Nói xong đeo dây chuyền phỉ thúy lên cổ cô, cười nói, “Như vậy xứng hơn!”
Cưng chiều như vậy, nếu là lúc trước, cô tiếp nhận là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại rất không tự nhiên, “Không phải ăn cơm thôi sao? Long trọng như vậy làm gì!”
Anh nhẹ nhàng ôm cô, “Bảo bối, hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của chúng ta, đương nhiên phải long trọng rồi.”
Thư Sính dẫn cô đến một nhà hàng băng truyền tên “Duy Nhất”, nghe nói đây vốn là nhà hàng được hoan nghênh nhất thành phố, tỷ lệ tình nhân cầu hôn ở đây là một trong những nơi cao nhất, trước khi anh tới đây đã hỏi thăm kỹ lắm.
Ánh nến, âm nhạc, hoa, là điểm chủ yếu của hôm nay.
Rượu đỏ sóng sánh mùi thơm ngào ngạt say lòng người, Thư Sính bưng ly rượu lên bên môi côi, “Bảo bối, hôm nay có thể uống một hớp nhỏ, bình thường chỉ có thể uống nước trái cây thôi!”
Hạ Thiên kinh ngạc nhìn anh, giống như người máy, nhấp một ngụm nhỏ rượu trong ly của anh.
Anh khẽ mỉm cười, nhấp lên vị trí cô đã uống, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Hạ Thiên không khỏi đỏ mặt...
Chỉ thấy ngón tay anh tách một cái vang dội trong không khí, nhà hàng lập tức bay lả tả mưa cánh hoa hồng đẹp lạ thường, xoay tròn, bay bổng, rơi trên vai Hạ Thiên, đỉnh đầu, chóp mũi, mùi thơm hoa hồng nồng đậm bao vây lấy cô.
Dần dần, trong nhà hàng nổi lên một cái bàn, trên bàn nở đầy hoa hồng đỏ tươi, giữa hoa hồng, một hộp trang sức nằm lẳng lặng, ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương trong hộp làm nhức mắt Hạ Thiên.
Thư Sính tiến lên cầm lấy chiếc nhẫn, quỳ một chân bên chân Hạ Thiên, “Bảo bối, anh chờ em trưởng thành quá lâu, gả cho anh, được không?”
Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, trong đầu đầy cánh hoa hồng màu xanh lam bay múa, xanh lóa mắt như vậy...
Khi cô còn hết sức bần thần, ngón áp út tay trái truyền đến nhiệt độ lành lạnh, cúi mắt xuống, chiếc nhẫn đã đeo lên ngón tay cô, không lớn không nhỏ, thích hợp vừa vặn, kim cương quá lớn đè lên ngón áp út của cô khẽ
Cưng chiều như vậy, nếu là lúc trước, cô tiếp nhận là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại rất không tự nhiên, “Không phải ăn cơm thôi sao? Long trọng như vậy làm gì!”
Anh nhẹ nhàng ôm cô, “Bảo bối, hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của chúng ta, đương nhiên phải long trọng rồi.”
Thư Sính dẫn cô đến một nhà hàng băng truyền tên “Duy Nhất”, nghe nói đây vốn là nhà hàng được hoan nghênh nhất thành phố, tỷ lệ tình nhân cầu hôn ở đây là một trong những nơi cao nhất, trước khi anh tới đây đã hỏi thăm kỹ lắm.
Ánh nến, âm nhạc, hoa, là điểm chủ yếu của hôm nay.
Rượu đỏ sóng sánh mùi thơm ngào ngạt say lòng người, Thư Sính bưng ly rượu lên bên môi côi, “Bảo bối, hôm nay có thể uống một hớp nhỏ, bình thường chỉ có thể uống nước trái cây thôi!”
Hạ Thiên kinh ngạc nhìn anh, giống như người máy, nhấp một ngụm nhỏ rượu trong ly của anh.
Anh khẽ mỉm cười, nhấp lên vị trí cô đã uống, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Hạ Thiên không khỏi đỏ mặt...
Chỉ thấy ngón tay anh tách một cái vang dội trong không khí, nhà hàng lập tức bay lả tả mưa cánh hoa hồng đẹp lạ thường, xoay tròn, bay bổng, rơi trên vai Hạ Thiên, đỉnh đầu, chóp mũi, mùi thơm hoa hồng nồng đậm bao vây lấy cô.
Dần dần, trong nhà hàng nổi lên một cái bàn, trên bàn nở đầy hoa hồng đỏ tươi, giữa hoa hồng, một hộp trang sức nằm lẳng lặng, ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương trong hộp làm nhức mắt Hạ Thiên.
Thư Sính tiến lên cầm lấy chiếc nhẫn, quỳ một chân bên chân Hạ Thiên, “Bảo bối, anh chờ em trưởng thành quá lâu, gả cho anh, được không?”
Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, trong đầu đầy cánh hoa hồng màu xanh lam bay múa, xanh lóa mắt như vậy...
Khi cô còn hết sức bần thần, ngón áp út tay trái truyền đến nhiệt độ lành lạnh, cúi mắt xuống, chiếc nhẫn đã đeo lên ngón tay cô, không lớn không nhỏ, thích hợp vừa vặn, kim cương quá lớn đè lên ngón áp út của cô khẽ
/369
|