Vào một buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, sâu bên trong núi Bạc Mang yên tĩnh, một cô gái đang ngẩn người bên bàn đá. Cô gái này không phải ai khác, chính là đệ tử của Kiếm Các Lục Tiểu Xuân.
Nàng ngẩn người không bao lâu, từ đằng sau đã có một người đi đến, ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Tiểu Xuân giương mắt, tươi cười nói: “Đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong tháo bội kiếm để qua một bên, thản nhiên nói: “Đang làm gì vậy?”
Tiểu Xuân gãi gãi mặt nói: “Không làm gì cả.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân: “Luyện kiếm chưa?”
Nhắc đến luyện kiếm, Tiểu Xuân lại yên lặng.
Hai năm trước, Tiểu Xuân gần như mất hết tinh thần bị Vệ Thanh Phong kéo về Kiếm Các. Mãi đến khi nàng dần tỉnh táo lại, Vệ Thanh Phong đã mang nàng đến chỗ căn phòng nhỏ của y, kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa.
Tận đáy lòng, Tiểu Xuân cảm thấy đó là một câu chuyện xưa vô cùng rung động tâm can. Đáng tiếc, Vệ Thanh Phong thật sự rất không biết ăn nói, một câu chuyện xưa thăng trầm như thế lại bị y kể đến vô cùng bình dị, khô khốc, cứ như là kể cho có lệ, chỉ ước cho câu chuyện nhanh hết một chút.
Câu chuyện quả thật rất vô vị, người nghe thì nghe đến mơ mơ màng màng.
Dù sao thì quả thật đã có một việc như vậy.
Bất quá bây giờ, khi thời gian đã trôi qua lâu đến vậy, khi nhớ lại, Tiểu Xuân vẫn rất cảm tạ thái độ khi đó của Vệ Thanh Phong.
Cũng có lẽ vì y rất lạnh nhạt, khiến Tiểu Xuân cảm thấy mọi chuyện kia đều trở nên rất bình thường. Cái gì mà bảo kiếm nổi danh thiên hạ, cái gì mà kiếm khách uy chấn tứ phương, không liên quan gì đến nàng cả. Mà thời gian dần trôi, núi Bạc Mang dường như cũng đã quên mất mình đã từng tạo nên một luồng linh khí, gió vẫn cứ thổi, nước vẫn cứ chảy, tất cả đều như bình thường.
Vệ Thanh Phong sau khi kể nốt câu chuyện kia xong, thì nói với Tiểu Xuân một câu:
“Muội có muốn học kiếm với ta không?”
Tiểu Xuân khựng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, Vệ Thanh Phong cho nàng rời khỏi Thanh Đào viện, không chỉ nàng, mà tất cả các đệ tử của Thanh Đào viện đều bị Vệ Thanh Phong chuyển sang Vân Đào viện. Thế nhưng, chỉ có mình Tiểu Xuân được Vệ Thanh Phong dẫn đến vách núi mà y vẫn thường tập luyện. Bên vách núi, Vệ Thanh Phong cho xây một cái nhà gỗ, cho Tiểu Xuân ở đó, mỗi ngày dạy nàng luyện kiếm. Y sang chỗ Đại Tông sư lấy một thanh kiếm về, đưa cho Tiểu Xuân. Thanh kiếm kia cũng rất bình thường, Vệ Thanh Phong thấy nàng cầm thanh kiếm nhìn tới nhìn lui, khẽ hỏi có phải không thích hay không, Tiểu Xuân lắc đầu, cười nói tất cả những thanh kiếm đại sư huynh thích đều là mấy thanh kiếm cũ kĩ.
Vệ Thanh Phong nghe thấy thế thì bật cười, nói với nàng thanh kiếm này có tên là Phong Đào, là một đôi với Đoạn Đào của y.
Tiểu Xuân lúc ấy đã rất kinh ngạc.
Vệ Thanh Phong nở nụ cười thản nhiên, nói với Tiểu Xuân: “Hai thanh kiếm này đều là do sư tôn chế tạo, ban đầu lúc ta chọn kiếm, cảm thấy Phong Đào quá nhẹ, nên mới chọn Đoạn Đào, giờ đây Phong Đào cứ để cho muội dùng đi.”
Từ đó về sau, Tiểu Xuân dùng thanh Phong Đào này để học kiếm cùng Vệ Thanh Phong.
Thật ra thì Tiểu Xuân cũng không ngốc, nàng biết Vệ Thanh Phong dạy nàng tập võ là để nàng thư thái tinh thần, nàng cũng yên lặng mà luyện kiếm, trong lòng thầm cảm tạ đại sư huynh.
Thế nhưng… thế nhưng….
Tiểu Xuân đã đánh giá thấp sự chấp nhất của Vệ Thanh Phong đối với kiếm pháp, trước mặt Vệ Thanh Phong, nếu cứ luyện cho có thì thật không xong đâu.
Kể từ khi Vệ Thanh Phong xem Tiểu Xuân như đệ tử của mình, Lục Tiểu Xuân dần hiểu ra, thái độ vừa tập vừa chơi của nàng khi luyện cùng Hạ Hàm Chi là không thể dùng được khi luyện kiếm với Vệ Thanh Phong. Dĩ nhiên, Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với nàng, thực ra thì Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với bất cứ kẻ nào. Y chỉ đứng trước mặt ngươi, không nói câu nào, ngươi cũng phải biết điều mà tập cho tốt.
Tiểu Xuân đối với việc luyện kiếm, ban đầu là có mục đích khác, chủ yếu là mang tâm tình tham gia náo nhiệt một chút mà thôi, loại tài nghệ nửa vời này của nàng, sao có thể chịu nổi sự tôi luyện của Vệ Thanh Phong chứ.
Sự hào hùng ban đầu đã biến mất hầu như không còn, Tiểu Xuân không chịu nổi nữa. Có thời gian, Tiểu Xuân vừa nhìn thấy Phong Đào đã muốn ném nó vào bếp lò.
Vệ Thanh Phong mỗi ngày đều đến đốc thúc Tiểu Xuân luyện kiếm, Tiểu Xuân luyện một chút là lại bắt đầu lười biếng, có thể nói là “ma cao một thước, đạo cao một trượng”, Tiểu Xuân cứ giữ nguyên thái độ “Huynh tới thì ta luyện, huynh đi ta lại nghỉ”, triển khai đối chiến giằng co với đại sư huynh của nàng.
Thật ra thì mấy trò mờ ám này làm thế nào có thể giấu giếm Vệ Thanh Phong chứ, nhưng y đứng từ xa nhìn cô gái nhỏ lười biếng kia, cũng chỉ cười mà thôi.
Tựa như từ rất lâu trước kia, nàng vẫn thường đứng trong rừng cây sau núi, len lén cười nhìn y vậy.
“Ta đã luyện từ sớm rồi!” Tiểu Xuân nói.
Vệ Thanh Phong thản nhiên nói: “Vậy à?”
“Ừm!” Cho nên nói, da mặt cũng là luyện từ từ mới có thể dày lên. Nếu là trước kia, đánh chết Tiểu Xuân cũng không tin mình dám trợn mắt nói láo như thế trước mặt Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong gật gật đầu: “Ăn sáng chưa?”
Tiểu Xuân: “Ăn rồi.”
Sau đó không ai nói chuyện nữa.
Vệ Thanh Phong yên lặng một lúc lâu, nói với Tiểu Xuân: “Muội….”
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Hả?”
Vệ Thanh Phong: “Khoảng nửa tháng nữa, đại hội luận kiếm bắt đầu.”
Tiểu Xuân: “Đúng vậy.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thấy thế thì lòng cũng bắt đầu hơi sợ.
“Đại, đại sư huynh?”
Vệ Thanh Phong lắc đầu, nói: “Hạ Thu vừa phái người đưa tin, bọn họ có thể đến sớm hơn mấy môn phái khác chừng mấy ngày.”
Tiểu Xuân: “Vậy không phải sắp đến rồi sao?”
“Đúng vậy.” Vệ Thanh Phong nói “Y nói người của Mẫn Kiếm sơn trang muốn đến đây không ít đâu.”
Tiểu Xuân ngáp một cái: “Không ít là bao nhiêu?”
Vệ Thanh Phong:”Trong thư nói là sáu mươi người.”
Tiểu Xuân đang ngáp suýt thì sặc: “Bao nhiêu cơ?”
Vẻ mặt Vệ Thanh Phong vẫn không hề có biểu cảm gì: “Sáu mươi.” Nói xong, y lại bổ sung thêm: “Tối thiểu.”
Tiểu Xuân: “Vậy làm sao mà sắp xếp cho họ chứ.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân nói: “Vẫn chưa quyết định, nhưng đất của Kiếm Các cũng không ít, hay là để muội sắp xếp nhé.”
Tiểu Xuân: “Để ta á?”
Vệ Thanh Phong: “Ừ.”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, bình thản gật đầu: “Được, cứ để ta đi. Người đứng đầu của họ có phải là Hạ Hàm Chi không?”
Vệ Thanh Phong: “Không phải.”
Y vừa nói xong, Tiểu Xuân dừng một chút, sau đó Vệ Thanh Phong lại muốn mở miệng, Tiểu Xuân lập tức giơ tay xen ngang.
“Không cần nói, đã hiểu.”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu, đứng lên.
“Cứ vậy đi nhé.”
Vệ Thanh Phong giao việc sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Xuân xử lý, vậy Tiểu Xuân đã dùng bao nhiêu thời gian để sắp xếp?
Nửa nén hương… không nhiều hơn chút nào.
……….
Mười ngày sau, người của Mẫn Kiếm sơn trang đến.
Nếu không phải nhờ đám người này, chắc cũng ít người biết rằng đường núi của núi Bạc Mang lại có thể đi qua bằng xe ngựa.
Sáng sớm hôm đó, một đứa bé vội vàng hấp tấp chạy vào Vân Đào viện, Tiểu Xuân đang thu hoạch củ cải muối.
“Tiểu Xuân sư tỷ?”
Tiểu Xuân quay đầu, nhíu mày nói: “Tiểu Vũ, sao đệ cứ vội vàng hấp tấp vậy hả, học theo đại sư huynh trầm ổn một chút được không?”
Tiểu Vũ trừng mắt: “Người đến rồi người đến rồi!”
Tiểu Xuân: “Đến thì đến chứ sao.”
Tiểu Vũ: “Sư tỷ không ra ngoài đó sao?”
Tiểu Xuân thả mấy miếng củ cải muối trong tay xuống, nói với Tiểu Vũ: “Lát nữa ta sẽ đi.” Nàng sờ sờ đầu Tiểu Vũ, khẽ nói: “Chỉ là ta muốn nói cho đệ biết một chuyện.”
Tiểu Vũ: “Chuyện gì?”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Đệ vào Kiếm Các khá muộn, có một số việc không biết. Mẫn Kiếm sơn trang lần này đến đây, chính là….. của Kiếm Các”
Tiểu Vũ vẫn khó hiểu: “Là cái gì của Kiếm Các ạ?”
Dừng một chút, Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Tóm lại, đệ đừng ở gần bọn họ quá, nếu không bị các sư huynh mắng thì đừng khóc.”
Tiểu Vũ vẫn không hiểu, Tiểu Xuân đã cất bước đi mất rồi.
Khi nàng ra đến, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang vẫn chưa đến nơi. Ở chỗ đường lên núi không có mấy người, Mẫn Kiếm sơn trang muốn tổ chức đại hội luận kiếm ở đây, phần lớn đệ tử của Kiếm Các đều phản đối. Tiểu Xuân từng nghe các đệ tử Kiếm Các lén bàn luận, bảo Hạ Hàm Chi thủ đoạn âm hiểm, làm việc không có phong độ, là bại hoại của võ lâm.
Cho nên khi Vệ Thanh Phong đồng ý cử hành đại hội luận kiếm, đệ tử Kiếm Các lần đầu tiên công khai phản đối y, nhưng lại chẳng làm gì được, Đại Tông sư cũng đã gật đầu rồi.
Vệ Thanh Phong cũng không miễn cưỡng mấy người họ, nói rõ ai không muốn tham gia hỗ trợ thì có thể không ra mặt. Cuối cùng, đại hội luận kiếm lần này chỉ có Vệ Thanh Phong, Tiểu Xuân và mấy người đã từng đến Mẫn Kiếm sơn trang lần trước.
Ồ, còn có mấy tiểu sư đệ không biết chuyện.
Tiểu Xuân đi đến chỗ đường lên núi, đúng lúc gặp phải hai huynh đệ Vương Thành đang quét dọn.
Khi Vệ Thanh Phong quyết định làm đại hội luận kiếm, bọn họ là những người đầu tiên nói sẽ giúp đỡ.
Tiểu Xuân đi đến, nói với Vương Thành: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
Vương Thành nói: “Đằng trước có người bảo họ đã vào núi, hẳn là sắp đến đây rồi.”
Tiểu Xuân gật gật đầu.
Lại đợi thêm một khắc, vẫn không thấy ai.
Vương Thành cũng nhíu mày.
Tiểu Xuân chống nạnh nói: “Sao lại thế này, có bò lên cũng không chậm đến như thế chứ.”
Mọi người đang vô cùng nghi ngờ, từ đường núi lại có một người bò lên thật.
Ngô Sinh lảo đảo chạy lên núi, nói với Tiểu Xuân: “Mắc, mắc, mắc kẹt rồi!”
Tiểu Xuân: “….”
Vương Thành đi đến, nói: “Cái gì kẹt?”
Ngô Sinh: “Xe, xe, xe ngựa.”
Vương Thành: “….”
Khi hỏi cặn kẽ nguyên do, Tiểu Xuân mới biết được là Mẫn Kiếm sơn trang đã dùng rất nhiều xe ngựa đến đây, hơn nữa xe ngựa của họ không giống với xe ngựa bình thường, mà lớn hơn, nhiều đồ trang trí hơn, cuối cùng đi đến giữa sườn núi thì bị mắc phải một tảng đá nên kẹt luôn.
“Ha ha ha ha! Đáng đời!” Tiểu Xuân không nhịn được, ôm bụng cười. Lúc này Vệ Thanh Phong cũng đi đến.
“Sao thế?”
Ngô Sinh cúi đầu lắp bắp nói lại một lần, Vệ Thanh Phong cau mày, nói: “Mọi người đợi ở đây, ta đi xem thử.”
Tiểu Xuân nói: “Huynh đi một mình à? Ta đi với huynh nhé?”
Vệ Thanh Phong nhìn nàng một chút, không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiểu Xuân đi theo Vệ Thanh Phong đi xuống chân núi, đi một lúc đã thấy một đám người, đứng đầy cả đường núi.
Người đứng đầu đám người chính là mấy người đang cưỡi ngựa, thấy có người đến thì ôm quyền nói: “Hai vị chắc là đệ tử của Kiếm Các.”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu nói: “Đúng vậy, xe ngựa của mọi người bị kẹt ở đâu?”
Người kia nói: “Bên này, mời theo ta.”
Vệ Thanh Phong cùng Tiểu Xuân đi qua bên kia. Tiểu Xuân vừa đi vừa nhìn, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang có cả nam lẫn nữ, ngay cả nha hoàn sai vặt gì cũng mang đến.
Từ xa xa nàng đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất lớn, cũng chính là cỗ xe ngựa bị kẹt, xe lẫn bốn con ngựa đều bị kẹt cứng.
Lúc đi về phía chiếc xe ngựa kia, Tiểu Xuân chợt cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh hẳn.
Vệ Thanh Phong bất tri bất giác nắm lấy cổ tay nàng, Tiểu Xuân mới dần bình tĩnh lại.
Khi hai người đứng trước xe ngựa, trong xe ngựa có một người chậm rãi bước ra.
Tiểu Xuân liếc mắt nhìn người nọ, không biết kiếm thuật của y có cao hơn không, nhưng thời gian hai năm qua đã khiến Hạ Hàm Chi trông cao quý thêm một ít.
Hạ Hàm Chi không mang bội kiếm, chỉ cầm một cây quạt màu trắng, đổi tới đổi lui giữa hai tay.
Y đi xuống xe ngựa, đến trước mặt Vệ Thanh Phong và Tiểu Xuân. Ánh mắt y vòng tới vòng lui giữa hai người, lại nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Xuân, khẽ mở quạt, che giấu nụ cười, khẽ nói:
“Tiểu Xuân, đã lâu không gặp.”
Mặt Tiểu Xuân không hề có biểu cảm gì nhìn y, câu đầu tiên thốt ra chính là:
“Huynh mập ra.”
Nàng ngẩn người không bao lâu, từ đằng sau đã có một người đi đến, ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Tiểu Xuân giương mắt, tươi cười nói: “Đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong tháo bội kiếm để qua một bên, thản nhiên nói: “Đang làm gì vậy?”
Tiểu Xuân gãi gãi mặt nói: “Không làm gì cả.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân: “Luyện kiếm chưa?”
Nhắc đến luyện kiếm, Tiểu Xuân lại yên lặng.
Hai năm trước, Tiểu Xuân gần như mất hết tinh thần bị Vệ Thanh Phong kéo về Kiếm Các. Mãi đến khi nàng dần tỉnh táo lại, Vệ Thanh Phong đã mang nàng đến chỗ căn phòng nhỏ của y, kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa.
Tận đáy lòng, Tiểu Xuân cảm thấy đó là một câu chuyện xưa vô cùng rung động tâm can. Đáng tiếc, Vệ Thanh Phong thật sự rất không biết ăn nói, một câu chuyện xưa thăng trầm như thế lại bị y kể đến vô cùng bình dị, khô khốc, cứ như là kể cho có lệ, chỉ ước cho câu chuyện nhanh hết một chút.
Câu chuyện quả thật rất vô vị, người nghe thì nghe đến mơ mơ màng màng.
Dù sao thì quả thật đã có một việc như vậy.
Bất quá bây giờ, khi thời gian đã trôi qua lâu đến vậy, khi nhớ lại, Tiểu Xuân vẫn rất cảm tạ thái độ khi đó của Vệ Thanh Phong.
Cũng có lẽ vì y rất lạnh nhạt, khiến Tiểu Xuân cảm thấy mọi chuyện kia đều trở nên rất bình thường. Cái gì mà bảo kiếm nổi danh thiên hạ, cái gì mà kiếm khách uy chấn tứ phương, không liên quan gì đến nàng cả. Mà thời gian dần trôi, núi Bạc Mang dường như cũng đã quên mất mình đã từng tạo nên một luồng linh khí, gió vẫn cứ thổi, nước vẫn cứ chảy, tất cả đều như bình thường.
Vệ Thanh Phong sau khi kể nốt câu chuyện kia xong, thì nói với Tiểu Xuân một câu:
“Muội có muốn học kiếm với ta không?”
Tiểu Xuân khựng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, Vệ Thanh Phong cho nàng rời khỏi Thanh Đào viện, không chỉ nàng, mà tất cả các đệ tử của Thanh Đào viện đều bị Vệ Thanh Phong chuyển sang Vân Đào viện. Thế nhưng, chỉ có mình Tiểu Xuân được Vệ Thanh Phong dẫn đến vách núi mà y vẫn thường tập luyện. Bên vách núi, Vệ Thanh Phong cho xây một cái nhà gỗ, cho Tiểu Xuân ở đó, mỗi ngày dạy nàng luyện kiếm. Y sang chỗ Đại Tông sư lấy một thanh kiếm về, đưa cho Tiểu Xuân. Thanh kiếm kia cũng rất bình thường, Vệ Thanh Phong thấy nàng cầm thanh kiếm nhìn tới nhìn lui, khẽ hỏi có phải không thích hay không, Tiểu Xuân lắc đầu, cười nói tất cả những thanh kiếm đại sư huynh thích đều là mấy thanh kiếm cũ kĩ.
Vệ Thanh Phong nghe thấy thế thì bật cười, nói với nàng thanh kiếm này có tên là Phong Đào, là một đôi với Đoạn Đào của y.
Tiểu Xuân lúc ấy đã rất kinh ngạc.
Vệ Thanh Phong nở nụ cười thản nhiên, nói với Tiểu Xuân: “Hai thanh kiếm này đều là do sư tôn chế tạo, ban đầu lúc ta chọn kiếm, cảm thấy Phong Đào quá nhẹ, nên mới chọn Đoạn Đào, giờ đây Phong Đào cứ để cho muội dùng đi.”
Từ đó về sau, Tiểu Xuân dùng thanh Phong Đào này để học kiếm cùng Vệ Thanh Phong.
Thật ra thì Tiểu Xuân cũng không ngốc, nàng biết Vệ Thanh Phong dạy nàng tập võ là để nàng thư thái tinh thần, nàng cũng yên lặng mà luyện kiếm, trong lòng thầm cảm tạ đại sư huynh.
Thế nhưng… thế nhưng….
Tiểu Xuân đã đánh giá thấp sự chấp nhất của Vệ Thanh Phong đối với kiếm pháp, trước mặt Vệ Thanh Phong, nếu cứ luyện cho có thì thật không xong đâu.
Kể từ khi Vệ Thanh Phong xem Tiểu Xuân như đệ tử của mình, Lục Tiểu Xuân dần hiểu ra, thái độ vừa tập vừa chơi của nàng khi luyện cùng Hạ Hàm Chi là không thể dùng được khi luyện kiếm với Vệ Thanh Phong. Dĩ nhiên, Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với nàng, thực ra thì Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với bất cứ kẻ nào. Y chỉ đứng trước mặt ngươi, không nói câu nào, ngươi cũng phải biết điều mà tập cho tốt.
Tiểu Xuân đối với việc luyện kiếm, ban đầu là có mục đích khác, chủ yếu là mang tâm tình tham gia náo nhiệt một chút mà thôi, loại tài nghệ nửa vời này của nàng, sao có thể chịu nổi sự tôi luyện của Vệ Thanh Phong chứ.
Sự hào hùng ban đầu đã biến mất hầu như không còn, Tiểu Xuân không chịu nổi nữa. Có thời gian, Tiểu Xuân vừa nhìn thấy Phong Đào đã muốn ném nó vào bếp lò.
Vệ Thanh Phong mỗi ngày đều đến đốc thúc Tiểu Xuân luyện kiếm, Tiểu Xuân luyện một chút là lại bắt đầu lười biếng, có thể nói là “ma cao một thước, đạo cao một trượng”, Tiểu Xuân cứ giữ nguyên thái độ “Huynh tới thì ta luyện, huynh đi ta lại nghỉ”, triển khai đối chiến giằng co với đại sư huynh của nàng.
Thật ra thì mấy trò mờ ám này làm thế nào có thể giấu giếm Vệ Thanh Phong chứ, nhưng y đứng từ xa nhìn cô gái nhỏ lười biếng kia, cũng chỉ cười mà thôi.
Tựa như từ rất lâu trước kia, nàng vẫn thường đứng trong rừng cây sau núi, len lén cười nhìn y vậy.
“Ta đã luyện từ sớm rồi!” Tiểu Xuân nói.
Vệ Thanh Phong thản nhiên nói: “Vậy à?”
“Ừm!” Cho nên nói, da mặt cũng là luyện từ từ mới có thể dày lên. Nếu là trước kia, đánh chết Tiểu Xuân cũng không tin mình dám trợn mắt nói láo như thế trước mặt Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong gật gật đầu: “Ăn sáng chưa?”
Tiểu Xuân: “Ăn rồi.”
Sau đó không ai nói chuyện nữa.
Vệ Thanh Phong yên lặng một lúc lâu, nói với Tiểu Xuân: “Muội….”
Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Hả?”
Vệ Thanh Phong: “Khoảng nửa tháng nữa, đại hội luận kiếm bắt đầu.”
Tiểu Xuân: “Đúng vậy.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thấy thế thì lòng cũng bắt đầu hơi sợ.
“Đại, đại sư huynh?”
Vệ Thanh Phong lắc đầu, nói: “Hạ Thu vừa phái người đưa tin, bọn họ có thể đến sớm hơn mấy môn phái khác chừng mấy ngày.”
Tiểu Xuân: “Vậy không phải sắp đến rồi sao?”
“Đúng vậy.” Vệ Thanh Phong nói “Y nói người của Mẫn Kiếm sơn trang muốn đến đây không ít đâu.”
Tiểu Xuân ngáp một cái: “Không ít là bao nhiêu?”
Vệ Thanh Phong:”Trong thư nói là sáu mươi người.”
Tiểu Xuân đang ngáp suýt thì sặc: “Bao nhiêu cơ?”
Vẻ mặt Vệ Thanh Phong vẫn không hề có biểu cảm gì: “Sáu mươi.” Nói xong, y lại bổ sung thêm: “Tối thiểu.”
Tiểu Xuân: “Vậy làm sao mà sắp xếp cho họ chứ.”
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân nói: “Vẫn chưa quyết định, nhưng đất của Kiếm Các cũng không ít, hay là để muội sắp xếp nhé.”
Tiểu Xuân: “Để ta á?”
Vệ Thanh Phong: “Ừ.”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, bình thản gật đầu: “Được, cứ để ta đi. Người đứng đầu của họ có phải là Hạ Hàm Chi không?”
Vệ Thanh Phong: “Không phải.”
Y vừa nói xong, Tiểu Xuân dừng một chút, sau đó Vệ Thanh Phong lại muốn mở miệng, Tiểu Xuân lập tức giơ tay xen ngang.
“Không cần nói, đã hiểu.”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu, đứng lên.
“Cứ vậy đi nhé.”
Vệ Thanh Phong giao việc sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Xuân xử lý, vậy Tiểu Xuân đã dùng bao nhiêu thời gian để sắp xếp?
Nửa nén hương… không nhiều hơn chút nào.
……….
Mười ngày sau, người của Mẫn Kiếm sơn trang đến.
Nếu không phải nhờ đám người này, chắc cũng ít người biết rằng đường núi của núi Bạc Mang lại có thể đi qua bằng xe ngựa.
Sáng sớm hôm đó, một đứa bé vội vàng hấp tấp chạy vào Vân Đào viện, Tiểu Xuân đang thu hoạch củ cải muối.
“Tiểu Xuân sư tỷ?”
Tiểu Xuân quay đầu, nhíu mày nói: “Tiểu Vũ, sao đệ cứ vội vàng hấp tấp vậy hả, học theo đại sư huynh trầm ổn một chút được không?”
Tiểu Vũ trừng mắt: “Người đến rồi người đến rồi!”
Tiểu Xuân: “Đến thì đến chứ sao.”
Tiểu Vũ: “Sư tỷ không ra ngoài đó sao?”
Tiểu Xuân thả mấy miếng củ cải muối trong tay xuống, nói với Tiểu Vũ: “Lát nữa ta sẽ đi.” Nàng sờ sờ đầu Tiểu Vũ, khẽ nói: “Chỉ là ta muốn nói cho đệ biết một chuyện.”
Tiểu Vũ: “Chuyện gì?”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Đệ vào Kiếm Các khá muộn, có một số việc không biết. Mẫn Kiếm sơn trang lần này đến đây, chính là….. của Kiếm Các”
Tiểu Vũ vẫn khó hiểu: “Là cái gì của Kiếm Các ạ?”
Dừng một chút, Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Tóm lại, đệ đừng ở gần bọn họ quá, nếu không bị các sư huynh mắng thì đừng khóc.”
Tiểu Vũ vẫn không hiểu, Tiểu Xuân đã cất bước đi mất rồi.
Khi nàng ra đến, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang vẫn chưa đến nơi. Ở chỗ đường lên núi không có mấy người, Mẫn Kiếm sơn trang muốn tổ chức đại hội luận kiếm ở đây, phần lớn đệ tử của Kiếm Các đều phản đối. Tiểu Xuân từng nghe các đệ tử Kiếm Các lén bàn luận, bảo Hạ Hàm Chi thủ đoạn âm hiểm, làm việc không có phong độ, là bại hoại của võ lâm.
Cho nên khi Vệ Thanh Phong đồng ý cử hành đại hội luận kiếm, đệ tử Kiếm Các lần đầu tiên công khai phản đối y, nhưng lại chẳng làm gì được, Đại Tông sư cũng đã gật đầu rồi.
Vệ Thanh Phong cũng không miễn cưỡng mấy người họ, nói rõ ai không muốn tham gia hỗ trợ thì có thể không ra mặt. Cuối cùng, đại hội luận kiếm lần này chỉ có Vệ Thanh Phong, Tiểu Xuân và mấy người đã từng đến Mẫn Kiếm sơn trang lần trước.
Ồ, còn có mấy tiểu sư đệ không biết chuyện.
Tiểu Xuân đi đến chỗ đường lên núi, đúng lúc gặp phải hai huynh đệ Vương Thành đang quét dọn.
Khi Vệ Thanh Phong quyết định làm đại hội luận kiếm, bọn họ là những người đầu tiên nói sẽ giúp đỡ.
Tiểu Xuân đi đến, nói với Vương Thành: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
Vương Thành nói: “Đằng trước có người bảo họ đã vào núi, hẳn là sắp đến đây rồi.”
Tiểu Xuân gật gật đầu.
Lại đợi thêm một khắc, vẫn không thấy ai.
Vương Thành cũng nhíu mày.
Tiểu Xuân chống nạnh nói: “Sao lại thế này, có bò lên cũng không chậm đến như thế chứ.”
Mọi người đang vô cùng nghi ngờ, từ đường núi lại có một người bò lên thật.
Ngô Sinh lảo đảo chạy lên núi, nói với Tiểu Xuân: “Mắc, mắc, mắc kẹt rồi!”
Tiểu Xuân: “….”
Vương Thành đi đến, nói: “Cái gì kẹt?”
Ngô Sinh: “Xe, xe, xe ngựa.”
Vương Thành: “….”
Khi hỏi cặn kẽ nguyên do, Tiểu Xuân mới biết được là Mẫn Kiếm sơn trang đã dùng rất nhiều xe ngựa đến đây, hơn nữa xe ngựa của họ không giống với xe ngựa bình thường, mà lớn hơn, nhiều đồ trang trí hơn, cuối cùng đi đến giữa sườn núi thì bị mắc phải một tảng đá nên kẹt luôn.
“Ha ha ha ha! Đáng đời!” Tiểu Xuân không nhịn được, ôm bụng cười. Lúc này Vệ Thanh Phong cũng đi đến.
“Sao thế?”
Ngô Sinh cúi đầu lắp bắp nói lại một lần, Vệ Thanh Phong cau mày, nói: “Mọi người đợi ở đây, ta đi xem thử.”
Tiểu Xuân nói: “Huynh đi một mình à? Ta đi với huynh nhé?”
Vệ Thanh Phong nhìn nàng một chút, không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiểu Xuân đi theo Vệ Thanh Phong đi xuống chân núi, đi một lúc đã thấy một đám người, đứng đầy cả đường núi.
Người đứng đầu đám người chính là mấy người đang cưỡi ngựa, thấy có người đến thì ôm quyền nói: “Hai vị chắc là đệ tử của Kiếm Các.”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu nói: “Đúng vậy, xe ngựa của mọi người bị kẹt ở đâu?”
Người kia nói: “Bên này, mời theo ta.”
Vệ Thanh Phong cùng Tiểu Xuân đi qua bên kia. Tiểu Xuân vừa đi vừa nhìn, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang có cả nam lẫn nữ, ngay cả nha hoàn sai vặt gì cũng mang đến.
Từ xa xa nàng đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất lớn, cũng chính là cỗ xe ngựa bị kẹt, xe lẫn bốn con ngựa đều bị kẹt cứng.
Lúc đi về phía chiếc xe ngựa kia, Tiểu Xuân chợt cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh hẳn.
Vệ Thanh Phong bất tri bất giác nắm lấy cổ tay nàng, Tiểu Xuân mới dần bình tĩnh lại.
Khi hai người đứng trước xe ngựa, trong xe ngựa có một người chậm rãi bước ra.
Tiểu Xuân liếc mắt nhìn người nọ, không biết kiếm thuật của y có cao hơn không, nhưng thời gian hai năm qua đã khiến Hạ Hàm Chi trông cao quý thêm một ít.
Hạ Hàm Chi không mang bội kiếm, chỉ cầm một cây quạt màu trắng, đổi tới đổi lui giữa hai tay.
Y đi xuống xe ngựa, đến trước mặt Vệ Thanh Phong và Tiểu Xuân. Ánh mắt y vòng tới vòng lui giữa hai người, lại nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Xuân, khẽ mở quạt, che giấu nụ cười, khẽ nói:
“Tiểu Xuân, đã lâu không gặp.”
Mặt Tiểu Xuân không hề có biểu cảm gì nhìn y, câu đầu tiên thốt ra chính là:
“Huynh mập ra.”
/70
|