phỏng đoán, An gia hẳn là không hề tiết lộ cho ai biết quan hệ giữa An gia và Hoài vương. 3 năm trước là khoảng thời gian bi thảm nhất của An gia, ốc còn không mang nổi mình ốc, nên sau khi Tư Đồ Nhật Diệu bị đẩy vào trong hồ băng, cũng phải mất thời gian rất lâu mới có người phát hiện......
An Tam Lang không dám suy nghĩ sâu hơn, an ủi Tư Đồ Tứ Lang nói, “Qua mười ngày nữa, chờ chúng ta chuẩn bị tốt rồi thì liền xuất phát. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được huyết tham.”
**************************
Gần đây Thập Nhất Nương chỉ có thể gặp An Tam Lang vào buổi sáng và buổi tối. Đúng rồi, còn cả Tư Đồ Tứ Lang thường xuyên đi sớm về muộn nữa, hai người thường cùng nhau đi ra ngoài không thấy tăm hơi. Với sự nhanh nhạy sắc bén của Thập Nhất Nương, nàng biết nhất định là bọn họ có chuyện gì giấu nàng.
“Ca ca.” Thập Nhất Nương nhìn An Tam Lang, có chút bất an, “Ca ca phải đến chiến trường sao?”
“Không phải.” An Tam Lang trầm ngâm một chút, quyết định nói cho muội muội biết một chút về chuyện hắn phải làm, “Ca ca tính tìm một loại thuốc, cùng đi với Tư Đồ Tứ Lang.”
Tư Đồ đại ca? Thập Nhất Nương gắt gao nắm lấy quần áo An Tam Lang, “Là tìm thuốc gì, rất nguy hiểm sao? Nếu không phải thì tại sao Tư Đồ đại ca lại muốn huynh hỗ trợ cơ chứ?”
An Tam Lang kinh sợ vì sự nhạy bén của muội muội, chỉ có thể càng cẩn thận hơn, nói, “Tìm thuốc đó cũng không phải quá nguy hiểm, chính là rất tốn thời gian. Trước kia ca ca từng tìm ra được thuốc này rồi.”
“Ca ca, huynh đừng gạt muội.” Thập Nhất Nương hoài nghi nhìn hắn: “Huyết tham nếu không khó tìm, sao muội lại chưa từng nghe nói qua. Bảo vật trời đất cỡ này, muốn tìm ra thì nhất định phải trả một cái giá không nhỏ.”
Mặt An Tam Lang không chút thay đổi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Muội đừng có giống như Thập Lang, xem mấy cái thoại bản viết toàn mấy chuyện nhảm nhí đó.”
“Sao huynh biết được?” Thập Nhất Nương vội vàng bịt miệng lại. Ca ca rất giảo hoạt, vậy mà lại lừa nàng nói ra.
An Tam Lang buồn bực, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn sao? Trong nhà đã có một lão Lục ngày ngày mộng tưởng hão huyền muốn viết thoại bản rồi, lại còn thêm Thập Lang hoang tưởng mình chính là anh hùng, đã vậy lại còn lôi theo dạy hư cả muội muội.
An Tam Lang trước khi đi ‘tiện tay’ lén lút cầm đi toàn bộ thoại bản của Thập Lang. Hừ, một quyển cũng không để lại, tránh cho lại lôi kéo Thập Nhất Nương hư hỏng theo.
********************
An Tam Lang rời đi hơn một tháng, Thập Nhất Nương cầm trên tay bình nước nóng ấm áp, bất an nhìn tuyết bên ngoài đang rơi to như lông ngỗng.
“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương......”
Thập Nhất Nương phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhị bá mẫu. Nàng vội vàng cười hì hì với bà. Nhị bá mẫu đag cố gắng tự mình dạy chữ cho nàng, nàng làm như vậy là rất không tôn kính giáo viên.
Tôn thị có chút rầu rĩ. Không cần phải nói, Thập Nhất Nương nhất định rất lo lắng cho Tam Lang. Thậm chí bà cũng cảm thấy bất an. Thời tiết quỷ quái này, khiến bồ câu đưa tin cũng không bay nổi. Bây giờ một chút tin tức tình hình của Tam Lang cũng không có. So ra Du Thành còn khá hơn, ít nhất các bà năm thì mười họa, thi thoảng cũng có thể nhận được một ít tin tức, cũng có thể nhận được thư tay......
Thư? Trước mắt Tôn thị sáng ngời, “Thập Nhất Nương, bằng không chúng ta viết thư cho tổ phụ bọn họ đi.”
Thập Nhất Nương chìa chìa tiểu móng vuốt ra, “Nhị bá mẫu, Thập Nhất Nương không viết chữ được.” Thật ra tay nàng đã khôi phục khá lắm rồi, nhưng thời tiết rất lạnh, làm sao Tôn thị có thể chịu cho nàng viết chữ, lỡ tay đông lạnh hỏng mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tay Thập Nhất Nương vẫn còn chưa có hoàn toàn khỏe hẳn đâu.
Tôn thị cười, “Có ai bảo con phải viết đâu. Thập Lang, con tới giúp muội muội viết thư.”
Thập Lang đau khổ buông sách xuống. Kỳ thật hắn không hề thích viết thư cho cha hắn, cho Tam thúc cũng không thích. Mỗi lần nhận được thư gởi về, lão cha chỉ biết mệnh lệnh cho hắn phải chiếu cố mẫu thân, cũng uy hiếp hắn nếu như làm cho mẹ hắn rơi một giọt lệ thôi, lão cha sẽ khiến cho hắn rơi một cân thịt. Còn Tam thúc, trong thư sẽ chỉ hỏi hắn về Thập Nhất Nương, hôm nay ăn cái gì, làm cái gì, vui hay không vui… Cả một đám đều là cuồng nữ nhân. Thật hiếm hoi nhắc được tới hắn thì lại là một loạt tên sách, lại còn ác độc ra lệnh cưỡng chế, bảo hắn phải đọc xong trong vòng bao nhiêu ngày, càng tàn khốc hơn nữa là muốn hắn phải viết một bài tập làm văn phát biểu cảm nghĩ......
Mạng của hắn quả thực quá khổ quá đáng thương mà. Tiểu trắng mập muốn thở dài cũng không dám. Nếu không phải do tuổi hắn còn quá nhỏ, hắn thật đúng là muốn cùng ra chiến trường đánh nhau......
“Ra chiến trường?” Tôn thị không cho là đúng, mài mực cho hắn, “Một thân thịt béo như con, ra chiến trường để cho bọn người Hồ được bổ sung thêm dinh dưỡng sao?”
Thập Lang lại kháng nghị, “Mẹ, con gọi là phúc thịt, đừng lầm!”
Tôn thị vô cùng bất mãn nhìn con mình vừa tròn vừa trắng vừa mềm, không khác gì một nắm gạo nếp. Ngốc thì cũng thôi đi, nhưng thật tình là bà không hề muốn thừa nhận, một mỹ nhân mảnh khảnh như bà mà lại có thể nuôi ra một con heo con, mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ.
Thập Nhất Nương cũng phụ họa, thời tận thế nàng đã thấy rất nhiều người gầy hơn que tăm rồi, nên thẩm mỹ quan của nàng cũng vặn vẹo giống hệt như tiểu trắng mập vậy, “Nhị bá mẫu, con cảm thấy Thập Lang ca như vậy cực kỳ đẹp trai. Thời đại bây giờ người gầy nhiều lắm, người có phúc khí như Thập Lang ca thật sự rất hiếm nha.”
Tôn thị thở dài, đương nhiên lúc này bà còn chưa có nhận ra được thẩm mỹ quan của Thập Nhất Nương có vấn đề, chỉ coi bọn họ là huynh muội tình thâm.
“Bây giờ vẫn còn là đứa nhỏ, có béo một chút người ta sẽ không nói cái gì. Đến khi lớn rồi mà vẫn còn mang cái dáng người như vậy thì ai mà chịu gả cho đây......” Tôn thị lo xa.
Thập Lang không cho là đúng, “Con nhất định sẽ tìm được một tiểu thư biết thưởng thức một thân phúc thịt của con!”
Tôn thị không muốn để ý đến hắn, bảo Thập Nhất Nương đọc, Thập Lang viết thư. Bà cũng lấy ra giấy bút vụng trộm viết thư cho trượng phu, trong đó kèm theo vô số lời ngon tiếng ngọt.
/161
|