Tử vong có cảm giác như thế nào? Châu Trạch nhớ rất rõ, lúc trước, khi hắn bị đẩy vào lò hỏa thiêu, đã từng hưởng thụ loại đãi ngộ đó.
Trước đó, nhân viên hỏa táng còn dùng móc câu bằng thép để mở bụng hắn ra, phòng ngừa lúc thiêu, thân thể phồng lên, nổ tung.
Cảm giác lúc đó rất giống với hiện tại.
Đau đớn?
Đương nhiên đau đớn.
Nhưng khi đau đến một mức nào đó, người ta lại cảm thấy chết lặng, tựa như bị gây tê trước khi lên bàn giải phẫu, cách một tấm rèm che, bạn chỉ có thể cảm giác được có thứ gì đó đang mân mê trên bụng mình.
Châu Trạch muốn phản kháng, nhưng thân thể hắn lúc này tựa như bị mắc kẹt, vô cùng nặng nề, thậm chí, mí mắt hắn cũng đã bắt đầu sụp xuống.
Không cam lòng thì đã sao? Phản kháng bằng cách nào?
Mí mắt…
Vẫn phải kết thúc!
Từ tử mở mắt ra, bốn phía là ngọn đèn mờ ảo, trước mặt hắn có một cái bàn đá cẩm thạch thật dài, hoa văn lộn xộn, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất tinh xảo.
Cúi đầu, Châu Trạch phát hiện mình đang ngồi tựa trên một cái ghế bành, dưới cổ quấn một miếng khăn trắng, giống với loại khăn chuyên dùng trong các nhà hàng, dùng để tránh trường hợp thực khách dùng món làm bẩn quần áo.
Hai tay cầm dao và nĩa bạc.
Trước mặt hắn lúc này có một cái đĩa trắng nõn, bên trên bày một miếng thịt nướng đang bốc khói, xung quanh còn được trang trí bằng chanh và súp lơ.
- Tiên sinh, tôi đã khò (1) qua súp lơ, lúc ăn sẽ có vị của đồ nướng, hi vọng ngài thích.
(1) Một hình thức làm chính thực phẩm trực tiếp bằng lửa.
Tiếng của ông lão vang lên từ phía đối diện, vẫn là cách ăn mặc như vậy. Ông ta đang cắt thịt, bỏ vào miệng nhai nuốt.
- Chuyện này là sao? - Châu Trạch không vội ăn, hỏi thẳng.
Không phải lúc nãy nói muốn giết hắn sao?
- Có chút ngoài ý muốn! - Ông lão bưng ly trà bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ.
- Xoạt!
Kế đó, ông ta đẩy giấy chứng nhận về phía Châu Trạch.
- Tôi thật không ngờ thẻ thân phận lại bị hư hại đến mức này! - Ông lão nói xong lại tiếp tục cắt một miếng thịt cho vào miệng, tinh tế nhấm nháp.
- Cho nên?
- Cho nên… Thật xin lỗi, ngài không chết được! - Khóe miệng ông lão nhếch lên - Tiên sinh quả là một người có vận khí tốt.
- Ông không giết tôi nữa?
- Đúng vậy, tiên sinh. Bởi vì thẻ thân phận chủ nhân lưu lại không cách nào nhận chủ một lần nữa, nếu không, nó sẽ trực tiếp nổ tung, mất đi tác dụng.
Ông lão lắc đầu, giơ chén rượu lên, đưa về phía Châu Trạch, tỏ ý chúc mừng.
- Vậy nên, chúc mừng ngài, tiên sinh. Xem ra, lúc nãy tôi đã nói sai, hôm nay quả là một ngày may mắn của ngài.
Châu Trạch cầm lấy ly rượu, liếc nhìn rượu đỏ sóng sánh bên trong, không vội uống mà hỏi:
- Trong rượu không có bỏ thứ gì kỳ quái đó chứ?
- Tiên sinh, ngài nói đùa.
Nói đùa?
Phút trước, ông còn bảo tôi là tân chủ nhân.
Sau đó thì sao?
Chỉ một cái chớp mắt, ông đã dùng tay đâm thủng ngực tôi!
Rốt cuộc là ai thích nói đùa?
- Tiên sinh, mời ngài nếm thử tay nghề của tôi. Lúc chủ nhân còn ở đây, mỗi ngày đều là tôi chuẩn bị bữa ăn cho ngài ấy. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng tay nghề của tôi cũng không thụt lùi nhiều lắm đâu.
- Trong thịt có bỏ độc? - Châu Trạch mỉm cười hỏi.
- Tiên sinh, ngài lo lắng nhiều quá. Đối với tôi, muốn giết hoặc tra tấn ngài, không cần phải phiền toái vậy đâu.
Ông ta nói rất có lý, quả là không có chỗ để phản bác.
Châu Trạch dùng dao cắt một miếng thịt, sau đó dùng nĩa đưa vào miệng nhấm nuốt. Vốn tưởng rằng sẽ buồn nôn, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện miếng thịt vừa vào miệng lập tức tan ra, vị vô cùng tốt.
Quan trọng nhất chính là hắn không hề có cảm giác khó chịu.
- Ăn ngon không? - Ông lão hỏi.
- Được. - Châu Trạch đáp.
- Ăn ngon thì ngài ăn nhiều một chút. Là một đầu bếp, thức ăn mình làm ra được người ưa thích, ăn nhiều, chính là chuyện đáng mừng.
Ông lão ăn được một nửa thì buông dao nĩa xuống, lấy ra một cái khăn nóng, lau sạch tay của mình.
Châu Trạch ăn thêm mấy miếng thịt, rồi hỏi:
- Tiếp theo làm gì?
- Tiên sinh, ngài lại đùa! - Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười hiền lành - Dùng bữa xong, tiên sinh có thể rời đi, tôi sẽ không hạn chế tự do của ngài.
- Vậy là xong? - Châu Trạch cảm thấy có hơi tào lao.
- Đúng, đã xong. - Ông lão nói chắc nịch.
- Nhưng tôi nhớ ông có nói vị phủ quân kia muốn tìm một người xấu, không phải sao?
- Đúng vậy, đúng là như thế.
- Bởi vì thẻ thân phận bị hỏng nên tôi mới được phá lệ?
Thật sự chỉ bởi vận khí tốt?
- Không, ý nguyện của phủ quân không thể nào thay đổi.
- Tôi không hiểu.
- Đáp án ở trong tim ngài. - Ông lão nhắc nhở.
- Tôi rất ghét cái kiểu nói chuyện giấu giấu giếm giếm, tỏ ra thần bí! - Châu Trạch nói.
Ông lão giơ tay vỗ vỗ lồng ngực mình:
- Tiên sinh, ở đây, tôi cũng giống ngài.
Sắc mặt Châu Trạch đột nhiên tối sầm, như nghĩ ra điều gì đó, hắn lập tức cúi đầu, xốc tấm vải trắng quấn trên cổ mình lên, lộ ra ngực trái.
Chỗ đó… Rỗng tuếch.
- Tôi đã bôi thuốc mỡ tốt nhất lên miệng vết thương, vài ngày nữa sẽ khôi phục, không để lại sẹo, không đau không ngứa, thậm chí, tôi còn tiện tay xử lý những vết thương khác giùm ngài.
- Ngài không cần cảm ơn tôi đâu, cũng đừng khách sáo với tôi.
Cảm cm ông!
- Tim tôi đâu? Tim tôi đâu rồi? - Châu Trạch hỏi.
Ông lão chỉ chỉ đĩa thức ăn trước mặt hắn, vui vẻ nói:
- Mùi vị được chứ hả?
- Rầm!
Châu Trạch đập dao nĩa trong tay xuống mặt bàn.
Ông lão thản nhiên bưng ly trà lên, súc miệng, sau đó nhổ ra, rồi từ từ đứng lên.
- Không có tâm sẽ không có quá nhiều phiền não, mỗi ngày của ngài có thể thoải mái hơn một chút.
- Một người tốt, không có lương tâm, có tốt hơn nữa cũng chẳng được gì, ngài thấy đúng không?
Châu Trạch nắm chặt khăn trải bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông lão.
- Tốt nhất ông nên giết tôi đi.
Ông lão mỉm cười:
- Cho nên nói, tiên sinh, hiện tại, ngài có muốn lập lại lần nữa câu nói “Không ai mãi mãi hèn” không?
Kế đó, ông lão nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, hít sâu một hơi, giả vờ nói:
- Thật là khủng khiếp mà!
- … - Châu Trạch.
- Tiên sinh, ngài không cần tìm cơ hội trả thù tôi, dương thọ của tôi sớm đã đi đến cuối cùng, sau khi ngài rời khỏi căn phòng này, tôi sẽ từ từ tiêu tán.
- Ông sẽ xuống Địa Ngục?
- Địa ngục không có chỗ cho tôi. - Ông lão đáp - Là kết thúc thật sự.
Nói xong, ông ta chỉ chỉ phần thức ăn trước mặt Châu Trạch:
- Tiên sinh, ngài cần đóng gói không?
Châu Trạch đứng lên, ngực có cảm giác trống rỗng. Miệng vết thương tựa như một cái động lớn, nhìn thấy mà giật mình, nhưng hắn lại không chết, chính xác là cơ thể của Từ Hạc không chết. Thậm chí, một chút cảm giác đau đớn cũng không có.
Vài ngày nữa miệng vết thương sẽ khép lại ư?
Cầm lấy thẻ chứng nhận trên bàn, Châu Trạch đi ra cửa, được nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, lên tiếng hỏi:
- Tôi rất hiếu kỳ. Vị phủ quân kia rốt cuộc là ai?
- Từ sau khi phủ quân bị vị hòa thượng kia chạy đến Địa ngục lừa, hắn không còn nguyện ý nhắc đến tên mình nữa.
Không có được đáp án, Châu Trạch cũng không muốn tiếp tục nán lại đây. Đẩy cánh cửa trước mặt, hắn bước ra ngoài, lúc quay đầu lại thì không còn thấy cánh cửa kia nữa.
Phía sau hắn là một phần mộ hoang.
Trong phòng, ông lão lẳng lặng dọn dẹp bàn ăn, đưa tất cả trở về nguyên trạng.
Sau đó, ông ta giơ tay vỗ vỗ cái bàn.
- Xuất hiện đi.
Một con khỉ lông vàng xinh xắn không biết từ đâu xuất hiện, nhảy lên mặt bàn, vò đầu bứt tai, trông rất đáng yêu.
Chỉ có điều, thân thể con khỉ này có chút hư ảo, hiển nhiên, nó không có thực thể.
- Tuy nói, oan có đầu, nợ có chủ, nhưng chuyện lần này, ngươi đã làm quá rồi. Dù cho cuối cùng, quả kết trên người đứa bé đó, nhưng ngươi cũng không nên xem nó là đối tượng trả thù.
- Phàm là truy cầu nhân quả, ắt phải thuận theo nhân quả, nếu như giúp người chỉ vì để được thờ phụng, tiểu gia hỏa ngươi hà tất phải truy cầu đại đạo?
- Ăn uống nghỉ ngơi, sinh lão bệnh tử, tất cả những thứ đó không phải đang tuân theo nhân quả sao?
Khỉ lông vàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
- Đừng oán ta đã câu phần hồn phách bám trên người đứa bé kia của ngươi đến đây, công đức tam giáp của ngươi xem như đền bù tổn thất cho nó. Dù nó tàn tật, nhưng ngày sau cũng có thể vì vậy mà thuận buồn xuôi gió. Thậm chí, sau này, chỉ cần phẫu thuật, nó lại có thể giống như người bình thường.
- Ngươi cũng đừng nghĩ mình chịu thiệt, chuyện này, đến đây xem như chấm dứt. Ta cho ngươi thân thể mới, ngươi hãy rời đi, một lần nữa tu hành cũng được, cứ như vậy ngao du sơn thủy cũng được, đừng lặp lại chuyện hôm nay lần nữa.
- Người tu đạo còn có ngũ bệnh tam khuyết, huống chi là loài súc sinh như ngươi, coi như, đây là kiếp nạn trên con đường tu hành của ngươi.
Dứt lời, ông lão đẩy cửa phòng trong ra.
Căn phòng khá nhỏ, bên trong không có gì khác ngoài một bức tranh thủy mặc treo trên tường.
Trong bức tranh là một ngọn núi nguy nga.
Tạo Hóa đúc tiên cảnh, Bắc Nam chia sớm tối (2)!
(2) Đây là một câu trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ:
Tạo hóa chung thần tú
Âm dương cát hôn hiểu.
Dịch nghĩa:
Tạo hóa hun đúc nên vẻ đẹp nơi đó.
Sườn núi phía bắc là âm, sườn núi phía nam là dương, phân chia sớm tối.
Đỉnh núi có một vị mặc hoàng bào, đầu đội tử quan đang đứng.
Tranh đã ố vàng.
Người trong tranh cũng sớm rời xa dương thế.
Chỉ có ngọn núi nguy nga kia vẫn đứng sừng sững ở đó, ngắm nhìn thiên địa.
- Phủ quân, chuyện ngài căn dặn, lão nô đã làm xong.
Ông lão cúi người, quỳ mọp xuống trước bức họa.
Hình ảnh xa xưa chợt vụt qua trong đầu ông.
- Ngươi, cái lão chết tiệt này, khoan hãy chết, chống đỡ thêm một chút, giúp bổn tọa nhìn xem thẻ thân phận của ta cuối cùng rơi vào tay kẻ nào. Nếu là người tốt, làm thịt hắn cho ta, sau đó thay người.
- Bổn tọa chính vì tin tên hòa thượng thối kia, tin cái gì mà “Địa ngục vị không, thệ bất thành phật”, toàn lời bịa đặt lung tung, khiến cho thanh danh cả đời ta mất sạch.
- Người giữ thẻ thân phận của bổn tọa tuyệt đối không được là người tốt, nếu không, bổn tọa chết không nhắm mắt!
- Chủ nhân, cái gì là tốt, cái gì là xấu?
- Người tốt có thể sẽ làm chuyện xấu, người xấu cũng có thể làm chuyện tốt.
- Tốt xấu khó phân, lão nô ngu dốt, sợ làm hỏng giao phó của phủ quân.
- Mẹ nó, ngươi lấy đâu ra lắm lý do cong cong vẹo vẹo như vậy? Muốn thoái thác à? Ngươi cảm thấy hắn không phải người xấu thì cứ giết quách cho ta.
- Vâng, lão nô cẩn tuân pháp chỉ.
- Hắn là người tốt?
Trong phòng, ông lão đang quỳ mọp từ từ ngẩng đầu, nhìn bức họa, nỉ non nói:
- Hắn xác thực là người “tốt”.
Nhưng trong mắt ta… Lại là người “xấu”.
Nói xong, ông lão sầm mặt xuống, trên người bắt đầu mọc lông vàng.
Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, miệng tựa Lôi Công, mặt đầy lông lá.
Đây là… Một con vượn già.
Sinh ra ở Thái Sơn chi dã, đời này nguyện gánh vác Thái Sơn.
Tục gọi: Bàn Sơn Viên.
- Đồ tôn đồ tử của ta, tu hành tam giáp, vui vẻ giúp người, cần cù tu luyện lại gặp phải nạn này, chết trong oan ức!
- Hắn đứng ở lập trường con người, chẳng chút đắn đo thẳng tay giết nó.
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào cái gì?
- Chính bởi vì hắn là người, bởi vì sinh thời hắn là người sao?
- Cho nên chỉ cần dị loại uy hiếp con người, bất kể đúng sai, bất chấp thị phi… Đều phải chết? Phải chết?
Ông lão khoanh chân ngồi xuống, nỉ non:
- Đứng ở lập trường người, hắn là người tốt.
- Lão nô đứng ở lập trường khỉ, hắn là kẻ xấu.
- Haha…
- Kết quả là… Không thể giết hắn.
- Phủ quân, đây chính là ý của ngài sao?
- Phủ quân, đã đến lúc lão nô theo ngài rồi. Nhiều năm như vậy, không có lão nô bên cạnh hầu hạ cơm nước, chắc là ngài không quen?
Ông lão mất đi sinh cơ.
Thi thể bàn sơn viên cứ ngồi như vậy.
Lúc này, hồn phách con khỉ lông vàng chạy đến, trước tiên, nó dập đầu lạy ông lão, sau đó chui vào thi thể ông lão.
Trong chốc lát, có một con khỉ con bé bằng bàn tay chui ra.
- Chi chi chi…
Khỉ con liên tục kêu lên vài tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Trước đó, nhân viên hỏa táng còn dùng móc câu bằng thép để mở bụng hắn ra, phòng ngừa lúc thiêu, thân thể phồng lên, nổ tung.
Cảm giác lúc đó rất giống với hiện tại.
Đau đớn?
Đương nhiên đau đớn.
Nhưng khi đau đến một mức nào đó, người ta lại cảm thấy chết lặng, tựa như bị gây tê trước khi lên bàn giải phẫu, cách một tấm rèm che, bạn chỉ có thể cảm giác được có thứ gì đó đang mân mê trên bụng mình.
Châu Trạch muốn phản kháng, nhưng thân thể hắn lúc này tựa như bị mắc kẹt, vô cùng nặng nề, thậm chí, mí mắt hắn cũng đã bắt đầu sụp xuống.
Không cam lòng thì đã sao? Phản kháng bằng cách nào?
Mí mắt…
Vẫn phải kết thúc!
Từ tử mở mắt ra, bốn phía là ngọn đèn mờ ảo, trước mặt hắn có một cái bàn đá cẩm thạch thật dài, hoa văn lộn xộn, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất tinh xảo.
Cúi đầu, Châu Trạch phát hiện mình đang ngồi tựa trên một cái ghế bành, dưới cổ quấn một miếng khăn trắng, giống với loại khăn chuyên dùng trong các nhà hàng, dùng để tránh trường hợp thực khách dùng món làm bẩn quần áo.
Hai tay cầm dao và nĩa bạc.
Trước mặt hắn lúc này có một cái đĩa trắng nõn, bên trên bày một miếng thịt nướng đang bốc khói, xung quanh còn được trang trí bằng chanh và súp lơ.
- Tiên sinh, tôi đã khò (1) qua súp lơ, lúc ăn sẽ có vị của đồ nướng, hi vọng ngài thích.
(1) Một hình thức làm chính thực phẩm trực tiếp bằng lửa.
Tiếng của ông lão vang lên từ phía đối diện, vẫn là cách ăn mặc như vậy. Ông ta đang cắt thịt, bỏ vào miệng nhai nuốt.
- Chuyện này là sao? - Châu Trạch không vội ăn, hỏi thẳng.
Không phải lúc nãy nói muốn giết hắn sao?
- Có chút ngoài ý muốn! - Ông lão bưng ly trà bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ.
- Xoạt!
Kế đó, ông ta đẩy giấy chứng nhận về phía Châu Trạch.
- Tôi thật không ngờ thẻ thân phận lại bị hư hại đến mức này! - Ông lão nói xong lại tiếp tục cắt một miếng thịt cho vào miệng, tinh tế nhấm nháp.
- Cho nên?
- Cho nên… Thật xin lỗi, ngài không chết được! - Khóe miệng ông lão nhếch lên - Tiên sinh quả là một người có vận khí tốt.
- Ông không giết tôi nữa?
- Đúng vậy, tiên sinh. Bởi vì thẻ thân phận chủ nhân lưu lại không cách nào nhận chủ một lần nữa, nếu không, nó sẽ trực tiếp nổ tung, mất đi tác dụng.
Ông lão lắc đầu, giơ chén rượu lên, đưa về phía Châu Trạch, tỏ ý chúc mừng.
- Vậy nên, chúc mừng ngài, tiên sinh. Xem ra, lúc nãy tôi đã nói sai, hôm nay quả là một ngày may mắn của ngài.
Châu Trạch cầm lấy ly rượu, liếc nhìn rượu đỏ sóng sánh bên trong, không vội uống mà hỏi:
- Trong rượu không có bỏ thứ gì kỳ quái đó chứ?
- Tiên sinh, ngài nói đùa.
Nói đùa?
Phút trước, ông còn bảo tôi là tân chủ nhân.
Sau đó thì sao?
Chỉ một cái chớp mắt, ông đã dùng tay đâm thủng ngực tôi!
Rốt cuộc là ai thích nói đùa?
- Tiên sinh, mời ngài nếm thử tay nghề của tôi. Lúc chủ nhân còn ở đây, mỗi ngày đều là tôi chuẩn bị bữa ăn cho ngài ấy. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng tay nghề của tôi cũng không thụt lùi nhiều lắm đâu.
- Trong thịt có bỏ độc? - Châu Trạch mỉm cười hỏi.
- Tiên sinh, ngài lo lắng nhiều quá. Đối với tôi, muốn giết hoặc tra tấn ngài, không cần phải phiền toái vậy đâu.
Ông ta nói rất có lý, quả là không có chỗ để phản bác.
Châu Trạch dùng dao cắt một miếng thịt, sau đó dùng nĩa đưa vào miệng nhấm nuốt. Vốn tưởng rằng sẽ buồn nôn, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện miếng thịt vừa vào miệng lập tức tan ra, vị vô cùng tốt.
Quan trọng nhất chính là hắn không hề có cảm giác khó chịu.
- Ăn ngon không? - Ông lão hỏi.
- Được. - Châu Trạch đáp.
- Ăn ngon thì ngài ăn nhiều một chút. Là một đầu bếp, thức ăn mình làm ra được người ưa thích, ăn nhiều, chính là chuyện đáng mừng.
Ông lão ăn được một nửa thì buông dao nĩa xuống, lấy ra một cái khăn nóng, lau sạch tay của mình.
Châu Trạch ăn thêm mấy miếng thịt, rồi hỏi:
- Tiếp theo làm gì?
- Tiên sinh, ngài lại đùa! - Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười hiền lành - Dùng bữa xong, tiên sinh có thể rời đi, tôi sẽ không hạn chế tự do của ngài.
- Vậy là xong? - Châu Trạch cảm thấy có hơi tào lao.
- Đúng, đã xong. - Ông lão nói chắc nịch.
- Nhưng tôi nhớ ông có nói vị phủ quân kia muốn tìm một người xấu, không phải sao?
- Đúng vậy, đúng là như thế.
- Bởi vì thẻ thân phận bị hỏng nên tôi mới được phá lệ?
Thật sự chỉ bởi vận khí tốt?
- Không, ý nguyện của phủ quân không thể nào thay đổi.
- Tôi không hiểu.
- Đáp án ở trong tim ngài. - Ông lão nhắc nhở.
- Tôi rất ghét cái kiểu nói chuyện giấu giấu giếm giếm, tỏ ra thần bí! - Châu Trạch nói.
Ông lão giơ tay vỗ vỗ lồng ngực mình:
- Tiên sinh, ở đây, tôi cũng giống ngài.
Sắc mặt Châu Trạch đột nhiên tối sầm, như nghĩ ra điều gì đó, hắn lập tức cúi đầu, xốc tấm vải trắng quấn trên cổ mình lên, lộ ra ngực trái.
Chỗ đó… Rỗng tuếch.
- Tôi đã bôi thuốc mỡ tốt nhất lên miệng vết thương, vài ngày nữa sẽ khôi phục, không để lại sẹo, không đau không ngứa, thậm chí, tôi còn tiện tay xử lý những vết thương khác giùm ngài.
- Ngài không cần cảm ơn tôi đâu, cũng đừng khách sáo với tôi.
Cảm cm ông!
- Tim tôi đâu? Tim tôi đâu rồi? - Châu Trạch hỏi.
Ông lão chỉ chỉ đĩa thức ăn trước mặt hắn, vui vẻ nói:
- Mùi vị được chứ hả?
- Rầm!
Châu Trạch đập dao nĩa trong tay xuống mặt bàn.
Ông lão thản nhiên bưng ly trà lên, súc miệng, sau đó nhổ ra, rồi từ từ đứng lên.
- Không có tâm sẽ không có quá nhiều phiền não, mỗi ngày của ngài có thể thoải mái hơn một chút.
- Một người tốt, không có lương tâm, có tốt hơn nữa cũng chẳng được gì, ngài thấy đúng không?
Châu Trạch nắm chặt khăn trải bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông lão.
- Tốt nhất ông nên giết tôi đi.
Ông lão mỉm cười:
- Cho nên nói, tiên sinh, hiện tại, ngài có muốn lập lại lần nữa câu nói “Không ai mãi mãi hèn” không?
Kế đó, ông lão nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, hít sâu một hơi, giả vờ nói:
- Thật là khủng khiếp mà!
- … - Châu Trạch.
- Tiên sinh, ngài không cần tìm cơ hội trả thù tôi, dương thọ của tôi sớm đã đi đến cuối cùng, sau khi ngài rời khỏi căn phòng này, tôi sẽ từ từ tiêu tán.
- Ông sẽ xuống Địa Ngục?
- Địa ngục không có chỗ cho tôi. - Ông lão đáp - Là kết thúc thật sự.
Nói xong, ông ta chỉ chỉ phần thức ăn trước mặt Châu Trạch:
- Tiên sinh, ngài cần đóng gói không?
Châu Trạch đứng lên, ngực có cảm giác trống rỗng. Miệng vết thương tựa như một cái động lớn, nhìn thấy mà giật mình, nhưng hắn lại không chết, chính xác là cơ thể của Từ Hạc không chết. Thậm chí, một chút cảm giác đau đớn cũng không có.
Vài ngày nữa miệng vết thương sẽ khép lại ư?
Cầm lấy thẻ chứng nhận trên bàn, Châu Trạch đi ra cửa, được nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, lên tiếng hỏi:
- Tôi rất hiếu kỳ. Vị phủ quân kia rốt cuộc là ai?
- Từ sau khi phủ quân bị vị hòa thượng kia chạy đến Địa ngục lừa, hắn không còn nguyện ý nhắc đến tên mình nữa.
Không có được đáp án, Châu Trạch cũng không muốn tiếp tục nán lại đây. Đẩy cánh cửa trước mặt, hắn bước ra ngoài, lúc quay đầu lại thì không còn thấy cánh cửa kia nữa.
Phía sau hắn là một phần mộ hoang.
Trong phòng, ông lão lẳng lặng dọn dẹp bàn ăn, đưa tất cả trở về nguyên trạng.
Sau đó, ông ta giơ tay vỗ vỗ cái bàn.
- Xuất hiện đi.
Một con khỉ lông vàng xinh xắn không biết từ đâu xuất hiện, nhảy lên mặt bàn, vò đầu bứt tai, trông rất đáng yêu.
Chỉ có điều, thân thể con khỉ này có chút hư ảo, hiển nhiên, nó không có thực thể.
- Tuy nói, oan có đầu, nợ có chủ, nhưng chuyện lần này, ngươi đã làm quá rồi. Dù cho cuối cùng, quả kết trên người đứa bé đó, nhưng ngươi cũng không nên xem nó là đối tượng trả thù.
- Phàm là truy cầu nhân quả, ắt phải thuận theo nhân quả, nếu như giúp người chỉ vì để được thờ phụng, tiểu gia hỏa ngươi hà tất phải truy cầu đại đạo?
- Ăn uống nghỉ ngơi, sinh lão bệnh tử, tất cả những thứ đó không phải đang tuân theo nhân quả sao?
Khỉ lông vàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
- Đừng oán ta đã câu phần hồn phách bám trên người đứa bé kia của ngươi đến đây, công đức tam giáp của ngươi xem như đền bù tổn thất cho nó. Dù nó tàn tật, nhưng ngày sau cũng có thể vì vậy mà thuận buồn xuôi gió. Thậm chí, sau này, chỉ cần phẫu thuật, nó lại có thể giống như người bình thường.
- Ngươi cũng đừng nghĩ mình chịu thiệt, chuyện này, đến đây xem như chấm dứt. Ta cho ngươi thân thể mới, ngươi hãy rời đi, một lần nữa tu hành cũng được, cứ như vậy ngao du sơn thủy cũng được, đừng lặp lại chuyện hôm nay lần nữa.
- Người tu đạo còn có ngũ bệnh tam khuyết, huống chi là loài súc sinh như ngươi, coi như, đây là kiếp nạn trên con đường tu hành của ngươi.
Dứt lời, ông lão đẩy cửa phòng trong ra.
Căn phòng khá nhỏ, bên trong không có gì khác ngoài một bức tranh thủy mặc treo trên tường.
Trong bức tranh là một ngọn núi nguy nga.
Tạo Hóa đúc tiên cảnh, Bắc Nam chia sớm tối (2)!
(2) Đây là một câu trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ:
Tạo hóa chung thần tú
Âm dương cát hôn hiểu.
Dịch nghĩa:
Tạo hóa hun đúc nên vẻ đẹp nơi đó.
Sườn núi phía bắc là âm, sườn núi phía nam là dương, phân chia sớm tối.
Đỉnh núi có một vị mặc hoàng bào, đầu đội tử quan đang đứng.
Tranh đã ố vàng.
Người trong tranh cũng sớm rời xa dương thế.
Chỉ có ngọn núi nguy nga kia vẫn đứng sừng sững ở đó, ngắm nhìn thiên địa.
- Phủ quân, chuyện ngài căn dặn, lão nô đã làm xong.
Ông lão cúi người, quỳ mọp xuống trước bức họa.
Hình ảnh xa xưa chợt vụt qua trong đầu ông.
- Ngươi, cái lão chết tiệt này, khoan hãy chết, chống đỡ thêm một chút, giúp bổn tọa nhìn xem thẻ thân phận của ta cuối cùng rơi vào tay kẻ nào. Nếu là người tốt, làm thịt hắn cho ta, sau đó thay người.
- Bổn tọa chính vì tin tên hòa thượng thối kia, tin cái gì mà “Địa ngục vị không, thệ bất thành phật”, toàn lời bịa đặt lung tung, khiến cho thanh danh cả đời ta mất sạch.
- Người giữ thẻ thân phận của bổn tọa tuyệt đối không được là người tốt, nếu không, bổn tọa chết không nhắm mắt!
- Chủ nhân, cái gì là tốt, cái gì là xấu?
- Người tốt có thể sẽ làm chuyện xấu, người xấu cũng có thể làm chuyện tốt.
- Tốt xấu khó phân, lão nô ngu dốt, sợ làm hỏng giao phó của phủ quân.
- Mẹ nó, ngươi lấy đâu ra lắm lý do cong cong vẹo vẹo như vậy? Muốn thoái thác à? Ngươi cảm thấy hắn không phải người xấu thì cứ giết quách cho ta.
- Vâng, lão nô cẩn tuân pháp chỉ.
- Hắn là người tốt?
Trong phòng, ông lão đang quỳ mọp từ từ ngẩng đầu, nhìn bức họa, nỉ non nói:
- Hắn xác thực là người “tốt”.
Nhưng trong mắt ta… Lại là người “xấu”.
Nói xong, ông lão sầm mặt xuống, trên người bắt đầu mọc lông vàng.
Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, miệng tựa Lôi Công, mặt đầy lông lá.
Đây là… Một con vượn già.
Sinh ra ở Thái Sơn chi dã, đời này nguyện gánh vác Thái Sơn.
Tục gọi: Bàn Sơn Viên.
- Đồ tôn đồ tử của ta, tu hành tam giáp, vui vẻ giúp người, cần cù tu luyện lại gặp phải nạn này, chết trong oan ức!
- Hắn đứng ở lập trường con người, chẳng chút đắn đo thẳng tay giết nó.
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào cái gì?
- Chính bởi vì hắn là người, bởi vì sinh thời hắn là người sao?
- Cho nên chỉ cần dị loại uy hiếp con người, bất kể đúng sai, bất chấp thị phi… Đều phải chết? Phải chết?
Ông lão khoanh chân ngồi xuống, nỉ non:
- Đứng ở lập trường người, hắn là người tốt.
- Lão nô đứng ở lập trường khỉ, hắn là kẻ xấu.
- Haha…
- Kết quả là… Không thể giết hắn.
- Phủ quân, đây chính là ý của ngài sao?
- Phủ quân, đã đến lúc lão nô theo ngài rồi. Nhiều năm như vậy, không có lão nô bên cạnh hầu hạ cơm nước, chắc là ngài không quen?
Ông lão mất đi sinh cơ.
Thi thể bàn sơn viên cứ ngồi như vậy.
Lúc này, hồn phách con khỉ lông vàng chạy đến, trước tiên, nó dập đầu lạy ông lão, sau đó chui vào thi thể ông lão.
Trong chốc lát, có một con khỉ con bé bằng bàn tay chui ra.
- Chi chi chi…
Khỉ con liên tục kêu lên vài tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
/100
|