Sau khi phục hồi tinh thần, nàng mạnh tay đẩy Tử Dạ ra, nhanh chóng sửa sang lại y phục trên người, nhảy xuống giường. Nàng cắn chặt lấy môi, oán hận nhìn thẳng Tử Dạ, nam nhân đáng giận này, đã từng tàn nhẫn thương tổn nàng, hiện tại còn muốn cướp đi Tử nhi, không ẹ con hai người gặp mặt, bây giờ lại khinh bạc nàng, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như thế? Diệp Lạc đột nhiên thay đổi thái độ, làm Tử Dạ hơi giật mình, hắn theo bản năng tiến về phía nàng, đang muốn ôm nàng vào lòng, lại bị Diệp Lạc một chưởng đánh tới, không thể không lùi lại. Hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt tức giận của Diệp Lạc, nói: -”Lạc nhi, nàng làm sao vậy?” Diệp Lạc hai tay gắt gao siết chặt, phẫn nộ nhìn Tử Dạ, gằn từng tiếng nói: -”Đem hài tử trả lại cho ta!” Tử Dạ lặng yên nhìn Diệp Lạc, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói: -”Lạc nhi, nàng phải tin ta, ta sẽ không thương hại hắn, hơn nữa, hắn cũng là hài tử của ta!” Diệp Lạc nghe xong lời của Tử Dạ, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ không thể khống chế, nàng lạnh lùng chỉ vào Tử Dạ, tức giận nói: -”Hài tử của ngươi? Ngươi có tư cách gì nói hắn là hài tử của ngươi? Ngươi cho ngươi là đương kim hoàng thượng, nên muốn làm gì thì làm sao? Lúc trước ngươi như thế thương tổn ta, từ bỏ ta? Mà bây giờ lại nói đứa nhỏ là hài tử của ngươi sao? Tử Dạ, ngươi thật sự không biết xấu hổ!” Lời của Diệp Lạc, làm sắc mặt Tử Dạ nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn, từ lúc hắn lợi dụng, ép nàng lên kinh thành, hắn cũng sớm dự đoán được nàng sẽ như thế, không phải sao? Dù vậy, ngày đó ở Linh Sơn, phát hiện nàng đã quên mất quá khứ, trong lòng hắn thủy chung ôm hy vọng, hy vọng nàng không nhớ tới những gì hắn đối với nàng thương tổn, hy vọng nàng bởi vì đứa nhỏ mà ở lại bên cạnh hắn, nhưng là, hắn lại đã quên, nàng tuy rằng mất đi trí nhớ, thế nhưng, bên người nàng còn có Thanh nhi, sau khi hắn xuất hiện, Thanh nhi như thế nào lại không nói cho nàng tất cả chân tướng? Hiện tại nàng phỏng chứng đã biết hầu như toàn bộ rồi? Nàng sẽ tha thứ cho hắn sao? Nàng sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn sao? Nàng có thể hay không giống như lúc trước, không chút do dự ly khai khỏi hắn? Vừa nghĩ tới mất đi nàng, Tử Dạ chỉ cảm thấy nội tâm một trận đau đớn, không, hắn không thể để cho nàng rời đi, thật vất vả mới tìm được nàng, khiến cho nàng trở lại bên người hắn, hắn làm sao có thể chịu được cuộc sống mất đi nàng? Nghĩ tới đây, Tử Dạ thống khổ nhìn Diệp Lạc, thanh âm khàn khàn nói: -”Lạc nhi, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta chứ? Về sau ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng, bồi thường từng chút từng chút cho nàng, Lạc nhi, tha thứ cho ta, đừng đi, đừng rời khỏi ta…” Diệp Lạc chỉ cảm thấy một cỗ chua xót tràn ngập trong lòng, ở một khắc này, nàng cơ hồ tưởng thất thanh khóc rống lên, đem hết thảy ủy khuất phát tiết ra. Nhìn khóe mắt Diệp Lạc chảy xuống dòng nước mắt trong suốt, trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia đau đớn cùng tự trách, hắn tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm Diệp Lạc vào lòng, lấy tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ nói: -”Lạc nhi, thực xin lỗi…” Diệt Lạc rốt cuộc không nhịn được gục đầu trên vai Tử Dạ khóc nức nở, dường như, một câu nói này của Tử Dạ, nàng đã chờ rất lâu rất lâu… Không biết qua bao lâu, Diệp Lạc chậm rãi bình tĩnh lại, nàng không khóc nữa, mà lặng yên dựa vào trong lòng Tử Dạ, hiện tại tâm tình nàng đã bình ổn hơn rất nhiều, chỗ sâu nhất trong nội tâm nói cho nàng biết, nàng có yêu người nam nhân này, cho dù nàng mất đi trí nhớ, lòng của nàng vẫn cố chấp yêu hắn, nếu không phải thương hắn, nàng như thế nào sau khi mất trí nhớ, vẫn thường mơ thấy bóng hình hắn? Nếu không thương hắn, nàng tại sao lại đặt tên cho đứa nhỏ là Vân Lạc Tử? Nàng khi đó thậm chí còn không biết hắn là phụ thân của con nàng! Mà nàng, lại đặt tên cho nó là Vân Lạc Tử, Lạc Tử, rơi tiếp xúc rơi, mà Tử cũng là hắn, đây là ý nghĩ sâu nhất trong lòng nàng. Nàng không muốn lại tiếp tục lừa gạt chính mình, cho dù nàng từ trong miệng Thanh nhi biết được, hắn đã từng tàn nhẫn thương tổn nàng! Nhưng là, mọi chuyện đã qua, không phải sao? Thanh nhi ôm trong lòng Vân Lạc Tử, vẻ mặt vui mừng từ bên ngoài đi vào, khi nàng nhìn đến hai người đang ôm nhau, biểu tình nháy mắt ngưng đọng lại, qua một hồi lâu, nàng mới kịp phản ứng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười, sau đó xoay người lén lút đi ra ngoài, nhưng không ngờ, Vân Lạc Tử trong lòng hơi giật mình, đột nhiên khóc rống lên, tiếng khóc làm Thanh nhi đang chuẩn bị đi ra ngoài thân thể cứng ngắc tại chỗ, cũng kinh động hai người đang ôm nhau Tử Dạ cùng Diệp Lạc. Diệp Lạc nghe tiếng khóc của Vân Lạc Tử, quay đầu nhìn lại, chính mình thấy thân ảnh cứng ngắc ở cửa của Thanh nhi, trên mặt hơi đỏ lên, cực nhanh đẩy Tử Dạ ra, bước đến bên cạnh Thanh nhi, đem Vân Lạc Tử đang khóc gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận được thân thể nhỏ bé mềm mại của hài tử, tâm nàng mới nhẹ nhàng đặt xuống, chậm rãi khôi phục lại, khóe miệng của nàng rốt cuộc lộ ra một nụ cười thư thái. Vân Lạc Tử ở trong lòng Diệp Lạc, cũng không có khóc nháo, hắn mở to đôi mắt đen láy, nhìn nhìn Diệp Lạc, cư nhiên khanh khách nở nụ cười, còn nghịch ngợm làm xả tung mái tóc trên vai của Diêp Lạc. Nhìn Diệp Lạc cùng đứa nhỏ, những đường cong cứng rắn trên khuôn mặt Tử Dạ chậm rãi hòa tan, hắn đi đến bên cạnh Diệp Lạc, vươn tay, đem mẫu tử hai người ôm vào lòng. Nhìn một nhà ba người ở chung một chỗ, Thanh nhi che miệng cười, lại lén lút lui ra ngoài. Bên ngoài, trên trời vạn dặm không mây, gió nhẹ kèm thèm hương hoa nồng đậm thổi qua, làm lòng người khoáng thần vui vẻ, Thanh nhi khẽ tựa vào thân cây, nhìn lên trời cao, hưởng thụ cảm giác yên bình.Tâm cơ thâm trầmEdit: Muỗi VoveDi Hương cung.Trong tẩm cung lộng lẫy tráng lệ, Hương Linh công chúa thần sắc lo lắng ngồi ở trên giường, khuôn mặt xinh đẹp sớm đã không còn dáng vẻ tươi cười ngày xưa, hai tay nàng không tự chủ vò nát chiếc khăn thêu tinh xảo.Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một vị mang phục quốc cung nữ nước Sở đi vào.Không đợi cung nữ hành lễ, Hương Linh công chúa vội gấp gáp từ trên giường đứng lên, vội vàng hỏi:-”Mộc nhi, thế nào? Dạ ca đã hồi cung chưa?”Vị cung nữ tên gọi Mộc nhi có điểm chần chừ liếc nhìn Hương Linh công chúa, nhỏ giọng nói:-”Hồi bẩm công chúa, Dạ hoàng đã hồi cung…”Hương Linh công chúa nghe nói Tử Dạ hồi cung, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời hé nở nụ cười, nàng không đợi Mộc nhi nói xong, liền khẩn cấp nói:-”Mộc nhi, mau, giúp bổn cung trang điểm, bổn cung muốn đi gặp Dạ ca!”Mộc nhi nhìn Linh Hương công chúa bộ dáng cao hứng, muốn nói lại thôi, do dự một chút, hỏi:-”Công chúa…Người bây giờ muốn đi gặp Dạ hoàng sao?”Hương Linh công chúa cũng không có phát hiện Mộc nhi biểu tình không đúng, nàng cười tươi như hoa, kiêu ngạo nói:-”Dạ ca vừa về nước liền bận rộn việc chiến sự, đem bổn cung ném ở nơi này không quan tâm, hiện tại khó có được chiến sự đã ổn định lại, bổn cung tự nhiên là muốn hắn giành nhiều thơi gian hơn cho bổn cung!”Nói xong Hương Linh công chúa mới phát hiện Mộc nhi vẫn đang ngơ ngác đứng ở một bên, không giúp nàng trang điểm, không khỏi không vui nói:-”Mộc nhi, ngươi làm gì thế, còn không mau giúp bổn cung trang điểm?”Mộc nhi vẫn không động, chần chừ một chút, rốt cuộc cắn môi, nói:-”Công chúa, Dạ hoàng bây giờ đang ở Dạ Vân điện, hắn…hắn ở cùng với hoàng hậu…”Nghe xong lời của Mộc nhi, Hương Linh công chúa thân thể hơi lảo đảo, may mắn nàng nhanh tay, đúng lúc đỡ được một bên cạnh bàn mới có thể đứng vững, khăn thêu trên tay rơi xuống, nàng cũng không để ý, nàng không dám tin mở to mắt nhìn Mộc nhi, run giọng hỏi:-”Mộc nhi…Ngươi nói cái gì…?”Mộc nhi nhìn bộ dáng bị đả kích của Hương Linh công chúa, trong lòng có điểm không đành lòng, nàng tiến lên phía trước, đỡ lấy Hương Linh công chúa, quan tâm nói:-”Công chúa, người không sao chứ?”Mà Hương Linh công chúa cũng không để ý đến sự quan tâm của nàng, dùng sức bắt lấy hai vai Mộc nhi, lớn tiếng nói:-”Ngươi, tiện tỳ này, ngươi lừa bổn cung, có phải hay không? Bổn cung trước khi đến, đã điều tra rất rõ ràng, Dạ ca thời điểm là thái tử, mặc dù có chánh phi và một sườn phi, nhưng là, khi hắn đăng cơ làm đế, chánh phi của hắn đã không biết tung tích, mà sườn phi thì bị trục xuất khỏi cung, hắn căn bản không có hoàng hậu, ngây cả phi tử hậu cung cũng đều không có, ở đâu ra hoàng hậu đây? Ngươi thật to gan, ngươi nghĩ lừa bổn cung sao?”Nói xong, Hương Linh công chúa vung tay hung hăng cho Mộc nhi một cái tát!Hai má trắng nõn của Mộc nhi nháy mắt bị đánh sưng đỏ lên, móng tay của Hương Linh công chúa sợt qua mặt nàng, trên mặt để lại vài vệt xước dài, mà Mộc nhi dường như bị làm bất ngờ, thân thể nàng mềm nhũn, nặng nề quỳ trên mặt đất, run giọng nói:-”Công chúa bớt giận, nô tỳ không có lừa công chúa, xin công chúa minh xét!”Hương Linh công chúa dù sao cũng là người thông minh, sau khi tức giận qua đi, rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng cố nén tức giận trong lòng, thanh âm lạnh lùng nói:-”Mộc nhi, ngươi theo bổn cung mấy năm nay, coi như cũng trung thành tận tâm, ngươi thập phần hiểu biết bổn cung là người như thế nào, nếu ngươi hôm nay không cho bổn cung một lời giải thích xác đáng, như vậy, cũng đừng trách bổn cung vô tình!”Mộc nhi thuở nhỏ được ôm vào hoàng cung, trở thành bồi ngoạn của Hương Linh công chúa, sau khi lớn lên, lại được ở bên cạnh Hương Linh công chúa làm cung tỳ, nàng tự nhiên biết rõ tính tình của Hương Linh công chúa, Hương Linh công chúa bên ngoài tuy rằng xinh đẹp, song tính tình lại hung hăng độc ác vô cùng, lại giỏi thu phục lòng người, chỉ cần một người nào đó đối với nàng không còn giá trị lợi dụng, nàng nhất định sẽ thẳng tay hạ sát thủ, không lưu nửa con đường sống.Mộc nhi có thể bình yên vô sự ở bên người nàng hơn mười năm, tự nhiên cũng là một người khéo léo nhạy bén, việc hôm nay, nàng biết rõ mình quá sức lỗ mãng, lập tức phục hồi tinh thần, cẩn trọng dè dặt nói:-”Công chúa, nô tỳ vừa mới đi tìm hiểu một chút tin tức, lại phát hiện Dạ Vân điện so với ngày thường nhộn nhịp cung nhân, nô tỳ sau khi nghe ngóng, mới biết được đêm nay Tử Dạ đích thân nghênh đón chính phi của mình hồi cung, hơn nữa, chẳng những là như thế, chính phi kia còn vì Tử Dạ sinh một đứa con, nô tỳ còn nghe nói…Nói Dạ hoàng đăng cơ lâu như vậy vẫn chưa lập hoàng hậu, chính là bởi vì vị chính phi này…Công chúa, người có biết, nô tỳ luôn đối với người trung thành và tận tâm, truyệt đối sẽ không có nửa câu thêu dệt, nếu công chúa vẫn không tin nô tỳ, bất quá phái thị vệ đi tiến hành điều tra liền biết!”Hương Linh công chúa sắc mặt cực kỳ khó coi, hai tay nàng gắt gao siết chặt, móng tay thật dài cắm sâu vào trong da thịt, thế nhưng, nàng vẫn hoàn toàn không phát hiện ra, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào Mộc nhi, trong mắt hiện lên một chút hung quang, đột nhiên vung tay lên, đem tất cả mọi thứ trên bàn hất văng xuống đất.Trà cụ nháy mắt rơi xuống đất vỡ tan tành, những mảnh sắc bén nhọn rơi ra, Mộc nhi quỳ gối một bên, trốn tránh không kịp, bị những mảnh vỡ khứa vào hai má, nhất thời trên mặt máu chảy ròng ròng.Thế nhưng, Mộc nhi dường như không để ý đến, vẫn đang quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.Như thế qua thật lâu, biểu tình trên mặt Hương Linh công chúa mới chậm rãi dịu đi, nàng động thủ đem Mộc nhi quỳ trên mặt đất đỡ lên, ngữ khí ôn hòa nói:-”Được rồi, đứng lên thôi! Ngươi luôn trung thành với bổn cung, bổn cung tự nhiê biết, chuyện này, là lỗi của bổn cung, ngươi cũng không nên để trong lòng, nếu nàng ta là chính phi của Dạ ca, Da ca có ý lập nàng ta làm hoàng hậu, cũng là chuyện thường tình!”Nói xong, nàng đi đến bên tủ quần áo lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó đưa cho Mộc nhi nói:-”Đây là tuyết liên cao phụ hoàng ban cho bổn cung, đối với vết thương hở vô cùng hữu hiệu, miệng vết thương về sau cũng không lưu lại sẹo, bổn cung ban cho ngươi!”Mộc nhi không có từ chối, nàng tiếp nhận bình sứ nhỏ trên tay Hương Linh công chúa, một lần nữa quỳ xuống, nói:-”Cảm ơn công chúa ban ân!”Hương Linh công chúa hài lòng gật gật đầu, nói:-”Mộc nhi, ngươi chứng thật là người thông minh, nay bổn cung đang ở Tây Lương quốc, về sau còn rất nhiều việc cần ngươi, chỉ cần ngươi đối với bổn cung tận tâm, bổn cung tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, được rồi, ngươi trước lui ra xử lý vết thương, hôm nay bổn cung cũng không cần ngươi hầu hạ!”
/256
|