Tất cả mọi người đang luôn miệng hoan hô Vệ Thanh Phong, lại đột nhiên yên lặng.
Tiểu Xuân theo bản năng nhìn về phía cổng sân, phát hiện mọi người đều đang rối rít nhìn về phía sau. Tiểu Xuân rướn cổ nhìn qua kia, sau đó liền thấy Hạ Hàm Chi đang từ cửa vào của sàn đấu võ, chậm rãi đi tới.
Bất kể là đệ tử của Kiếm Các hay là người dân đến xem náo nhiệt, đều yên lặng như tờ.
Hạ Hàm Chi dưới ánh mắt của mọi người đi vào trong sàn đấu, Tiểu Xuân thấy kiếm Tinh Hà bên người y lộ ra sự trầm tĩnh cao quý.
Hạ Hàm Chi đứng đối diện Vệ Thanh Phong, cách y ba bước, hai người yên lặng nhìn nhau.
Hai người này, một áo đen, một áo xanh, một người nhẹ nhàng như không, một người khí chất như vực sâu.
Không ai nói chuyện, cả võ tràng tỷ thí đều im ắng. Gió núi thổi qua, mấy cây Vân Đào quanh sàn đấu rơi xuống vài chiếc lá cây, theo gió bay bay trên mặt đất.
Tiểu Xuân ngay cả thở cũng không dám.
Trong mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có hai người là không hề quan tâm đến trận tỷ võ này.
Một người là Mai Như. Khi Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đứng đối diện nhau, nàng thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn một cái, mà còn đang móc móc móng tay của mình.
Người còn lại…..là Lý Thanh.
Bất kể trên sàn đấu có náo nhiệt ồn ào ra sao, hay không khí nặng nề không tiếng động thế nào, Lý Thanh đều cúi đầu chơi với góc áo của Tiểu Xuân. Tiểu Xuân thỉnh thoảng nhớ đến hắn, giơ tay lên sờ thử, hắn liền kêu ùng ục hai tiếng.
Trận tranh đấu gay gắt này, Lý Thanh mảy may không thèm để ý.
Hai người kia vóc người đều rất cao lớn, mặc dù khí chất khác biệt nhưng đều khiến người khác không thể bỏ qua. Hạ Hàm Chi đứng trên sàn đấu, môi mắt dài nhỏ khẽ nhìn về phía Vệ Thanh Phong, thoạt nhìn hơi thờ ơ, nhưng đối với những người hơi hiểu rõ y, có thể nhìn ra được, Hạ Hàm Chi đang cẩn thận chờ đợi.
“Ngươi biết không, thật ra thì, ta đột nhiên không muốn đấu trận đấu này nữa.”
Trên sàn đấu, Hạ Hàm Chi nói gì đó với Vệ Thanh Phong, người bên dưới nghe rõ lập tức ồ lên, Tiểu Xuân rướn cổ, ngồi xa quá, nàng chẳng nghe được gì cả.
“Sao hả sao hả, họ nói gì vậy?” Tiểu Xuân chồm chồm về phía trước, Lý Thanh túm góc áo của nàng, không để cho nàng chồm ra xa hơn. Hắn khẽ nói: “Y bảo không muốn đấu nữa.”
“Ai cơ?” Tiểu Xuân lúc này mới nhớ đến Lý Thanh không phải là người, thính giác của hắn rất nhạy cảm. Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh bên cạnh “Ngươi nói ai không muốn đấu cơ?”
Lý Thanh: “Y.”
Tiểu Xuân: “….” Nàng biết Lý Thanh ngốc, không thể phân biệt tên người, nàng đổi cách thức hỏi hắn: “Là người ở cùng với chúng ta hay là người chúng ta gặp ở cuộc thi?”
Lý Thanh há mồm, sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu, buồn bực nói: “Người ở cùng.”
“Ồ ồ, là Hạ Hàm Chi.”
Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Ngươi đừng đùa, bọn họ nói gì, nói cho ta nghe với.”
Lý Thanh còn muốn chơi, Tiểu Xuân tức giận nhéo hắn một cái, Lý Thanh kêu ùng ục một tiếng, sau đó nghiêm túc thuật lại cho nàng nghe.
Sau khi Hạ Hàm Chi nói mình không muốn đấu nữa, Vệ Thanh Phong nói: “Ban đầu là ngươi muốn tỷ võ, bây giờ ngươi lại nói không muốn đấu.”
Hạ Hàm Chi khoanh tay, thản nhiên nói: “Dù sao, tất cả những gì nên hiểu ta đều đã hiểu, đấu hay không đấu cũng không có gì khác biệt.”
Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn y: “Thế nào là điều nên hiểu, thế nào là điều không nên hiểu?”
Hạ Hàm Chi không đáp lời y, mà tiến lên hai bước, y và Vệ Thanh Phong chỉ cách nhau một bước ngắn. Hạ Hàm Chi khẽ cúi người dò xét, y hơi thấp hơn Vệ Thanh Phong một chút, lúc đi qua, môi vừa lúc kề sát tai của Vệ Thanh Phong.
Người có ngồi gần hơn nữa cũng không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Nhưng đối với Lý Thanh mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói bên tai Vệ Thanh Phong: “Ngươi không thể đoạt được “nó”, cho dù ngươi có đoạt được, cũng không thể dùng được, cần gì phải tranh với ta chứ.”
Vệ Thanh Phong vẫn đứng thẳng người, ánh mắt y nhìn thẳng về phía trước, mắt không hề gợn sóng.
“Hạ Hàm Chi, không phải tất cả mọi chuyện trên đời đều có thể như ý muốn của ngươi.”
Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, y lẳng lặng nhìn về phía Vệ Thanh Phong. Một lúc lâu sau, y nhếch khóe môi, cười nhạt. Vừa cười, y cũng đưa tay chậm rãi đặt tên thân kiếm Tinh Hà.
“Đã như vậy, thì đến đây đi.”
Tay Vệ Thanh Phong cũng đặt trên Đoạn Đào. Y lẳng lặng nhìn Hạ Hàm Chi, trầm giọng nói: “Trận này, ngươi dùng gì làm vật cược?”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi, lẽ nào ngoài “nó” ra, ngươi còn có vật khác muốn cược sao?”
Đối với nụ cười chế giễu của Hạ Hàm Chi, vẻ mặt Vệ Thanh Phong không hề đổi sắc.
“Có.”
Lúc này đến phiên Hạ Hàm Chi cảm thấy kì lạ. Y đè tay lên chuôi kiếm, nhìn Vệ Thanh Phong, chờ câu nói tiếp theo của y. Ánh mắt Vệ Thanh Phong bình thản nhìn Hạ Hàm Chi.
“Ta và ngươi đều biết, trận đấu này, bất kể ai thắng, đối phương cũng sẽ đều không từ bỏ. Cho nên, thay vì làm việc tranh đoạt vô vị này, ta muốn cược vật khác.”
Hạ Hàm Chi: “Nói.”
Vệ Thanh Phong dừng một chút, dường như không biết nên mở miệng thế nào. Y nhìn Hạ Hàm Chi, khẽ cau mày nói: “Ngươi không nên tự mình chọn đệ tử. Kiếm Các chưa từng có tiền lệ như thế.”
“?”
Hạ Hàm Chi bị câu nói khó hiểu này của Vệ Thanh Phong làm sửng sốt. Y suy nghĩ một chút nói: “Cũng không phải “nó” ở chỗ ta thì là của ta, sao hẹp hòi dữ vậy hả?”
Chẳng biết vì sao, Vệ Thanh Phong lại càng nhíu mày, giọng nói của y bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Ta không nói “nó”!”
“….” Hạ Hàm Chi nheo mắt lại, vẻ mặt y bắt đầu thay đổi liên tục. Trong đầu y nghĩ đến một khả năng, sau đó lại cảm thấy đầu lưỡi hắn hơi đau.
“Không lẽ ngươi muốn….”
Vệ Thanh Phong xen ngang lời y: “Ta thắng, giao người cho ta.”
Hạ Hàm Chi lúc này thật sự bị bất ngờ. Bất quá, y nghĩ lại, cảm thấy điều này Vệ Thanh Phong nói cũng không sai.
Có lẽ Vệ Thanh Phong biết quan hệ giữa Tiểu Xuân và Lý Thanh, có được Tiểu Xuân thì coi như nắm được phân nửa của Lý Thanh rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng.
“Tới Kiếm Các đã lâu, ta vẫn chưa từng gọi ngươi một tiếng đại sư huynh, bây giờ cũng nên xem lại rồi.” Hạ Hàm Chi vờ vịt gật đầu một cái với Vệ Thanh Phong: “Đại sư huynh, ngươi cao tay.”
Vệ Thanh Phong không nói gì, keng một tiếng, Đoạn Đào đã được rút ra khỏi vỏ.
Ngay lập tức, Đoạn Đào như xé gió vung ra, xuất hiện trong tay Vệ Thanh Phong. Thân kiếm Đoạn Đào rất dài, toàn thân màu nâu đen. Kiếm Đoạn Đào vô cùng u tối, cho dù dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không hề có chút ánh sáng nào tỏa ra.
Vệ Thanh Phong bình tĩnh nói: “Đoạn Đào không dùng để tỷ võ, hôm nay, xem như phá lệ.”
Hạ Hàm Chi không tỏ vẻ gì: “Vinh hạnh.”
Vừa dứt lời, tay phải y lập tức vung ra, kiếm Tinh Hà vốn đang ở bên tay phải của y, y thuận tay rút kiếm ra. Ngay lập tức, mũi kiếm nhọn hoắc nhắm thẳng về phía Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong: “Đắc tội.”
Hạ Hàm Chi: “Xin phụng bồi.”
Nhiều lời nữa thì cũng vô dụng, Vệ Thanh Phong chém một nhát, Hạ Hàm Chi đưa ngang kiếm chống đỡ. Mọi người thấy như hoa cả mắt, lúc nhìn kĩ lại, Đoạn Đào và Tinh Hà đã đánh được mấy chiêu.
Đoạn Đào và Tinh Hà là hai thanh kiếm hoàn toàn khác biệt. Một đen một trắng, cùng nhau chuyển động. Đoạn Đào vững vàng trầm ổn, Tinh Hà uyển chuyển nhẹ nhàng.
Mọi người đều như lặng người, thế nhưng, theo chiêu thức được xuất ra, thời gian cũng trôi qua, có vài người bắt đầu không chịu nổi——
Khi Tinh Hà và Đoạn Đào va vào nhau, cả núi Bạc Mang đều như xuất hiện một bầu không khí đè nén. Cây Vân Đào trong sân khẽ run, lá bay tán loạn, mấy chiếc lá kia vì kiếm khí nồng đậm nên bay bay theo hướng vô cùng kì lạ trên không trung.
Mấy tiếng keng keng liên tục, âm thanh chói tai không ngừng vang vọng trong tai mọi người. Có người không nhịn được ôm chặt lỗ tai, mấy cô gái đến xem náo nhiệt gần như chụm đầu vào nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nếu như nói, dù là nhân cách hay kiếm cách, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều hoàn toàn khác biệt, nhưng có một điểm chung giữa hai người họ, dù rất ít thôi—-chính là sự mạnh mẽ và sát ý.
Trong viện có một luồng không khí khiến người thường khó có thể chịu được Đó là những thứ chìm sâu bên trong hai thanh kiếm, nồng đậm mùi máu tươi. Mỗi lần ra chiêu, đều như đánh vào thân thể mọi người xung quanh, khiến họ không khỏi cong thân thể.
Có một số thanh kiếm, không cần lãnh giáo, chỉ cần thần phục.
Trên tòa nhà hình tháp, Tiểu Xuân siết chặt nắm tay, nàng vô cùng chăm chú nhìn hai người đang đấu trên sàn tỷ võ, không cảm thấy bất kì cảm giác khó chịu nào —– Lý Thanh bên cạnh đã đỡ luồng kiếm khí cho nàng.
Chỉ là, Lý Thanh cũng cảm thấy không quá thoải mái.
Cảm giác ấy vô cùng xa lạ với hắn. Thực ra, hắn chưa bao giờ cảm giác được sự không thoải mái này.
Nơi này có thứ mà hắn không thích.
Hắn có thể cảm nhận được hai luồng kiếm khí nồng đậm, hai thanh kiếm này lại không giống như những gì hắn đã từng gặp qua. Lúc hắn ở bên Tiểu Xuân, hắn chưa từng gặp phải hai thanh kiếm kia, cũng chưa từng để ý tới. Nhưng mà….
Lý Thanh không cảm thấy quá thoải mái nhưng cũng đã đỡ hơn trước nhiều.
Lý Thanh vuốt tay Tiểu Xuân, kéo tay nàng. Tiểu Xuân đang xem chăm chú, không có thời gian để ý đến hắn, nàng vỗ vỗ tay Lý Thanh cho có lệ: “Được được được, nói sau nhé….”
Lý Thanh: “Ùng ục…” Hắn buồn bực kêu ùng ục, hắn rất muốn giống như trước đây, ném hai cây kiếm kia xuống núi, nhưng hắn cũng biết, không dễ dàng làm vậy….
Điều này khiến hắn không vui.
Hắn muốn nói với Tiểu Xuân, bảo nàng không cần nhìn xuống dưới, thật ra thì hắn cũng rất tốt mà, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra là mình tốt ở chỗ nào.
Kẻ kia nói hắn không hoàn chỉnh, Lý Thanh lấy tay đặt ngay lồng ngực mình, đập mấy cái.
Mai Như liếc hắn một cái, nàng nhìn Lý Thanh, trong mắt có vẻ đồng tình khó hiểu.
Đầu Lý Thanh vô cùng lộn xộn, sự giao phong, ma sát trên sàn đấu khiến hắn càng thêm khó chịu. Hắn cắn chặt răng, trên trán bất tri bất giác đổ mồ hôi.
Trời tối sầm, núi Bạc Mang dần trở nên ẩm thấp. Mấy tầng mây trên cao tụ lại, gió thổi cuồn cuộn.
Tay Lý Thanh lần đầu tiên chủ động buông tay Tiểu Xuân ra, hai tay hắn ôm đầu, nắm chặt tóc mình.
Dường như có thứ gì đó, không thể đè nén được nữa.
Hai mắt Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi đều đỏ ngầu, mắt lộ hung quang. Âm thanh binh khí va nhau bén nhọn chói tai, nhưng khi truyền vào tai Lý Thanh lại hóa thành một loại âm thanh khác, từ từ thay đổi. Chúng không chỉ là âm thanh bình thường, mà còn là ngôn ngữ —- một loại ngôn ngữ tràn ngập sự căm thù và dữ tợn.
Khiêu khích.
Tận sâu trong lòng Lý Thanh, có một vực sâu bị đè nén, nơi đó truyền đến một âm thanh tức giận—–
Các ngươi dám….
Khiêu khích ta.
Thế gian như đột nhiên dừng lại.
Tiểu Xuân dường như nhìn thấy một chiếc lá cây, dừng hẳn trong không trung. Nàng biết đó chắc chắn là ảo giác của mình, nhưng nàng lại không biết ảo giác này từ đâu đến.
Điều khiến mọi người tỉnh táo lại, chính là một tiếng rống giận xa xăm.
Láo xược—–!!
Không ai biết âm thanh này phát ra từ đâu. Nó dường như truyền đến từ một nơi rất xa rất xa, vừa như vờn quanh bên người. Ngay lập tức, núi rừng chấn động, lá cây trong không trung rơi thẳng xuống đất như mưa, gió bị hút về phía chân trời, trên tầng mây xuất hiện một cái lốc xoáy khổng lồ.
Sơn cốc đen tối và lạnh băng.
Trời xuất hiện chuyện lạ thường, tất cả mọi người đều sợ hãi gào thét —- trừ vài người.
Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều dừng tay. Hạ Hàm Chi lên tiếng, cười nhìn tòa nhà hình tháp, mái tóc dài của y bay bay trong gió, y vừa cười vừa lẩm bẩm:
“Đến đây, đến đây đi……Đây mới là ngươi, tiếp tục đi….”
Vệ Thanh Phong không nói gì, y nheo mắt, nắm chặt kiếm trong tay, cùng Hạ Hàm Chi nhìn về một nơi.
Ngay lúc gió bắt đầu thổi, Tiểu Xuân đã như quên mất mọi chuyện xung quanh. Nàng nghe thấy âm thanh rống giận kia, nàng lập tức nhận ra đó là giọng nói của ai. Mặc dù giọng nói đó hơi khác bình thường, càng kinh người hơn, đáng sợ hơn.
Nàng theo bản năng kéo tay Lý Thanh, nhưng ngay lập tức, nàng đã sợ ngây người.
Lý Thanh biến đổi.
Dung mạo hắn vẫn như trước, nhưng lúc này, có thể nhận ra, hắn không còn là người. Bề ngoài của Lý Thanh đều trở nên nhẵn nhụi cứng rắn, như một khối đá đen quý giá hoàn mỹ, mỗi đường nét đều tinh xảo sắc bén.
Trên trán Lý Thanh lộ ra một ấn kỳ màu trắng, ấn ký hình tròn, phát ra ánh sáng bạc, giống như ánh trăng tròn đã xuất hiện từ ngàn năm trước.
Tiểu Xuân nhìn người trước mắt, hắn lạnh như băng, vô cùng xa lạ. Sự xa lạ này làm trái tim Tiểu Xuân như xoắn lại, trước khi sự sợ hãi vây lấy nàng, nàng đã mở miệng.
“To con….ngươi làm gì vậy….”
Động tác Lý Thanh chậm chạp, dường như hắn định đứng lên, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng nói của Tiểu Xuân, hắn dừng lại. Vẻ mặt hắn hơi hoang mang, nghiêng đầu—-mặc dù đôi mắt hắn vẫn bị băng vải bịt kín, nhưng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy được, hắn đang nhìn nàng.
Tiểu Xuân vươn tay, thử kéo tay Lý Thanh, nàng còn chưa kịp chạm vào hắn, đã bị một luồng khí lạnh vây lấy. Tiểu Xuân thu tay lại, ngón tay vô cùng đau đớn.
Tiểu Xuân nhìn tay mình, mắt dần đỏ.
Không phải là nàng đau, cũng không phải là sợ, nhưng mắt nàng vẫn cứ đỏ ửng.
“Tên ngốc kia….ngươi dám bắt nạt ta….” Nàng cúi đầu, khẽ nói một câu.
Lý Thanh cứng đờ người, khi Tiểu Xuân vừa gọi một tiếng “tên ngốc”, hắn liền ôm chặt đầu mình.
Ai?
Cô là ai….
Cảm giác không rõ này tràn ngập đầu hắn, Lý Thanh khẽ quát một tiếng, sơn cốc dường như rung động theo hơi thở của hắn, từng chút từng chút ngưng đọng lại, Lý Thanh không cách nào nhịn được nữa, quanh thân hắn tràn đầy khí lạnh, thậm chí còn đóng băng, hắn cúi thấp người, dường như muốn rời khỏi đây ngay.
Ngay lúc ấy, Mai Như vẫn ngồi đằng sau Tiểu Xuân bỗng đưa tay, một tay kéo Tiểu Xuân ra sau lưng. Mà ngay đằng sau họ, cửa tầng trên của tòa nhà hình tháp bỗng nhiên bị đẩy ra, một cánh tay cầm thanh kiếm, bất ngờ đập một phát sau gáy Lý Thanh——
Đầu Lý Thanh hỗn độn, ngay khi bị đập trúng, đầu hắn đột nhiên hơi ngẩng lên, dừng một lúc, sau đó ngã ầm xuống.
“A….” Tiểu Xuân thấy Lý Thanh ngã xuống, tránh khỏi tay Mai Như, lao ra phía trước đỡ được hắn.
Cả người Lý Thanh ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.
Thế nhưng, hắn đã biến lại rồi.
Theo sự thay đổi của Lý Thanh, tầng mây đang cuồn cuộn trên cao cũng chậm rãi tản ra, ánh mặt trời lại chiếu xuống.
Cứ như mọi việc đều chưa từng xảy ra.
Người trong sàn tỷ võ lúc này mới từ từ ngẩng đầu, họ nhìn nhau, cứ như chưa bình tĩnh lại.
Tiểu Xuân quay lưng, che đầu Lý Thanh lại. Nàng ôm đầu Lý Thanh, không để bất cứ kẻ nào thấy hắn.
Chuyện gì xảy ra….Tiểu Xuân cắn răng, nhắm chặt mắt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…..Tiểu Xuân không hề nghĩ đến sự thay đổi của Lý Thanh, điều nàng quan tâm là có kẻ nào thấy hắn không, có ai để ý thấy sự biến hóa của Lý Thanh không, nếu hắn bị phát hiện thì sao….
Thật ra thì, Tiểu Xuân hoàn toàn không phải lo.
Người nên biết thì sẽ biết, người không nên biết, vĩnh viễn sẽ không biết.
Chờ mọi người bừng tỉnh, quanh sàn tỷ võ đã trở nên vô cùng ồn ào.
“Chuyện gì xảy ra!? Chuyện gì xảy ra!? Vừa nãy ngươi có thấy không??”
“Ôi trời ơi, chuyện ma quái giữa ban ngày! Chuyện ma quái!”
“Đây là cái gì, giống như có ai đang nói chuyện ấy!”
“Rốt cuộc là sao….”
“…..”
“…..”
Lý Thanh không còn tí cảm giác nào, cứ như người chết nằm trên mái hiên, cũng không hề có ai nhìn về phía này, nhưng Tiểu Xuân lại cứ ôm đầu hắn, ôm thật chặt, không lên tiếng.
Trong sàn tỷ võ, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong liếc nhau, không nói tiếng nào.
Khi mọi chuyện đang không cách nào khống chế, một người đột nhiên đi ra khỏi tòa nhà hình tháp.
Thân hình người nọ hơi còng, tóc trắng bạc phơ hiện rõ dấu vết năm tháng, lão mặc một bộ áo dài mỏng manh, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào sàn tỷ võ. Khi mọi người vừa thấy lão, mọi âm thanh đều ngừng lại.
Vệ Thanh Phong là người phản ứng lại đầu tiên, y thu hồi kiếm, cung kính cúi đầu.
“Sư phụ.”
Hạ Hàm Chi cũng cười cười nói.
“Đại Tông sư.”
Ông lão kia đi đến giữa sân tỷ võ thì dừng lại, nhìn quanh, trong ánh mắt già nua thâm thúy, mang theo vẻ bất mãn.
“Ầm ĩ à, sao không ầm ĩ nữa đi.” Giọng nói Đại Tông sư nhẹ nhàng, lão hất cằm, vẻ mặt trách cứ nhìn Vệ Thanh Phong,
“Sắp tới đại hội luận kiếm rồi, không lo luyện kiếm, còn đi đấu đá nhau à?”
Tất cả mọi người đều tình cảnh kì lạ ban nãy và sự xuất hiện của Đại Tông sư làm ngẩn người, cho nên không ai nhớ ra trận đấu này vốn là do Đại Tông sư phê chuẩn.
“….” Vệ Thanh Phong cúi đầu, trầm giọng nói “Đệ tử biết sai.”
Hạ Hàm Chi ho khan một tiếng: “Ặc, đệ tử cũng biết sai.”
Vẻ mặt Đại Tông sư có vẻ hơi đau buồn, lão vỗ vỗ vai Vệ Thanh Phong: “Biết sai là tốt rồi.” Đại Tông sư vừa vỗ Vệ Thanh Phong, vừa nhìn Hạ Hàm Chi một cái, Hạ Hàm Chi bị ánh mắt kia soi tới, lập tức cúi đầu. Đại Tông sư lại nói thêm một lần “Biết sai là tốt rồi.”
Lão nhìn quanh một vòng, nói với Vệ Thanh Phong: “Hôm nay cũng đúng dịp, hay là như vầy đi.” Lão nói với Vệ Thanh Phong: “Đừng để tụ họp vô ích, hôm nay coi như là ngày chọn đệ tử để tham gia đại hội luận kiếm luôn, hai người các con cùng nhau chọn đi.” Đại Tông sư vừa nói, vừa nhìn Hạ Hàm Chi một cái.
“….”
Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi nhìn nhau, Vệ Thanh Phong gật đầu nói: “Đệ tử tuân lệnh.”
Hạ Hàm Chi hắng giọng: “Đệ tử tuân lệnh.”
Đại Tông sư nói xong, phủi phủi tay áo, lững thững đi vào lại tòa nhà hình tháp của mình.
Tiểu Xuân theo bản năng nhìn về phía cổng sân, phát hiện mọi người đều đang rối rít nhìn về phía sau. Tiểu Xuân rướn cổ nhìn qua kia, sau đó liền thấy Hạ Hàm Chi đang từ cửa vào của sàn đấu võ, chậm rãi đi tới.
Bất kể là đệ tử của Kiếm Các hay là người dân đến xem náo nhiệt, đều yên lặng như tờ.
Hạ Hàm Chi dưới ánh mắt của mọi người đi vào trong sàn đấu, Tiểu Xuân thấy kiếm Tinh Hà bên người y lộ ra sự trầm tĩnh cao quý.
Hạ Hàm Chi đứng đối diện Vệ Thanh Phong, cách y ba bước, hai người yên lặng nhìn nhau.
Hai người này, một áo đen, một áo xanh, một người nhẹ nhàng như không, một người khí chất như vực sâu.
Không ai nói chuyện, cả võ tràng tỷ thí đều im ắng. Gió núi thổi qua, mấy cây Vân Đào quanh sàn đấu rơi xuống vài chiếc lá cây, theo gió bay bay trên mặt đất.
Tiểu Xuân ngay cả thở cũng không dám.
Trong mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có hai người là không hề quan tâm đến trận tỷ võ này.
Một người là Mai Như. Khi Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đứng đối diện nhau, nàng thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn một cái, mà còn đang móc móc móng tay của mình.
Người còn lại…..là Lý Thanh.
Bất kể trên sàn đấu có náo nhiệt ồn ào ra sao, hay không khí nặng nề không tiếng động thế nào, Lý Thanh đều cúi đầu chơi với góc áo của Tiểu Xuân. Tiểu Xuân thỉnh thoảng nhớ đến hắn, giơ tay lên sờ thử, hắn liền kêu ùng ục hai tiếng.
Trận tranh đấu gay gắt này, Lý Thanh mảy may không thèm để ý.
Hai người kia vóc người đều rất cao lớn, mặc dù khí chất khác biệt nhưng đều khiến người khác không thể bỏ qua. Hạ Hàm Chi đứng trên sàn đấu, môi mắt dài nhỏ khẽ nhìn về phía Vệ Thanh Phong, thoạt nhìn hơi thờ ơ, nhưng đối với những người hơi hiểu rõ y, có thể nhìn ra được, Hạ Hàm Chi đang cẩn thận chờ đợi.
“Ngươi biết không, thật ra thì, ta đột nhiên không muốn đấu trận đấu này nữa.”
Trên sàn đấu, Hạ Hàm Chi nói gì đó với Vệ Thanh Phong, người bên dưới nghe rõ lập tức ồ lên, Tiểu Xuân rướn cổ, ngồi xa quá, nàng chẳng nghe được gì cả.
“Sao hả sao hả, họ nói gì vậy?” Tiểu Xuân chồm chồm về phía trước, Lý Thanh túm góc áo của nàng, không để cho nàng chồm ra xa hơn. Hắn khẽ nói: “Y bảo không muốn đấu nữa.”
“Ai cơ?” Tiểu Xuân lúc này mới nhớ đến Lý Thanh không phải là người, thính giác của hắn rất nhạy cảm. Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh bên cạnh “Ngươi nói ai không muốn đấu cơ?”
Lý Thanh: “Y.”
Tiểu Xuân: “….” Nàng biết Lý Thanh ngốc, không thể phân biệt tên người, nàng đổi cách thức hỏi hắn: “Là người ở cùng với chúng ta hay là người chúng ta gặp ở cuộc thi?”
Lý Thanh há mồm, sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu, buồn bực nói: “Người ở cùng.”
“Ồ ồ, là Hạ Hàm Chi.”
Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Ngươi đừng đùa, bọn họ nói gì, nói cho ta nghe với.”
Lý Thanh còn muốn chơi, Tiểu Xuân tức giận nhéo hắn một cái, Lý Thanh kêu ùng ục một tiếng, sau đó nghiêm túc thuật lại cho nàng nghe.
Sau khi Hạ Hàm Chi nói mình không muốn đấu nữa, Vệ Thanh Phong nói: “Ban đầu là ngươi muốn tỷ võ, bây giờ ngươi lại nói không muốn đấu.”
Hạ Hàm Chi khoanh tay, thản nhiên nói: “Dù sao, tất cả những gì nên hiểu ta đều đã hiểu, đấu hay không đấu cũng không có gì khác biệt.”
Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn y: “Thế nào là điều nên hiểu, thế nào là điều không nên hiểu?”
Hạ Hàm Chi không đáp lời y, mà tiến lên hai bước, y và Vệ Thanh Phong chỉ cách nhau một bước ngắn. Hạ Hàm Chi khẽ cúi người dò xét, y hơi thấp hơn Vệ Thanh Phong một chút, lúc đi qua, môi vừa lúc kề sát tai của Vệ Thanh Phong.
Người có ngồi gần hơn nữa cũng không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Nhưng đối với Lý Thanh mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói bên tai Vệ Thanh Phong: “Ngươi không thể đoạt được “nó”, cho dù ngươi có đoạt được, cũng không thể dùng được, cần gì phải tranh với ta chứ.”
Vệ Thanh Phong vẫn đứng thẳng người, ánh mắt y nhìn thẳng về phía trước, mắt không hề gợn sóng.
“Hạ Hàm Chi, không phải tất cả mọi chuyện trên đời đều có thể như ý muốn của ngươi.”
Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, y lẳng lặng nhìn về phía Vệ Thanh Phong. Một lúc lâu sau, y nhếch khóe môi, cười nhạt. Vừa cười, y cũng đưa tay chậm rãi đặt tên thân kiếm Tinh Hà.
“Đã như vậy, thì đến đây đi.”
Tay Vệ Thanh Phong cũng đặt trên Đoạn Đào. Y lẳng lặng nhìn Hạ Hàm Chi, trầm giọng nói: “Trận này, ngươi dùng gì làm vật cược?”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi, lẽ nào ngoài “nó” ra, ngươi còn có vật khác muốn cược sao?”
Đối với nụ cười chế giễu của Hạ Hàm Chi, vẻ mặt Vệ Thanh Phong không hề đổi sắc.
“Có.”
Lúc này đến phiên Hạ Hàm Chi cảm thấy kì lạ. Y đè tay lên chuôi kiếm, nhìn Vệ Thanh Phong, chờ câu nói tiếp theo của y. Ánh mắt Vệ Thanh Phong bình thản nhìn Hạ Hàm Chi.
“Ta và ngươi đều biết, trận đấu này, bất kể ai thắng, đối phương cũng sẽ đều không từ bỏ. Cho nên, thay vì làm việc tranh đoạt vô vị này, ta muốn cược vật khác.”
Hạ Hàm Chi: “Nói.”
Vệ Thanh Phong dừng một chút, dường như không biết nên mở miệng thế nào. Y nhìn Hạ Hàm Chi, khẽ cau mày nói: “Ngươi không nên tự mình chọn đệ tử. Kiếm Các chưa từng có tiền lệ như thế.”
“?”
Hạ Hàm Chi bị câu nói khó hiểu này của Vệ Thanh Phong làm sửng sốt. Y suy nghĩ một chút nói: “Cũng không phải “nó” ở chỗ ta thì là của ta, sao hẹp hòi dữ vậy hả?”
Chẳng biết vì sao, Vệ Thanh Phong lại càng nhíu mày, giọng nói của y bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Ta không nói “nó”!”
“….” Hạ Hàm Chi nheo mắt lại, vẻ mặt y bắt đầu thay đổi liên tục. Trong đầu y nghĩ đến một khả năng, sau đó lại cảm thấy đầu lưỡi hắn hơi đau.
“Không lẽ ngươi muốn….”
Vệ Thanh Phong xen ngang lời y: “Ta thắng, giao người cho ta.”
Hạ Hàm Chi lúc này thật sự bị bất ngờ. Bất quá, y nghĩ lại, cảm thấy điều này Vệ Thanh Phong nói cũng không sai.
Có lẽ Vệ Thanh Phong biết quan hệ giữa Tiểu Xuân và Lý Thanh, có được Tiểu Xuân thì coi như nắm được phân nửa của Lý Thanh rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng.
“Tới Kiếm Các đã lâu, ta vẫn chưa từng gọi ngươi một tiếng đại sư huynh, bây giờ cũng nên xem lại rồi.” Hạ Hàm Chi vờ vịt gật đầu một cái với Vệ Thanh Phong: “Đại sư huynh, ngươi cao tay.”
Vệ Thanh Phong không nói gì, keng một tiếng, Đoạn Đào đã được rút ra khỏi vỏ.
Ngay lập tức, Đoạn Đào như xé gió vung ra, xuất hiện trong tay Vệ Thanh Phong. Thân kiếm Đoạn Đào rất dài, toàn thân màu nâu đen. Kiếm Đoạn Đào vô cùng u tối, cho dù dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không hề có chút ánh sáng nào tỏa ra.
Vệ Thanh Phong bình tĩnh nói: “Đoạn Đào không dùng để tỷ võ, hôm nay, xem như phá lệ.”
Hạ Hàm Chi không tỏ vẻ gì: “Vinh hạnh.”
Vừa dứt lời, tay phải y lập tức vung ra, kiếm Tinh Hà vốn đang ở bên tay phải của y, y thuận tay rút kiếm ra. Ngay lập tức, mũi kiếm nhọn hoắc nhắm thẳng về phía Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong: “Đắc tội.”
Hạ Hàm Chi: “Xin phụng bồi.”
Nhiều lời nữa thì cũng vô dụng, Vệ Thanh Phong chém một nhát, Hạ Hàm Chi đưa ngang kiếm chống đỡ. Mọi người thấy như hoa cả mắt, lúc nhìn kĩ lại, Đoạn Đào và Tinh Hà đã đánh được mấy chiêu.
Đoạn Đào và Tinh Hà là hai thanh kiếm hoàn toàn khác biệt. Một đen một trắng, cùng nhau chuyển động. Đoạn Đào vững vàng trầm ổn, Tinh Hà uyển chuyển nhẹ nhàng.
Mọi người đều như lặng người, thế nhưng, theo chiêu thức được xuất ra, thời gian cũng trôi qua, có vài người bắt đầu không chịu nổi——
Khi Tinh Hà và Đoạn Đào va vào nhau, cả núi Bạc Mang đều như xuất hiện một bầu không khí đè nén. Cây Vân Đào trong sân khẽ run, lá bay tán loạn, mấy chiếc lá kia vì kiếm khí nồng đậm nên bay bay theo hướng vô cùng kì lạ trên không trung.
Mấy tiếng keng keng liên tục, âm thanh chói tai không ngừng vang vọng trong tai mọi người. Có người không nhịn được ôm chặt lỗ tai, mấy cô gái đến xem náo nhiệt gần như chụm đầu vào nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nếu như nói, dù là nhân cách hay kiếm cách, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều hoàn toàn khác biệt, nhưng có một điểm chung giữa hai người họ, dù rất ít thôi—-chính là sự mạnh mẽ và sát ý.
Trong viện có một luồng không khí khiến người thường khó có thể chịu được Đó là những thứ chìm sâu bên trong hai thanh kiếm, nồng đậm mùi máu tươi. Mỗi lần ra chiêu, đều như đánh vào thân thể mọi người xung quanh, khiến họ không khỏi cong thân thể.
Có một số thanh kiếm, không cần lãnh giáo, chỉ cần thần phục.
Trên tòa nhà hình tháp, Tiểu Xuân siết chặt nắm tay, nàng vô cùng chăm chú nhìn hai người đang đấu trên sàn tỷ võ, không cảm thấy bất kì cảm giác khó chịu nào —– Lý Thanh bên cạnh đã đỡ luồng kiếm khí cho nàng.
Chỉ là, Lý Thanh cũng cảm thấy không quá thoải mái.
Cảm giác ấy vô cùng xa lạ với hắn. Thực ra, hắn chưa bao giờ cảm giác được sự không thoải mái này.
Nơi này có thứ mà hắn không thích.
Hắn có thể cảm nhận được hai luồng kiếm khí nồng đậm, hai thanh kiếm này lại không giống như những gì hắn đã từng gặp qua. Lúc hắn ở bên Tiểu Xuân, hắn chưa từng gặp phải hai thanh kiếm kia, cũng chưa từng để ý tới. Nhưng mà….
Lý Thanh không cảm thấy quá thoải mái nhưng cũng đã đỡ hơn trước nhiều.
Lý Thanh vuốt tay Tiểu Xuân, kéo tay nàng. Tiểu Xuân đang xem chăm chú, không có thời gian để ý đến hắn, nàng vỗ vỗ tay Lý Thanh cho có lệ: “Được được được, nói sau nhé….”
Lý Thanh: “Ùng ục…” Hắn buồn bực kêu ùng ục, hắn rất muốn giống như trước đây, ném hai cây kiếm kia xuống núi, nhưng hắn cũng biết, không dễ dàng làm vậy….
Điều này khiến hắn không vui.
Hắn muốn nói với Tiểu Xuân, bảo nàng không cần nhìn xuống dưới, thật ra thì hắn cũng rất tốt mà, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra là mình tốt ở chỗ nào.
Kẻ kia nói hắn không hoàn chỉnh, Lý Thanh lấy tay đặt ngay lồng ngực mình, đập mấy cái.
Mai Như liếc hắn một cái, nàng nhìn Lý Thanh, trong mắt có vẻ đồng tình khó hiểu.
Đầu Lý Thanh vô cùng lộn xộn, sự giao phong, ma sát trên sàn đấu khiến hắn càng thêm khó chịu. Hắn cắn chặt răng, trên trán bất tri bất giác đổ mồ hôi.
Trời tối sầm, núi Bạc Mang dần trở nên ẩm thấp. Mấy tầng mây trên cao tụ lại, gió thổi cuồn cuộn.
Tay Lý Thanh lần đầu tiên chủ động buông tay Tiểu Xuân ra, hai tay hắn ôm đầu, nắm chặt tóc mình.
Dường như có thứ gì đó, không thể đè nén được nữa.
Hai mắt Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi đều đỏ ngầu, mắt lộ hung quang. Âm thanh binh khí va nhau bén nhọn chói tai, nhưng khi truyền vào tai Lý Thanh lại hóa thành một loại âm thanh khác, từ từ thay đổi. Chúng không chỉ là âm thanh bình thường, mà còn là ngôn ngữ —- một loại ngôn ngữ tràn ngập sự căm thù và dữ tợn.
Khiêu khích.
Tận sâu trong lòng Lý Thanh, có một vực sâu bị đè nén, nơi đó truyền đến một âm thanh tức giận—–
Các ngươi dám….
Khiêu khích ta.
Thế gian như đột nhiên dừng lại.
Tiểu Xuân dường như nhìn thấy một chiếc lá cây, dừng hẳn trong không trung. Nàng biết đó chắc chắn là ảo giác của mình, nhưng nàng lại không biết ảo giác này từ đâu đến.
Điều khiến mọi người tỉnh táo lại, chính là một tiếng rống giận xa xăm.
Láo xược—–!!
Không ai biết âm thanh này phát ra từ đâu. Nó dường như truyền đến từ một nơi rất xa rất xa, vừa như vờn quanh bên người. Ngay lập tức, núi rừng chấn động, lá cây trong không trung rơi thẳng xuống đất như mưa, gió bị hút về phía chân trời, trên tầng mây xuất hiện một cái lốc xoáy khổng lồ.
Sơn cốc đen tối và lạnh băng.
Trời xuất hiện chuyện lạ thường, tất cả mọi người đều sợ hãi gào thét —- trừ vài người.
Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều dừng tay. Hạ Hàm Chi lên tiếng, cười nhìn tòa nhà hình tháp, mái tóc dài của y bay bay trong gió, y vừa cười vừa lẩm bẩm:
“Đến đây, đến đây đi……Đây mới là ngươi, tiếp tục đi….”
Vệ Thanh Phong không nói gì, y nheo mắt, nắm chặt kiếm trong tay, cùng Hạ Hàm Chi nhìn về một nơi.
Ngay lúc gió bắt đầu thổi, Tiểu Xuân đã như quên mất mọi chuyện xung quanh. Nàng nghe thấy âm thanh rống giận kia, nàng lập tức nhận ra đó là giọng nói của ai. Mặc dù giọng nói đó hơi khác bình thường, càng kinh người hơn, đáng sợ hơn.
Nàng theo bản năng kéo tay Lý Thanh, nhưng ngay lập tức, nàng đã sợ ngây người.
Lý Thanh biến đổi.
Dung mạo hắn vẫn như trước, nhưng lúc này, có thể nhận ra, hắn không còn là người. Bề ngoài của Lý Thanh đều trở nên nhẵn nhụi cứng rắn, như một khối đá đen quý giá hoàn mỹ, mỗi đường nét đều tinh xảo sắc bén.
Trên trán Lý Thanh lộ ra một ấn kỳ màu trắng, ấn ký hình tròn, phát ra ánh sáng bạc, giống như ánh trăng tròn đã xuất hiện từ ngàn năm trước.
Tiểu Xuân nhìn người trước mắt, hắn lạnh như băng, vô cùng xa lạ. Sự xa lạ này làm trái tim Tiểu Xuân như xoắn lại, trước khi sự sợ hãi vây lấy nàng, nàng đã mở miệng.
“To con….ngươi làm gì vậy….”
Động tác Lý Thanh chậm chạp, dường như hắn định đứng lên, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng nói của Tiểu Xuân, hắn dừng lại. Vẻ mặt hắn hơi hoang mang, nghiêng đầu—-mặc dù đôi mắt hắn vẫn bị băng vải bịt kín, nhưng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy được, hắn đang nhìn nàng.
Tiểu Xuân vươn tay, thử kéo tay Lý Thanh, nàng còn chưa kịp chạm vào hắn, đã bị một luồng khí lạnh vây lấy. Tiểu Xuân thu tay lại, ngón tay vô cùng đau đớn.
Tiểu Xuân nhìn tay mình, mắt dần đỏ.
Không phải là nàng đau, cũng không phải là sợ, nhưng mắt nàng vẫn cứ đỏ ửng.
“Tên ngốc kia….ngươi dám bắt nạt ta….” Nàng cúi đầu, khẽ nói một câu.
Lý Thanh cứng đờ người, khi Tiểu Xuân vừa gọi một tiếng “tên ngốc”, hắn liền ôm chặt đầu mình.
Ai?
Cô là ai….
Cảm giác không rõ này tràn ngập đầu hắn, Lý Thanh khẽ quát một tiếng, sơn cốc dường như rung động theo hơi thở của hắn, từng chút từng chút ngưng đọng lại, Lý Thanh không cách nào nhịn được nữa, quanh thân hắn tràn đầy khí lạnh, thậm chí còn đóng băng, hắn cúi thấp người, dường như muốn rời khỏi đây ngay.
Ngay lúc ấy, Mai Như vẫn ngồi đằng sau Tiểu Xuân bỗng đưa tay, một tay kéo Tiểu Xuân ra sau lưng. Mà ngay đằng sau họ, cửa tầng trên của tòa nhà hình tháp bỗng nhiên bị đẩy ra, một cánh tay cầm thanh kiếm, bất ngờ đập một phát sau gáy Lý Thanh——
Đầu Lý Thanh hỗn độn, ngay khi bị đập trúng, đầu hắn đột nhiên hơi ngẩng lên, dừng một lúc, sau đó ngã ầm xuống.
“A….” Tiểu Xuân thấy Lý Thanh ngã xuống, tránh khỏi tay Mai Như, lao ra phía trước đỡ được hắn.
Cả người Lý Thanh ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.
Thế nhưng, hắn đã biến lại rồi.
Theo sự thay đổi của Lý Thanh, tầng mây đang cuồn cuộn trên cao cũng chậm rãi tản ra, ánh mặt trời lại chiếu xuống.
Cứ như mọi việc đều chưa từng xảy ra.
Người trong sàn tỷ võ lúc này mới từ từ ngẩng đầu, họ nhìn nhau, cứ như chưa bình tĩnh lại.
Tiểu Xuân quay lưng, che đầu Lý Thanh lại. Nàng ôm đầu Lý Thanh, không để bất cứ kẻ nào thấy hắn.
Chuyện gì xảy ra….Tiểu Xuân cắn răng, nhắm chặt mắt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…..Tiểu Xuân không hề nghĩ đến sự thay đổi của Lý Thanh, điều nàng quan tâm là có kẻ nào thấy hắn không, có ai để ý thấy sự biến hóa của Lý Thanh không, nếu hắn bị phát hiện thì sao….
Thật ra thì, Tiểu Xuân hoàn toàn không phải lo.
Người nên biết thì sẽ biết, người không nên biết, vĩnh viễn sẽ không biết.
Chờ mọi người bừng tỉnh, quanh sàn tỷ võ đã trở nên vô cùng ồn ào.
“Chuyện gì xảy ra!? Chuyện gì xảy ra!? Vừa nãy ngươi có thấy không??”
“Ôi trời ơi, chuyện ma quái giữa ban ngày! Chuyện ma quái!”
“Đây là cái gì, giống như có ai đang nói chuyện ấy!”
“Rốt cuộc là sao….”
“…..”
“…..”
Lý Thanh không còn tí cảm giác nào, cứ như người chết nằm trên mái hiên, cũng không hề có ai nhìn về phía này, nhưng Tiểu Xuân lại cứ ôm đầu hắn, ôm thật chặt, không lên tiếng.
Trong sàn tỷ võ, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong liếc nhau, không nói tiếng nào.
Khi mọi chuyện đang không cách nào khống chế, một người đột nhiên đi ra khỏi tòa nhà hình tháp.
Thân hình người nọ hơi còng, tóc trắng bạc phơ hiện rõ dấu vết năm tháng, lão mặc một bộ áo dài mỏng manh, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào sàn tỷ võ. Khi mọi người vừa thấy lão, mọi âm thanh đều ngừng lại.
Vệ Thanh Phong là người phản ứng lại đầu tiên, y thu hồi kiếm, cung kính cúi đầu.
“Sư phụ.”
Hạ Hàm Chi cũng cười cười nói.
“Đại Tông sư.”
Ông lão kia đi đến giữa sân tỷ võ thì dừng lại, nhìn quanh, trong ánh mắt già nua thâm thúy, mang theo vẻ bất mãn.
“Ầm ĩ à, sao không ầm ĩ nữa đi.” Giọng nói Đại Tông sư nhẹ nhàng, lão hất cằm, vẻ mặt trách cứ nhìn Vệ Thanh Phong,
“Sắp tới đại hội luận kiếm rồi, không lo luyện kiếm, còn đi đấu đá nhau à?”
Tất cả mọi người đều tình cảnh kì lạ ban nãy và sự xuất hiện của Đại Tông sư làm ngẩn người, cho nên không ai nhớ ra trận đấu này vốn là do Đại Tông sư phê chuẩn.
“….” Vệ Thanh Phong cúi đầu, trầm giọng nói “Đệ tử biết sai.”
Hạ Hàm Chi ho khan một tiếng: “Ặc, đệ tử cũng biết sai.”
Vẻ mặt Đại Tông sư có vẻ hơi đau buồn, lão vỗ vỗ vai Vệ Thanh Phong: “Biết sai là tốt rồi.” Đại Tông sư vừa vỗ Vệ Thanh Phong, vừa nhìn Hạ Hàm Chi một cái, Hạ Hàm Chi bị ánh mắt kia soi tới, lập tức cúi đầu. Đại Tông sư lại nói thêm một lần “Biết sai là tốt rồi.”
Lão nhìn quanh một vòng, nói với Vệ Thanh Phong: “Hôm nay cũng đúng dịp, hay là như vầy đi.” Lão nói với Vệ Thanh Phong: “Đừng để tụ họp vô ích, hôm nay coi như là ngày chọn đệ tử để tham gia đại hội luận kiếm luôn, hai người các con cùng nhau chọn đi.” Đại Tông sư vừa nói, vừa nhìn Hạ Hàm Chi một cái.
“….”
Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi nhìn nhau, Vệ Thanh Phong gật đầu nói: “Đệ tử tuân lệnh.”
Hạ Hàm Chi hắng giọng: “Đệ tử tuân lệnh.”
Đại Tông sư nói xong, phủi phủi tay áo, lững thững đi vào lại tòa nhà hình tháp của mình.
/70
|