Editor: Thuyt
Hai chân Chu Trạch bắt đầu đạp vào trong, ý định để cho mình ra ngoài, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh âm Răng rắc răng rắc . Chuyện này có nghĩa là tủ lạnh bị khóa từ bên ngoài. Bị khóa lại, không ra được. Trong lúc nhất thời, Chu Trạch phảng phất như về lại tình cảnh mình bị để vào trong quan tài. Chỉ là, lần này, Chu Trạch không có nóng nảy, cũng không có nổi giận, hắn chỉ là thò tay lên đầu mình ngay vị trí tấm kim loại gõ gõ
Có việc? Chu Trạch không cho rằng có người đi tới nơi này giúp hắn đem tủ lạnh đẩy vào sau đó lại khóa lại. Trừ phi người kia thần kinh thất thường. Mà Chu Trạch cũng không cho là vận khí của mình sẽkém đến loại tình trạng này. Sau khi vào nhà xác lại bị đóng cửa. Biết mật mã của nhà xác là một tên điên? Ngươi tin không? Cho nên, Chu Trạch chỉ có thể cho rằng, là có loại đồ vật này Giúp chính mình một phen, hơn nữa giúp rất triệt để. Chỉ là sau khi hỏi bên ngoài vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động. Chu Trạch dứt khoát mặc kệ, một lần nữa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. giấc ngủ này đến rất nhanh đến. Dù sao, hai ngày không có chợp mắt, hơn nữa chuyện của hai ngày này lại rất nhiều, mệt nhọc tích tụ lại cũng cực kì khủng bố. Dù là sau khi ngủ hồng thủy ngập trời thì ai cũng không thể ngăn cản hắn đi ngủ.... Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc Chu Trạch mở mắt ra, chỉ cảm thấy chính mình thần thanh khí sảng. Đáng tiếc thân thể của mình cũng bị đông cứng, nếu không phía dưới chắc dựng thành cột cờ. Thân thể cứng ngắc, Chu Trạch cố gắng hoạt động trong không gian nhỏhẹp. Từng đợt âm thanh Giòn vang truyền đến, thoải mái, khiến người vô ý thức phát ra thanh âm. Mà mười móng tay của Chu Trạch vào lúc này cũng thật tự nhiên biến thành dài đen, lóe ra dị quang. Luồng khí lạnh gây khó chịu dần dần tụ lại ở móng tay. Toàn bộ quá trình không kéo dài. Nhưng làm cho Chu Trạch thoải mái hơn nhiều.
hắn vô ý thức lần nữa dùng chân đạp một cái,ngăn kéo mở ra. Khóa, được mở? Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, hắn từ từ ngồi dậy, đi xuống, sau đó lại ngăn kéo đẩy trở về. Quần áo trên người có chút cứng ngắc, giống như là mặc bìa cát tông trên người, rất không thoải mái. Chu Trạch băn khoăn nhìn bốn phía.
Nhà xác của bệnh viện không lớn bằng những bệnh viện của thành phố lớn. Thậm chí có vẻ hơi nhỏ, nhưng bên trong chứa không ít thi thể. Chu Trạch không biết là ai đẩy mình vào, bây giờ muốn tìm cũng khó. Cũng may trong lúc mình ngủ đồi phương đã mở khóa, Chu Trạch cũng không có ý định tìm phiền toái ở đây. hắn đi ra cửa rời đi. Chỉ là khi đi qua cỗ thi thể chùm vải trắng nằm trên bàn giải phẫu, Chu Trạch dừng lại. Tấm vải không có gì thất thường. bà lão nằm dưới lớp vải trắng cũng không đổi. Nhưng Chu Trạch vẫn là dừng bước, bởi vì hắn phát hiện thi thể bà lão vị trí đầu và chân đổi ngược so với khi hắn vào. không thể nào khi mình ngủ, nhân viên nhà xác vào lại không làm gì mà chỉ di chuyển cái xác như vậy. Chu Trạch đứng bên bà lão, nói: Nếu là bà thì hãy đứng lên nói chuyện, nếu không tôi sẽ đi.
Lúc trước bà lão này đẩy ngăn kéo vào, lại khóa, có thể là có ý xấu, nhưng bà ta lại mở khóa, có nghĩa là bà ta không có ý hại mình. Có thể lúc đó có người sắp đi vào, thấy ngăn kéo mở sẽ phát hiện ra mìnhDù sao mấy ngăn kéo này không khóa lại thì từ bên ngoài sẽ nhìn thấy rõ bên trong.
Đợi nửa phút, không có cái gì dị thường, Chu Trạch không có ý định đợi. Khi hắn vừa mới chuẩn bị quay người rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài. Chu Trạch rất phản cảm cảm giác này, nhăn nhăn nhó nhó, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào. rõ rang khi chết là bà lão nhưng lại bày ra vẻ của thiếu nữ. Được rồi, kỳ thị tuổi tác là không đúng, nhưng là người bình thường sẽ dễ dàng tha thứ cho nữ quỷ xinh đẹp.
Nếu như Nhiếp Tiểu Thiến mặt nanh răng vàng, ngươi đoán Ninh Thái Thần sẽ còn cùng với nàng mộttrận nhân quỷ luyến a? Chu Trạch xoay người, nhìn sau lưng mình. một bà lão tóc bạc trắng núp ở nơi đó, cầm một khăn tay tẩy trắng bệch đang tại lau nước mắt. Nhưng quỷ, là không có nước mắt, cho nên trong mắt Chu Trạch bà lão giống như đang gào khan.
Ngươi tiếp tục khóc, không quấy rầy ngươi. Chu Trạch chuẩn bị đi. hắn phát hiện chính mình chung quy là người thường, cho dù là xem quỷ, cũng có chút chủ nghĩa xem nhan sắc.
Giúp ta một chút, ta có tiền. Bà lão thình lình mở miệng nói.
Ừm. Chu Trạch lên tiếng, hắn thiếu tiền. Đáng chết Từ Nhạc thẻ ngân hàng cùng Wechat bên trong cộng lại không tới hai trăm khối, lại thêm kia Tội phạm giết người trả lại một ngàn mốt. nói cách khác hiện tại tổng tài sản của Chu Trạch là không đến một ngàn ba trăm. Mà đời trước trừ tiền phòng còn lại tiền tiết kiệm của Chu Trạch đều gửi về cô nhi viện, chính mình chẳng khác gì là một thân một mình.
Tiền của ta để trong ngăn tủ tường, là một tủ bát cũ, có ba vạn khối, còn có của hồi môn của ta, trâm ngọc, vòng ngọc, ta không biết được bọn nó giá trị bao nhiêu tiền. Ta chết được gấp, còn chưa kịp cùng các con ta nói, ta sợ bọn họ không biết.
Chu Trạch gật gật đầu, Ta lấy một bộ phận. Bà lão lộ vẻ mặt giãy giụa, nhưng vẫn là gật đầu nói: Được.
Bà lão rõ ràng nếu không có Chu Trạch, “Dị loại” này đi truyền lời, thì con mình không có khả năng biết được chỗ để tài sản.
Ra bệnh viện, Chu Trạch trực tiếp đón xe đi Hưng Đông Trấn, một trấn của Thông Châu, khoảng cách cũng không phải rất xa đó là thị trấn gần sân bay của Thông Thành. Lúc ở bệnh viện Chu Trạch đã đến chỗ đăng ký điều tra, bà lão được chuyển đến viện nhưng vì không cứu được nên qua đời. Sau đó người nhà để thi thể bà lão lại bệnh viện không quan tâm, tiền viện phí còn chưa thanh toán hết.
Nửa giờ sau Chu Trạch đến được thị trấn, dựa theo lời của bà lão thìm được ngôi nhà hai tầng, bên cạnh là nhà giống như nhà xí xây bằng gạch. Lúc Chu Trạch đi tới nơi này, phát hiện có mấy cái công nhân ở nơi đó phá nhà cửa, dỡ kia nhà gạch. Chu Trạch đi qua, cho một thợ xây đưa điếu thuốc, hỏi: Sắp hết năm, còn bận rộn đâu?
Gần tết nên muốn kiếm một ít tiền thôi, dù sao đều cùng một thôn. Người công nhân thoải mái nói.
Cái nhà này, xảy ra chuyện gì? Chu Trạch một bên hỏi một bên nhìn vào bên trong, có hai công nhân đang tháo mái nhà, tường cũng chuẩn bị dỡ. Mà bên trong phòng, đừng nói tới cái tủ bát cũ mà bà lão nói, bên trong ngay cả một cái ghế đẩu đều nhìn không thấy, rỗng tuếch. Mẹ hắn chết rồi, trước kia cái nhà này là một mình mẹ hắn ở, hiện tại định phá đi, xây bếp. công nhân giơ điếu thuốc đến, để Chu Trạch giúp hắn đốt thuốc, có chút câu nệ cười cười, nói: Ngươi xem, nhà đằng trước kia mà anh vừa điqua chính là nhà anh cả của bọn họ. Chu Trạch nhìn sang, thấy một người đàn ông tóc trắng, mặt có chút tím bầm. Năm anh em, vì tranh tiền mẹ để lại, đánh lên, cái này cục gạch tháo xuống, cũng muốn đến chia.anh nói xem giờ thật khác ngày xưa, thi thể của mẹ bọn hắn còn chưa mang về a, anh em bọn họ không muốn trả tiền viện phí để mang thi thể về.
Đồ trong phòng của bà lão kia đâu? Chu Trạch chú ý chính là cái này, theo bà lão nói, thì trong hộc tủ bát có ba vạn khối là bà lão cả đời tích góp, nhưng này vòng ngọc cùng trâm ngọc, mới thật sự là thứ đáng giá, chuyển tay bán đi vài chục vạn là chuyện nhỏ.
Bán cho người thu gom phế liệu, bà lão vừa nằm viện liền bán”. Người công nhân dùng sức hít một hơi thuốc, Ta đi làm việc đây.
Chu Trạch có chút dở khóc dở cười liếm liếm môi, chính mình đợt này, xem như một chuyến tay không. Đồ mà bà lão lưu lại ngay cả con của bà lão cũng không có phúc hưởng, chỉ tiện nghi cho người thu gom phế liệu. Chu Trạch hiện tại có chút phiền muộn, không có tiền, thật đúng là đại phiền toái, hắn lại không tình nguyện lấy năng lực của mình đi lừa tiền, mặc dù cái này thoạt nhìn rất đơn giản rất thoải mái, nhưng mình lần trước cứu được cô bé, tối hôm đó kém chút đau chết, có trời mới biết nếu như mình tiếp tục làm chuyện càn rỡ sẽ xảy ra vấn đề gì. Ngẩng đầu ba thước phải chăng có thần ninh, Chu Trạch không rõ ràng, nhưng nếu không ngừng hướng xuống đào sâu ba thước, khẳng định là có Địa Ngục, bởi vì hắn đi qua.
hắn biết hắn không phải người, mà đây là nhân gian, huống hồ, lão giả trước khi chết hoảng sợ nói Bị phát hiện , ký ức đó vẫn còn mới mẻ với Chu Trạch.
Nhưng là, tiền a, Chu Trạch suy nghĩ, nhưng người nào đưa tiền a? Chu Trạch hiện tại rất cần tiền, trước không đề cập tới thoát khỏi thân phận ở rể. Ít nhất phải mua cho mình tủ lạnh hoặc là tủ lạnh lớn a? Nếu không chẳng lẽ mỗi ngày chạy đến nhà xác bệnh viện cọ khí lạnh? Buồn bực đốt một điếu thuốc, Chu Trạch dùng sức hít một hơi, chỉ cảm thấy càng buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, là một số xa lạ, hắn nhận điện thoại: Uy.
Đại ca, hàng đã được chuyển đến an toàn, lúc nào anh đến xem một chút, gần nhất cớm điều tra rất gắt gao, để vận chuyển được lô hàng này rất không dễ dàng a. đầu điện thoại bên kia thấp giọng cẩn thận từng li từng tí nói. Chu Trạch chậm rãi há miệng, không có phát ra bất kỳ thanh âm. Cùng lúc đó, Từ Nhạc hình tượng đột nhiên ở đáy lòng hắn không ngừng mà cất cao lên.
Hai chân Chu Trạch bắt đầu đạp vào trong, ý định để cho mình ra ngoài, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh âm Răng rắc răng rắc . Chuyện này có nghĩa là tủ lạnh bị khóa từ bên ngoài. Bị khóa lại, không ra được. Trong lúc nhất thời, Chu Trạch phảng phất như về lại tình cảnh mình bị để vào trong quan tài. Chỉ là, lần này, Chu Trạch không có nóng nảy, cũng không có nổi giận, hắn chỉ là thò tay lên đầu mình ngay vị trí tấm kim loại gõ gõ
Có việc? Chu Trạch không cho rằng có người đi tới nơi này giúp hắn đem tủ lạnh đẩy vào sau đó lại khóa lại. Trừ phi người kia thần kinh thất thường. Mà Chu Trạch cũng không cho là vận khí của mình sẽkém đến loại tình trạng này. Sau khi vào nhà xác lại bị đóng cửa. Biết mật mã của nhà xác là một tên điên? Ngươi tin không? Cho nên, Chu Trạch chỉ có thể cho rằng, là có loại đồ vật này Giúp chính mình một phen, hơn nữa giúp rất triệt để. Chỉ là sau khi hỏi bên ngoài vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động. Chu Trạch dứt khoát mặc kệ, một lần nữa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. giấc ngủ này đến rất nhanh đến. Dù sao, hai ngày không có chợp mắt, hơn nữa chuyện của hai ngày này lại rất nhiều, mệt nhọc tích tụ lại cũng cực kì khủng bố. Dù là sau khi ngủ hồng thủy ngập trời thì ai cũng không thể ngăn cản hắn đi ngủ.... Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc Chu Trạch mở mắt ra, chỉ cảm thấy chính mình thần thanh khí sảng. Đáng tiếc thân thể của mình cũng bị đông cứng, nếu không phía dưới chắc dựng thành cột cờ. Thân thể cứng ngắc, Chu Trạch cố gắng hoạt động trong không gian nhỏhẹp. Từng đợt âm thanh Giòn vang truyền đến, thoải mái, khiến người vô ý thức phát ra thanh âm. Mà mười móng tay của Chu Trạch vào lúc này cũng thật tự nhiên biến thành dài đen, lóe ra dị quang. Luồng khí lạnh gây khó chịu dần dần tụ lại ở móng tay. Toàn bộ quá trình không kéo dài. Nhưng làm cho Chu Trạch thoải mái hơn nhiều.
hắn vô ý thức lần nữa dùng chân đạp một cái,ngăn kéo mở ra. Khóa, được mở? Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, hắn từ từ ngồi dậy, đi xuống, sau đó lại ngăn kéo đẩy trở về. Quần áo trên người có chút cứng ngắc, giống như là mặc bìa cát tông trên người, rất không thoải mái. Chu Trạch băn khoăn nhìn bốn phía.
Nhà xác của bệnh viện không lớn bằng những bệnh viện của thành phố lớn. Thậm chí có vẻ hơi nhỏ, nhưng bên trong chứa không ít thi thể. Chu Trạch không biết là ai đẩy mình vào, bây giờ muốn tìm cũng khó. Cũng may trong lúc mình ngủ đồi phương đã mở khóa, Chu Trạch cũng không có ý định tìm phiền toái ở đây. hắn đi ra cửa rời đi. Chỉ là khi đi qua cỗ thi thể chùm vải trắng nằm trên bàn giải phẫu, Chu Trạch dừng lại. Tấm vải không có gì thất thường. bà lão nằm dưới lớp vải trắng cũng không đổi. Nhưng Chu Trạch vẫn là dừng bước, bởi vì hắn phát hiện thi thể bà lão vị trí đầu và chân đổi ngược so với khi hắn vào. không thể nào khi mình ngủ, nhân viên nhà xác vào lại không làm gì mà chỉ di chuyển cái xác như vậy. Chu Trạch đứng bên bà lão, nói: Nếu là bà thì hãy đứng lên nói chuyện, nếu không tôi sẽ đi.
Lúc trước bà lão này đẩy ngăn kéo vào, lại khóa, có thể là có ý xấu, nhưng bà ta lại mở khóa, có nghĩa là bà ta không có ý hại mình. Có thể lúc đó có người sắp đi vào, thấy ngăn kéo mở sẽ phát hiện ra mìnhDù sao mấy ngăn kéo này không khóa lại thì từ bên ngoài sẽ nhìn thấy rõ bên trong.
Đợi nửa phút, không có cái gì dị thường, Chu Trạch không có ý định đợi. Khi hắn vừa mới chuẩn bị quay người rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài. Chu Trạch rất phản cảm cảm giác này, nhăn nhăn nhó nhó, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào. rõ rang khi chết là bà lão nhưng lại bày ra vẻ của thiếu nữ. Được rồi, kỳ thị tuổi tác là không đúng, nhưng là người bình thường sẽ dễ dàng tha thứ cho nữ quỷ xinh đẹp.
Nếu như Nhiếp Tiểu Thiến mặt nanh răng vàng, ngươi đoán Ninh Thái Thần sẽ còn cùng với nàng mộttrận nhân quỷ luyến a? Chu Trạch xoay người, nhìn sau lưng mình. một bà lão tóc bạc trắng núp ở nơi đó, cầm một khăn tay tẩy trắng bệch đang tại lau nước mắt. Nhưng quỷ, là không có nước mắt, cho nên trong mắt Chu Trạch bà lão giống như đang gào khan.
Ngươi tiếp tục khóc, không quấy rầy ngươi. Chu Trạch chuẩn bị đi. hắn phát hiện chính mình chung quy là người thường, cho dù là xem quỷ, cũng có chút chủ nghĩa xem nhan sắc.
Giúp ta một chút, ta có tiền. Bà lão thình lình mở miệng nói.
Ừm. Chu Trạch lên tiếng, hắn thiếu tiền. Đáng chết Từ Nhạc thẻ ngân hàng cùng Wechat bên trong cộng lại không tới hai trăm khối, lại thêm kia Tội phạm giết người trả lại một ngàn mốt. nói cách khác hiện tại tổng tài sản của Chu Trạch là không đến một ngàn ba trăm. Mà đời trước trừ tiền phòng còn lại tiền tiết kiệm của Chu Trạch đều gửi về cô nhi viện, chính mình chẳng khác gì là một thân một mình.
Tiền của ta để trong ngăn tủ tường, là một tủ bát cũ, có ba vạn khối, còn có của hồi môn của ta, trâm ngọc, vòng ngọc, ta không biết được bọn nó giá trị bao nhiêu tiền. Ta chết được gấp, còn chưa kịp cùng các con ta nói, ta sợ bọn họ không biết.
Chu Trạch gật gật đầu, Ta lấy một bộ phận. Bà lão lộ vẻ mặt giãy giụa, nhưng vẫn là gật đầu nói: Được.
Bà lão rõ ràng nếu không có Chu Trạch, “Dị loại” này đi truyền lời, thì con mình không có khả năng biết được chỗ để tài sản.
Ra bệnh viện, Chu Trạch trực tiếp đón xe đi Hưng Đông Trấn, một trấn của Thông Châu, khoảng cách cũng không phải rất xa đó là thị trấn gần sân bay của Thông Thành. Lúc ở bệnh viện Chu Trạch đã đến chỗ đăng ký điều tra, bà lão được chuyển đến viện nhưng vì không cứu được nên qua đời. Sau đó người nhà để thi thể bà lão lại bệnh viện không quan tâm, tiền viện phí còn chưa thanh toán hết.
Nửa giờ sau Chu Trạch đến được thị trấn, dựa theo lời của bà lão thìm được ngôi nhà hai tầng, bên cạnh là nhà giống như nhà xí xây bằng gạch. Lúc Chu Trạch đi tới nơi này, phát hiện có mấy cái công nhân ở nơi đó phá nhà cửa, dỡ kia nhà gạch. Chu Trạch đi qua, cho một thợ xây đưa điếu thuốc, hỏi: Sắp hết năm, còn bận rộn đâu?
Gần tết nên muốn kiếm một ít tiền thôi, dù sao đều cùng một thôn. Người công nhân thoải mái nói.
Cái nhà này, xảy ra chuyện gì? Chu Trạch một bên hỏi một bên nhìn vào bên trong, có hai công nhân đang tháo mái nhà, tường cũng chuẩn bị dỡ. Mà bên trong phòng, đừng nói tới cái tủ bát cũ mà bà lão nói, bên trong ngay cả một cái ghế đẩu đều nhìn không thấy, rỗng tuếch. Mẹ hắn chết rồi, trước kia cái nhà này là một mình mẹ hắn ở, hiện tại định phá đi, xây bếp. công nhân giơ điếu thuốc đến, để Chu Trạch giúp hắn đốt thuốc, có chút câu nệ cười cười, nói: Ngươi xem, nhà đằng trước kia mà anh vừa điqua chính là nhà anh cả của bọn họ. Chu Trạch nhìn sang, thấy một người đàn ông tóc trắng, mặt có chút tím bầm. Năm anh em, vì tranh tiền mẹ để lại, đánh lên, cái này cục gạch tháo xuống, cũng muốn đến chia.anh nói xem giờ thật khác ngày xưa, thi thể của mẹ bọn hắn còn chưa mang về a, anh em bọn họ không muốn trả tiền viện phí để mang thi thể về.
Đồ trong phòng của bà lão kia đâu? Chu Trạch chú ý chính là cái này, theo bà lão nói, thì trong hộc tủ bát có ba vạn khối là bà lão cả đời tích góp, nhưng này vòng ngọc cùng trâm ngọc, mới thật sự là thứ đáng giá, chuyển tay bán đi vài chục vạn là chuyện nhỏ.
Bán cho người thu gom phế liệu, bà lão vừa nằm viện liền bán”. Người công nhân dùng sức hít một hơi thuốc, Ta đi làm việc đây.
Chu Trạch có chút dở khóc dở cười liếm liếm môi, chính mình đợt này, xem như một chuyến tay không. Đồ mà bà lão lưu lại ngay cả con của bà lão cũng không có phúc hưởng, chỉ tiện nghi cho người thu gom phế liệu. Chu Trạch hiện tại có chút phiền muộn, không có tiền, thật đúng là đại phiền toái, hắn lại không tình nguyện lấy năng lực của mình đi lừa tiền, mặc dù cái này thoạt nhìn rất đơn giản rất thoải mái, nhưng mình lần trước cứu được cô bé, tối hôm đó kém chút đau chết, có trời mới biết nếu như mình tiếp tục làm chuyện càn rỡ sẽ xảy ra vấn đề gì. Ngẩng đầu ba thước phải chăng có thần ninh, Chu Trạch không rõ ràng, nhưng nếu không ngừng hướng xuống đào sâu ba thước, khẳng định là có Địa Ngục, bởi vì hắn đi qua.
hắn biết hắn không phải người, mà đây là nhân gian, huống hồ, lão giả trước khi chết hoảng sợ nói Bị phát hiện , ký ức đó vẫn còn mới mẻ với Chu Trạch.
Nhưng là, tiền a, Chu Trạch suy nghĩ, nhưng người nào đưa tiền a? Chu Trạch hiện tại rất cần tiền, trước không đề cập tới thoát khỏi thân phận ở rể. Ít nhất phải mua cho mình tủ lạnh hoặc là tủ lạnh lớn a? Nếu không chẳng lẽ mỗi ngày chạy đến nhà xác bệnh viện cọ khí lạnh? Buồn bực đốt một điếu thuốc, Chu Trạch dùng sức hít một hơi, chỉ cảm thấy càng buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, là một số xa lạ, hắn nhận điện thoại: Uy.
Đại ca, hàng đã được chuyển đến an toàn, lúc nào anh đến xem một chút, gần nhất cớm điều tra rất gắt gao, để vận chuyển được lô hàng này rất không dễ dàng a. đầu điện thoại bên kia thấp giọng cẩn thận từng li từng tí nói. Chu Trạch chậm rãi há miệng, không có phát ra bất kỳ thanh âm. Cùng lúc đó, Từ Nhạc hình tượng đột nhiên ở đáy lòng hắn không ngừng mà cất cao lên.
/100
|