Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 206: Quyết định

/256


Diệp Lạc nhìn Tử Ảnh vẻ mặt thống khổ, trong lòng đau xót, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống, tim của hắn rỉ máu, mà lòng của nàng cũng không khá hơn là bao.

Nếu có thể lựa chọn, như vậy, nàng tình toàn tâm toàn ý yêu Tử Ảnh, nam nhân ôn nhu đa tình này, không phải vô tình lãnh khốc như Tử Dạ! Nhưng là, nàng không có cơ hội lựa chọn, sau khi nàng mất đi trí nhớ, lòng của nàng sớm đã thay nàng định đoạt!

Nàng không biết, nếu, nếu nàng vẫn còn nhớ rõ hết thảy mọi chuyện lúc trước, nàng có thể có cơ hội yêu Tử Ảnh hay không, đang tiếc, trong khoảng thời gian mất đi trí nhớ, nam nhân xuất hiện trong giấc mộng nàng hàng đêm lại là Tử Dạ.

Nàng từ trong miệng Thanh nhi biết được, Tử Dạ đã từng tàn nhẫn đối đãi nàng như thế nào, có lẽ, nếu nàng không mất đi trí nhớ, khẳng định nàng sẽ không một lần nữa trao tình yêu cho hắn, nhưng là, nàng lại mất đi trí nhớ, hơn nữa, thời điểm nhìn thấy hắn trên Linh Sơn, một lần như thể định mệnh, nàng không phải là người hay xúc động, ngược lại, nàng gặp chuyện cực kỳ bình tĩnh, chỉ có khi đối mặt với Tử Dạ, nàng mới có thể không giữ được sáng suốt, điều này đủ để chứng minh, người trong lòng nàng, duy nhất chỉ có Tử Dạ, mà không phải là Tử Ảnh.

Nhìn Tử Ảnh thống khổ, lòng của nàng cũng mơ hồ có chút đau đớn, nhưng sự đau đớn đó cùng thời điểm chứng kiến Tử Dạ thân mật với Hương Linh công chúa hoàn toàn bất đồng, nhưng là, nàng vĩnh viễn không thể trở về bên cạnh hắn rồi, chính nàng lựa chọn rời đi, là vì nàng biết, rời đi hắn tuy rằng thương tâm muốn chết, nhưng cũng là giải pháp hoàn hảo nhất. Chỉ là biện pháp như thế, thật sự làm người ta cảm thấy khó có thể nhận thôi!

Tử Ảnh ánh mắt chạm đến nước mắt trên mặt Diệp Lạc lập tức bình tĩnh lại, tim của hắn vẫn đang chảy máu, nhưng là, hắn cuối cùng vẫn không muốn làm nàng thương tâm, hắn cưỡng chế đau đớn trong lòng, đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, thanh âm khàn khàn nói:

-”Lạc nhi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . Thực xin lỗi. . . . .”

Diệp Lạc nhìn Tử Ảnh, trong lòng cảm thấy có lỗi, nước mắt lại chậm rãi chảy xuống, nam nhân si tình này, đối với nàng yêu sâu đậm như vậy, mà nàng, lại vô phương tiếp nhận tấm chân tình của hắn.

Tím Ảnh thấy Diệp Lạc thương tâm như thế, càng thêm đau lòng, hắn vươn tay kéo Diệp Lạc vào lòng, dỗ dành:

-”Lạc nhi. . . . Thực xin lỗi. . . . . Nàng đừng khóc. . . . Ta về sau không bao giờ ép nàng nữa. . . . Cho dù nàng cả đời không thương ta, ta cũng sẽ mãi chờ nàng. . . . . . . Được chứ. . . . . ?”

Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, nàng cưỡng chế chua xót trong lòng, nhẹ nhàng đẩy Tử Ảnh ra, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán, nàng yên lặng nhìn Tử Ảnh, chậm rãi nói:

-”Vô ảnh công tử, qua một vài ngày nữa, ta muốn trở lại kinh thành một chuyến.”

Tâm Tử Ảnh chấn động, hắn không khống chế được giữ chặt ống tay áo Diệp Lạc, không hiểu hỏi:

-”Lạc nhi. . . . . Nàng muốn làm gì?”

Diệp Lạc nhìn bộ dáng thất kinh của Tử Ảnh, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

-”Ta chỉ phải đi làm một chuyện, nếu như sự tình thuận lợi, ta. . . . . . Ta. . . . . Nếu là đến lúc đó ngươi không chê ta. . . . . . Ta liền trở về. . . . . . .”

//Mớ ơi, Lạc tỷ sao cứ để cho người ta hy vọng hoài vậy, chắc chắn đợt này một đi không trở lại ròi mà cứ hữa hẹn với người ta như thế, một bad girl chính hiệu bà con ạ//

Diệp Lạc không nhìn Tử Ảnh, ánh mắt của nàng, dừng ở khhung cảnh bên ngoài cửa sổ, lòng của nàng đau đớn,nam nhân kia rồi, nhưng là, vì sao lòng của nàng vẫn đau đớn như vậy?

”Nếu là đến lúc đó ngươi không chê ta. . . . . . Ta liền trở về. . . . . . .”

Những lời này xoay quanh quanh trong đầu Tử Ảnh, không ngừng lặp đi lặp lại, một cảm giác vui sướng từ sâu trong đáy lòng dâng lên, nháy mắt tràn ngập, làm hắn cơ hồ quên mất hô hấp.

Mãi cho đến khi thân thể bởi vì không có hô hấp mà nặng nề đau đớn, hắn mới giật mình tỉnh lại, hắn xúc động kéo Diệp Lạc vào lòng, run giọng nói:

-”Lạc nhi. . . . . . . Thật sao. . . . . ? Nàng thật sự có thể tiếp nhận ta. . . . . . . . .”

Diệp Lạc thật sâu hít một hơi, ánh mắt nàng thản nhiên dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói:

-”Nếu ngươi không chê ta, ta đây liền trở về!”

Trong lòng Tử Ảnh cực kỳ vui vẻ, hắn vùi mặt vào hõm cổ nàng, tha thiết nói:

-”Lạc nhi. . . . . Lạc nhi của ta. . . . . . Ta yêu nàng còn không kịp, như thế nào lại ghét bỏ nàng?”

Diệp Lạc không nói gì, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia ưu thương, có một câu, nàng cũng không có nói cho Tử Ảnh, đó là, lần này nàng rời đi, có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm thật lớn, sinh tử chưa biết, cũng không biết có giữ được lời hứa với hắn không!

Qua một hồi lâu, Tử Ảnh mới dần dần bình tĩnh lại, hắn buông Diệp Lạc ra, quan tâm hỏi:

-”Lạc nhi, nàng trở lại kinh thành? Có chuyện gì sao?”

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

-”Không có gì, chẳng qua lần trước vội vàng đi, không kịp báo tin cho Thủy Vân cung, hiện tại muốn trở về xem các nàng thôi! Thủy Vân cung cuối cùng vẫn là tâm huyết cả đời của mẫu thân, ta không thể không để ý!”

Bị tập kích

Edit: Muỗi Vove

Hoàng cung.

Nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí tưng bừng rỗn rã.

Cung nhân từng nhóm bận rộn luôn tay, cơ hồ tất cả cung điện đều thay mới, đèn lồng dán chữ hỷ đỏ chót, dải băng dài theo gió tung bay.

Hôm nay là tiền đại hôn của Tây Lương quốc hoàng đế và Sở quốc Hương Linh công chúa, tuy rằng không phải là ngày đại hôn, thế nhưng, hôm nay cũng là một ngày hết sức đặc biệt, bởi vì, Sở quốc hoàng đế, sẽ đích thân tới chơi.

Cho nên, nhóm cung nhân đã bận rộn càng thêm bận rộn, bọn họ vừa chuẩn bị tiệc cưới, lại vẫn không quên sửa soạn dạ yến đón tiếp hoàng đế Sở quốc.

Kinh thành, so với ngày thường ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều, trên đường người người đi lại xe ngựa ngược xuôi, các nơi tửu lâu khách điếm, đều chật kín chỗ.

Bởi vì chiến loạn vừa giải quyết xong, trên mặt dân chúng đều lộ vẻ thoải mái vui mừng, nhóm tiểu thương trên đường, tươi cười chào đón khách nhân, thanh âm của họ vang vọng cả một khu phố.

Một đội xe ngựa xa hoa, từ từ tiến vào cổng kinh thành, đội ngũ xe ngựa cực kỳ hoành tráng, đi tháp tùng còn có rất nhiều thị vệ, dân chúng trong kinh thành tò mò liếc mắt nhìn xem.

Một chiếc xa mã màu vàng lộng lẫy đi ở giữa, màn xe bị vén lên, lộ ra trung niên nam nhân mặc long bào màu vàng, chỉ thấy hắn mặt mày vui vẻ, hứng thú không khí bừng bừng trong kinh thành hết thảy.

Một viên thị vệ trẻ tuổi có điểm lo lắng đến bên xa mã, đè thấp âm thanh khẽ bẩm báo:

-”Hoàng thượng, người vẫn nên hạ rèm xem xuống đi, nơi này rất nguy hiểm.”

Sở quốc hoàng đế vẫn không nói gì, trong xe ngựa có một nữ nhân cực kỳ diễm lệ không vui liếc mắt nhìn viên thị vệ, lạnh lùng thốt:

-”Điền thị vệ, ngươi là muốn buồn chết Bổn cung sao? Dọc cả con đường, không được cái này thì cũng không được cái kia, xem ra, ngươi đây là đang nhằm vào Bổn cung! Hừ! Hiện tại đã đến kinh thành Tây Lương quốc rồi, chẳng lẽ còn có cái gì bất trắc?”

Điền thị vệ bị nàng ta giáo huấn một chút, không khỏi khó xử nhìn Sở quốc hoàng đế xin ý kiến, thấy hắn cũng không có pahnr ứng gì, đành phải cúi đầu, cung kính nói:

-”Khởi bẩm nương nương, thuộc hạ không dám!”

Vị nương nương kia khẽ hừ một tiếng, không vui nói:

-”Ngươi không dám? Bổn cung thấy người là vì không chiếm được Hương Linh, cho nên mới bất mãn một vốn một lời với bổn cung! Bất quá, Bổn cung khuyên ngươi không nên si tâm vọng tưởng, Hương Linh rất nhanh sẽ trở thành hoàng hậu Tây Lương quốc, một thị vệ nho nhỏ như ngươi, vẫn là nên chết tâm thôi!”

Nghe những lời nói này, trên mặt Điền thị vệ lướt qua một tia đau đớn, hắn cúi đầu, trầm mặc không nói.

//mụ Hương Linh cũng có người yêu hở, ai yêu mụ là uổng phí một đời//

Sở quốc hoàng đế nhìn Điền thị vệ liếc mắt một cái, sau đó quay đầu đối vị nương nương kia nói:

-”Được rồi! Điền thị vệ cũng là đang lo lắng cho an nguy của trẫm, nàng đừng trách hắn nữa!”

Vị nương nương khinh thường nhìn Điền thị vệ, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Xe ngựa xuyên qua ngã tư đường phồn hoa nhất, sau đó hường hoàng cung thẳng tiến, Điền thị vệ đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, chỉ thấy hai bên đường, cây cối rậm rạp, tuy rằng cũng có vài phòng ốc đơn sơ, so với những nơi khác trong kinh thành yên ắng hơn rất nhiều, đoán chừng là không muốn có người quấy rầy đến sự yên tĩnh trong hoàng cung, cho nên mới đặc biệt cách ra một con đường.

Nhưng vào lúc này, đoàn xe trước mặt đột nhiên ngừng lại, Sở quốc hoàng đế nhìn Điền thị vệ liếc mắt một cái, không vui nói:

-”Đây là có chuyện gì? Làm sao đột nhiên dừng lại?”

Trong lòng Điền thị vệ trong lòng xẹt qua một tia bất an, thế nhưng, quan sát một chút xung quanh, lại không cảm thấy có cái gì dị thường, hắn quay đầu hướng hoàng đế nói:

-”Hoàng thượng, thuộc hạ đến phía trước xem có chuyện gì xảy ra!”

Nói xong, Điền thị vệ phân phó vài thị vệ bảo vệ xung quanh xa mã, lúc này mới yên tâm giục ngựa đi lên phía trước.

Điền thị vệ rời đi chưa đến năm phút, bỗng nhiên trong rừng cây rậm rạp, hàng trăm mũi tên bắn ra, trong nháy mắt, đoàn xe hỗn loạn, nhóm thị vệ không đề phòng đều bị trúng tên ngã xuống đất.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết cùng những tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, chốc lát, người trong đội xe đã chết hơn phân nửa, còn lại tuy rằng vẫn đang đau khổ giãy dụa, nhưng là, bất đắc dĩ không ngăn nổi cơn mưa tên không ngừng phóng tới.

Ngựa kéo xa mã chấn kinh, mạnh hí một tiếng, hoảng hốt hướng rừng liễu chạy đi, Điền thị vệ kinh hãi, đang muốn đuổi theo, lại bị máy tên áo đen bịt mặt ngăn lại, đành phải trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa mất hút trong rừng liễu rậm rạp.

Con ngựa là chạy như điên, trong xe ngựa thỉnh thoảng truyền đến thét chói tai, không biết qua bao lâu, xe ngựa mới dần dần dừng lại.

Sở quốc hoàng đế lấy lại bình tĩnh, đẩy ra vị nương nương đang ôm chầm lấy hắn, đang muốn xốc rèm cửa lên xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng:

-”Sở Hoàng, mời đi ra thôi!”

Hoàng đế Sở quốc thần sắc khẽ biến, bất quá, hắn thân là vua của một nước, định lực so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, cho nên, mặc dù biết mình đã trúng phải bẫy của địch nhân, nhưng cũng không kinh hoảng, mà bình tĩnh vén rèm xe, sau đó khinh nhảy xuống xe!

Ngoài xe ngựa, có vài người bịt mặt đứng chờ sẵn, lúc này nhãn quang lạnh lùng nhìn Sở quốc hoàng đế, đề cao âm thanh nói:

-”Sở Hoàng, sao không đưa nương nương cùng ra? Chẳng lẽ là sợ chúng ta đối với nàng vô lễ sao?”

Hoàng đế Sở quốc biến sắc, trầm mặc một hồi, sau đó hướng vào trong xe ngựa nói:

-”Ái phi, đi ra thôi!”

Vị nương nương thân thể run rẩy, run run bước xuống xe ngựa, nàng cơ hồ bị sợ tới mức ngay cả khí lực cũng không có!

Nhìn thấy hai người đi ra, người bịt mặt nhanh chóng vây đến, dùng đao kê vào cổ hai người, tên thủ lĩnh nhóm bịt mặt quát lên một tiếng:

-”Mang đi!”

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, người bịt mặt biến sắc, để cho thủ hạ mang hai người trước rời đi, sau đó chính mình cùng hai thủ hạ, xoay người hướng nơi phát ra tiếng bước chân phi thân đến.

/256

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status