Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Nhặt cuốn sổ lên, lần này, Châu Trạch không còn cảm thấy bỏng tay nữa, trái lại xuất hiện một loại cảm giác mát lạnh ôn hòa, tựa như hắn đang cầm một miếng ngọc cổ.
Giữa hắn và cuốn sổ này, giống như sinh ra một loại liên hệ kỳ lạ.
Ngày trước Châu Trạch cũng từng xem qua một ít tiểu thuyết tiên hiệp nhưng cảm giác lúc này lại không giống kiểu pháp khí nhận chủ như trong tiểu thuyết tiên hiệp nói...
Cuốn sổ vẫn là cuốn sổ.
Hắn vẫn là hắn.
Kì quái chính là, trong lòng Châu Trạch xuất hiện một loại cảm giác thân thiết đối với vật này, giống như một người đàn ông 30 tuổi cầm tấm ảnh chụp của mình lúc 5 tuổi vậy.
Tưởng như xa lạ, lại quen thuộc đến vô cùng.
Mở trang đầu cuốn sổ, các loại hình ảnh lần nữa ùn ùn kéo tới, Châu Trạch nhắm mắt lại, sau đấy những thứ lộn xộn kia đều biến mất không thấy đâu nữa.
Lần trước đấy, hắn bị động tiếp nhận.
Lần này, dường như hắn đã có thể khống chế cửa này.
Cuối cùng, trang đầu tiên mở ra, bên trên có một dấu vân tay, Châu Trạch không rõ đây là dấu vân tay của hắn hay là của người khác, hiện tại cũng chẳng có cách nào để so dấu vân tay nhưng trên thực tế, dấu vân tay này rất kỳ lạ, thậm chí Châu Trạch còn cảm thấy trên thế giới này chắc hẳn không có bất kỳ ai có loại dấu vân tay này.
Hoa tay vô cùng hài hòa, hài hòa đến mức không thể tìm ra chút tỳ vết nào, lại tinh tế không gì sánh được, bất kỳ chi tiết nào cũng đều tạo nên một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Bên dưới, lại là hai cột.
Cột thứ nhất: Họ tên: Châu Trạch.
Cột thứ hai: Chức vụ: Quỷ sai tạm thời.
Thực ra lúc trước Châu Trạch cũng từng nghĩ đến, đây chắc hẳn là giấy chứng nhận Quỷ sai, nói một cách chuẩn xác, thì phải là giấy chứng nhận Âm Ti, dù sao Âm Ti cũng là một cái xã hội thu nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, quỷ sai cũng chỉ là một chức vụ nằm trong số đó.
Ban đầu Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng từng thảo luận qua tình trạng hiện tại của bản thân, một điểm có thể thấy rõ chính là thân phận cộng tác viên của bản thân, cực kỳ vi diệu, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đem ra làm bia đỡ đạn, hơn nữa cũng không có tí bảo đảm nào về an toàn và địa vị.
Lúc trước khi tiểu loli trở lại, đối mặt với chất vấn của hắn, con bé đã trực tiếp thừa nhận điểm này.
Hơn nữa, con bé còn tiện tay vẽ ra một cái bánh mì nướng cho hắn, lại căn bản không thèm để ý đến hắn có muốn ăn hay không.
Truy rõ ngọn nguồn, thứ mà bản thân hắn còn thiếu, chính là cái giấy chứng nhận này!
Có tờ giấy chứng nhận này trong tay, bản thân hắn cũng không còn là dân nhập cư bất hợp pháp nữa.
Càng quan trọng hơn là, tờ giấy chứng nhận này đại biểu cho việc hắn đã lấy được thứ gọi là bảng "Chấm công", giống như sự sáng lập và phát triển của khoa cử thời cổ đại vậy, nó đã mở ra con đường di chuyển từ tầng dưới lên tầng trên.
Mấy tháng này mở tiệm sách, Châu Trạch trải qua vô cùng uể oải, cũng không phải trời sinh bản tính hắn như vậy, mà là cái thân phận khó xử lúc trước đối với hắn mà nói, chính là càng làm nhiều càng dễ sai, không làm cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Tương tự như tâm thái của mấy cái doanh nghiệp quốc doanh thua lỗ từ mười mấy hai mươi năm về trước.
Hiện tại, bản thân hắn chí ít cũng có thể đặt ra cho mình mục tiêu nhỏ.
Một trăm triệu là được rồi nhưng cũng hi vọng có thể thông qua cố gắng của bản thân, khiến cho cấp bậc của hắn từng bước đi lên.
Cũng giống như cái loại nữ quỷ như Bạch phu nhân kia ở nhân gian phù hộ cho quê nhà của cụ già những 200 năm còn có thể tu thành công đức trở lại Địa Ngục mưu cầu xuất thân, mà khởi điểm của Châu Trạch hắn thực ra còn tốt hơn nhiều so với Bạch phu nhân.
Thế nhưng khiến cho Châu Trạch có chút không thoải mái chính là, vì sao chức vị hiện tại của hắn vẫn chỉ là "Quỷ sai tạm thời" như cũ?
Châu Trạch hiểu rõ, điều này tuyệt đối không phải là cái gì mà lên trời nhìn bề ngoài "Siêng năng", "Có công hộ chủ", "Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi" rồi pằng một cái đưa cho mình cái giấy chứng nhận. Châu Trạch cũng biết dựa vào thái độ làm việc ba ngày bắt cá hai ngày phơi lưới, mỗi ngày ở tiệm sách uống trà xem tiểu thuyết, tối về ôm Bạch Oanh Oanh đi ngủ của hắn lúc trước, ông trời không thẳng tay giáng một đạo thiên lôi xuống đánh cái loại tai họa như hắn này ra bã đã là khoan hồng với hắn lắm rồi, làm sao có thể vào lúc này còn thưởng cho hắn?
Đây là giấy chứng nhận Âm Ti của người khác nhưng vừa khéo lại bị hắn nhặt được.
Không, nói chính xác phải là bị Trịnh Bình Bình nhặt được nhưng mà Trịnh Bình Bình là người sống, là người bình thường, cô bé căn bản không có cách nào để điều khiển thứ này, thậm chí trái lại còn bị nó ảnh hưởng, làm rối loạn tâm trí.
Đúng lúc gặp phải kích thích mẹ ốm bệnh qua đời, lúc này mới dẫn đến hành vi của Trịnh Bình Bình bắt đầu thất thường.
Cô bé không rõ bản thân mình là ai, bởi vì trong cuốn sổ này có ghi chép phán quyết của không biết bao nhiêu kẻ vãng sinh (*), chẳng khác nào bắt bạn trong một lúc phải xem cuộc đời của hàng ngàn hàng vạn con người.
(*) những người đã chết được đi đầu thai
Trang Châu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm, hay như giấc mộng Nam Kha, về cơ bản đều được dùng để hình dung cho loại tình huống này.
Bản thân mất đi phương hướng, không để ý đến hết thảy thay đổi xung quanh, bạn vốn chỉ là một hạt cát, thế rồi một con sông lớn đột nhiên chảy tới, đừng nói là người khác, đến ngay cả bản thân bạn còn có thể tìm thấy chính mình đang ở nơi nào sao?
Nhưng mà, nếu như hiện tại hắn đã "Trộm" cái thứ đồ này đi, vậy thì chắc hẳn cũng đại biểu cho việc Trịnh Bình Bình đã bị cắt đứt liên hệ với cái giấy chứng nhận này, căn bệnh tâm lý của cô bé chắc hẳn có thể sẽ được hồi phục nhanh chóng.
Có điều, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, Châu Trạch cũng không cho rằng chủ nhân trước của thứ này cũng là một tên "Quỷ sai tạm thời".
Một cái bảng chấm công của Quỷ sai tạm thời mà còn khoa trương đến vậy?
Vậy thì ở Địa Ngục đều toàn là nhân viên gương mẫu với tấm gương đi đầu thời đại sao?
Con mẹ nó đều là cái đám cuồng công việc hả?
Nhìn cái bộ dạng lười biếng của tiểu Loli đi, kì thực con bé cũng chẳng khác hắn là mấy, nếu không cũng không thể buông tha công trạng ném cho hắn đi làm, còn mình thì chạy ra ngoài kiếm thêm thu nhập.
Tỉ mỉ xem xét, Châu Trạch phát hiện trên vị trí cũ của tên hắn với quỷ sai tạm thời, có một lớp chấm trắng nhàn nhạt, có chút giống như là dùng chất lỏng bôi lên để chỉnh sửa vậy.
Châu Trạch dùng tay chà xát, thậm chí còn dùng móng tay của mình để cạo, nhưng mà cũng không cạo được cái gì, chấm trắng vẫn còn đó.
Điều này khiến Châu Trạch có chút bị ám ảnh cưỡng chế, chân tướng nằm ngay dưới chấm trắng này, vốn dĩ chỗ này hẳn phải viết thông tin về chủ nhân cũ của tờ giấy chứng nhận này, chỉ là chủ nhân cũ rất có khả năng đã tèo rồi, còn hắn thì kế thừa cái giấy chứng nhận này, mà chức quan cùng thông tin trên giấy chứng nhận cũng vì thế mà được "Update".
Thậm chí Châu Trạch còn nghĩ đến sau khi trở lại tiệm sách kêu Bạch Oanh Oanh dùng nước giặt quần áo thải lại xem có thể cọ sạch được hay không.
Cuốn sổ có mấy trang lận, lúc Châu Trạch lật ra trang thứ hai, nhìn thấy chính là một hàng chữ đơn giản: "Tám phần một trăm"
- Cái này là thanh kinh nghiệm hả? - Châu Trạch vô thức đưa tay lên sờ mũi mình.
Kì thực, Trung Quốc cổ đại cũng sớm đã có cách biểu đạt "Phân số", đương nhiên không phải là dùng hình thức phân số mẫu số bằng chữ số Ả Rập rồi thêm một cái gạch ngang ở giữa mà con người hiện nay đang dùng, mà là trực tiếp dùng loại hình thức này để hình dung.
'Sử ký? Thiên quan thư' chính là cách viết của "...hai phần ba... tám phần chín...", "Hai phần ba" chính là "2/3", "Tám phần chín" chính là "8/9".
Tám phần một trăm ở đây, cũng chính là 8/100.
Châu Trạch lắc đầu, hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn cảm thấy tiểu Loli tức giận với sự chây lười tiêu cực lại còn làm biếng của hắn có chút chẳng sao cả, cảm thấy con bé chuyện bé xé ra to.
Hiện tại xem ra, bản thân hắn trong hai tháng gần đây, chỉ làm được 8/100 độ hoàn thành nhiệm vụ của quỷ sai tạm thời, quả thực lười lắm đấy.
Hơn nữa trong lòng Châu Trạch cũng đang nghĩ, đây có phải đại biểu cho việc nếu như hắn hoàn thành 92/100 còn lại, gom đủ 100/100, thân phận "Quỷ sai tạm thời" của hắn liệu có thể được chuyển sang chính thức không?
Từ hợp đồng lao động biến thành được biên chế?
Lúc trước Châu Trạch cũng không đánh giá cao cái vấn đề này cho lắm, thậm chí đời trước hắn còn coi khinh những kẻ một lòng chỉ muốn luồn lách để được vào thể chế, hắn có vài người bạn cùng lớp, trong nhà tiêu mấy chục vạn phí đút lót, cuối cùng cũng vào được, sau đấy mỗi tháng cầm về đồng lương hai ba nghìn tệ, lại vẫn cứ cảm thấy đắc ý bản thân mình hơn người, cho là người khác vẫn còn đang ở bên ngoài làm việc bạt mạng hay là những bạn học đang phấn đấu ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu đều là đang làm công.
Mà hiện tại, Châu Trạch có cảm giác bức thiết sâu sắc đối với việc xóa bỏ hai chữ "Tạm thời", bước vào thể chế của Địa Ngục!
Cái này đại biểu cho cảm giác an toàn, đại biểu cho việc hắn có đủ khả năng để yên ổn ngủ trong đêm mà không phải lo lắng ngày mai thức dậy không được thấy ánh mặt trời hay không.
Có lẽ, những người bạn cùng lớp với hắn lúc trước kia, cũng đều vì cái loại cảm giác an toàn này, dù sao,
Ba trăm sáu mươi nghề, không có cái nghề nào càng vững chắc hơn cái bát sắt.
Châu Trạch định lật sang trang sau, lại phát hiện mấy tờ giấy phía dưới dính chặt vào nhau, có tách thế nào cũng không thể tách ra được.
Có lẽ, là vì cấp bậc hiện tại của hắn, cho nên thông tin ở mấy trang sau căn bản là không có tư cách để kiểm tra?
Thu lại giấy chứng nhận, Châu Trạch duỗi lưng một cái.
Vương Kha còn đang ở cái phòng sát vách bên kia, Trịnh Bình Bình đã tỉnh lại, hiện đang từ từ hồi phục ý thức, Vương Kha vừa vui mừng vừa kích động, với tư cách là một bác sĩ tâm lý lâu năm, anh ta có thể nhạy bén nắm bắt được tình hình lúc này của Trịnh Bình Bình đang nhanh chóng chuyển biến tốt lên!
Anh ta không biết là bởi vì nguyên nhân gì nhưng anh ta đang làm "Kiểu cố gắng" theo bản năng.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng vẽ, lại châm một điếu thuốc, trong lòng đang nghĩ xem khi trở lại tiệm sách cần phải làm gì để quật khởi, về sau không có việc gì làm thì chắc ở ngay trước cửa tiệm làm chút món lạnh lại bày hương nến hấp dẫn một vài quỷ hồn vất vưởng tiến vào.
Đến lúc đấy khỏi cần biết ba bảy hai mốt, toàn bộ đều đưa tới Địa Ngục cho đi đầu thai.
Tỉ như lần trước người mẹ kia muốn cùng đứa con trai thi đại học xong rồi mới xuống địa ngục, Châu Trạch lần sau mà còn đụng phải thì cũng không thể tùy ý phất tay để cho bà ấy tự mình rời đi được nữa.
Bạn có thể nói chuyện này có chút không có tình người nhưng mà vốn tích lũy ban đầu chính là đẫm máu vậy đấy.
Vì để sớm được chuyển lên chính thức, Châu Trạch thật sự sẽ muốn làm gì thì làm.
Chính vào lúc này, Châu Trạch nhìn thấy phía bên kia đầu bậc thang, vợ của Vương Kha cùng vị quản gia trẻ tuổi đứng ở đấy giống như đang nói gì đó, Châu Trạch không đến quá gần nhưng bên tai lại bắt được mấy từ như "Lúc nào lại làm tóc".
Hơn nữa thú thật mà nói, nhìn vẻ mặt của vợ Vương Kha lúc này thoáng e thẹn lại cố tỏ ra trấn định, hết thảy chẳng cần nói cũng biết.
Quản gia thời hiện đại không giống với trước đây, đây là một loại hình nghề nghiệp mới, hơn nữa thu nhập khá cao, thông thường cũng chỉ có khu dân cư cao cấp giống như thế này mới cần sắp xếp quản gia, cũng coi như là nhân viên phục vụ cao cấp, phong cách màu mè không thua kém gì "Nữ tiếp viên hàng không" trong mắt mọi người hơn mười năm về trước.
Châu Trạch đương nhiên sẽ không chạy đến la hét, trách móc lên án "Gian phu dâm phụ", phỏng chừng Vương Kha đã đoán ra gì đó nhưng đương sự như anh ta đã cố ý không chọc thủng, người ngoài như Châu Trạch hắn cũng chẳng có lí do gì để mà đi giúp đỡ.
Với tư cách là bạn thân từ thuở nhỏ, thấy Vương Kha bị cắm sừng, trong lòng Châu Trạch đương nhiên cũng sẽ có chút không thoải mái.
Trịnh tiên sinh đang đứng trên ban công hút xì gà, vẻ mặt của ông ta hơi thả lỏng, bởi vì Vương Kha vừa nói với ông ta bệnh tình của con gái ông ta đã có chuyển biến tốt lên vô cùng lớn.
- Cậu Từ thăng chức ở chỗ nào? - Trịnh tiên sinh lúc này mới có tâm trạng tản mạn vài câu với Châu Trạch.
- Mở một phòng sách. - Châu Trạch trả lời.
Hết cách rồi, đối diện với loại phú thương lớn như này, bạn chỉ có thể làm màu ở phương diện thanh cao thôi.
- Ừ, tốt lắm, có cơ hội tôi sẽ qua thăm hỏi. - Trịnh tiên sinh khách khí trả lời lại.
Châu Trạch cũng thuận thế hỏi:
- Cô Trịnh vừa nãy không kiềm chế được đại tiểu tiện phải không? Kẻ hèn này bất tài, tinh thông một chút phương pháp điều dưỡng cơ thể và đầu óc cơ bản.
Trịnh tiên sinh nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ông ta là phú thương lớn, đương nhiên không thiếu bác sĩ trung y, ông ta tức giận là bởi Châu Trạch thế mà lại ở ngay trước mặt ông ta nói con gái mình không kiềm chế được bài tiết!
Rõ ràng chỉ là một lần không kiềm chế được tiểu tiện, hơn nữa cũng không có phân!
- Cảm ơn ý tốt của cậu, con gái tôi chỉ là tinh thần hơi mệt mỏi, cơ thể không có vấn đề gì cả.
Đưa tay không tát mặt kẻ đang cười, Châu Trạch muốn hiến cách giúp đỡ, Trịnh tiên sịnh đương nhiên không thể tức giận với Châu Trạch được.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng rõ ràng, nói:
- Không có hả? Nhưng quản gia vừa nãy rõ ràng ở bên kia nói với ai đó như vậy, nói trong đũng quần của cô nhà đều là....
Nói đến đây, Châu Trạch tựa như ý thức được nói như vậy quá bất nhã cũng không thích hợp, ngay lập tức cười khan mấy tiếng, nói:
- Cô nhà không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Nhặt cuốn sổ lên, lần này, Châu Trạch không còn cảm thấy bỏng tay nữa, trái lại xuất hiện một loại cảm giác mát lạnh ôn hòa, tựa như hắn đang cầm một miếng ngọc cổ.
Giữa hắn và cuốn sổ này, giống như sinh ra một loại liên hệ kỳ lạ.
Ngày trước Châu Trạch cũng từng xem qua một ít tiểu thuyết tiên hiệp nhưng cảm giác lúc này lại không giống kiểu pháp khí nhận chủ như trong tiểu thuyết tiên hiệp nói...
Cuốn sổ vẫn là cuốn sổ.
Hắn vẫn là hắn.
Kì quái chính là, trong lòng Châu Trạch xuất hiện một loại cảm giác thân thiết đối với vật này, giống như một người đàn ông 30 tuổi cầm tấm ảnh chụp của mình lúc 5 tuổi vậy.
Tưởng như xa lạ, lại quen thuộc đến vô cùng.
Mở trang đầu cuốn sổ, các loại hình ảnh lần nữa ùn ùn kéo tới, Châu Trạch nhắm mắt lại, sau đấy những thứ lộn xộn kia đều biến mất không thấy đâu nữa.
Lần trước đấy, hắn bị động tiếp nhận.
Lần này, dường như hắn đã có thể khống chế cửa này.
Cuối cùng, trang đầu tiên mở ra, bên trên có một dấu vân tay, Châu Trạch không rõ đây là dấu vân tay của hắn hay là của người khác, hiện tại cũng chẳng có cách nào để so dấu vân tay nhưng trên thực tế, dấu vân tay này rất kỳ lạ, thậm chí Châu Trạch còn cảm thấy trên thế giới này chắc hẳn không có bất kỳ ai có loại dấu vân tay này.
Hoa tay vô cùng hài hòa, hài hòa đến mức không thể tìm ra chút tỳ vết nào, lại tinh tế không gì sánh được, bất kỳ chi tiết nào cũng đều tạo nên một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Bên dưới, lại là hai cột.
Cột thứ nhất: Họ tên: Châu Trạch.
Cột thứ hai: Chức vụ: Quỷ sai tạm thời.
Thực ra lúc trước Châu Trạch cũng từng nghĩ đến, đây chắc hẳn là giấy chứng nhận Quỷ sai, nói một cách chuẩn xác, thì phải là giấy chứng nhận Âm Ti, dù sao Âm Ti cũng là một cái xã hội thu nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, quỷ sai cũng chỉ là một chức vụ nằm trong số đó.
Ban đầu Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng từng thảo luận qua tình trạng hiện tại của bản thân, một điểm có thể thấy rõ chính là thân phận cộng tác viên của bản thân, cực kỳ vi diệu, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đem ra làm bia đỡ đạn, hơn nữa cũng không có tí bảo đảm nào về an toàn và địa vị.
Lúc trước khi tiểu loli trở lại, đối mặt với chất vấn của hắn, con bé đã trực tiếp thừa nhận điểm này.
Hơn nữa, con bé còn tiện tay vẽ ra một cái bánh mì nướng cho hắn, lại căn bản không thèm để ý đến hắn có muốn ăn hay không.
Truy rõ ngọn nguồn, thứ mà bản thân hắn còn thiếu, chính là cái giấy chứng nhận này!
Có tờ giấy chứng nhận này trong tay, bản thân hắn cũng không còn là dân nhập cư bất hợp pháp nữa.
Càng quan trọng hơn là, tờ giấy chứng nhận này đại biểu cho việc hắn đã lấy được thứ gọi là bảng "Chấm công", giống như sự sáng lập và phát triển của khoa cử thời cổ đại vậy, nó đã mở ra con đường di chuyển từ tầng dưới lên tầng trên.
Mấy tháng này mở tiệm sách, Châu Trạch trải qua vô cùng uể oải, cũng không phải trời sinh bản tính hắn như vậy, mà là cái thân phận khó xử lúc trước đối với hắn mà nói, chính là càng làm nhiều càng dễ sai, không làm cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Tương tự như tâm thái của mấy cái doanh nghiệp quốc doanh thua lỗ từ mười mấy hai mươi năm về trước.
Hiện tại, bản thân hắn chí ít cũng có thể đặt ra cho mình mục tiêu nhỏ.
Một trăm triệu là được rồi nhưng cũng hi vọng có thể thông qua cố gắng của bản thân, khiến cho cấp bậc của hắn từng bước đi lên.
Cũng giống như cái loại nữ quỷ như Bạch phu nhân kia ở nhân gian phù hộ cho quê nhà của cụ già những 200 năm còn có thể tu thành công đức trở lại Địa Ngục mưu cầu xuất thân, mà khởi điểm của Châu Trạch hắn thực ra còn tốt hơn nhiều so với Bạch phu nhân.
Thế nhưng khiến cho Châu Trạch có chút không thoải mái chính là, vì sao chức vị hiện tại của hắn vẫn chỉ là "Quỷ sai tạm thời" như cũ?
Châu Trạch hiểu rõ, điều này tuyệt đối không phải là cái gì mà lên trời nhìn bề ngoài "Siêng năng", "Có công hộ chủ", "Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi" rồi pằng một cái đưa cho mình cái giấy chứng nhận. Châu Trạch cũng biết dựa vào thái độ làm việc ba ngày bắt cá hai ngày phơi lưới, mỗi ngày ở tiệm sách uống trà xem tiểu thuyết, tối về ôm Bạch Oanh Oanh đi ngủ của hắn lúc trước, ông trời không thẳng tay giáng một đạo thiên lôi xuống đánh cái loại tai họa như hắn này ra bã đã là khoan hồng với hắn lắm rồi, làm sao có thể vào lúc này còn thưởng cho hắn?
Đây là giấy chứng nhận Âm Ti của người khác nhưng vừa khéo lại bị hắn nhặt được.
Không, nói chính xác phải là bị Trịnh Bình Bình nhặt được nhưng mà Trịnh Bình Bình là người sống, là người bình thường, cô bé căn bản không có cách nào để điều khiển thứ này, thậm chí trái lại còn bị nó ảnh hưởng, làm rối loạn tâm trí.
Đúng lúc gặp phải kích thích mẹ ốm bệnh qua đời, lúc này mới dẫn đến hành vi của Trịnh Bình Bình bắt đầu thất thường.
Cô bé không rõ bản thân mình là ai, bởi vì trong cuốn sổ này có ghi chép phán quyết của không biết bao nhiêu kẻ vãng sinh (*), chẳng khác nào bắt bạn trong một lúc phải xem cuộc đời của hàng ngàn hàng vạn con người.
(*) những người đã chết được đi đầu thai
Trang Châu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm, hay như giấc mộng Nam Kha, về cơ bản đều được dùng để hình dung cho loại tình huống này.
Bản thân mất đi phương hướng, không để ý đến hết thảy thay đổi xung quanh, bạn vốn chỉ là một hạt cát, thế rồi một con sông lớn đột nhiên chảy tới, đừng nói là người khác, đến ngay cả bản thân bạn còn có thể tìm thấy chính mình đang ở nơi nào sao?
Nhưng mà, nếu như hiện tại hắn đã "Trộm" cái thứ đồ này đi, vậy thì chắc hẳn cũng đại biểu cho việc Trịnh Bình Bình đã bị cắt đứt liên hệ với cái giấy chứng nhận này, căn bệnh tâm lý của cô bé chắc hẳn có thể sẽ được hồi phục nhanh chóng.
Có điều, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, Châu Trạch cũng không cho rằng chủ nhân trước của thứ này cũng là một tên "Quỷ sai tạm thời".
Một cái bảng chấm công của Quỷ sai tạm thời mà còn khoa trương đến vậy?
Vậy thì ở Địa Ngục đều toàn là nhân viên gương mẫu với tấm gương đi đầu thời đại sao?
Con mẹ nó đều là cái đám cuồng công việc hả?
Nhìn cái bộ dạng lười biếng của tiểu Loli đi, kì thực con bé cũng chẳng khác hắn là mấy, nếu không cũng không thể buông tha công trạng ném cho hắn đi làm, còn mình thì chạy ra ngoài kiếm thêm thu nhập.
Tỉ mỉ xem xét, Châu Trạch phát hiện trên vị trí cũ của tên hắn với quỷ sai tạm thời, có một lớp chấm trắng nhàn nhạt, có chút giống như là dùng chất lỏng bôi lên để chỉnh sửa vậy.
Châu Trạch dùng tay chà xát, thậm chí còn dùng móng tay của mình để cạo, nhưng mà cũng không cạo được cái gì, chấm trắng vẫn còn đó.
Điều này khiến Châu Trạch có chút bị ám ảnh cưỡng chế, chân tướng nằm ngay dưới chấm trắng này, vốn dĩ chỗ này hẳn phải viết thông tin về chủ nhân cũ của tờ giấy chứng nhận này, chỉ là chủ nhân cũ rất có khả năng đã tèo rồi, còn hắn thì kế thừa cái giấy chứng nhận này, mà chức quan cùng thông tin trên giấy chứng nhận cũng vì thế mà được "Update".
Thậm chí Châu Trạch còn nghĩ đến sau khi trở lại tiệm sách kêu Bạch Oanh Oanh dùng nước giặt quần áo thải lại xem có thể cọ sạch được hay không.
Cuốn sổ có mấy trang lận, lúc Châu Trạch lật ra trang thứ hai, nhìn thấy chính là một hàng chữ đơn giản: "Tám phần một trăm"
- Cái này là thanh kinh nghiệm hả? - Châu Trạch vô thức đưa tay lên sờ mũi mình.
Kì thực, Trung Quốc cổ đại cũng sớm đã có cách biểu đạt "Phân số", đương nhiên không phải là dùng hình thức phân số mẫu số bằng chữ số Ả Rập rồi thêm một cái gạch ngang ở giữa mà con người hiện nay đang dùng, mà là trực tiếp dùng loại hình thức này để hình dung.
'Sử ký? Thiên quan thư' chính là cách viết của "...hai phần ba... tám phần chín...", "Hai phần ba" chính là "2/3", "Tám phần chín" chính là "8/9".
Tám phần một trăm ở đây, cũng chính là 8/100.
Châu Trạch lắc đầu, hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn cảm thấy tiểu Loli tức giận với sự chây lười tiêu cực lại còn làm biếng của hắn có chút chẳng sao cả, cảm thấy con bé chuyện bé xé ra to.
Hiện tại xem ra, bản thân hắn trong hai tháng gần đây, chỉ làm được 8/100 độ hoàn thành nhiệm vụ của quỷ sai tạm thời, quả thực lười lắm đấy.
Hơn nữa trong lòng Châu Trạch cũng đang nghĩ, đây có phải đại biểu cho việc nếu như hắn hoàn thành 92/100 còn lại, gom đủ 100/100, thân phận "Quỷ sai tạm thời" của hắn liệu có thể được chuyển sang chính thức không?
Từ hợp đồng lao động biến thành được biên chế?
Lúc trước Châu Trạch cũng không đánh giá cao cái vấn đề này cho lắm, thậm chí đời trước hắn còn coi khinh những kẻ một lòng chỉ muốn luồn lách để được vào thể chế, hắn có vài người bạn cùng lớp, trong nhà tiêu mấy chục vạn phí đút lót, cuối cùng cũng vào được, sau đấy mỗi tháng cầm về đồng lương hai ba nghìn tệ, lại vẫn cứ cảm thấy đắc ý bản thân mình hơn người, cho là người khác vẫn còn đang ở bên ngoài làm việc bạt mạng hay là những bạn học đang phấn đấu ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu đều là đang làm công.
Mà hiện tại, Châu Trạch có cảm giác bức thiết sâu sắc đối với việc xóa bỏ hai chữ "Tạm thời", bước vào thể chế của Địa Ngục!
Cái này đại biểu cho cảm giác an toàn, đại biểu cho việc hắn có đủ khả năng để yên ổn ngủ trong đêm mà không phải lo lắng ngày mai thức dậy không được thấy ánh mặt trời hay không.
Có lẽ, những người bạn cùng lớp với hắn lúc trước kia, cũng đều vì cái loại cảm giác an toàn này, dù sao,
Ba trăm sáu mươi nghề, không có cái nghề nào càng vững chắc hơn cái bát sắt.
Châu Trạch định lật sang trang sau, lại phát hiện mấy tờ giấy phía dưới dính chặt vào nhau, có tách thế nào cũng không thể tách ra được.
Có lẽ, là vì cấp bậc hiện tại của hắn, cho nên thông tin ở mấy trang sau căn bản là không có tư cách để kiểm tra?
Thu lại giấy chứng nhận, Châu Trạch duỗi lưng một cái.
Vương Kha còn đang ở cái phòng sát vách bên kia, Trịnh Bình Bình đã tỉnh lại, hiện đang từ từ hồi phục ý thức, Vương Kha vừa vui mừng vừa kích động, với tư cách là một bác sĩ tâm lý lâu năm, anh ta có thể nhạy bén nắm bắt được tình hình lúc này của Trịnh Bình Bình đang nhanh chóng chuyển biến tốt lên!
Anh ta không biết là bởi vì nguyên nhân gì nhưng anh ta đang làm "Kiểu cố gắng" theo bản năng.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng vẽ, lại châm một điếu thuốc, trong lòng đang nghĩ xem khi trở lại tiệm sách cần phải làm gì để quật khởi, về sau không có việc gì làm thì chắc ở ngay trước cửa tiệm làm chút món lạnh lại bày hương nến hấp dẫn một vài quỷ hồn vất vưởng tiến vào.
Đến lúc đấy khỏi cần biết ba bảy hai mốt, toàn bộ đều đưa tới Địa Ngục cho đi đầu thai.
Tỉ như lần trước người mẹ kia muốn cùng đứa con trai thi đại học xong rồi mới xuống địa ngục, Châu Trạch lần sau mà còn đụng phải thì cũng không thể tùy ý phất tay để cho bà ấy tự mình rời đi được nữa.
Bạn có thể nói chuyện này có chút không có tình người nhưng mà vốn tích lũy ban đầu chính là đẫm máu vậy đấy.
Vì để sớm được chuyển lên chính thức, Châu Trạch thật sự sẽ muốn làm gì thì làm.
Chính vào lúc này, Châu Trạch nhìn thấy phía bên kia đầu bậc thang, vợ của Vương Kha cùng vị quản gia trẻ tuổi đứng ở đấy giống như đang nói gì đó, Châu Trạch không đến quá gần nhưng bên tai lại bắt được mấy từ như "Lúc nào lại làm tóc".
Hơn nữa thú thật mà nói, nhìn vẻ mặt của vợ Vương Kha lúc này thoáng e thẹn lại cố tỏ ra trấn định, hết thảy chẳng cần nói cũng biết.
Quản gia thời hiện đại không giống với trước đây, đây là một loại hình nghề nghiệp mới, hơn nữa thu nhập khá cao, thông thường cũng chỉ có khu dân cư cao cấp giống như thế này mới cần sắp xếp quản gia, cũng coi như là nhân viên phục vụ cao cấp, phong cách màu mè không thua kém gì "Nữ tiếp viên hàng không" trong mắt mọi người hơn mười năm về trước.
Châu Trạch đương nhiên sẽ không chạy đến la hét, trách móc lên án "Gian phu dâm phụ", phỏng chừng Vương Kha đã đoán ra gì đó nhưng đương sự như anh ta đã cố ý không chọc thủng, người ngoài như Châu Trạch hắn cũng chẳng có lí do gì để mà đi giúp đỡ.
Với tư cách là bạn thân từ thuở nhỏ, thấy Vương Kha bị cắm sừng, trong lòng Châu Trạch đương nhiên cũng sẽ có chút không thoải mái.
Trịnh tiên sinh đang đứng trên ban công hút xì gà, vẻ mặt của ông ta hơi thả lỏng, bởi vì Vương Kha vừa nói với ông ta bệnh tình của con gái ông ta đã có chuyển biến tốt lên vô cùng lớn.
- Cậu Từ thăng chức ở chỗ nào? - Trịnh tiên sinh lúc này mới có tâm trạng tản mạn vài câu với Châu Trạch.
- Mở một phòng sách. - Châu Trạch trả lời.
Hết cách rồi, đối diện với loại phú thương lớn như này, bạn chỉ có thể làm màu ở phương diện thanh cao thôi.
- Ừ, tốt lắm, có cơ hội tôi sẽ qua thăm hỏi. - Trịnh tiên sinh khách khí trả lời lại.
Châu Trạch cũng thuận thế hỏi:
- Cô Trịnh vừa nãy không kiềm chế được đại tiểu tiện phải không? Kẻ hèn này bất tài, tinh thông một chút phương pháp điều dưỡng cơ thể và đầu óc cơ bản.
Trịnh tiên sinh nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ông ta là phú thương lớn, đương nhiên không thiếu bác sĩ trung y, ông ta tức giận là bởi Châu Trạch thế mà lại ở ngay trước mặt ông ta nói con gái mình không kiềm chế được bài tiết!
Rõ ràng chỉ là một lần không kiềm chế được tiểu tiện, hơn nữa cũng không có phân!
- Cảm ơn ý tốt của cậu, con gái tôi chỉ là tinh thần hơi mệt mỏi, cơ thể không có vấn đề gì cả.
Đưa tay không tát mặt kẻ đang cười, Châu Trạch muốn hiến cách giúp đỡ, Trịnh tiên sịnh đương nhiên không thể tức giận với Châu Trạch được.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng rõ ràng, nói:
- Không có hả? Nhưng quản gia vừa nãy rõ ràng ở bên kia nói với ai đó như vậy, nói trong đũng quần của cô nhà đều là....
Nói đến đây, Châu Trạch tựa như ý thức được nói như vậy quá bất nhã cũng không thích hợp, ngay lập tức cười khan mấy tiếng, nói:
- Cô nhà không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
/100
|