6.
Cả người hắn sững lại, thiếu chút nữa đã làm rơi thanh kiếm trên tay, lùi lại nửa bước rồi nói với ta:
“Ta chỉ sợ ngươi chết trên giường của người khác thì sẽ không lấy được tiền mà thôi.”
“Hiện giờ ta đã bị phụ hoàng cấm túc không thể đi ra ngoài được, đêm dài đằng đẵng cũng chỉ có ngươi ở bên bầu bạn với ta, tốt xấu gì thì cũng xem như ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, hay là ngươi lấy thân báo đáp ta đi?”
Ta nở nụ cười đê tiện, cố ý đi lên phía trước một bước.
Ta tiến bước nào hắn lùi bước ấy, trong mắt là vẻ hoảng sợ, cho đến khi lưng dựa vào tường không còn đường nào để lùi tiếp nữa.
“Đi theo ta sẽ không bị thiệt thòi, giờ ta cũng không tìm được người khác, ta chỉ có ngươi.”
Ta từng bước ép sát, đưa ngón tay ấn nhẹ chỗ vạt áo trước ngựa hắn.
Bỗng dưng hắn cầm lấy bàn tay không yên phận của ta, quật một cái ngãn xuống, phút chốc đó ta cảm thấy trời đất quay cuồng, một trận đau đớn truyền tới, kèm theo giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đã bình tĩnh lại chưa?”
Ta nói: “Bình tĩnh rồi.”
Không những bình tĩnh mà còn bị đau muốn ngất.
Ta cũng không nhớ rõ bản thân đã bị hắn kéo lên giường như thế nào nhưng cả người nhức đau, chỉ có thể nằm bò.
Bàn tay của hắn cầm lấy góc áo của ta muốn xốc lên xem thương thế, ta biết vậy nên hô to đau muốn chết, bảo hắn đưa Mã ma ma tới đây.
May mắn ta nhanh trí không thì sẽ bị hắn phát hiện ra vải quấn ngực rồi.
Mã ma ma tới, đau lòng hỏi ta sao lại thế này, ta nói mình tự ngã.
Bà ấy chắc chắn là không tin bởi vì nếu tin thì đã không hung dữ trừng mắt với Sở Linh Dạ một cái.
Bởi vì cú ngã này mà ta phải nằm bò trên giường vài ngày, trong khoảng thời gian đó hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách năm mét nhìn ta chằm chằm giống như ta là ôn thần gì đó vậy.
“Cần đến mức này không? Không phải ta cũng là nam nhân sao? Ngươi phải tin tưởng, mối tình đồng tính là tình yêu vĩ đại của nhân gian, ngươi không được mang theo thành kiến thế tục này được.”
“Tình yêu chó má cái gì chứ, rõ ràng là tình một đêm của ngươi thì đúng hơn.” Hắn lạnh lùng nhìn ta, không hề cử động gì.
“Ta với mấy người khác là tình một đêm nhưng không phải với ngươi.” Ta nhướng mày với hắn.
Sắc mặt hắn như được bao phủ một lớp sương mù, hai tai dần dần đỏ ửng, không biết là do bị ta chọc tức hay là do nguyên nhân khác.
“Ngươi không chỉ có loạn luân mà còn là cái tên đoạn tụ, lại thích tình một đêm. Ngươi nhanh nhanh chết dưới kiếm của ta thì hơn để cho ta vì dân trừ hại.”
“Ta hại ở chỗ nào?” Ta xoay đầu nhìn hắn.
Hắn do dự, đôi con mắt đen nhánh nhìn ta nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Ta nhỏ giọng buồn bã: “Ta có tiền mà.”
Bị nhốt mấy ngày nay, cả phủ to lớn này cũng chỉ có hắn và Mã ma ma ở cùng ta.
Mã ma ma không thích hắn, ta biết điều đó.
Sau khi vết thương của ta lành, hắn bắt đầu tránh ta như tránh rắn rết, rồi thường âm thầm nhìn trộm ta.
Đúng là không hề thẳng thắn chút nào cả.
Nhưng hắn vẫn chưa quên nghề cũ của mình, đôi lúc hắn mang theo cơ thể đầy máu trở về, về là vào phòng ngủ, rất nhiều lần ta gặp hắn thì hắn phải đi nhanh để làm nhiệm vụ.
Xem nơi này của ta là khách điếm miễn phí à?
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Ta đã làm con tu hú chiếm tổ, chiếm lấy giường hắ, nằm nghiêng lại ra vẻ quyến rũ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh người: “Có muốn ngủ cùng không?”
Cơ thể của hắn hình như dừng lại, vẫn duy trì sự ngây ngốc đó, bỗng nhiên sắc mặt bốc khói, đỏ ửng không rõ ràng.
“Cút xuống giường của lão tử.”
“Cái gì mà của ngươi của ta chứ, toàn bộ vương phủ này đều là của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta.” Ta đưa đôi mắt đầy sự yêu khí nhìn qua, có hơi ghê tởm một chút.
“Không biết xấu hổ!” Hắn mắng ta một tiếng sau đó xoay người chạy.
Ta cố ý bò tới bên cửa sổ nhìn bóng dáng rời đi của hắn, nháy mắt cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vẫn nên nằm ngủ tiếp thôi.
Ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi đúng giờ mới có thể sống lâu trăm tuổi có đúng không?
Nhưng vẫn luôn có những kẻ không muốn để cho ta thực hiện ước muốn sống tới một trăm tuổi này.
Ta thất thủ.
Kiếm của tên sát thủ không đâm thủng ta nhưng một chưởng của hắn ta lại đưa ta bay xa.
Ta bị đánh vào tường, mùi tanh ngọt thoát ra khỏi cổ họng làm ta cực kỳ khó chịu.
Mặc kệ là lúc làm Thái Tử hay làm phế Thái Tử thì đều là những chức vụ có nguy cơ bị ám sát rất cao.
Có lẽ lần này ta thực sự phải chết, phụ hoàng có đau khổ không? Giấc mộng giang hồ của Bát tỷ có thực hiện được không? Hắn sẽ nhặt xác thay ta chứ?
Ồ, Mã ma ma sẽ nhặt xác thay ta.
“Đây là con mồi của ta, khi nào tới phiên người khác tới đụng vào?”
Cả người hắn sững lại, thiếu chút nữa đã làm rơi thanh kiếm trên tay, lùi lại nửa bước rồi nói với ta:
“Ta chỉ sợ ngươi chết trên giường của người khác thì sẽ không lấy được tiền mà thôi.”
“Hiện giờ ta đã bị phụ hoàng cấm túc không thể đi ra ngoài được, đêm dài đằng đẵng cũng chỉ có ngươi ở bên bầu bạn với ta, tốt xấu gì thì cũng xem như ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, hay là ngươi lấy thân báo đáp ta đi?”
Ta nở nụ cười đê tiện, cố ý đi lên phía trước một bước.
Ta tiến bước nào hắn lùi bước ấy, trong mắt là vẻ hoảng sợ, cho đến khi lưng dựa vào tường không còn đường nào để lùi tiếp nữa.
“Đi theo ta sẽ không bị thiệt thòi, giờ ta cũng không tìm được người khác, ta chỉ có ngươi.”
Ta từng bước ép sát, đưa ngón tay ấn nhẹ chỗ vạt áo trước ngựa hắn.
Bỗng dưng hắn cầm lấy bàn tay không yên phận của ta, quật một cái ngãn xuống, phút chốc đó ta cảm thấy trời đất quay cuồng, một trận đau đớn truyền tới, kèm theo giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đã bình tĩnh lại chưa?”
Ta nói: “Bình tĩnh rồi.”
Không những bình tĩnh mà còn bị đau muốn ngất.
Ta cũng không nhớ rõ bản thân đã bị hắn kéo lên giường như thế nào nhưng cả người nhức đau, chỉ có thể nằm bò.
Bàn tay của hắn cầm lấy góc áo của ta muốn xốc lên xem thương thế, ta biết vậy nên hô to đau muốn chết, bảo hắn đưa Mã ma ma tới đây.
May mắn ta nhanh trí không thì sẽ bị hắn phát hiện ra vải quấn ngực rồi.
Mã ma ma tới, đau lòng hỏi ta sao lại thế này, ta nói mình tự ngã.
Bà ấy chắc chắn là không tin bởi vì nếu tin thì đã không hung dữ trừng mắt với Sở Linh Dạ một cái.
Bởi vì cú ngã này mà ta phải nằm bò trên giường vài ngày, trong khoảng thời gian đó hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách năm mét nhìn ta chằm chằm giống như ta là ôn thần gì đó vậy.
“Cần đến mức này không? Không phải ta cũng là nam nhân sao? Ngươi phải tin tưởng, mối tình đồng tính là tình yêu vĩ đại của nhân gian, ngươi không được mang theo thành kiến thế tục này được.”
“Tình yêu chó má cái gì chứ, rõ ràng là tình một đêm của ngươi thì đúng hơn.” Hắn lạnh lùng nhìn ta, không hề cử động gì.
“Ta với mấy người khác là tình một đêm nhưng không phải với ngươi.” Ta nhướng mày với hắn.
Sắc mặt hắn như được bao phủ một lớp sương mù, hai tai dần dần đỏ ửng, không biết là do bị ta chọc tức hay là do nguyên nhân khác.
“Ngươi không chỉ có loạn luân mà còn là cái tên đoạn tụ, lại thích tình một đêm. Ngươi nhanh nhanh chết dưới kiếm của ta thì hơn để cho ta vì dân trừ hại.”
“Ta hại ở chỗ nào?” Ta xoay đầu nhìn hắn.
Hắn do dự, đôi con mắt đen nhánh nhìn ta nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Ta nhỏ giọng buồn bã: “Ta có tiền mà.”
Bị nhốt mấy ngày nay, cả phủ to lớn này cũng chỉ có hắn và Mã ma ma ở cùng ta.
Mã ma ma không thích hắn, ta biết điều đó.
Sau khi vết thương của ta lành, hắn bắt đầu tránh ta như tránh rắn rết, rồi thường âm thầm nhìn trộm ta.
Đúng là không hề thẳng thắn chút nào cả.
Nhưng hắn vẫn chưa quên nghề cũ của mình, đôi lúc hắn mang theo cơ thể đầy máu trở về, về là vào phòng ngủ, rất nhiều lần ta gặp hắn thì hắn phải đi nhanh để làm nhiệm vụ.
Xem nơi này của ta là khách điếm miễn phí à?
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Ta đã làm con tu hú chiếm tổ, chiếm lấy giường hắ, nằm nghiêng lại ra vẻ quyến rũ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh người: “Có muốn ngủ cùng không?”
Cơ thể của hắn hình như dừng lại, vẫn duy trì sự ngây ngốc đó, bỗng nhiên sắc mặt bốc khói, đỏ ửng không rõ ràng.
“Cút xuống giường của lão tử.”
“Cái gì mà của ngươi của ta chứ, toàn bộ vương phủ này đều là của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta.” Ta đưa đôi mắt đầy sự yêu khí nhìn qua, có hơi ghê tởm một chút.
“Không biết xấu hổ!” Hắn mắng ta một tiếng sau đó xoay người chạy.
Ta cố ý bò tới bên cửa sổ nhìn bóng dáng rời đi của hắn, nháy mắt cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vẫn nên nằm ngủ tiếp thôi.
Ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi đúng giờ mới có thể sống lâu trăm tuổi có đúng không?
Nhưng vẫn luôn có những kẻ không muốn để cho ta thực hiện ước muốn sống tới một trăm tuổi này.
Ta thất thủ.
Kiếm của tên sát thủ không đâm thủng ta nhưng một chưởng của hắn ta lại đưa ta bay xa.
Ta bị đánh vào tường, mùi tanh ngọt thoát ra khỏi cổ họng làm ta cực kỳ khó chịu.
Mặc kệ là lúc làm Thái Tử hay làm phế Thái Tử thì đều là những chức vụ có nguy cơ bị ám sát rất cao.
Có lẽ lần này ta thực sự phải chết, phụ hoàng có đau khổ không? Giấc mộng giang hồ của Bát tỷ có thực hiện được không? Hắn sẽ nhặt xác thay ta chứ?
Ồ, Mã ma ma sẽ nhặt xác thay ta.
“Đây là con mồi của ta, khi nào tới phiên người khác tới đụng vào?”
/10
|