*****
I Love You
......
Cắt!
-Cô làm tốt lắm Jun à. Làm sớm như vậy có phải khỏe rồi không....
****
~15phút trước~
-Cậu nói thật chứ? Cậu có thể nhắc lại được không?
Yan vẫn trong tư thế nghoảnh lưng về phía nó... Cậu không dám nhìn nó lúc này, cậu sợ bộ dạng vui mừng của mình trông sẽ rất ngu ngốc trong mắt nó.
Cậu mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng như ánh bình minh. Cậu không tin vào tai mình nữa. Nó nói thích cậu. Là chính nó đã nói...
-Là thật đấy.. Tôi thích cậu.
Nó nhắm mắt, tiếp tục nhắc lại câu đó.. Cảm giác như muốn đào một cái lỗ để chui vào nhưng nó vẫn nói...
Tim cậu như được nối liền từng mảnh vỡ... Mọi thứ xung quanh cũng như bay bổng, và như chính cậu lúc này..
Cậu nghoảnh lại, ôm sát nó vào lòng, bế nó và xoay vài vòng như một đứa trẻ...
-Tôi nói đùa đấy, không phải, không phải... Tôi ghét cậu...
Nó cố chữa ngượng. Tại sao nó lại nói mấy câu đó?
Yan cười...
-Giờ cậu có chối cũng không được nữa... :)))))
...
-Hai người đang làm gì vậy?
Yan thả đệt nó một cái xuống đất..
-Tập luyện để đóng tốt hơn ạ!
-Đúng vậy.. Hì hì..
Nó cũng gật gật theo. Trong lòng bực mình vì Yan thả không báo trước làm nó đau điếng..
-Quần áo ướt hết cả rồi!
-Dạ.... Diễn nhập tâm quá nên rơi xuống hồ ạ...!
****
-ẮT XÌIIIIIIIII!!!!!
-Cậu không sao chứ? Chắc là bị cảm rồi?
-Tớ hơi mệt thôi..
-Để lát tớ mua thuốc cho cậu... Hôm nay đến nhà tớ nhé. Lần trước tớ nói trên Tv, bố mẹ cũng xem chương trình đó. Họ muốn gặp cậu một lần..
Moo lại đến chở nó về. Bây giờ lại muốn nó ra mắt bố mẹ. Phải chăng là đi quá xa rồi.
Nó muốn dứt khoát, nhưng lại sợ mất đi tình bạn với Moo.
Bây giờ nó giống như đang lừa dối hai người con trai tốt, nó vô tình trở thành kẻ bắt cá hai tay. Xấu xa, quả thực rất xấu xa..
-Moo à.. Thực ra thì... Tớ không đến được..
-Cậu mệt lắm à? Vậy thì để dịp khác ..
-Tớ .. tớ ... không phải,,,,
Nếu cậu không nhận lời, tớ sẽ lại bỏ đi như 5 năm trước..
Cậu ấy đã cố gắng 5 năm, chỉ vì cô..
-Sao cậu? Cậu có chuyện gì à..
-Không có.. Đúng là tớ mệt. Để dịp khác nhé...
****
~ Cũng là một vài phút trước phút trước
Là thật đấy... Tôi thích cậu!
Thử nghĩ xem liệu Moo có thể bỏ mặc mà không quan tâm họ làm gì bên nhau cả ngày không?
Tôi từng mong muốn cả cuộc đời này được nghe cậu ấy nói điều đó.. Vậy mà, hôm nay...
Khỉ thật. Tôi đang khóc ư? Cái quái gì thế này?
Tôi không thể thở nổi nữa...
Cậu ...không thể làm thế với tôi...
Moo chỉ biết đứng từ xa im lặng nhìn họ hạnh phúc. Cậu dựa vào tường rồi như ngã quỵ xuống. Cậu khóc.. Người con trai vốn mạnh mẽ mà bây giờ đang khóc đấy...
Cậu giả vờ như mình chẳng hay biết gì.. Như kiểu mình luôn bình tĩnh... Nhưng nó đâu hay biết rằng cậu đang rất buồn..
Làm gì có chuyện bố mẹ nào muốn gặp ở đây.
****
-AAAAAAAAA!!!!!!
-Sao thế bà cô?
- Mình có lẽ nên chết đi. Sao lại biến tôi trở nên xấu xa thế này chứ???
-Này! Cậu có bị gì không thế?
Mi kéo đầu nó ra khỏi tường. Từ lúc nó về đến nhà. Nó cứ như người mất hồn. Ngay cả lúc Mi đến nhà, nó vẫn cứ trong tình trạng như thế...
-Tớ sắp chết rồi đây..
-Sao? Cậu bị bệnh hiểm nghèo à? Ung thư? U não? Hay nhiễm vi rút H5N7?
-Cậu điên à?Người ta đang nghiêm túc!
-Cậu bị bệnh ư? Jun à. Trước đây tớ có vài phần không phải. Cậu cứ nói hết ra đi. Cậu đừng bỏ cuộc.. Cậu chết thì lấy ai bánh bèo, bánh rán với tớ đây??? huhhu...
Mi nước mắt ngắn dài..
-Tôi nói vậy chứ có phải tôi chết thật đâu tiểu thư. Nhiễm phim nó vừa phải thôi. Đúng là hâm mà. Tụt hết cả cảm xúc..
Mi nghe xong thì lau nước mắt, mặt tỉnh bơ...
-Làm tôi tưởng thật. Grừ! Thế có chuyện gì?
-Cậu thì làm sao mà hiểu được. Người ta buồn muốn chết. Nói với cậu mệt quá!
-Coi thường nó vừa vừa thôi. Xer. Đây cũng không thèm nghe nhớ... hừ
-Thôi được rồi tiểu thư. Lại dỗi. Chuyện là thế này.. Cô bạn của cô bạn tớ...
-Khoan.. Cô bạn nào? Chẳng phải cậu chơi với mỗi tớ à. Đánh quả lẻ lúc nào mà tớ không biết!!!
-Ừ thì tớ đang lấy ví dụ..
-Thôi được. Kể tiếp đi..
-Chuyện là thế này. Cô A và anh B yêu nhau nhưng cô A lại là người yêu anh C. Cô A muốn ở bên anh B nhưng lại sợ anh C đau lòng. Cô A phải làm sao để vẫn yêu anh B mà anh C không buồn, à nhầm nói đúng hơn làm sao để cô A chia tay anh C trong vui vẻ?
-Vòng vo lằng nhằng quá! Mà hỏi cũng khùng thật! Tớ nói thực với cậu chứ tớ là tớ ghét cái thể loại lăng nha lăng nhăng. Đã chia tay lại còn bắt người ta vui vẻ. Đùa à. Khùng à?
-Gì mà phản ứng gay gắt thế! Nói tóm lại cậu nghĩ cô A phải làm thế nào?
-Tớ chả biết, nhưng tớ mong hai anh B, C kia đá cho cô ta bay luôn đi. Cô ta nghĩ trên Trái Đất này, mình cô ta là phụ nữ chắc? Nói không chừng, cô ta chẳng còn được ai yêu. Thế thôi.
-Này!!! Cậu có phải là bạn tớ không đấy?
-Uhm. Thì bạn cậu. Hỏi gì mà lạ thế. Lẽ nào cậu là cô A? Vậy thì anh C nhất định là Moo. Còn cái thằng B chết bầm kia là ai? Á à. Tớ sẽ trừng trị nó thay Moo!!!!!
..
-KING COONG! KING COONG!!!
-Có tiếng chuông cửa. Để tớ ra mở. Cậu đợi đấy. Tớ sẽ tra hỏi cậu cái thằng C chết tiệt đó!!!!
****
-Ô. Yan đấy ư? hihi
-Mi cũng đến đây à. Hì.
-Hihi. Uhm. Cậu vào nhà đi...
****
-Uống nước đi cậu! Lâu lắm mới gặp trông cậu vẫn đẹp trai như xưa. hihi
-Hì. Cảm ơn cậu!
-Mà cậu đem cả hoa nữa à?
-Hì. Uhm..
-Mà này.. Đừng nói cậu là anh C???
-Anh C gì cơ? Cậu nói gì vậy?
-Jun và cậu.....
Nó ngắt quãng cuộc trò chuyện giữa hai người..
-Không có gì cả. Cậu đừng có mà suy đoán lung tung nữa!!!
-Tớ đoán có căn cứ chứ lị. Sao thăm mỗi cậu mà không thăm tớ!?
-Thôi. Bà cô cho tôi xin...
*****
Con phố về đêm vẫn tấp nập người qua lại, ánh đèn đường rực rỡ đầy màu sắc. Một chàng trai và một cô gái đang nắm tay nhau đi trên đường. Trông họ rất vui vẻ và hình như họ là một cặp tình nhân..
-Cậu nhìn kìa có cái gì đằng kia lạ lắm!
-Đâu ? Đâu?
Nhân lúc Yan nhìn đi chỗ khác, nó nhún chân thơm lên má cậu..
-Tớ đùa đấy. hì
Yan như đơ tại chỗ... Ngày hôm nay là ngày gì vậy nhỉ. Ngày mà Yan được bay bổng lên tận cung trăng.
Chỉ mong niềm hạnh phúc này sẽ tồn tại mãi trong cuộc đời của hai người..
-Xấu xa quá mức Jun à! ^^
-Cái giề???
-Đừng nghĩ tớ dễ dãi mà lợi dụng nhớ!!!
******
-Việc xuất khẩu ra nước ngoài không thuận lợi lắm. Nghe nói do bên phía họ đã có nguồn cung mới. Nếu vụ việc lần này không thành công, có lẽ công ty chúng ta sẽ không thể trụ vững được...
-Cậu nói cái gì? Mau .. Mau cho tôi một cuộc gọi phía đại diện bên đó. Tôi sẽ trực tiếp gặp họ..
...
Xin lỗi ông, chúng tôi không thể làm khác được!
Ông làm sao thế? Hãy tỉnh dậy đi ạ!!!
****
-Cậu chờ tớ một lát, mẹ tớ gọi điện...
Alo.. Mẹ ạ!
Mẹ sao thế?
Bình tĩnh đi...
Mẹ..
Con sẽ đến ngay!
-Sao vậy Yan?
-Tớ... phải đi đây.... Tớ xin lỗi...
-Yan!!! Yan!!! Cậu sao vậy? Cậu có chuyện gì vậy???
Nó đứng nhìn Yan chạy từ phía xa.. Đã có chuyện gì với cậu ấy. Nó chưa từng thấy cậu như vậy..
I Love You
......
Cắt!
-Cô làm tốt lắm Jun à. Làm sớm như vậy có phải khỏe rồi không....
****
~15phút trước~
-Cậu nói thật chứ? Cậu có thể nhắc lại được không?
Yan vẫn trong tư thế nghoảnh lưng về phía nó... Cậu không dám nhìn nó lúc này, cậu sợ bộ dạng vui mừng của mình trông sẽ rất ngu ngốc trong mắt nó.
Cậu mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng như ánh bình minh. Cậu không tin vào tai mình nữa. Nó nói thích cậu. Là chính nó đã nói...
-Là thật đấy.. Tôi thích cậu.
Nó nhắm mắt, tiếp tục nhắc lại câu đó.. Cảm giác như muốn đào một cái lỗ để chui vào nhưng nó vẫn nói...
Tim cậu như được nối liền từng mảnh vỡ... Mọi thứ xung quanh cũng như bay bổng, và như chính cậu lúc này..
Cậu nghoảnh lại, ôm sát nó vào lòng, bế nó và xoay vài vòng như một đứa trẻ...
-Tôi nói đùa đấy, không phải, không phải... Tôi ghét cậu...
Nó cố chữa ngượng. Tại sao nó lại nói mấy câu đó?
Yan cười...
-Giờ cậu có chối cũng không được nữa... :)))))
...
-Hai người đang làm gì vậy?
Yan thả đệt nó một cái xuống đất..
-Tập luyện để đóng tốt hơn ạ!
-Đúng vậy.. Hì hì..
Nó cũng gật gật theo. Trong lòng bực mình vì Yan thả không báo trước làm nó đau điếng..
-Quần áo ướt hết cả rồi!
-Dạ.... Diễn nhập tâm quá nên rơi xuống hồ ạ...!
****
-ẮT XÌIIIIIIIII!!!!!
-Cậu không sao chứ? Chắc là bị cảm rồi?
-Tớ hơi mệt thôi..
-Để lát tớ mua thuốc cho cậu... Hôm nay đến nhà tớ nhé. Lần trước tớ nói trên Tv, bố mẹ cũng xem chương trình đó. Họ muốn gặp cậu một lần..
Moo lại đến chở nó về. Bây giờ lại muốn nó ra mắt bố mẹ. Phải chăng là đi quá xa rồi.
Nó muốn dứt khoát, nhưng lại sợ mất đi tình bạn với Moo.
Bây giờ nó giống như đang lừa dối hai người con trai tốt, nó vô tình trở thành kẻ bắt cá hai tay. Xấu xa, quả thực rất xấu xa..
-Moo à.. Thực ra thì... Tớ không đến được..
-Cậu mệt lắm à? Vậy thì để dịp khác ..
-Tớ .. tớ ... không phải,,,,
Nếu cậu không nhận lời, tớ sẽ lại bỏ đi như 5 năm trước..
Cậu ấy đã cố gắng 5 năm, chỉ vì cô..
-Sao cậu? Cậu có chuyện gì à..
-Không có.. Đúng là tớ mệt. Để dịp khác nhé...
****
~ Cũng là một vài phút trước phút trước
Là thật đấy... Tôi thích cậu!
Thử nghĩ xem liệu Moo có thể bỏ mặc mà không quan tâm họ làm gì bên nhau cả ngày không?
Tôi từng mong muốn cả cuộc đời này được nghe cậu ấy nói điều đó.. Vậy mà, hôm nay...
Khỉ thật. Tôi đang khóc ư? Cái quái gì thế này?
Tôi không thể thở nổi nữa...
Cậu ...không thể làm thế với tôi...
Moo chỉ biết đứng từ xa im lặng nhìn họ hạnh phúc. Cậu dựa vào tường rồi như ngã quỵ xuống. Cậu khóc.. Người con trai vốn mạnh mẽ mà bây giờ đang khóc đấy...
Cậu giả vờ như mình chẳng hay biết gì.. Như kiểu mình luôn bình tĩnh... Nhưng nó đâu hay biết rằng cậu đang rất buồn..
Làm gì có chuyện bố mẹ nào muốn gặp ở đây.
****
-AAAAAAAAA!!!!!!
-Sao thế bà cô?
- Mình có lẽ nên chết đi. Sao lại biến tôi trở nên xấu xa thế này chứ???
-Này! Cậu có bị gì không thế?
Mi kéo đầu nó ra khỏi tường. Từ lúc nó về đến nhà. Nó cứ như người mất hồn. Ngay cả lúc Mi đến nhà, nó vẫn cứ trong tình trạng như thế...
-Tớ sắp chết rồi đây..
-Sao? Cậu bị bệnh hiểm nghèo à? Ung thư? U não? Hay nhiễm vi rút H5N7?
-Cậu điên à?Người ta đang nghiêm túc!
-Cậu bị bệnh ư? Jun à. Trước đây tớ có vài phần không phải. Cậu cứ nói hết ra đi. Cậu đừng bỏ cuộc.. Cậu chết thì lấy ai bánh bèo, bánh rán với tớ đây??? huhhu...
Mi nước mắt ngắn dài..
-Tôi nói vậy chứ có phải tôi chết thật đâu tiểu thư. Nhiễm phim nó vừa phải thôi. Đúng là hâm mà. Tụt hết cả cảm xúc..
Mi nghe xong thì lau nước mắt, mặt tỉnh bơ...
-Làm tôi tưởng thật. Grừ! Thế có chuyện gì?
-Cậu thì làm sao mà hiểu được. Người ta buồn muốn chết. Nói với cậu mệt quá!
-Coi thường nó vừa vừa thôi. Xer. Đây cũng không thèm nghe nhớ... hừ
-Thôi được rồi tiểu thư. Lại dỗi. Chuyện là thế này.. Cô bạn của cô bạn tớ...
-Khoan.. Cô bạn nào? Chẳng phải cậu chơi với mỗi tớ à. Đánh quả lẻ lúc nào mà tớ không biết!!!
-Ừ thì tớ đang lấy ví dụ..
-Thôi được. Kể tiếp đi..
-Chuyện là thế này. Cô A và anh B yêu nhau nhưng cô A lại là người yêu anh C. Cô A muốn ở bên anh B nhưng lại sợ anh C đau lòng. Cô A phải làm sao để vẫn yêu anh B mà anh C không buồn, à nhầm nói đúng hơn làm sao để cô A chia tay anh C trong vui vẻ?
-Vòng vo lằng nhằng quá! Mà hỏi cũng khùng thật! Tớ nói thực với cậu chứ tớ là tớ ghét cái thể loại lăng nha lăng nhăng. Đã chia tay lại còn bắt người ta vui vẻ. Đùa à. Khùng à?
-Gì mà phản ứng gay gắt thế! Nói tóm lại cậu nghĩ cô A phải làm thế nào?
-Tớ chả biết, nhưng tớ mong hai anh B, C kia đá cho cô ta bay luôn đi. Cô ta nghĩ trên Trái Đất này, mình cô ta là phụ nữ chắc? Nói không chừng, cô ta chẳng còn được ai yêu. Thế thôi.
-Này!!! Cậu có phải là bạn tớ không đấy?
-Uhm. Thì bạn cậu. Hỏi gì mà lạ thế. Lẽ nào cậu là cô A? Vậy thì anh C nhất định là Moo. Còn cái thằng B chết bầm kia là ai? Á à. Tớ sẽ trừng trị nó thay Moo!!!!!
..
-KING COONG! KING COONG!!!
-Có tiếng chuông cửa. Để tớ ra mở. Cậu đợi đấy. Tớ sẽ tra hỏi cậu cái thằng C chết tiệt đó!!!!
****
-Ô. Yan đấy ư? hihi
-Mi cũng đến đây à. Hì.
-Hihi. Uhm. Cậu vào nhà đi...
****
-Uống nước đi cậu! Lâu lắm mới gặp trông cậu vẫn đẹp trai như xưa. hihi
-Hì. Cảm ơn cậu!
-Mà cậu đem cả hoa nữa à?
-Hì. Uhm..
-Mà này.. Đừng nói cậu là anh C???
-Anh C gì cơ? Cậu nói gì vậy?
-Jun và cậu.....
Nó ngắt quãng cuộc trò chuyện giữa hai người..
-Không có gì cả. Cậu đừng có mà suy đoán lung tung nữa!!!
-Tớ đoán có căn cứ chứ lị. Sao thăm mỗi cậu mà không thăm tớ!?
-Thôi. Bà cô cho tôi xin...
*****
Con phố về đêm vẫn tấp nập người qua lại, ánh đèn đường rực rỡ đầy màu sắc. Một chàng trai và một cô gái đang nắm tay nhau đi trên đường. Trông họ rất vui vẻ và hình như họ là một cặp tình nhân..
-Cậu nhìn kìa có cái gì đằng kia lạ lắm!
-Đâu ? Đâu?
Nhân lúc Yan nhìn đi chỗ khác, nó nhún chân thơm lên má cậu..
-Tớ đùa đấy. hì
Yan như đơ tại chỗ... Ngày hôm nay là ngày gì vậy nhỉ. Ngày mà Yan được bay bổng lên tận cung trăng.
Chỉ mong niềm hạnh phúc này sẽ tồn tại mãi trong cuộc đời của hai người..
-Xấu xa quá mức Jun à! ^^
-Cái giề???
-Đừng nghĩ tớ dễ dãi mà lợi dụng nhớ!!!
******
-Việc xuất khẩu ra nước ngoài không thuận lợi lắm. Nghe nói do bên phía họ đã có nguồn cung mới. Nếu vụ việc lần này không thành công, có lẽ công ty chúng ta sẽ không thể trụ vững được...
-Cậu nói cái gì? Mau .. Mau cho tôi một cuộc gọi phía đại diện bên đó. Tôi sẽ trực tiếp gặp họ..
...
Xin lỗi ông, chúng tôi không thể làm khác được!
Ông làm sao thế? Hãy tỉnh dậy đi ạ!!!
****
-Cậu chờ tớ một lát, mẹ tớ gọi điện...
Alo.. Mẹ ạ!
Mẹ sao thế?
Bình tĩnh đi...
Mẹ..
Con sẽ đến ngay!
-Sao vậy Yan?
-Tớ... phải đi đây.... Tớ xin lỗi...
-Yan!!! Yan!!! Cậu sao vậy? Cậu có chuyện gì vậy???
Nó đứng nhìn Yan chạy từ phía xa.. Đã có chuyện gì với cậu ấy. Nó chưa từng thấy cậu như vậy..
/32
|