Thầm Yêu

Chương 48: Người Một Nhà .

/120


Biệt thự Gmeiner

Ngoài những lúc có mẹ anh ngồi chung thì nó mới dám te te như mọi hôm nói chuyện rôm rã , rõ ràng là vui nhưng có gì đó cứ khiến nó ái ngại khi đối diện với a , cái nụ hôn đó đến giờ nó vẫn làm nó cảm thấy lâng lâng khó tả .

Nên cứ khi ở riêng thì nó lại tìm lí do lí trấu mà tránh mặt anh , một phần giận anh một phần ngại ngùng .

Đang tưới cây vườn sau thì anh ở đâu xuất hiện, thấy vậy nó vứt vòi nước xuống đất mặc cho nó đang chảy mà lật đật bỏ đi , nhưng đã bị lọt vào tầm mắt của anh ( t.g: cô chạy đâu cho thoát khi người ta cố tình đi tìm cô kaka )

- Minh Anh đứng lại cho tôi ! – anh kêu nó như ra lệnh .

- Tôi không nghe , tôi không thấy gì cả - nó đưa tay lên bịt lỗ tai của mình .

Anh chống nạnh phì cười thái độ bối rối của nó , ngán ngẫm lắc đầu rồi chạy theo kéo nó lại .

- Này , em đang trốn tôi sao ?. – anh kéo nó vào trong lòng .

- Gì , xê ra coi – nó giả vờ giận dỗi , đẫy anh ra .

Môi anh cong lên cười vì cô gái đang đứng trong vòng tay của anh thật ngốc nghếch , biết rõ là nó đang hờn anh nên anh cố tình siết chặt hơn ngăn không cho nó cựa quậy nữa .

- Để im coi ! – anh nói trìu mến .

- Không ! – nó lườm anh .

- Đó là lệnh .

Nó đứng im bất động rồi môi cũng mĩm cười có lẽ tình cảm mà nó dành cho anh bây giờ đã đến lúc được đáp trả . anh ôm nó vào lòng cảm nhận sự ấm áp, hai con người, hai tính cách, hai thế giới khác nhau nhưng tim họ dường như chỉ đập chung một nhịp .

- em muốn hỏi ...ưm – anh đưa tay bịt miệng nó lại .

- đừng nói gì cả .

gió trời mùa đông thì thổi rít lên nổi cả da gà , vậy mà hai con người kia đứng ngoài trời ôm nhau thắm thiết, họ giờ đây không còn cảm nhận được cái lạnh nữa rồi . Mẹ của anh đi dạo quanh nhà sau mấy tháng đi xa thì khựng chân đứng nắp phía sau tường .

“ tách ” – mẹ anh lấy điện thoại chụp lại khoảng khắc đó môi cười tủm tỉm rồi đi vào trong .

Đặt tách trà xuống bàn , mẹ anh đang chờ cuộc gọi của ai đó .

- Thanh Lam à , lâu quá không nói chuyện cậu khỏe không? – mẹ nó dịu dàng nói qua điện thoại

- Mình khỏe , bệnh tình của cậu như thế nào rồi ?– mẹ anh lo lắng hỏi .

- Mình ổn , cậu đừng cho Minh Anh biết kẻo con bé nó lại lo . – vài tiếng ho phát ra .

- ừ , cậu yên tâm mình cũng mới về nhà sáng nay thôi , à mà có vẻ tình cảm của hai đứa nó phát triển lắm đó – mẹ anh tươi cười nói .

- tình cảm hai đứa ? – mẹ nó có chút bất ngờ .

- ừm , hí hí chắc hai đứa đang hẹn hò .

- ôi con bé nhà mình , mình sẽ ngăn cản nó , xin lỗi cậu . – mẹ nó cảm thấy tự ti vì sợ gia cảnh gia đình không xứng .

- này đừng làm bậy , tôi thích con bé lắm đó , nó là con dâu của mình mình còn phải cảm ơn ngược lại cậu . – mẹ anh cười phát ra thành tiếng .

- ơ bà này – mẹ nó cũng cười theo người bạn già xì tin của mình , rồi ho thêm vài tiếng .

cùng lúc đó nó và anh đang bước vào nhà trông thấy thế mẹ anh liền bẽn sang chuyện khác băng quơ để tránh phát hiện

- à ừ , cứ vậy đi tôi cúp máy đây – mẹ anh cười hì hì rồi cúp máy lẹ .

- cô à ! có chuyện vui phải không ạ? - nó cười tươi hỏi .

- à không có gì, chẳng qua là hình như đứa con trai kiêu ngạo của cô nó biết yêu rồi ha ha – mẹ anh nháy mắt một cái .

anh như bị nói trúng tim đen, luống cuống nhìn trước nhìn sau rồi đi thẳng một hơi , thấy anh vậy nó không nhịn cười được mà đứng cười ha hả nhìn theo anh ( con gái con lứa đứng trước má chồng mà cười vậy đó. Mất hình tượng, thiệt là mất hình tượng quá xá mà ) . Anh không quên quay đầu lại lườm nó như đang cảnh cáo “ im đi , cười nữa em chết với tôi “ nó le lưỡi khiêu khích anh thêm .

mẹ anh ngán ngẫm phì cười khi thấy cặp đôi con nít này . trong lòng mẹ anh cảm thấy vui khi có sự xuất hiện của Minh Anh .

- Minh Anh ta nghe nói , lúc bà quản gia đi cháu lo hết việc nhà phải không .

- hi hi ở ké phải làm chút gì trả công chứ cô hihi – nó cười mĩm .

- uầy cái con bé này ké gì , chẳng phải mai mốt là con dâu ta rồi sao? Không tính đến chuyện sau này là người một nhà sao? ha ha – mẹ anh trêu chọc nó .

“ ơ người một nhà ” – nó đứng ngây ra, cái mặt thì cứ ngu ngu ngơ ngơ như bò đeo nơ .

Sau khi câu nói của mẹ anh nó ngấm vào bộ não siêu thông minh của nó rồi thì nó mới cho hồn với xác trở lại thành một và nói:

- cô à … - nó ngại ngùng mặt đỏ ửng .

- thế con dâu , chuẩn bị cho mẹ bửa tối nhé , mẹ đi spa chút ha ! .

- ơ … ơ… cô ,con … cô – nó lắp bắp chưa mãi chưa hết câu thì mẹ anh đã xách giỏ đi mất hút .

nó ngồi ngã người tựa lưng vào thành ghế , lấy gối đệm đập vào mặt mình nhiều lần , nó tưỡng mình đang mơ chăng? đúng là nó có làm việc nhà từ A đến Z nhưng các bữa ăn toàn là nhờ anh vỗ béo cho nó và Hoàng Nhi , nhưng giờ đây mẹ anh lại muốn nó làm bữa tối thì làm sao mà có thể , chẳng lẽ mẹ anh đi xa về mà chỉ có trứng chiên , trứng luộc, rau luộc và mì tôm như vậy khác nào mất điểm toàn tập , nó như khóc ròng trong lòng ( T.T )

“ cạch ” – nó mở cửa bước vào phòng anh .

- Á aaaaaaaa – nó hét lên quay mặt về phía cửa

.

- Nhỏ kia , vào sao không gõ cửa? – anh vừa mặt áo vào vừa nói .

- Ai biết đâu , thay đồ thì vào tolet mà thay chứ - nó ráng gân cổ lên cãi .

- Còn cãi nữa à , tự tiện vào – anh gằng giọng nói .

- Anh đó …- nó bực dọc quay lại chưa kịp đôi co đã bị trượt chân chới với ngã nhào xuống , anh thấy vậy chạy đến để đở nó .

Ngờ đâu anh cũng mất đà , mọi thứ diễn ra trong chớp mắt anh đã nằm an tọa trên người nó . Khoảng khắc lúc ấy nó chỉ muốn mở mắt to hết cỡ ra nhìn anh , nhưng không hiểu sao mắt nó từ từ nhắm tít lại . nó chỉ cảm nhận được hơi nóng đang tỏa ngạt cả một góc phòng . Thế giới như khép lại chỉ tồn tại có hai người , hơi thở cứ thế dồn dập làm tim nó cứ thình thịch từng hồi rung lên . Anh cũng như thế ! anh cảm nhận từng hơi thở của nó , cảm nhận con tim mình và nó đang đập cùng nhịp . Môi anh chạm vào môi nó . một nửa ngần ngại và e dè nó không biết phải đáp trả anh như thế nào , nhưng nó chỉ biết một điều : Anh đang hôn nó !

Bất chợt…

- Anh hai , cho em m…ư…ợ…n – Hoàng Nhi mở cửa bắt ngờ xông vào .

- ố có lẽ em đến không đúng lúc

Hoàng Nhi trông thấy hết bụm miệng cười khúc khích, rồi đưa tay chào xong đóng mạnh cửa .

“ hai con người này , nắng mưa thắt thương thật ” – Hoàng Nhi cười nói lẫm bẫm .

Sau khi Hoàng Nhi đi , nó cũng đẩy anh ra để đứng dậy, bối rối chạy ù về phòng , để lại cho anh một mớ cảm xúc hổn độn , nó cũng không kém đứng sau cánh cửa mà tim đập mạnh không dứt .

Quên bẽn luôn chuyện định nhờ vã anh…

Cả nhà ngồi vào bàn , toàn những món ăn ngon nó cứ tưởng đâu tối nay sẽ làm cho mẹ anh thất vọng nhưng lại nằm ngoài sức tưởng tượng . Nó cười trừ hì hì nhìn anh ái ngại .

- ấy chà Minh Anh khéo tay quá . – mẹ anh gấp thức ăn vừa thưởng thức vừa khen lấy khen để

nó đang ăn nghe vậy thì ho sặc sụa , Hoàng Nhi đưa nước cho nó uống miệng cười tũm tĩm .

- đúng rồi , Minh Anh giỏi lắm mẹ à – Hoàng Nhi khen đễu nó .

- không đâu ạ , là anh Hoàng Long nấu đấy ạ - nó giải thích .

vừa nghe xong mẹ anh hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , thằng con trai cao ngạo cứng đầu của mình mà có thể lăng vào bếp nấu ăn hay sao . từ trước đến giờ có ai đủ bản lĩnh để sai khiến nó đâu .

- ồ , con trai yêu quý của ta, không ngờ con lại đảm đang đến vậy – mẹ anh cười tươi .

- cô à , cô không biết đâu lúc mà nhà không có ai , toàn Hoàng Long lo cơm nước cho cháu với Hoàng Nhi đó ạ - nó nhanh miệng khoe .

- Minh Anh ! cô ăn đi – anh gấp cho nó miếng thịt gà đút vào miệng nó .

Mẹ anh và Hoàng Nhi trông thấy vậy cũng đủ biết là anh đang ngại ngùng nhìn nhau cười tủm tỉm .

----

Hotel Novotel .

Uyển Nhi trở về sau một ngày chạy show mệt mỏi , vừa mở cửa đi vào đưa tay bật công tắc cô bị hoảng hốt bởi tên đàn ông trước mặt mình rồi về trạng thái bình tĩnh .

- Lại muốn xin xỏ gì nửa ? – cô nhếch môi hỏi hắn .

- Xin xỏ gì đâu , nhớ em thôi – Gia Phong đứng dậy chủ động ôm lấy eo cô kéo sát đến người mình .

- Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi – cô đẩy mạnh hắn ra.

- Chẳng phải từng hơn thế kia rồi à ! – Gia Phong nhếch môi cười .

- Vào thẳng vấn đề hoặc là cút – cô lạnh lùng nói .

- Thôi thôi , được rồi , cọp cưng của anh – Gia Phong cười tươi để xoa dịu cô .

- Chả là , tôi mới về đây , muốn thư giản chút ít . Phiền người mẫu nổi tiếng danh giá có thể … - các ngón tay hắn làm hành động như ra lệnh “đưa tiền đây” .

Từ đầu cô đã đoán được ý đồ của hắn nhưng chưa tiện nói ra , quả không sai với suy đoán của mình . cô bước đến chiếc ghế ngồi tựa lưng thoải mái ,tay cầm ly rượu vang , môi cười mĩm .

- Cũng được thôi , muốn ăn thì phải làm đúng không – cô nhắp một ngụm .

Gia Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô . cô nhếch mép cười nói tiếp .

- Có công việc cho anh đây , Uyển Nhi này không bạc đãi anh đâu .

- À há , tức là đại minh tinh đang nhờ vả tôi ư?– hắn ghé sát mặt cô .

- Đừng tưởng bở ! tôi đâu dư thừa bố thí cho anh , nếu làm thì gật đầu không thì cút – cô nói đầy uy quyền .

Đứng trầm tư suy nghĩ một hồi lâu , Gia Phong liền búng tay một cái , gật đầu đồng ý .

- Được , tôi sẽ làm .

- Tốt ! điều tra thật kĩ gia đình người này cho tôi . – cô nhíu mày khi nhắc đến ba ruột mình .

- Là ai ? – Gia Phong tò mò hỏi .

- Nguyễn Kim Bình ! địa chỉ cũ là XXX . thật kỉ không được sót .

- Uyển Nhi xem ra , em rất hiểu sở trường của tôi – Gia Phong nâng cầm cô lên nói .

- Hừm ! – cô hất tay hắn ra rồi đi về phía cửa, mở cửa ý muốn đuổi tên Gia Phong đi .

Uyển Nhi vào phòng tắm mở vòi sen cho nước chảy xuống cơ thể mình một cách tự do . ngâm mình trong làn nước như thế này , cô cảm thấy được trút bỏ đi biết bao nhiêu ưu phiền , cô chỉ mạnh mẽ bên ngoài thôi , cô cũng chỉ là đứa con gái yếu đuối cũng cần được bảo vệ được chăm sóc yêu thương , nhưng không tất cả mọi thứ cô muốn đều không có từ gia đình cho đến tình yêu .

Luôn là cô chống chọi đối diện với mọi thứ , thậm chí còn phải tự mình đi hại người khác để bảo vệ cho chính mình .

Giọt nước mắt khẻ rơi ra trên khóe mắt cùng hòa cùng với làn nước mát mà trôi đi . cô nhắm mắt nhớ lại chuyện xưa .

“ Uyển Nhi , em coi – hắn đeo chiếc mặt nạ superr man rồi đứng làm trò khiến cô cười không ngớt .

Uyền Nhi , lạnh quá đi – hắn nói rồi không kịp cho cô phản ứng đã ôm chầm lấy cô .

- Uyển Nhi , em không được phép rời khỏi đây – lời nói nghẹn nơi cuống họng phát ra .

- Thế Hiển là em sai , nhưng mà em nhận ra người em yêu chính là Hoàng Long . – cô vừa khóc vừa nói .

- Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta chỉ có vậy thôi sao , em xem tôi là thằng hề sao – hắn gào lên .

- Thế Hiển , xin anh buông tay em đi mà – cô nghẹn ngào nói trong tiếng khóc rồi gỡ tay hắn bước đi không ngoái đầu lại nhìn . để hắn đứng đó như một xác chết khô , giọt nước mắt của hắn cũng từ khóe mắt chảy ra .

Là cô sai khi chính cô giết đi con tim của hắn mà theo một người con trai khác , rồi cũng chính cô đã lần thứ hai lại làm tổn thương người con trai mình cũng yêu thương nhưng là vì bất đắc dĩ .

Nhưng thâm tâm cô luôn cho rằng mình là một con người ích kỹ đã bỏ lại tất cả để theo đuổi một thứ danh vọng , nhưng không có những thứ đó thì sẽ không bao giờ cô có thể có bàn đạp để giúp mình tìm lại công lí cho người mẹ đáng thương nằm im một chổ suốt mười mấy năm kia .

“ là bà ta , người theo gia phả thì cô phải gọi bà nội . Lúc gặp bà ta cô luôn tưởng rằng bà có chút tình người mà đón cô về , chấp nhận cô nhưng không . Bà ta lại tìm đến rồi mắng nhiết một đứa nhỏ chỉ 15 tuổi chưa hiểu biết gì nhiều …

Đưa tay tắt vòi nước cô lấy khăn lau mình trở về với thực tại , tạm thời không nên nhớ đến chuyện cũ nữa . Tự dưng giờ đây cô muốn đi tìm hắn, muốn nhìn thấy hắn dù là đứng nhìn từ xa thôi cũng đủ …


/120

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status