Khóc? Chưa từng có người nào hỏi qua cô những lời này, trừ bỏ nói cô phải kiên cường, hay là phải dũng cảm …
Nhưng là…”Tôi… Có thể khóc sao?” Duy Nhất thanh âm mê mang.
“Vì sao không thể? Muốn khóc liền khóc, khóc mãi cho đến khi mệt mỏi mới thôi.”Thanh âm trầm thấp mà mềm đến bên tai cô .
Kia một khắc, Duy Nhất cảm thấy chính mình ngụy trang kiên cường lại khiến cho mình mệt mỏi, trong lòng cô chịu không nổi ủy khất , trong lòng cô thầm nghĩ muốn gỡ bỏ xuống tất thảy .
Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, bắt đầu là một giọt hai giọt, sau lại như cả dòng suối nhỏ, cuối cùng nức nở rồi biến thành gào khóc.
Cô một bên vừa khóc, một bên vừa lung tung nói chuyện, “Tôi rất nhớ mẹ , từ nhỏ chỉ có tôi cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đã không có mẹ, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi cảm thấy rất sợ, rất cô đơn, giống như toàn thế giới liền chỉ còn lại có mình tôi…”
Bên kia không có nói nữa, chính là lẳng lặng , lẳng lặng cho cô than khóc .
Cô không biết chính mình khóc bao lâu, thật sự khóc đến cho mệt mỏi, không còn khí lực để khóc mới dừng lại, người kia từ đầu chí cuối đều yên lặng, tiếng khóc khủng bố như vậy sẽ làm anh ta hoảng sợ, đã sớm tắt máy đi?
“Anh … Còn đó không?” Cô sợ hãi hỏi.
“Tôi vẫn luôn ở đây.” Vẫn như cũ trầm ấm
Duy Nhất thoáng an tâm, lại cảm thấy thẹn thùng, “Thật ngại, tôi… Cái kia… Khóc thật là khủng khiếp…”
Bên kia lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cô lần đầu tiên nghe thấy hắn cười, “Không, thực thẳng thắn! Người ta nên như vậy! Mới không mệt mỏi !”
Duy Nhất khóe mắt lại có nước mắt , cũng thật như vậy sẽ không mệt mỏi …
“Duy Nhất, đã buồn ngủ chưa?”
“Ân, có chút.”
“Vậy ngươi ngủ đi, ta ở nhà!”
Ở nhà? ! Duy Nhất nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới hôm nay là cuối tuần.
“A!”Cô lập tức hoang mang rối loạn khẩn trương nói, “Hôm nay… không thể được…, tôi thật sự không có tâm trạng.” Tôi không quên nhớ chính mình “Khế ước nghĩa vụ” . ( Chị đang nhớ đến nghĩa_vụ_trên_ giường đó ! Hắc hắc ! )
Nam nhân kia nghe thấy liền lần nữa nở nụ cười, “Xem ra khóc xong thật sự tốt hơn nhiều rồi , có thể nghĩ vậy việc kia , chứng minh cảm xúc cũng không tệ lắm!” (= )) )
“Không phải, tôi không phải ý tứ này… Tôi…” Duy Nhất mặt liền đỏ lên, vội vàng giải thích.
“Tốt lắm, ngủ đi!” Hắn không hề giễu cợt cô, chính là mềm nhẹ nói với cô , “Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết tôi nhà, cho nên… Cô không cô đơn!”
“Nga…”
“Ngủ ngon! Duy Nhất!”
“Ngủ ngon!” Hắn thanh âm ôn nhu làm cho Duy Nhất có chút luyến tiếc buông điện thoại, ít nhất như vậy làm cho cô cảm thấy an toàn một chút, nếu đối mặt với bất kỳ ai đó , cô thật sự khóc không được .
Nhưng là…”Tôi… Có thể khóc sao?” Duy Nhất thanh âm mê mang.
“Vì sao không thể? Muốn khóc liền khóc, khóc mãi cho đến khi mệt mỏi mới thôi.”Thanh âm trầm thấp mà mềm đến bên tai cô .
Kia một khắc, Duy Nhất cảm thấy chính mình ngụy trang kiên cường lại khiến cho mình mệt mỏi, trong lòng cô chịu không nổi ủy khất , trong lòng cô thầm nghĩ muốn gỡ bỏ xuống tất thảy .
Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, bắt đầu là một giọt hai giọt, sau lại như cả dòng suối nhỏ, cuối cùng nức nở rồi biến thành gào khóc.
Cô một bên vừa khóc, một bên vừa lung tung nói chuyện, “Tôi rất nhớ mẹ , từ nhỏ chỉ có tôi cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đã không có mẹ, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi cảm thấy rất sợ, rất cô đơn, giống như toàn thế giới liền chỉ còn lại có mình tôi…”
Bên kia không có nói nữa, chính là lẳng lặng , lẳng lặng cho cô than khóc .
Cô không biết chính mình khóc bao lâu, thật sự khóc đến cho mệt mỏi, không còn khí lực để khóc mới dừng lại, người kia từ đầu chí cuối đều yên lặng, tiếng khóc khủng bố như vậy sẽ làm anh ta hoảng sợ, đã sớm tắt máy đi?
“Anh … Còn đó không?” Cô sợ hãi hỏi.
“Tôi vẫn luôn ở đây.” Vẫn như cũ trầm ấm
Duy Nhất thoáng an tâm, lại cảm thấy thẹn thùng, “Thật ngại, tôi… Cái kia… Khóc thật là khủng khiếp…”
Bên kia lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cô lần đầu tiên nghe thấy hắn cười, “Không, thực thẳng thắn! Người ta nên như vậy! Mới không mệt mỏi !”
Duy Nhất khóe mắt lại có nước mắt , cũng thật như vậy sẽ không mệt mỏi …
“Duy Nhất, đã buồn ngủ chưa?”
“Ân, có chút.”
“Vậy ngươi ngủ đi, ta ở nhà!”
Ở nhà? ! Duy Nhất nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới hôm nay là cuối tuần.
“A!”Cô lập tức hoang mang rối loạn khẩn trương nói, “Hôm nay… không thể được…, tôi thật sự không có tâm trạng.” Tôi không quên nhớ chính mình “Khế ước nghĩa vụ” . ( Chị đang nhớ đến nghĩa_vụ_trên_ giường đó ! Hắc hắc ! )
Nam nhân kia nghe thấy liền lần nữa nở nụ cười, “Xem ra khóc xong thật sự tốt hơn nhiều rồi , có thể nghĩ vậy việc kia , chứng minh cảm xúc cũng không tệ lắm!” (= )) )
“Không phải, tôi không phải ý tứ này… Tôi…” Duy Nhất mặt liền đỏ lên, vội vàng giải thích.
“Tốt lắm, ngủ đi!” Hắn không hề giễu cợt cô, chính là mềm nhẹ nói với cô , “Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết tôi nhà, cho nên… Cô không cô đơn!”
“Nga…”
“Ngủ ngon! Duy Nhất!”
“Ngủ ngon!” Hắn thanh âm ôn nhu làm cho Duy Nhất có chút luyến tiếc buông điện thoại, ít nhất như vậy làm cho cô cảm thấy an toàn một chút, nếu đối mặt với bất kỳ ai đó , cô thật sự khóc không được .
/369
|