Ban đầu Hạ Đàn còn nghĩ rằng sẽ ở trên núi thêm hai ngày nữa, nhưng không ngờ phải quay trở về sớm như thế.
Cô muốn Hàn Triệt đem đôi người tuyết về cho mình, nhưng đôi người tuyết này quá lớn, không có cách nào vận chuyển về.
Cô đứng ở trước mặt người tuyết, sờ sờ lên đầu nhỏ nhỏ của người tuyết, rất luyến tiếc.
Hàn Triệt từ trong phòng bước ra, đã nhìn thấy Hạ Đàn đứng trong sân chờ anh.
Bầu trời đầy tiếng trắng xóa. cô mặc áo khoác màu đen, một tay đặt trong túi áo, tay còn lại vuốt vuốt lên đầu người tuyết, nhìn dáng vẻ rất lưu luyến.
Anh đóng cửa lại, đi xuống bậc thềm, "Không nỡ?"
Giọng nói Hàn Triệt từ sau lưng truyền tới, Hạ Đàn gật gật đầu.
Khựng lại một giây, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Hàn Triệt nói: "Em muốn đem người tuyết về."
Hàn Triệt nở nụ cười, dắt tay nàm nói: "Nó quá lớn, xe không chở được đâu em."
Đương nhiên Hạ Đàn biết chứ. Cô rũ mắt xuống, tiếc nuối mà thở dài.
Hàn Triệt nắm tay cô đi về phía xe ở trước mặt, nói: "Đừng buồn, chờ khi nào quay lại, anh sẽ đắp cho em một đôi nữa nhé."
Hạ Đàn nghe thế, đôi mắt lập tức sáng người, ngẩng đầu lên vui rạo rực nhìn anh, "Anh hứa đó."
Hàn Triệt đáp cười rộ lên, "Ừm, anh hứa."
Cuối cùng Hạ Đàn cũng mỉm cười vui vẻ.
Đáng tiếc, lời hứa này của Hàn Triệt vẫn không thể thực hiện được, mãi cho đến khi mùa đông chấm dứt, mùa xuân vừa sang, anh vẫn không thể đắp một đôi người tuyết khác cho cô.
Từ ngày xuống núi hôm đó, Hàn Triệt bề bộn rất nhiều việc. Cho đến bây giờ Hạ Đàn chưa từng thấy anh bận rộn đến mức như vậy, mỗi ngày đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối thì phải hai ba giờ sáng mới trở về.
Bất luận trễ đến cỡ nào, Hạ Đàn đều sẽ chờ anh. Nhưng Hàn Triệt bận rộn cả ngày lúc trở về nhà đã mệt muốn chết, không trò chuyện được câu mấy câu, tắm rửa xong liền ngủ mất.
Tình trạng như thế kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu, thời gian hai người ở chung với nhau rất ít, một ngày cũng không thể nói nhiều thêm vài câu.
Hàn Triệt bận như vậy, ban ngày Hạ Đàn cũng không dám như trước đây sẽ thường xuyên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh. Đôi khi sẽ phát một cái tin, hỏi anh đã ăn cơm chưa, dặn dò anh không nên làm việc quá sức.
Ngược lại Hàn Triệt cũng sẽ trả lại cô, nhưng cũng chỉ là vài câu ngắn ngủn như là, ăn rồi, được, em thì sao?
Điều này cảm thấy rất kỳ quái.
Hơn nữa lại còn rất khó chịu.
Hạ Đàn cố gắng tự trấn an bản thân, Hàn Triệt là vì bận làm việc, cho nên mới không có thời gian ở bên cạnh mình thôi. Mình phải hiểu lý lẽ, phải thông cảm cho anh.
Nhưng mà ngày nào cũng như thế, dần dần trong long cô cũng có chút không yên lòng.
Ngay cả đám bạn cùng phòng cũng phát hiện ra trong khoảng thời gian này không thích hợp, hỏi cô có phải đang cãi nhau với Hàn Triệt hay không, làm sao không thấy gọi điện thoại.
Trước kia Hạ Đàn thường xuyên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Hàn Triệt.
Khi các cô hỏi, Hạ đàn chỉ cười cười nói: "Không có, dạo gần đây anh bận, vả lại tớ cũng bận mà, sắp phải thi cuối kỳ rồi, tớ còn phải ôn bài nữa."
Nói xong, cô còn lắc lắc cuốn sách trên tay.
Gần đây cô đều ở ký túc xá ôn bài, nên cũng hiệu quả hơn trước.
Nói thì nói như thế thôi, nhưng trong lòng Hạ Đàn thật ra vẫn có chút mất mát. Nhất là khi nhìn thấy Lý Kỳ và bạn trai cô ấy nói chuyện điện thoại, cô rất hâm mộ.
Trong lòng không thể không nghĩ rằng, cho dù bận đến cỡ nào đi nữa, cũng không đến mức ngay cả thời gian gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng không có đúng không?
Một khi trong tư tưởng đã có ý niệm này, đáy lòng sẽ sinh ra lòng nghi ngờ không thể dập tắt được.
Từng ngày trôi qua cũng đến ngày Hạ Đàn kết thúc cuộc thi cuối kỳ, trường học cho nghỉ.
Môn thi cuối cùng là Hán ngữ hiện đại kết thúc lúc hơn bốn giờ chiều.
Trên đường quay về ký túc xá, Hạ Đàn liền gọi điện thoại cho Hàn Triệt.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rất nhanh đã được bắt máy.
"Đang bận sao anh?" Hạ Đàn hỏi.
Hàn Triệt đáp, "Mới vừa xong thôi."
Hạ Đàn nói: "Em vừa thi xong, lát nữa anh có rảnh đến đón em không?"
Cô vẫn còn một vài đồ đạc ở ký túc muốn đem về.
Trong khoảng thời gian này Hàn Triệt đúng là bề bộn nhiều việc. Công ty xảy ra chuyện, có một sự cố tai nạn an toàn ở một tòa nhà mới xây ở khu Tân Lý, phiên giao dịch mới bắt đầu có vài ngày, nhà mẫu đột nhiên bị sập ngoài ý muốn, rất mau là không có thương vong. Chuyện này ồn ào rất lớn, danh dự công ty bị hao tổn, giá trị cổ phiếu bị giảm, tổn thất nặng nề.
Trong giai đoạn này Hàn Triệt vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện này, chính xác là không thể dành nhiều thời gian cho Hạ Đàn.
Anh nói: "Một lát nữa anh còn cuộc họp, anh sẽ bảo Hà Vũ đến đón em nhé."
Hạ Đàn nghe những lời này, trong lòng bỗng nhiên thất vọng.
Cô nắm chặt điện thoại, trầm mặc vài giây rồi ừ một tiếng.
Hàn Triệt dỗ cô, "Đêm nay anh sẽ cố gắng về sớm với em."
Hạ Đàn đáp, "Em cúp đây."
Nói xong liền cúp máy.
Hàn Triệt nói đêm nay sẽ về sớm một chút, nhưng Hạ Đàn phải chờ đến 12 giờ, vẫn không thấy anh trở về.
Hạ Đàn không phải không thất vọng, nhưng cô không có cách nào khác. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm tối mịt, trời đang mưa.
Có lẽ anh vẫn còn bận việc.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, bất chợt xoay người lại, đi đến bức tường để tắt đèn ở phòng khách, lên lầu.
Cô nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.
Cô biết công ty Hàn Triệt xảy ra chuyện, chắc hẳn là anh bề bộn rất nhiều việc phải làm. Cô phải nên hiểu chuyện một chút, không nên giận dỗi với anh.
Thế nhưng đã rất lâu rồi cô không nói chuyện vui vẻ anh vài câu.
Thậm chí cô cũng cảm nhận được, hai người bọn họ cũng không giống người yêu của nhau.
Cô thật sự không hiểu anh đang bận cái gì, chuyện gì anh không nói với cô.
Thi cuối kỳ mấy ngày nay, thật ra cô đã mệt đừ người, nhưng mà vẫn không thể ngủ được.
Gần hai giờ sáng, mới nghe được tiếng mở cửa đóng cửa ở dưới lầu vang lên.
Ngọn đèn ở tủ đầu giường được mở, ánh sáng mỏng manh mờ nhạt.
Lúc cửa phòng ngủ được mở ra, Hạ Đàn vô thức nhắm mắt lại.
Đèn trong phòng bật sáng, Hàn Triệt nhìn về phía chiếc giường, Hạ Đàn nằm đưa lưng ra cửa. Đã trễ thế này, đoàn chừng là cô đã ngủ.
Anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Anh có hơi mệt mỏi, ném áo khoác trên tay lên sô pha ở cuối giường.
Đứng bên ghế sô pha, cởi quần áo rồi ném lên đó.
Cửa phòng tắm đóng lại, đèn bên trong được bật sáng, từng tia sáng lọt qua khe cửa, làm phòng ngủ sáng hơn một chút.
Hàn Triệt đi vào, không bao lâu sau vang lên tiếng nước chảy.
Hạ Đàn nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cuộn người trong chăn, nhìn cửa phòng tắm, trong lòng có hơi rối loạn.
Hàn Triệt tắm xong bước ra, đi đến giường, kéo chăn nằm xuống.
Theo thói quen anh nằm nghiêng người, ở phía sau lưng ôm Hạ Đàn.
Hạ Đàn nghĩ đợt này Hàn Triệt ít quan tâm đến mình, cho dù biết anh đang bận rộn, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Cô lắc bả vai một cái, muốn đẩy Hàn Triệt ra xa.
Hàn Triệt sửng sốt, một lần nữa ôm lấy Hạ Đàn, "Không ngủ sao em?"
Hạ Đàn mím chặt môi, không nói lời nào.
Hàn Triệt chờ nửa ngày cũng không nghe Hạ đàn nói chuyện, lúc này mới phát hiện có điều gì đó không thích hợp, anh hơi nâng người dậy, cúi đầu nhìn Hạ Đàn.
Cô ngậm chặt môi, nương theo ánh đèn yếu ớt ở đầu giường, lại nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cô.
Hàn Triệt ngây người, kéo vai cô lên, để cho cô nằm thẳng trên giường, nhìn cô hỏi, "Sao vậy em?"
Hàn Triệt vừa hỏi, đột nhiên Hạ Đàn càng tủi thân hơn, đôi mắt càng đỏ hơn nữa, nhìn Hàn Triệt chằm chằm hỏi, "Anh không còn thích em nữa đúng không?"
"Ai nói với em như vậy?" Hàn Triệt cúi người xuống, hôn lên gương mặt Hạ Đàn, "Đừng suy nghĩ linh tinh."
"Trong khoảng thời gian này anh không có để ý đến em." Hạ Đàn nói xong liền khóc.
Hàn Triệt hôn lên môi cô, trấn an nói: "Dạo gần đây đúng là anh bận rộn nhiều việc, không phải không thích em nữa."
Hai tay Hạ Đàn ôm anh, nước mắt lưng tròng, nhìn anh nói: "Em biết là anh bận, nhưng mà anh cũng không thể nào dành cho em chút thời gian gọi điện cho em sap, nói chuyện một chút xíu thôi cũng được mà. Không cần nói lâu đâu, chỉ cần anh cho em biết là anh có nghĩ đến em thôi là được."
Cô nói xong, giọng nghẹn ngào, "Nếu không, em sẽ nghĩ rằng anh đã quên em luôn rồi."
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, lúc này mới nhận ra bản thân đã làm sai.
Lần này anh gặp áp lực rất lớn, mỗi ngày không chỉ mở họp dài bất tận, chuyện kia vẫn chưa xử lý xong, bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thật không xem xét đến cảm thụ của Hạ Đàn.
Dù sao Hạ Đàn vẫn là con gái, cô sẽ phải suy nghĩ lung tung.
Anh nhíu mày nhìn cô, nghiêm túc xin lỗi cô, "Xin lỗi em, lỗi là anh không nghĩ đến điều đó."
Hạ Đàn hít hít mũi, lắc đầy, duỗi hai tay lên ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hàn Triệt cúi người xuống, một tay đặt lên eo Hạ Đàn, nâng người cô hướng lên trên dán vào ngực anh, hôn cô một cái thật sâu.
Trước kia mỗi ngày Hàn Triệt đều đi sớm về trễ, đã rất lâu rồi Hạ Đàn chưa hôn môi với anh.
Chỉ mới hôn một lát, thân người mềm nhũn.
Hàn Triệt cắn cắn lỗ tai cô, khàn giọng hỏi: "Muốn sao?"
Hạ Đàn đỏ mặt, cắn môi không trả lời.
Hàn Triệt khẽ cười, bàn tay tiến vào trong váy cô.....
Cô muốn Hàn Triệt đem đôi người tuyết về cho mình, nhưng đôi người tuyết này quá lớn, không có cách nào vận chuyển về.
Cô đứng ở trước mặt người tuyết, sờ sờ lên đầu nhỏ nhỏ của người tuyết, rất luyến tiếc.
Hàn Triệt từ trong phòng bước ra, đã nhìn thấy Hạ Đàn đứng trong sân chờ anh.
Bầu trời đầy tiếng trắng xóa. cô mặc áo khoác màu đen, một tay đặt trong túi áo, tay còn lại vuốt vuốt lên đầu người tuyết, nhìn dáng vẻ rất lưu luyến.
Anh đóng cửa lại, đi xuống bậc thềm, "Không nỡ?"
Giọng nói Hàn Triệt từ sau lưng truyền tới, Hạ Đàn gật gật đầu.
Khựng lại một giây, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Hàn Triệt nói: "Em muốn đem người tuyết về."
Hàn Triệt nở nụ cười, dắt tay nàm nói: "Nó quá lớn, xe không chở được đâu em."
Đương nhiên Hạ Đàn biết chứ. Cô rũ mắt xuống, tiếc nuối mà thở dài.
Hàn Triệt nắm tay cô đi về phía xe ở trước mặt, nói: "Đừng buồn, chờ khi nào quay lại, anh sẽ đắp cho em một đôi nữa nhé."
Hạ Đàn nghe thế, đôi mắt lập tức sáng người, ngẩng đầu lên vui rạo rực nhìn anh, "Anh hứa đó."
Hàn Triệt đáp cười rộ lên, "Ừm, anh hứa."
Cuối cùng Hạ Đàn cũng mỉm cười vui vẻ.
Đáng tiếc, lời hứa này của Hàn Triệt vẫn không thể thực hiện được, mãi cho đến khi mùa đông chấm dứt, mùa xuân vừa sang, anh vẫn không thể đắp một đôi người tuyết khác cho cô.
Từ ngày xuống núi hôm đó, Hàn Triệt bề bộn rất nhiều việc. Cho đến bây giờ Hạ Đàn chưa từng thấy anh bận rộn đến mức như vậy, mỗi ngày đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối thì phải hai ba giờ sáng mới trở về.
Bất luận trễ đến cỡ nào, Hạ Đàn đều sẽ chờ anh. Nhưng Hàn Triệt bận rộn cả ngày lúc trở về nhà đã mệt muốn chết, không trò chuyện được câu mấy câu, tắm rửa xong liền ngủ mất.
Tình trạng như thế kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu, thời gian hai người ở chung với nhau rất ít, một ngày cũng không thể nói nhiều thêm vài câu.
Hàn Triệt bận như vậy, ban ngày Hạ Đàn cũng không dám như trước đây sẽ thường xuyên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh. Đôi khi sẽ phát một cái tin, hỏi anh đã ăn cơm chưa, dặn dò anh không nên làm việc quá sức.
Ngược lại Hàn Triệt cũng sẽ trả lại cô, nhưng cũng chỉ là vài câu ngắn ngủn như là, ăn rồi, được, em thì sao?
Điều này cảm thấy rất kỳ quái.
Hơn nữa lại còn rất khó chịu.
Hạ Đàn cố gắng tự trấn an bản thân, Hàn Triệt là vì bận làm việc, cho nên mới không có thời gian ở bên cạnh mình thôi. Mình phải hiểu lý lẽ, phải thông cảm cho anh.
Nhưng mà ngày nào cũng như thế, dần dần trong long cô cũng có chút không yên lòng.
Ngay cả đám bạn cùng phòng cũng phát hiện ra trong khoảng thời gian này không thích hợp, hỏi cô có phải đang cãi nhau với Hàn Triệt hay không, làm sao không thấy gọi điện thoại.
Trước kia Hạ Đàn thường xuyên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Hàn Triệt.
Khi các cô hỏi, Hạ đàn chỉ cười cười nói: "Không có, dạo gần đây anh bận, vả lại tớ cũng bận mà, sắp phải thi cuối kỳ rồi, tớ còn phải ôn bài nữa."
Nói xong, cô còn lắc lắc cuốn sách trên tay.
Gần đây cô đều ở ký túc xá ôn bài, nên cũng hiệu quả hơn trước.
Nói thì nói như thế thôi, nhưng trong lòng Hạ Đàn thật ra vẫn có chút mất mát. Nhất là khi nhìn thấy Lý Kỳ và bạn trai cô ấy nói chuyện điện thoại, cô rất hâm mộ.
Trong lòng không thể không nghĩ rằng, cho dù bận đến cỡ nào đi nữa, cũng không đến mức ngay cả thời gian gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng không có đúng không?
Một khi trong tư tưởng đã có ý niệm này, đáy lòng sẽ sinh ra lòng nghi ngờ không thể dập tắt được.
Từng ngày trôi qua cũng đến ngày Hạ Đàn kết thúc cuộc thi cuối kỳ, trường học cho nghỉ.
Môn thi cuối cùng là Hán ngữ hiện đại kết thúc lúc hơn bốn giờ chiều.
Trên đường quay về ký túc xá, Hạ Đàn liền gọi điện thoại cho Hàn Triệt.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rất nhanh đã được bắt máy.
"Đang bận sao anh?" Hạ Đàn hỏi.
Hàn Triệt đáp, "Mới vừa xong thôi."
Hạ Đàn nói: "Em vừa thi xong, lát nữa anh có rảnh đến đón em không?"
Cô vẫn còn một vài đồ đạc ở ký túc muốn đem về.
Trong khoảng thời gian này Hàn Triệt đúng là bề bộn nhiều việc. Công ty xảy ra chuyện, có một sự cố tai nạn an toàn ở một tòa nhà mới xây ở khu Tân Lý, phiên giao dịch mới bắt đầu có vài ngày, nhà mẫu đột nhiên bị sập ngoài ý muốn, rất mau là không có thương vong. Chuyện này ồn ào rất lớn, danh dự công ty bị hao tổn, giá trị cổ phiếu bị giảm, tổn thất nặng nề.
Trong giai đoạn này Hàn Triệt vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện này, chính xác là không thể dành nhiều thời gian cho Hạ Đàn.
Anh nói: "Một lát nữa anh còn cuộc họp, anh sẽ bảo Hà Vũ đến đón em nhé."
Hạ Đàn nghe những lời này, trong lòng bỗng nhiên thất vọng.
Cô nắm chặt điện thoại, trầm mặc vài giây rồi ừ một tiếng.
Hàn Triệt dỗ cô, "Đêm nay anh sẽ cố gắng về sớm với em."
Hạ Đàn đáp, "Em cúp đây."
Nói xong liền cúp máy.
Hàn Triệt nói đêm nay sẽ về sớm một chút, nhưng Hạ Đàn phải chờ đến 12 giờ, vẫn không thấy anh trở về.
Hạ Đàn không phải không thất vọng, nhưng cô không có cách nào khác. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm tối mịt, trời đang mưa.
Có lẽ anh vẫn còn bận việc.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, bất chợt xoay người lại, đi đến bức tường để tắt đèn ở phòng khách, lên lầu.
Cô nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.
Cô biết công ty Hàn Triệt xảy ra chuyện, chắc hẳn là anh bề bộn rất nhiều việc phải làm. Cô phải nên hiểu chuyện một chút, không nên giận dỗi với anh.
Thế nhưng đã rất lâu rồi cô không nói chuyện vui vẻ anh vài câu.
Thậm chí cô cũng cảm nhận được, hai người bọn họ cũng không giống người yêu của nhau.
Cô thật sự không hiểu anh đang bận cái gì, chuyện gì anh không nói với cô.
Thi cuối kỳ mấy ngày nay, thật ra cô đã mệt đừ người, nhưng mà vẫn không thể ngủ được.
Gần hai giờ sáng, mới nghe được tiếng mở cửa đóng cửa ở dưới lầu vang lên.
Ngọn đèn ở tủ đầu giường được mở, ánh sáng mỏng manh mờ nhạt.
Lúc cửa phòng ngủ được mở ra, Hạ Đàn vô thức nhắm mắt lại.
Đèn trong phòng bật sáng, Hàn Triệt nhìn về phía chiếc giường, Hạ Đàn nằm đưa lưng ra cửa. Đã trễ thế này, đoàn chừng là cô đã ngủ.
Anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Anh có hơi mệt mỏi, ném áo khoác trên tay lên sô pha ở cuối giường.
Đứng bên ghế sô pha, cởi quần áo rồi ném lên đó.
Cửa phòng tắm đóng lại, đèn bên trong được bật sáng, từng tia sáng lọt qua khe cửa, làm phòng ngủ sáng hơn một chút.
Hàn Triệt đi vào, không bao lâu sau vang lên tiếng nước chảy.
Hạ Đàn nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cuộn người trong chăn, nhìn cửa phòng tắm, trong lòng có hơi rối loạn.
Hàn Triệt tắm xong bước ra, đi đến giường, kéo chăn nằm xuống.
Theo thói quen anh nằm nghiêng người, ở phía sau lưng ôm Hạ Đàn.
Hạ Đàn nghĩ đợt này Hàn Triệt ít quan tâm đến mình, cho dù biết anh đang bận rộn, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Cô lắc bả vai một cái, muốn đẩy Hàn Triệt ra xa.
Hàn Triệt sửng sốt, một lần nữa ôm lấy Hạ Đàn, "Không ngủ sao em?"
Hạ Đàn mím chặt môi, không nói lời nào.
Hàn Triệt chờ nửa ngày cũng không nghe Hạ đàn nói chuyện, lúc này mới phát hiện có điều gì đó không thích hợp, anh hơi nâng người dậy, cúi đầu nhìn Hạ Đàn.
Cô ngậm chặt môi, nương theo ánh đèn yếu ớt ở đầu giường, lại nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cô.
Hàn Triệt ngây người, kéo vai cô lên, để cho cô nằm thẳng trên giường, nhìn cô hỏi, "Sao vậy em?"
Hàn Triệt vừa hỏi, đột nhiên Hạ Đàn càng tủi thân hơn, đôi mắt càng đỏ hơn nữa, nhìn Hàn Triệt chằm chằm hỏi, "Anh không còn thích em nữa đúng không?"
"Ai nói với em như vậy?" Hàn Triệt cúi người xuống, hôn lên gương mặt Hạ Đàn, "Đừng suy nghĩ linh tinh."
"Trong khoảng thời gian này anh không có để ý đến em." Hạ Đàn nói xong liền khóc.
Hàn Triệt hôn lên môi cô, trấn an nói: "Dạo gần đây đúng là anh bận rộn nhiều việc, không phải không thích em nữa."
Hai tay Hạ Đàn ôm anh, nước mắt lưng tròng, nhìn anh nói: "Em biết là anh bận, nhưng mà anh cũng không thể nào dành cho em chút thời gian gọi điện cho em sap, nói chuyện một chút xíu thôi cũng được mà. Không cần nói lâu đâu, chỉ cần anh cho em biết là anh có nghĩ đến em thôi là được."
Cô nói xong, giọng nghẹn ngào, "Nếu không, em sẽ nghĩ rằng anh đã quên em luôn rồi."
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, lúc này mới nhận ra bản thân đã làm sai.
Lần này anh gặp áp lực rất lớn, mỗi ngày không chỉ mở họp dài bất tận, chuyện kia vẫn chưa xử lý xong, bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thật không xem xét đến cảm thụ của Hạ Đàn.
Dù sao Hạ Đàn vẫn là con gái, cô sẽ phải suy nghĩ lung tung.
Anh nhíu mày nhìn cô, nghiêm túc xin lỗi cô, "Xin lỗi em, lỗi là anh không nghĩ đến điều đó."
Hạ Đàn hít hít mũi, lắc đầy, duỗi hai tay lên ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hàn Triệt cúi người xuống, một tay đặt lên eo Hạ Đàn, nâng người cô hướng lên trên dán vào ngực anh, hôn cô một cái thật sâu.
Trước kia mỗi ngày Hàn Triệt đều đi sớm về trễ, đã rất lâu rồi Hạ Đàn chưa hôn môi với anh.
Chỉ mới hôn một lát, thân người mềm nhũn.
Hàn Triệt cắn cắn lỗ tai cô, khàn giọng hỏi: "Muốn sao?"
Hạ Đàn đỏ mặt, cắn môi không trả lời.
Hàn Triệt khẽ cười, bàn tay tiến vào trong váy cô.....
/64
|