Cùng lúc vị Thượng tiên ngã xuống đất, làn hắc khí bỗng nhiên nhảy vọt đến phía trên Cửu Cung Tháp. Bên trong đưa ra một đôi bàn tay nhuộm đầy hắc khí, hóa ra mấy đạo ma lực như ẩn như hiện dừng trên Cửu Cung Tháp phong ấn chặt chẽ nơi này.
Bên trong làn hắc khí đi ra một thân ảnh, người này mặc vương bào màu đen, mắt đen mũi cao chính là Khổng Tước Vương. Hắn cao ngạo nhìn chúng tiên bị nhốt dưới Thanh Long Đài, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua vị Thượng tiên ngã đươi đất không dậy nổi miệng phun máu tươi, đáy mắt không có một tia ấm áp.
"Nếu như ai lại nói ra những lời vô lễ mạo phạm bản vương, sẽ có kết cục như vậy."
Nhìn Khổng Tước Vương thâm độc tàn nhẫn đáy mắt chúng tiên đều mang phẫn nộ, cũng không còn kinh ngạc cùng không thể tin giống như trước đó Hoa Thù đoạt ấn tỉ.
Ngay cả Khổng Tước Vương cũng đã nhập ma, Hoa Thù đánh lén Thượng Tôn cướp đoạt ấn tỉ thì có đáng là gì?
"Thù nhi, còn không mau động thủ!"
Ma khí dù tạm thời phong ấn Cửu Cung Tháp nhưng Cửu Cung Tháp chính là Thần khí của Tiên giới, có thể ngăn sự ăn mòn của ma lực. Mấy vị Thượng Tôn mạnh nhất Tiên tộc tất cả đều ở trong Cửu Cung Tháp, nếu bọn họ ra khỏi tháp Khổng Tước Vương đừng nghĩ đến việc có thể dễ dàng khống chế Thiên Cung.
Chuyện ngoài tháp xảy ra chẳng qua chỉ trong chốc lát, đến lúc tiếng quát lạnh của Khổng Tước Vương vang lên, Hoa Thù vẫn đang chờ đợi trong tháp nhanh chóng đoạt lấy ấn tỉ Thiên Đế, bỗng nhiên lui lại mấy bước tạo ra khoảng cách với Phượng Ẩn, phất tay lên mang vật trong tay áo tế ra. Vật kia vừa xuất hiện, yêu khí cực mạnh đã áp chế tiên lực của đám người Phượng Ẩn.
Ngự Phong cùng đám người Phượng Ẩn nhìn ra vật lai lịch của vật này, sắc mặt biến đổi. Ánh mắt Viêm Hỏa bỗng nhiên sâu thẳm, nhìn về phía Hoa Thù bằng ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Cờ Tụ Yêu!"
Hoa Thù mang linh lực tế vào Cờ Tụ Yêu, trong nháy mắt lá cờ Tụ Yêu bằng bàn tay hóa to khoảng mười trượng bao phủ trên không Cửu Cung Tháp. Tiếng gầm gừ từ bên trong cờ vang lên, mấy chục yêu ảnh đỏ đậm bên trong cờ bay ra, hóa thành mãnh hổ hồ ly dừng trước người Hoa Thù chờ đợi. Chúng nó dường như cảm nhận được khí tức Tiên tộc cách đó không xa, trong hốc mắt lộ ra vui sướng lẫn khí tức khát máu.
Những Yêu tộc mạnh mẽ này tám chín phần đều chết trong tay Tiên tộc, mang theo lòng oán hận ngập trời đối với Tiên tộc nguyện ý vào Cờ Tụ Yêu để Yêu Hoàng sử dụng. Căm hận đối với Tiên tộc đã ăn vào trong xương cốt, dù Hoa Thù không thúc đẩy cũng sẽ không bỏ qua tiên nhân trong Cửu Cung Tháp.
Những yêu ảnh kia chỉ còn lại bộ xương trắng, quanh người lại bị ánh lửa cùng yêu lực cực mạnh bao trùm, đều là hung thú của Yêu tộc. Bọn chúng không có ký ức, chỉ còn lại sức lực cùng lòng căm hận đối với Tiên tộc, sau khi chết được thu vào bên trong Cờ Tụ Yêu để luyện hóa, trở thành sức mạnh trong Cờ Tụ Yêu. Cờ Tụ Yêu chính là báu vật của Yêu tộc, từ trước đã tồn tại qua các đời Yêu Hoàng, Hoa Thù lấy ma lực để sử dụng cho dù có thể mở ra Cờ Tụ Yêu, bất quá chỉ có thể thả ra một phần mười hung thú bên trong. Nhưng đám hung thú này mỗi một con đều có thực lực đánh một trận cùng Thượng Tôn Thiên Cung, muốn tiêu diệt đám người Ngự Phong cũng không phải việc khó.
Khó trách cha con Khổng Tước Vương chỉ dựa vào hai người đã dám vây đánh Thiên Cung, hóa ra đã có Cờ Tụ Yêu trong tay!
Hoa Thù nhìn về phía Phượng Ẩn, đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp: "Bất luận ngươi là ai đều không quan trọng. Ngàn năm trước ta có thể giết ngươi, ngàn năm sau ta cũng có thể!" Nàng nói xong quát một tiếng: "Đi!"
Hoa Thù phất Cờ Tụ Yêu trong tay, bạch cốt yêu thú đứng đầy trời gào thét một tiếng, ở ngoài tháp chúng tiên hét lên khi thấy Yêu thú chen chúc hướng bọn người Ngự Phong đánh tới. Bọn chúng miệng phun ngọn lửa, mấy chục cái miệng to đầy máu mở ra, phun ra yêu lực gần như che khuất bầu trời.
Phượng Ẩn nhíu mày, quát khẽ một tiếng: "Thiên Trạch!"
Thiên Trạch Kiếm lẳng lặng sừng sững đứng bên cạnh Phượng Ẩn nghe nàng kêu gọi vội bay đến trước mặt nàng, bỗng nhiên hóa thành thanh kiếm to cao mấy trượng, bốc cháy lên ngọn lửa màu trắng ngăn cản đám bạch cốt yêu thú ở trước người đám người Ngự Phong.
Ngọn lửa màu trắng trong thế gian có thể đốt cháy vạn vật. Các yêu thú chạy như bay mà đến chạm phải uy lực của Thiên Trạch Kiếm bỗng nhiên ngưng lại, dính phải ngọn lửa trong nháy mắt bạch cốt bắt đầu bị thiêu đốt. Bọn chúng phát ra phẫn nộ gào thét, há mồm cắn đứt nơi bị lửa thiêu đốt trên người, giương mắt nhìn về phía Phượng Ẩn, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo sát ý.
Những Yêu thú bạch cốt thật sự ngừng bước chân nhưng đột nhiên cùng nhau lao về hướng bạch cốt đứng đầu. Trong khoảnh khắc mấy chục Yêu thú to lớn hóa thành bạch cốt cao vài trượng, nó thét dài một tiếng phóng thẳng về hướng Phượng Ẩn.
Đám bạch cốt yêu thú cao hơn hai lần so với Thiên Trạch Kiếm, trong miệng nó phun ra ngọn lửa thật lớn cùng Thiên Trạch Kiếm giao đấu. Mặc dù bị lửa của kiếm thiêu đốt tổn thương bạch cốt nhưng nó không có máu thịt, cứ như vậy dùng thân thể bạch cốt to lớn xông qua ngon lửa thiêu đốt của Thiên Trạch Kiếm, thân thể cao mấy trượng đã đặt một chân đến trước mặt Phượng Ẩn.
Phượng Ẩn bỗng nhiên bay lên cao, thu hồi Thiên Trạch Kiếm đánh xuống một kiếm, cũng không nghĩ rằng bạch cốt vượt qua lửa trắng trong nháy mắt lại hóa trở lại hơn mười yêu thú, gầm thét phun ngọn lửa hưng phấn lao về hướng Ngự Phong cùng Côn Luân đang xếp bằng dưỡng thương!
Ai nói những yêu thú bạch cốt đã chết đi này trí tuệ rất thấp, bọn hắn khi còn sống đều là một thân bảo vệ một phương của Yêu tộc, trên chiến trường quả thực giảo hoạt quỷ quyệt không lường được!
Thấy những yêu thú bạch cốt phóng tới Ngự Phong cùng Côn Luân lão tổ, sắc mặt Phượng Ẩn cuối cùng cũng thay đổi, nhưng quanh thân nàng bị bảy tám bạch cốt yêu thú vây lấy, thật không có cách để phân thân!
Ngự Phong cùng Côn Luân lão tổ khi đang đánh nhau bị Hoa Thù đánh trọng thương, lúc này vẫn đang điều hòa khí tức, yêu lực của những Yêu thú vốn cũng không dưới bọn hắn. Nhưng thật kì lạ, những yêu thú này phóng tới Ngự Phong cùng Côn Luân, lại từ đầu đến cuối không tấn công Viêm Hỏa vẫn luôn đứng bên cạnh hai người họ.
Không chỉ có Khổng Tước Vương cùng chúng tiên bên ngoài Cửu Cung Tháp, ngay cả Hoa Thù cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Lông mày nàng vừa nhíu, còn chưa kịp suy nghĩ thì Thiên Trạch Kiếm của Phượng Ẩn bỗng nhiên phát ra một luồng bạch quang, một kiếm của nàng làm bạch cốt yêu thú quanh người lui mấy thước. Mắt thấy Ngự Phong cùng Côn Luân sắp bị lửa của Yêu thú tổn thương, Phượng Ẩn vừa bay về hướng Ngự Phong Côn Luân vừa nhìn Viêm Hỏa thét lên: "Hồng Dịch!"
Nàng vừa hét hét lên, chúng tiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã có một thân ảnh từ một phía nhảy ra, trong tay hắn tế ra một đạo Cự Luân, hồng quang xông đến tận trời đánh vỡ nát đám bạch cốt yêu thú mở miệng to đầy máu. Trên thân người kia cuồn cuộn yêu khí làm một đám Yêu thú sợ hãi bỗng nhiên lui lại mấy thước, nhân lúc mở ra khe hở Phượng Ẩn tay cầm Thiên Trạch Kiếm cũng đáp xuống trước người Ngự Phong cùng Côn Luân.
Chúng tiên tập trung nhìn chăm chú, một chiêu đã có thể đánh lui lũ yêu thú tay lại cầm Tịch Diệt Luân, không phải Yêu Hoàng Hồng Dịch còn có thể là ai!
Tiên giới tranh đoạt vị trí Thiên Đế sao Yêu Hoàng lại đến Thiên Cung? Chúng tiên đều nhìn thấy rõ Yêu Hoàng vừa rồi do Viêm Hỏa Thượng Tôn biến thành, Yêu Hoàng ở chỗ này vậy Viêm Hỏa Thượng Tôn đã đi đâu? Nhìn thấy vừa rồi Phượng Hoàng một tiếng quát lớn, rõ ràng đã biết thân phận thật sự của Viêm Hỏa. Chúng tiên dù không đoán ra được nhưng cũng may Yêu Hoàng vừa cứu Côn Luân cùng Ngự Phong Thượng Tôn, so với Ma tộc hiện thế các Tiên nhân đối với Yêu tộc đương nhiên cũng có hòa khí hơn.
Hồng Dịch thân là Thập Vĩ Thiên Hồ, vốn là Hoàng giả trong Yêu tộc, hắn kế thừa vị trí Yêu Hoàng ngàn năm, các bạch cốt yêu thú lui bước cảm nhận được khí tức Hoàng giả cực mạnh trên người hắn vội run rẩy lui lại thêm mấy bước, chúng nhìn lẫn nhau trong hốc mắt bạch cốt lộ ra rõ ràng nghi ngờ.
Hoa Thù thấy đám bạch cốt yêu thú lui lại sắc mặt nổi giận, nhìn về phía Phượng Ẩn đáy mắt mang theo ý cười lạnh: "Đường đường là Phượng Hoàng lại cấu kết Yêu tộc đi vào Cửu Trọng Thiên, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta tu luyện ma khí của Ma tộc!"
Nàng nói xong phất Cờ Tụ Yêu, đám bạch cốt yêu thú thấp giọng gào thét chần chừ do dự, vừa không dám ngỗ nghịch xúc phạm Hồng Dịch, cũng không dám không dám chống lại mệnh lệnh của Cờ Tụ Yêu.
" Ngươi từ nơi nào có được Cờ Tụ Yêu?" Sắc mặt Hồng Dịch lạnh lùng nhìn về phía Hoa Thù.
Một ngàn năm trước tiên Yêu Hoàng bị ám sát tại Trọng Tử Điện, từ đó Cờ Tụ Yêu liền mất tung tích. Yêu giới cử toàn bộ tộc nhân tìm kiếm ngàn năm nhưng không nghĩ rằng sẽ ở trong tay Hoa Thù.
Hoa Thù nhìn về phía Khổng Tước Vương. Đồng thời bị thần tức của Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng áp chế. Nếu không phải có Cờ Tụ Yêu trong tay, nàng vừa mới tấn Thần đương nhiên không thể cùng lúc chống lại hai người.
"Thù nhi, lấy máu tế cờ, bọn chúng tự nhiên không dám chống lại con." Ngoài Cửu Cung Táp, nhìn thấy Hồng Dịch xuất hiện mắt Khổng Tước Vương nheo lại cao giọng nói.
Sắc mặt Hoa Thù nghiêm trọng, lấy máu làm vật tế sau trận chiến này nàng chỉ sợ Thần vị cũng không giữ được. Nhưng có quan trọng gì, chỉ cần có thể giết Hồng Dịch báo thù cho Lan Phong nàng làm gì cũng đều nguyện ý! Hơn nữa còn có một A Âm đã chuyển thế thành Phượng Ẩn, nếu chưa diệt trừ hai người này nàng ngày sau sẽ không có ngày bình yên.
Hoa Thù gật đầu, lòng bàn tay mở ra muốn lấy máu tế Cờ Tụ Yêu. Sắc mặt Hồng Dịch thay đổi, lấy máu và sức mạnh của Hoa Thù khi đã tấn Thần, nàng lấy máu tế cờ ít nhất có thể kêu gọi hơn trăm bạch cốt yêu thú có được Yêu quân chi lực, cho dù hắn là Yêu Hoàng cũng không có cách cùng một lúc trấn áp một đàn yêu thú như vậy.
Ngay lúc Hoa Thù hiến tế máu trong lòng bàn tay, trong một cái chớp mắt trên đỉnh tầng thứ chín của Cửu Cung Tháp bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng trắng chói mắt, mang ma lực phong ấn trên đỉnh tháp hóa thành một chiếc ô lớn. Hai thân ảnh từ bên trong bay ra, trong đó thân ảnh màu đỏ một chưởng đánh vào phong ấn ma lực do Khổng Tước Vương bày ra, một chưởng khác cuốn lấy bọn người Phượng Ẩn Ngự Phong bay ra khỏi trói buộc của Cửu Cung Tháp.
Người kia mang Ngự Phong cùng Côn Luân đang trọng thương đặt ở một nơi trên Thanh Long Đài để tĩnh dưỡng, chậm rãi bay tới đứng ngang hàng cùng Khổng Tước Vương. Nàng nhẹ nhàng búng tay, trong không trung ngai vàng xuất hiện, nàng nhấc chân lười biếng ngồi bên trên, giương mắt nhìn về phía sắc mặt thay đổi của Khổng Tước Vương.
Phía sau nàng là một tiên quân anh tuấn thân mặc y phục xanh biếc, một tay nâng Cửu Cung Tháp đã thu nhỏ, một tay cầm một chiếc ô xanh biếc đứng ở bên cạnh ngai vàng, một bộ dáng quen thuộc chính là người trấn thủ Cửu Cung Tháp Thanh Khung Thượng quân. Vị nữ quân mặc y phục đỏ ngồi trên ngai vàng chính là người bị Khổng Tước Vương một chưởng đánh chết Thiên Đế Phượng Nhiễm.
Chúng tiên bị nhốt dưới Thanh Long Đài thấy Thiên Đế lại xuất hiện, đáy mắt đều hiện ra vẻ hi vọng. Quá tốt Thiên Đế vẫn còn, Thiên Cung cùng Tiên tộc còn có hi vọng!
"Ngươi quả nhiên đã sớm vào Cửu Cung Tháp!" Khổng Tước Vương hừ lạnh một tiếng, cuốn lên mây đen bay đến cách Phượng Nhiễm không xa, đúng lúc đem Thanh Long Đài chia thành hai đoạn, mang các Thượng quân bị nhốt trong lồ ng giam nắm trong tay cùng Phượng Nhiễm địa vị ngang nhau. Hắn liếc mắt về phía Hồng Dịch cùng Phượng Ẩn: "Chắc chắn Yêu Hoàng xuất hiện ở đây cũng là sắp xếp của ngươi. Bệ hạ thật sự có thủ đoạn tốt, lại dùng tính mạng của tiểu đồ đệ làm mồi nhử. Nếu Hoa Thù sớm dùng máu làm vật tế Phượng Hoàng sao có thể sống sót trong tay Yêu thú để ra khỏi tháp?"
Khổng Tước Vương đã quen châm ngòi thị phị, chỉ một câu đã ly gián tâm tư hai sư đồ Phượng Nhiễm cùng Phượng Ẩn.
"Nếu không làm như thế sao có thể dẫn dụ ngươi lộ diện." Phượng Nhiễm hoàn toàn không để vào mắt sự khiêu khích của Khổng Tước Vương, nàng cười cười nhìn lên ngai vàng: "Khổng Tước Vương mới là mưu tính tốt, tâm kế sâu xa, dã tâm giấu trong Tiên tộc mấy ngàn năm không một ai phát hiện." Ánh mắt Phượng Nhiễm nhìn Hoa Mặc lại nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Hoa Thù, lộ ra ý tứ sâu xa trong ánh mắt: " Nhưng nói đến hi sinh bản đế kém xa ngươi."
Thâm ý trong ánh mắt Phượng Nhiễm làm sắc mặt Hoa Thù ngơ ngác. Nàng bay đến bên cạnh Hoa Mặc, trên mặt lộ ra một chút nghi ngờ.
Ý tứ trong mắt Thiên Đế quá phức tạp, không phải do Hoa Thù nghĩ ngợi nhiều.
Lúc này, Phượng Ẩn cùng Hồng Dịch bay đến bên cạnh Phượng Nhiễm. Nàng nhìn thoáng qua Hoa Thù, ánh mắt lại dừng trên người Khổng Tước Vương, lẳng lặng mở miệng.
"Ngươi đột nhiên hiện thân khống chế chúng tiên bại lộ ma lực trên người, đây cũng không phải là thời cơ tốt nhất để ngươi chiếm đoạt Thiên Cung. Chờ Hoa Thù dùng Cờ Tụ Yêu làm Thiên Cung hỗn loạn ngươi làm ngư ông đắc lợi mới là thời cơ tốt nhất." Khóe miệng trên mặt Phượng Ẩn lộ ra một chút lười biếng cùng tươi cười như Phượng Nhiễm.
"Ngươi đột nhiên ra tay là vì.." Ánh mắt của nàng đột nhiên chăm chú nhìn Hoa Mặc, lộ ra sự lạnh lùng như băng tuyết: "Là sợ rằng thân phận của bản hoàng ngàn năm trước rõ ràng khắp thiên hạ hay sợ án tình đẫm máu ngàn năm trước bị thế nhân biết được?"
"Là sư môn Đại Trạch Sơn của ta bị hủy hay là trong Trọng Tử Điện ám sát Yêu Hoàng..."
Giọng Phượng Ẩn có chút dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào người Hoa Thù đầy ma khí, đáy mắt lại lộ ra một chút thương xót: "Hay là cái chết của Lan Phong Thượng quân tại Cửu Trọng Thiên bên trong Ngự Vũ Điện?"
Bên trong làn hắc khí đi ra một thân ảnh, người này mặc vương bào màu đen, mắt đen mũi cao chính là Khổng Tước Vương. Hắn cao ngạo nhìn chúng tiên bị nhốt dưới Thanh Long Đài, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua vị Thượng tiên ngã đươi đất không dậy nổi miệng phun máu tươi, đáy mắt không có một tia ấm áp.
"Nếu như ai lại nói ra những lời vô lễ mạo phạm bản vương, sẽ có kết cục như vậy."
Nhìn Khổng Tước Vương thâm độc tàn nhẫn đáy mắt chúng tiên đều mang phẫn nộ, cũng không còn kinh ngạc cùng không thể tin giống như trước đó Hoa Thù đoạt ấn tỉ.
Ngay cả Khổng Tước Vương cũng đã nhập ma, Hoa Thù đánh lén Thượng Tôn cướp đoạt ấn tỉ thì có đáng là gì?
"Thù nhi, còn không mau động thủ!"
Ma khí dù tạm thời phong ấn Cửu Cung Tháp nhưng Cửu Cung Tháp chính là Thần khí của Tiên giới, có thể ngăn sự ăn mòn của ma lực. Mấy vị Thượng Tôn mạnh nhất Tiên tộc tất cả đều ở trong Cửu Cung Tháp, nếu bọn họ ra khỏi tháp Khổng Tước Vương đừng nghĩ đến việc có thể dễ dàng khống chế Thiên Cung.
Chuyện ngoài tháp xảy ra chẳng qua chỉ trong chốc lát, đến lúc tiếng quát lạnh của Khổng Tước Vương vang lên, Hoa Thù vẫn đang chờ đợi trong tháp nhanh chóng đoạt lấy ấn tỉ Thiên Đế, bỗng nhiên lui lại mấy bước tạo ra khoảng cách với Phượng Ẩn, phất tay lên mang vật trong tay áo tế ra. Vật kia vừa xuất hiện, yêu khí cực mạnh đã áp chế tiên lực của đám người Phượng Ẩn.
Ngự Phong cùng đám người Phượng Ẩn nhìn ra vật lai lịch của vật này, sắc mặt biến đổi. Ánh mắt Viêm Hỏa bỗng nhiên sâu thẳm, nhìn về phía Hoa Thù bằng ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Cờ Tụ Yêu!"
Hoa Thù mang linh lực tế vào Cờ Tụ Yêu, trong nháy mắt lá cờ Tụ Yêu bằng bàn tay hóa to khoảng mười trượng bao phủ trên không Cửu Cung Tháp. Tiếng gầm gừ từ bên trong cờ vang lên, mấy chục yêu ảnh đỏ đậm bên trong cờ bay ra, hóa thành mãnh hổ hồ ly dừng trước người Hoa Thù chờ đợi. Chúng nó dường như cảm nhận được khí tức Tiên tộc cách đó không xa, trong hốc mắt lộ ra vui sướng lẫn khí tức khát máu.
Những Yêu tộc mạnh mẽ này tám chín phần đều chết trong tay Tiên tộc, mang theo lòng oán hận ngập trời đối với Tiên tộc nguyện ý vào Cờ Tụ Yêu để Yêu Hoàng sử dụng. Căm hận đối với Tiên tộc đã ăn vào trong xương cốt, dù Hoa Thù không thúc đẩy cũng sẽ không bỏ qua tiên nhân trong Cửu Cung Tháp.
Những yêu ảnh kia chỉ còn lại bộ xương trắng, quanh người lại bị ánh lửa cùng yêu lực cực mạnh bao trùm, đều là hung thú của Yêu tộc. Bọn chúng không có ký ức, chỉ còn lại sức lực cùng lòng căm hận đối với Tiên tộc, sau khi chết được thu vào bên trong Cờ Tụ Yêu để luyện hóa, trở thành sức mạnh trong Cờ Tụ Yêu. Cờ Tụ Yêu chính là báu vật của Yêu tộc, từ trước đã tồn tại qua các đời Yêu Hoàng, Hoa Thù lấy ma lực để sử dụng cho dù có thể mở ra Cờ Tụ Yêu, bất quá chỉ có thể thả ra một phần mười hung thú bên trong. Nhưng đám hung thú này mỗi một con đều có thực lực đánh một trận cùng Thượng Tôn Thiên Cung, muốn tiêu diệt đám người Ngự Phong cũng không phải việc khó.
Khó trách cha con Khổng Tước Vương chỉ dựa vào hai người đã dám vây đánh Thiên Cung, hóa ra đã có Cờ Tụ Yêu trong tay!
Hoa Thù nhìn về phía Phượng Ẩn, đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp: "Bất luận ngươi là ai đều không quan trọng. Ngàn năm trước ta có thể giết ngươi, ngàn năm sau ta cũng có thể!" Nàng nói xong quát một tiếng: "Đi!"
Hoa Thù phất Cờ Tụ Yêu trong tay, bạch cốt yêu thú đứng đầy trời gào thét một tiếng, ở ngoài tháp chúng tiên hét lên khi thấy Yêu thú chen chúc hướng bọn người Ngự Phong đánh tới. Bọn chúng miệng phun ngọn lửa, mấy chục cái miệng to đầy máu mở ra, phun ra yêu lực gần như che khuất bầu trời.
Phượng Ẩn nhíu mày, quát khẽ một tiếng: "Thiên Trạch!"
Thiên Trạch Kiếm lẳng lặng sừng sững đứng bên cạnh Phượng Ẩn nghe nàng kêu gọi vội bay đến trước mặt nàng, bỗng nhiên hóa thành thanh kiếm to cao mấy trượng, bốc cháy lên ngọn lửa màu trắng ngăn cản đám bạch cốt yêu thú ở trước người đám người Ngự Phong.
Ngọn lửa màu trắng trong thế gian có thể đốt cháy vạn vật. Các yêu thú chạy như bay mà đến chạm phải uy lực của Thiên Trạch Kiếm bỗng nhiên ngưng lại, dính phải ngọn lửa trong nháy mắt bạch cốt bắt đầu bị thiêu đốt. Bọn chúng phát ra phẫn nộ gào thét, há mồm cắn đứt nơi bị lửa thiêu đốt trên người, giương mắt nhìn về phía Phượng Ẩn, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo sát ý.
Những Yêu thú bạch cốt thật sự ngừng bước chân nhưng đột nhiên cùng nhau lao về hướng bạch cốt đứng đầu. Trong khoảnh khắc mấy chục Yêu thú to lớn hóa thành bạch cốt cao vài trượng, nó thét dài một tiếng phóng thẳng về hướng Phượng Ẩn.
Đám bạch cốt yêu thú cao hơn hai lần so với Thiên Trạch Kiếm, trong miệng nó phun ra ngọn lửa thật lớn cùng Thiên Trạch Kiếm giao đấu. Mặc dù bị lửa của kiếm thiêu đốt tổn thương bạch cốt nhưng nó không có máu thịt, cứ như vậy dùng thân thể bạch cốt to lớn xông qua ngon lửa thiêu đốt của Thiên Trạch Kiếm, thân thể cao mấy trượng đã đặt một chân đến trước mặt Phượng Ẩn.
Phượng Ẩn bỗng nhiên bay lên cao, thu hồi Thiên Trạch Kiếm đánh xuống một kiếm, cũng không nghĩ rằng bạch cốt vượt qua lửa trắng trong nháy mắt lại hóa trở lại hơn mười yêu thú, gầm thét phun ngọn lửa hưng phấn lao về hướng Ngự Phong cùng Côn Luân đang xếp bằng dưỡng thương!
Ai nói những yêu thú bạch cốt đã chết đi này trí tuệ rất thấp, bọn hắn khi còn sống đều là một thân bảo vệ một phương của Yêu tộc, trên chiến trường quả thực giảo hoạt quỷ quyệt không lường được!
Thấy những yêu thú bạch cốt phóng tới Ngự Phong cùng Côn Luân lão tổ, sắc mặt Phượng Ẩn cuối cùng cũng thay đổi, nhưng quanh thân nàng bị bảy tám bạch cốt yêu thú vây lấy, thật không có cách để phân thân!
Ngự Phong cùng Côn Luân lão tổ khi đang đánh nhau bị Hoa Thù đánh trọng thương, lúc này vẫn đang điều hòa khí tức, yêu lực của những Yêu thú vốn cũng không dưới bọn hắn. Nhưng thật kì lạ, những yêu thú này phóng tới Ngự Phong cùng Côn Luân, lại từ đầu đến cuối không tấn công Viêm Hỏa vẫn luôn đứng bên cạnh hai người họ.
Không chỉ có Khổng Tước Vương cùng chúng tiên bên ngoài Cửu Cung Tháp, ngay cả Hoa Thù cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Lông mày nàng vừa nhíu, còn chưa kịp suy nghĩ thì Thiên Trạch Kiếm của Phượng Ẩn bỗng nhiên phát ra một luồng bạch quang, một kiếm của nàng làm bạch cốt yêu thú quanh người lui mấy thước. Mắt thấy Ngự Phong cùng Côn Luân sắp bị lửa của Yêu thú tổn thương, Phượng Ẩn vừa bay về hướng Ngự Phong Côn Luân vừa nhìn Viêm Hỏa thét lên: "Hồng Dịch!"
Nàng vừa hét hét lên, chúng tiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã có một thân ảnh từ một phía nhảy ra, trong tay hắn tế ra một đạo Cự Luân, hồng quang xông đến tận trời đánh vỡ nát đám bạch cốt yêu thú mở miệng to đầy máu. Trên thân người kia cuồn cuộn yêu khí làm một đám Yêu thú sợ hãi bỗng nhiên lui lại mấy thước, nhân lúc mở ra khe hở Phượng Ẩn tay cầm Thiên Trạch Kiếm cũng đáp xuống trước người Ngự Phong cùng Côn Luân.
Chúng tiên tập trung nhìn chăm chú, một chiêu đã có thể đánh lui lũ yêu thú tay lại cầm Tịch Diệt Luân, không phải Yêu Hoàng Hồng Dịch còn có thể là ai!
Tiên giới tranh đoạt vị trí Thiên Đế sao Yêu Hoàng lại đến Thiên Cung? Chúng tiên đều nhìn thấy rõ Yêu Hoàng vừa rồi do Viêm Hỏa Thượng Tôn biến thành, Yêu Hoàng ở chỗ này vậy Viêm Hỏa Thượng Tôn đã đi đâu? Nhìn thấy vừa rồi Phượng Hoàng một tiếng quát lớn, rõ ràng đã biết thân phận thật sự của Viêm Hỏa. Chúng tiên dù không đoán ra được nhưng cũng may Yêu Hoàng vừa cứu Côn Luân cùng Ngự Phong Thượng Tôn, so với Ma tộc hiện thế các Tiên nhân đối với Yêu tộc đương nhiên cũng có hòa khí hơn.
Hồng Dịch thân là Thập Vĩ Thiên Hồ, vốn là Hoàng giả trong Yêu tộc, hắn kế thừa vị trí Yêu Hoàng ngàn năm, các bạch cốt yêu thú lui bước cảm nhận được khí tức Hoàng giả cực mạnh trên người hắn vội run rẩy lui lại thêm mấy bước, chúng nhìn lẫn nhau trong hốc mắt bạch cốt lộ ra rõ ràng nghi ngờ.
Hoa Thù thấy đám bạch cốt yêu thú lui lại sắc mặt nổi giận, nhìn về phía Phượng Ẩn đáy mắt mang theo ý cười lạnh: "Đường đường là Phượng Hoàng lại cấu kết Yêu tộc đi vào Cửu Trọng Thiên, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta tu luyện ma khí của Ma tộc!"
Nàng nói xong phất Cờ Tụ Yêu, đám bạch cốt yêu thú thấp giọng gào thét chần chừ do dự, vừa không dám ngỗ nghịch xúc phạm Hồng Dịch, cũng không dám không dám chống lại mệnh lệnh của Cờ Tụ Yêu.
" Ngươi từ nơi nào có được Cờ Tụ Yêu?" Sắc mặt Hồng Dịch lạnh lùng nhìn về phía Hoa Thù.
Một ngàn năm trước tiên Yêu Hoàng bị ám sát tại Trọng Tử Điện, từ đó Cờ Tụ Yêu liền mất tung tích. Yêu giới cử toàn bộ tộc nhân tìm kiếm ngàn năm nhưng không nghĩ rằng sẽ ở trong tay Hoa Thù.
Hoa Thù nhìn về phía Khổng Tước Vương. Đồng thời bị thần tức của Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng áp chế. Nếu không phải có Cờ Tụ Yêu trong tay, nàng vừa mới tấn Thần đương nhiên không thể cùng lúc chống lại hai người.
"Thù nhi, lấy máu tế cờ, bọn chúng tự nhiên không dám chống lại con." Ngoài Cửu Cung Táp, nhìn thấy Hồng Dịch xuất hiện mắt Khổng Tước Vương nheo lại cao giọng nói.
Sắc mặt Hoa Thù nghiêm trọng, lấy máu làm vật tế sau trận chiến này nàng chỉ sợ Thần vị cũng không giữ được. Nhưng có quan trọng gì, chỉ cần có thể giết Hồng Dịch báo thù cho Lan Phong nàng làm gì cũng đều nguyện ý! Hơn nữa còn có một A Âm đã chuyển thế thành Phượng Ẩn, nếu chưa diệt trừ hai người này nàng ngày sau sẽ không có ngày bình yên.
Hoa Thù gật đầu, lòng bàn tay mở ra muốn lấy máu tế Cờ Tụ Yêu. Sắc mặt Hồng Dịch thay đổi, lấy máu và sức mạnh của Hoa Thù khi đã tấn Thần, nàng lấy máu tế cờ ít nhất có thể kêu gọi hơn trăm bạch cốt yêu thú có được Yêu quân chi lực, cho dù hắn là Yêu Hoàng cũng không có cách cùng một lúc trấn áp một đàn yêu thú như vậy.
Ngay lúc Hoa Thù hiến tế máu trong lòng bàn tay, trong một cái chớp mắt trên đỉnh tầng thứ chín của Cửu Cung Tháp bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng trắng chói mắt, mang ma lực phong ấn trên đỉnh tháp hóa thành một chiếc ô lớn. Hai thân ảnh từ bên trong bay ra, trong đó thân ảnh màu đỏ một chưởng đánh vào phong ấn ma lực do Khổng Tước Vương bày ra, một chưởng khác cuốn lấy bọn người Phượng Ẩn Ngự Phong bay ra khỏi trói buộc của Cửu Cung Tháp.
Người kia mang Ngự Phong cùng Côn Luân đang trọng thương đặt ở một nơi trên Thanh Long Đài để tĩnh dưỡng, chậm rãi bay tới đứng ngang hàng cùng Khổng Tước Vương. Nàng nhẹ nhàng búng tay, trong không trung ngai vàng xuất hiện, nàng nhấc chân lười biếng ngồi bên trên, giương mắt nhìn về phía sắc mặt thay đổi của Khổng Tước Vương.
Phía sau nàng là một tiên quân anh tuấn thân mặc y phục xanh biếc, một tay nâng Cửu Cung Tháp đã thu nhỏ, một tay cầm một chiếc ô xanh biếc đứng ở bên cạnh ngai vàng, một bộ dáng quen thuộc chính là người trấn thủ Cửu Cung Tháp Thanh Khung Thượng quân. Vị nữ quân mặc y phục đỏ ngồi trên ngai vàng chính là người bị Khổng Tước Vương một chưởng đánh chết Thiên Đế Phượng Nhiễm.
Chúng tiên bị nhốt dưới Thanh Long Đài thấy Thiên Đế lại xuất hiện, đáy mắt đều hiện ra vẻ hi vọng. Quá tốt Thiên Đế vẫn còn, Thiên Cung cùng Tiên tộc còn có hi vọng!
"Ngươi quả nhiên đã sớm vào Cửu Cung Tháp!" Khổng Tước Vương hừ lạnh một tiếng, cuốn lên mây đen bay đến cách Phượng Nhiễm không xa, đúng lúc đem Thanh Long Đài chia thành hai đoạn, mang các Thượng quân bị nhốt trong lồ ng giam nắm trong tay cùng Phượng Nhiễm địa vị ngang nhau. Hắn liếc mắt về phía Hồng Dịch cùng Phượng Ẩn: "Chắc chắn Yêu Hoàng xuất hiện ở đây cũng là sắp xếp của ngươi. Bệ hạ thật sự có thủ đoạn tốt, lại dùng tính mạng của tiểu đồ đệ làm mồi nhử. Nếu Hoa Thù sớm dùng máu làm vật tế Phượng Hoàng sao có thể sống sót trong tay Yêu thú để ra khỏi tháp?"
Khổng Tước Vương đã quen châm ngòi thị phị, chỉ một câu đã ly gián tâm tư hai sư đồ Phượng Nhiễm cùng Phượng Ẩn.
"Nếu không làm như thế sao có thể dẫn dụ ngươi lộ diện." Phượng Nhiễm hoàn toàn không để vào mắt sự khiêu khích của Khổng Tước Vương, nàng cười cười nhìn lên ngai vàng: "Khổng Tước Vương mới là mưu tính tốt, tâm kế sâu xa, dã tâm giấu trong Tiên tộc mấy ngàn năm không một ai phát hiện." Ánh mắt Phượng Nhiễm nhìn Hoa Mặc lại nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Hoa Thù, lộ ra ý tứ sâu xa trong ánh mắt: " Nhưng nói đến hi sinh bản đế kém xa ngươi."
Thâm ý trong ánh mắt Phượng Nhiễm làm sắc mặt Hoa Thù ngơ ngác. Nàng bay đến bên cạnh Hoa Mặc, trên mặt lộ ra một chút nghi ngờ.
Ý tứ trong mắt Thiên Đế quá phức tạp, không phải do Hoa Thù nghĩ ngợi nhiều.
Lúc này, Phượng Ẩn cùng Hồng Dịch bay đến bên cạnh Phượng Nhiễm. Nàng nhìn thoáng qua Hoa Thù, ánh mắt lại dừng trên người Khổng Tước Vương, lẳng lặng mở miệng.
"Ngươi đột nhiên hiện thân khống chế chúng tiên bại lộ ma lực trên người, đây cũng không phải là thời cơ tốt nhất để ngươi chiếm đoạt Thiên Cung. Chờ Hoa Thù dùng Cờ Tụ Yêu làm Thiên Cung hỗn loạn ngươi làm ngư ông đắc lợi mới là thời cơ tốt nhất." Khóe miệng trên mặt Phượng Ẩn lộ ra một chút lười biếng cùng tươi cười như Phượng Nhiễm.
"Ngươi đột nhiên ra tay là vì.." Ánh mắt của nàng đột nhiên chăm chú nhìn Hoa Mặc, lộ ra sự lạnh lùng như băng tuyết: "Là sợ rằng thân phận của bản hoàng ngàn năm trước rõ ràng khắp thiên hạ hay sợ án tình đẫm máu ngàn năm trước bị thế nhân biết được?"
"Là sư môn Đại Trạch Sơn của ta bị hủy hay là trong Trọng Tử Điện ám sát Yêu Hoàng..."
Giọng Phượng Ẩn có chút dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào người Hoa Thù đầy ma khí, đáy mắt lại lộ ra một chút thương xót: "Hay là cái chết của Lan Phong Thượng quân tại Cửu Trọng Thiên bên trong Ngự Vũ Điện?"
/139
|