Edit: Diệp Nhược Giai
Ánh mắt Tư Tứ Lang lơ đãng lướt qua con thỏ bự Thập Nhất Nương đang bị quấn cứng ngắc kia, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt to đen trong suốt như hạt bồ đào đang hiếu kỳ nhìn hắn, thiếu niên ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đôi mắt trong suốt không khác gì ánh mắt trẻ sơn sinh như vậy, đôi mắt ngập nước như biết nói, khuôn mặt vốn dĩ xanh xao vàng vọt nhưng cũng không xấu. Mà quan trọng nhất là bây giờ nàng đang bị quấn trong lớp lông thỏ mềm mại, chỉ lộ ra đôi mắt hồn nhiên không biết gì đến thế sự đó, khiến cho Tư Tứ Lang nhớ lại con thỏ mà hắn nuôi năm đó, cũng là đôi mắt không hề phòng bị người khác giống như vậy.
Tư Tứ Lang trước khi xuất hành đã điều tra qua, nên đương nhiên biết tiểu cô nương này là ai. Đây chính là An Thập Nhất Nương đã hôn mê 3 năm, không ngờ lần này bọn họ đến Uyển Thành cầu y lạicó thể thành công.
“Tứ Lang bái kiến Thập Nhất tiểu thư.” Con cháu xuất thân từ thế gia thường khá đa lễ.
Thập Nhất Nương cười cười với tiểu soái ca thanh nhã kiêu ngạo, cố gắng hết sức nói, “Xin...... chào.”
Thực sự là càng nhìn càng thấy giống con thỏ hắn nuôi năm đó, ánh mắt Tư Tứ Lang hiện lên một tia dị sắc.
An Tam Lang kỳ quái nhìn hắn một cái, lúc Tư Tứ công tử này nhìn muội muội nhà mình, cái cảm giác chộn rộn mà lại có áp lực mạnh mẽ này là có chuyện gì xảy ra? Hiện tại thì hắn tưởng chỉ là ảo giác, cho đến nhiều năm sau mới cực kỳ hối hận, đến nỗi tim gan phèo phổi gì gì đó đều vô cùng đau đớn, đây căn bản chính là ánh mắt thèm muốn vô độ một con tiểu động vật lông mềm vô tội đáng yêu không có sức chống đối, muốn xuống tay nhưng tiếc thay lại bị vướng phải ông chủ của con vật đó!
Tam Lang đặt muội muội ở bên cạnh đống lửa, để nàng thoải mái dựa vào, thành thạo bao bọc nàng lại. Được lông thỏ mềm mềm trắng như tuyết bao quanh, thêm ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời như hắc diệu thạch, thật đúng là một con thỏ bự đáng yêu, Tư Tứ Lang nhịn không được liếc nhìn thêm lần nữa.
“Tứ công tử từ Trung Châu đến phải không, vậy tình hình bên kia như thế nào rồi?”
“Tam Lang huynh không cần khách khí như thế, gọi ta Tứ Lang là tốt rồi.” Tư Tứ Lang phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói.
“Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, đành gọi một tiếng Tứ Lang.” An Tam Lang cũng mỉm cười, cho dù hai ngày không ngủ, nhưng lễ nghi đã khắc vào xương tủy từ lâu, cử chỉ của An Tam Lang vẫn văn nhã, phong độ nhẹ nhàng như một vị công tử không nhiễm thế tục.
Tư Tứ Lang âm thầm cảm thán trong lòng, không hổ là người An gia được xưng là nho tướng của Đại Hạ, khí độ này so ra còn có phần nhỉnh hơn mấy công tử xuất thân từ những gia đình danh gia vọng tộc mấy trăm năm trong kinh thành, “An Tam Lang, mọi chuyện ở Trung Châu đều rất rõ ràng trật tự, không cần lo lắng, nhưng thật ra lệnh tôn vẫn luôn lo lắng cho huynh, có chuyện gì xảy ra ở Uyển Thành vậy? Đã bị sụp đổ rồi sao? Còn bao nhiêu dân chúng không kịp chạy ra?”
“Hầu hết dân chúng Uyển Thành đều đã trốn ra được, chỉ còn một ít lão nhân không muốn rời đi cố thổ nên đào hố bẫy cố gắng chống cự ở Uyển Thành, chiến lược ‘vườn không nhà trống’ đã bắt đầu được thực hiện, người Hồ tìm không thấy đồ ăn của cải khẳng định sẽ vượt qua rừng Đạt Mộc, chúng ta dĩ dật đãi lao (1), hẳn là có thể diệt sạch người Hồ.” Nói tới đây ánh mắt An Tam Lang toát ra màu đỏ, An gia bọn họ thủ hộ biên cương, không biết bao nhiêu người An gia đã chết trong tay người Hồ, Nhị thúc Nhị thẩm của hắn, còn có nương hắn, bao gồm cả...... Ánh mắt hắn nhìn về phía Thập Nhất Nương, thần sắc có chút thống khổ, 3 năm hôn mê của Thập Nhất Nương vốn cũng là do người Hồ, bây giờ người Hồ lại ồ ạt xâm lấn, cho dù không thể diệt sạch thì cũng phải lột được mấy lớp da của bọn chúng! Trong ánh mắt An Tam Lang hiện lên sát ý.
(1): dùng khoẻ mạnh đối phó với mệt mỏi; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Nhiều người như vậy mà chỉ có mấy que gà nướng thì chắc chắn không đủ ăn, mười mấy thủ hạ của tiểu chính thái Tư Tứ Lang cất giữ không ít lương khô trên người, bọn họ phân phát chia đều cho mọi người, mọi chuyện có vẻ đâu vào đấy.
An Tam Lang nhìn hắc y nhân đạp lên lá rụng trong rừng mà hầu như không hề gây ra một tiếng động nào, có chút kinh hãi, mười mấy hắc y nhân này đều là những người có năng lực hiếm thấy, giỏi hơn nhiều so với Lâm Đại Lâm Nhị, mà chủ nhân của bọn họ, được bọn họ cung kính tôn sùng – Tư Tứ Lang, rốt cuộc thân phận của hắn là gì?
Trong mắt An Tam Lang lóe lên trầm tư, nhẩm qua một lượt những người mang họ Tư trong kinh thành, Lễ bộ Thượng thư họ Tư, cả Tư quốc công nay đã gần trăm tuổi nữa, chẳng lẽ Tư Tứ Lang xuất thân từ hai nhà này sao?
********************
Tư Tứ Lang lấy ra bản đồ, thảo luận cùng với An Tam Lang về tình hình quân sự, Thập Nhất Nương bội phục nhưng lại nhịn không được thở dài, đúng là người cổ đại trưởng thành sớm thật, cậu thiếu niên 10 tuổi dẫn đầu đám hắc y nhân này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã giống như người lớn, phải đối mặt với xã hội tàn khốc này. Không, không đúng, kỳ thật thời tận thế cũng giống như vậy, sau tận thế cho dù căn cứ cũng bắt đầu tiến hành bảo hộ cho trẻ vị thành niên, nhưng mấy đứa nhỏ từ 10 tuổi trở lên cũng không hề có tuổi thơ.
Một đám hắc y nhân rất giống xã hội đen lạc vào thời cổ đại đã đi săn thú về, hôm nay trời tối nhanh, cũng không biết từ đâu bọn họ bắt được con lợn rừng. Chờ cho đến khi lợn rừng được xử lý tốt xong đặt lên nướng trên lửa, Lâm Nhị đã nhanh tay nhanh chân nướng xong con gà rừng đầu tiên, cũng chính là con nhỏ nhất mau chín nhất.
Với tư cách là ân nhân đến đây để viện trợ, Tư Tứ Lang tự cảm thấy chỉ một con gà rừng thì không là gì cả, An Tam Lang cũng không cảm thấy để cho khách ăn trước thì có cái gì không đúng, nhưng......
Lưng Tư Tứ Lang có chút cứng ngắc, còn thủ lĩnh hắc y thì suýt nữa đã phản xạ có điều kiện rút đao ra chém, sát khí thật sự rất nồng đậm nha...... Sau đó tay hắn lại buông lỏng ra, bởi vì người phát ra sát khí nồng đậm này lại là vị tiểu cô nương kia, là vị tiểu cô nương hôn mê 3 năm vừa mới tỉnh lại, hiện tại muốn cử động cũng không thể cử động kia......
Những kẻ giành ăn cùng nàng đều chính là kẻ địch của nàng, Thập Nhất Nương tức giận ngút trời trừng mắt tên thiếu niên không biết xấu hổ kia, không biết cái đạo lý gì gọi là ưu tiên cho nữ nhân trước à, thật sự là uổng phí cho một cái diện mạo đẹp như vậy!
Khóe miệng Tư Tứ Lang co rút dữ dội, hắn có nên ca ngợi nàng không hổ là cháu gái An nguyên soái, là nữ nhi của An Tam gia không, một thân sát khí như thế này mà lại tồn tại trên người của một đứa nhỏ 6 tuổi thì cũng thật hiếm có, chẳng qua...... chỉ vì một con gà nướng sao?
Tư Tứ Lang có vẻ ngoài phong thần tuấn lệ liền thử giơ con gà nướng về phía bên trái, quả nhiên, đôi mắt hắc bồ đào của con thỏ nhỏ đi theo chuyển tới bên trái, giơ sang bên phải, cặp hắc bồ đào kia cũng chuyển tới bên phải, đơn giản đặt gà nướng ở phía trước hắn, hai hạt hắc bồ đào kia cũng chuyển động theo đồng thời biến thành mắt gà chọi......
A con thỏ nhỏ này thú vị thật, ánh mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, hắn cắn xuống một ngụm, quả nhiên hai mắt của con thỏ nhỏ đều bốc hỏa, hắn cười thầm, vốn đã ăn ngán gà nướng rồi mà bây giờ lại chỉ cảm thấy rất ngon......
Thủ lĩnh hắc y hết sức đồng tình nhìn tiểu cô nương quấn kín như thỏ kia đang nhìn mấy miếng gà nướng không còn lại được bao nhiêu trong tay chủ nhân với ánh mắt bi thương muốn chết, chủ nhân thật sự cũng quá ác rồi. Nhưng mà, quả thực là hiếm có, vậy mà lại có thể thấy một người vô cùng chín chắn như chủ nhân làm ra một hành động trẻ con như vậy...... Hơn nữa, thủ lĩnh hắc y sờ sờ cằm, chủ nhân, người lại có thể chỉ vì muốn chọc vị tiểu thư này mà ăn sạch một con gà nướng, ruột của người...... sẽ không bị no đến bể chứ?
Thập Nhất Nương chưa bao giờ khóc vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, ánh mắt nàng chuyển hướng về phía con gà nướng thứ hai trong tay An Tam Lang, nhìn ca ca đang mỉm cười đi về phía nàng, Thập Nhất Nương chờ mong tràn đầy nhìn thân ca ca, gà nướng, ta tới đây......
Sau đó thân ca ca đi lướt qua bên cạnh nàng, xé ra nửa con gà nướng đưa cho thủ lĩnh hắc y......
Thập Nhất Nương cực kỳ bi thương, ca, ngươi thật là thân ca ca của muội sao? Hay thật ra muội chỉ được nhặt từ trong đống rác về?
Thủ lĩnh hắc y không có ham thích khi dễ tiểu cô nương như chủ nhân của mình, hơn nữa tiểu cô nương kia còn đang nhìn chằm chặp không chuyển mắt vào nửa con gà nướng này, giống như nửa con gà nướng này chính là toàn bộ tín ngưỡng của cuộc đời nàng, bộ dáng này thật sự là...... Thủ lĩnh hắc y có cảm giác nếu hắn thật sự ăn nửa con gà nướng này, hắn và tiểu cô nương sẽ kết thù lớn, cho nên hắn từ chối nói, “Tam công tử, không cần khách khí, các ngươi một đường thoát khỏi Uyển Thành, truy binh Tây Hồ đuổi theo vô số, vất vả này người ngoài không thể tưởng tượng được, huống hồ còn có nữ quyến ở đây, lệnh muội của công tử cần ăn hơn là tại hạ......”
Nếu cổ của nàng có thể cử động, nhất định Thập Nhất Nương đã gật đầu như gà con mổ thóc, đúng nha, đã hai đời rồi nàng chưa được nếm hương vị thịt gà bình thường, so với bất cứ ai đều cần ăn hơn cả.
An Tam Lang nhẹ nhàng nói, “Không cần khách khí, xá muội nhà ta có thể ăn cái khác......”
Thủ lĩnh hắc y nhìn ánh mắt con thỏ nhỏ từ đầu tới đuôi chưa hề rời khỏi con gà nướng cũng chưa hề chớp mắt một cái nào, Tam công tử, tuy rằng công tử bọc muội muội của người thành một con thỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng thật sự chỉ ăn cà rốt, hiểu không?
Thập Nhất Nương rốt cuộc nhịn không được, “Ca...... Ô ô...... Gà nướng......” Cố gắng hết sức phun ra mấy chữ, cho dù cổ họng đau rát cũng phải mở miệng, bằng không nàng thật sự sẽ không được hưởng miếng gà nướng nào, cho dù lúc trước khi đang chạy trối chết nàng vễn được ăn nhưng toàn là ‘cháo’ cả, , hiện tại có gà nướng mà cũng không cho nàng ăn thì thật quá đáng.
Thấy mắt Thập Nhất Nương rưng rưng như muốn rơi lệ, khiến cặp ánh mắt kia càng thêm trong suốt lóng lánh, An Tam Lang mềm lòng suýt nữa nhịn không được đưa gà nướng cho nàng, nói “không” với ánh mắt này thật sự là một loại cực hình, cuối cùng hắn chỉ phải sờ sờ đầu muội muội, “Ngoan, Thập Nhất Nương, muội không ăn gà nướng được, ca ca nấu cháo ống trúc rồi, đợi một chút là có thể ăn......”
An Tam Lang xoay người đi, hắn thật sự không đành lòng nhìn vào hai mắt nàng, hắn cũng không có ý chí sắt đá giống như Tư Tứ Lang. Nhưng mà nhắc tới mới nhớ, Tư Tứ Lang đã chạy đi đâu mất rồi, vừa mới còn ở đây mà?
Thập Nhất Nương chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước khẩn cầu nhìn người đang cầm gà nướng...... thủ lĩnh hắc y, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của hắn.
Thủ lĩnh hắc y chỉ có thể giơ tay đầu hàng, một người trên tay dính đầy máu tươi, con nít mà thấy sẽ phải khóc thét như hắn, bị một tiểu cô nương nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu như vậy, như thể hắn chính là Bồ Tát xuất hiện trong địa ngục, còn con gà nướng mà hắn đang cầm chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng, hắc y nhân thật sự là không thể nào ngoan độc nổi, “An tiểu thư, gà nướng này cho tiểu thư......”
Mắt Thập Nhất Nương phút chốc vụt sáng, quả nhiên vờ đáng thương vô cùng có ích, “Cám ơn...... Đại ca...... Ca......”
An Tam Lang vội vã xoay người đi không để ý đến ánh mắt thất vọng của muội muội, cự tuyệt, “Thập Nhất Nương, thân thể muội không tốt, vừa mới tỉnh lại thì vẫn nên ăn chút thức ăn dễ tiêu hoá thôi, như vậy tốt cho cơ thể của muội hơn, cháo sắp ăn được rồi, trong cháo ca ca cũng có bỏ một ít thịt gà, ăn cũng ngon giống gà nướng thôi......”
Thập Nhất Nương thất vọng nhìn An Tam Lang, Tư Tứ Lang vừa lặng lẽ đi vỗ về cái dạ dày của mình trở về thấy cảnh này, cảm thấy nếu trên đầu nàng thật sự có hai cái tai thỏ, nhất định lúc này đang rũ xuống.
“Đừng để ca ca phải lo lắng, được không? Chờ thân thể Thập Nhất Nương khỏe rồi, mỗi ngày ca ca đều sẽ cho muội ăn gà nướng thỏ nướng......” An Tam Lang dịu dàng vuốt vuốt tóc Thập Nhất Nương.
Đối mặt với huynh trưởng trẻ tuổi tuấn mỹ như ánh mặt trời, lời nói lại vô cùng ôn nhu nhỏ nhẹ, Thập Nhất Nương chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nàng hoảng hốt nhớ tới, hình như có ai đó đã nói qua rằng, không có một ai có thể đối diện với ánh mắt chuyên chú mà ấm áp của An Tam Lang mà nói ra từ “không”......
Lợn rừng nướng trên lửa phát ra tiếng lẹp bẹp, mùi thơm nức mũi thoang thoảng bay lại đây, Thập Nhất Nương quyết đoán dời ánh mắt, nhìn không thấy thì sẽ không phải chảy nhiều nước miếng, ô ô, nàng phải sống trong tình trạng người thực vật nhiều năm, khẩu vị đều bị mất cả, chưa nói gì đến vị, cổ họng lâu năm không nói chuyện bây giờ muốn nuốt cũng khó khăn. Thật đáng giận, chờ nàng khỏe rồi, nhất định phải ăn mười con tám con gà nướng, cả heo sữa nướng nữa, mỗi ngày một con!
Ánh mắt Tư Tứ Lang lơ đãng lướt qua con thỏ bự Thập Nhất Nương đang bị quấn cứng ngắc kia, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt to đen trong suốt như hạt bồ đào đang hiếu kỳ nhìn hắn, thiếu niên ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đôi mắt trong suốt không khác gì ánh mắt trẻ sơn sinh như vậy, đôi mắt ngập nước như biết nói, khuôn mặt vốn dĩ xanh xao vàng vọt nhưng cũng không xấu. Mà quan trọng nhất là bây giờ nàng đang bị quấn trong lớp lông thỏ mềm mại, chỉ lộ ra đôi mắt hồn nhiên không biết gì đến thế sự đó, khiến cho Tư Tứ Lang nhớ lại con thỏ mà hắn nuôi năm đó, cũng là đôi mắt không hề phòng bị người khác giống như vậy.
Tư Tứ Lang trước khi xuất hành đã điều tra qua, nên đương nhiên biết tiểu cô nương này là ai. Đây chính là An Thập Nhất Nương đã hôn mê 3 năm, không ngờ lần này bọn họ đến Uyển Thành cầu y lạicó thể thành công.
“Tứ Lang bái kiến Thập Nhất tiểu thư.” Con cháu xuất thân từ thế gia thường khá đa lễ.
Thập Nhất Nương cười cười với tiểu soái ca thanh nhã kiêu ngạo, cố gắng hết sức nói, “Xin...... chào.”
Thực sự là càng nhìn càng thấy giống con thỏ hắn nuôi năm đó, ánh mắt Tư Tứ Lang hiện lên một tia dị sắc.
An Tam Lang kỳ quái nhìn hắn một cái, lúc Tư Tứ công tử này nhìn muội muội nhà mình, cái cảm giác chộn rộn mà lại có áp lực mạnh mẽ này là có chuyện gì xảy ra? Hiện tại thì hắn tưởng chỉ là ảo giác, cho đến nhiều năm sau mới cực kỳ hối hận, đến nỗi tim gan phèo phổi gì gì đó đều vô cùng đau đớn, đây căn bản chính là ánh mắt thèm muốn vô độ một con tiểu động vật lông mềm vô tội đáng yêu không có sức chống đối, muốn xuống tay nhưng tiếc thay lại bị vướng phải ông chủ của con vật đó!
Tam Lang đặt muội muội ở bên cạnh đống lửa, để nàng thoải mái dựa vào, thành thạo bao bọc nàng lại. Được lông thỏ mềm mềm trắng như tuyết bao quanh, thêm ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời như hắc diệu thạch, thật đúng là một con thỏ bự đáng yêu, Tư Tứ Lang nhịn không được liếc nhìn thêm lần nữa.
“Tứ công tử từ Trung Châu đến phải không, vậy tình hình bên kia như thế nào rồi?”
“Tam Lang huynh không cần khách khí như thế, gọi ta Tứ Lang là tốt rồi.” Tư Tứ Lang phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói.
“Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, đành gọi một tiếng Tứ Lang.” An Tam Lang cũng mỉm cười, cho dù hai ngày không ngủ, nhưng lễ nghi đã khắc vào xương tủy từ lâu, cử chỉ của An Tam Lang vẫn văn nhã, phong độ nhẹ nhàng như một vị công tử không nhiễm thế tục.
Tư Tứ Lang âm thầm cảm thán trong lòng, không hổ là người An gia được xưng là nho tướng của Đại Hạ, khí độ này so ra còn có phần nhỉnh hơn mấy công tử xuất thân từ những gia đình danh gia vọng tộc mấy trăm năm trong kinh thành, “An Tam Lang, mọi chuyện ở Trung Châu đều rất rõ ràng trật tự, không cần lo lắng, nhưng thật ra lệnh tôn vẫn luôn lo lắng cho huynh, có chuyện gì xảy ra ở Uyển Thành vậy? Đã bị sụp đổ rồi sao? Còn bao nhiêu dân chúng không kịp chạy ra?”
“Hầu hết dân chúng Uyển Thành đều đã trốn ra được, chỉ còn một ít lão nhân không muốn rời đi cố thổ nên đào hố bẫy cố gắng chống cự ở Uyển Thành, chiến lược ‘vườn không nhà trống’ đã bắt đầu được thực hiện, người Hồ tìm không thấy đồ ăn của cải khẳng định sẽ vượt qua rừng Đạt Mộc, chúng ta dĩ dật đãi lao (1), hẳn là có thể diệt sạch người Hồ.” Nói tới đây ánh mắt An Tam Lang toát ra màu đỏ, An gia bọn họ thủ hộ biên cương, không biết bao nhiêu người An gia đã chết trong tay người Hồ, Nhị thúc Nhị thẩm của hắn, còn có nương hắn, bao gồm cả...... Ánh mắt hắn nhìn về phía Thập Nhất Nương, thần sắc có chút thống khổ, 3 năm hôn mê của Thập Nhất Nương vốn cũng là do người Hồ, bây giờ người Hồ lại ồ ạt xâm lấn, cho dù không thể diệt sạch thì cũng phải lột được mấy lớp da của bọn chúng! Trong ánh mắt An Tam Lang hiện lên sát ý.
(1): dùng khoẻ mạnh đối phó với mệt mỏi; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Nhiều người như vậy mà chỉ có mấy que gà nướng thì chắc chắn không đủ ăn, mười mấy thủ hạ của tiểu chính thái Tư Tứ Lang cất giữ không ít lương khô trên người, bọn họ phân phát chia đều cho mọi người, mọi chuyện có vẻ đâu vào đấy.
An Tam Lang nhìn hắc y nhân đạp lên lá rụng trong rừng mà hầu như không hề gây ra một tiếng động nào, có chút kinh hãi, mười mấy hắc y nhân này đều là những người có năng lực hiếm thấy, giỏi hơn nhiều so với Lâm Đại Lâm Nhị, mà chủ nhân của bọn họ, được bọn họ cung kính tôn sùng – Tư Tứ Lang, rốt cuộc thân phận của hắn là gì?
Trong mắt An Tam Lang lóe lên trầm tư, nhẩm qua một lượt những người mang họ Tư trong kinh thành, Lễ bộ Thượng thư họ Tư, cả Tư quốc công nay đã gần trăm tuổi nữa, chẳng lẽ Tư Tứ Lang xuất thân từ hai nhà này sao?
********************
Tư Tứ Lang lấy ra bản đồ, thảo luận cùng với An Tam Lang về tình hình quân sự, Thập Nhất Nương bội phục nhưng lại nhịn không được thở dài, đúng là người cổ đại trưởng thành sớm thật, cậu thiếu niên 10 tuổi dẫn đầu đám hắc y nhân này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã giống như người lớn, phải đối mặt với xã hội tàn khốc này. Không, không đúng, kỳ thật thời tận thế cũng giống như vậy, sau tận thế cho dù căn cứ cũng bắt đầu tiến hành bảo hộ cho trẻ vị thành niên, nhưng mấy đứa nhỏ từ 10 tuổi trở lên cũng không hề có tuổi thơ.
Một đám hắc y nhân rất giống xã hội đen lạc vào thời cổ đại đã đi săn thú về, hôm nay trời tối nhanh, cũng không biết từ đâu bọn họ bắt được con lợn rừng. Chờ cho đến khi lợn rừng được xử lý tốt xong đặt lên nướng trên lửa, Lâm Nhị đã nhanh tay nhanh chân nướng xong con gà rừng đầu tiên, cũng chính là con nhỏ nhất mau chín nhất.
Với tư cách là ân nhân đến đây để viện trợ, Tư Tứ Lang tự cảm thấy chỉ một con gà rừng thì không là gì cả, An Tam Lang cũng không cảm thấy để cho khách ăn trước thì có cái gì không đúng, nhưng......
Lưng Tư Tứ Lang có chút cứng ngắc, còn thủ lĩnh hắc y thì suýt nữa đã phản xạ có điều kiện rút đao ra chém, sát khí thật sự rất nồng đậm nha...... Sau đó tay hắn lại buông lỏng ra, bởi vì người phát ra sát khí nồng đậm này lại là vị tiểu cô nương kia, là vị tiểu cô nương hôn mê 3 năm vừa mới tỉnh lại, hiện tại muốn cử động cũng không thể cử động kia......
Những kẻ giành ăn cùng nàng đều chính là kẻ địch của nàng, Thập Nhất Nương tức giận ngút trời trừng mắt tên thiếu niên không biết xấu hổ kia, không biết cái đạo lý gì gọi là ưu tiên cho nữ nhân trước à, thật sự là uổng phí cho một cái diện mạo đẹp như vậy!
Khóe miệng Tư Tứ Lang co rút dữ dội, hắn có nên ca ngợi nàng không hổ là cháu gái An nguyên soái, là nữ nhi của An Tam gia không, một thân sát khí như thế này mà lại tồn tại trên người của một đứa nhỏ 6 tuổi thì cũng thật hiếm có, chẳng qua...... chỉ vì một con gà nướng sao?
Tư Tứ Lang có vẻ ngoài phong thần tuấn lệ liền thử giơ con gà nướng về phía bên trái, quả nhiên, đôi mắt hắc bồ đào của con thỏ nhỏ đi theo chuyển tới bên trái, giơ sang bên phải, cặp hắc bồ đào kia cũng chuyển tới bên phải, đơn giản đặt gà nướng ở phía trước hắn, hai hạt hắc bồ đào kia cũng chuyển động theo đồng thời biến thành mắt gà chọi......
A con thỏ nhỏ này thú vị thật, ánh mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, hắn cắn xuống một ngụm, quả nhiên hai mắt của con thỏ nhỏ đều bốc hỏa, hắn cười thầm, vốn đã ăn ngán gà nướng rồi mà bây giờ lại chỉ cảm thấy rất ngon......
Thủ lĩnh hắc y hết sức đồng tình nhìn tiểu cô nương quấn kín như thỏ kia đang nhìn mấy miếng gà nướng không còn lại được bao nhiêu trong tay chủ nhân với ánh mắt bi thương muốn chết, chủ nhân thật sự cũng quá ác rồi. Nhưng mà, quả thực là hiếm có, vậy mà lại có thể thấy một người vô cùng chín chắn như chủ nhân làm ra một hành động trẻ con như vậy...... Hơn nữa, thủ lĩnh hắc y sờ sờ cằm, chủ nhân, người lại có thể chỉ vì muốn chọc vị tiểu thư này mà ăn sạch một con gà nướng, ruột của người...... sẽ không bị no đến bể chứ?
Thập Nhất Nương chưa bao giờ khóc vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, ánh mắt nàng chuyển hướng về phía con gà nướng thứ hai trong tay An Tam Lang, nhìn ca ca đang mỉm cười đi về phía nàng, Thập Nhất Nương chờ mong tràn đầy nhìn thân ca ca, gà nướng, ta tới đây......
Sau đó thân ca ca đi lướt qua bên cạnh nàng, xé ra nửa con gà nướng đưa cho thủ lĩnh hắc y......
Thập Nhất Nương cực kỳ bi thương, ca, ngươi thật là thân ca ca của muội sao? Hay thật ra muội chỉ được nhặt từ trong đống rác về?
Thủ lĩnh hắc y không có ham thích khi dễ tiểu cô nương như chủ nhân của mình, hơn nữa tiểu cô nương kia còn đang nhìn chằm chặp không chuyển mắt vào nửa con gà nướng này, giống như nửa con gà nướng này chính là toàn bộ tín ngưỡng của cuộc đời nàng, bộ dáng này thật sự là...... Thủ lĩnh hắc y có cảm giác nếu hắn thật sự ăn nửa con gà nướng này, hắn và tiểu cô nương sẽ kết thù lớn, cho nên hắn từ chối nói, “Tam công tử, không cần khách khí, các ngươi một đường thoát khỏi Uyển Thành, truy binh Tây Hồ đuổi theo vô số, vất vả này người ngoài không thể tưởng tượng được, huống hồ còn có nữ quyến ở đây, lệnh muội của công tử cần ăn hơn là tại hạ......”
Nếu cổ của nàng có thể cử động, nhất định Thập Nhất Nương đã gật đầu như gà con mổ thóc, đúng nha, đã hai đời rồi nàng chưa được nếm hương vị thịt gà bình thường, so với bất cứ ai đều cần ăn hơn cả.
An Tam Lang nhẹ nhàng nói, “Không cần khách khí, xá muội nhà ta có thể ăn cái khác......”
Thủ lĩnh hắc y nhìn ánh mắt con thỏ nhỏ từ đầu tới đuôi chưa hề rời khỏi con gà nướng cũng chưa hề chớp mắt một cái nào, Tam công tử, tuy rằng công tử bọc muội muội của người thành một con thỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng thật sự chỉ ăn cà rốt, hiểu không?
Thập Nhất Nương rốt cuộc nhịn không được, “Ca...... Ô ô...... Gà nướng......” Cố gắng hết sức phun ra mấy chữ, cho dù cổ họng đau rát cũng phải mở miệng, bằng không nàng thật sự sẽ không được hưởng miếng gà nướng nào, cho dù lúc trước khi đang chạy trối chết nàng vễn được ăn nhưng toàn là ‘cháo’ cả, , hiện tại có gà nướng mà cũng không cho nàng ăn thì thật quá đáng.
Thấy mắt Thập Nhất Nương rưng rưng như muốn rơi lệ, khiến cặp ánh mắt kia càng thêm trong suốt lóng lánh, An Tam Lang mềm lòng suýt nữa nhịn không được đưa gà nướng cho nàng, nói “không” với ánh mắt này thật sự là một loại cực hình, cuối cùng hắn chỉ phải sờ sờ đầu muội muội, “Ngoan, Thập Nhất Nương, muội không ăn gà nướng được, ca ca nấu cháo ống trúc rồi, đợi một chút là có thể ăn......”
An Tam Lang xoay người đi, hắn thật sự không đành lòng nhìn vào hai mắt nàng, hắn cũng không có ý chí sắt đá giống như Tư Tứ Lang. Nhưng mà nhắc tới mới nhớ, Tư Tứ Lang đã chạy đi đâu mất rồi, vừa mới còn ở đây mà?
Thập Nhất Nương chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước khẩn cầu nhìn người đang cầm gà nướng...... thủ lĩnh hắc y, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của hắn.
Thủ lĩnh hắc y chỉ có thể giơ tay đầu hàng, một người trên tay dính đầy máu tươi, con nít mà thấy sẽ phải khóc thét như hắn, bị một tiểu cô nương nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu như vậy, như thể hắn chính là Bồ Tát xuất hiện trong địa ngục, còn con gà nướng mà hắn đang cầm chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng, hắc y nhân thật sự là không thể nào ngoan độc nổi, “An tiểu thư, gà nướng này cho tiểu thư......”
Mắt Thập Nhất Nương phút chốc vụt sáng, quả nhiên vờ đáng thương vô cùng có ích, “Cám ơn...... Đại ca...... Ca......”
An Tam Lang vội vã xoay người đi không để ý đến ánh mắt thất vọng của muội muội, cự tuyệt, “Thập Nhất Nương, thân thể muội không tốt, vừa mới tỉnh lại thì vẫn nên ăn chút thức ăn dễ tiêu hoá thôi, như vậy tốt cho cơ thể của muội hơn, cháo sắp ăn được rồi, trong cháo ca ca cũng có bỏ một ít thịt gà, ăn cũng ngon giống gà nướng thôi......”
Thập Nhất Nương thất vọng nhìn An Tam Lang, Tư Tứ Lang vừa lặng lẽ đi vỗ về cái dạ dày của mình trở về thấy cảnh này, cảm thấy nếu trên đầu nàng thật sự có hai cái tai thỏ, nhất định lúc này đang rũ xuống.
“Đừng để ca ca phải lo lắng, được không? Chờ thân thể Thập Nhất Nương khỏe rồi, mỗi ngày ca ca đều sẽ cho muội ăn gà nướng thỏ nướng......” An Tam Lang dịu dàng vuốt vuốt tóc Thập Nhất Nương.
Đối mặt với huynh trưởng trẻ tuổi tuấn mỹ như ánh mặt trời, lời nói lại vô cùng ôn nhu nhỏ nhẹ, Thập Nhất Nương chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nàng hoảng hốt nhớ tới, hình như có ai đó đã nói qua rằng, không có một ai có thể đối diện với ánh mắt chuyên chú mà ấm áp của An Tam Lang mà nói ra từ “không”......
Lợn rừng nướng trên lửa phát ra tiếng lẹp bẹp, mùi thơm nức mũi thoang thoảng bay lại đây, Thập Nhất Nương quyết đoán dời ánh mắt, nhìn không thấy thì sẽ không phải chảy nhiều nước miếng, ô ô, nàng phải sống trong tình trạng người thực vật nhiều năm, khẩu vị đều bị mất cả, chưa nói gì đến vị, cổ họng lâu năm không nói chuyện bây giờ muốn nuốt cũng khó khăn. Thật đáng giận, chờ nàng khỏe rồi, nhất định phải ăn mười con tám con gà nướng, cả heo sữa nướng nữa, mỗi ngày một con!
/161
|