Sự im lặng đột ngột khiến Thẩm Nguyệt chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, trong con hẻm nhỏ hẹp càng khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Tô Vũ nói: “Ta từ anh của cô biến thành cha kế của cô, cô gọi cũng thuận miệng ghê”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Vậy sao ngươi không suy xét đến việc hai người đàn ông lôi kéo nhau dây dưa nhau rất dễ gây hiểu lầm?”
“Cô thì là đàn ông ở điểm nào?”, Tô Vũ vừa khẽ giọng nói vừa giơ tay lên tháo buộc tóc của Thẩm Nguyệt.
Mái tóc dài mượt xõa xuống.
Thẩm Nguyệt hơi phát cáu, giơ tay định giật lại nhưng cánh tay Tô Vũ giơ lên cao hơn khiến Thẩm Nguyệt nhào hụt, suýt nữa ngã nhào lên người Tô Vũ.
Chắc chắn là do trời tối, giơ tay ra còn không thấy năm ngón, nàng mới bó chân bó tay như vậy.
Hắn nâng tay áo lên, mùi trầm hương thoang thoảng bay ra.
Thẩm Nguyệt càng không biết phải làm sao: “Ta không được coi là đàn ông nhưng bề ngoài trông khá giống đàn ông, trả đây cho ta”.
“Giống đàn ông!”, Tô Vũ cười: “Thế nên cô có thể ra vào nơi đó?”
Thẩm Nguyệt cười mỉa nói: “Ra vào nơi đó thì có làm sao, dù sao ta cũng không có “hung khí” gây án, không làm chuyện xấu được. Ta còn phải đi xem thử vì Hương Phiến bị bán vào đó, chứ không giống như ai kia”.
“Ai kia?”, Tô Vũ khẽ giọng nói, không nghe ra cảm xúc: “Ai kia thế nào?”
Thẩm Nguyệt buột miệng nói: “Ai kia còn điểm mặt Hương Phiến phục vụ, muốn làm khách của nàng ta, khó khăn lắm mới đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến, muốn gọi người cũng không biết gọi cô nương nào đó cao cấp một chút à?”
“Cô nghĩ ta đến vui chơi sao?”, Tô Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt cười nhạo nói: “Có lẽ ngươi sẽ lại nói là vì ta ở trong đó nên ngươi mới đi vào”.
“Nếu không thì sao? Ta nhàn rỗi quá nên mới thế à?”
“Sao ngươi không lo làm tốt chức đại học sĩ của mình, không lo đọc sách đi, có chuyện gì, ta cũng gặp được ngươi, chẳng phải ngươi rảnh quá mức sao?”
Thẩm Nguyệt biết, đã nói đến mức này thì nàng nên dừng đúng chỗ mới phải, vì dù là tốt hay xấu, Tô Vũ đã giúp mình nhiều lần như thế, nàng nên cảm thấy biết ơn chứ không phải càng nghĩ càng tức thế này.
Thẩm Nguyệt trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, thế nhưng lần này lại cứ cảm thấy hơi mất mát, không ngờ nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, lại là vì Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt đè thấp giọng nói: “Tô Vũ, ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi nổi giận được sao, ngươi nói ta không nên đến Minh Nguyệt Lâu, lẽ nào ngươi nên đến?”
Nàng gằn từng chữ hỏi Tô Vũ: “Đại sảnh thì ồn ào, nhà dưới thì thấp kém, huân hương khiến người ta cảm thấy ghê tởm, còn có thứ trà dởm khó nuốt, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho ngươi vào đó chứ? Ngươi cũng không sợ mấy thứ bột phấn rẻ tiền kia dính vào người mình sẽ làm ô uế góc áo sao?”
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhận ra tại sao mình lại không vui, đó là vì nơi đó không xứng để Tô Vũ bước chân vào.
“Thẩm Nguyệt ta đi đâu thì ngươi cũng theo đến đó, lần tới là núi đao biển lửa, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo cùng?”
Một hơi trút hết cơn giận, tiếp sau đó là một hồi tĩnh lặng.
Đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Nguyệt mới nhận ra hình như mình nói sai rồi.
Tô Vũ muốn đi đâu thì là việc của hắn, nàng làm gì mà quản được, cũng giống như nàng muốn đi đâu, Tô Vũ cũng không thể quản.
Thẩm Nguyệt nhấc chân lên định đi: “Thôi vậy, xem như ta chưa nói gì”.
Nhưng Tô Vũ lại đột ngột chặn đường đi trong bóng tối khiến Thẩm Nguyệt đâm sầm vào hắn.
Vừa định lùi lại thì nàng đã bị Tô Vũ giữ chặt eo.
Thẩm Nguyệt tức giận trợn mắt trừng hắn, chỉ là nàng không nhìn rõ mặt tô Vũ, cái trừng đó cũng không hề có sức đe dọa nào.
Tô Vũ hơi cúi người xuống, nói bên tai nàng: “Cô tức giận như thế là vì ghen sao?”
“Ghen em gái ngươi! Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, quân tử phải giữ thân sạch sẽ”.
Thẩm Nguyệt càng vùng vẫy, Tô Vũ càng ôm chặt hơn, đến cùng, nàng chống lên hai vai hắn, không một khe hở.
Đứng gần như thế này như thể được hắn ôm vào lòng mang theo cảm giác độc đoán và điên cuồng mơ hồ, Thẩm Nguyệt không thể thoát ra được, tim đập càng nhanh hơn.
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ nàng, theo đó là giọng nói trầm thấp:
“Cũng may ta không đi làm khách của Hương Phiến, bằng không chắc đêm nay ta sẽ khiến cô hận đến mức muốn giết chết hàng trăm ngàn lần. Ta cũng không có để tâm vào mấy cô gái cao cấp kia, vì hình như ta không có hứng thú với người khác”.
Thẩm Nguyệt thôi vùng vẫy, lòng bàn tay bấu lấy mảnh áo trên vai hắn, khàn giọng nói: “Tô Vũ, ngươi buông ta ra”.
Tô Vũ nói: “Đại sảnh đó quả thật rất ồn ào, khung cảnh cũng rất khó coi, phòng dưới cũng rất thấp kém, trầm hương, trà, mùi son phấn đều chẳng ra gì”.
Hắn nói: “Cũng đúng là vì cô ở đó nên ta mới vào, đâu phải ta không lo lắng những thứ dơ bẩn trong đó sẽ dính vào vạt áo cô. Cô là phụ nữ, cô có biết nơi mình đến có cả đống đàn ông hạ lưu không”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy tim đập nhanh cứ như có một dòng điện chạy qua, rồi lan ra khắp người nàng.
Hắn nói thẳng: “Cho dù là nơi đâu, chỉ cần biết cô đang ở đó, dù là xuống núi đao biển lửa, cớ gì ta lại không thể đi. Có lẽ ta thật sự rảnh gần chết rồi!”
“A Nguyệt, ta đã thừa nhận đến mức này, có phải cô cũng nên thừa nhận mình ghen rồi không”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi buông ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Cuối cùng Tô Vũ vẫn buông nàng ra khiến nàng hơi lảo đảo lùi về sau.
Nàng vừa đi vừa nói: “Ghen em gái ngươi, ta ứ thèm tranh cãi với ngươi”.
Nhưng bây giờ giọng điệu của nàng đã không còn tự tin như trước nữa, hình như có hơi chột dạ, cứ như muốn chạy trốn.
Đường dưới chân không được bằng phẳng, Thẩm Nguyệt vừa đi là vấp, Tô Vũ có lòng tốt kịp thời đỡ nàng, hắn dịu dàng nói: “Đừng đi vội, cô không muốn trả lời thì thôi, ta cũng không ép hỏi cô nữa”.
Ngừng một chốc, hắn lại nói: “Lần này bỏ qua, nhưng sau này không được đến Minh Nguyệt Lâu, ta không muốn cô vì thương hại ai mà khiến bản thân mình gặp họa”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi bớt suy đoán tâm tư của người khác đi”.
“A Nguyệt vẫn luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng nhỉ”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ngươi nghĩ ta mạnh miệng nhưng mềm lòng giống ngươi à. Lúc nãy ngươi còn mua Hương Phiến một đêm để phục vụ mấy tên ăn mày đó”.
Tô Vũ làm như vô hại nói: “Có thể lập trường khác nhau, rõ ràng là ta đang làm việc thiện, làm người tốt việc tốt. Bỏ vài đồng đuổi ăn mày chi bằng để họ có nơi che mưa che nắng một đêm”.
“Ngươi dẹp đi!”, Thẩm Nguyệt không muốn cãi nhau với hắn nữa chỉ đành nói: “Chẳng phải ngươi rất nghèo sao, ra ngoài chỉ đem theo vài cắc bạc, lúc làm chuyện xấu thì lại hào phóng như thế”.
Tô Vũ nói: “Có kinh nghiệm lần trước nên hôm nay ra ngoài ta đem theo một ít”.
Tô Vũ nói: “Ta từ anh của cô biến thành cha kế của cô, cô gọi cũng thuận miệng ghê”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Vậy sao ngươi không suy xét đến việc hai người đàn ông lôi kéo nhau dây dưa nhau rất dễ gây hiểu lầm?”
“Cô thì là đàn ông ở điểm nào?”, Tô Vũ vừa khẽ giọng nói vừa giơ tay lên tháo buộc tóc của Thẩm Nguyệt.
Mái tóc dài mượt xõa xuống.
Thẩm Nguyệt hơi phát cáu, giơ tay định giật lại nhưng cánh tay Tô Vũ giơ lên cao hơn khiến Thẩm Nguyệt nhào hụt, suýt nữa ngã nhào lên người Tô Vũ.
Chắc chắn là do trời tối, giơ tay ra còn không thấy năm ngón, nàng mới bó chân bó tay như vậy.
Hắn nâng tay áo lên, mùi trầm hương thoang thoảng bay ra.
Thẩm Nguyệt càng không biết phải làm sao: “Ta không được coi là đàn ông nhưng bề ngoài trông khá giống đàn ông, trả đây cho ta”.
“Giống đàn ông!”, Tô Vũ cười: “Thế nên cô có thể ra vào nơi đó?”
Thẩm Nguyệt cười mỉa nói: “Ra vào nơi đó thì có làm sao, dù sao ta cũng không có “hung khí” gây án, không làm chuyện xấu được. Ta còn phải đi xem thử vì Hương Phiến bị bán vào đó, chứ không giống như ai kia”.
“Ai kia?”, Tô Vũ khẽ giọng nói, không nghe ra cảm xúc: “Ai kia thế nào?”
Thẩm Nguyệt buột miệng nói: “Ai kia còn điểm mặt Hương Phiến phục vụ, muốn làm khách của nàng ta, khó khăn lắm mới đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến, muốn gọi người cũng không biết gọi cô nương nào đó cao cấp một chút à?”
“Cô nghĩ ta đến vui chơi sao?”, Tô Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt cười nhạo nói: “Có lẽ ngươi sẽ lại nói là vì ta ở trong đó nên ngươi mới đi vào”.
“Nếu không thì sao? Ta nhàn rỗi quá nên mới thế à?”
“Sao ngươi không lo làm tốt chức đại học sĩ của mình, không lo đọc sách đi, có chuyện gì, ta cũng gặp được ngươi, chẳng phải ngươi rảnh quá mức sao?”
Thẩm Nguyệt biết, đã nói đến mức này thì nàng nên dừng đúng chỗ mới phải, vì dù là tốt hay xấu, Tô Vũ đã giúp mình nhiều lần như thế, nàng nên cảm thấy biết ơn chứ không phải càng nghĩ càng tức thế này.
Thẩm Nguyệt trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, thế nhưng lần này lại cứ cảm thấy hơi mất mát, không ngờ nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, lại là vì Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt đè thấp giọng nói: “Tô Vũ, ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi nổi giận được sao, ngươi nói ta không nên đến Minh Nguyệt Lâu, lẽ nào ngươi nên đến?”
Nàng gằn từng chữ hỏi Tô Vũ: “Đại sảnh thì ồn ào, nhà dưới thì thấp kém, huân hương khiến người ta cảm thấy ghê tởm, còn có thứ trà dởm khó nuốt, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho ngươi vào đó chứ? Ngươi cũng không sợ mấy thứ bột phấn rẻ tiền kia dính vào người mình sẽ làm ô uế góc áo sao?”
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhận ra tại sao mình lại không vui, đó là vì nơi đó không xứng để Tô Vũ bước chân vào.
“Thẩm Nguyệt ta đi đâu thì ngươi cũng theo đến đó, lần tới là núi đao biển lửa, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo cùng?”
Một hơi trút hết cơn giận, tiếp sau đó là một hồi tĩnh lặng.
Đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Nguyệt mới nhận ra hình như mình nói sai rồi.
Tô Vũ muốn đi đâu thì là việc của hắn, nàng làm gì mà quản được, cũng giống như nàng muốn đi đâu, Tô Vũ cũng không thể quản.
Thẩm Nguyệt nhấc chân lên định đi: “Thôi vậy, xem như ta chưa nói gì”.
Nhưng Tô Vũ lại đột ngột chặn đường đi trong bóng tối khiến Thẩm Nguyệt đâm sầm vào hắn.
Vừa định lùi lại thì nàng đã bị Tô Vũ giữ chặt eo.
Thẩm Nguyệt tức giận trợn mắt trừng hắn, chỉ là nàng không nhìn rõ mặt tô Vũ, cái trừng đó cũng không hề có sức đe dọa nào.
Tô Vũ hơi cúi người xuống, nói bên tai nàng: “Cô tức giận như thế là vì ghen sao?”
“Ghen em gái ngươi! Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, quân tử phải giữ thân sạch sẽ”.
Thẩm Nguyệt càng vùng vẫy, Tô Vũ càng ôm chặt hơn, đến cùng, nàng chống lên hai vai hắn, không một khe hở.
Đứng gần như thế này như thể được hắn ôm vào lòng mang theo cảm giác độc đoán và điên cuồng mơ hồ, Thẩm Nguyệt không thể thoát ra được, tim đập càng nhanh hơn.
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ nàng, theo đó là giọng nói trầm thấp:
“Cũng may ta không đi làm khách của Hương Phiến, bằng không chắc đêm nay ta sẽ khiến cô hận đến mức muốn giết chết hàng trăm ngàn lần. Ta cũng không có để tâm vào mấy cô gái cao cấp kia, vì hình như ta không có hứng thú với người khác”.
Thẩm Nguyệt thôi vùng vẫy, lòng bàn tay bấu lấy mảnh áo trên vai hắn, khàn giọng nói: “Tô Vũ, ngươi buông ta ra”.
Tô Vũ nói: “Đại sảnh đó quả thật rất ồn ào, khung cảnh cũng rất khó coi, phòng dưới cũng rất thấp kém, trầm hương, trà, mùi son phấn đều chẳng ra gì”.
Hắn nói: “Cũng đúng là vì cô ở đó nên ta mới vào, đâu phải ta không lo lắng những thứ dơ bẩn trong đó sẽ dính vào vạt áo cô. Cô là phụ nữ, cô có biết nơi mình đến có cả đống đàn ông hạ lưu không”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy tim đập nhanh cứ như có một dòng điện chạy qua, rồi lan ra khắp người nàng.
Hắn nói thẳng: “Cho dù là nơi đâu, chỉ cần biết cô đang ở đó, dù là xuống núi đao biển lửa, cớ gì ta lại không thể đi. Có lẽ ta thật sự rảnh gần chết rồi!”
“A Nguyệt, ta đã thừa nhận đến mức này, có phải cô cũng nên thừa nhận mình ghen rồi không”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi buông ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Cuối cùng Tô Vũ vẫn buông nàng ra khiến nàng hơi lảo đảo lùi về sau.
Nàng vừa đi vừa nói: “Ghen em gái ngươi, ta ứ thèm tranh cãi với ngươi”.
Nhưng bây giờ giọng điệu của nàng đã không còn tự tin như trước nữa, hình như có hơi chột dạ, cứ như muốn chạy trốn.
Đường dưới chân không được bằng phẳng, Thẩm Nguyệt vừa đi là vấp, Tô Vũ có lòng tốt kịp thời đỡ nàng, hắn dịu dàng nói: “Đừng đi vội, cô không muốn trả lời thì thôi, ta cũng không ép hỏi cô nữa”.
Ngừng một chốc, hắn lại nói: “Lần này bỏ qua, nhưng sau này không được đến Minh Nguyệt Lâu, ta không muốn cô vì thương hại ai mà khiến bản thân mình gặp họa”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi bớt suy đoán tâm tư của người khác đi”.
“A Nguyệt vẫn luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng nhỉ”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ngươi nghĩ ta mạnh miệng nhưng mềm lòng giống ngươi à. Lúc nãy ngươi còn mua Hương Phiến một đêm để phục vụ mấy tên ăn mày đó”.
Tô Vũ làm như vô hại nói: “Có thể lập trường khác nhau, rõ ràng là ta đang làm việc thiện, làm người tốt việc tốt. Bỏ vài đồng đuổi ăn mày chi bằng để họ có nơi che mưa che nắng một đêm”.
“Ngươi dẹp đi!”, Thẩm Nguyệt không muốn cãi nhau với hắn nữa chỉ đành nói: “Chẳng phải ngươi rất nghèo sao, ra ngoài chỉ đem theo vài cắc bạc, lúc làm chuyện xấu thì lại hào phóng như thế”.
Tô Vũ nói: “Có kinh nghiệm lần trước nên hôm nay ra ngoài ta đem theo một ít”.
/625
|