Bộ lạc kia ở gần xích đạo, thời tiết rất nóng, mặc dù đêm đã khuya, Doãn Tử Nhiên vẫn không ngủ được.
Loáng thoáng văng vẳng nghe thấy trên mái tòa nhà bằng trúc truyền đến tiếng lột xột loạt xoạt, anh không khỏi cảnh giác, là chuột? Rắn? Hay thú khác?
Đây là rừng mưa nhiệt đới, khó tránh khỏi không gặp động vật nguy hiểm.
Nóc phòng có một cửa thông khí, anh ngẫm nghĩ, mang thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa đến, đổ đầy nước nóng vào trong đó, nếu thật sự có thú hoang rơi xuống, trước tiên làm bỏng nó thương tích đầy mình.
Tay anh cầm chặt gậy gỗ núp ở góc tối trong phòng, yên lặng theo dõi diễn biến.
Cửa thông khí mở ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, ngay sau đó, một thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác không sai rơi vào trong thùng.
“A --” Tiếng kêu thảm thiết phá tan trời đêm yên tĩnh...
Thung lũng chấn động.
Người bộ tộc không biết chuyện gì xảy ra, vây quanh phòng Doãn Tử Nhiên chật như nêm cối.
Tộc trưởng Herga và nhóm người Lãnh Ngạn ở ngay phía trước, đề phòng nguy hiểm, Lãnh Ngạn ngăn cản Duy Nhất tiến lên, mấy người đàn ông móc súng lục phòng thân ra chậm rãi đến gần cửa, một cước đá văng cửa phòng, dùng súng chỉ vào bên trong, “Đừng động!”
“Đần chết, nếu là thú hoang có thể nghe
/369
|