Ở chốn đông người mà sao nó thấy lạc lỏng quá chừng, đi mãi đi mãi không ngờ lại về ngôi nhà năm xưa, nó đứng từ bên ngoài nhìn vào không thấy gì ngoài sự im lặng. Vẫn màu trắng , cây cỏ quanh vườn thì rất tươm tất như có người chăm sóc hằng ngày, chỉ có điều những tiếng cười xung quanh thì không còn .
Ngồi sụp xuống trước cổng nhà mình, nó vòng tay ôm lấy cơ thể dòng nước mắt từ khóe mi tự dung chảy ra đến nghẹn . nó nhớ ba nhớ mẹ, nó ước gì ba mẹ lúc này đang ở đây mà dỗ dành nó, chứ không như tên xấu xa kia hết lần này đến lần khác khiến nó tổn thương.
Nó tựa lưng vào cánh cổng thì bị chới với ngã ra đằng sau “ ú ớ ” vài tiếng .
- Ủa không khóa - @@ nó hơi ngạc nhiên rồi theo phản xạ , đứng dậy vào trong .
Mọi ngõ ngách vẫn y nguyên, có điều màu hồng của hạnh phúc khi còn sum họp đầy đủ thì đã mất dần theo năm tháng, chỉ còn mỗi màu trắng toát u ám lạnh lẽo .
- Mẹ ơi con nhớ mẹ - giọt nước mắt lăng dài với nổi buồn lòng nó .
Nó tìm đến chiếc ghế so pha nằm trãi lòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay cho đến lúc trời lặng phố lên đèn mới giật mình mà tĩnh giấc .
Bước ra khỏi nhà căn nhà nó vẫn luyến tiếc nhìn ngắm thêm một chút nữa rồi mới thở dài bước đi .
- ước gì có thể trở về - đôi mắt cụp xuống .
Trở về với nơi mà nó đang sống, hiện tại ngoài áp lực đang ngày một nặng thêm thì nó chẳng thấy vui vẻ chút nào. Hình ảnh ngày ngày đập vào mắt nó đầu tiên khi bước chân vào là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ cứ xoay quần bên nhau, cảm giác vừa nhói đau, vừa ghen tỵ len lói chạy khắp cở thể nhưng chẳng làm được gì hơn ngoài sự im lặng, nó chỉ có thể nuốt đắng cay mà chịu đựng .
- Minh Anh về rồi à - Uyển Nhi lên tiếng chào nó .
- Chào - nó nói cọc lóc đi thẳng một hơi lên phòng .
Anh đứng đó trông thấy bóng dáng nhỏ bé ấy không nuốt trôi cơn bực dọc trong lòng , người con gái này lúc nào cũng biết cách chọc giận anh. Mỗi câu nói của người đó vừa khiến anh đau lòng , vừa khiến anh tức giận và càng làm anh muốn đến ngay trước mặt nó mà nói thẳng nói một tràn " rằng anh cần nó đến nhường nào " .
Uyển Nhi lồng vào cánh tay anh mĩm cười , nhưng chưa kịp thì anh đã cố tình vung ra thoát khỏi .
- Uyển Nhi bây giờ trễ rồi để anh gọi trợ lí Trần đưa em về . Anh hơi mệt chút - anh ân cần nói .
Uyển Nhi gật nhẹ tươi cười đồng ý , mặc dù trong lòng bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu vì thái độ của anh đang bị nó chi phối quá nhiều .
Novotel .
Đến phòng vừa bước vào, Uyển Nhi đã bị một bóng đen ôm chồm lấy từ phía sau . Cô hơi hoảng sợ cố tìm cách thoát thân nhưng lực của người đó tác động lên thân thể cô rất chặt không thế nào nới lỏng được. Cô chỉ biết cứ cố vùng vẫy , nhưng hơi thở và hình dáng này rất quen thuộc… “rất giống thật sự rất giống” giống với người đó. Bị bắt trong vòng tay này, sao cô chẳng muốn rời ra mà chỉ muốn đứng im để cảm nhận cái cảm giác gần gũi đã mất từ lâu nay.
- Sao em lại về đây ? Về rồi sao lại quên anh như thế hả ? - hắn gào lên như đang rất đau đớn .
- Thế Hiển ! - cô nắm chặt cánh tay của hắn , giọng nghẹn ngào .
- Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy , tôi đã làm gì sai hả Uyển Nhi ? Em xem tôi là thằng hề đến thế sao hã - hắn gằng giọng , mắt hắn đỏ hoe cả lên nhìn chăm chăm vào cô .
- Không không - Uyển Nhi lắc đầu lia lịa- Là em nhớ anh , nhớ anh đến phát điên nhưng không thể bên anh lúc này được huhu - Uyển Nhi nói trong nước lưng tròng, cô ôm chặt hắn vào lòng để giải thoát bao nhiêu sự nhớ nhung kiềm nén suốt mấy năm nay .
- Tại sao là tên đó , tôi có chỗ nào không bằng tên đó , tại sao em chọn tên đó không phải tôi ? - hắn đẩy nhẹ Uyển Nhi ra hai tay nắm chặt hai vai cô mà gằng lên sự tức giận , giọt nước hắn kiềm nén trong khóe mắt cũng từ đó chảy ra .
- Thế Hiển , tin em chỉ...c ...ầ...ưm... Ưm...ưm....- không cho cô có cơ hội nói hết hắn đã khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy , một nụ hôn với bao nhiêu sự hờn ghen , trách móc , yêu thương lẫn cả sự nhớ nhung .
Cô vùng vằn một hồi không lâu nhưng rồi cũng buông thả đáp trả nụ hôn ấy , trong hơi thở có phần men say càng khiến hắn mạnh bạo hơn , bế Uyển Nhi lên giường chỉ sau vài phút ngắn ngủi chiếc váy cô mang trên người đã được hắn kéo xuống . Cô và hắn chìm đắm trong tình ái như thiêu đốt cơ thể của cả hai, bàn tay cô ôm lấy tấm lưng của hắn .... siết chặt....
“ Cạch ”
Anh mở cửa phòng nó bước vào thì trông thấy nó đã ngủ, có lẽ nó quá mệt mõi với những chuyện xãy ra gần đây. Tiến lại đến bên giường của nó anh ân cần vuốt mái tóc của nó, hai mắt nó nhắm tịt lại nhưng sao khi anh đưa tay lên chạm nhẹ bờ má của nó thì dòng nước từ khóe mắt sao lại chảy ra, chẳng lẽ cả trong mơ nó cũng không được bình yên hay sao ?
-Minh Anh , anh xin lỗi . Đợi anh được chứ ? Mọi chuyện rồi sẽ sớm kết thúc thôi ! – anh nắm bàn tay nó giọng nói rất dịu dàng .
-Nếu phải chọn lựa thì người duy nhất anh chọn vẫn chỉ là MINH ANH – anh nhấn mạnh từng chữ.
Anh kéo chăn lên đắp cẩn thận cho nó rồi xoay lưng đi nhưng ngờ đâu một bàn tay nhỏ bé đang kéo anh lại .
-Hoàng Long , em tin vào anh được chứ ?– nó nói, mắt đang vẫn đang nhắm tịt lại .
-Ừm . – anh gật đầu .
-Đừng đi – bàn tay nó nắm chặt không buông .
Anh mĩm cười kéo chăn ra nằm bên cạnh nó, một tay làm gối cho nó nằm, một tay kéo nó ôm vào lòng ... ấm áp.
Hắn thức dậy ôm đầu nhứt nhói vì hôm qua uống quá chén, nhìn sang một bên thì thấy thân hình người con gái nóng bỏng chỉ khoát trên mình chiếc áo sơ mi gợi lên đường cong hết sức quyến rũ. Không khỏi ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn đó chính là Uyển Nhi .
- Anh đừng kinh ngạc đến như vậy - Uyển Nhi trã lời mặc dù đang nướng bánh .
- Chuyện này là sao ? - giọng nói của hắn có chút chua ngoa .
- Đừng uống say sỉn đến nhà người khác rồi hỏi thế ? Thôi nói đi, lại đây ăn cùng . - Uyến Nhi cười mĩm nói .
- Thôi khỏi , cảm ơn đại minh tinh nhiều . - hắn nói cọc lóc không nhìn .
Uyển Nhi nhíu mày ngước lên nhìn hắn khó hiểu những dòng suy nghĩ trong đầu cô thi nhau chạy đua .
" Thế Hiển mà cô quen đây sao ? sao lại thay đổi 360 độ nhanh chóng đến vậy, anh ấy không còn nhớ gì cả sao . Phải chăng anh ấy đã hết yêu cô rồi , vậy chuyện hôm qua là sao ."
Cô thôi suy nghĩ lấy lại niềm kiêu hãnh trên khuôn mặt .
- Tôi mong rằng thiếu gia đây lần sau đừng về nhầm nhà nửa . - cô cười nhếch môi trã lời .
Hắn đứng dậy gài cúc áo rồi bỏ đi một hơi không ngoái đầu lại nhìn nhưng cô cũng không biết rằng khuất sau cánh cửa trái tim hắn đang đau như thế nào , hắn cũng không khác gì cô . Vì yêu quá nên quá hận cô , hận cô bỏ rơi hắn đi như thế hận cô vì sao lúc gặp lại hắn cũng không phải là người đầu tiên cô tìm đến .
Hắn cũng ngốc nghếch , đâu hay biết rằng từ ngày cô bước về mãnh đất này con mắt cô luôn theo dõi hắn làm gì , đi đâu quan tâm đến từng phút giây âm thầm và rất lặng lẽ hắn đâu biết .
- cho em thêm một chút thời gian nửa thôi anh à - ngước mặt lên trời Uyển Nhi cố gắng nuốt nước mắt vào trong , cô đã khóc quá đủ rồi .
Nó thức dậy chỉ thấy mình ôm gối bên cạnh , môi cười nhẹ " có lẽ chỉ là một giấc mơ đẹp " rồi thở dài dậy VSCN , quần áo tươm tất nó lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó rồi khỏi phòng .
Xuống nhà nó gật nhẹ chào mọi người riêng anh thì nó lạnh lùng bước ngang qua không cười không nói ánh mắt cũng lạnh tanh không một chút cảm xúc nào cả .
Sự kiện mấy hôm nay “ NÓ CHUYỂN SANG THẾ HIỂN ” đang là đề tài nóng hổi cho các học sinh ở trường bàn tán .
Mới hôm nào còn tuyên bố nó và anh là một cặp vậy mà giờ đây sáng sáng đều do chính Thế Hiển đưa đón nó đi học .
- Chòi chòi mý bà biết tin zì chưa chưa zợ - nữ sinh 1 nói .
- Tin gì , tin gì zậy bà - các nữ sinh khác tò mò tra hỏi .
- Con nhỏ Minh Anh đó , giờ hình như đang qua lại với ác ma của trường mình đó nha , thật ghê luôn đó mà - nữ sinh 1 .
- Nhìn con nhỏ đó thì biết rồi , không ngờ xấu xí như nói mà cũng hồ ly gớm cơ ta . - Ừ xấu mà như nó tôi cũng muốn ha ha - cả đám ôm bụng cười mà không hay ánh mắt giận dử của Đăng Khôi đang nhìn bọn họ .
Đăng Khôi đi thẳng một hơi vào giữa đám đông , lườm liếc một cái rợn cả da gà như đang cảnh cáo . Bọn nữ sinh như toát hết mồ hôi chỉ biết chùng chân đứng im một chổ. ...
Nó từ xa đi đến vẫy vẫy tay chào Đăng Khôi như không có gì xãy ra . Mặc kệ người ta nói chứ, nó sống cho nó không phải sống cho cuộc sống của người khác nên vốn dĩ nó chẳng cần nghĩ nhiều .
-Đăng Khôi anh ở đây hả - nó tươi cười nói .
-Ờ em , trước hết hai chúng ta rời khỏi đây đã . – Đăng Khôi khoát tay lên vai nó rời khỏi chốn thị phi .
Chiều tà nắng tắt, cơn gió nhẹ vờn cợt trên nếp tóc của hai con người đang đứng trên sân thượng cao ngút . Môi nó tuy cong lên cười nhưng Đăng Khôi hiểu được phần nào giờ đây trái tim nó đang dần dần héo mòn , đau nhưng không thót ra được .
-Em muốn khóc không ?
-Em chỉ khóc nếu anh Khôi không chở em đi ăn gà nửa he he – nó cười đáp trả .
-Thật sự em ổn chứ ? – Đăng Khôi xoay người sang nó nheo một mắt nói .
-Không ! – nó đáp cọc lóc .
-Anh không rõ chuyện tình cảm của hai người , nhưng anh chắc một điều thằng Long nó thích em .
-Thích và yêu là hai chuyện khác nhau anh à , anh Long thuộc về chị ấy .
-Cô ta không xứng – Đăng Khôi tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến Uyển Nhi .
-Chị ấy hơn em rất nhiều , tư cách gì mà em chen vào tình cảm của hai người họ . Em biết vị trí của mình trong lòng anh ấy mà – nó thở dài .
-Tại sao em không đi hỏi rõ nó ?
-Không muốn và hơn nửa chỉ cần anh ấy vui thì tất cả như thế nào đều được .
-Em thật ngốc – ánh mắt Đăng Khôi trở nên đượm buồn - Thôi đi ăn gà , anh khao – Đăng Khôi gọi mời .
-Anh Khôi gió mát quá , em muốn ở đây một lát – nó cười mĩm .
Đăng Khôi thở hắc mạnh ra rồi vỗ vai nó vài cái , anh cũng hiểu ý nên để nó lại một mình . Mặc dù giờ đây muốn an ủi nó muốn bên cạnh nó nhưng chỉ sợ làm nó thêm buồn mà thôi .
Gió trời mùa hè lại làm nó tê buốt đến thế , đôi mắt nó cứ nhìn theo ánh mặt trời đỏ lên như lòng trứng gà đang dần dần tắt đi . Mùa này là mùa sôi động cùng những tiếng ve nhưng sao lòng nó lại lạnh lẽo như mùa đông thế này .
-Có vẻ cô có nhiều sự thương hại quá ha – Uyển Nhi vòng tay trước ngược từ phía sau tiếng lại .
Nó hơi khựng người lại khi thấy sự xuất hiện của Uyển Nhi ở đây , điềm tĩnh đáp trã .
-Chị nghe lén chúng tôi nói chuyện ? – nó nhíu mày .
-Ồ , không hề . Là tôi đứng đây trước và hai người tự nói với nhau lọt vào tai tôi thôi – Uyển Nhi cười nhếch .
-Chị đã ra mặt chắc hẳng có chuyện muốn nói với tôi . – nó đáp .
-Chà chà , có vẻ con gái của Nguyễn Kim Bình không ngốc nghếch như tôi tưởng .
-Ý chị là gì – nó nhíu mày khi Uyển Nhi nhắc đến ba nó .
-Từ từ cô sẽ biết , tôi sẽ từ từ hủy hoại gia đình cô , bạn bè cô , người cô yêu ha ha – Uyển Nhi cười lớn .
-Vì ...sao ...sao chị lại làm như thế , tôi và chị có thù hằn gì chứ - nó hét vào mặt Uyển Nhi .
-Ha ha , cô đã hỏi thì tôi củng chả ngại nói ra nửa , là người ba tôn kính của cô đây , một người đàn ông tệ bạc , tồi tệ . Một người không có trách nhiệm ruồng bỏ vợ con – Uyển Nhi trợn mắt nhấn từng chữ vào mặt nó .
Như một tảng đá rơi xuống người nó , từng lời nói của Uyển Nhi như đang tát nước vào mặt nó . Sao có thể như thế nữa , mẹ nó ba nó gia đình này là sao , nó lắc đầu không tin vào những lời nói đó . Còn Uyển Nhi trông thấy thái độ của nó thêm phần đắc ý cười tươi kích nó khiến nó run rẫy lùi về sau vài bước .
-Cô không tin ư ha ha , cứ gọi cho ông ta hỏi có quen người nào tên Thanh Hoa hay không xem ông ta trã lời như thế nào . Hừ ! - Uyển Nhi tự tin trã lời .
-Còn mẹ cô là một con hồ ly tinh đi giật chồng người khác không biết xấu hổ
“ chát ” – một cái tát thật mạnh như giáng xuống mặt Uyển Nhi in hằng 5 ngón tay .
-Cô muốn sỉ nhục ai củng được , sỉ nhục tôi củng được nhưng cấm tuyệt đối đụng đến ba mẹ tôi – nó nắm mạnh cổ áo Uyển Nhi tức giận nghiến nói từng chữ .
“ Rầm” – cánh cửa tung mạnh ra khiến cả hai người con gái đều giật mình nhìn sang . Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là một người con gái mà anh đang yêu đang nắm chặt lấy cổ áo người con gái anh từng yêu .
Uyển Nhi dường như đã biết trước , mắt rươm rướm tỏ vẽ yếu đuối , nắm chặt tay nó giữ nguyên trên cổ áo mình .
-Minh Anh , chị xin ...xinn...lỗi...em mà * điệu bộ như khó thở *
Nó không hiểu gì hết muốn buông ra nhưng không thể , nó đâu biết đã mắc bẫy của Uyển Nhi , anh thấy cảnh tượng như vậy liền chạy đến ngăn cản .
-Minh Anh , em làm gì vậy – anh đẫy nó ra ngã nhào xuống .
-Á – nó rít lên .
-Minh Anh – anh lo lắng .
Thấy vậy Uyển Nhi liền dở trò mèo khóc chuột .
-Là chị sai , nhưng chị không thể sống thiếu anh ấy được . – hai tay Uyển Nhi ôm lấy cánh tay anh .
-Tôi hiểu rồi ! – Nó bần thần nhận ra được điều gì đó.
-Xin lỗi Minh Anh nhiều lắm hức hức .
Những lời nói của Uyển Nhi dường như đã khiến anh hiểu lầm nó , anh nhìn sang nó với ánh mắt đầy sự nghi ngờ . Nó chỉ biết đứng im trùng chân một chổ lắc đầu cố giải thích nhưng không nói được lời nào .
Anh bế Uyển Nhi rời đi , không một lần nhìn nó thêm . Còn Uyển Nhi nở nụ cười đắc ý mà nhìn về phía nó .
-Hức hức – nó khóc thành tiếng ngồi xụp xuống .
Mọi thứ giờ đây như đang xoay lưng về phía nó , trong mắt người nó yêu chẳng khác gì vật thể xa lạ khoảng cách ngày một lại lớn hơn xa hơn và hơn thế nửa là gia đình nó , nơi mà nó gọi là gia đình thật ra là như thế nào .
Những lời nó của người con gái kia như ngàn mũi dao lao thẳng vào tâm trí nó , nó không thể tin được sự thật này , sao mẹ nó lại đi làm những chuyện như vậy được cơ chứ không thể nào xãy ra chuyện đó được .
-Cô chỉ là kẻ nói dối , nói dối mà thôi – nước mắt nó dàn dụa .
Đưa tay lau đi nước mắt nó tìm kiếm chiếc điện thoại run rẫy nhấn từng số của ba nó , một tiếng chuông rồi thêm nhiều tiếng đổ chuông khác nhưng chỉ là sự im lặng không ai nghe máy cả .
Nó vẫn tiếp tục kiên trì cho đến khi nhận được tín hiệu .
-Alo , alo ba ba hã hức hức – nó nghẹn nói .
-Cô gọi con trai tôi có chuyện gì - giọng nói đầy uy quyền của bà nó phát lên .
-Là bà nội à – nó lễ phép
-Cô gọi có chuyện gì ?
-Cháu cháu muốn tìm ba hỏi một số chuyện ạ - nó thút thít nói qua điện thoại .
Thấy nó thút thít bà ta tò mò muốn biết chuyện gì đang xãy ra mà nó phải gọi gấp rút đến như vậy .
-Cô cứ hỏi đi biết đâu bà già này còn biết nhiều hơn ba của cô .
-Thật chứ bà , cháu muốn biết một sự thật .
-Ta hay nói đùa với cô sao . – bà nội nó khẳng định chắc nịch .
-Bà ơi , Thanh Hoa người phụ nữ đó là ai hả bà híc híc .
Câu hỏi vừa được đặt ra , Nguyễn Phu nhân liền mím môi cười . Không ngờ đứa cháu gái lớn của bà ta lại bắt đầu ra tay hành động , dẫu sao lão già như bà cũng muốn nhìn thử xem một con bé yếu đuối như Uyến Nhi sẽ làm được nhưng gì , thuận ý mà hợp tác .
-Sao cô biết người phụ ấy ?
-Bà bà cứ trã lời cháu đi .
-Là người ba cô không thể nào quên , còn chi tiết cô cứ hỏi ba mình – nói rồi Nguyễn Phu nhân cúp máy không nói gì thêm .
Đầu nó choáng váng cả lên , cuộc điện thoại ấy như đang nói lên sự thật với nó rồi.
Lê từng bước trên đường mà chân nó đi không vững , loạng choạng như sắp ngã . Sự thật này nó quá bàng hoàng không thể nào mà chấp nhận được , người mẹ hiền từ mẫu mực và yếu đuối của nó sao lại là kẻ thứ 3 như vậy được .
Cơ thể nó đang đuối dần sức lực , cố gắng hết sức cuối cùng nó củng bước vào nhà . mồ hôi trên trán nhễ nhãi khắp khuôn mặt , môi trắng bệch như không còn sức sống .
“ Phịch” – nó ngất đi giữa nhà , mọi người đang ăn nhìn sang hốt hoảng ai nấy đều kêu rít lên .
-Minh Anh !!!
Ngồi sụp xuống trước cổng nhà mình, nó vòng tay ôm lấy cơ thể dòng nước mắt từ khóe mi tự dung chảy ra đến nghẹn . nó nhớ ba nhớ mẹ, nó ước gì ba mẹ lúc này đang ở đây mà dỗ dành nó, chứ không như tên xấu xa kia hết lần này đến lần khác khiến nó tổn thương.
Nó tựa lưng vào cánh cổng thì bị chới với ngã ra đằng sau “ ú ớ ” vài tiếng .
- Ủa không khóa - @@ nó hơi ngạc nhiên rồi theo phản xạ , đứng dậy vào trong .
Mọi ngõ ngách vẫn y nguyên, có điều màu hồng của hạnh phúc khi còn sum họp đầy đủ thì đã mất dần theo năm tháng, chỉ còn mỗi màu trắng toát u ám lạnh lẽo .
- Mẹ ơi con nhớ mẹ - giọt nước mắt lăng dài với nổi buồn lòng nó .
Nó tìm đến chiếc ghế so pha nằm trãi lòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay cho đến lúc trời lặng phố lên đèn mới giật mình mà tĩnh giấc .
Bước ra khỏi nhà căn nhà nó vẫn luyến tiếc nhìn ngắm thêm một chút nữa rồi mới thở dài bước đi .
- ước gì có thể trở về - đôi mắt cụp xuống .
Trở về với nơi mà nó đang sống, hiện tại ngoài áp lực đang ngày một nặng thêm thì nó chẳng thấy vui vẻ chút nào. Hình ảnh ngày ngày đập vào mắt nó đầu tiên khi bước chân vào là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ cứ xoay quần bên nhau, cảm giác vừa nhói đau, vừa ghen tỵ len lói chạy khắp cở thể nhưng chẳng làm được gì hơn ngoài sự im lặng, nó chỉ có thể nuốt đắng cay mà chịu đựng .
- Minh Anh về rồi à - Uyển Nhi lên tiếng chào nó .
- Chào - nó nói cọc lóc đi thẳng một hơi lên phòng .
Anh đứng đó trông thấy bóng dáng nhỏ bé ấy không nuốt trôi cơn bực dọc trong lòng , người con gái này lúc nào cũng biết cách chọc giận anh. Mỗi câu nói của người đó vừa khiến anh đau lòng , vừa khiến anh tức giận và càng làm anh muốn đến ngay trước mặt nó mà nói thẳng nói một tràn " rằng anh cần nó đến nhường nào " .
Uyển Nhi lồng vào cánh tay anh mĩm cười , nhưng chưa kịp thì anh đã cố tình vung ra thoát khỏi .
- Uyển Nhi bây giờ trễ rồi để anh gọi trợ lí Trần đưa em về . Anh hơi mệt chút - anh ân cần nói .
Uyển Nhi gật nhẹ tươi cười đồng ý , mặc dù trong lòng bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu vì thái độ của anh đang bị nó chi phối quá nhiều .
Novotel .
Đến phòng vừa bước vào, Uyển Nhi đã bị một bóng đen ôm chồm lấy từ phía sau . Cô hơi hoảng sợ cố tìm cách thoát thân nhưng lực của người đó tác động lên thân thể cô rất chặt không thế nào nới lỏng được. Cô chỉ biết cứ cố vùng vẫy , nhưng hơi thở và hình dáng này rất quen thuộc… “rất giống thật sự rất giống” giống với người đó. Bị bắt trong vòng tay này, sao cô chẳng muốn rời ra mà chỉ muốn đứng im để cảm nhận cái cảm giác gần gũi đã mất từ lâu nay.
- Sao em lại về đây ? Về rồi sao lại quên anh như thế hả ? - hắn gào lên như đang rất đau đớn .
- Thế Hiển ! - cô nắm chặt cánh tay của hắn , giọng nghẹn ngào .
- Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy , tôi đã làm gì sai hả Uyển Nhi ? Em xem tôi là thằng hề đến thế sao hã - hắn gằng giọng , mắt hắn đỏ hoe cả lên nhìn chăm chăm vào cô .
- Không không - Uyển Nhi lắc đầu lia lịa- Là em nhớ anh , nhớ anh đến phát điên nhưng không thể bên anh lúc này được huhu - Uyển Nhi nói trong nước lưng tròng, cô ôm chặt hắn vào lòng để giải thoát bao nhiêu sự nhớ nhung kiềm nén suốt mấy năm nay .
- Tại sao là tên đó , tôi có chỗ nào không bằng tên đó , tại sao em chọn tên đó không phải tôi ? - hắn đẩy nhẹ Uyển Nhi ra hai tay nắm chặt hai vai cô mà gằng lên sự tức giận , giọt nước hắn kiềm nén trong khóe mắt cũng từ đó chảy ra .
- Thế Hiển , tin em chỉ...c ...ầ...ưm... Ưm...ưm....- không cho cô có cơ hội nói hết hắn đã khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy , một nụ hôn với bao nhiêu sự hờn ghen , trách móc , yêu thương lẫn cả sự nhớ nhung .
Cô vùng vằn một hồi không lâu nhưng rồi cũng buông thả đáp trả nụ hôn ấy , trong hơi thở có phần men say càng khiến hắn mạnh bạo hơn , bế Uyển Nhi lên giường chỉ sau vài phút ngắn ngủi chiếc váy cô mang trên người đã được hắn kéo xuống . Cô và hắn chìm đắm trong tình ái như thiêu đốt cơ thể của cả hai, bàn tay cô ôm lấy tấm lưng của hắn .... siết chặt....
“ Cạch ”
Anh mở cửa phòng nó bước vào thì trông thấy nó đã ngủ, có lẽ nó quá mệt mõi với những chuyện xãy ra gần đây. Tiến lại đến bên giường của nó anh ân cần vuốt mái tóc của nó, hai mắt nó nhắm tịt lại nhưng sao khi anh đưa tay lên chạm nhẹ bờ má của nó thì dòng nước từ khóe mắt sao lại chảy ra, chẳng lẽ cả trong mơ nó cũng không được bình yên hay sao ?
-Minh Anh , anh xin lỗi . Đợi anh được chứ ? Mọi chuyện rồi sẽ sớm kết thúc thôi ! – anh nắm bàn tay nó giọng nói rất dịu dàng .
-Nếu phải chọn lựa thì người duy nhất anh chọn vẫn chỉ là MINH ANH – anh nhấn mạnh từng chữ.
Anh kéo chăn lên đắp cẩn thận cho nó rồi xoay lưng đi nhưng ngờ đâu một bàn tay nhỏ bé đang kéo anh lại .
-Hoàng Long , em tin vào anh được chứ ?– nó nói, mắt đang vẫn đang nhắm tịt lại .
-Ừm . – anh gật đầu .
-Đừng đi – bàn tay nó nắm chặt không buông .
Anh mĩm cười kéo chăn ra nằm bên cạnh nó, một tay làm gối cho nó nằm, một tay kéo nó ôm vào lòng ... ấm áp.
Hắn thức dậy ôm đầu nhứt nhói vì hôm qua uống quá chén, nhìn sang một bên thì thấy thân hình người con gái nóng bỏng chỉ khoát trên mình chiếc áo sơ mi gợi lên đường cong hết sức quyến rũ. Không khỏi ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn đó chính là Uyển Nhi .
- Anh đừng kinh ngạc đến như vậy - Uyển Nhi trã lời mặc dù đang nướng bánh .
- Chuyện này là sao ? - giọng nói của hắn có chút chua ngoa .
- Đừng uống say sỉn đến nhà người khác rồi hỏi thế ? Thôi nói đi, lại đây ăn cùng . - Uyến Nhi cười mĩm nói .
- Thôi khỏi , cảm ơn đại minh tinh nhiều . - hắn nói cọc lóc không nhìn .
Uyển Nhi nhíu mày ngước lên nhìn hắn khó hiểu những dòng suy nghĩ trong đầu cô thi nhau chạy đua .
" Thế Hiển mà cô quen đây sao ? sao lại thay đổi 360 độ nhanh chóng đến vậy, anh ấy không còn nhớ gì cả sao . Phải chăng anh ấy đã hết yêu cô rồi , vậy chuyện hôm qua là sao ."
Cô thôi suy nghĩ lấy lại niềm kiêu hãnh trên khuôn mặt .
- Tôi mong rằng thiếu gia đây lần sau đừng về nhầm nhà nửa . - cô cười nhếch môi trã lời .
Hắn đứng dậy gài cúc áo rồi bỏ đi một hơi không ngoái đầu lại nhìn nhưng cô cũng không biết rằng khuất sau cánh cửa trái tim hắn đang đau như thế nào , hắn cũng không khác gì cô . Vì yêu quá nên quá hận cô , hận cô bỏ rơi hắn đi như thế hận cô vì sao lúc gặp lại hắn cũng không phải là người đầu tiên cô tìm đến .
Hắn cũng ngốc nghếch , đâu hay biết rằng từ ngày cô bước về mãnh đất này con mắt cô luôn theo dõi hắn làm gì , đi đâu quan tâm đến từng phút giây âm thầm và rất lặng lẽ hắn đâu biết .
- cho em thêm một chút thời gian nửa thôi anh à - ngước mặt lên trời Uyển Nhi cố gắng nuốt nước mắt vào trong , cô đã khóc quá đủ rồi .
Nó thức dậy chỉ thấy mình ôm gối bên cạnh , môi cười nhẹ " có lẽ chỉ là một giấc mơ đẹp " rồi thở dài dậy VSCN , quần áo tươm tất nó lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó rồi khỏi phòng .
Xuống nhà nó gật nhẹ chào mọi người riêng anh thì nó lạnh lùng bước ngang qua không cười không nói ánh mắt cũng lạnh tanh không một chút cảm xúc nào cả .
Sự kiện mấy hôm nay “ NÓ CHUYỂN SANG THẾ HIỂN ” đang là đề tài nóng hổi cho các học sinh ở trường bàn tán .
Mới hôm nào còn tuyên bố nó và anh là một cặp vậy mà giờ đây sáng sáng đều do chính Thế Hiển đưa đón nó đi học .
- Chòi chòi mý bà biết tin zì chưa chưa zợ - nữ sinh 1 nói .
- Tin gì , tin gì zậy bà - các nữ sinh khác tò mò tra hỏi .
- Con nhỏ Minh Anh đó , giờ hình như đang qua lại với ác ma của trường mình đó nha , thật ghê luôn đó mà - nữ sinh 1 .
- Nhìn con nhỏ đó thì biết rồi , không ngờ xấu xí như nói mà cũng hồ ly gớm cơ ta . - Ừ xấu mà như nó tôi cũng muốn ha ha - cả đám ôm bụng cười mà không hay ánh mắt giận dử của Đăng Khôi đang nhìn bọn họ .
Đăng Khôi đi thẳng một hơi vào giữa đám đông , lườm liếc một cái rợn cả da gà như đang cảnh cáo . Bọn nữ sinh như toát hết mồ hôi chỉ biết chùng chân đứng im một chổ. ...
Nó từ xa đi đến vẫy vẫy tay chào Đăng Khôi như không có gì xãy ra . Mặc kệ người ta nói chứ, nó sống cho nó không phải sống cho cuộc sống của người khác nên vốn dĩ nó chẳng cần nghĩ nhiều .
-Đăng Khôi anh ở đây hả - nó tươi cười nói .
-Ờ em , trước hết hai chúng ta rời khỏi đây đã . – Đăng Khôi khoát tay lên vai nó rời khỏi chốn thị phi .
Chiều tà nắng tắt, cơn gió nhẹ vờn cợt trên nếp tóc của hai con người đang đứng trên sân thượng cao ngút . Môi nó tuy cong lên cười nhưng Đăng Khôi hiểu được phần nào giờ đây trái tim nó đang dần dần héo mòn , đau nhưng không thót ra được .
-Em muốn khóc không ?
-Em chỉ khóc nếu anh Khôi không chở em đi ăn gà nửa he he – nó cười đáp trả .
-Thật sự em ổn chứ ? – Đăng Khôi xoay người sang nó nheo một mắt nói .
-Không ! – nó đáp cọc lóc .
-Anh không rõ chuyện tình cảm của hai người , nhưng anh chắc một điều thằng Long nó thích em .
-Thích và yêu là hai chuyện khác nhau anh à , anh Long thuộc về chị ấy .
-Cô ta không xứng – Đăng Khôi tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến Uyển Nhi .
-Chị ấy hơn em rất nhiều , tư cách gì mà em chen vào tình cảm của hai người họ . Em biết vị trí của mình trong lòng anh ấy mà – nó thở dài .
-Tại sao em không đi hỏi rõ nó ?
-Không muốn và hơn nửa chỉ cần anh ấy vui thì tất cả như thế nào đều được .
-Em thật ngốc – ánh mắt Đăng Khôi trở nên đượm buồn - Thôi đi ăn gà , anh khao – Đăng Khôi gọi mời .
-Anh Khôi gió mát quá , em muốn ở đây một lát – nó cười mĩm .
Đăng Khôi thở hắc mạnh ra rồi vỗ vai nó vài cái , anh cũng hiểu ý nên để nó lại một mình . Mặc dù giờ đây muốn an ủi nó muốn bên cạnh nó nhưng chỉ sợ làm nó thêm buồn mà thôi .
Gió trời mùa hè lại làm nó tê buốt đến thế , đôi mắt nó cứ nhìn theo ánh mặt trời đỏ lên như lòng trứng gà đang dần dần tắt đi . Mùa này là mùa sôi động cùng những tiếng ve nhưng sao lòng nó lại lạnh lẽo như mùa đông thế này .
-Có vẻ cô có nhiều sự thương hại quá ha – Uyển Nhi vòng tay trước ngược từ phía sau tiếng lại .
Nó hơi khựng người lại khi thấy sự xuất hiện của Uyển Nhi ở đây , điềm tĩnh đáp trã .
-Chị nghe lén chúng tôi nói chuyện ? – nó nhíu mày .
-Ồ , không hề . Là tôi đứng đây trước và hai người tự nói với nhau lọt vào tai tôi thôi – Uyển Nhi cười nhếch .
-Chị đã ra mặt chắc hẳng có chuyện muốn nói với tôi . – nó đáp .
-Chà chà , có vẻ con gái của Nguyễn Kim Bình không ngốc nghếch như tôi tưởng .
-Ý chị là gì – nó nhíu mày khi Uyển Nhi nhắc đến ba nó .
-Từ từ cô sẽ biết , tôi sẽ từ từ hủy hoại gia đình cô , bạn bè cô , người cô yêu ha ha – Uyển Nhi cười lớn .
-Vì ...sao ...sao chị lại làm như thế , tôi và chị có thù hằn gì chứ - nó hét vào mặt Uyển Nhi .
-Ha ha , cô đã hỏi thì tôi củng chả ngại nói ra nửa , là người ba tôn kính của cô đây , một người đàn ông tệ bạc , tồi tệ . Một người không có trách nhiệm ruồng bỏ vợ con – Uyển Nhi trợn mắt nhấn từng chữ vào mặt nó .
Như một tảng đá rơi xuống người nó , từng lời nói của Uyển Nhi như đang tát nước vào mặt nó . Sao có thể như thế nữa , mẹ nó ba nó gia đình này là sao , nó lắc đầu không tin vào những lời nói đó . Còn Uyển Nhi trông thấy thái độ của nó thêm phần đắc ý cười tươi kích nó khiến nó run rẫy lùi về sau vài bước .
-Cô không tin ư ha ha , cứ gọi cho ông ta hỏi có quen người nào tên Thanh Hoa hay không xem ông ta trã lời như thế nào . Hừ ! - Uyển Nhi tự tin trã lời .
-Còn mẹ cô là một con hồ ly tinh đi giật chồng người khác không biết xấu hổ
“ chát ” – một cái tát thật mạnh như giáng xuống mặt Uyển Nhi in hằng 5 ngón tay .
-Cô muốn sỉ nhục ai củng được , sỉ nhục tôi củng được nhưng cấm tuyệt đối đụng đến ba mẹ tôi – nó nắm mạnh cổ áo Uyển Nhi tức giận nghiến nói từng chữ .
“ Rầm” – cánh cửa tung mạnh ra khiến cả hai người con gái đều giật mình nhìn sang . Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là một người con gái mà anh đang yêu đang nắm chặt lấy cổ áo người con gái anh từng yêu .
Uyển Nhi dường như đã biết trước , mắt rươm rướm tỏ vẽ yếu đuối , nắm chặt tay nó giữ nguyên trên cổ áo mình .
-Minh Anh , chị xin ...xinn...lỗi...em mà * điệu bộ như khó thở *
Nó không hiểu gì hết muốn buông ra nhưng không thể , nó đâu biết đã mắc bẫy của Uyển Nhi , anh thấy cảnh tượng như vậy liền chạy đến ngăn cản .
-Minh Anh , em làm gì vậy – anh đẫy nó ra ngã nhào xuống .
-Á – nó rít lên .
-Minh Anh – anh lo lắng .
Thấy vậy Uyển Nhi liền dở trò mèo khóc chuột .
-Là chị sai , nhưng chị không thể sống thiếu anh ấy được . – hai tay Uyển Nhi ôm lấy cánh tay anh .
-Tôi hiểu rồi ! – Nó bần thần nhận ra được điều gì đó.
-Xin lỗi Minh Anh nhiều lắm hức hức .
Những lời nói của Uyển Nhi dường như đã khiến anh hiểu lầm nó , anh nhìn sang nó với ánh mắt đầy sự nghi ngờ . Nó chỉ biết đứng im trùng chân một chổ lắc đầu cố giải thích nhưng không nói được lời nào .
Anh bế Uyển Nhi rời đi , không một lần nhìn nó thêm . Còn Uyển Nhi nở nụ cười đắc ý mà nhìn về phía nó .
-Hức hức – nó khóc thành tiếng ngồi xụp xuống .
Mọi thứ giờ đây như đang xoay lưng về phía nó , trong mắt người nó yêu chẳng khác gì vật thể xa lạ khoảng cách ngày một lại lớn hơn xa hơn và hơn thế nửa là gia đình nó , nơi mà nó gọi là gia đình thật ra là như thế nào .
Những lời nó của người con gái kia như ngàn mũi dao lao thẳng vào tâm trí nó , nó không thể tin được sự thật này , sao mẹ nó lại đi làm những chuyện như vậy được cơ chứ không thể nào xãy ra chuyện đó được .
-Cô chỉ là kẻ nói dối , nói dối mà thôi – nước mắt nó dàn dụa .
Đưa tay lau đi nước mắt nó tìm kiếm chiếc điện thoại run rẫy nhấn từng số của ba nó , một tiếng chuông rồi thêm nhiều tiếng đổ chuông khác nhưng chỉ là sự im lặng không ai nghe máy cả .
Nó vẫn tiếp tục kiên trì cho đến khi nhận được tín hiệu .
-Alo , alo ba ba hã hức hức – nó nghẹn nói .
-Cô gọi con trai tôi có chuyện gì - giọng nói đầy uy quyền của bà nó phát lên .
-Là bà nội à – nó lễ phép
-Cô gọi có chuyện gì ?
-Cháu cháu muốn tìm ba hỏi một số chuyện ạ - nó thút thít nói qua điện thoại .
Thấy nó thút thít bà ta tò mò muốn biết chuyện gì đang xãy ra mà nó phải gọi gấp rút đến như vậy .
-Cô cứ hỏi đi biết đâu bà già này còn biết nhiều hơn ba của cô .
-Thật chứ bà , cháu muốn biết một sự thật .
-Ta hay nói đùa với cô sao . – bà nội nó khẳng định chắc nịch .
-Bà ơi , Thanh Hoa người phụ nữ đó là ai hả bà híc híc .
Câu hỏi vừa được đặt ra , Nguyễn Phu nhân liền mím môi cười . Không ngờ đứa cháu gái lớn của bà ta lại bắt đầu ra tay hành động , dẫu sao lão già như bà cũng muốn nhìn thử xem một con bé yếu đuối như Uyến Nhi sẽ làm được nhưng gì , thuận ý mà hợp tác .
-Sao cô biết người phụ ấy ?
-Bà bà cứ trã lời cháu đi .
-Là người ba cô không thể nào quên , còn chi tiết cô cứ hỏi ba mình – nói rồi Nguyễn Phu nhân cúp máy không nói gì thêm .
Đầu nó choáng váng cả lên , cuộc điện thoại ấy như đang nói lên sự thật với nó rồi.
Lê từng bước trên đường mà chân nó đi không vững , loạng choạng như sắp ngã . Sự thật này nó quá bàng hoàng không thể nào mà chấp nhận được , người mẹ hiền từ mẫu mực và yếu đuối của nó sao lại là kẻ thứ 3 như vậy được .
Cơ thể nó đang đuối dần sức lực , cố gắng hết sức cuối cùng nó củng bước vào nhà . mồ hôi trên trán nhễ nhãi khắp khuôn mặt , môi trắng bệch như không còn sức sống .
“ Phịch” – nó ngất đi giữa nhà , mọi người đang ăn nhìn sang hốt hoảng ai nấy đều kêu rít lên .
-Minh Anh !!!
/120
|