Nói là làm Kobe nắm tay Thiên Nghi, có ý đi lại hướng ra về. Thiên Nghi chùng bước đứng níu lại:
“Đã đến đây rồi, chúng ta cứ tiếp tục đi dạo đi . Về sớm hay muộn hôm nay cũng đã mất một ngày lương rồi.”
“Lương em một ngày bao nhiêu, hôm nay tôi trả vả lại một người như Mr.Long chắc chắn không bao giờ trừ lương em đâu đúng chứ?”
Cả hai sảy bước dưới ánh trăng thanh biển vàng, suốt cả đoạn đường chẳng ai mở miệng nói với nhau được câu nào. Bình thường Kobe nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao dưới khung cảnh như thế này làm cậ ta chẳng thể nào thốt được nên lời, cuống họng cứ như bị ém chặt lại.
“ Sao im lặng thế, anh nói nhiều quá rồi giờ không biết nói gì à ?” Thiên Nghi cười mĩm hỏi.
“ờ thì,.. thì hôm nay tôi tự tiện kéo em đi chơi vậy, chắc làm phiền em lắm”
“ ừm, phiền thật”
Đúng như dự đoán từ trước Thiên Nghi rất phũ phàng “ Chắc em ghét tôi lắm”
“ Chắc rồi” Thiên Nghi trả lời chắc nịch.
Lại thêm một câu nữa làm Kobe thất vọng,nhưng vẫn rán chai mặt tiếp tục: “ Em thật sự không muốn gặp tôi chút nào sao”
“ Ờ, tránh càng xa càng bình yên đấy” Thiên Nghi cố nhịn cười treo ngươi cậu ta.
“ Ờ” Kobe lí nhí đáp lại.
Có lẽ giờ đây anh ta đang cảm thấy sự hụt hẫn thật sự đang diễn ra trong từng tế bào của mình, nét mặt ẩn hiện sự buồn bã, chân tê cứng lại bước đi trở nên nặng trĩu.
“ Không đi nữa sao?”Thiên Nghi nghiêng đầu hỏi.
“ ừ không đi nỗi nữa. Muốn ở đây thôi” Kobe ngồi phịch xuống nền cát, cúi đầu trâm tư.
Thiên Nghi lúc này chợt lúng túng, nhìn đông nhìn tây, không nghĩ câu nói đùa ấy lại ảnh hưởng đến tâm trạng Kobe như vậy. Cô không có thói quen làm người khác phải buồn, thấy Kobe như vậy cô không biết phải làm sao.
Miệng mồm trở nên vụng về, lắp bắp mấy chữ “Thật ra... thật ra…tôi treo anh thôi. Đó chỉ là ban đầu thôi”
Ánh mắt Thiên Nghi bối rối nhìn Kobe, đôi bàn tay cô níu cánh tay anh lay lay vội giải thích “ thật sự lúc đầu tôi không thích thật vì thật phiền phức khi anh cứ suốt ngày lẽo đẽo chọc phá tôi…nhưng bây giờ thì không như thế nữa tôi rất thích đi ăn uống cùng anh, chuyện trò cùng anh làm tôi thấy rất thoải mái, tôi thích lắm”
Trong lòng rõ vui nhưng Kobe vẫn vờ như chưa nghe thấy gì lờ đi hướng khác tránh mặt người nữ nhi bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm.
Thiên Nghi lúc này cũng bỏ qua ái ngại, mà đuổi theo tìm kiếm tầm nhìn của cậu ta vừa làm trò, kèm theo lời giải thích : “ Thật mà tôi thích anh, tôi không hề ghét anh không ghét đâu…à còn nữa anh giảng bài hay lắm tôi rất thích học lớp của anh…”
“ À hay là cuối tuần tôi lại hẹn hò với anh chịu không?”
“ Thầy giáo, học sinh biết sai rồi mà, bỏ qua nha nha. Hôm nay đi chơi vui lắm, lần đầu tiên em đi riêng với một người khác giới đấy”
Càng nói Kobe lại càng khoái chí mà phớt lờ, chẳng hiểu ấm ức thế nào nước mắt Thiên Nghi dọc theo bờ má chảy xuống, cô ngồi đấy “ thút thít” như một đứa trẻ, bộ dạng như cún con lạc mẹ hết sức thảm thương, nhìn mà chỉ muốn nựng hết sức nhìn rất dễ thương.
Đến mức này xoay chuyển tình hình ba trăm sáu mươi độ, chọc người ta khiến người ta khóc Kobe mới luống cuống hoạng loạng mà dỗ dành, lần này càng dỗ Thiên Nghi càng khóc lớn giữa trời biển bao la, cũng may trời về khuya thanh vắng không có đi ngang nếu không lại tưởng Kobe là một kẻ biến thái hay xấu xa bắt cóc thiếu nữ trong đêm.
“ Tôi không giận nữa, đừng khóc nữa . Nhìn cô khóc, ôi ôi tim tôi đau quá” Kobe làm bộ ôm ngực đau đớn.
“ huhu, anh chọc tôi, huhu”
“ tôi biết tôi sai rồi, là lỗi của tôi em đừng khóc nữa” Kobe kéo Thiên Nghi lại gần mình ôm vào lòng.
Sau vài phút nước mắt nước mũi chèm nhèm Thiên Nghi mới thôi khóc, dựa vào lòng Kobe mà thút thít, mới khóc một chút mà hai mắt cô đỏ hoe sưng húp cả lên.
“ Khi nãy em nói, em thích tôi” Kobe gãi chóp mũi đang đỏ lên ngại ngùng.
“ Anh đừng có hiểu lầm, thích ở đây tức là không ghét kiểu như quí nhau thôi hiểu chứ. Không phải có tình ý với anh đâu đừng tưởng bở”
“ Ờ, tôi có nói em có tình ý với tôi đâu”
“ Ờ” Thiên Nghi kéo dài một tiếng đở ngại.
“ Tôi có thể làm quen với em không? / “ tôi hỏi anh một số chuyện được không?”
Cả hai người cùng lúc đồng thanh hỏi nhau.
“ em nói trước đi” / “ anh nói trước đi”
“ em muốn hỏi gì cứ hỏi đi”
Thấy Kobe có vẻ kiên quyết nhường cô cũng không muốn vòng vo thêm nữa liền hỏi:
“ anh và Tổng giám Minh Anh thân nhau lắm hả, hay hai người đang hẹn hò”
“ sao, em ghen à”
Nghe xong Thiên Nghi liền lườm một cái ác cảm .
Kobe cười lớn anh nói: “ tôi đùa thôi, tôi và Annie rất thân. Cô ấy sống ở nhà tôi bảy năm”.
“ thật sao, tận bảy năm thảo nào hay người như hình với bóng” cô mỉm cười nói “ vậy mà hai người không có chút gì với nhau thật khó tin”.
“ khó tin, gì đâu phải khó tin. Người tình trong mộng của cậu ấy là Tổng giám đốc của em ấy. Còn tôi với Annie thì chỉ dạng như hai thằng con trai với nhau vậy đấy.”
“ Hoàng Long ư?, anh đùa sao họ mới quen biết nhau mà”.
“ Ai bảo vậy? Động lực để Annie thành công như hôm nay đều là vì cậu ta đấy”.
Lúc này Thiên Nghi hơi cúi mặt, trong cô có chút tâm trạng thoáng buồn đang chảy qua các dây thần kình. Nếu nói như vậy điều cô nghi ngờ và nghĩ ngợi bấy lâu nay là sự thật, thảo nào ánh mắt hai người đó mỗi khi chạm nhau đều có gì đó rất đặt biệt. Một sự tình tứ ẩn ngụ thoáng ẩn thoáng hiện, có chút da diết xót xa ra đó là ánh mắt nhìn người thương.
Ngồi nhớ lại đêm hôm sự kiện vài tháng trước người bước ra khỏi phòng Hoàng Long quả nhiên vóc dáng rất giống Minh Anh không hề sai chút nào.Và điều anh từng nói “ anh đã và đang đứng đợi người con gái đó 8 năm rồi những vẫn không hề thấy mệt mỏi, điều ấy chắc chắn sẽ không thay đổi. Hóa ra cái người mà ngày ngày Hoàng Long tâm tư cầm tấm hình nhìn ngắm day dứt là Minh Anh.
“ Thật ngưỡng mộ cô ấy”
“ ngưỡng mộ” Kobe nghiêng đầu hỏi.
“ Cô ấy vừa giỏi giang, lại có một tình yêu đẹp đến thế, còn có những người bạn tốt như anh” Thiên Nghi có chút bùi ngùi.
“ Không có con đường nào phẳng lặng êm đềm cả, cậu ấy đã dùng thanh xuân, mạng sống để đánh cược một lần. Một ván bài với sắc xuất thắng rất rất nhỏ” Kobe đầm thấm nói.
“ Em không cần ghen tỵ hay ngưỡng mộ đối với Annie, nếu được hãy cho tôi có cơ hội để khiến những người con gái khác phải ghen tỵ với em được chứ”
“ khuya rồi đấy, chúng ta về chứ” Thiên Nghi vội đánh trống lãng.
Cô đứng dậy bước đi trước vài bước, không muốn đối diện với người ở sau lúc này. Sự bối rối đang dần hiện thân trong cô. Bổng bất ngờ một cái ôm từ phía sau, siết chặt cô vào lòng cùng mùi hương cơ thể người đó hòa nguyện tạo nên một vị rất dễ chịu lòng người.
Thầm thõ thẽ bên tai cô : “ Thiên Nghi, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã in đậm trong tâm trí tôi rồi, và những lần n khác tôi không tài nào quên đi được khoảng kí ức gặp gỡ đó.”
“ Đừng nói nữa, chúng ta về thôi.” Thiên Nghi vờ không lãng sang chuyện khác, đồng thời cũng thở dài bước đi.
Kobe đành ngậm ngùi cười trừ bước theo cô, đoạn đường đêm nay thật dài đối với cả hai mong sao thời gian có thể dừng lại ngay lúc này…
---
Chương trình show thời trang chỉ vọn vẹn 12 giờ đồng hồ nữa sẽ xảy ra, trong phòng làm việc Minh Anh ngồi cắn môi không yên. Miệng thì bảo thẳng tay, thế nhưng tâm can lại chẳng muốn như vậy chút nào.
Suy đi nghĩ lại thật chất những điều Ngọc Quỳnh làm đều suất phát từ tình yêu cho Đăng Khôi, chỉ là tình yêu đó quá mãnh liệt khiến đầu óc ngu muội mà đi nhầm hướng đánh lầm người. Cơ bản Ngọc Quỳnh không xấu, cái xấu khiến cô như vậy bởi là tình yêu, ngẫm lại đôi khi Tình Yêu thật giống con dao hai lưỡi sắc bén cứa vào tim người đang dùng nó.
Thôi buâng khuâng suy nghĩ nữa, nó chặt miệng một tiếng rồi lái xe đến một căn biệt thự khá khang trang. Đến tận nơi Minh Anh vẫn đưa tay rồi lại thụt tay lại nhiều lần ái ngại nhắn chuông, nhìn đồng hồ cũng đã 8 giờ, nó thấu được như mình đang lãng phí thời gian nhắm mắt quyết tâm một lần.
Người ra mở cửa cho nó là một phụ nữ trung niên so với mẹ nó cũng không hơn tuổi bao nhiêu, nhưng lại có nét trẻ đẹp sang trọng hơn mẹ của nó rất nhiều.
Bà ta mỉm cười chào nó: “ Cô tìm ai?”
“ chào bác” nó cúi chào lễ phép “ có Ngọc Quỳnh ở nhà không ạ?”
Người đàn bà nhìn nó với vẻ e dè, còn đang phân vân thì Ngọc Quỳnh từ phía sau tiến lại gần. Ngữ khí không chút khách sáo, ánh mắt hiền khi trước cũng chẳng còn.
“ Có việc gì?”
“ Tôi nói chuyện với cô một lát được chứ” nó đáp.
Ngọc Quỳnh khoanh tay trước ngực cười phì , khinh khỉnh nhìn nó mà nhếch môi: “ Chúng ta thân nhau vậy sao? À phải rồi, đến xin lỗi tôi sao không cần thiết đâu, tôi cũng chẳng muốn nhận”
“ Xin lỗi?” nó nhấn “ tôi không nhớ mình có việc cần phải xin lỗi cô, tôi đến đây là cho cô một cơ hội cuối cùng nếu cô muốn” nó cười mĩm, nhịp điệu bình tĩnh.
“ gì chứ? Cơ hội ? cô có quá tự cao quá không?”Ngọc Quỳnh cười khinh.
Tình hình dần trở nên căng thẳng, Ngọc Quỳnh cũng chẳng muốn mẹ mình chứng kiến cảnh cãi vã. Tuy Minh Anh không nói gì, nhưng không đơn giản chỉ đến nói một câu như vậy rồi ra về, vài giấy trầm tư cô quay sang mẹ mình nói nhỏ với bà điều gì đó và rồi trả lại không gian cho hai người.
Không vui nhưng vẫn khách sáo mời nó một tách trà, dưới ánh trăng không ai nhìn ai. Vẻ kiêu ngạo đầy rẩy trên gương mặt của cả hai.
“ Vì sao lại như vậy?” nó hỏi.
“ Cô muốn hỏi đến chuyện gì? Hủy show? Cái tát hôm đó? Hay gì?”
“ Chuyện gì? Câu hỏi khá thú vị nhỉ” nó cười phì, nhấp một ngụm trà.
Với biểu cảm này, bụng dạ Ngọc Quỳnh khó chịu dần, nhưng nào chịu thua, nét mặt vẫn cố định nhìn Minh Anh đay nghiếng không hề thay đổi.
“ Tất cả vì Đăng Khôi sao? Lí do duy nhất chỉ có vậy?” nó ung dung thổi khói từ tách trà nghi ngút bay ra.
“ Tình cảnh của tôi ghét cô, cô hiểu được sao?” Ngọc Quỳnh nhíu mày, vô thức nhìn người con gái ngồi đối diện cô.
Minh Anh không buồn đáp lại, lúc này nó cần lắng nghe Ngọc Quỳnh nói. Thái độ vẫn dững dưng.
Ngọc Quỳnh cười nhếch môi: “ Sao cô có thể hiểu được chứ, Đăng Khôi đối với cô như một người bạn tốt khiến cô thoải mái ở bên cạnh mọi lúc , nhưng anh ấy đối với tôi là người duy nhất khiến tôi nguyện ý hy sinh tất cả để có được. Và rồi người duy nhất đấy cũng chỉ thấy mỗi mình cô , tôi làm được gì chứ?”
“ Cô từng thấy Đăng Khôi say trong từng ly rượu ở bên cạnh tôi lại không ngừng nhắc đến người phụ nữ khác, cô đã từng thấy anh ấy hốt hoảng chạy vòng trong thành phố tìm kiếm một người, cô đã từng nhìn thấy nét mặt thất vọng của anh ấy lần nào chưa?”
“ tôi…”
“ Chưa phải không, những điều tồi tệ xảy ra với Đăng Khôi làm sao cô thấu được. Phải rồi bởi vì người duy nhất anh ấy tìm đến vẫn là tôi” Ngọc Quỳnh lại cười chua xót.
“ Cô lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, ngây thơ, tốt bụng với mọi người xung quanh, diễn như vậy hoài cô không thấy mệt mỏi sao?” sắc mặt Ngọc Quỳnh dần thay đổi “ Đứng sau lưng cô, ầm thầm ghét cô âm thầm chịu đựng sự thương hại có lẽ đó là những chuổi ngày mà tôi sống dưới buồn dơ nhất trong cuộc sống”
Minh Anh cười mĩm “ ừm, đáng lẽ giờ này tôi phải nằm sâu trong lòng đất hoặc biến mất khỏi nơi này và không thể ngồi đây nói chuyện với cậu mới phải đúng chứ?”
“ Cô đã biết rồi sao?”
“ Nhất định phải dồn tôi đến đường chết? Cô mới hã dạ ”
“ Hôm đó nếu tôi cứng rắn hơn một chút nữa có lẽ đã thành sự thật, hôm cô xãy ra tai nạn Đăng Khôi đã nói với tôi rằng chúng tôi không thể nào có kết quả, anh nói không muốn trở nên bất hạnh bởi bản thân anh ấy thích cô anh ấy đã bất hạnh” Gương mặt Ngọc Quỳnh tối dần lại.
“ Vậy gia đình tôi? Ba tôi làm gì để các người phải hãm hại ông như vậy. Để lại vết dơ không thể xóa?”
" Cô cũng là người kinh doanh, hỏi như vậy chẳng phải làm trò cười cho tôi sao?"
" Ừm, Đăng Khôi đã đúng khi thẳng thắng từ chối tình cảm của cô. Nếu là tôi tôi cũng chẳng muốn thương hại, một kẻ tự đẩy mình thành kẻ bất hạnh thì chẳng xứng đáng được ai yêu" Minh Anh nói rồi đặt tách trà xuống. Nó lạnh lùng đứng dậy ra về không quên buông thêm một câu nói lạnh lẽo.”
" Ngày mai 8 giờ, mong cô đến đúng giờ "
“ Đừng thất vọng nhé Minh Anh” Ngọc Quỳnh nói với theo.
Minh Anh đứng lại vài giây, đầu vẫn không ngoáy lại mà đáp “ Cô cứ thử xem, kiên nhẫn của tôi có giới hạn”.
Bóng Minh Anh dần khuất, lúc này mọi sự căng thẳng tột độ ban nãy mới hiện rỏ ra trên gương mặt thanh tú của Ngọc Quỳnh, cô ngồi thừn hai tay che lấy mặt, đôi mắt xót xa vô cùng , cắn chặt lấy cổ tay. Lúc này cô mới cảm nhận được mình bất hạnh đến chừng nào, tình yêu này cả cô và Đăng Khôi tủi thân …
Chưa được bao lâu lại nghe tiếng bước chân tiến lại, không cần nghĩ ngợi nhiều Ngọc Quỳnh thầm đoán giọng điệu chua ngoa rõ rệt: “ Còn chưa đi sao? Hay hối hận nên quay lại xin tôi tha thứ?”
“ là anh” Đăng Khôi thở dài ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô.
Đến lúc này mặt Ngọc Quỳnh tái lại, đồng thời cô gượng cười chua xót né tránh ánh nhìn người đàn ông với mùi hương quen thuộc này, mọi khi chỉ cần người ấy suất hiện lập tức cô vui mừng đến tít cả mắt còn bây giờ thì khác, tránh được thì tránh tốt nhất không gặp lại càng tốt hơn.
Không muốn thừa thải tâm tư, hay lời nói nào nữa, cô chọn cách bỏ đi. Khi vừa đứng lại, bàn tay đã bị Đăng Khôi níu lại khó mà thoát.
“ Đăng Khôi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để thân mật đến mức này”
“ Ngọc Quỳnh, dừng lại đi em. Là lỗi của anh, em đừng làm bản thân mình tổn thương nữa có được không”
“ hừ” Ngọc Quỳnh lại cười “ Ba anh gọi anh đến đây năn nỉ tôi thỏa hiệp đấy à? Muộn rồi chẳng phải muốn chấm dứt là anh hay sao, tôi làm theo nguyện vọng của anh thôi. Chẳng phải rút vốn khỏi tập đoàn nhà anh thì chúng ta chẳng con liên can gì nữa sao?”
“ Tôi nghĩ sai rồi sao, hay bây giờ anh muốn đổi ý. Dù anh bây giờ có muốn thế nào nữa cũng đã muộn rồi đã đủ với tôi rồi Đăng Khôi”
Giọng nói sắc bén này của Ngọc Quỳnh hay sao, những lời nói chứa đầy sự ác cảm này anh đang được nghe từ chính một người con gái luôn ôn nhu, hiền hậu và luôn thấu hiểu suốt mười mấy năm qua hay sao. Đầu anh đầu như ong vỡ tổ, một phần trăm cũng chẳng muốn tin chỉ sau vài tháng ngắn ngủi Ngọc Quỳnh dịu dàng trước kia trở nên lãnh cãm đến vậy.
Cũng đúng thôi, một người đi đến giới hạn thì điều gì cũng sẽ xãy ra, âu tất cả cũng do anh mà ra. Trăm sai ngàn sai vẫn là anh, người đáng trách là anh kẻ hèn hạ nhẫn tâm gây thương tổn cho Ngọc Quỳnh.
“ Ngọc Quỳnh, gia đình anh có phá sản như thế nào cũng không quan trọng. Anh chỉ xin em đừng như lúc này có được không, anh phải làm gì để em trở lại như trước kia”
Đăng Khôi dùng một lực kéo Ngọc Quỳnh vào lòng, mặc cho cô đang ra sức dãy dụa một hai chỉ muốn thoát ra khỏi anh. Việc ôm ấp anh lúc này đối với cô là một sự sỉ nhục, vạn lần cô không muốn người này suất hiện, hay cố tình gieo thương nhớ để cô phải đau khổ thêm nữa.
“ Đăng Khôi anh cút đi, vĩnh viễn đừng suất hiện trước mặt tôi” Ngọc Quỳnh dùng hết sức bình sinh đẫy mạnh anh ra, tay chỉ thẳng mặt bộ dạng giận dữ “ Nghe cho rõ đây, nếu còn để tôi thấy anh…tôi sẽ dùng mạng mình để anh phải thống khổ đến cuối đời”
“ Ngọc Quỳnh, Ngọc Quỳnh….” Đăng Khôi gằng giọng gọi.
Nghe tranh chấp từ vườn, ba mẹ Ngọc Quỳnh lo sợ cũng nhanh chóng chạy ra. Nào ngờ lúc vừa đến nơi cũng là lúc vừa thấy đứa con gái của mình quát lớn rồi bất tỉnh, ba Ngọc Quỳnh nỗi giận đùng đùng giáng một cái tát lực rất mạnh vào mặt anh.
“ Anh cút đi, để con bé nó yên”
Khóe miệng Đăng Khôi rướm máu, anh nhìn theo Ngọc Quỳnh mà bất lực. Hơn ai hết lúc này anh cũng đang rất đau khổ, Ngọc Quỳnh đau một bản thân anh lại đau đến mười tại sao một thằng khốn nạn như anh lại được Ngọc Quỳnh yêu đến tê tâm liệt phế như thế liệu có đáng hay không.
Anh từng đứng vị trí của Ngọc Quỳnh, anh hiểu rõ nó đau đớn bất hạnh đến chừng nào, nhưng phải rồi yêu là thế đâu cần biết bản thân đau thương đến chừng nào chỉ biết cứ lao vào lao vào trong khoảng không vô định ấy mà không câu trả lời đáp trả.
Đăng Khôi như gã say ngồi phịch dưới đất mà vò đầu bứt tóc, đau đớn…loại cảm giác này anh nhất thời phân tích được là đau vì điều gì nhưng ngay lúc này nó đang siết chặt bóp nát trái tim anh còn hơn lúc anh trong thấy Minh Anh bị kẻ xấu hãm hại...
---
Mãi mê với đóng giấy tờ thâu đêm, Minh Anh uể oải ngã mình ra tựa ghế vừa chợp mắt vài giây tiếng chuông điện thoại chợt reo lên giữa đêm tĩnh mịch khiến nó giật mình.
“ Đăng Khôi” nó gọi khẽ, phía bên đầu dây có tiếng nhạc khá ồn ào, nó nghe mà khó chịu.
“ Minh Anh, đến uống với anh một ly nào. Lâu rồi chúng ta chưa uống với nhau phải không”
Thoáng nghe cũng biết được người đàn ông đã say đến mức nào, nó nhíu mày càu nhàu đáp trả : “ Anh mới trúng số hay sao uống lắm vậy, đang ở đâu?”
“ F3…nhanh nhé, anh đợi đêm nay không say không về”
“ rồi rồi… ở yên đấy em đến ngay”
Nó nói rồi cúp máy, lúc này mới để ý đến giờ giấc điễm đã 2 giờ sáng. Cũng có phần lo sợ nó nhắn tin cho Hoàng Long với nội dung ngắn gọn “ đến F3 đón Đăng Khôi , anh ấy say” .
Nhắn rồi trong võn vẹn có vài phút, nó lúi cúi lấy túi lấy xe chạy trong đêm chẳng mấy chốc đã đến club, tiếng nhạc sầm sình khung cảnh ở đây bao năm vẫn vậy chẳng có gì là thay đổi, à chỉ có người mua vui đã thay đổi theo thời gian.
Trên người nó vẫn là bộ quần áo công sở chưa thay, nó vào đây ai cũng nhìn nó như vật thể lạ, có người nhìn qua cười rồi thì thầm gì đó nhưng nó đâu thèm quan tâm.
Người đàn ông nằm gục trên bàn kia cùng với những võ chai lăn lốc, anh ta cứ uống cạn hết ly này đến từng ly khác. Minh Anh tiến lại chổ anh ta, mà phần nào xót xa điều gì xãy ra đã khiến cho người đàn ông tuấn tú này trở nên có ánh mắt lạnh lẽo như đáy hồ băng, phẳng phắc sự u buồn khiến người ta không khỏi cảm động, nổi đau nào đang ngự trị lại khiến anh ta đau xé lòng như vậy.
“ Đăng Khôi” nó trìu mến gọi.
Đăng Khôi cười ngây người, dù không còn sức anh vẫn cố vớ lấy chiếc ly rót rượu mời nó “ em tới rồi sao, uống đi. Đêm nay không say không về”
“ Anh thế này rồi còn uống được gì nữa”
Nó giật ly rượu trên tay Đăng Khôi, nhưng anh phản ứng nhanh hơn đã né kịp cho thẳng một hơi vào miệng , vị rượu cay xé cả cổ họng xông lên tận tóc gáy, nhưng chẳng xoa dịu được chút nào đau thương.
Mượn rượu giải sầu quả thực là điều ngu ngốc nhất trên đời “ mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu” mà thôi, nhưng mấy ai hiểu được chân lý này. Minh Anh thở dài, đở Đăng Khôi ngồi lại ngay ngắn, giờ chỉ còn cách đợi Hoàng Long đến mà thôi với sức lực của nó hoàn toàn không thể đưa Đăng Khôi ra khỏi chốn này.
Chặt miệng, nó nhấp chút rượu “ được rồi,em uống cùng anh”
“ Phải rồi…cạn…”
Hai người uống được chừng thêm hai ly, đến ly thứ ba khi ly rượu đưa đến đôi môi của Đăng Khôi bổng cả người anh run run lên, tay cũng nắm chặt lại thành quyền khóe mắt đổ lệ vẻ thống khổ lúc bấy giờ mới hiện rõ.
“ Minh Anh, em đã từng một lần nghĩ đến anh chưa?”
“ Đăng Khôi, anh say rồi”
“ Trả lời anh đi…” Đăng Khôi gằng giọng.
“ Chưa từng, một chút cũng chưa…” nó trả lời dứt khoát “ Đăng Khôi,em xin lỗi nhưng nếu được hãy tặng điều tốt đẹp cho Ngọc Quỳnh cô ấy xứng đáng hơn em nhiều”
Đăng Khôi ôm choàng lấy nó, anh gằng giọng nói trong tiếng nghẹn lòng “ Minh Anh, anh khôngmuốn Ngọc Quỳnh tổn thương…anh không muốn cô ấy bị thương”
“ Đăng Khôi…” nó cũng bùi ngùi một phần nào hiểu được cảm giác Đăng Khôi lúc này.
Ngọc Quỳnh yêu Đăng Khôi đến độ ích kỹ như vậy thì liệu rằng tình cảm anh chôn chặt dành cho nó có thua kém Ngọc Quỳnh?, trong chuyện tình cả người họ đều tủi thân.
Đăng Khôi nói: “ Anh sai phải không, nếu anh dứt như em…có lẽ Ngọc Quỳnh không như bây giờ”
Đăng Khôi lại uống rượu, anh vừa cười vừa khóc như kẻ điên, phải rồi tâm trí anh bây giờ hoàn toàn không ổn định. Vừa nãy anh định tìm Ngọc Quỳnh cầu xin tha thứ, nào ngờ lại hại cô bất tỉnh đến bây giờ vẫn không rỏ tình hình, trở thành một kẻ hèn lẫn tránh.
“ Đăng Khôi, đừng tự trách mình, vạn sự đều tùy duyên chẳng ai sai cả, anh đừng tự trách mình. Rồi Ngọc Quỳnh sẽ hiểu thôi”
Cuộc nói chuyện đang dở bị cắt ngang khi Hoàng Long tiến đến dành đở Đăng Khôi, nó hơi ái ngại trước ánh mắt nghi hoặc của anh.
“ Anh ấy say quá”
“ Khi người đàn ông nào say, em cũng cho tựa à” lời nói đay nghiếng, nhưng không che nỗi được ghen tuông.
“ Anh ghen sao?”
“ Vớ vẫn” Anh nói rồi đặt một thẻ vàng trên bàn, khoát tay đưa Đăng Khôi ra khỏi chốn phồn hoa. " Chúng ta về thôi, trễ rồi."
Minh Anh cười mĩm rồi lẽo đẽo theo sau anh, chật vật lắm cả hai mới đưa được Đăng Khôi về đến nhà…
“Đã đến đây rồi, chúng ta cứ tiếp tục đi dạo đi . Về sớm hay muộn hôm nay cũng đã mất một ngày lương rồi.”
“Lương em một ngày bao nhiêu, hôm nay tôi trả vả lại một người như Mr.Long chắc chắn không bao giờ trừ lương em đâu đúng chứ?”
Cả hai sảy bước dưới ánh trăng thanh biển vàng, suốt cả đoạn đường chẳng ai mở miệng nói với nhau được câu nào. Bình thường Kobe nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao dưới khung cảnh như thế này làm cậ ta chẳng thể nào thốt được nên lời, cuống họng cứ như bị ém chặt lại.
“ Sao im lặng thế, anh nói nhiều quá rồi giờ không biết nói gì à ?” Thiên Nghi cười mĩm hỏi.
“ờ thì,.. thì hôm nay tôi tự tiện kéo em đi chơi vậy, chắc làm phiền em lắm”
“ ừm, phiền thật”
Đúng như dự đoán từ trước Thiên Nghi rất phũ phàng “ Chắc em ghét tôi lắm”
“ Chắc rồi” Thiên Nghi trả lời chắc nịch.
Lại thêm một câu nữa làm Kobe thất vọng,nhưng vẫn rán chai mặt tiếp tục: “ Em thật sự không muốn gặp tôi chút nào sao”
“ Ờ, tránh càng xa càng bình yên đấy” Thiên Nghi cố nhịn cười treo ngươi cậu ta.
“ Ờ” Kobe lí nhí đáp lại.
Có lẽ giờ đây anh ta đang cảm thấy sự hụt hẫn thật sự đang diễn ra trong từng tế bào của mình, nét mặt ẩn hiện sự buồn bã, chân tê cứng lại bước đi trở nên nặng trĩu.
“ Không đi nữa sao?”Thiên Nghi nghiêng đầu hỏi.
“ ừ không đi nỗi nữa. Muốn ở đây thôi” Kobe ngồi phịch xuống nền cát, cúi đầu trâm tư.
Thiên Nghi lúc này chợt lúng túng, nhìn đông nhìn tây, không nghĩ câu nói đùa ấy lại ảnh hưởng đến tâm trạng Kobe như vậy. Cô không có thói quen làm người khác phải buồn, thấy Kobe như vậy cô không biết phải làm sao.
Miệng mồm trở nên vụng về, lắp bắp mấy chữ “Thật ra... thật ra…tôi treo anh thôi. Đó chỉ là ban đầu thôi”
Ánh mắt Thiên Nghi bối rối nhìn Kobe, đôi bàn tay cô níu cánh tay anh lay lay vội giải thích “ thật sự lúc đầu tôi không thích thật vì thật phiền phức khi anh cứ suốt ngày lẽo đẽo chọc phá tôi…nhưng bây giờ thì không như thế nữa tôi rất thích đi ăn uống cùng anh, chuyện trò cùng anh làm tôi thấy rất thoải mái, tôi thích lắm”
Trong lòng rõ vui nhưng Kobe vẫn vờ như chưa nghe thấy gì lờ đi hướng khác tránh mặt người nữ nhi bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm.
Thiên Nghi lúc này cũng bỏ qua ái ngại, mà đuổi theo tìm kiếm tầm nhìn của cậu ta vừa làm trò, kèm theo lời giải thích : “ Thật mà tôi thích anh, tôi không hề ghét anh không ghét đâu…à còn nữa anh giảng bài hay lắm tôi rất thích học lớp của anh…”
“ À hay là cuối tuần tôi lại hẹn hò với anh chịu không?”
“ Thầy giáo, học sinh biết sai rồi mà, bỏ qua nha nha. Hôm nay đi chơi vui lắm, lần đầu tiên em đi riêng với một người khác giới đấy”
Càng nói Kobe lại càng khoái chí mà phớt lờ, chẳng hiểu ấm ức thế nào nước mắt Thiên Nghi dọc theo bờ má chảy xuống, cô ngồi đấy “ thút thít” như một đứa trẻ, bộ dạng như cún con lạc mẹ hết sức thảm thương, nhìn mà chỉ muốn nựng hết sức nhìn rất dễ thương.
Đến mức này xoay chuyển tình hình ba trăm sáu mươi độ, chọc người ta khiến người ta khóc Kobe mới luống cuống hoạng loạng mà dỗ dành, lần này càng dỗ Thiên Nghi càng khóc lớn giữa trời biển bao la, cũng may trời về khuya thanh vắng không có đi ngang nếu không lại tưởng Kobe là một kẻ biến thái hay xấu xa bắt cóc thiếu nữ trong đêm.
“ Tôi không giận nữa, đừng khóc nữa . Nhìn cô khóc, ôi ôi tim tôi đau quá” Kobe làm bộ ôm ngực đau đớn.
“ huhu, anh chọc tôi, huhu”
“ tôi biết tôi sai rồi, là lỗi của tôi em đừng khóc nữa” Kobe kéo Thiên Nghi lại gần mình ôm vào lòng.
Sau vài phút nước mắt nước mũi chèm nhèm Thiên Nghi mới thôi khóc, dựa vào lòng Kobe mà thút thít, mới khóc một chút mà hai mắt cô đỏ hoe sưng húp cả lên.
“ Khi nãy em nói, em thích tôi” Kobe gãi chóp mũi đang đỏ lên ngại ngùng.
“ Anh đừng có hiểu lầm, thích ở đây tức là không ghét kiểu như quí nhau thôi hiểu chứ. Không phải có tình ý với anh đâu đừng tưởng bở”
“ Ờ, tôi có nói em có tình ý với tôi đâu”
“ Ờ” Thiên Nghi kéo dài một tiếng đở ngại.
“ Tôi có thể làm quen với em không? / “ tôi hỏi anh một số chuyện được không?”
Cả hai người cùng lúc đồng thanh hỏi nhau.
“ em nói trước đi” / “ anh nói trước đi”
“ em muốn hỏi gì cứ hỏi đi”
Thấy Kobe có vẻ kiên quyết nhường cô cũng không muốn vòng vo thêm nữa liền hỏi:
“ anh và Tổng giám Minh Anh thân nhau lắm hả, hay hai người đang hẹn hò”
“ sao, em ghen à”
Nghe xong Thiên Nghi liền lườm một cái ác cảm .
Kobe cười lớn anh nói: “ tôi đùa thôi, tôi và Annie rất thân. Cô ấy sống ở nhà tôi bảy năm”.
“ thật sao, tận bảy năm thảo nào hay người như hình với bóng” cô mỉm cười nói “ vậy mà hai người không có chút gì với nhau thật khó tin”.
“ khó tin, gì đâu phải khó tin. Người tình trong mộng của cậu ấy là Tổng giám đốc của em ấy. Còn tôi với Annie thì chỉ dạng như hai thằng con trai với nhau vậy đấy.”
“ Hoàng Long ư?, anh đùa sao họ mới quen biết nhau mà”.
“ Ai bảo vậy? Động lực để Annie thành công như hôm nay đều là vì cậu ta đấy”.
Lúc này Thiên Nghi hơi cúi mặt, trong cô có chút tâm trạng thoáng buồn đang chảy qua các dây thần kình. Nếu nói như vậy điều cô nghi ngờ và nghĩ ngợi bấy lâu nay là sự thật, thảo nào ánh mắt hai người đó mỗi khi chạm nhau đều có gì đó rất đặt biệt. Một sự tình tứ ẩn ngụ thoáng ẩn thoáng hiện, có chút da diết xót xa ra đó là ánh mắt nhìn người thương.
Ngồi nhớ lại đêm hôm sự kiện vài tháng trước người bước ra khỏi phòng Hoàng Long quả nhiên vóc dáng rất giống Minh Anh không hề sai chút nào.Và điều anh từng nói “ anh đã và đang đứng đợi người con gái đó 8 năm rồi những vẫn không hề thấy mệt mỏi, điều ấy chắc chắn sẽ không thay đổi. Hóa ra cái người mà ngày ngày Hoàng Long tâm tư cầm tấm hình nhìn ngắm day dứt là Minh Anh.
“ Thật ngưỡng mộ cô ấy”
“ ngưỡng mộ” Kobe nghiêng đầu hỏi.
“ Cô ấy vừa giỏi giang, lại có một tình yêu đẹp đến thế, còn có những người bạn tốt như anh” Thiên Nghi có chút bùi ngùi.
“ Không có con đường nào phẳng lặng êm đềm cả, cậu ấy đã dùng thanh xuân, mạng sống để đánh cược một lần. Một ván bài với sắc xuất thắng rất rất nhỏ” Kobe đầm thấm nói.
“ Em không cần ghen tỵ hay ngưỡng mộ đối với Annie, nếu được hãy cho tôi có cơ hội để khiến những người con gái khác phải ghen tỵ với em được chứ”
“ khuya rồi đấy, chúng ta về chứ” Thiên Nghi vội đánh trống lãng.
Cô đứng dậy bước đi trước vài bước, không muốn đối diện với người ở sau lúc này. Sự bối rối đang dần hiện thân trong cô. Bổng bất ngờ một cái ôm từ phía sau, siết chặt cô vào lòng cùng mùi hương cơ thể người đó hòa nguyện tạo nên một vị rất dễ chịu lòng người.
Thầm thõ thẽ bên tai cô : “ Thiên Nghi, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã in đậm trong tâm trí tôi rồi, và những lần n khác tôi không tài nào quên đi được khoảng kí ức gặp gỡ đó.”
“ Đừng nói nữa, chúng ta về thôi.” Thiên Nghi vờ không lãng sang chuyện khác, đồng thời cũng thở dài bước đi.
Kobe đành ngậm ngùi cười trừ bước theo cô, đoạn đường đêm nay thật dài đối với cả hai mong sao thời gian có thể dừng lại ngay lúc này…
---
Chương trình show thời trang chỉ vọn vẹn 12 giờ đồng hồ nữa sẽ xảy ra, trong phòng làm việc Minh Anh ngồi cắn môi không yên. Miệng thì bảo thẳng tay, thế nhưng tâm can lại chẳng muốn như vậy chút nào.
Suy đi nghĩ lại thật chất những điều Ngọc Quỳnh làm đều suất phát từ tình yêu cho Đăng Khôi, chỉ là tình yêu đó quá mãnh liệt khiến đầu óc ngu muội mà đi nhầm hướng đánh lầm người. Cơ bản Ngọc Quỳnh không xấu, cái xấu khiến cô như vậy bởi là tình yêu, ngẫm lại đôi khi Tình Yêu thật giống con dao hai lưỡi sắc bén cứa vào tim người đang dùng nó.
Thôi buâng khuâng suy nghĩ nữa, nó chặt miệng một tiếng rồi lái xe đến một căn biệt thự khá khang trang. Đến tận nơi Minh Anh vẫn đưa tay rồi lại thụt tay lại nhiều lần ái ngại nhắn chuông, nhìn đồng hồ cũng đã 8 giờ, nó thấu được như mình đang lãng phí thời gian nhắm mắt quyết tâm một lần.
Người ra mở cửa cho nó là một phụ nữ trung niên so với mẹ nó cũng không hơn tuổi bao nhiêu, nhưng lại có nét trẻ đẹp sang trọng hơn mẹ của nó rất nhiều.
Bà ta mỉm cười chào nó: “ Cô tìm ai?”
“ chào bác” nó cúi chào lễ phép “ có Ngọc Quỳnh ở nhà không ạ?”
Người đàn bà nhìn nó với vẻ e dè, còn đang phân vân thì Ngọc Quỳnh từ phía sau tiến lại gần. Ngữ khí không chút khách sáo, ánh mắt hiền khi trước cũng chẳng còn.
“ Có việc gì?”
“ Tôi nói chuyện với cô một lát được chứ” nó đáp.
Ngọc Quỳnh khoanh tay trước ngực cười phì , khinh khỉnh nhìn nó mà nhếch môi: “ Chúng ta thân nhau vậy sao? À phải rồi, đến xin lỗi tôi sao không cần thiết đâu, tôi cũng chẳng muốn nhận”
“ Xin lỗi?” nó nhấn “ tôi không nhớ mình có việc cần phải xin lỗi cô, tôi đến đây là cho cô một cơ hội cuối cùng nếu cô muốn” nó cười mĩm, nhịp điệu bình tĩnh.
“ gì chứ? Cơ hội ? cô có quá tự cao quá không?”Ngọc Quỳnh cười khinh.
Tình hình dần trở nên căng thẳng, Ngọc Quỳnh cũng chẳng muốn mẹ mình chứng kiến cảnh cãi vã. Tuy Minh Anh không nói gì, nhưng không đơn giản chỉ đến nói một câu như vậy rồi ra về, vài giấy trầm tư cô quay sang mẹ mình nói nhỏ với bà điều gì đó và rồi trả lại không gian cho hai người.
Không vui nhưng vẫn khách sáo mời nó một tách trà, dưới ánh trăng không ai nhìn ai. Vẻ kiêu ngạo đầy rẩy trên gương mặt của cả hai.
“ Vì sao lại như vậy?” nó hỏi.
“ Cô muốn hỏi đến chuyện gì? Hủy show? Cái tát hôm đó? Hay gì?”
“ Chuyện gì? Câu hỏi khá thú vị nhỉ” nó cười phì, nhấp một ngụm trà.
Với biểu cảm này, bụng dạ Ngọc Quỳnh khó chịu dần, nhưng nào chịu thua, nét mặt vẫn cố định nhìn Minh Anh đay nghiếng không hề thay đổi.
“ Tất cả vì Đăng Khôi sao? Lí do duy nhất chỉ có vậy?” nó ung dung thổi khói từ tách trà nghi ngút bay ra.
“ Tình cảnh của tôi ghét cô, cô hiểu được sao?” Ngọc Quỳnh nhíu mày, vô thức nhìn người con gái ngồi đối diện cô.
Minh Anh không buồn đáp lại, lúc này nó cần lắng nghe Ngọc Quỳnh nói. Thái độ vẫn dững dưng.
Ngọc Quỳnh cười nhếch môi: “ Sao cô có thể hiểu được chứ, Đăng Khôi đối với cô như một người bạn tốt khiến cô thoải mái ở bên cạnh mọi lúc , nhưng anh ấy đối với tôi là người duy nhất khiến tôi nguyện ý hy sinh tất cả để có được. Và rồi người duy nhất đấy cũng chỉ thấy mỗi mình cô , tôi làm được gì chứ?”
“ Cô từng thấy Đăng Khôi say trong từng ly rượu ở bên cạnh tôi lại không ngừng nhắc đến người phụ nữ khác, cô đã từng thấy anh ấy hốt hoảng chạy vòng trong thành phố tìm kiếm một người, cô đã từng nhìn thấy nét mặt thất vọng của anh ấy lần nào chưa?”
“ tôi…”
“ Chưa phải không, những điều tồi tệ xảy ra với Đăng Khôi làm sao cô thấu được. Phải rồi bởi vì người duy nhất anh ấy tìm đến vẫn là tôi” Ngọc Quỳnh lại cười chua xót.
“ Cô lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, ngây thơ, tốt bụng với mọi người xung quanh, diễn như vậy hoài cô không thấy mệt mỏi sao?” sắc mặt Ngọc Quỳnh dần thay đổi “ Đứng sau lưng cô, ầm thầm ghét cô âm thầm chịu đựng sự thương hại có lẽ đó là những chuổi ngày mà tôi sống dưới buồn dơ nhất trong cuộc sống”
Minh Anh cười mĩm “ ừm, đáng lẽ giờ này tôi phải nằm sâu trong lòng đất hoặc biến mất khỏi nơi này và không thể ngồi đây nói chuyện với cậu mới phải đúng chứ?”
“ Cô đã biết rồi sao?”
“ Nhất định phải dồn tôi đến đường chết? Cô mới hã dạ ”
“ Hôm đó nếu tôi cứng rắn hơn một chút nữa có lẽ đã thành sự thật, hôm cô xãy ra tai nạn Đăng Khôi đã nói với tôi rằng chúng tôi không thể nào có kết quả, anh nói không muốn trở nên bất hạnh bởi bản thân anh ấy thích cô anh ấy đã bất hạnh” Gương mặt Ngọc Quỳnh tối dần lại.
“ Vậy gia đình tôi? Ba tôi làm gì để các người phải hãm hại ông như vậy. Để lại vết dơ không thể xóa?”
" Cô cũng là người kinh doanh, hỏi như vậy chẳng phải làm trò cười cho tôi sao?"
" Ừm, Đăng Khôi đã đúng khi thẳng thắng từ chối tình cảm của cô. Nếu là tôi tôi cũng chẳng muốn thương hại, một kẻ tự đẩy mình thành kẻ bất hạnh thì chẳng xứng đáng được ai yêu" Minh Anh nói rồi đặt tách trà xuống. Nó lạnh lùng đứng dậy ra về không quên buông thêm một câu nói lạnh lẽo.”
" Ngày mai 8 giờ, mong cô đến đúng giờ "
“ Đừng thất vọng nhé Minh Anh” Ngọc Quỳnh nói với theo.
Minh Anh đứng lại vài giây, đầu vẫn không ngoáy lại mà đáp “ Cô cứ thử xem, kiên nhẫn của tôi có giới hạn”.
Bóng Minh Anh dần khuất, lúc này mọi sự căng thẳng tột độ ban nãy mới hiện rỏ ra trên gương mặt thanh tú của Ngọc Quỳnh, cô ngồi thừn hai tay che lấy mặt, đôi mắt xót xa vô cùng , cắn chặt lấy cổ tay. Lúc này cô mới cảm nhận được mình bất hạnh đến chừng nào, tình yêu này cả cô và Đăng Khôi tủi thân …
Chưa được bao lâu lại nghe tiếng bước chân tiến lại, không cần nghĩ ngợi nhiều Ngọc Quỳnh thầm đoán giọng điệu chua ngoa rõ rệt: “ Còn chưa đi sao? Hay hối hận nên quay lại xin tôi tha thứ?”
“ là anh” Đăng Khôi thở dài ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô.
Đến lúc này mặt Ngọc Quỳnh tái lại, đồng thời cô gượng cười chua xót né tránh ánh nhìn người đàn ông với mùi hương quen thuộc này, mọi khi chỉ cần người ấy suất hiện lập tức cô vui mừng đến tít cả mắt còn bây giờ thì khác, tránh được thì tránh tốt nhất không gặp lại càng tốt hơn.
Không muốn thừa thải tâm tư, hay lời nói nào nữa, cô chọn cách bỏ đi. Khi vừa đứng lại, bàn tay đã bị Đăng Khôi níu lại khó mà thoát.
“ Đăng Khôi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để thân mật đến mức này”
“ Ngọc Quỳnh, dừng lại đi em. Là lỗi của anh, em đừng làm bản thân mình tổn thương nữa có được không”
“ hừ” Ngọc Quỳnh lại cười “ Ba anh gọi anh đến đây năn nỉ tôi thỏa hiệp đấy à? Muộn rồi chẳng phải muốn chấm dứt là anh hay sao, tôi làm theo nguyện vọng của anh thôi. Chẳng phải rút vốn khỏi tập đoàn nhà anh thì chúng ta chẳng con liên can gì nữa sao?”
“ Tôi nghĩ sai rồi sao, hay bây giờ anh muốn đổi ý. Dù anh bây giờ có muốn thế nào nữa cũng đã muộn rồi đã đủ với tôi rồi Đăng Khôi”
Giọng nói sắc bén này của Ngọc Quỳnh hay sao, những lời nói chứa đầy sự ác cảm này anh đang được nghe từ chính một người con gái luôn ôn nhu, hiền hậu và luôn thấu hiểu suốt mười mấy năm qua hay sao. Đầu anh đầu như ong vỡ tổ, một phần trăm cũng chẳng muốn tin chỉ sau vài tháng ngắn ngủi Ngọc Quỳnh dịu dàng trước kia trở nên lãnh cãm đến vậy.
Cũng đúng thôi, một người đi đến giới hạn thì điều gì cũng sẽ xãy ra, âu tất cả cũng do anh mà ra. Trăm sai ngàn sai vẫn là anh, người đáng trách là anh kẻ hèn hạ nhẫn tâm gây thương tổn cho Ngọc Quỳnh.
“ Ngọc Quỳnh, gia đình anh có phá sản như thế nào cũng không quan trọng. Anh chỉ xin em đừng như lúc này có được không, anh phải làm gì để em trở lại như trước kia”
Đăng Khôi dùng một lực kéo Ngọc Quỳnh vào lòng, mặc cho cô đang ra sức dãy dụa một hai chỉ muốn thoát ra khỏi anh. Việc ôm ấp anh lúc này đối với cô là một sự sỉ nhục, vạn lần cô không muốn người này suất hiện, hay cố tình gieo thương nhớ để cô phải đau khổ thêm nữa.
“ Đăng Khôi anh cút đi, vĩnh viễn đừng suất hiện trước mặt tôi” Ngọc Quỳnh dùng hết sức bình sinh đẫy mạnh anh ra, tay chỉ thẳng mặt bộ dạng giận dữ “ Nghe cho rõ đây, nếu còn để tôi thấy anh…tôi sẽ dùng mạng mình để anh phải thống khổ đến cuối đời”
“ Ngọc Quỳnh, Ngọc Quỳnh….” Đăng Khôi gằng giọng gọi.
Nghe tranh chấp từ vườn, ba mẹ Ngọc Quỳnh lo sợ cũng nhanh chóng chạy ra. Nào ngờ lúc vừa đến nơi cũng là lúc vừa thấy đứa con gái của mình quát lớn rồi bất tỉnh, ba Ngọc Quỳnh nỗi giận đùng đùng giáng một cái tát lực rất mạnh vào mặt anh.
“ Anh cút đi, để con bé nó yên”
Khóe miệng Đăng Khôi rướm máu, anh nhìn theo Ngọc Quỳnh mà bất lực. Hơn ai hết lúc này anh cũng đang rất đau khổ, Ngọc Quỳnh đau một bản thân anh lại đau đến mười tại sao một thằng khốn nạn như anh lại được Ngọc Quỳnh yêu đến tê tâm liệt phế như thế liệu có đáng hay không.
Anh từng đứng vị trí của Ngọc Quỳnh, anh hiểu rõ nó đau đớn bất hạnh đến chừng nào, nhưng phải rồi yêu là thế đâu cần biết bản thân đau thương đến chừng nào chỉ biết cứ lao vào lao vào trong khoảng không vô định ấy mà không câu trả lời đáp trả.
Đăng Khôi như gã say ngồi phịch dưới đất mà vò đầu bứt tóc, đau đớn…loại cảm giác này anh nhất thời phân tích được là đau vì điều gì nhưng ngay lúc này nó đang siết chặt bóp nát trái tim anh còn hơn lúc anh trong thấy Minh Anh bị kẻ xấu hãm hại...
---
Mãi mê với đóng giấy tờ thâu đêm, Minh Anh uể oải ngã mình ra tựa ghế vừa chợp mắt vài giây tiếng chuông điện thoại chợt reo lên giữa đêm tĩnh mịch khiến nó giật mình.
“ Đăng Khôi” nó gọi khẽ, phía bên đầu dây có tiếng nhạc khá ồn ào, nó nghe mà khó chịu.
“ Minh Anh, đến uống với anh một ly nào. Lâu rồi chúng ta chưa uống với nhau phải không”
Thoáng nghe cũng biết được người đàn ông đã say đến mức nào, nó nhíu mày càu nhàu đáp trả : “ Anh mới trúng số hay sao uống lắm vậy, đang ở đâu?”
“ F3…nhanh nhé, anh đợi đêm nay không say không về”
“ rồi rồi… ở yên đấy em đến ngay”
Nó nói rồi cúp máy, lúc này mới để ý đến giờ giấc điễm đã 2 giờ sáng. Cũng có phần lo sợ nó nhắn tin cho Hoàng Long với nội dung ngắn gọn “ đến F3 đón Đăng Khôi , anh ấy say” .
Nhắn rồi trong võn vẹn có vài phút, nó lúi cúi lấy túi lấy xe chạy trong đêm chẳng mấy chốc đã đến club, tiếng nhạc sầm sình khung cảnh ở đây bao năm vẫn vậy chẳng có gì là thay đổi, à chỉ có người mua vui đã thay đổi theo thời gian.
Trên người nó vẫn là bộ quần áo công sở chưa thay, nó vào đây ai cũng nhìn nó như vật thể lạ, có người nhìn qua cười rồi thì thầm gì đó nhưng nó đâu thèm quan tâm.
Người đàn ông nằm gục trên bàn kia cùng với những võ chai lăn lốc, anh ta cứ uống cạn hết ly này đến từng ly khác. Minh Anh tiến lại chổ anh ta, mà phần nào xót xa điều gì xãy ra đã khiến cho người đàn ông tuấn tú này trở nên có ánh mắt lạnh lẽo như đáy hồ băng, phẳng phắc sự u buồn khiến người ta không khỏi cảm động, nổi đau nào đang ngự trị lại khiến anh ta đau xé lòng như vậy.
“ Đăng Khôi” nó trìu mến gọi.
Đăng Khôi cười ngây người, dù không còn sức anh vẫn cố vớ lấy chiếc ly rót rượu mời nó “ em tới rồi sao, uống đi. Đêm nay không say không về”
“ Anh thế này rồi còn uống được gì nữa”
Nó giật ly rượu trên tay Đăng Khôi, nhưng anh phản ứng nhanh hơn đã né kịp cho thẳng một hơi vào miệng , vị rượu cay xé cả cổ họng xông lên tận tóc gáy, nhưng chẳng xoa dịu được chút nào đau thương.
Mượn rượu giải sầu quả thực là điều ngu ngốc nhất trên đời “ mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu” mà thôi, nhưng mấy ai hiểu được chân lý này. Minh Anh thở dài, đở Đăng Khôi ngồi lại ngay ngắn, giờ chỉ còn cách đợi Hoàng Long đến mà thôi với sức lực của nó hoàn toàn không thể đưa Đăng Khôi ra khỏi chốn này.
Chặt miệng, nó nhấp chút rượu “ được rồi,em uống cùng anh”
“ Phải rồi…cạn…”
Hai người uống được chừng thêm hai ly, đến ly thứ ba khi ly rượu đưa đến đôi môi của Đăng Khôi bổng cả người anh run run lên, tay cũng nắm chặt lại thành quyền khóe mắt đổ lệ vẻ thống khổ lúc bấy giờ mới hiện rõ.
“ Minh Anh, em đã từng một lần nghĩ đến anh chưa?”
“ Đăng Khôi, anh say rồi”
“ Trả lời anh đi…” Đăng Khôi gằng giọng.
“ Chưa từng, một chút cũng chưa…” nó trả lời dứt khoát “ Đăng Khôi,em xin lỗi nhưng nếu được hãy tặng điều tốt đẹp cho Ngọc Quỳnh cô ấy xứng đáng hơn em nhiều”
Đăng Khôi ôm choàng lấy nó, anh gằng giọng nói trong tiếng nghẹn lòng “ Minh Anh, anh khôngmuốn Ngọc Quỳnh tổn thương…anh không muốn cô ấy bị thương”
“ Đăng Khôi…” nó cũng bùi ngùi một phần nào hiểu được cảm giác Đăng Khôi lúc này.
Ngọc Quỳnh yêu Đăng Khôi đến độ ích kỹ như vậy thì liệu rằng tình cảm anh chôn chặt dành cho nó có thua kém Ngọc Quỳnh?, trong chuyện tình cả người họ đều tủi thân.
Đăng Khôi nói: “ Anh sai phải không, nếu anh dứt như em…có lẽ Ngọc Quỳnh không như bây giờ”
Đăng Khôi lại uống rượu, anh vừa cười vừa khóc như kẻ điên, phải rồi tâm trí anh bây giờ hoàn toàn không ổn định. Vừa nãy anh định tìm Ngọc Quỳnh cầu xin tha thứ, nào ngờ lại hại cô bất tỉnh đến bây giờ vẫn không rỏ tình hình, trở thành một kẻ hèn lẫn tránh.
“ Đăng Khôi, đừng tự trách mình, vạn sự đều tùy duyên chẳng ai sai cả, anh đừng tự trách mình. Rồi Ngọc Quỳnh sẽ hiểu thôi”
Cuộc nói chuyện đang dở bị cắt ngang khi Hoàng Long tiến đến dành đở Đăng Khôi, nó hơi ái ngại trước ánh mắt nghi hoặc của anh.
“ Anh ấy say quá”
“ Khi người đàn ông nào say, em cũng cho tựa à” lời nói đay nghiếng, nhưng không che nỗi được ghen tuông.
“ Anh ghen sao?”
“ Vớ vẫn” Anh nói rồi đặt một thẻ vàng trên bàn, khoát tay đưa Đăng Khôi ra khỏi chốn phồn hoa. " Chúng ta về thôi, trễ rồi."
Minh Anh cười mĩm rồi lẽo đẽo theo sau anh, chật vật lắm cả hai mới đưa được Đăng Khôi về đến nhà…
/120
|