Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Leng keng...
Tựa như tiếng hòn sỏi rơi vào nước, âm thanh rất thanh thúy, cũng rất dễ nguyên, vốn dĩ yên tĩnh cũng vì vậy mà rung động từng cơn.
Châu Trạch phát hiện mình đang nằm trong một cái hồ nước, dưới thân là mặt nước y hệt như thủy tinh, bao phủ lấy cơ thể hắn.
Ban đầu, tất cả mọi thứ xung quanh có chút mơ hồ, rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn, rõ đến mức quen thuộc.
Xa xa...
Đường Hoàng Tuyền vẫn tấp nập người đi kẻ đến, bởi lẽ dù không có chiến tranh, không có ôn dịch, thì thời thời khắc khắc cũng vẫn có vô số người chết đi.
Trong rất nhiều phim điện ảnh hoặc truyền hình thường hay có một câu kinh điển: Ta sợ ngươi trên đường Hoàng Tuyền quá cô đơn, ta (hoặc là tiễn ai đó) đi cùng ngươi.
Trên thực tế, chuyện này căn bản không cần phải lo lắng.
Lúc xuống Địa Ngục, bạn sẽ phát hiện đường Hoàng Tuyền rất đông đúc, hơn nữa, bên cạnh bạn sẽ xuất hiện rất nhiều huynh đệ da đen, da trắng, nam, nữ, già trẻ,... Ôi thôi, đủ cả.
Hoàn phì yến gầy, anh tuấn phong lưu, sửu lậu bất kham (1),... Dù cho bề ngoài thế nào, thân phận ra sao, cũng không thể nào tránh được cái chết.
(1) Ý chỉ xấu xí không chịu nổi.
Vương Hầu phong quang vô hạn, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là một nắm đất thôi sao.
Bất quá, đại bộ phận người xuống đến Hoàng Tuyền vốn không cảm nhận được cái gọi là cô đơn gì đó đâu, tất cả đều tựa như cái xác không hồn, nhích từng bước về phía trước, theo dòng người.
Nếu như xem Dương gian là một cái phân xưởng, thì Địa Ngục chính là nơi thu thập và chuyển hóa phế liệu, chuẩn bị cung cấp cho lần sản xuất sau. So với Dương gian hào nhoáng, Địa Ngục càng chú trọng cái gọi là quy tắc cùng trật tự nhiều hơn.
Thứ khiến cho bạn tuyệt vọng, khiến bạn bất đắc dĩ... Một thứ tồn tại lạnh lùng và cứng rắn tựa sắt thép.
Châu Trạch từ từ đứng dậy.
Đây là mộng!
Có lẽ...
Hắn không chết.
Châu Trạch không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ nhớ bản thân thiếu chút nữa đã chết dưới tay cô em vợ, sau đó... Tựa như là uống quá say, trong đầu chỉ còn những mảnh ký ức vụn vặt.
Y hệt như lần trước trên sân thượng, phảng phất như hắn đã phó thác mọi sự cho cơ thể, phó thác hết thảy.
Châu Trạch không muốn chết, trên thực tế, ở thời điểm này, nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn như những “Cái xác không hồn” đang lê bước đằng kia, một mực chết lặng tiến về phía trước, đi đến điểm cuối cùng... Hoặc là điểm bắt đầu.
Nhưng hiện tại hắn không chết lặng, cũng không đần độn u mê... Nếu như chết rồi, lý trí liền phải tiếp nhận tất cả những cô tịch, thống khổ, tra tấn này...
Giống như tiến hành một cuộc đại phẫu thuật dài lê thê.
Mà khi đó, bác sĩ nói với bạn: Thực xin lỗi, chúng tôi không có gây tê.
Lòng bàn tay đặt trên mặt hồ.
Hồ nước trống rỗng, từ trên có thể liếc mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ bên dưới, bốn phía trong vắt.
Vô Diện Nữ còn chưa trở lại, nhưng chuyện bên kia cũng sẽ nhanh có kết quả thôi.
Tiểu loli, Vô Diện Nữ, Dung thành... Cuối cùng vẫn phải có một kết quả.
Nhìn quanh một lượt...
Châu Trạch không phát hiện người đàn ông ôm theo mèo mà hắn đã gặp lần trước tại đây, kỳ thật, Châu Trạch rất mong có thể gặp lại hắn một lần.
Không biết vì sao, trên người gã kia có một loại ma lực đặc thù, ở cùng hắn có thể khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Có lẽ đó chính là mị lực nhân cách mà quần chúng hay nhắc đến?
Bước trên mặt nước, bốn phía bắt đầu xuất hiện sương mù, cảm giác mê mê mang mang từ từ đánh úp lại, cuốn lấy hắn, che phủ hết thảy.
Quay về, không có kinh hỉ, cũng không có ngoài ý muốn, tất cả dường như không hề thay đổi, nhưng Châu Trạch hiểu rất rõ... Có biến hóa, hình như là ở chính hắn.
Ví dụ như lúc này đây, từ mộng trở về, dường như hắn trở nên thong dong hơn rất nhiều.
Lúc sương mù dày đặc che khuất hết thảy, Châu Trạch cảm thấy mắt đau nhức từng cơn, kế đó, hắn ngửi thấy mùi bùn tanh.
Đáng chết.
Lại là mùi bùn.
Mở mắt ra, Châu Trạch thấy mình đang nằm trong phòng ngủ trên tầng hai tiệm sách, lão đạo cùng Hầu tử đang ngồi bên cạnh nghịch bùn, nghịch đã lại bôi lên người hắn.
- Khà khà, trét như vầy mới đúng, mày xem, tao trét cho lão bản cơ ngực lớn không này?
Lão đạo vừa ra vẻ với Hầu tử vừa nặn bánh bao bùn, chuẩn bị dán lên người Châu Trạch.
Có thể biến quá trình trị thương thành trò đùa dung tục kiểu này cũng chỉ có lão mới làm được.
Chỉ có điều, ngay khi lão đạo chuẩn bị dán ngực cho Châu Trạch, thì phát hiện hắn đang mở mắt nhìn mình. Lão bị dọa mất vía, liếc nhìn hai cái bánh bao bùn trên tay, không biết nên xử lý thế nào đây.
- Ăn ngon không? - Châu Trạch lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao...
Lần tổn thương này hẳn là nhẹ hơn so với lần trước không ít. Tuy không biết hắn đã mê mang bao lâu, nhưng ít ra, vừa tỉnh lại đã có thể nói tròn câu.
Ăn ngon không?
Lão đạo đờ ra ngay tại chỗ.
- Ăn ngon sao? - Châu Trạch lại hỏi.
Lão đạo sầu khổ cúi đầu, cắn một miếng bánh bao đất, sau đó vừa ngậm vừa nuốt nước mắt gật đầu.
- Hương... Thật là thơm.
Châu Trạch quay mặt đi, không để ý đến lão.
Thấy vậy, lão đạo vội vàng nhổ đất trong miệng ra, sau đó xum xoe nói:
- Lão bản, cậu tỉnh rồi, cậu dọa tôi sợ muốn chết luôn, hôn mê mất ba ngày.
Mới ba ngày thôi sao?
Lần trước đã hôn mê bao lâu nhỉ?
Chỉ là... Sao lần nào cũng trét bùn lên ngươi mình thế này?
Châu Trạch nhìn ván giường cùng với cơ thể dơ bẩn của mình, đối với kẻ có bệnh khiết phích như hắn, thật sự là nhẫn không được mà:
- Gọi Bạch Oanh Oanh đến.
- Lão bản, cậu đói à? - Lão đạo hỏi.
- Tôi muốn tắm rửa.
- Tôi đến giúp cậu tắm rửa nhé, trước kia, lúc đến phòng tắm công cộng bắt quỷ cứu vớt muôn dân trăm họ, tôi từng học cọ lưng, kỹ thuật cực cao nha.
Lão đạo vỗ vỗ bộ ngực nhão nhoẹt của mình.
- ... - Châu Trạch.
Hầu tử đứng bên cạnh bụm miệng cười:
- Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T
Châu Trạch rất muốn nói với lão: Ông xem đi, ngay cả con khỉ cũng cười ông.
Cái lão già này... Có một chút tế bào não cũng bị ăn mất rồi hả?
- Gọi Bạch Oanh Oanh.
- Không cần, lão bản, để tôi cõng cậu bào buồn vệ sinh, bần đạo cam đoan sẽ chà cậu thành cục bông trắng trắng mềm mềm luôn.
Nói xong, lão ân cần cúi người xuống, chuẩn bị ôm Châu Trạch.
Nếu hiện tại còn sức, chắc chắn móng tay Châu Trạch đã dài ra.
Sau đó tặng cho lão già vô sỉ này vài cái lỗ thoát khí.
Chỉ tiếc, giờ Châu Trạch hắn chỉ là một cọng bún thiu mà thôi.
Cũng may, Bạch Oanh Oanh đúng lúc đẩy cửa bước vào. Trong tay cô đang cầm khay trà, thấy Châu Trạch đã tỉnh, Bạch Oanh Oanh mừng rỡ buông đồ trên tay xuống, chạy đến bên giường.
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này, Bạch Oanh Oanh giúp Châu Trạch tắm rửa rất tự nhiên.
- Chuyện của Lâm gia thế nào rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Lão bản, lúc chúng tôi đến, anh đã hôn mê, nằm ngay đơ trên mặt đất. Hai chị em Lân gia không sao cả, bất quá, nhà bọn họ rối tinh rối mù cả lên, nhất là buồng vệ sinh, sàn nhà gạch men cùng với kính thủy tinh đều bị vỡ nát.
- Từ khi chúng tôi mang anh đi cho đến nay, người Lâm gia không hề ghé qua hỏi bất kỳ điều gì... Tôi biết ý anh muốn hỏi cái gì, em gái bác sĩ Lâm đã đi học bình thường trở lại, cô ấy cũng đi làm.
Châu Trạch gật đầu, liếc nhìn mình trong gương, hình như tóc hắn lại dài ra nữa rồi, liền quay sang nói với Bạch Oanh Oanh:
- Giúp tôi cắt tóc, xén một ít.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh đáp ứng, sau đó chạy ra ngoài tìm kéo giúp Châu Trạch cắt tóc.
Đến khi tất cả đều được xử lý thỏa đáng, cả người nhẹ nhàng, khoan khái, Châu Trạch được an trí trên một chiếc xe lăn. Xe còn rất mới, hơn nữa còn là đồ chạy bằng điện, có luôn cả trục điều khiển, y hệt như xe điện đụng trong công viên trò chơi.
- Ai mua? - Châu Trạch mặt đầy hắc tuyến.
- Lão bản, thích không, đây là bần đạo cố ý chuẩn bị cho cậu đấy. Tôi nghĩ về sau hẳn là cậu sẽ thường xuyên dùng đến, cho nên dứt khoát mua luôn một chiếc để đó cho tiện.
- Lão bản, cậu xem, chỗ này có cái nút ấn này.
Lão đạo cầm tay Châu Trạch ấn xuống, bộ dạng cứ như đang hiến vật quý.
Sau đó... Cả cái xe bắt đầu sáng lên, phát ra đủ loại màu sắc.
- Tututu....
Còn được tặng kèm còi xe lửa nữa chứ!
Lão đạo cảm thất Châu Trạch nhất định sẽ rất hài lòng.
Thật sự, nếu không phải hiện tại thân thể Châu Trạch còn đang rất yếu, thì cái lão già “chết tiệt” kia đã xuống uống trà với Diêm Vương hai lần rồi.
Nhất quyết không ngồi xe lăn, Châu Trạch chọn một cái sofa mềm mại ở gần cửa sổ, nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Lãng không có trong tiệm, hình như là nhà hán có chuyện gì đó, phải quay về. Bất quá, hắn để lại rất nhiều... Nước.
Nói rằng: Lỡ như Châu Trạch tỉnh thì cũng có thứ để ăn.
Thời gian dường như lại khôi phục tiết tấu quen thuộc.
Giày vò một trận, cuối cùng cũng chẳng có gì thay đổi.
Chân tướng... Rất buồn cười. Nhưng nó lại là sự thật.
Có lẽ...
Muốn thật sự hiểu rõ về quỷ sai trên người cô em vợ... Phải đợi tiểu loli về mới được. Với tư cách là quỷ sai cùng tồn tại trong một thành phố, nếu nói tiểu loli không hiểu rõ “đồng nghiệp” của mình, quả thật nghe rất sai.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta có thể trở về.
Hiện tại, lão bản Châu Trạch chỉ có thể nằm dài trên sofa, cách một tấm kính thủy tinh phơi nắng. Mọi việc đều đổ hết cho Bạch Oanh Oanh. Cô vừa phải đón khách, vừa phải pha chế thức uống, làm bánh ngọt. Tuy Hứa Thanh Lãng không có trong tiệm, nhưng may mắn là trước đó cô đã học xong cách thức điều chế mấy thứ này.
Bàn bên cạnh Châu Trạch là hai vị khách nữ. Tóc bọn họ khá dài, giọng có hơi khàn khàn, mang theo vài phần nũng nịu. Cả hai vừa lật xem tạp chí thời trang, vừa trò chuyện, càng nói càng hăng say.
- Mình nói này, gần đây mình phát hiện một chuyện rất đáng lo.
- Chuyện gì? Cậu nói nhanh đi.
- Tuần trước, mình phát hiện vớ và áo khoác mình đặt trong phòng vệ sinh chờ giặt bị ai đó động vào.
- Hả? Ai động vào? Có người lẻn vào nhà cậu à? Là ăn trộm sao?
- Nhưng trong nhà không hề bị trộm gì cả, lúc đầu mình cũng nghĩ là trộm, nhưng rốt cuộc phát hiện không phải.
- Vậy là ai?
- Là Tiểu Văn, có lần mình để ý thấy, chính là thằng bé. Nó đợi mình tắm xong, liền tiến vào buồng vệ sinh. Đến khi mình quay vào thì phát hiện vớ cùng với áo khoác và một số nội y khác đều bị xốc lên, phía trên còn có dấu vết ẩm ướt.
- A... - Cô gái còn lại đưa tay bụm miệng. - Sao Tiểu Văn lại làm như vậy?
- Mình cũng rất phiền lòng đây.
- Chắc không có gì đâu... Có lẽ Tiểu Văn trưởng thành, đối với đồ của phụ nữ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Đại đa số bé trai trong độ tuổi của thằng bé đều sẽ như vậy.
- Mình có lên mạng tra thử, nhưng nếu như chỉ vậy thì không nói làm gì.
- Không nói làm gì? Có thể nói mà, cậu thử dẫn dắt nó, để nó biết được con đường chính xác mà đi.
- Vốn dĩ mình định nói chuyện thẳng thắn với nó, nhưng mà sau đó mình lại phát hiện một chuyện. Đó là cái hôm mình tan ca sớm vào cuối tuần, mình thấy Tiểu Văn ở trong phòng ngủ, mang tất chân, mặc áo lót cùng váy của mình… Thằng bé đang đứng soi gương.
- Chuyện này…
- Nếu giống như cậu nói thì không tính là gì, mình vẫn có thể chỉ dạy thằng bé một chút, nhưng chuyện này lại khác. Quả thật rất nghiêm trọng, rõ ràng là nó mặc quần áo của mình đứng soi gương, cái này… Hiển nhiên không phải vấn đề của bé trai thời kỳ trưởng thành.
- Aiz, con của mình gọi, đợi tôi một chút.
Cô gái nhận điện thoại, sau đó quay sang nói với khuê mật của mình:
- Ngại quá, con của mình đối bụng, mình phải về cho nó ăn.
- Ừm, cậu mau quay về đi.
- Phục vụ, tính tiền.
Bạch Oanh Oanh bước tới đưa hóa đơn.
Châu Trạch nhìn hai cô gái tóc dài vừa bước ra khỏi tiệm, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
- Lão bản, có muốn thêm chút nước ấm không? - Bạch Oanh Oanh hỏi.
- Không cần. - Châu Trạch lắc đầu, bưng chung trà lên.
Bạch Oanh Oanh một tay chống nạnh, một tay cầm tiền, bất đắc dĩ nói:
- Vừa nãy hai cái tên đàn ông kia đúng là có bệnh, rõ ràng là nam mà lại ăn mặc thành nữ, may mà tuệ nhãn của lão nương như đuốc.
- Khục khục...
Châu Trạch đang uống nước lập tức bị sặc.
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Leng keng...
Tựa như tiếng hòn sỏi rơi vào nước, âm thanh rất thanh thúy, cũng rất dễ nguyên, vốn dĩ yên tĩnh cũng vì vậy mà rung động từng cơn.
Châu Trạch phát hiện mình đang nằm trong một cái hồ nước, dưới thân là mặt nước y hệt như thủy tinh, bao phủ lấy cơ thể hắn.
Ban đầu, tất cả mọi thứ xung quanh có chút mơ hồ, rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn, rõ đến mức quen thuộc.
Xa xa...
Đường Hoàng Tuyền vẫn tấp nập người đi kẻ đến, bởi lẽ dù không có chiến tranh, không có ôn dịch, thì thời thời khắc khắc cũng vẫn có vô số người chết đi.
Trong rất nhiều phim điện ảnh hoặc truyền hình thường hay có một câu kinh điển: Ta sợ ngươi trên đường Hoàng Tuyền quá cô đơn, ta (hoặc là tiễn ai đó) đi cùng ngươi.
Trên thực tế, chuyện này căn bản không cần phải lo lắng.
Lúc xuống Địa Ngục, bạn sẽ phát hiện đường Hoàng Tuyền rất đông đúc, hơn nữa, bên cạnh bạn sẽ xuất hiện rất nhiều huynh đệ da đen, da trắng, nam, nữ, già trẻ,... Ôi thôi, đủ cả.
Hoàn phì yến gầy, anh tuấn phong lưu, sửu lậu bất kham (1),... Dù cho bề ngoài thế nào, thân phận ra sao, cũng không thể nào tránh được cái chết.
(1) Ý chỉ xấu xí không chịu nổi.
Vương Hầu phong quang vô hạn, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là một nắm đất thôi sao.
Bất quá, đại bộ phận người xuống đến Hoàng Tuyền vốn không cảm nhận được cái gọi là cô đơn gì đó đâu, tất cả đều tựa như cái xác không hồn, nhích từng bước về phía trước, theo dòng người.
Nếu như xem Dương gian là một cái phân xưởng, thì Địa Ngục chính là nơi thu thập và chuyển hóa phế liệu, chuẩn bị cung cấp cho lần sản xuất sau. So với Dương gian hào nhoáng, Địa Ngục càng chú trọng cái gọi là quy tắc cùng trật tự nhiều hơn.
Thứ khiến cho bạn tuyệt vọng, khiến bạn bất đắc dĩ... Một thứ tồn tại lạnh lùng và cứng rắn tựa sắt thép.
Châu Trạch từ từ đứng dậy.
Đây là mộng!
Có lẽ...
Hắn không chết.
Châu Trạch không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ nhớ bản thân thiếu chút nữa đã chết dưới tay cô em vợ, sau đó... Tựa như là uống quá say, trong đầu chỉ còn những mảnh ký ức vụn vặt.
Y hệt như lần trước trên sân thượng, phảng phất như hắn đã phó thác mọi sự cho cơ thể, phó thác hết thảy.
Châu Trạch không muốn chết, trên thực tế, ở thời điểm này, nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn như những “Cái xác không hồn” đang lê bước đằng kia, một mực chết lặng tiến về phía trước, đi đến điểm cuối cùng... Hoặc là điểm bắt đầu.
Nhưng hiện tại hắn không chết lặng, cũng không đần độn u mê... Nếu như chết rồi, lý trí liền phải tiếp nhận tất cả những cô tịch, thống khổ, tra tấn này...
Giống như tiến hành một cuộc đại phẫu thuật dài lê thê.
Mà khi đó, bác sĩ nói với bạn: Thực xin lỗi, chúng tôi không có gây tê.
Lòng bàn tay đặt trên mặt hồ.
Hồ nước trống rỗng, từ trên có thể liếc mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ bên dưới, bốn phía trong vắt.
Vô Diện Nữ còn chưa trở lại, nhưng chuyện bên kia cũng sẽ nhanh có kết quả thôi.
Tiểu loli, Vô Diện Nữ, Dung thành... Cuối cùng vẫn phải có một kết quả.
Nhìn quanh một lượt...
Châu Trạch không phát hiện người đàn ông ôm theo mèo mà hắn đã gặp lần trước tại đây, kỳ thật, Châu Trạch rất mong có thể gặp lại hắn một lần.
Không biết vì sao, trên người gã kia có một loại ma lực đặc thù, ở cùng hắn có thể khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Có lẽ đó chính là mị lực nhân cách mà quần chúng hay nhắc đến?
Bước trên mặt nước, bốn phía bắt đầu xuất hiện sương mù, cảm giác mê mê mang mang từ từ đánh úp lại, cuốn lấy hắn, che phủ hết thảy.
Quay về, không có kinh hỉ, cũng không có ngoài ý muốn, tất cả dường như không hề thay đổi, nhưng Châu Trạch hiểu rất rõ... Có biến hóa, hình như là ở chính hắn.
Ví dụ như lúc này đây, từ mộng trở về, dường như hắn trở nên thong dong hơn rất nhiều.
Lúc sương mù dày đặc che khuất hết thảy, Châu Trạch cảm thấy mắt đau nhức từng cơn, kế đó, hắn ngửi thấy mùi bùn tanh.
Đáng chết.
Lại là mùi bùn.
Mở mắt ra, Châu Trạch thấy mình đang nằm trong phòng ngủ trên tầng hai tiệm sách, lão đạo cùng Hầu tử đang ngồi bên cạnh nghịch bùn, nghịch đã lại bôi lên người hắn.
- Khà khà, trét như vầy mới đúng, mày xem, tao trét cho lão bản cơ ngực lớn không này?
Lão đạo vừa ra vẻ với Hầu tử vừa nặn bánh bao bùn, chuẩn bị dán lên người Châu Trạch.
Có thể biến quá trình trị thương thành trò đùa dung tục kiểu này cũng chỉ có lão mới làm được.
Chỉ có điều, ngay khi lão đạo chuẩn bị dán ngực cho Châu Trạch, thì phát hiện hắn đang mở mắt nhìn mình. Lão bị dọa mất vía, liếc nhìn hai cái bánh bao bùn trên tay, không biết nên xử lý thế nào đây.
- Ăn ngon không? - Châu Trạch lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao...
Lần tổn thương này hẳn là nhẹ hơn so với lần trước không ít. Tuy không biết hắn đã mê mang bao lâu, nhưng ít ra, vừa tỉnh lại đã có thể nói tròn câu.
Ăn ngon không?
Lão đạo đờ ra ngay tại chỗ.
- Ăn ngon sao? - Châu Trạch lại hỏi.
Lão đạo sầu khổ cúi đầu, cắn một miếng bánh bao đất, sau đó vừa ngậm vừa nuốt nước mắt gật đầu.
- Hương... Thật là thơm.
Châu Trạch quay mặt đi, không để ý đến lão.
Thấy vậy, lão đạo vội vàng nhổ đất trong miệng ra, sau đó xum xoe nói:
- Lão bản, cậu tỉnh rồi, cậu dọa tôi sợ muốn chết luôn, hôn mê mất ba ngày.
Mới ba ngày thôi sao?
Lần trước đã hôn mê bao lâu nhỉ?
Chỉ là... Sao lần nào cũng trét bùn lên ngươi mình thế này?
Châu Trạch nhìn ván giường cùng với cơ thể dơ bẩn của mình, đối với kẻ có bệnh khiết phích như hắn, thật sự là nhẫn không được mà:
- Gọi Bạch Oanh Oanh đến.
- Lão bản, cậu đói à? - Lão đạo hỏi.
- Tôi muốn tắm rửa.
- Tôi đến giúp cậu tắm rửa nhé, trước kia, lúc đến phòng tắm công cộng bắt quỷ cứu vớt muôn dân trăm họ, tôi từng học cọ lưng, kỹ thuật cực cao nha.
Lão đạo vỗ vỗ bộ ngực nhão nhoẹt của mình.
- ... - Châu Trạch.
Hầu tử đứng bên cạnh bụm miệng cười:
- Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T
Châu Trạch rất muốn nói với lão: Ông xem đi, ngay cả con khỉ cũng cười ông.
Cái lão già này... Có một chút tế bào não cũng bị ăn mất rồi hả?
- Gọi Bạch Oanh Oanh.
- Không cần, lão bản, để tôi cõng cậu bào buồn vệ sinh, bần đạo cam đoan sẽ chà cậu thành cục bông trắng trắng mềm mềm luôn.
Nói xong, lão ân cần cúi người xuống, chuẩn bị ôm Châu Trạch.
Nếu hiện tại còn sức, chắc chắn móng tay Châu Trạch đã dài ra.
Sau đó tặng cho lão già vô sỉ này vài cái lỗ thoát khí.
Chỉ tiếc, giờ Châu Trạch hắn chỉ là một cọng bún thiu mà thôi.
Cũng may, Bạch Oanh Oanh đúng lúc đẩy cửa bước vào. Trong tay cô đang cầm khay trà, thấy Châu Trạch đã tỉnh, Bạch Oanh Oanh mừng rỡ buông đồ trên tay xuống, chạy đến bên giường.
Châu Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này, Bạch Oanh Oanh giúp Châu Trạch tắm rửa rất tự nhiên.
- Chuyện của Lâm gia thế nào rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Lão bản, lúc chúng tôi đến, anh đã hôn mê, nằm ngay đơ trên mặt đất. Hai chị em Lân gia không sao cả, bất quá, nhà bọn họ rối tinh rối mù cả lên, nhất là buồng vệ sinh, sàn nhà gạch men cùng với kính thủy tinh đều bị vỡ nát.
- Từ khi chúng tôi mang anh đi cho đến nay, người Lâm gia không hề ghé qua hỏi bất kỳ điều gì... Tôi biết ý anh muốn hỏi cái gì, em gái bác sĩ Lâm đã đi học bình thường trở lại, cô ấy cũng đi làm.
Châu Trạch gật đầu, liếc nhìn mình trong gương, hình như tóc hắn lại dài ra nữa rồi, liền quay sang nói với Bạch Oanh Oanh:
- Giúp tôi cắt tóc, xén một ít.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh đáp ứng, sau đó chạy ra ngoài tìm kéo giúp Châu Trạch cắt tóc.
Đến khi tất cả đều được xử lý thỏa đáng, cả người nhẹ nhàng, khoan khái, Châu Trạch được an trí trên một chiếc xe lăn. Xe còn rất mới, hơn nữa còn là đồ chạy bằng điện, có luôn cả trục điều khiển, y hệt như xe điện đụng trong công viên trò chơi.
- Ai mua? - Châu Trạch mặt đầy hắc tuyến.
- Lão bản, thích không, đây là bần đạo cố ý chuẩn bị cho cậu đấy. Tôi nghĩ về sau hẳn là cậu sẽ thường xuyên dùng đến, cho nên dứt khoát mua luôn một chiếc để đó cho tiện.
- Lão bản, cậu xem, chỗ này có cái nút ấn này.
Lão đạo cầm tay Châu Trạch ấn xuống, bộ dạng cứ như đang hiến vật quý.
Sau đó... Cả cái xe bắt đầu sáng lên, phát ra đủ loại màu sắc.
- Tututu....
Còn được tặng kèm còi xe lửa nữa chứ!
Lão đạo cảm thất Châu Trạch nhất định sẽ rất hài lòng.
Thật sự, nếu không phải hiện tại thân thể Châu Trạch còn đang rất yếu, thì cái lão già “chết tiệt” kia đã xuống uống trà với Diêm Vương hai lần rồi.
Nhất quyết không ngồi xe lăn, Châu Trạch chọn một cái sofa mềm mại ở gần cửa sổ, nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Lãng không có trong tiệm, hình như là nhà hán có chuyện gì đó, phải quay về. Bất quá, hắn để lại rất nhiều... Nước.
Nói rằng: Lỡ như Châu Trạch tỉnh thì cũng có thứ để ăn.
Thời gian dường như lại khôi phục tiết tấu quen thuộc.
Giày vò một trận, cuối cùng cũng chẳng có gì thay đổi.
Chân tướng... Rất buồn cười. Nhưng nó lại là sự thật.
Có lẽ...
Muốn thật sự hiểu rõ về quỷ sai trên người cô em vợ... Phải đợi tiểu loli về mới được. Với tư cách là quỷ sai cùng tồn tại trong một thành phố, nếu nói tiểu loli không hiểu rõ “đồng nghiệp” của mình, quả thật nghe rất sai.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta có thể trở về.
Hiện tại, lão bản Châu Trạch chỉ có thể nằm dài trên sofa, cách một tấm kính thủy tinh phơi nắng. Mọi việc đều đổ hết cho Bạch Oanh Oanh. Cô vừa phải đón khách, vừa phải pha chế thức uống, làm bánh ngọt. Tuy Hứa Thanh Lãng không có trong tiệm, nhưng may mắn là trước đó cô đã học xong cách thức điều chế mấy thứ này.
Bàn bên cạnh Châu Trạch là hai vị khách nữ. Tóc bọn họ khá dài, giọng có hơi khàn khàn, mang theo vài phần nũng nịu. Cả hai vừa lật xem tạp chí thời trang, vừa trò chuyện, càng nói càng hăng say.
- Mình nói này, gần đây mình phát hiện một chuyện rất đáng lo.
- Chuyện gì? Cậu nói nhanh đi.
- Tuần trước, mình phát hiện vớ và áo khoác mình đặt trong phòng vệ sinh chờ giặt bị ai đó động vào.
- Hả? Ai động vào? Có người lẻn vào nhà cậu à? Là ăn trộm sao?
- Nhưng trong nhà không hề bị trộm gì cả, lúc đầu mình cũng nghĩ là trộm, nhưng rốt cuộc phát hiện không phải.
- Vậy là ai?
- Là Tiểu Văn, có lần mình để ý thấy, chính là thằng bé. Nó đợi mình tắm xong, liền tiến vào buồng vệ sinh. Đến khi mình quay vào thì phát hiện vớ cùng với áo khoác và một số nội y khác đều bị xốc lên, phía trên còn có dấu vết ẩm ướt.
- A... - Cô gái còn lại đưa tay bụm miệng. - Sao Tiểu Văn lại làm như vậy?
- Mình cũng rất phiền lòng đây.
- Chắc không có gì đâu... Có lẽ Tiểu Văn trưởng thành, đối với đồ của phụ nữ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Đại đa số bé trai trong độ tuổi của thằng bé đều sẽ như vậy.
- Mình có lên mạng tra thử, nhưng nếu như chỉ vậy thì không nói làm gì.
- Không nói làm gì? Có thể nói mà, cậu thử dẫn dắt nó, để nó biết được con đường chính xác mà đi.
- Vốn dĩ mình định nói chuyện thẳng thắn với nó, nhưng mà sau đó mình lại phát hiện một chuyện. Đó là cái hôm mình tan ca sớm vào cuối tuần, mình thấy Tiểu Văn ở trong phòng ngủ, mang tất chân, mặc áo lót cùng váy của mình… Thằng bé đang đứng soi gương.
- Chuyện này…
- Nếu giống như cậu nói thì không tính là gì, mình vẫn có thể chỉ dạy thằng bé một chút, nhưng chuyện này lại khác. Quả thật rất nghiêm trọng, rõ ràng là nó mặc quần áo của mình đứng soi gương, cái này… Hiển nhiên không phải vấn đề của bé trai thời kỳ trưởng thành.
- Aiz, con của mình gọi, đợi tôi một chút.
Cô gái nhận điện thoại, sau đó quay sang nói với khuê mật của mình:
- Ngại quá, con của mình đối bụng, mình phải về cho nó ăn.
- Ừm, cậu mau quay về đi.
- Phục vụ, tính tiền.
Bạch Oanh Oanh bước tới đưa hóa đơn.
Châu Trạch nhìn hai cô gái tóc dài vừa bước ra khỏi tiệm, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
- Lão bản, có muốn thêm chút nước ấm không? - Bạch Oanh Oanh hỏi.
- Không cần. - Châu Trạch lắc đầu, bưng chung trà lên.
Bạch Oanh Oanh một tay chống nạnh, một tay cầm tiền, bất đắc dĩ nói:
- Vừa nãy hai cái tên đàn ông kia đúng là có bệnh, rõ ràng là nam mà lại ăn mặc thành nữ, may mà tuệ nhãn của lão nương như đuốc.
- Khục khục...
Châu Trạch đang uống nước lập tức bị sặc.
/100
|