Edit: Diệp Nhược Giai
“Đúng rồi, cái này cho muội nè, Ám Nhất mua vài thứtrên phố, được tặng khuyến mãi.” Tư Đồ Tứ Lang đưa ngọc khắc mười hai con giáp cho nàng, bổ sung thêm, “Không đáng bao tiền, nhưng mấy thứ này điêu khắc cũng không tệ.”
“Khuyến mãi? Thời này mà cũng có người biết đạo lý mua một tặng một sao?” Thập Nhất Nương yêu thích không buông tay vuốt ve khối ngọc xinh xắn tinh xảo, “Tặng cho muội thật à? Đáng yêu quá đi, mấy thứ này đúng là đồ mỹ nghệ tinh xảo. Tư Đồ đại ca, muội có thể tặng con ngựa này cho Thập Lang ca không? Huynh ấy cầm tinh con ngựa, tuy mọi người đều cảm thấy Thập Lang ca cầm tinh con heo mới đúng. Mà thật ra huynh ấy lại cho rằng cầm tinh con heo thì có vẻ phúc khí hơn, hay là con heo này cũng đưa cho huynh ấy luôn đi.”
“Khụ, đương nhiên có thể, huynh đã tặng cho muội thì chính là của muội. Nhưng mà, Thập Nhất Nương, muội gọi ta là Tinh La ca ca được không?” Tư Đồ Tứ Lang giống như không quá để ý, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ chờ mong, “Huynh cò một người ca ca nữa, huynh ấy tên là Tư Đồ Nhật Diệu. Muội cứ gọi là Tư Đồ đại ca thì không biết là đang kêu ai cả.”
“Tinh La?” Lần đầu tiên nghe thấy tên của Tư Đồ Tứ Lang, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói: “Tên của Tư Đồ đại ca nghe thật hay. Ừ, sau này muội sẽ gọi huynh là Tinh La ca ca. Trong nhà Tinh La ca ca có nhiều huynh đệ tỷ muội lắm à? Giống Thập Nhất Nương rồi.”
“Ừ, cha mẹ huynh sinh được bốn người, đại tỷ huynh tên Tư Đồ Minh Nguyệt, sau đó là nhị ca Tư Đồ Nhật Diệu, huynh còn có một tỷ tỷ sinh đôi tên là Tư Đồ Tinh Huy......” Bọn huynh đệ tỷ muội mà hắn thừa nhận chỉ có vài người này, còn về phần một đống họ hàng do mấy hoàng thúc sinh ra, đâu có quan hệ gì với hắn.
Thập Nhất Nương hâm mộ nói: “Cha mẹ huynh đặt tên con hay thật đấy, không giống muội, tên gì mà kêu là Thù Sắc.” Thập Nhất Nương có chút chán nản nói: “Huynh nói xem, đặt tên gì không đặt, sao lại đặt tên Sắc chứ?”
Tư Đồ Tứ Lang nhịn không được nở nụ cười, “Tên của Thập Nhất Nương rất dễ nghe, Thù Sắc có thể hiểu là đặc biệt xuất sắc, cũng có thể hiểu là đặc biệt xinh đẹp......”
......
“Tên của Thập Nhất Nương là An Thù Sắc, là vì hy vọng khi Thập Nhất Nương lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ai ai cũng thích......” Một giọng nữ ôn nhu tràn đầy yêu thương bất chợt vang lên.
Ai vậy? Ngực Thập Nhất Nương đột nhiên tê rần.
“Thập Nhất Nương, làm sao vậy?!” Tư Đồ Tứ Lang kinh hãi, vội vã tiến lên ôm lấy nàng.
Sắc mặt Thập Nhất Nương tái nhợt, “Không có gì, hình như vừa mới nhớ ra được cái gì đó......” Lòng nàng vừa hoảng loạn lại vừa đau đớn như bị xé rách, cứ mỗi lần nàng nhớ đến ký ức trước khi ba tuổi thì trái tim lại vô cùng đau đớn.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang lo lắng, đưa nước đến bên miệng nàng. Hắn cũng không phải đứa ngốc, sao lại không thấy được Thập Nhất Nương đã quên đi quãng ký ức trước ba tuổi, nghe nói người bị mắc chứng ly hồn thường hay bị mất đi ký ức trước kia. Sau khi biết được nguyên nhân vì sao Thập Nhất Nương bị mê man 3 năm, hắn còn cảm thấy Thập Nhất Nương không nhớ được gì là một chuyện may mắn.
“Ừ, không được nghĩ nữa, muội cũng không muốn bị mắc bệnh tim đâu.” Thập Nhất Nương lầm bầm lầu bầu, thấy bộ dáng lo lắng của Tư Đồ Tứ Lang, ngay cả chuyện phải đứng cách xa nàng để tránh lây bệnh cho nàng mà cũng quên béng đi mất, nàng vội vàng vỗ vỗ tay hắn, “Tinh La ca ca, muội không sao, chỉ tự dưng choáng đầu mà thôi. Nhất định là do sáng nay chưa ăn no.”
Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tối sầm, chưa ăn no sẽ khiến người ta lộ ra biểu cảm thống khổ bi thương như vậy sao?! Hắn mỉm cười nói, “Vậy lại đây ăn một ít điểm tâm đi, mấy điểm tâm này huynh chưa đụng đến đâu.”
Thập Nhất Nương trừng mắt hắn: “Tinh La ca ca, muội đã bảo là bệnh của huynh sẽ không lây, mỗi lần huynh nói chuyện với muội đều đứng cách xa cả dãy ngân hà thì thôi đi, làm gì đến độ một miếng điểm tâm cũng không ăn, sợ lây bệnh cho muội.”
Tư Đồ Tứ Lang á khẩu không trả lời được, hắn có thể nói mấy điểm tâm này chỉ là mồi treo dụ thỏ thôi sao?
“Huynh vốn không thích ăn đồ ngọt lắm, hơn nữa dạo này thường hay ăn tuyết lê đường phèn, ăn nhiều quá nên cũng không muốn ăn điểm tâm nữa.”
Thập Nhất Nương bỗng nhiên hiểu ra, “Vậy Tinh La ca ca thích ăn điểm tâm mặn à?”
Tư Đồ Tứ Lang gật đầu, “Điểm tâm mặn có vẻ hợp khẩu vị huynh hơn. Thật ra cũng không phải là ghét điểm tâm ngọt, chỉ là đừng quá ngọt thôi.” Không hiểu sao cuối cùng đề tài lại chuyển qua chủ đề ăn uống, không lẽ ngày nào cũng ở cùng với một kẻ tham ăn nên hắn cũng bị lây bệnh tham ăn xừ nó rồi?
“Vậy huynh nhất định sẽ thích bánh lưỡi trâu (1) và bánh tô thịt (2), bánh gà con (3) thì vừa ngọt vừa mặn, nhưng lại hơi nhiều dầu……” Thập Nhất Nương lẩm bẩm một mình.
(1) Bánh lưỡi trâu: Một loại bánh mì ngọt của Trung Quốc (hình cuối chương).
(2) Bánh tô thịt: Bánh mì thịt chiên, ngoài giòn, trong mềm, có thể nhân heo, bò hoặc gà (hình cuối chương).
(3) Bánh gà con: Nguyên liệu làm bánh giống bánh trung thu, nhân thịt lợn ướp đường muối tiêu, khi ăn vào có cảm giác thơm mềm, trong mặn có ngọt, hương vị độc đáo (hình cuối chương).
Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương vì hắn mà suy xét về mấy món điểm tâm mặn, thật ra ham thích ăn uống của hắn không quá mạnh, nhưng khi ở cùng với Thập Nhất Nương, cảm giác như nếu không vui vẻ ăn ngon thì dường như quá có lỗi với đồ ăn, khiến hắn cũng bắt đầu ngày ngày chờ mong xem hôm nay ăn gì.
***********************************
“Tư Đồ đại ca, mấy món này đều cho muội, vậy là muội có thể tự mình quyết định đúng không.” Thập Nhất Nương cầm lấy con trâu, nói, “Cho ca ca con này, huynh ấy cầm tinh con trâu. Con này cho Nhị Lang ca, huynh ấy tuổi chuột. Ai da, hình như Đại Lang ca cũng tuổi chuột, làm sao bây giờ?”
Tư Đồ Tứ Lang nhìn tay Thập Nhất Nương vô thức vuốt ve mấy con giáp bằng ngọc, gương mặt nhăn lại, ho một tiếng, nói: “Nếu không để huynh sai người đi tìm xem còn con chuột nào không, mua thêm một con nữa là được.” Ừ, để bảo Ám Nhất đi tìm người thợ điêu khắc ra bộ ngọc mười hai con giáp này, ra giá cao mua về.
“Sao muội có thể không biết xấu hổ như thế chứ.” Thập Nhất Nương liên tục xua tay.
“Không sao đâu, chắc là còn thôi, đã bảo là hàng khuyến mãi thì sao có thể chỉ có duy nhất một bộ được.” Tư Đồ Tứ Lang trợn mắt nói dối, không nói cho Thập Nhất Nương biết ‘hàng khuyến mãi’ này là do hắn tiêu vài trăm lượng bạc mua mấy thứ chả để làm gì về, chưởng quầy mới đưa cho hắn bộ ngọc này.
Thập Nhất Nương nghe vậy mới thoáng an tâm, “Vậy hỏi một chút xem có thể mua con lẻ được không, không cần đến cả bộ đâu. Mà Tinh La ca ca là con gì? Muội cũng đưa huynh một con nhé?”
Tư Đồ Tứ Lang cười nói, “Huynh tặng cho muội, muội lại tặng ngược lại huynh à?”
Thập Nhất Nương chơi xấu: “Mặc kệ, đã đưa cho muội thì chính là của muội, muội muốn đưa cho ai thì kệ muội chứ. Tinh La ca ca còn chưa nói cho muội biết huynh tuổi con gì đâu?”
Tư Đồ Tứ Lang ho một cái, nói: “Huynh tưởng muội kém Thập Lang ca của muội hai tuổi, không ngờ đến tận 3 tuổi.”
Thập Nhất Nương trừng mắt nói: “Kém hai tuổi thôi, bọn muội một người sinh đầu năm, một người sinh cuối năm.”
“Vậy Thập Nhất Nương là con gì?”
Thập Nhất Nương lấy con khỉ ngọc ra, “Con này, muội chính là một con khỉ thông minh lanh lợi, ha ha, Tề Thiên đại thánh chính là tổ tông của muội!”
Tề Thiên đại thánh? Là ai vậy? Tư Đồ Tứ Lang khó hiểu hỏi, “Tổ tiên An gia có người gọi là Tề Thiên đại thánh sao?” Tên khí phách như vậy, ngay cả hoàng đế còn không dám tự xưng nữa là.
Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt nói, “Ừ, Tề Thiên đại thánh là mĩ hầu vương, là nhân vật chính trong một truyện thần thoại xưa.” Sau đó lại kể chuyện Tây Du kí một phen.
Quả nhiên không ai có thể chống cự được mị lực của Tây Du kí, Tư Đồ Tứ Lang nghe đến mê mẩn, mỗi khi thấy Thập Nhất Nương hơi mệt là hắn lại lập tức hỏi, “Tiếp đi, sau đó thì sao?” Thập Nhất Nương buộc lòng phải kể tiếp.
Cuối cùng thấy Thập Nhất Nương đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, Tư Đồ Tứ Lang cũng có chút áy náy, hình như hắn hơi quá đáng quá rồi, cho dù muốn nghe chuyện như thế nào thì cũng không nên bắt nàng kể liên tục như vậy.
Đến lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương điên cuồng uống nước, Tôn thị có chút kỳ quái, “Thập Nhất Nương, hôm nay con khát dữ vậy sao?”
Thập Nhất Nương gật đầu, “Hôm nay con kể chuyện xưa cho Tinh La ca ca nghe, nói quá nhiều nên miệng bị khô.”
Thập Lang ngẩng đầu lên từ trong bát, trên mặt còn dính hạt cơm, ánh mắt mở thật to, “Thật quá đáng, Thập Nhất Nương vậy mà lại chỉ kể cho một mình Tư Đồ đại ca nghe. Huynh cũng muốn nghe.”
“Vậy ngày mai Thập Lang ca ca cùng đi thăm Tinh La ca ca với muội đi, huynh ấy suốt ngày ngồi ngây người trong phòng, rất đáng thương.”
Tôn thị chẳng thấy Tư Đồ Tứ Lang đáng thương chỗ nào, mà bà bị chấn động bởi “Tinh La ca ca” đầy trong miệng Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương, khụ, thân phận của Tư Đồ Tứ công tử rất cao quý, gọi hắn là Tinh La ca ca có phải không được thích hợp lắm hay không......” Tôn thị vắt sạch óc mình nói bóng nói gió. Thập Nhất Nương mới 7 tuổi, tính khí vẫn còn rất trẻ con, nhưng ở kinh thành có rất nhiều tiểu thư trưởng thành sớm, mới 10 tuổi cũng đã bắt đầu chú ý đến người khác phái. Nếu Thập Nhất Nương bị diện mạo của Tư Đồ Tứ Lang mê hoặc rồi đột nhiên trở thành mối tình đầu...... Tôn thị càng nghĩ càng bất an.
Vẻ mặt Thập Nhất Nương mơ hồ, “Nhưng mà Tinh La ca ca nói, huynh ấy còn một người ca ca nữa, nếu cứ gọi huynh ấy là Tư Đồ đại ca thì không biết là đang kêu ai cả.”
Tôn thị lại ho một cái, “Chuyện xưng hô đó thì thôi bỏ qua đi, nhưng mà, Thập Nhất Nương à, thân thể của Tư Đồ công tử không được tốt, con cứ đi qua quấy rầy hắn hoài như vậy cũng không được……”
Thập Lang cũng chen vào, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương, hồi trước ngày nào muội cũng đi theo huynh, giờ thì ngày nào cũng đi theo hắn, thật quá đáng.”
Thập Nhất Nương vội vàng dỗ ngọt tiểu trắng mập đang tức giận, “Thập Lang ca, muội chỉ đi sang xem huynh ấy uống thuốc mà thôi. Huynh không biết đâu, thật ra Tinh La ca ca rất ghét uống thuốc đắng, mỗi lần như vậy, mặt huynh ấy đều vặn vẹo hết cả, cực kỳ buồn cười......”
Tôn thị nghe mà trợn mắt há mồm, trời cao ơi, đất rộng ơi, vậy mà bà lại sinh ra mấy loại lo lắng như vậy đối với Thập Nhất Nương, đúng là quá ngốc mà.
An Thập Lang trưng ra vẻ mặt đồng tình, tiện thể tò mò, biểu cảm khi uống thuốc của Tư Đồ Tứ Lang thật sự kỳ dị đến vậy sao? Ừ, ngày mai hắn cũng muốn đi cùng muội muội đến đó xem một chút.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Tứ Lang mặt xanh lè uống thuốc đông y, a a, hai huynh muội mắc dịch này, lại có thể bày ra vẻ mặt hả lòng hả dạ, vui sướng khi người gặp họa mà xem hắn uống thuốc, chuyện gì đang xảy ra vậy! Có thể đuổi bọn họ cuốn xéo đi được không?
Tiểu trắng mập cực kỳ thỏa mãn, hắn đã bảo mà, mặt mũi có xinh đẹp hơn nữa thì vẫn phải có lúc không thể xinh đẹp nổi. Trước đó hắn thấy diện mạo Tư Đồ Tứ Lang còn có chút đố kỵ, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mặt mình vẫn phúc khí hơn. Ha ha, khi hắn uống thuốc đông y nhìn tuyệt đối đẹp hơn so với Tư Đồ Tứ Lang!
Truyện Tây Du kí quả nhiên vô cùng hấp dẫn, tiểu trắng mập nghe mê mệt. Chẳng qua hắn vô cùng bất mãn với chuyện của Trư Bát Giới: “Thập Nhất Nương, sao muội có thể tả Trư Bát Giới yếu kém đến thế...... Truyện này phải sửa, vẫn nên cho Trư Bát Giới làm nhân vật chính thì hơn, Trư Bát Giới đại náo Thiên cung đại náo Long cung thu phục Hằng Nga gì gì đó cũng không tệ nha.”
“Thập Lang ca, huynh không hiểu rồi, tuy Trư Bát Giới không phải nhân vật chính, nhưng trong truyện này thì hắn chính là người thông minh nhất, câu ‘giả heo ăn thịt hổ’ chính là do hắn mà ra. Huynh ngẫm lại xem, trên đường đi Tây Thiên, Trư Bát Giới chính là người được cấp trên thích nhất, ăn nhiều nhất, ngủ ngon nhất, làm việc ít nhất...... Tôn Ngộ Không xui hơn, làm việc nhiều nhất, lần nào cũng tất bật đi cứu người đến chết đi sống lại, mà lại là người không được cấp trên ưa nhất.”
Tiểu trắng mập cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vỗ tay đồng ý: “Đúng vậy, rất có đạo lý, Trư Bát Giới là kẻ am hiểu nghệ thuật bợ đít người khác nhất, mặc kệ làm sai bao nhiêu chuyện cũng vẫn được tha thứ, bởi vì ngay từ đầu hắn đã gây cho người ta cái cảm giác rằng hắn chỉ là một kẻ vô dụng tham ăn háo sắc...... Cho nên mỗi lần có được cái công lao rắm thối gì đó đều sẽ được người ta thổi phồng đấn vô cùng vô tận…… Quả nhiên đứa nhỏ nào khóc nhiều thì sẽ có sữa uống.”
Tiểu trắng mập quả nhiên thích nhất con heo có hình thể giống hắn nhất, mỗi lần nghe thấy đoạn nào có Trư Bát Giới xuất hiện thì lập tức hăng hái hẳn lên.
Khóe miệng Tư Đồ Tứ Lang co rút dữ dội, bởi vì hắn nghe tiểu trắng mập nói: “Bởi vậy mới nói, cấp trên cũng không thích người hoặc vật quá hoàn mỹ, khiến bọn họ trở thành kẻ làm nền, cấp trên hẹp hòi nhất định phải giẫm bẹp cấp dưới xuất sắc để làm nổi lên vẻ cao lớn của mình, trước giờ mấy thần tử thanh danh quá tốt không thể không tự bôi nhọ mình cũng là vì cái lý lẽ này, mà mấy kẻ công cao hơn chủ cũng chả có kết cục gì hay ho……”
Quả nhiên mọi người An gia không có ai là ngọn đèn cạn dầu cả, Tư Đồ Tứ Lang nhìn tiểu trắng mập toàn thân thịt béo mà nghĩ thầm như vậy. Hắn càng ngày càng muốn biết An Tam gia được cho là xuất sắc nhất An gia rốt cuộc là loại người như thế nào, có thể một tay dạy dỗ ra đám công tử nhà An gia rốt cuộc là người tài hoa tuyệt diễm đến đâu......
An Thập Lang là kẻ cực kỳ thích tìm cảm giác tồn tại, hắn đắc ý dào dạt viết lại câu chuyện mà Thập Nhất Nương kể, gửi cho mấy vị huynh trưởng. Hừ, muốn nghe sao? Muốn nghe tiếp thì lần sau săn thêm nhiều thứ về đi, rồi đệ mới cân nhắc xem có nên viết tiếp hay không....
“Đúng rồi, cái này cho muội nè, Ám Nhất mua vài thứtrên phố, được tặng khuyến mãi.” Tư Đồ Tứ Lang đưa ngọc khắc mười hai con giáp cho nàng, bổ sung thêm, “Không đáng bao tiền, nhưng mấy thứ này điêu khắc cũng không tệ.”
“Khuyến mãi? Thời này mà cũng có người biết đạo lý mua một tặng một sao?” Thập Nhất Nương yêu thích không buông tay vuốt ve khối ngọc xinh xắn tinh xảo, “Tặng cho muội thật à? Đáng yêu quá đi, mấy thứ này đúng là đồ mỹ nghệ tinh xảo. Tư Đồ đại ca, muội có thể tặng con ngựa này cho Thập Lang ca không? Huynh ấy cầm tinh con ngựa, tuy mọi người đều cảm thấy Thập Lang ca cầm tinh con heo mới đúng. Mà thật ra huynh ấy lại cho rằng cầm tinh con heo thì có vẻ phúc khí hơn, hay là con heo này cũng đưa cho huynh ấy luôn đi.”
“Khụ, đương nhiên có thể, huynh đã tặng cho muội thì chính là của muội. Nhưng mà, Thập Nhất Nương, muội gọi ta là Tinh La ca ca được không?” Tư Đồ Tứ Lang giống như không quá để ý, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ chờ mong, “Huynh cò một người ca ca nữa, huynh ấy tên là Tư Đồ Nhật Diệu. Muội cứ gọi là Tư Đồ đại ca thì không biết là đang kêu ai cả.”
“Tinh La?” Lần đầu tiên nghe thấy tên của Tư Đồ Tứ Lang, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói: “Tên của Tư Đồ đại ca nghe thật hay. Ừ, sau này muội sẽ gọi huynh là Tinh La ca ca. Trong nhà Tinh La ca ca có nhiều huynh đệ tỷ muội lắm à? Giống Thập Nhất Nương rồi.”
“Ừ, cha mẹ huynh sinh được bốn người, đại tỷ huynh tên Tư Đồ Minh Nguyệt, sau đó là nhị ca Tư Đồ Nhật Diệu, huynh còn có một tỷ tỷ sinh đôi tên là Tư Đồ Tinh Huy......” Bọn huynh đệ tỷ muội mà hắn thừa nhận chỉ có vài người này, còn về phần một đống họ hàng do mấy hoàng thúc sinh ra, đâu có quan hệ gì với hắn.
Thập Nhất Nương hâm mộ nói: “Cha mẹ huynh đặt tên con hay thật đấy, không giống muội, tên gì mà kêu là Thù Sắc.” Thập Nhất Nương có chút chán nản nói: “Huynh nói xem, đặt tên gì không đặt, sao lại đặt tên Sắc chứ?”
Tư Đồ Tứ Lang nhịn không được nở nụ cười, “Tên của Thập Nhất Nương rất dễ nghe, Thù Sắc có thể hiểu là đặc biệt xuất sắc, cũng có thể hiểu là đặc biệt xinh đẹp......”
......
“Tên của Thập Nhất Nương là An Thù Sắc, là vì hy vọng khi Thập Nhất Nương lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ai ai cũng thích......” Một giọng nữ ôn nhu tràn đầy yêu thương bất chợt vang lên.
Ai vậy? Ngực Thập Nhất Nương đột nhiên tê rần.
“Thập Nhất Nương, làm sao vậy?!” Tư Đồ Tứ Lang kinh hãi, vội vã tiến lên ôm lấy nàng.
Sắc mặt Thập Nhất Nương tái nhợt, “Không có gì, hình như vừa mới nhớ ra được cái gì đó......” Lòng nàng vừa hoảng loạn lại vừa đau đớn như bị xé rách, cứ mỗi lần nàng nhớ đến ký ức trước khi ba tuổi thì trái tim lại vô cùng đau đớn.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang lo lắng, đưa nước đến bên miệng nàng. Hắn cũng không phải đứa ngốc, sao lại không thấy được Thập Nhất Nương đã quên đi quãng ký ức trước ba tuổi, nghe nói người bị mắc chứng ly hồn thường hay bị mất đi ký ức trước kia. Sau khi biết được nguyên nhân vì sao Thập Nhất Nương bị mê man 3 năm, hắn còn cảm thấy Thập Nhất Nương không nhớ được gì là một chuyện may mắn.
“Ừ, không được nghĩ nữa, muội cũng không muốn bị mắc bệnh tim đâu.” Thập Nhất Nương lầm bầm lầu bầu, thấy bộ dáng lo lắng của Tư Đồ Tứ Lang, ngay cả chuyện phải đứng cách xa nàng để tránh lây bệnh cho nàng mà cũng quên béng đi mất, nàng vội vàng vỗ vỗ tay hắn, “Tinh La ca ca, muội không sao, chỉ tự dưng choáng đầu mà thôi. Nhất định là do sáng nay chưa ăn no.”
Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tối sầm, chưa ăn no sẽ khiến người ta lộ ra biểu cảm thống khổ bi thương như vậy sao?! Hắn mỉm cười nói, “Vậy lại đây ăn một ít điểm tâm đi, mấy điểm tâm này huynh chưa đụng đến đâu.”
Thập Nhất Nương trừng mắt hắn: “Tinh La ca ca, muội đã bảo là bệnh của huynh sẽ không lây, mỗi lần huynh nói chuyện với muội đều đứng cách xa cả dãy ngân hà thì thôi đi, làm gì đến độ một miếng điểm tâm cũng không ăn, sợ lây bệnh cho muội.”
Tư Đồ Tứ Lang á khẩu không trả lời được, hắn có thể nói mấy điểm tâm này chỉ là mồi treo dụ thỏ thôi sao?
“Huynh vốn không thích ăn đồ ngọt lắm, hơn nữa dạo này thường hay ăn tuyết lê đường phèn, ăn nhiều quá nên cũng không muốn ăn điểm tâm nữa.”
Thập Nhất Nương bỗng nhiên hiểu ra, “Vậy Tinh La ca ca thích ăn điểm tâm mặn à?”
Tư Đồ Tứ Lang gật đầu, “Điểm tâm mặn có vẻ hợp khẩu vị huynh hơn. Thật ra cũng không phải là ghét điểm tâm ngọt, chỉ là đừng quá ngọt thôi.” Không hiểu sao cuối cùng đề tài lại chuyển qua chủ đề ăn uống, không lẽ ngày nào cũng ở cùng với một kẻ tham ăn nên hắn cũng bị lây bệnh tham ăn xừ nó rồi?
“Vậy huynh nhất định sẽ thích bánh lưỡi trâu (1) và bánh tô thịt (2), bánh gà con (3) thì vừa ngọt vừa mặn, nhưng lại hơi nhiều dầu……” Thập Nhất Nương lẩm bẩm một mình.
(1) Bánh lưỡi trâu: Một loại bánh mì ngọt của Trung Quốc (hình cuối chương).
(2) Bánh tô thịt: Bánh mì thịt chiên, ngoài giòn, trong mềm, có thể nhân heo, bò hoặc gà (hình cuối chương).
(3) Bánh gà con: Nguyên liệu làm bánh giống bánh trung thu, nhân thịt lợn ướp đường muối tiêu, khi ăn vào có cảm giác thơm mềm, trong mặn có ngọt, hương vị độc đáo (hình cuối chương).
Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương vì hắn mà suy xét về mấy món điểm tâm mặn, thật ra ham thích ăn uống của hắn không quá mạnh, nhưng khi ở cùng với Thập Nhất Nương, cảm giác như nếu không vui vẻ ăn ngon thì dường như quá có lỗi với đồ ăn, khiến hắn cũng bắt đầu ngày ngày chờ mong xem hôm nay ăn gì.
***********************************
“Tư Đồ đại ca, mấy món này đều cho muội, vậy là muội có thể tự mình quyết định đúng không.” Thập Nhất Nương cầm lấy con trâu, nói, “Cho ca ca con này, huynh ấy cầm tinh con trâu. Con này cho Nhị Lang ca, huynh ấy tuổi chuột. Ai da, hình như Đại Lang ca cũng tuổi chuột, làm sao bây giờ?”
Tư Đồ Tứ Lang nhìn tay Thập Nhất Nương vô thức vuốt ve mấy con giáp bằng ngọc, gương mặt nhăn lại, ho một tiếng, nói: “Nếu không để huynh sai người đi tìm xem còn con chuột nào không, mua thêm một con nữa là được.” Ừ, để bảo Ám Nhất đi tìm người thợ điêu khắc ra bộ ngọc mười hai con giáp này, ra giá cao mua về.
“Sao muội có thể không biết xấu hổ như thế chứ.” Thập Nhất Nương liên tục xua tay.
“Không sao đâu, chắc là còn thôi, đã bảo là hàng khuyến mãi thì sao có thể chỉ có duy nhất một bộ được.” Tư Đồ Tứ Lang trợn mắt nói dối, không nói cho Thập Nhất Nương biết ‘hàng khuyến mãi’ này là do hắn tiêu vài trăm lượng bạc mua mấy thứ chả để làm gì về, chưởng quầy mới đưa cho hắn bộ ngọc này.
Thập Nhất Nương nghe vậy mới thoáng an tâm, “Vậy hỏi một chút xem có thể mua con lẻ được không, không cần đến cả bộ đâu. Mà Tinh La ca ca là con gì? Muội cũng đưa huynh một con nhé?”
Tư Đồ Tứ Lang cười nói, “Huynh tặng cho muội, muội lại tặng ngược lại huynh à?”
Thập Nhất Nương chơi xấu: “Mặc kệ, đã đưa cho muội thì chính là của muội, muội muốn đưa cho ai thì kệ muội chứ. Tinh La ca ca còn chưa nói cho muội biết huynh tuổi con gì đâu?”
Tư Đồ Tứ Lang ho một cái, nói: “Huynh tưởng muội kém Thập Lang ca của muội hai tuổi, không ngờ đến tận 3 tuổi.”
Thập Nhất Nương trừng mắt nói: “Kém hai tuổi thôi, bọn muội một người sinh đầu năm, một người sinh cuối năm.”
“Vậy Thập Nhất Nương là con gì?”
Thập Nhất Nương lấy con khỉ ngọc ra, “Con này, muội chính là một con khỉ thông minh lanh lợi, ha ha, Tề Thiên đại thánh chính là tổ tông của muội!”
Tề Thiên đại thánh? Là ai vậy? Tư Đồ Tứ Lang khó hiểu hỏi, “Tổ tiên An gia có người gọi là Tề Thiên đại thánh sao?” Tên khí phách như vậy, ngay cả hoàng đế còn không dám tự xưng nữa là.
Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt nói, “Ừ, Tề Thiên đại thánh là mĩ hầu vương, là nhân vật chính trong một truyện thần thoại xưa.” Sau đó lại kể chuyện Tây Du kí một phen.
Quả nhiên không ai có thể chống cự được mị lực của Tây Du kí, Tư Đồ Tứ Lang nghe đến mê mẩn, mỗi khi thấy Thập Nhất Nương hơi mệt là hắn lại lập tức hỏi, “Tiếp đi, sau đó thì sao?” Thập Nhất Nương buộc lòng phải kể tiếp.
Cuối cùng thấy Thập Nhất Nương đã nói đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, Tư Đồ Tứ Lang cũng có chút áy náy, hình như hắn hơi quá đáng quá rồi, cho dù muốn nghe chuyện như thế nào thì cũng không nên bắt nàng kể liên tục như vậy.
Đến lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương điên cuồng uống nước, Tôn thị có chút kỳ quái, “Thập Nhất Nương, hôm nay con khát dữ vậy sao?”
Thập Nhất Nương gật đầu, “Hôm nay con kể chuyện xưa cho Tinh La ca ca nghe, nói quá nhiều nên miệng bị khô.”
Thập Lang ngẩng đầu lên từ trong bát, trên mặt còn dính hạt cơm, ánh mắt mở thật to, “Thật quá đáng, Thập Nhất Nương vậy mà lại chỉ kể cho một mình Tư Đồ đại ca nghe. Huynh cũng muốn nghe.”
“Vậy ngày mai Thập Lang ca ca cùng đi thăm Tinh La ca ca với muội đi, huynh ấy suốt ngày ngồi ngây người trong phòng, rất đáng thương.”
Tôn thị chẳng thấy Tư Đồ Tứ Lang đáng thương chỗ nào, mà bà bị chấn động bởi “Tinh La ca ca” đầy trong miệng Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương, khụ, thân phận của Tư Đồ Tứ công tử rất cao quý, gọi hắn là Tinh La ca ca có phải không được thích hợp lắm hay không......” Tôn thị vắt sạch óc mình nói bóng nói gió. Thập Nhất Nương mới 7 tuổi, tính khí vẫn còn rất trẻ con, nhưng ở kinh thành có rất nhiều tiểu thư trưởng thành sớm, mới 10 tuổi cũng đã bắt đầu chú ý đến người khác phái. Nếu Thập Nhất Nương bị diện mạo của Tư Đồ Tứ Lang mê hoặc rồi đột nhiên trở thành mối tình đầu...... Tôn thị càng nghĩ càng bất an.
Vẻ mặt Thập Nhất Nương mơ hồ, “Nhưng mà Tinh La ca ca nói, huynh ấy còn một người ca ca nữa, nếu cứ gọi huynh ấy là Tư Đồ đại ca thì không biết là đang kêu ai cả.”
Tôn thị lại ho một cái, “Chuyện xưng hô đó thì thôi bỏ qua đi, nhưng mà, Thập Nhất Nương à, thân thể của Tư Đồ công tử không được tốt, con cứ đi qua quấy rầy hắn hoài như vậy cũng không được……”
Thập Lang cũng chen vào, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương, hồi trước ngày nào muội cũng đi theo huynh, giờ thì ngày nào cũng đi theo hắn, thật quá đáng.”
Thập Nhất Nương vội vàng dỗ ngọt tiểu trắng mập đang tức giận, “Thập Lang ca, muội chỉ đi sang xem huynh ấy uống thuốc mà thôi. Huynh không biết đâu, thật ra Tinh La ca ca rất ghét uống thuốc đắng, mỗi lần như vậy, mặt huynh ấy đều vặn vẹo hết cả, cực kỳ buồn cười......”
Tôn thị nghe mà trợn mắt há mồm, trời cao ơi, đất rộng ơi, vậy mà bà lại sinh ra mấy loại lo lắng như vậy đối với Thập Nhất Nương, đúng là quá ngốc mà.
An Thập Lang trưng ra vẻ mặt đồng tình, tiện thể tò mò, biểu cảm khi uống thuốc của Tư Đồ Tứ Lang thật sự kỳ dị đến vậy sao? Ừ, ngày mai hắn cũng muốn đi cùng muội muội đến đó xem một chút.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Tứ Lang mặt xanh lè uống thuốc đông y, a a, hai huynh muội mắc dịch này, lại có thể bày ra vẻ mặt hả lòng hả dạ, vui sướng khi người gặp họa mà xem hắn uống thuốc, chuyện gì đang xảy ra vậy! Có thể đuổi bọn họ cuốn xéo đi được không?
Tiểu trắng mập cực kỳ thỏa mãn, hắn đã bảo mà, mặt mũi có xinh đẹp hơn nữa thì vẫn phải có lúc không thể xinh đẹp nổi. Trước đó hắn thấy diện mạo Tư Đồ Tứ Lang còn có chút đố kỵ, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mặt mình vẫn phúc khí hơn. Ha ha, khi hắn uống thuốc đông y nhìn tuyệt đối đẹp hơn so với Tư Đồ Tứ Lang!
Truyện Tây Du kí quả nhiên vô cùng hấp dẫn, tiểu trắng mập nghe mê mệt. Chẳng qua hắn vô cùng bất mãn với chuyện của Trư Bát Giới: “Thập Nhất Nương, sao muội có thể tả Trư Bát Giới yếu kém đến thế...... Truyện này phải sửa, vẫn nên cho Trư Bát Giới làm nhân vật chính thì hơn, Trư Bát Giới đại náo Thiên cung đại náo Long cung thu phục Hằng Nga gì gì đó cũng không tệ nha.”
“Thập Lang ca, huynh không hiểu rồi, tuy Trư Bát Giới không phải nhân vật chính, nhưng trong truyện này thì hắn chính là người thông minh nhất, câu ‘giả heo ăn thịt hổ’ chính là do hắn mà ra. Huynh ngẫm lại xem, trên đường đi Tây Thiên, Trư Bát Giới chính là người được cấp trên thích nhất, ăn nhiều nhất, ngủ ngon nhất, làm việc ít nhất...... Tôn Ngộ Không xui hơn, làm việc nhiều nhất, lần nào cũng tất bật đi cứu người đến chết đi sống lại, mà lại là người không được cấp trên ưa nhất.”
Tiểu trắng mập cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vỗ tay đồng ý: “Đúng vậy, rất có đạo lý, Trư Bát Giới là kẻ am hiểu nghệ thuật bợ đít người khác nhất, mặc kệ làm sai bao nhiêu chuyện cũng vẫn được tha thứ, bởi vì ngay từ đầu hắn đã gây cho người ta cái cảm giác rằng hắn chỉ là một kẻ vô dụng tham ăn háo sắc...... Cho nên mỗi lần có được cái công lao rắm thối gì đó đều sẽ được người ta thổi phồng đấn vô cùng vô tận…… Quả nhiên đứa nhỏ nào khóc nhiều thì sẽ có sữa uống.”
Tiểu trắng mập quả nhiên thích nhất con heo có hình thể giống hắn nhất, mỗi lần nghe thấy đoạn nào có Trư Bát Giới xuất hiện thì lập tức hăng hái hẳn lên.
Khóe miệng Tư Đồ Tứ Lang co rút dữ dội, bởi vì hắn nghe tiểu trắng mập nói: “Bởi vậy mới nói, cấp trên cũng không thích người hoặc vật quá hoàn mỹ, khiến bọn họ trở thành kẻ làm nền, cấp trên hẹp hòi nhất định phải giẫm bẹp cấp dưới xuất sắc để làm nổi lên vẻ cao lớn của mình, trước giờ mấy thần tử thanh danh quá tốt không thể không tự bôi nhọ mình cũng là vì cái lý lẽ này, mà mấy kẻ công cao hơn chủ cũng chả có kết cục gì hay ho……”
Quả nhiên mọi người An gia không có ai là ngọn đèn cạn dầu cả, Tư Đồ Tứ Lang nhìn tiểu trắng mập toàn thân thịt béo mà nghĩ thầm như vậy. Hắn càng ngày càng muốn biết An Tam gia được cho là xuất sắc nhất An gia rốt cuộc là loại người như thế nào, có thể một tay dạy dỗ ra đám công tử nhà An gia rốt cuộc là người tài hoa tuyệt diễm đến đâu......
An Thập Lang là kẻ cực kỳ thích tìm cảm giác tồn tại, hắn đắc ý dào dạt viết lại câu chuyện mà Thập Nhất Nương kể, gửi cho mấy vị huynh trưởng. Hừ, muốn nghe sao? Muốn nghe tiếp thì lần sau săn thêm nhiều thứ về đi, rồi đệ mới cân nhắc xem có nên viết tiếp hay không....
/161
|