"Có thể buộc ta sử dụng ra Tịch Diệt Nhất, ngươi đủ thấy kiêu ngạo rồi đi. Năm đó Tự Nhiên Nữ Thần để lại Tinh Linh Long trong Mộng Huyễn Thần điện bảo vệ Mộng Huyễn Thiên đường đã chết bởi Tịch Diệt Nhất của ta. Tuy ngươi chưa trọng thương nhưng một tia hơi thở Sáng Thế Thần để lại của ngươi đã dùng hết, còn dựa vào cái gì đối kháng với ta chứ?
"Không sai, tấm Bức Tranh Sáng Thế của ngươi rất mạnh, nếu ngươi cũng có được lực lượng cấp thần thế này vậy rất có thể đánh bại được ta. Đáng tiếc dù Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa có kỳ diệu cỡ nào cũng không khả năng đem ngươi lên đến cảnh giới của thần."
Thanh âm của Ma Thần Hoàng rất bình tĩnh. Dường như trải qua trận chiến vừa rồi, tất cả cảm xúc trong lòng y đều biến mất hết.
Long Hạo Thần có chút khó khăn nâng lên Vĩnh Hằng và Sáng Tạo kiếm trong tay.
"Ma Thần Hoàng, người còn chưa thắng, không cần dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta!"
Ma Thần Hoàng cười khẽ nói.
"Bức Tranh Sáng Thế của ngươi dùng hết một tia hơi thở linh hồn Sáng Thế Thần để lại, chẳng lẽ còn có kỹ năng gì càng cường đại hơn ư? Không sai, sau khi sử dụng Tịch Diệt Nhất, ta đúng là tiêu hao rất lớn, nhưng ta là thần, thần hồi phục là nhân loại có thể so sánh sao?"
"Ma Thần Dương!"
Đầu rồng to lớn bỗng ngẩng lên nhìn trời, một đoàn sáng tím như xé rách không gian xuất hiện phía trên thân thể khổng lồ của Ma Thần Hoàng. Không ngờ nó tựa như mặt trời, mặt trời màu tím sậm.
Ánh sáng tím rơi vào người Ma Thần Hoàng, khiến khí thế của y nhanh chóng hồi phục.
Ở ngực Long Hạo Thần, Trái Tim Vĩnh Hằng đang đập rộn rã giúp hắn hồi phục linh lực. Nhưng hắn cảm nhận rõ ràng tốc độ Ma Thần Hoàng hồi phục nhanh hơn mình rất, rất nhiều.
Mới rồi va chạm như hủy thiên diệt địa cuối cùng hóa thành hư vô. Một chiêu kia gần như hao hết lực lượng của Long Hạo Thần và Ma Thần Hoàng. Khác biệt là Ma Thần Hoàng tiêu hao chỉ là linh lực, còn Long Hạo Thần tiêu hao là một tia hơi thở Sáng Thế Thần để lại trong Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa.
Không còn tia hơi thở này, Long Hạo Thần mất đi lực lượng Sáng Thế Thần ngay cả Ma Thần Hoàng còn phải e ngại, càng không khả năng lần nữa sử dụng Bức Tranh Sáng Thế chiến đấu. Đây cũng là vì sao trong lời nói của Ma Thần Hoàng tràn ngập tự tin.
Lực lượng cấp thần cuối cùng vẫn là chiến thắng siêu cấp thần khí con người khống chế. Theo Ma Thần Hoàng thấy thì cuộc chiến tranh này đã kết thúc. Long Hạo Thần so đấu tốc độ hồi phục với y, kết quả có thể nghĩ. Tối đa mười phút là y có thể hồi phục trạng thái cao nhất, còn Long Hạo Thần bị đào rỗng linh lực, dù hắn có nhiều trang bị kỳ diệu hỗ trợ thì ít nhất phải một tiếng đồng hồ mới hoàn toàn hồi phục được.
Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần liếc nhau, ai đều thấy ra sự sốt ruột trong mắt đối phương.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư bản năng nói.
"Có lẽ là bởi vì bệ hạ yêu tài của hắn, lại thêm trên người chảy huyết mạch của bệ hạ cho nên mới không giết hắn?"
Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc vẻ mặt mờ mịt nói.
"Ta không biết, ta đã không thể xem rõ mọi chuyện. Nhưng bệ hạ từng giết chết hắn một lần. Long Hạo Thần đại biểu là toàn nhân loại, sao chịu thừa nhận huyết mạch đó chứ? Tựa như chúng ta không dám thừa nhận trong người chảy dòng máu nhân loại vậy."
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/334
|