“Đình Ân! Đình Ân!” Sau khi Hạ Thiên hô to mấy tiếng thì tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi giống như vừa trải qua một điệu Valse không ngừng không nghỉ.
Cô thở hổn hển, lau mồ hôi không ngừng rơi dưới cằm, vẫn đắm chìm trong mộng mị quỷ dị lóa mắt này.
“Thiên Thiên, Đình Ân là ai? Sao Thư Sính trễ vậy còn chạy về?” Ba đôi mắt nhìn rõ mọi việc hình như muốn nhìn thông suốt cô.
Hạ Thiên cúi đầu, che giấu hốt hoảng nơi đáy mắt.
Cha là cục trưởng cảnh sát, một chút xíu dấu vết cũng không chạy thoát được ánh mắt của cha, nhưng cô không hiểu tại sao mình phải hốt hoảng, cô rõ ràng không làm gì sai, chỉ là nằm mơ, nằm mơ mà thôi! Trong mộng gặp người đàn ông tên Đình Ân vài lần.
“Thiên Thiên, con trưởng thành, bắt đầu có bí mật nhỏ của mình, có nhiều lời cũng không bằng lòng nói với cha rồi, thật sao?” Giọng của cha đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Không có!” Hạ Thiên vội vàng giải thích, từ nhỏ cô không có mẹ, tình cảm với cha vẫn vô cùng tốt, là cha con, càng là bạn bè.
Cha Hạ hiền từ gật đầu, “Vậy thì tốt! Hy vọng con chính là Thiên Thiên bé nhỏ của cha! Tại sao bị thương? Thư Sính nói cho cha con bị ngã?”
“Vâng!” Hạ Thiên chột dạ đáp một tiếng.
Cha Hạ không hỏi tới nữa, chỉ sâu xa nhìn con gái, “Thiên Thiên, từ nhỏ con đã không có mẹ, cũng may bác sỹ Thư vẫn coi con là con gái, bây giờ con tốt nghiệp, đúng lúc gả cho Thư Sính rồi.”
Bác sỹ Thư là mẹ của Thư Sính, từ nhỏ yêu thương Hạ Thiên có thừa, đã cho rằng Hạ Thiên là con dâu nhà họ Thư.
Nhưng mà...
“Cha, con có thể không lấy chồng không?” Hạ Thiên cẩn thận từng ly từng tí nói ra.
“Thiên Thiên!” Ánh mắt nghiêm khắc của cha Hạ đã thông báo ông kiên quyết không đồng ý.
“Ít nhất tạm thời không lấy có được không?” Cô thức thời
Cô thở hổn hển, lau mồ hôi không ngừng rơi dưới cằm, vẫn đắm chìm trong mộng mị quỷ dị lóa mắt này.
“Thiên Thiên, Đình Ân là ai? Sao Thư Sính trễ vậy còn chạy về?” Ba đôi mắt nhìn rõ mọi việc hình như muốn nhìn thông suốt cô.
Hạ Thiên cúi đầu, che giấu hốt hoảng nơi đáy mắt.
Cha là cục trưởng cảnh sát, một chút xíu dấu vết cũng không chạy thoát được ánh mắt của cha, nhưng cô không hiểu tại sao mình phải hốt hoảng, cô rõ ràng không làm gì sai, chỉ là nằm mơ, nằm mơ mà thôi! Trong mộng gặp người đàn ông tên Đình Ân vài lần.
“Thiên Thiên, con trưởng thành, bắt đầu có bí mật nhỏ của mình, có nhiều lời cũng không bằng lòng nói với cha rồi, thật sao?” Giọng của cha đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Không có!” Hạ Thiên vội vàng giải thích, từ nhỏ cô không có mẹ, tình cảm với cha vẫn vô cùng tốt, là cha con, càng là bạn bè.
Cha Hạ hiền từ gật đầu, “Vậy thì tốt! Hy vọng con chính là Thiên Thiên bé nhỏ của cha! Tại sao bị thương? Thư Sính nói cho cha con bị ngã?”
“Vâng!” Hạ Thiên chột dạ đáp một tiếng.
Cha Hạ không hỏi tới nữa, chỉ sâu xa nhìn con gái, “Thiên Thiên, từ nhỏ con đã không có mẹ, cũng may bác sỹ Thư vẫn coi con là con gái, bây giờ con tốt nghiệp, đúng lúc gả cho Thư Sính rồi.”
Bác sỹ Thư là mẹ của Thư Sính, từ nhỏ yêu thương Hạ Thiên có thừa, đã cho rằng Hạ Thiên là con dâu nhà họ Thư.
Nhưng mà...
“Cha, con có thể không lấy chồng không?” Hạ Thiên cẩn thận từng ly từng tí nói ra.
“Thiên Thiên!” Ánh mắt nghiêm khắc của cha Hạ đã thông báo ông kiên quyết không đồng ý.
“Ít nhất tạm thời không lấy có được không?” Cô thức thời
/369
|