Đối mặt Trương Phóng Phóng nghi ngờ, Lâm Hâm cười nhạt nói.
"Hai vấn đề này không tính là vấn đề. Bên Khu Ma quan, chúng không có cách nào khác, chỉ có thể báo cho Hiệp Giả Thánh Nguyệt, tin tưởng đại ca đã làm rồi. Hơn nữa Ma Thần Hoàng là đến đối phó chúng ta, mới rồi đại ca cũng nói, để Ma Thần Hoàng biết chúng ta xâm nhập ma tộc, y nhất định sẽ đuổi theo, Khu Ma quan không còn nguy hiểm. Tôi đoán khả năng Khu Ma quan bị Ma Thần Hoàng trực tiếp tấn công không hơn ba mươi phần trăm. Còn về vấn đề thứ hai, tôi cảm thấy càng không có gì. Đầu tiên, Nguyệt Dạ hợp tác với chúng tôi không chỉ một hay hai lần. Lần đó chúng tôi bị A Bảo mang người bao vây, là cô ấy chủ động làm con tin cho chúng tôi cơ hội trốn thoát. Vị hôn phu A Bảo của cô ta thậm chí vì giết được đại ca và phó đoàn trưởng mà định giết cả cô ta. Cô ấy có thể không hận A Bảo sao? Hơn nữa họ đã hủy hôn. Thế nên tôi cảm thấy khả năng Nguyệt Dạ ra vấn đề rất nhỏ. Hơn nữa các người có từng nghĩ, nếu tình báo của Nguyệt Dạ là giả, vậy sao cô ấy biết về Đại Dự Ngôn Thuật của Tinh Ma Thần?"
Trương Phóng Phóng nói.
"Cái này chưa chắc, dù sao trước đó chúng ta xin Nguyệt Dạ thương đoàn tìm giúp tin tức về Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức, chắc cô ta đoán được."
Lâm Hâm nói.
"Tốt, vậy cứ cho là cô ấy đưa tin giả, thế thì Ma Thần Hoàng có thể tưởng được chúng ta biết tin này sẽ lựa chọn xâm nhập ma tộc mà không phải trốn trong Liên Minh? Nhìn từ đạo lý thì Ma Thần Hoàng sẽ không bày ra cạm bẫy như vậy để chúng ta chạy trốn. Cho nên tôi gần như khẳng định tin tức của Nguyệt Dạ không giả."
Nghe Lâm Hâm giải thích, Trương Phóng Phóng nhẹ gật đầu, nói.
"Cậu nói có lý, chắc là tôi lo lắng quá nhiều."
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Sự việc liên quan sống còn cả đội, cẩn thận một chút vẫn hơn. Ma thần hành động muốn ẩn giấu không phải dễ. Hơn nữa hiện giờ ma thần di chuyển đều mang theo Trụ Ma Thần, đến lúc đó ta ở lại từ xa quan sát. Nếu không có ma thần đến nghĩa là tin tức của Nguyệt Dạ có vấn đề. Nếu có nhiều ma thần đích thực đến đây, vậy chứng minh Nguyệt Dạ không đưa tin giả."
Hắn vẫn rất kính trọng Trương Phóng Phóng. Trương Phóng Phóng lớn tuổi nhất trong đội, có phần chững chạc trí tuệ. Bình thường y ít nói chuyện, nhưng luôn có thể đánh trúng điểm yếu.
Chẳng qua trừ Long Hạo Thần, dù là Vương Nguyên Nguyên đều không đồng ý ý kiến của Trương Phóng Phóng. Họ đã từng bị người khác chỉ trỏ báo hại, khi Lâm Hâm phản bác họ cũng không nói giúp Trương Phóng Phóng cái gì. Long Hạo Thần biểu thị sẽ từ xa quan sát hành động của ma thần, Trương Phóng Phóng không nói gì thêm. Cách xử lý như vậy đã rất tốt.
"Chúng ta xuất phát." Long Hạo Thần nhìn đại doanh ma tộc phương xa, ra lệnh xuất phát.
Vì bảo đảm, mọi người đều mặc áo choàng Nguyệt Ma tộc, đeo ma đồng, không bay nữa mà theo Long Hạo Thần từ mé bên Ngự Ma Sơn Mạch xuống núi. Long Hạo Thần mở ra bình phong tinh thần bao trùm họ, nhanh chóng đi hướng chính nam cách đại doanh ma tộc một trăm mét.
Một tiếng đồng hồ sau, họ đến mục đích, ngừng ở sườn núi chắn gió. Vì giữ cho tinh thần lực luôn bao trùm, Long Hạo Thần khoanh chân ngồi xếp bằng, những người khác vây quanh hắn, yên tĩnh chờ tin Thải Nhi.
Nhắm chặt hai mắt, Long Hạo Thần nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định. Trừ giữ bình phong tinh thần ra, hắn thúc đẩy tinh thần lực liên tiếp với lực lượng đặc biệt trong người. Lực lượng này chính là Linh Hồn Xiềng Xích.
Bế quan hai năm, đặc biệt là thời gian minh tưởng sâu, khiến hắn hiểu biết hơn về năng lực của mình, trong đó bao gồm Linh Hồn Xiềng Xích.
Trang bị cấp sử thi này liên kết bảy người họ, kết hợp sinh mạng họ vào nhau. Dưới tình huống có đầy đủ tinh thần lực, trước khi Long Hạo Thần hội hợp với đồng bạn, dường như có thể thông qua nó cảm nhận vị trí các bạn.
Nhưng bởi vì trước đó đồng bạn đã cắt đứt Linh Hồn Xiềng Xích nên hắn không thể thử nghiệm. Mãi đến khi mọi người tập hợp lại, hắn mới chắc chắn có thể làm được điều này.
Lúc này hắn đang cảm giác vị trí của Thải Nhi, hơn nữa thông qua Linh Hồn Xiềng Xích nói cho nàng vị trí chính xác của họ. Đương nhiên chỉ mình hắn làm được, trừ phi tinh thần lực của Thải Nhi cũng đủ cường đại, nếu không sẽ không thể giống như hắn khống chế Linh Hồn Xiềng Xích.
Thời gian không dài lắm, Long Hạo Thần đã biết được vị trí của Thải Nhi. Nàng đang nhanh chóng di chuyển, cho nên dù Long Hạo Thần thông qua Linh Hồn Xiềng Xích cũng không thể phán đoán vị trí của nàng. Hắn đem một tia Linh Hồn Xiềng Xích liên kết cảm giác với Thải Nhi, để nàng có thể cảm nhận vị trí của mình và các bạn, sau đó mới cắt đứt liên lạc. Thời gian dài giữ liên hệ Linh Hồn Xiềng Xích, tiêu hao rất nhiều linh lực của Long Hạo Thần.
"Anh Nhi, đừng khẩn trương. Thải Nhi đang hết sức tìm tung tích ma thần. Qua Linh Hồn Xiềng Xích, tôi có thể cảm giác vị trí cụ thể của cô ấy. Như vậy đi, hiện giờ chúng ta đi theo hướng tôi cảm nhận được, vậy thì chỉ cần cô ấy phát hiện kẻ địch, chúng ta có thể ra tay trong thời gian ngắn nhất."
Long Hạo Thần có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của Trần Anh Nhi. Sống chết vị hôn phu của cô quyết định trong hai ngày này, sao cô không sốt ruột cho được? Đối với họ, thời gian là mạng sống. Có thể sớm một giây cứu Dương Văn Chiêu thì họ càng nhanh xâm nhập vào ma tộc.
Trần Anh Nhi nhẹ cắn môi dưới.
"Đại ca, anh đừng khó xử. Không thể vì Văn Chiêu mà kéo cả đội vào. Tin tưởng anh ta cũng không muốn thấy tình huống như vậy. Nếu việc đã rồi thì chúng ta hãy rút lui."
Long Hạo Thần nhẹ gật đầu.
"Tôi có chừng mực, mọi người hồi phục thể lực sao rồi?"
Tất cả biểu thị không thành vấn đề. Lúc trước có vài tiếng nghỉ ngơi, tu vi như họ đương nhiên đã hồi phục gần đầy đủ. Dù tinh thần còn hơi mệt mỏi nhưng sẽ không ảnh hưởng trạng thái chiến đấu.
"Đi!" Thử xong hiệu quả Linh Hồn Xiềng Xích, Long Hạo Thần nhanh chóng thay đổi chiến lược, dẫn theo đồng bạn đi hướng Thải Nhi. Hắn chỉ cần cách một đoạn thời gian xác định vị trí của Thải Nhi, tìm đúng hướng là được.
Bởi vì Thải Nhi xuất phát sớm hơn họ mấy tiếng, lại dốc sức chạy nhanh, nên giữa họ cách biệt hơn hai trăm dặm. Vậy nên tuy Thải Nhi không ngừng biến đổi hướng bay, nhưng đám Long Hạo Thần chỉ cần tìm đúng một hướng là được.
Tiếp đến, tròn mười bốn tiếng đồng hồ, mọi người liên tục bay nhanh. Họ chẳng những phải đuổi kịp Thải Nhi, còn phải cố gắng giữ thực lực. Mỗi tiếng đồng hồ phải ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Thời gian dài bay nhanh, họ đã rời xa Khu Ma quan ít nhất bảy trăm dặm.
Lúc này hiện ra thực lực của Thải Nhi. Dưới tình huống nàng không ngừng tìm kiếm, mọi người vẫn không thể đuổi kịp nàng, ngược lại cách càng xa hơn.
Bốn cánh giương ra, Long Hạo Thần bay đằng trước nhất bỗng ngừng lại. Những người khác ngừng cạnh hắn, nghi hoặc nhìn hắn.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Thải Nhi dừng lại, dường như cô ấy có phát hiện."
Nghe hắn nói vậy, người hưng phấn nhất đương nhiên là Trần Anh Nhi. Cô quên đi mệt mỏi do di chuyển thời gian dài, lập tức hỏi.
"Vậy chúng ta đi nhìn xem?"
Long Hạo Thần chỉ xuống dưới, nghiêm túc nói.
"Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi đã. Anh Nhi, cô nhất định phải bình tĩnh. Nếu thật phát hiện kẻ địch cũng không thể xúc động, nếu không, chẳng những không cứu được người mà còn phản hiệu quả. Mọi người nghỉ ngơi chút đi."
Long Hạo Thần ít khi nghiêm khắc nói vậy với đồng bạn. Thật sự là vì tâm Trần Anh Nhi đã loạn. Nếu không để cô tỉnh táo lại, một khi ra tay có sai lầm gì, rất có thể ảnh hưởng toàn cục.
"Ừm." Trần Anh Nhi ừ một tiếng, không nói nhiều nữa.
Mọi người cùng đáp xuống, kiếm góc khuất, lập tức khoanh chân ngồi, bắt đầu minh tưởng hồi phục thể lực.
Long Hạo Thần lần nữa khởi động tinh thần lực liên hệ Linh Hồn Xiềng Xích, truyền vị trí cụ thể của họ cho Thải Nhi.
Thải Nhi ngừng tại một vị trí đã lâu chưa động, khoảng mười phút. Khi cô lần nữa hành động thì tăng tốc, nhanh chóng vọt hướng đám Long Hạo Thần.
Lúc này Thải Nhi cách họ gần ba trăm mét, coi như bay nhanh hết sức cũng phải mất hai tiếng đồng hồ mới chạy tới được.
Long Hạo Thần cắt đứt liên hệ tinh thần, tập trung tinh thần, hấp thu Quang nguyên tố bên ngoài vào người để hồi phục linh lực đã tiêu hao. Hắn gần như khẳng định Thải Nhi chắc chắn đã phát hiện cái gì. Là trung tâm trong đội, hắn nhất định phải hồi phục đến trạng thái tốt nhất. Nhưng hắn không nói cho đồng bạn suy đoán của mình, họ cần giữ bình tĩnh hồi phục linh lực.
Quả nhiên, chưa đến hai tiếng thì Thải Nhi đã từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người, khiến họ đang tu luyện giật mình tỉnh lại.
Sắc mặt Thải Nhi hơi tái nhợt. Nàng liên tục tìm kiếm hơn mười tám tiếng, tiêu hao rất nhiều.
Long Hạo Thần bật dậy nhét một viên Đại Hồi Linh Đan vào miệng nàng, tay phải ấn lưng nàng, rót Quang nguyên tố tinh thuần vào người Thải Nhi.
Linh lực Thải Nhi là thuộc tính rất đặc biệt, có uy lực tràn ngập bạo tạc, có thể gọi là thuộc tính sát diệt, hoàn toàn truyền thừa Tử Thần. Linh lực của nàng sẽ không từ chối bất cứ linh lực nào. Chính là nói, bất cứ nguyên tố thuộc tính nào đều có thể bị nàng hấp thu chuyển hóa thành linh lực của mình.
Được Long Hạo Thần hỗ trợ, hơi thở Thải Nhi dần ổn định lại. Nàng gật đầu với Trần Anh Nhi sốt ruột nhìn mình.
"Kiếm được rồi, một ma thần mang theo đại đội binh sĩ Ngưu Ma tộc. Tôi thấy họ áp giải Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức. Về binh sĩ Ngưu Ma tộc thì nhận định bảo thủ là khoảng một vạn."
"Có thể biết là ma thần nào không?" Long Hạo Thần ngăn lại Trần Anh Nhi hưng phấn suýt nhảy cẫng, làm động tác tay ý bảo bình tĩnh.
Trần Anh Nhi thè lưỡi, ngoan ngoãn dừng lại không hỏi gì.
Nghe Long Hạo Thần hỏi, Thải Nhi sắc mặt tái xanh chợt biến trầm trọng nhiều.
"Là Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức."
Trần Anh Nhi giây trước còn phấn khởi, nghe Thải Nhi nói xong giây sau hít ngụm khí lạnh, mặt trắng bệch. Sắc mặt những người khác cũng không dễ nhìn. Lần này họ gặp phải phiền phức lớn.
Là thanh niên tuổi trẻ tài cao của các thánh điện, họ rất hiểu về bảy mươi hai Trụ Ma Thần.
Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức, trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần xếp hạng ba mươi hai. Xếp hạng ma thần là dựa vào thực lực tổng hợp. Tuy A Tư Mạc Đức thứ hạng ba mươi hai nhưng sức chiến đấu mạnh nhất trong các ma thần sau hai mươi bốn hạng.
A Tư Mạc Đức không giống Động Sát Ma Thần Khắc La Tắc Nhĩ có nhiều năng lực kỳ lạ, nhưng sức chiến đấu chính diện rất nổi danh trong ma tộc. Nội linh lực ít nhất trên hai mươi vạn, hơn nữa có lĩnh vực của riêng minh.
A Tư Mạc Đức có ba cái đầu, chia làm đầu bò, đầu người, đầu dê đực, có đuôi rắn, có ma thú Địa Ngục Long, vũ khí là trường thương xương khô.
Đầu bò là tấn công, đầu dê đực là phòng ngự, đầu người là trí tuệ. Gã có năng lực cực cân bằng, không biết nhiều ít cường giả nhân loại chịu thiệt thòi trên tay gã.
Hai đội Săn Ma Đoàn của Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức đụng phải Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức, khó trách toàn quân bị diệt.
Long Hạo Thần kéo bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh của Thải Nhi, nói.
"Rất tốt, có tin chính xác thì chúng ta dễ sắp xếp. Bây giờ cô mau nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Thải Nhi gật đầu, không nói nhiều, vội vàng ngồi xuống, lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng.
Long Hạo Thần ý bảo mọi người ngồi xuống, mình thì ngồi cạnh Thải Nhi, trầm giọng nói.
"Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức là một ma thần rất mạnh, thực lực hiện tại của chúng ta muốn giết gã sợ là rất khó. Ma thần này dù là công kích hay phòng ngự đều khá mạnh, thực lực ma thú cũng gần với ma thú cấp mười. Hơn nữa bây giờ chúng ta không thể lộ thân phận, vậy nên Hạo Nguyệt không thể tham gia trận chiến hỗ trợ được. Giờ chúng ta đặt ra chiến thuật nào."
Long Hạo Thần vừa nói vừa cầm lấy nhánh cây, bắt đầu vẽ vẽ trên mặt đất, vừa vạch vừa giải thích. Những người khác gật đầu nghe hắn sắp xếp.
"Mọi người nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là cứu người, không thể ham chiến. Sau khi cứu ra Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức, các người lập tức tập trung lại. Có Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức ở, chúng ta muốn thoát khỏi không dễ dàng, nếu thật sự không trốn được thì nhờ vào Tháp Vĩnh Hằng truyền tống. Năng lực truyền tống của tôi đại khái khoảng mười đến mười lăm mét. Bởi vậy các người cần phải tập trung một chỗ ở gần tôi, hiểu rõ chưa?"
Mọi người đều gật đầu, chỉ có Trần Anh Nhi chần chờ nói.
"Đại ca, nhưng nếu vậy thì anh…"
Long Hạo Thần mỉm cười, nói.
"Sao chứ? Không tin tôi à?"
Trần Anh Nhi lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay siết chặt, không nói gì thêm. Ân tình không lời nào tả xiết, Long Hạo Thần và đồng bạn trả giá cho cô, đều khắc ghi trong lòng cô.
Một vạn đại quân ma tộc nhanh chóng đi trên đất bằng, một vạn ma tộc này là bộ binh Ngưu Ma tộc.
Ngưu Ma tộc ở trong ma tộc là một tộc lớn, đáng tiếc chúng không có huyết mạch ma thần, bản tộc tuy khá mạnh nhưng địa vị trong ma tộc lại kém xa Hùng Ma tộc, Địa Ngục Ma tộc. Đương nhiên, so với Song Đao Ma, Lang Ma tộc thì chúng mạnh hơn nhiều.
Đại quân Ngưu Ma tộc chủ yếu tại Vạn Thú quan chiến đấu với Linh Hồn Thánh Điện. Trước mắt một vạn Ngưu Ma bộ binh là Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức từ chỗ đó tạm thời điều động chi viện Khu Ma quan.
Hai ma thần đột nhiên chết trận tại Khu Ma quan, Tình Ma Thần Tây Địch bị thương lại thêm Thích Khách Thánh Điện không ngừng quấy rầy, đánh lén, vốn tình thế chiếm ưu thế tuyệt đối đột nhiên biến thành cực kỳ bất lợi. Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức nhận mệnh lệnh của Ma Thần Hoàng đến Khu Ma quan tiếp viện. Tuy chiến đấu bên Vạn Thú quan kịch liệt nhưng triệu hoán thú của Linh Hồn Thánh Điện quá khó đối phó, tạm thời sẽ không có biến chuyển quá lớn. Ngưu Ma tộc không có huyết mạch ma thần, đối với A Tư Mạc Đức có đầu bò thì rất thân cận. Gặp được ma thần này lập tức chi viện một phần binh lực cho A Tư Mạc Đức điều động.
Ngưu Ma tộc đều là giống đực vóc dáng cao to. Tuy không vạm vỡ như Hùng Ma nhưng cũng cao hơn hai mét, trên người cơ bắp lực lưỡng, da đồng, lưng khá rộng, từng khối cơ bắp như sắt thép khiến người run rẩy. Trên đầu có đôi sừng, một khi va chạm coi như là sắt thép dày nửa mét cũng bị đâm thủng. Bình thường chiến sĩ Ngưu Ma tộc đều là cường giả cấp bốn, tu vi tộc trưởng cao đến cấp tám.
Giống như đa số ma tộc khác, vũ khí của chiến sĩ Ngưu Ma tộc không đồng đều. Nhưng đa số chúng thích dùng búa, cây búa là loại vũ khí hạng nặng.
Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức ở trong một đám bộ binh Ngưu Ma vẫn rất bắt mắt. Tuy Ngưu Ma vạm vỡ nhưng so với Long Kỵ Ma Thần thì như con kiến hôi với kiến lửa.
A Tư Mạc Đức cũng khỏa thân, bên dưới mặc quần ngắn xanh đậm, da ngăm đen, cao tới ba mét. Ba cái đầu đứng thẳng, chính giữa là đầu người, hai bên là đầu bò, đầu dê đực. Cơ bắp đen thui tỏa ra ánh sáng như sắt thép, thân hình vạm vỡ tựa như tòa núi cao sừng sững trong đại quân.
Địa Ngục Long dài hơn mười lăm mét, hơi giống Cốt Long nhưng xương không dày như thế, toàn thân tỏa lửa đen. Trong hốc mắt có lửa ma trơi tím đậm nhấp nháy. Ngưu Ma xung quanh cách nó hơn hai mươi mét, nếu không sẽ bị lửa ma trơi thiêu đốt.
Ngưu Ma liên tục chạy nhanh, đã kéo dài mười ngày. Đặc điểm lớn nhất của Ngưu Ma là sức chịu đựng siêu mạnh, gần như mạnh nhất trong binh chủng cùng cấp ma tộc. Am hiểu chạy đường dài, thậm chí còn có thể vác nặng.
Cách đằng sau A Tư Mạc Đức không xa, có tám Ngưu Ma đang kéo một chiếc xe tù. Xe chở tù là cái lồng sắt to lớn , bên dưới có bốn bánh xe, bên trong nhốt hai người, đôi tay bị khóa, đầu bị đưa ra ngoài lồng. Mặt lem luốc tóc rối xù, trên người đẫm vết máu, đã không thể thấy rõ mặt mày. Thân thể ngẫu nhiên co giật chứng minh họ còn sống.
Nếu không phải A Tư Mạc Đức thấy họ còn có giá trị lợi dụng, đã sớm giết chết họ. Chẳng qua hai nhân loại bị thương nặng, sắp chết rồi. Nếu không phải mấy ngày nay A Tư Mạc Đức ra mệnh lệnh nghiêm khắc với thuộc hạ Ngưu Ma, nhất định phải để họ sống sót, chỉ sợ họ đã sớm không chịu đựng nổi. Mỗi ngày nhờ vào chút thức ăn lỏng kéo dài mạng sống.
A Tư Mạc Đức cưỡi trên lưng Địa Ngục Long ngẩng đầu nhìn sắc trời. Ba cái đầu có ba suy nghĩ, chẳng qua cùng chung thân thể mà thôi.
Đầu bò mất kiên nhẫn nói.
"Đi như vậy chậm quá, sớm biết vậy sẽ không mang theo đám nghé con."
Đầu dê đực hừ một tiếng, nói.
"Còn không phải vì ngươi muốn nở mặt, nhất định phải để đám Ngưu Ma đi theo? Nếu chúng ta tự đi thì đã sớm đến rồi. Chẳng những mang nhiều Ngưu Ma còn thêm hai gánh nặng nữa."
Đầu người chính giữa lạnh lùng nói.
"Hai ngươi yên lặng đi, còn cần ta lại giải thích lần nữa? Hai nhân loại này đều là Săn ma giả, còn là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn. Tuổi như chúng đã có tu vi như vậy, ở trong nhân loại không phải người vô danh. Dùng mạng chúng nếu có thể đổi lại một Vương Miện Ma Thần, chúng ta sẽ lập công lớn."
Nghe đầu người nói, đầu bò và đầu dê đực lập tức ngoan ngoãn.
Đầu người nhíu mày nói.
"Tối đa còn có ba ngày là đến mục đích."
Vừa dứt lời, khuôn mặt nghiêm nghị của đầu người đột nhiên ngoái nhìn hướng khác, ánh mắt biến trầm trọng.
Lúc đại đội đi qua một sườn núi, trong hàng chuỗi tiếng gầm, rất nhiều ma thú từ sườn núi xông xuống thẳng đến đại quân Ngưu Ma.
Ngưu Ma cũng là tộc giỏi chiến đấu, căn bản không cần A Tư Mạc Đức ra lệnh đã bày trận gầm gừ nghênh đón.
Số lượng ma thú ùa xuống thật là nhiều. Trong đám ma thú này tuy có chút cấp bậc thấp, nhưng đa số đều trên cấp bốn, còn có vài con cấp tám, cấp chín. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/334
|