Trước khi xuất phát, Lăng Tiếu giảng tỉ mỉ tình huống có thể xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường cho mười Liệp ma giả sắp vào đó.
Nói đến thì bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường còn khá hòa bình, chỉ khi gặp phải linh lô mới đụng độ ma thú thủ hộ. Nhưng cũng sẽ xuất hiện một ít tình huống đặc biệt. Ví dụ nếu Mộng Huyễn Thiên Đường tràn ngập sát khí quá nặng, sẽ dẫn đến dị biến.
Mộng Huyễn Thiên Đường sản xuất linh lô mỗi lần khoảng hai mươi cái, nhưng trước khi linh lô bị hấp thu thật sự thì đều là vật vô chủ. Chính là nói, cho dù tạm thời dung hợp linh lô, một khi bị giết chết, linh lô như cũ hồi phục tự do.
Lăng Tiếu kể một chuyện từng xảy ra. Khoảng ba trăm năm trước khi Mộng Huyễn Thiên Đường mở ra, người của liên minh thánh điện khi đi vào bởi vì linh lô sản sinh khác nhau, cuối cùng vung tay. Mà lần đó cũng dẫn đến dị biến trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Dị biến bắt đầu từ ngày thứ hai, lúc ấy hai mươi người vào Mộng Huyễn Thiên Đường cuối cùng chỉ hai cái còn sống trở ra.
Đồng thời Lăng Tiếu cũng tha thiết nói cho họ, cách tốt nhất để có linh lô trong Mộng Huyễn Thiên Đường là được thủ hộ ma thú thừa nhận. Làm như thế là tốt nhất, hơn nữa sẽ không chọc giận Mộng Huyễn Thiên Đường.
Nhưng lần này hiển nhiên không hòa bình như vậy. Ma tộc giết chóc chỉ sợ đủ chọc giận Mộng Huyễn Thiên Đường. Có lẽ chúng được đến không ít linh lô, nhưng một khi ngày thứ hai xuất hiện biến dị, như vậy, trừ phi có Mộng Huyễn bảo thạch giống Long Hạo Thần và Thải Nhi, nếu không, trước khi kết thúc ngày thứ ba, không một ai có thể rời đi.
Long Hạo Thần triệu tập đồng bạn bao gồm cả Trương Phóng Phóng, kể lại một lần Lăng Tiếu nói sẽ xảy ra biến dị.
"Tình hình hiện tại chính là như vậy. Ta nhận thấy Mộng Huyễn Thiên Đường rất có thể sẽ xuất hiện biến dị. Hơn nữa một khi xảy ra, chúng ta phải đối mặt nguy hiểm to lớn. Trước mắt chúng ta đã được bốn cái linh lô. Nếu hiện tại rời đi, cũng xem như thu hoạch phong phú. Nhưng khi tới ngày mai, như vậy chúng ta có lẽ muốn đi đều không được. Chỉ có thể đợi đến kết thúc ba ngày. Đi hay là ở lại? Mọi người tự quyết định đi."
"Đương nhiên là ở lại! Đây là cơ hội trăm năm mới có một lần! Không lấy thêm linh lô thì sao cam lòng!" Lâm Hâm không chút do dự nói.
Tư Mã Tiên khinh thường bĩu môi.
"Ông đúng là tham tiền. Nhưng mà ta cũng cảm thấy nên ở lại."
Tiếp đến ý kiến các thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đều chung một điểm: ở lại.
Cuối cùng ánh mắt mọi người tập trung vào Trương Phóng Phóng.
Trương Phóng Phóng mỉm cười nói.
"Nếu các người đã quyết định ở lại, ta cũng có khả năng đạt được một linh lô, đương nhiên phải liều mình bồi quân tử. Tuy ta cảm thấy ở lại thì có chút liều lĩnh."
Trương Phóng Phóng người này điểm tốt nhất chính là không làm ra vẻ. Long Hạo Thần có thể cảm giác ra phần ngay thẳng này xuất phát từ đáy lòng, cho nên từ trước đã tiếp nhận y rồi. Truyện được chia sẻ bởi diễn đàn bàn long hội!!!!
Không sai, lựa chọn ở lại tuyệt đối là liều lĩnh, nhưng Long Hạo Thần cũng nghiêng về quyết định này. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ có đường lui.
Không phải Mộng Huyễn bảo thạch mà là tháp Vĩnh Hằng. Chỉ cần cho Long Hạo Thần đủ thời gian, hắn có thể mang theo đồng bạn ẩn trong tháp Vĩnh Hằng, vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm. Trước khi kết thúc thời gian ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường, hắn và Thải Nhi quay lại thì được rồi.
Bởi vậy mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ đều có đường lui.
Suy nghĩ một lát, Long Hạo Thần lấy ra Mộng Huyễn bảo thạch của mình đưa cho Trương Phóng Phóng.
"Trương huynh, chúng ta coi như mới gặp đã hợp ý. Anh lớn tuổi hơn nhóm chúng ta, nhưng không giữ hiềm khích mấy lần hỗ trợ chúng ta. Cái này là Mộng Huyễn bảo thạch, anh cầm lấy. Một khi gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự, mặc kệ Mộng Huyễn Thiên Đường ở trong trạng thái nào, anh đều có thể dựa vào Mộng Huyễn bảo thạch truyền tống ra ngoài, rời xa nguy hiểm."
Trương Phóng Phóng giật mình nói.
"Còn có thứ như vậy? Cậu cho ta rồi, chính mình thì sao?"
Long Hạo Thần cười nhẹ.
"Tuy Trương huynh không hỏi, nhưng ta cũng biết trong lòng anh có nghi hoặc. Nhưng đây là bí mật đội ta, không thể nói cho anh biết. Chỉ có thể nói, nếu ta đem họ vào được thì cũng có thể mang họ đi. Yên tâm. Viên Mộng Huyễn bảo thạch này anh nhất định phải giữ tốt, lúc mấu chốt thì dùng tới để bảo mệnh."
Trương Phóng Phóng hơi trầm ngâm một lúc, nói.
"Được, lời khách sáo ta không nói nhiều."
Trương Phóng Phóng sảng khoái nhận lấy Mộng Huyễn bảo thạch.
Khi họ ăn lương khô bắt đầu nghỉ ngơi, thì toàn bộ Mộng Huyễn Thiên Đường bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Hơi nước huyễn lệ phiêu đãng trong cánh rừng tưởng như không giới hạn ở Mộng Huyễn Thiên Đường bắt đầu ngưng tụ lại, cuối cùng thành từng điểm sáng bay đi bốn phương tám hướng. Trong mơ hồ, Mộng Huyễn Thiên Đường cảm giác mộng huyễn bị chân thực thay thế. Hơi thở sinh mệnh cũng càng biến nồng đậm, nhưng sát khí tùy theo mà đến.
Bình minh.
Khi bầu trời phương xa xuất hiện mảng trắng thì Long Hạo Thần bị một tiếng kinh hô sợ đến bật dậy.
Tối hôm qua lúc nghỉ ngơi, an bài mọi người luân lưu gác đêm. Hiện tại gác đêm chính là Lâm Hâm, mà y lúc này đang ngửa đầu, dường như thấy một việc không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng la của y cũng khiến mấy người khác giật mình tỉnh dậy. Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, con ngươi co rút cũng hiện vẻ kinh ngạc.
Không thể nói họ không kinh. Trên bầu trời, một đoàn mây bảy màu bay trên không, sóng năng lượng nhu hòa dao động trong không khí. Áng mây nhu hòa mà mỹ diệu, giữa đám mây, một đoàn sáng đang từ từ hạ xuống đất.
Dù cho là ánh mặt trời, cũng bởi vì áng mây này mà biến nhu hòa. Tất cả sức sống trong Mộng Huyễn Thiên Đường dường như đều xoay tròn quanh nó.
"Đó, đó là linh lô?" Trương Phóng Phóng giật mình nói.
Quang mang bảy màu xuất hiện giữa áng mây lớn hơn bất cứ hai mươi cái linh lô nào xuất hiện trong ngày hôm qua. Chỉ riêng nó tỏa quang mang là có thể thấy linh lô khác với bình thường.
Mọi người bản năng nhìn hướng Long Hạo Thần, ở đây chỉ có hắn hiểu rõ linh lô nhất.
Nhưng họ thấy lại là nụ cười khổ của Long Hạo Thần.
"Linh lô này ta cũng không biết. Trong số linh lô phụ thân từng dạy ta, tuyệt đối không có cái này. Nếu nó thật là linh lô, như vậy chỉ có một giải thích, thì hẳn là nó chưa từng xuất hiện trên đại lục, là một linh lô hoàn toàn mới."
Rung động xuất hiện trên mặt mỗi người. Bởi vì họ đều là Liệp ma giả, càng rõ ràng trong tháp nhiệm vụ Liệp ma Đoàn có một nhiệm vụ không hạn chế cấp bậc, công huân thưởng cho cao tới mười vạn. Đó là phát hiện linh lô chưa từng xuất hiện qua.
Từ khi có nhiệm vụ này đến nay, có năm lần được hoàn thành, nhưng nhiệm vụ luôn giữ lại đó không biến mất.
Một linh lô hoàn toàn chưa được biết tới, ai không biết nó mạnh bao nhiêu. Nhưng xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường, lại lấy hình thức đơn độc xuất hiện, linh lô bảy màu này uy lực sẽ nhỏ sao?
"Còn chờ cái gì? Chúng ta xuất phát đi." Trần Anh Nhi háo hức hớn hở nói.
"Không, đợi chút đã." Long Hạo Thần ngăn cản mọi người nôn nóng. "Các người không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Gì?" Mọi người cùng nhìn hắn.
Hàn Vũ trầm giọng nói.
"Đúng là hơi kỳ. Hôm qua đoàn trưởng mới nói Mộng Huyễn Thiên Đường có khả năng xuất hiện biến dị, hôm nay đã có cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện. Có lẽ đúng là một linh lô, nhưng cũng có khả năng là mồi dụ khó thể kháng cự."
Trương Phóng Phóng gật đầu.
"Ta đồng ý. Không có dụ hoặc sao hấp dẫn chúng ta, những người từ bên ngoài tiến đến tranh giành? Cho dù Mộng Huyễn Thiên Đường không an bài bất cứ nguy hiểm gì, linh lô bảy màu trên không trung rơi xuống chậm như vậy, vị trí càng rõ ràng, ở đó chúng ta không chỉ gặp đồng bạn mà cũng sẽ gặp người ma tộc. Hạo Thần, cậu nói nên làm sao đây?"
Long Hạo Thần nhìn quang mang bảy màu dần hạ xuống, suy nghĩ một lát mới trầm giọng nói.
"Đi thì phải đi rồi. Cho dù là vì cứu các đồng chí cùng chúng ta tiến vào đây, nhất định phải đi. Nhưng ta lần nữa nhắc nhở mọi người. Nếu gặp phải ma thú cường đại, ai cũng không được công kích ma thú. Dù cho chúng nó chủ động công kích thì chúng ta cũng chỉ thụ động phòng ngự. Chuyện này rất quan trọng, ai đều phải nghe theo ta. Nếu không, có lẽ lúc trước chúng ta nỗ lực sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Thấy Long Hạo Thần nói nghiêm trọng, người khác đều gật đầu, biểu đạt đồng ý.
Long Hạo Thần suy nghĩ một lúc, để Trương Phóng Phóng và Hàn Vũ cùng một chỗ, phụ trách phòng ngự hậu phương cho đội, còn lại trận hình không thay đổi. Có hắn dẫn đội, mọi người đi thẳng hướng quang mang bảy màu rơi xuống.
Tiến lên chưa đến trăm mét, Long Hạo Thần đột nhiên dừng bước lại.
"Các người có phát hiện không, sương mù đâu? Không thấy nữa."
Mọi người chuyển hướng xuống đất, quả nhiên, nguyên bản các màu sương mù đặc sắc của Mộng Huyễn Thiên Đường đều biến mất hết. Thoạt nhìn nơi này tựa như cánh rừng bình thường, chỉ là thảm thực vật đặc biệt dày đặc mà thôi.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Xem ra chúng ta không đoán sai, quả nhiên là không gian biến dị."
"Đại ca, hiện tại nên làm sao đây?" Tư Mã Tiên hỏi.
Long Hạo Thần nhấc tay lên, ném Quang Phạt cho Hàn Vũ đứng đằng sau, chính mình thì lấy ra Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn.
"Vẫn nên đi tới, đừng quên ta mới nói, ai đều không được công kích ma thú."
Thải Nhi luôn đi theo sau lưng Long Hạo Thần, nhìn hắn trầm ổn chỉ huy, mắt nàng nhu hòa. Kỳ thật nàng thông minh và linh cảm không dưới Long Hạo Thần. Nhưng nàng cam nguyện làm người đàn bà đứng sau hắn. Trừ phi Long Hạo Thần phán đoán có sai lầm trên căn bản, nếu không nàng tuyệt không dễ dàng chen lời. Uy tín chính là rèn luyện không ngừng trong hành trình gian nan này.
Tựa như nhìn núi không xa mà chạy tới khi ngựa chết. Thoạt nhìn quang mang bảy màu không xa, hơn nữa đang từ từ rơi xuống. Nhưng trên thực tế, đám Long Hạo Thần chạy gần hai tiếng đồng hồ, như cũ không thấy bóng dáng quang mang bảy màu trong rừng cây.
Nhưng xung quanh biến hóa thực rõ ràng. Bọn họ có thể cảm nhận được không khí Mộng Huyễn Thiên Đường ngày càng trầm trọng, ngay cả hơi thở sự sống cũng không còn nhu hòa nữa.
"Grao!"
Một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên vang lên từ trước mặt ở không xa. Ngay sau đó, một đoàn bóng đen to lớn thẳng hướng Long Hạo Thần.
Bóng đen này từ trên thân cây nhảy vụt xuống, bởi vậy xuất hiện rất đột ngột. Lấy cảm giác của Long Hạo Thần vậy mà không phát hiện sự tồn tại của nó.
"Mọi người đừng động!"
Long Hạo Thần tiến lên một bước, Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn trong tay vung trên đỉnh đầu, Thần Ngự Thuẫn.
*Đinh* một tiếng vang thật lớn.
Long Hạo Thần lùi ra sau, hai chân để lại dấu hằn sâu trên mặt đất. Bóng đen lớn thì bắn ngược ra rơi trên đất.
Quang mang vàng đậm của Quang Báo Thù quay quanh Long Hạo Thần, nhưng hắn không làm ra công kích, ngược lại cất đi Lam Vũ, Quang Phù Dung.
"Đừng khẩn trương, ta là bạn." Long Hạo Thần cố gắng để thanh âm của mình nhu hòa chút ít, nhưng đằng trước bóng đen cao đến ba mét.
Bóng dáng ấy chính là ma thú lần đầu họ gặp, hắc tinh tinh to lớn.
Trong mắt hắc tinh tinh rõ ràng không tốt, nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, trong miệng phát ra tiếng rống gầm.
Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình bay ra, huyên thuyên nói với hắc tinh tinh cái gì.
Long Hạo Thần nghe không hiểu ngôn ngữ thú vật, nhưng Nhã Đình thì nghe hiểu lời hắn. Hắn lập tức nói.
"Nhã Đình, ngươi nói cho người bạn này, chúng ta không có ác ý. Chỉ là cảm giác Mộng Huyễn Thiên Đường biến hóa, cảm thấy các người có lẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên đến xem có thể hỗ trợ gì không."
Nhã Đình mau chóng phiên dịch lời Long Hạo Thần cho hắc tinh tinh nghe. Hắc tinh tinh chậm rãi đi tới trước mặt Long Hạo Thần, tựa như lần trước, vươn ngón tay to ra.
Long Hạo Thần chẳng chút do dự đặt tay vào tay nó, ánh mắt ngay thẳng nhìn tinh tinh.
Hắn mơ hồ biết đại tinh tinh có thể thông qua phương thức này cảm thụ tâm linh biến hóa của đối phương.
Long Hạo Thần trong lòng căn bản không có ác ý, hơn nữa hắn là quang minh chi tử bản tính lương thiện. Nếu bàn về nội tâm thuần khiết, trong toàn bộ nhân loại, chỉ sợ không mấy ai bằng được hắn. Không lâu sau, trong mắt tinh tinh cảnh giác và phẫn nộ dần biến mất, nó rụt tay lại, hướng Long Hạo Thần gật đầu, sau đó xoay người đi hướng rừng sâu. Truyện được chia sẻ bởi diễn đàn bàn long hội!!!!!!
Nhã Đình lập tức truyền cho Long Hạo Thần tin tức đi theo sau nó.
Long Hạo Thần dẫn theo tám người mau chóng đuổi theo đại tinh tinh, đi vào trong khu rừng rậm rạp.
Chỉ tiến lên không đến trăm mét, bọn họ thấy một ít ma thú cường đại lục tục xuất hiện trong tầm mắt mình. Đám ma thú cảm xúc đều rất nóng nảy, thấy đám Long Hạo Thần người từ ngoài đến thì phản ứng đầu tiên là nhào lên.
May mắn có đại tinh tinh dẫn đường, nó gầm nhẹ một tiếng khiến các ma thú biến mất địch ý với tám người Long Hạo Thần.
Nhìn ma thú xung quanh, Long Hạo Thần nội tâm kinh hãi. Đám ma thú trung bình khoảng cấp bảy, cấp tám, tuyệt không có con nào đặc biệt. Nhưng thắng ở chỗ số lượng khổng lồ. Chỉ chốc lát sau họ đã thấy gần hai mươi con. Hơn nữa đám ma thú hướng đi cũng cùng đường với bọn họ, đều là tới chỗ quang mang bảy màu.
Trương Phóng Phóng nhìn Long Hạo Thần đi ở phía trước, lòng thầm khâm phục. Trải qua hành động này chứng thực lúc trước Long Hạo Thần lựa chọn là chính xác. Khiến y kinh ngạc nhất là Long Hạo Thần có thể giao tiếp cùng ma thú tràn ngập tính công kích trong Mộng Huyễn Thiên Đường, hơn nữa rõ ràng còn được thừa nhận. Đây là y tuyệt đối không nghĩ ra.
/334
|