Bữa tối đầu tiên sau khi về nhà vô cùng phong phú.
Tất cả đều là món Hạ Đàn thích ăn, sườn xào chua ngọt, thịt chiên ớt xanh, cá hấp, khoai tây xào cay...
Đã rất lâu Hạ Đàn không được ăn món do mẹ nấu, một bàn ăn thơm phưng phức làm cơn thèm ăn không kiềm chế được, đôi đũa gắp thức ăn không ngừng hoạt động.
Mẹ Hạ ngồi ở đối diện nhìn dáng vẻ con gái ăn như hổ đói, không nhịn được cười, "Con ăn từ từ, coi chừng bị nghẹn."
Miệng Hạ Đàn đang gặm sườn, giơ ngón tay cái lên với mẹ, "Mẹ, trù nghệ của mẹ càng ngày càng tốt đó."
Mẹ Hạ cười, "Vậy con ăn nhiều thêm chút đi, ngày mai muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ bảo ba con đi chợ mua thức ăn sớm."
Ba Hạ gật đầu, "Đúng đúng, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ con đi, sáng mai ba ra chợ mua."
Hạ Đàn ngẩng đầu lên, cong cong mắt, "Dạ."
Cả nhà quây quần bên nhau vừa ăn cơm vừa kể chuyện hằng ngày, không khí vô cùng ấm áp.
Chủ yếu là quan tâm đến cuộc sống của Hạ Đàn ở trường học, nói đến nói lui, liền hỏi Hạ Đàn có bạn trai chưa.
Năm nay Hạ Đàn đã hai mươi, lại lên Đại học, kết giao bạn trai cũng hoàn toàn bình thường.
Hôm nay con gái về nhà, cả nhà ăn cơm chung với nhau, tâm tình mẹ Hạ rất tốt, cười tủm tỉm hỏi cô, "Ở trường học của con, có bạn năm nào theo đuổi con không?"
Hạ Đàn đang gắp bắp, gật đầu, "Đương nhiên là có ạ."
Mẹ Hạ cười rộ lên, hỏi: "Con nói thật với mẹ đi, con có bạn trai chưa hả?"
Ngược lại Hạ Đàn cũng không phủ nhận, dạ một tiếng rồi gật gật đầu.
Hai vợ chồng già thấy con gái gật đầu, cả hai liếc nhìn nhau một cái.
Mẹ Hạ nghe thấy con gái có bạn trai, sốt ruột hô lên một cái, vội vàng hỏi: "Ai thế? Cùng học chung trường với con à? Có đẹp trai không? Có cao không? Học giỏi không con?"
Mẹ Hạ hỏi liên tiếp như súng bắn, ba Hạ không tán thành lắc đầu, "Phụ nữ mấy người đúng là tục mà, người đàn ông đẹp trai có thể mài ra cơm ăn à? Điều quan trọng là phải xem nhân phẩm cậu ta thế nào, có thật lòng thật dạ với con gái chung ta hay không, đây mới là điều quan trọng."
Hạ Đàn nhìn thấy mẹ một câu, ba một câu, ngẫm nghĩ, Hàn Triệt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của ba mẹ luôn rồi.
Tốt nghiệp trường học danh tiếng, vừa cao vừa đẹp trai, thông minh, nhân phẩm tốt, cũng đối xử với cô rất tốt.
Nghĩ đến như thế, Hạ Đàn nhất thời có hơi kiêu ngạo, người đàn ông tốt như vậy, làm bạn trai của cô đó.
Cô cười khúc khích, thả một câu ỡm ờ, "Sau này có cơ hội, con sẽ dẫn anh ấy về hai người gặp mặt."
.....
Trong nhà ăn Tết rất náo nhiệt, sau khi Hạ Đàn về nhà tung tăng nhảy nhót vui vẻ như con thỏ điên, vui chơi khắp nơi.
Lúc khách sạn bận rộn, cô cũng vội vàng về nhà phụ giúp việc buôn bán, khi nào rảnh rỗi một chút thì vội ra cửa đi thăm họ hàng.
Nhất là mấy ngày sắp đến Tết âm lịch, về quê ngoại để ăn Tết, ở nông thôn họ hàng rất nhiều, lúc ăn cơm phải bày mấy bàn ở trong sân, cơm nước xong thì tụ tập lại thành mấy bàn mạt chược, khắp sân vô cùng náo nhiệt.
Ở nông thôn, không khí mừng năm mới rất đặc sắc. Trước của mỗi ngôi nhà đều treo vài dây ớt đỏ rực, pháo nổ đùng đùng, náo nhiệt không thể nào kể xiết.
Mỗi lần gọi điện Hàn Triệt cũng có thể cảm nhận được Hạ Đàn vui chơi có bao nhiêu vui vẻ cho dù cách một cái điện thoại, khẽ cười nói: "Xa anh vậy mà ngược lại em cũng vui quá nhỉ."
Hạ Đàn cầm điện thoại đứng dưới gốc cây cổ thụ, một tay đặt trong túi áo bông, cúi đầu, nhàn nhã dẫm dẫm vết bùn trên mặt đất.
Nghe lời nói của Hàn Triệt, khóe môi cong lên, cười nói: "Ôi ôi, sao mà em ngửi được mùi chua lét vậy cà."
Lời nói đùa như thế, làm Hàn Triệt bị chọc cười.
Hạ Đàn dẫm dẫm bùn, lại hỏi: "Hôm nay anh làm gì thế?"
Đêm nay là đêm giao thừa, ở chỗ Hạ Đàn vô cùng náo nhiệt, so với bên này thì bên chỗ Hàn Triệt quạnh quẽ hơn nhiều.
Hàn Triệt nói: "Giữa trưa anh ăn cơm ở chỗ ông nội, buổi tối sẽ về ở bên bà nội."
Hạ Đàn gật đầu, nói: "Đêm nay em không ngủ, tối nay chúng ta gọi video call nha."
Hàn Triệt cười cười, đáp: "Được, anh chờ em."
"Tiểu Đàn, đánh bài đi!"
"Ờ, biết rồi!" Hạ Đàn đáp một tiếng, rồi trả lời với Hàn Triệt: "Em đi đánh bài đây, lát nữa em gọi cho anh nha."
"Ừm, đi đi"
Hàn Triệt đứng ở trong sân nói chuyện điện thoại, cúp máy xong vẫn không vào nhà, xoay người đi đến băng ghế dài dưới gốc cây ngồi xuống.
Anh dựa lưng vào ghế, đặt điện thoại lên đùi rồi buồn chán xoay qua xoay lại.
Gió lạnh thổi từng cơn nhưng anh không biết lạnh là gì, nhìn làn sương mù dày đặc ở phía xa, nghĩ đến Hạ Đàn, khóe môi gợn lên ý cười nhạt, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Ông nội đang ở trong nhà nói chuyện với anh trai, cũng không có chuyện liên quan với mình, anh liền dứt khoát ra bên ngoài ngồi một lát.
Ước chừng là Hạ Đàn linh nghiệm với câu "Đỏ tình đen bạc", bài của cô xấu còn hơn ma chê quỷ hờn, đánh đến khi trời sụp tối, dì Hai gọi dọn bàn ăn cơm, lúc này mọi người mới từ từ tính tiền lời lỗ.
Hạ Đàn không thèm đếm, cô thua gần hết số tiền mừng tuổi rồi.
Vuốt vuốt ví tiền của mình, cô buồn bã thở dài.
Ăn xong cơm tối, mọi người lại bắt đầu tiếp tục đánh bài. Ở vùng quê nhỏ này không có hoạt động vui chơi gì, ăn Tết thế này thì đánh bài chính là trò tiêu khiển hợp lý nhất.
Hạ Đàn muốn gọi video call với Hàn Triệt, không chơi nữa, cơm nước xong liền chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại, không gian lập tức yên tĩnh.
Hạ Đàn đi ra ngoài ban công, ghé vào lan can, cầm điện thoại gọi video call cho Hàn Triệt.
Cuộc gọi mới vừa được kết nối lập tức có người bắt máy ngay.
Hàn Triệt mặc áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ có phần lười biếng ngồi dựa vào đầu giường.
Hạ Đàn đã lâu không gặp Hàn Triệt, vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được mà cười toe toét.
Hàn Triệt thấy cô cười, cũng cười rộ lên, "Ăn cơm chưa em?"
"Ăn rồi ạ, anh thì sao."
Hàn Triệt hơi gật đầu, "Ừm, anh ăn rồi."
Phòng ngủ của Hạ Đàn đối diện với rừng trúc, dưới lầu cũng là rừng trúc bạt ngàn, rất yên tĩnh.
Cô dựa vào lan can, cười hỏi: "Anh có nhớ em không?"
Hàn Triệt ừ rồi cực kỳ thành thực trả lời, "Nhớ em."
Hạ Đàn cao hứng, vui vẻ cười rộ lên, trò chuyện bốn phương tám hướng với Hàn Triệt.
Kể hôm nay cô thức dậy lúc mấy giờ, buổi trưa ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, đều là những việc nhỏ nhặt của những ngày qua, nhưng Hàn Triệt lắng nghe vô cùng nghiêm túc, nụ cười vẫn thủy chung vương trên khóe môi, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.
"Lần này em đánh bài xui lắm luôn, tiền mừng tuổi thua gần sạch bách nữa chứ." Hạ Đàn bĩu môi, than vãn chuyện thua tiền với Hàn Triệt.
Hàn Triệt cười nói: "Về đây anh bù đắp cho em nhé."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Cảm ơn Hàn tổng."
Hàn Triệt cười cười hỏi cô, "Khi nào em về?"
Một tay Hạ Đàn chống vào lan can, nâng cằm nói, "Khai giảng em sẽ về."
Hàn Triệt nhìn cô, sau một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: "Quay về sớm một chút."
Hạ Đàn vui vẻ nghiêng đầu qua một bên, gật đầu cười khúc khích, "Em biết rồi, Hàn tổng."
Tháng hai là Hạ Đàn khai giảng, cô cố tình quay về trước đó vài ngày.
Lúc xuống sân bay đã hơn mười giờ tối, Hàn Triệt đến đón cô.
Buổi tối ở sân bay không đông người lắm, kéo hành lý đi ra, Hạ Đàn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Triệt.
Anh đứng đó rất dễ nhìn thấy.
Cô vui vẻ lao về phía anh, bay thẳng vào vòng tay của anh.
Hàn Triệt ôm cô, nén cười nói: "Chậm một chút."
Hạ Đàn ôm chặt Hàn Triệt, ngẩng đầu lên ra khỏi lòng anh, vui vẻ nói: "Nhớ em muốn chết đúng không?"
Hàn Triệt gật đầu, hôn xuống môi cô, "Ừm, anh nhớ em sắp chết rồi."
Hạ Đàn vui vẻ hôn đáp trả lại anh, "Em cũng nhớ anh muốn chết luôn."
Hai người không quan tâm người khác mà ôm chầm lấy nhau, có người đi ngang còn quay đầu lại nhìn. Ngược lại Hàn Triệt cũng không thèm để ý, cầm hành lý Hạ Đàn rồi dắt tay cô đi ra ngoài.
Hạ Đàn hoạt bát kéo tay Hàn Triệt, "Hàn tổng, em đói rồi."
Hàn Triệt: "Dẫn em đi ăn cơm."
Hạ Đàn: "Em không muốn ăn ở ngoài đâu, muốn ăn đồ anh nấu cơ."
"Muốn ăn cái gì?"
"Cơm chiên trứng."
Hàn Triệt cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Được, về nhà anh chiên cho em."
Hạ Đàn đặc biệt vui vẻ, nâng tay lên ôm cổ Hàn Triệt, ngửa đầu hôn môi anh một cái, "Vất vả cho Hàn tổng rồi."
Hàn Triệt cười, "Không vất vả, là vinh hạnh của anh."
Tất cả đều là món Hạ Đàn thích ăn, sườn xào chua ngọt, thịt chiên ớt xanh, cá hấp, khoai tây xào cay...
Đã rất lâu Hạ Đàn không được ăn món do mẹ nấu, một bàn ăn thơm phưng phức làm cơn thèm ăn không kiềm chế được, đôi đũa gắp thức ăn không ngừng hoạt động.
Mẹ Hạ ngồi ở đối diện nhìn dáng vẻ con gái ăn như hổ đói, không nhịn được cười, "Con ăn từ từ, coi chừng bị nghẹn."
Miệng Hạ Đàn đang gặm sườn, giơ ngón tay cái lên với mẹ, "Mẹ, trù nghệ của mẹ càng ngày càng tốt đó."
Mẹ Hạ cười, "Vậy con ăn nhiều thêm chút đi, ngày mai muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ bảo ba con đi chợ mua thức ăn sớm."
Ba Hạ gật đầu, "Đúng đúng, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ con đi, sáng mai ba ra chợ mua."
Hạ Đàn ngẩng đầu lên, cong cong mắt, "Dạ."
Cả nhà quây quần bên nhau vừa ăn cơm vừa kể chuyện hằng ngày, không khí vô cùng ấm áp.
Chủ yếu là quan tâm đến cuộc sống của Hạ Đàn ở trường học, nói đến nói lui, liền hỏi Hạ Đàn có bạn trai chưa.
Năm nay Hạ Đàn đã hai mươi, lại lên Đại học, kết giao bạn trai cũng hoàn toàn bình thường.
Hôm nay con gái về nhà, cả nhà ăn cơm chung với nhau, tâm tình mẹ Hạ rất tốt, cười tủm tỉm hỏi cô, "Ở trường học của con, có bạn năm nào theo đuổi con không?"
Hạ Đàn đang gắp bắp, gật đầu, "Đương nhiên là có ạ."
Mẹ Hạ cười rộ lên, hỏi: "Con nói thật với mẹ đi, con có bạn trai chưa hả?"
Ngược lại Hạ Đàn cũng không phủ nhận, dạ một tiếng rồi gật gật đầu.
Hai vợ chồng già thấy con gái gật đầu, cả hai liếc nhìn nhau một cái.
Mẹ Hạ nghe thấy con gái có bạn trai, sốt ruột hô lên một cái, vội vàng hỏi: "Ai thế? Cùng học chung trường với con à? Có đẹp trai không? Có cao không? Học giỏi không con?"
Mẹ Hạ hỏi liên tiếp như súng bắn, ba Hạ không tán thành lắc đầu, "Phụ nữ mấy người đúng là tục mà, người đàn ông đẹp trai có thể mài ra cơm ăn à? Điều quan trọng là phải xem nhân phẩm cậu ta thế nào, có thật lòng thật dạ với con gái chung ta hay không, đây mới là điều quan trọng."
Hạ Đàn nhìn thấy mẹ một câu, ba một câu, ngẫm nghĩ, Hàn Triệt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của ba mẹ luôn rồi.
Tốt nghiệp trường học danh tiếng, vừa cao vừa đẹp trai, thông minh, nhân phẩm tốt, cũng đối xử với cô rất tốt.
Nghĩ đến như thế, Hạ Đàn nhất thời có hơi kiêu ngạo, người đàn ông tốt như vậy, làm bạn trai của cô đó.
Cô cười khúc khích, thả một câu ỡm ờ, "Sau này có cơ hội, con sẽ dẫn anh ấy về hai người gặp mặt."
.....
Trong nhà ăn Tết rất náo nhiệt, sau khi Hạ Đàn về nhà tung tăng nhảy nhót vui vẻ như con thỏ điên, vui chơi khắp nơi.
Lúc khách sạn bận rộn, cô cũng vội vàng về nhà phụ giúp việc buôn bán, khi nào rảnh rỗi một chút thì vội ra cửa đi thăm họ hàng.
Nhất là mấy ngày sắp đến Tết âm lịch, về quê ngoại để ăn Tết, ở nông thôn họ hàng rất nhiều, lúc ăn cơm phải bày mấy bàn ở trong sân, cơm nước xong thì tụ tập lại thành mấy bàn mạt chược, khắp sân vô cùng náo nhiệt.
Ở nông thôn, không khí mừng năm mới rất đặc sắc. Trước của mỗi ngôi nhà đều treo vài dây ớt đỏ rực, pháo nổ đùng đùng, náo nhiệt không thể nào kể xiết.
Mỗi lần gọi điện Hàn Triệt cũng có thể cảm nhận được Hạ Đàn vui chơi có bao nhiêu vui vẻ cho dù cách một cái điện thoại, khẽ cười nói: "Xa anh vậy mà ngược lại em cũng vui quá nhỉ."
Hạ Đàn cầm điện thoại đứng dưới gốc cây cổ thụ, một tay đặt trong túi áo bông, cúi đầu, nhàn nhã dẫm dẫm vết bùn trên mặt đất.
Nghe lời nói của Hàn Triệt, khóe môi cong lên, cười nói: "Ôi ôi, sao mà em ngửi được mùi chua lét vậy cà."
Lời nói đùa như thế, làm Hàn Triệt bị chọc cười.
Hạ Đàn dẫm dẫm bùn, lại hỏi: "Hôm nay anh làm gì thế?"
Đêm nay là đêm giao thừa, ở chỗ Hạ Đàn vô cùng náo nhiệt, so với bên này thì bên chỗ Hàn Triệt quạnh quẽ hơn nhiều.
Hàn Triệt nói: "Giữa trưa anh ăn cơm ở chỗ ông nội, buổi tối sẽ về ở bên bà nội."
Hạ Đàn gật đầu, nói: "Đêm nay em không ngủ, tối nay chúng ta gọi video call nha."
Hàn Triệt cười cười, đáp: "Được, anh chờ em."
"Tiểu Đàn, đánh bài đi!"
"Ờ, biết rồi!" Hạ Đàn đáp một tiếng, rồi trả lời với Hàn Triệt: "Em đi đánh bài đây, lát nữa em gọi cho anh nha."
"Ừm, đi đi"
Hàn Triệt đứng ở trong sân nói chuyện điện thoại, cúp máy xong vẫn không vào nhà, xoay người đi đến băng ghế dài dưới gốc cây ngồi xuống.
Anh dựa lưng vào ghế, đặt điện thoại lên đùi rồi buồn chán xoay qua xoay lại.
Gió lạnh thổi từng cơn nhưng anh không biết lạnh là gì, nhìn làn sương mù dày đặc ở phía xa, nghĩ đến Hạ Đàn, khóe môi gợn lên ý cười nhạt, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Ông nội đang ở trong nhà nói chuyện với anh trai, cũng không có chuyện liên quan với mình, anh liền dứt khoát ra bên ngoài ngồi một lát.
Ước chừng là Hạ Đàn linh nghiệm với câu "Đỏ tình đen bạc", bài của cô xấu còn hơn ma chê quỷ hờn, đánh đến khi trời sụp tối, dì Hai gọi dọn bàn ăn cơm, lúc này mọi người mới từ từ tính tiền lời lỗ.
Hạ Đàn không thèm đếm, cô thua gần hết số tiền mừng tuổi rồi.
Vuốt vuốt ví tiền của mình, cô buồn bã thở dài.
Ăn xong cơm tối, mọi người lại bắt đầu tiếp tục đánh bài. Ở vùng quê nhỏ này không có hoạt động vui chơi gì, ăn Tết thế này thì đánh bài chính là trò tiêu khiển hợp lý nhất.
Hạ Đàn muốn gọi video call với Hàn Triệt, không chơi nữa, cơm nước xong liền chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại, không gian lập tức yên tĩnh.
Hạ Đàn đi ra ngoài ban công, ghé vào lan can, cầm điện thoại gọi video call cho Hàn Triệt.
Cuộc gọi mới vừa được kết nối lập tức có người bắt máy ngay.
Hàn Triệt mặc áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ có phần lười biếng ngồi dựa vào đầu giường.
Hạ Đàn đã lâu không gặp Hàn Triệt, vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được mà cười toe toét.
Hàn Triệt thấy cô cười, cũng cười rộ lên, "Ăn cơm chưa em?"
"Ăn rồi ạ, anh thì sao."
Hàn Triệt hơi gật đầu, "Ừm, anh ăn rồi."
Phòng ngủ của Hạ Đàn đối diện với rừng trúc, dưới lầu cũng là rừng trúc bạt ngàn, rất yên tĩnh.
Cô dựa vào lan can, cười hỏi: "Anh có nhớ em không?"
Hàn Triệt ừ rồi cực kỳ thành thực trả lời, "Nhớ em."
Hạ Đàn cao hứng, vui vẻ cười rộ lên, trò chuyện bốn phương tám hướng với Hàn Triệt.
Kể hôm nay cô thức dậy lúc mấy giờ, buổi trưa ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, đều là những việc nhỏ nhặt của những ngày qua, nhưng Hàn Triệt lắng nghe vô cùng nghiêm túc, nụ cười vẫn thủy chung vương trên khóe môi, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.
"Lần này em đánh bài xui lắm luôn, tiền mừng tuổi thua gần sạch bách nữa chứ." Hạ Đàn bĩu môi, than vãn chuyện thua tiền với Hàn Triệt.
Hàn Triệt cười nói: "Về đây anh bù đắp cho em nhé."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Cảm ơn Hàn tổng."
Hàn Triệt cười cười hỏi cô, "Khi nào em về?"
Một tay Hạ Đàn chống vào lan can, nâng cằm nói, "Khai giảng em sẽ về."
Hàn Triệt nhìn cô, sau một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: "Quay về sớm một chút."
Hạ Đàn vui vẻ nghiêng đầu qua một bên, gật đầu cười khúc khích, "Em biết rồi, Hàn tổng."
Tháng hai là Hạ Đàn khai giảng, cô cố tình quay về trước đó vài ngày.
Lúc xuống sân bay đã hơn mười giờ tối, Hàn Triệt đến đón cô.
Buổi tối ở sân bay không đông người lắm, kéo hành lý đi ra, Hạ Đàn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Triệt.
Anh đứng đó rất dễ nhìn thấy.
Cô vui vẻ lao về phía anh, bay thẳng vào vòng tay của anh.
Hàn Triệt ôm cô, nén cười nói: "Chậm một chút."
Hạ Đàn ôm chặt Hàn Triệt, ngẩng đầu lên ra khỏi lòng anh, vui vẻ nói: "Nhớ em muốn chết đúng không?"
Hàn Triệt gật đầu, hôn xuống môi cô, "Ừm, anh nhớ em sắp chết rồi."
Hạ Đàn vui vẻ hôn đáp trả lại anh, "Em cũng nhớ anh muốn chết luôn."
Hai người không quan tâm người khác mà ôm chầm lấy nhau, có người đi ngang còn quay đầu lại nhìn. Ngược lại Hàn Triệt cũng không thèm để ý, cầm hành lý Hạ Đàn rồi dắt tay cô đi ra ngoài.
Hạ Đàn hoạt bát kéo tay Hàn Triệt, "Hàn tổng, em đói rồi."
Hàn Triệt: "Dẫn em đi ăn cơm."
Hạ Đàn: "Em không muốn ăn ở ngoài đâu, muốn ăn đồ anh nấu cơ."
"Muốn ăn cái gì?"
"Cơm chiên trứng."
Hàn Triệt cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Được, về nhà anh chiên cho em."
Hạ Đàn đặc biệt vui vẻ, nâng tay lên ôm cổ Hàn Triệt, ngửa đầu hôn môi anh một cái, "Vất vả cho Hàn tổng rồi."
Hàn Triệt cười, "Không vất vả, là vinh hạnh của anh."
/64
|