“Tôi không muốn đi làm , tôi muốn thôi việc, anh giúp tôi thôi việc đi!” Lần trước hắn cũng nói muốn cô thôi việc, sớm biết như vậy thì nghe lời hắn từ lâu , sẽ không phát sinh chuyện đáng xấu hổ như vậy .Đầu dây bên kia cũng nghiêm túc nói với nàng “Đây không phải Duy Nhất mà tôi biết ! “
“Anh rất hiểu tôi sao ?” Duy Nhất cảm thấy thật buồn bực ,cô thậm chí còn chưa biết mặt hắn .Hắn quả nhiên trầm mặc , điện thoại một lần nữa chỉ còn tiếng 2 bên hô hấp ….
Sau đó, liền ngay sau đó cả tiếng hô hấp của hắn cũng không có , chỉ còn lại mấy tiếng động rột roạt không rõ ràng . Duy Nhất liền nóng nảy, đối với di động lớn tiếng “Uy uy uy !”Trả lời cô vẫn là những thanh âm không rõ ràng kia …. Rốt cục hắn đang làm gì ….
Cô tức giận vứt điện thoại lên giường , cái gì không phải là cô ! Cô chính là muốn nghe tiếng nói của hắn , không ngờ thái độ của hắn lại như vậy !!!
Ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua, bỗng nhiên tiếng chuông thi nhau vang lên , Duy Nhất lập tức đứng dậy , vọt nhanh tới cửa sổ, dùng quá sức khiến chiếc ghế đổ xuống .
Cô khẩn cấp đem tiểu gấu bông kéo lên , mở tờ giấy ra , nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, mắt Duy Nhất liền lóe lên : ( sao chị không nhận ra nét chữ này với nét chữ ký trong giấy kết hôn khác nhau nhỉ ==” )
Duy Nhất, nước mắt của cô chỉ có thể cho tôi xem , tuyệt đối không triển lãm cho người ngoài nhìn , nhất định phải kiên cường! Bộ dáng hiện tại của cô là vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình , đáng giá sao? Đứa ngốc!
Những lời này là có ý tứ gì? Bắt cô phải kiên cường với người ngoài , mà đem nước mắt lưu trên người hắn ? Nhưng hắn không phải cũng là người ngoài sao ? CHứ hắn thuộc loại gì ?Cô ngay cả hắn trông như thế nào cũng không biết a ….
Duy Nhất nhìn trong tay gấu bông nhỏ ,cô vốn vẽ vài giọt nước mắt lên , giờ liền bị hắn tô lại thành vòng tròn đỏ , tiểu gấu bông trên mặt giờ liền có hai vòng tròn đỏ bên má , khóe môi cũng bị hắn vẽ hơi hơi nhếch lên (mỉm cười ) .
Cô không nhịn được phì cười ra tiếng , thực xấu a !!!
Đem tiểu gấu bông ôm ở trước ngực, cô bắt đầu tưởng tượng khi hắn vẽ mặt gấu bông thì có biểu tình như thế nào , không hiểu , rất muốn nhìn thấy hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến hắn ở ngay dưới lầu , vì sao không đi gặp hắn ? Cô vì ý nghĩ của chính mình mà hưng phấn, lập tức mở ra , lao nhanh xuống tấng .
Đi vào tấng hai , chiếc cửa quen thuộc ,cô hít sâu vài cái, mới cố lấy dũng khí gõ cửa, nhưng mà, mặc kệ cô hồi hộp như thế nào , bên trong đều không có động tĩnh.
Cô buồn bực ở trên cửa đá mạnh một cước , “Có gì đặc biệt hơn người! Không gặp thì không gặp ! Về sau ngươi muốn gặp cô nãi nãi cũng không cho ngươi gặp !”
“Phu nhân, làm gì ở đây ?” Vú Từng đột nhiên xuất hiện đằng sau cô , mang theo một nụ cười ái muội .
Duy Nhất che miệng lại, mặt bỗng đỏ bừng , “Không, không có gì…” Xong rồi, Vú Từng sẽ không cho rằng cô là nhớ nhung nên chủ động đến tìm hắn đi ?
“Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, phu nhân muốn tìm thiếu gia sao?” Vú Từng nhẹ nhàng hỏi .
“Ai muốn tìm hắn chứ ! Tôi đã đói bụng !Vú Từng , có gì có thể ăn không ? “ Duy Nhất xấu hổ cố chụy nhanh xuống nhà ăn tầng một mà hô to lên , chính cô cũng không ý thức được tại sao , bất tri bất giác , biểu tình cảm thấy xấu hổ liền hoàn toàn biến mất không còn !
Ăn no ! Ngủ ngon ! Ngày mai đi làm! Cô oán hận cắn một cái chân vịt thầm nghĩ .
Vú Từng nhìn cô , niềm vui không giấu nổi , xem ra phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia , cũng là đã thật sư thích thiếu ra rồi ! Có lẽ chính mình lên tìm cơ hội cho hai người …..
“Anh rất hiểu tôi sao ?” Duy Nhất cảm thấy thật buồn bực ,cô thậm chí còn chưa biết mặt hắn .Hắn quả nhiên trầm mặc , điện thoại một lần nữa chỉ còn tiếng 2 bên hô hấp ….
Sau đó, liền ngay sau đó cả tiếng hô hấp của hắn cũng không có , chỉ còn lại mấy tiếng động rột roạt không rõ ràng . Duy Nhất liền nóng nảy, đối với di động lớn tiếng “Uy uy uy !”Trả lời cô vẫn là những thanh âm không rõ ràng kia …. Rốt cục hắn đang làm gì ….
Cô tức giận vứt điện thoại lên giường , cái gì không phải là cô ! Cô chính là muốn nghe tiếng nói của hắn , không ngờ thái độ của hắn lại như vậy !!!
Ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua, bỗng nhiên tiếng chuông thi nhau vang lên , Duy Nhất lập tức đứng dậy , vọt nhanh tới cửa sổ, dùng quá sức khiến chiếc ghế đổ xuống .
Cô khẩn cấp đem tiểu gấu bông kéo lên , mở tờ giấy ra , nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, mắt Duy Nhất liền lóe lên : ( sao chị không nhận ra nét chữ này với nét chữ ký trong giấy kết hôn khác nhau nhỉ ==” )
Duy Nhất, nước mắt của cô chỉ có thể cho tôi xem , tuyệt đối không triển lãm cho người ngoài nhìn , nhất định phải kiên cường! Bộ dáng hiện tại của cô là vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình , đáng giá sao? Đứa ngốc!
Những lời này là có ý tứ gì? Bắt cô phải kiên cường với người ngoài , mà đem nước mắt lưu trên người hắn ? Nhưng hắn không phải cũng là người ngoài sao ? CHứ hắn thuộc loại gì ?Cô ngay cả hắn trông như thế nào cũng không biết a ….
Duy Nhất nhìn trong tay gấu bông nhỏ ,cô vốn vẽ vài giọt nước mắt lên , giờ liền bị hắn tô lại thành vòng tròn đỏ , tiểu gấu bông trên mặt giờ liền có hai vòng tròn đỏ bên má , khóe môi cũng bị hắn vẽ hơi hơi nhếch lên (mỉm cười ) .
Cô không nhịn được phì cười ra tiếng , thực xấu a !!!
Đem tiểu gấu bông ôm ở trước ngực, cô bắt đầu tưởng tượng khi hắn vẽ mặt gấu bông thì có biểu tình như thế nào , không hiểu , rất muốn nhìn thấy hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến hắn ở ngay dưới lầu , vì sao không đi gặp hắn ? Cô vì ý nghĩ của chính mình mà hưng phấn, lập tức mở ra , lao nhanh xuống tấng .
Đi vào tấng hai , chiếc cửa quen thuộc ,cô hít sâu vài cái, mới cố lấy dũng khí gõ cửa, nhưng mà, mặc kệ cô hồi hộp như thế nào , bên trong đều không có động tĩnh.
Cô buồn bực ở trên cửa đá mạnh một cước , “Có gì đặc biệt hơn người! Không gặp thì không gặp ! Về sau ngươi muốn gặp cô nãi nãi cũng không cho ngươi gặp !”
“Phu nhân, làm gì ở đây ?” Vú Từng đột nhiên xuất hiện đằng sau cô , mang theo một nụ cười ái muội .
Duy Nhất che miệng lại, mặt bỗng đỏ bừng , “Không, không có gì…” Xong rồi, Vú Từng sẽ không cho rằng cô là nhớ nhung nên chủ động đến tìm hắn đi ?
“Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, phu nhân muốn tìm thiếu gia sao?” Vú Từng nhẹ nhàng hỏi .
“Ai muốn tìm hắn chứ ! Tôi đã đói bụng !Vú Từng , có gì có thể ăn không ? “ Duy Nhất xấu hổ cố chụy nhanh xuống nhà ăn tầng một mà hô to lên , chính cô cũng không ý thức được tại sao , bất tri bất giác , biểu tình cảm thấy xấu hổ liền hoàn toàn biến mất không còn !
Ăn no ! Ngủ ngon ! Ngày mai đi làm! Cô oán hận cắn một cái chân vịt thầm nghĩ .
Vú Từng nhìn cô , niềm vui không giấu nổi , xem ra phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia , cũng là đã thật sư thích thiếu ra rồi ! Có lẽ chính mình lên tìm cơ hội cho hai người …..
/369
|