Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
LY THỨ 1
Vu Tri Nhạc nhận được thông báo tới chở khách từ khách sạn Inter-Continental đến quảng trường Chung Sơn.
Lúc đó cô đang đứng ở quầy tạp chí trong cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng tiện lợi cách khách sạn đó không gần lắm nhưng cô vẫn giương mắt chờ thêm đơn cùng trên tuyến đường đó.
Vu Tri Nhạc để tạp chí lên kệ, chào nhân viên thu ngân một tiếng rồi lên xe đi về hướng khách sạn.
Giá rét ùa về khiến toàn bộ thành phố Ninh chìm trong cái lạnh thấu xương. Cùng với đó ánh đèn sáng trưng trên những tòa nhà cao tầng. Ánh đèn ấm áp phát ra từ hàng trăm ô cửa sổ kia là minh chứng cho sự xa hoa lãng phí vật chất.
Trời thật lạnh.
Dừng ở cổng khách sạn, Vu Tri Nhạc kéo khóa áo khoác lên. Khuôn mặt cô vốn nhỏ, chỉ cần kéo khóa áo lên là cổ áo đã che mất gần nửa khuôn mặt rồi.
Những cô gái làm nghề này cực ít, Vu Tri Nhạc lại có gương mặt khá xinh đẹp nên một đám người đang đứng nói chuyện nhận ra cô ngay. Một gã trong đám người đó gác chân lên đầu xe rồi gọi cô lại hỏi: "Cô nhận đơn đi quảng trường Chung Sơn à?"
Vu Tri Nhạc ừ một tiếng, mặt lại giấu sau cổ áo, tiếng đáp lại nhỏ tới mức người khác không nghe thấy.
Gã kia lại nói tiếp: "Cô là phụ nữ sao so bì tốc độ tay với bọn tôi được."
Một người khác lại tiếp: "Hơn nữa còn không có bạn trai..."
Hai gã đó một tung một hứng tạo nên chuyện cho cả đám người cười lớn.
Thu hồi tầm mắt, Vu Tri Nhạc cũng lười phản ứng lại. Cô đi thẳng vào khách sạn. Ở cửa và đại sảnh đều là mấy tốp người tụm năm tụm ba lôi lôi kéo kéo...
Có người say tới mức nói lung tung, không đứng thẳng được người, chỉ thiếu nước để người ta khiêng đi. Đa số người đã tỉnh rượu thì cười xòa làm lành, đồng thời ai cũng đi cùng một cô gái say đến đỏ mặt bên cạnh. Về đêm là nơi này lại có cảnh tượng như vậy, Vu Tri Nhạc đã sớm quen rồi.
Vu Tri Nhạc cởi một bên găng tay rồi lấy điện thoại ra. Đối phương vẫn chưa gọi điện cho cô, cô đành phải liên lạc trước.
Chờ một lúc thì bên kia bắt máy. Không ngoài dự liệu, đầu bên kia là giọng nói không rõ ràng của một chàng trai trẻ: "Ai vậy..."
Vu Tri Nhạc đáp: "Lái xe thuê."
"Ơ...?" Anh mờ mịt trả lời, hơi rượu như phảng phất theo điện thoại truyền tới khiến người ta phải nhíu mày.
Vu Tri Nhạc cau mày: "Anh gọi lái xe thuê mà không nhớ sao?"
"Tôi có gọi lái xe thuê à?" Có vẻ như anh ta bỏ điện thoại ra rồi hỏi người bạn bên cạnh một câu như vậy. Bởi tiếp sau đó có tiếng trả lời ngay: "Là tôi gọi đấy."
"Tôi gọi giúp cậu." Người đàn ông bên cạnh nói: "Để người ta lái thay cho, cậu cũng bảo hôm nay trợ lý của cậu bận mà."
"Lái thay cái gì mà lái thay? Bao nhiêu tiền?" Người ở đầu dây bên kia rất khó hiểu hỏi lại: "Vậy tôi phải làm gì? Muốn tôi trả tiền xe à?"
Vu Tri Nhạc: "..."
Ngu ngốc.
Mấy gã đàn ông dính hơi rượu vào rồi đều ngu ngốc.
Chờ người anh em này hiểu rõ sự tình có lẽ trời đã sáng rồi. Vu Tri Nhạc không cúp điện thoại mà dứt khoát hỏi lại: "Anh đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia đã đổi thành bạn anh ta nghe điện thoại, giọng nói có vẻ tỉnh táo hơn một chút: "Bọn tôi đang ở thang máy bên hông, thang ở trong cùng ấy."
"Được." Vu Tri Nhạc đã quen đường quen lối tìm theo chỉ dẫn của anh ta. Rất nhanh sau đó cô đã tìm được hai người họ.
Đó là hai người đàn ông. Người đã say đến độ nói năng không rõ ràng kia có lẽ là chủ xe, nhìn qua chắc chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Anh ta đang đứng dựa vào tường, hai má đỏ bừng, luôn miệng rên rỉ. Người say thường như vậy, một là mệt lử nếu không thì cũng ngủ mất hoặc sẽ cáu kỉnh.
Người bên cạnh giúp anh ta nghe điện thoại đeo một chiếc kính không gọng, tuổi có lẽ lớn hơn một chút. Anh ta hết nhìn trái lại nhìn phải, chắc là đang tìm cô. Vu Tri Nhạc tắt điện thoại, đứng trước mặt hai người bọn họ.
"Là cô à?" Người đàn ông đeo kính thả điện thoại vào túi áo khoác.
Vu Tri Nhạc gật đầu.
Người đàn ông đeo kính quan sát cô, lông mày hơi nhếch lên rồi đẩy đẩy người đang dựa trên tường một cái: "Người tới rồi, đi thôi."
Vu Tri Nhạc đi theo, nhìn liếc qua mới thấy người nọ để lộ cả mảng da thịt từ cổ đến xương quai xanh. Tất cả đều ửng hồng vì ngấm hơi rượu. Vì anh ta ngửa đầu dựa vào tường nên cảnh tượng đó lại càng rõ ràng.
Người đàn ông đó "hừ hừ" hai tiếng trong cổ họng như chú cún nhỏ, lại cúi xuống đối mắt với Vu Tri Nhạc. Anh ta híp mắt, ánh mắt có chút ướt át, trong suốt mà lấp lánh.
Nhưng anh ta nhìn Vu Tri Nhạc không quá hai giây, sau đó mở mắt to một chút, tiếp theo giơ tay lên vò tóc đến rối bời.
Người đàn ông đeo kính đưa áo khoác màu xám cho anh ta nói: "Mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm."
Anh ta ngoan ngoãn nhận lấy áo, nhưng tay chân lại không phối hợp, mặc thế nào cũng không được... Thật giống đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên tập mặc áo.
Người đàn ông đeo kính không chịu được nữa, mau chóng giúp con ma men này khoác áo vào. Sau đó anh ta mới nhìn về phía Vu Tri Nhạc: "Cô có thể đưa cậu ta về được chứ?" Đằng sau cặp mắt kính kia là sự hoài nghi không che giấu.
Trong lòng Vu Tri Nhạc nghĩ anh ta có to gấp ba thế này cô cũng đưa ra xe được. Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt chỉ trả lời: "Có thể."
Vừa dứt lời liền khoác một cánh tay của chàng trai trẻ tuổi kia lên vai mình, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn. Khuôn mặt cô vẫn trắng nõn như cũ, biểu cảm cũng thoải mái, không có chút gì là tốn sức cả.
Người đàn ông đeo kính cong môi cười, lúc này mới yên tâm đưa chìa khóa xe trong tay ra: "Đưa tới quảng trường Chung Sơn, đừng đi nhầm đấy."
**
Cảnh Thắng đang mơ màng thì tỉnh dậy. Cả người anh nôn nao khó chịu tới mức muốn nổ tung. Khoảng 10 giây sau anh mới ý thức được mình đang ở đâu. Đây chẳng phải ghế sau xe mình sao?
Cửa kính trong xe đóng chặt, điều hòa sưởi tỏa ra nhiệt lượng khắp cả không gian xe chật hẹp. Nhiệt độ này khiến người ta hít thở không thông.
"Mẹ nó..." Cổ họng nóng rát, Cảnh Thắng lẩm bẩm hai tiếng rồi lại ồn ào: "Tiểu Tống... nước."
Phía trước không có người trả lời nhưng rất nhanh đã đưa tới một chai nước suối. Cảnh Thắng gắng sức ngửa cổ uống nước.
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay đưa nước kia thì không khỏi ngẩn người. Đây rõ ràng không phải tay của Tiểu Tống mà...
Lại còn là tay phụ nữ nữa chứ, vừa nhỏ nhắn lại thon dài. Trong không gian mờ tối thế này cánh tay ấy lại càng trở nên chói mắt. Trong lúc anh đang quan sát, người phía trước cho là anh đã ngủ nên đem nước để lại chỗ cũ.
Cảnh Thắng ngồi thẳng người, muốn lấy chai nước: "Đưa cho tôi, sao lại lấy lại?" Người phụ nữ lái xe không giải thích nửa câu, lại đưa chai nước ra giống lúc nãy. Cảnh Thắng nhận lấy chai nước, uống một hồi hết hơn nửa chai. Uống xong đầu óc đã tỉnh táo hơn, nhớ lại giây phút mê man lúc trước, anh dần nhớ lại.
Anh hạ cửa sổ xuống một nửa, để gió lạnh khiến mình tỉnh táo rồi hỏi: "Cô là lái xe thuê à?"
"Phải." Người ngồi ở vị trí tài xế cuối cùng cũng mở miệng.
Nữ... Tài xế nữ.
Cảnh Thắng híp mắt, cười nhẹ một tiếng rồi lại hỏi: "Cô có bằng lái sao?"
Cô đáp: "Có."
"Có mang ở đây không?" Cảnh Thắng lấy điện thoại trong túi áo, muốn xem hồ sơ của cô trên ứng dụng gọi lái xe thuê. Anh lại tiếp: "Chủ xe muốn xem bằng lái chắc không quá đáng đâu nhỉ?"
Anh đã khôi phục chút giọng điệu khi tỉnh táo, không giống như lúc uống say tới hồ đồ khi nãy. Ngược lại giọng nói có chút ngả ngớn, đùa giỡn.
Vu Tri Nhạc cũng không phản đối, dứt khoát lấy bằng lái xe trong túi đưa cho anh xem. Cảnh Thắng cầm lấy, mở ra đối chiếu với tư liệu trên di động.
Lại còn là một cô gái xinh đẹp nữa chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chỉ là miệng mím thành một đường, chụp ảnh cũng không thích cười. Trên bằng lái xe là tóc ngắn tới mang tai, còn ở ứng dụng là cô gái tóc dài ngang vai.
"Vu Tri Nhạc." Anh nhìn bằng lái rồi đọc tên cô lên.
Cô không đáp lại.
Cảnh Thắng bới móc hỏi: "Tên cô nghĩa là vui vẻ sao?"
Người phía trước trả lời lái đi: "Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?"
Cảnh Thắng cau mày: "Ý tôi không phải như vậy."
Cô gái phía trước không đáp lại, giống như lười phản bác lại anh vậy.
Cảnh Thắng nghiêng đầu quan sát người phía trước. Như vậy vừa vặn thấy được một phần cổ của cô. Cổ cô rất nhỏ, da thịt trắng như châu ngọc ẩn dưới rặng san hô vậy. Cảnh Thắng liếm liếm hàm trên rồi bắt đầu chuyển từ trong góc xe ra phía ngoài.
Tuy nhiên ghế lái xe hơi cao, liên tục chắn tầm nhìn của anh. Anh phát hiện có như vậy nữa cũng không thấy rõ mặt cô. Thấy hơi bực bội, Cảnh Thắng hách dịch hô: "Dừng xe!"
Vu Tri Nhạc nhanh chóng đảo mắt nhìn biển báo nói: "Dừng xe ở đây là phạm luật, chờ tới lúc rẽ sang giao lộ kia rồi nói sau."
"Bây giờ dừng xe luôn đi." Anh ra lệnh, ngữ khí chính là vô cớ gây sự.
Vu Tri Nhạc cho rằng anh muốn nôn, rất quen tay lấy ra một thứ từ túi của mình rồi đưa ra phía sau, cả quá trình phát ra tiếng sột sột soạt soạt.
Làm cái gì vậy?
Cảnh Thắng cũng đưa tay ra cầm lấy. Là một đống túi nilon nhăn nhúm. Cô nghĩ anh muốn nôn sao?
Cảnh Thắng càng đau đầu hơn, ném túi nilon lại: "Tôi cho phép cô dừng xe." Lúc này Vu Tri Nhạc dừng xe lại, dù sao cô cũng đâu phải người phải chịu phạt.
"Tôi muốn xuống xe."
Vu Tri Nhạc quay lại đã thấy anh ngồi cạnh cửa, tay đặt trên chốt muốn mở cửa. Cô hỏi: "Đi đâu?"
Cảnh Thắng nhẹ giọng nói hai chữ: "Đi tiểu! Đi tiểu, được chưa?"
Vu Tri Nhạc: "..."
"Lừa cô thôi." Cảnh thắng đẩy cửa ra, cười tới mức đôi mắt cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ. "Tôi muốn ngồi ở ghế phó lái."
"..."
Thực ra mục đích của anh rất đơn giản, chỉ là muốn biết trông cô thế nào mà thôi.
Xe lăn bánh lần thứ hai, Cảnh Thắng cũng được ngồi ở ghế phó lái như ý muốn, lại được thấy rõ khuôn mặt cô. Anh nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Vu Tri Nhạc. Cái nhìn chằm chằm này thật không có chút kiêng dè nào cả.
Sườn mặt của cô.
Thật xinh đẹp, không khác tiêu chuẩn của anh là bao.
Vầng trán đầy đặn, cằm nhỏ, cái mũi thanh tú, đặc biệt nhất chính là trên mặt cô còn có một cái nốt ruồi nhỏ, trông không khác biệt mấy với ngôi sao Hàn Quốc anh yêu thích.
Xương gò má của cô hơi cao, nhưng không vì thế mà trở nên kém sắc, ngược lại tăng thêm mấy phần thờ ơ, lạnh lùng.
Ánh vàng của dòng xe chạy qua, ánh sáng phát ra từ các cửa hàng cứ lướt qua không ngừng rồi ánh lên gương mặt thanh tú cô.
Đúng là vượt qua mong đợi của anh. Ngay trong giây phút này, Cảnh Thắng nảy ra một ý. Trong lòng ngứa ngáy, anh đưa tay mình vào chỗ tối, mở ra rồi lại nắm lại nhiều lần trêu chọc, làm vậy chính là muốn thử cô một chút.
Một lúc sau, anh thấy quai hàm cô hơi động. Động tác nhỏ này diễn ra cực nhanh, người bình thường khó thấy được.
Nhưng anh nhìn thấy rồi, Cảnh Thắng cười nhạo một tiếng. Cô hơi nghiến răng, rõ ràng đã bị anh thấy rõ tính khí nhưng vẫn ẩn nhẫn không bộc lộ.
Nhẫn nhịn gì chứ? Anh lại càng muốn thử xem.
Xem kìa, xem kìa. Cô như vậy có mệt không chứ?
Nghĩ đến đây, Cảnh Thắng lại cười thật tươi, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng vào cô, một giây cũng không rời. Anh còn cố tình bật bài hát để phụ trợ, cố đổ thêm dầu vào lửa.
Đó là bài Animals của nhóm Maroon 5.
"Baby I"m preying on you tonight.
Đêm nay anh sẽ bắt được em.
Hunt you down eat you alive.
Truy đuổi và nuốt trọn em.
Just like animals.
Như những con thú vậy.
Maybe you think that you can hide.
Em nghĩ mình có thể lảng tránh sao?
I can smell your scent for miles...
Cách xa ngàn dặm anh cũng cảm nhận được mùi hương của em..."
Không có những lời nói dư thừa, sau khi bài hát kết thúc, xe dừng ở hầm để xe B1 của quảng trường Chung Sơn. Quảng trường Chung Sơn là khu dân cư xa hoa nhất ở trung tâm thành phố. Diện tích cùng giá cả ở đây không khác biệt thự là mấy.
Vu Tri Nhạc tắt nhạc, tắt máy, trả lại chìa khóa xe cho Cảnh Thắng sau đó xuống xe, không ngoảnh đầu lại mà tiến về phía ghế sau. Cảnh Thắng thấy vậy liền bám sát theo sau. Vẫn còn chút men say nên anh đi bộ thôi cũng có chút lảo đảo.
Vu Tri Nhạc mở cửa xe, cúi người lấy bằng lái xe rồi kẹp ở cánh tay. Cô đang định đóng cửa sau lại thì có một cánh tay đã chặn trước, không cho cô đóng cửa lại.
Vu Tri Nhạc giương mắt nhìn, người chặn cửa lại chính là chủ của chiếc xe.
Anh buông tay, nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: "Xe này thế nào?"
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, không vui không giận bình luận một câu: "Rất tốt."
"Thế sao?" Dòng xe thượng hạng của Porsche có thể không tốt à?
Ầm một tiếng, Cảnh Thắng đóng cửa xe lại, một tay khác đút vào túi áo. Anh lại nhìn về phía Vu Tri Nhạc lần nữa, đáy mắt đều là ý cười.
Cảnh Thắng là điển hình của người có mắt một mí. Chỉ cần cười một cái muốn bao nhiêu xấu xa đều có, thật hấp dẫn người khác. Lúc này, anh lại tươi cười ám chỉ lộ liễu như thế. So với bản nhạc trong xe lúc trước cũng không kém là bao.
Sau đó, anh cong khoe môi hỏi cô: "Có muốn lên nhà ngồi một lúc không?"
Hết chương 1.
Lời của B.: Đọc chương này các bạn hãy nghe bài Animals của Maroon 5 để thấy độ ấu trĩ của bạn tiểu Cảnh nhà ta =))
Biên tập: TBB
LY THỨ 1
Vu Tri Nhạc nhận được thông báo tới chở khách từ khách sạn Inter-Continental đến quảng trường Chung Sơn.
Lúc đó cô đang đứng ở quầy tạp chí trong cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng tiện lợi cách khách sạn đó không gần lắm nhưng cô vẫn giương mắt chờ thêm đơn cùng trên tuyến đường đó.
Vu Tri Nhạc để tạp chí lên kệ, chào nhân viên thu ngân một tiếng rồi lên xe đi về hướng khách sạn.
Giá rét ùa về khiến toàn bộ thành phố Ninh chìm trong cái lạnh thấu xương. Cùng với đó ánh đèn sáng trưng trên những tòa nhà cao tầng. Ánh đèn ấm áp phát ra từ hàng trăm ô cửa sổ kia là minh chứng cho sự xa hoa lãng phí vật chất.
Trời thật lạnh.
Dừng ở cổng khách sạn, Vu Tri Nhạc kéo khóa áo khoác lên. Khuôn mặt cô vốn nhỏ, chỉ cần kéo khóa áo lên là cổ áo đã che mất gần nửa khuôn mặt rồi.
Những cô gái làm nghề này cực ít, Vu Tri Nhạc lại có gương mặt khá xinh đẹp nên một đám người đang đứng nói chuyện nhận ra cô ngay. Một gã trong đám người đó gác chân lên đầu xe rồi gọi cô lại hỏi: "Cô nhận đơn đi quảng trường Chung Sơn à?"
Vu Tri Nhạc ừ một tiếng, mặt lại giấu sau cổ áo, tiếng đáp lại nhỏ tới mức người khác không nghe thấy.
Gã kia lại nói tiếp: "Cô là phụ nữ sao so bì tốc độ tay với bọn tôi được."
Một người khác lại tiếp: "Hơn nữa còn không có bạn trai..."
Hai gã đó một tung một hứng tạo nên chuyện cho cả đám người cười lớn.
Thu hồi tầm mắt, Vu Tri Nhạc cũng lười phản ứng lại. Cô đi thẳng vào khách sạn. Ở cửa và đại sảnh đều là mấy tốp người tụm năm tụm ba lôi lôi kéo kéo...
Có người say tới mức nói lung tung, không đứng thẳng được người, chỉ thiếu nước để người ta khiêng đi. Đa số người đã tỉnh rượu thì cười xòa làm lành, đồng thời ai cũng đi cùng một cô gái say đến đỏ mặt bên cạnh. Về đêm là nơi này lại có cảnh tượng như vậy, Vu Tri Nhạc đã sớm quen rồi.
Vu Tri Nhạc cởi một bên găng tay rồi lấy điện thoại ra. Đối phương vẫn chưa gọi điện cho cô, cô đành phải liên lạc trước.
Chờ một lúc thì bên kia bắt máy. Không ngoài dự liệu, đầu bên kia là giọng nói không rõ ràng của một chàng trai trẻ: "Ai vậy..."
Vu Tri Nhạc đáp: "Lái xe thuê."
"Ơ...?" Anh mờ mịt trả lời, hơi rượu như phảng phất theo điện thoại truyền tới khiến người ta phải nhíu mày.
Vu Tri Nhạc cau mày: "Anh gọi lái xe thuê mà không nhớ sao?"
"Tôi có gọi lái xe thuê à?" Có vẻ như anh ta bỏ điện thoại ra rồi hỏi người bạn bên cạnh một câu như vậy. Bởi tiếp sau đó có tiếng trả lời ngay: "Là tôi gọi đấy."
"Tôi gọi giúp cậu." Người đàn ông bên cạnh nói: "Để người ta lái thay cho, cậu cũng bảo hôm nay trợ lý của cậu bận mà."
"Lái thay cái gì mà lái thay? Bao nhiêu tiền?" Người ở đầu dây bên kia rất khó hiểu hỏi lại: "Vậy tôi phải làm gì? Muốn tôi trả tiền xe à?"
Vu Tri Nhạc: "..."
Ngu ngốc.
Mấy gã đàn ông dính hơi rượu vào rồi đều ngu ngốc.
Chờ người anh em này hiểu rõ sự tình có lẽ trời đã sáng rồi. Vu Tri Nhạc không cúp điện thoại mà dứt khoát hỏi lại: "Anh đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia đã đổi thành bạn anh ta nghe điện thoại, giọng nói có vẻ tỉnh táo hơn một chút: "Bọn tôi đang ở thang máy bên hông, thang ở trong cùng ấy."
"Được." Vu Tri Nhạc đã quen đường quen lối tìm theo chỉ dẫn của anh ta. Rất nhanh sau đó cô đã tìm được hai người họ.
Đó là hai người đàn ông. Người đã say đến độ nói năng không rõ ràng kia có lẽ là chủ xe, nhìn qua chắc chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Anh ta đang đứng dựa vào tường, hai má đỏ bừng, luôn miệng rên rỉ. Người say thường như vậy, một là mệt lử nếu không thì cũng ngủ mất hoặc sẽ cáu kỉnh.
Người bên cạnh giúp anh ta nghe điện thoại đeo một chiếc kính không gọng, tuổi có lẽ lớn hơn một chút. Anh ta hết nhìn trái lại nhìn phải, chắc là đang tìm cô. Vu Tri Nhạc tắt điện thoại, đứng trước mặt hai người bọn họ.
"Là cô à?" Người đàn ông đeo kính thả điện thoại vào túi áo khoác.
Vu Tri Nhạc gật đầu.
Người đàn ông đeo kính quan sát cô, lông mày hơi nhếch lên rồi đẩy đẩy người đang dựa trên tường một cái: "Người tới rồi, đi thôi."
Vu Tri Nhạc đi theo, nhìn liếc qua mới thấy người nọ để lộ cả mảng da thịt từ cổ đến xương quai xanh. Tất cả đều ửng hồng vì ngấm hơi rượu. Vì anh ta ngửa đầu dựa vào tường nên cảnh tượng đó lại càng rõ ràng.
Người đàn ông đó "hừ hừ" hai tiếng trong cổ họng như chú cún nhỏ, lại cúi xuống đối mắt với Vu Tri Nhạc. Anh ta híp mắt, ánh mắt có chút ướt át, trong suốt mà lấp lánh.
Nhưng anh ta nhìn Vu Tri Nhạc không quá hai giây, sau đó mở mắt to một chút, tiếp theo giơ tay lên vò tóc đến rối bời.
Người đàn ông đeo kính đưa áo khoác màu xám cho anh ta nói: "Mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm."
Anh ta ngoan ngoãn nhận lấy áo, nhưng tay chân lại không phối hợp, mặc thế nào cũng không được... Thật giống đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên tập mặc áo.
Người đàn ông đeo kính không chịu được nữa, mau chóng giúp con ma men này khoác áo vào. Sau đó anh ta mới nhìn về phía Vu Tri Nhạc: "Cô có thể đưa cậu ta về được chứ?" Đằng sau cặp mắt kính kia là sự hoài nghi không che giấu.
Trong lòng Vu Tri Nhạc nghĩ anh ta có to gấp ba thế này cô cũng đưa ra xe được. Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt chỉ trả lời: "Có thể."
Vừa dứt lời liền khoác một cánh tay của chàng trai trẻ tuổi kia lên vai mình, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn. Khuôn mặt cô vẫn trắng nõn như cũ, biểu cảm cũng thoải mái, không có chút gì là tốn sức cả.
Người đàn ông đeo kính cong môi cười, lúc này mới yên tâm đưa chìa khóa xe trong tay ra: "Đưa tới quảng trường Chung Sơn, đừng đi nhầm đấy."
**
Cảnh Thắng đang mơ màng thì tỉnh dậy. Cả người anh nôn nao khó chịu tới mức muốn nổ tung. Khoảng 10 giây sau anh mới ý thức được mình đang ở đâu. Đây chẳng phải ghế sau xe mình sao?
Cửa kính trong xe đóng chặt, điều hòa sưởi tỏa ra nhiệt lượng khắp cả không gian xe chật hẹp. Nhiệt độ này khiến người ta hít thở không thông.
"Mẹ nó..." Cổ họng nóng rát, Cảnh Thắng lẩm bẩm hai tiếng rồi lại ồn ào: "Tiểu Tống... nước."
Phía trước không có người trả lời nhưng rất nhanh đã đưa tới một chai nước suối. Cảnh Thắng gắng sức ngửa cổ uống nước.
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay đưa nước kia thì không khỏi ngẩn người. Đây rõ ràng không phải tay của Tiểu Tống mà...
Lại còn là tay phụ nữ nữa chứ, vừa nhỏ nhắn lại thon dài. Trong không gian mờ tối thế này cánh tay ấy lại càng trở nên chói mắt. Trong lúc anh đang quan sát, người phía trước cho là anh đã ngủ nên đem nước để lại chỗ cũ.
Cảnh Thắng ngồi thẳng người, muốn lấy chai nước: "Đưa cho tôi, sao lại lấy lại?" Người phụ nữ lái xe không giải thích nửa câu, lại đưa chai nước ra giống lúc nãy. Cảnh Thắng nhận lấy chai nước, uống một hồi hết hơn nửa chai. Uống xong đầu óc đã tỉnh táo hơn, nhớ lại giây phút mê man lúc trước, anh dần nhớ lại.
Anh hạ cửa sổ xuống một nửa, để gió lạnh khiến mình tỉnh táo rồi hỏi: "Cô là lái xe thuê à?"
"Phải." Người ngồi ở vị trí tài xế cuối cùng cũng mở miệng.
Nữ... Tài xế nữ.
Cảnh Thắng híp mắt, cười nhẹ một tiếng rồi lại hỏi: "Cô có bằng lái sao?"
Cô đáp: "Có."
"Có mang ở đây không?" Cảnh Thắng lấy điện thoại trong túi áo, muốn xem hồ sơ của cô trên ứng dụng gọi lái xe thuê. Anh lại tiếp: "Chủ xe muốn xem bằng lái chắc không quá đáng đâu nhỉ?"
Anh đã khôi phục chút giọng điệu khi tỉnh táo, không giống như lúc uống say tới hồ đồ khi nãy. Ngược lại giọng nói có chút ngả ngớn, đùa giỡn.
Vu Tri Nhạc cũng không phản đối, dứt khoát lấy bằng lái xe trong túi đưa cho anh xem. Cảnh Thắng cầm lấy, mở ra đối chiếu với tư liệu trên di động.
Lại còn là một cô gái xinh đẹp nữa chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chỉ là miệng mím thành một đường, chụp ảnh cũng không thích cười. Trên bằng lái xe là tóc ngắn tới mang tai, còn ở ứng dụng là cô gái tóc dài ngang vai.
"Vu Tri Nhạc." Anh nhìn bằng lái rồi đọc tên cô lên.
Cô không đáp lại.
Cảnh Thắng bới móc hỏi: "Tên cô nghĩa là vui vẻ sao?"
Người phía trước trả lời lái đi: "Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?"
Cảnh Thắng cau mày: "Ý tôi không phải như vậy."
Cô gái phía trước không đáp lại, giống như lười phản bác lại anh vậy.
Cảnh Thắng nghiêng đầu quan sát người phía trước. Như vậy vừa vặn thấy được một phần cổ của cô. Cổ cô rất nhỏ, da thịt trắng như châu ngọc ẩn dưới rặng san hô vậy. Cảnh Thắng liếm liếm hàm trên rồi bắt đầu chuyển từ trong góc xe ra phía ngoài.
Tuy nhiên ghế lái xe hơi cao, liên tục chắn tầm nhìn của anh. Anh phát hiện có như vậy nữa cũng không thấy rõ mặt cô. Thấy hơi bực bội, Cảnh Thắng hách dịch hô: "Dừng xe!"
Vu Tri Nhạc nhanh chóng đảo mắt nhìn biển báo nói: "Dừng xe ở đây là phạm luật, chờ tới lúc rẽ sang giao lộ kia rồi nói sau."
"Bây giờ dừng xe luôn đi." Anh ra lệnh, ngữ khí chính là vô cớ gây sự.
Vu Tri Nhạc cho rằng anh muốn nôn, rất quen tay lấy ra một thứ từ túi của mình rồi đưa ra phía sau, cả quá trình phát ra tiếng sột sột soạt soạt.
Làm cái gì vậy?
Cảnh Thắng cũng đưa tay ra cầm lấy. Là một đống túi nilon nhăn nhúm. Cô nghĩ anh muốn nôn sao?
Cảnh Thắng càng đau đầu hơn, ném túi nilon lại: "Tôi cho phép cô dừng xe." Lúc này Vu Tri Nhạc dừng xe lại, dù sao cô cũng đâu phải người phải chịu phạt.
"Tôi muốn xuống xe."
Vu Tri Nhạc quay lại đã thấy anh ngồi cạnh cửa, tay đặt trên chốt muốn mở cửa. Cô hỏi: "Đi đâu?"
Cảnh Thắng nhẹ giọng nói hai chữ: "Đi tiểu! Đi tiểu, được chưa?"
Vu Tri Nhạc: "..."
"Lừa cô thôi." Cảnh thắng đẩy cửa ra, cười tới mức đôi mắt cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ. "Tôi muốn ngồi ở ghế phó lái."
"..."
Thực ra mục đích của anh rất đơn giản, chỉ là muốn biết trông cô thế nào mà thôi.
Xe lăn bánh lần thứ hai, Cảnh Thắng cũng được ngồi ở ghế phó lái như ý muốn, lại được thấy rõ khuôn mặt cô. Anh nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Vu Tri Nhạc. Cái nhìn chằm chằm này thật không có chút kiêng dè nào cả.
Sườn mặt của cô.
Thật xinh đẹp, không khác tiêu chuẩn của anh là bao.
Vầng trán đầy đặn, cằm nhỏ, cái mũi thanh tú, đặc biệt nhất chính là trên mặt cô còn có một cái nốt ruồi nhỏ, trông không khác biệt mấy với ngôi sao Hàn Quốc anh yêu thích.
Xương gò má của cô hơi cao, nhưng không vì thế mà trở nên kém sắc, ngược lại tăng thêm mấy phần thờ ơ, lạnh lùng.
Ánh vàng của dòng xe chạy qua, ánh sáng phát ra từ các cửa hàng cứ lướt qua không ngừng rồi ánh lên gương mặt thanh tú cô.
Đúng là vượt qua mong đợi của anh. Ngay trong giây phút này, Cảnh Thắng nảy ra một ý. Trong lòng ngứa ngáy, anh đưa tay mình vào chỗ tối, mở ra rồi lại nắm lại nhiều lần trêu chọc, làm vậy chính là muốn thử cô một chút.
Một lúc sau, anh thấy quai hàm cô hơi động. Động tác nhỏ này diễn ra cực nhanh, người bình thường khó thấy được.
Nhưng anh nhìn thấy rồi, Cảnh Thắng cười nhạo một tiếng. Cô hơi nghiến răng, rõ ràng đã bị anh thấy rõ tính khí nhưng vẫn ẩn nhẫn không bộc lộ.
Nhẫn nhịn gì chứ? Anh lại càng muốn thử xem.
Xem kìa, xem kìa. Cô như vậy có mệt không chứ?
Nghĩ đến đây, Cảnh Thắng lại cười thật tươi, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng vào cô, một giây cũng không rời. Anh còn cố tình bật bài hát để phụ trợ, cố đổ thêm dầu vào lửa.
Đó là bài Animals của nhóm Maroon 5.
"Baby I"m preying on you tonight.
Đêm nay anh sẽ bắt được em.
Hunt you down eat you alive.
Truy đuổi và nuốt trọn em.
Just like animals.
Như những con thú vậy.
Maybe you think that you can hide.
Em nghĩ mình có thể lảng tránh sao?
I can smell your scent for miles...
Cách xa ngàn dặm anh cũng cảm nhận được mùi hương của em..."
Không có những lời nói dư thừa, sau khi bài hát kết thúc, xe dừng ở hầm để xe B1 của quảng trường Chung Sơn. Quảng trường Chung Sơn là khu dân cư xa hoa nhất ở trung tâm thành phố. Diện tích cùng giá cả ở đây không khác biệt thự là mấy.
Vu Tri Nhạc tắt nhạc, tắt máy, trả lại chìa khóa xe cho Cảnh Thắng sau đó xuống xe, không ngoảnh đầu lại mà tiến về phía ghế sau. Cảnh Thắng thấy vậy liền bám sát theo sau. Vẫn còn chút men say nên anh đi bộ thôi cũng có chút lảo đảo.
Vu Tri Nhạc mở cửa xe, cúi người lấy bằng lái xe rồi kẹp ở cánh tay. Cô đang định đóng cửa sau lại thì có một cánh tay đã chặn trước, không cho cô đóng cửa lại.
Vu Tri Nhạc giương mắt nhìn, người chặn cửa lại chính là chủ của chiếc xe.
Anh buông tay, nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: "Xe này thế nào?"
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, không vui không giận bình luận một câu: "Rất tốt."
"Thế sao?" Dòng xe thượng hạng của Porsche có thể không tốt à?
Ầm một tiếng, Cảnh Thắng đóng cửa xe lại, một tay khác đút vào túi áo. Anh lại nhìn về phía Vu Tri Nhạc lần nữa, đáy mắt đều là ý cười.
Cảnh Thắng là điển hình của người có mắt một mí. Chỉ cần cười một cái muốn bao nhiêu xấu xa đều có, thật hấp dẫn người khác. Lúc này, anh lại tươi cười ám chỉ lộ liễu như thế. So với bản nhạc trong xe lúc trước cũng không kém là bao.
Sau đó, anh cong khoe môi hỏi cô: "Có muốn lên nhà ngồi một lúc không?"
Hết chương 1.
Lời của B.: Đọc chương này các bạn hãy nghe bài Animals của Maroon 5 để thấy độ ấu trĩ của bạn tiểu Cảnh nhà ta =))
/64
|