-A? Nha đầu! Cậu đang yêu sao? Ai? Doãn Tử Nhiên? Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận.
Giọng nói bát quái của Mỹ Mỹ thật lớn, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
-Không phải. Cậu đừng nói bừa, mình chỉ hỏi một chút. Nói mau đi.
Duy Nhất nhíu nhíu mày.
-Yêu một người a, khi ở bên hắn cảm thấy thực ngọt ngào, khi không có bên cạnh hắn thì rất nhớ, nhớ hắn muốn gọi điện nhưng lại không dám, sau đó thất hồn lạc phách, đứng ngồi không yên.
Mỹ Mỹ thao thao bất tuyệt.
Bên này Duy Nhất không dám nghe nữa, những biểu hiện lâm sàng này đúng là có ở bản thân cô , nói như vậy, là cô yêu thương hắn? Yêu thương ông xã thần bí chưa từng gặp mặt của mình?
Việc này cũng quá vớ vẩn đi?
Không! Cô không nghe nổi nữa, cũng không quan tâm Mỹ Mỹ lảm nhảm cái gì, liền đem treo điện thoại, tâm phiền ý loạn đến cực điểm.
Lại buộc chính mình nhớ lại lúc mình cũng Doãn Tử Nhiên ở cùng một chỗ, phát hiện mình không có biểu hiện này, khi Doãn Tử Nhiên không ở bên người cô, người đứng ngồi không yên gọi điện thoại quấy rầy mấy lần là hắn, khi cùng hắn ở một chỗ, người ngốc ngốc cười cười là hắn, hắn đi nước Mĩ hai năm, bản thân mình lại không có lương tâm, chưa từng nhớ hắn một lần, chỉ có hắn gọi điện tới hỏi: Duy Nhất , nhớ anh sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, trăm ngàn lần không cần yêu thương thiếu gia, nếu không cô sẽ thương tâm, ma xui qủy khiến khiến lời nói ban sáng của Doãn Tiêu Trác vang lên.
Nếu bọn họ yêu nhau sẽ mang lại thương tổn thế nào? Vì sao hắn không muốn cho mình thấy mặt? Khi buộc phải kí vào khế ước gả cho hắn, cô vẫn cảm thấy không có gì to tác, nhưng hiện tại lại phát hiện mình yêu thầm hắn, đây không phải chuyện nhỏ nữa, rất lớn nga.
Vậy thì chỉ thừa dịp hiện tại vẫn chưa yêu thương sâu sắc, mau chóng rời xa hắn, tránh thương tổn nhau. Phải! Cứ thế mà làm.
Cô lấy di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho hắn, nói cho hắn, cô muốn dừng hiệp ước với hắn
Tự nhiên, Doãn Tử Nhiên trở thành cái cớ của cô.
Tốt lắm, khế ước của chúng ta là căn cứ vào việc mẹ ta bị án tử, hiện tại mẹ đã qua đời, như vậy chúng ta có thể dừng khế ước được rồi phải không?Vậy không bằng ly hôn đi.
Ngón tay cái Duy Nhất ở nút ‘ Xác định’ suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nhẫn tâm ấn xuống, sau đó trong lòng thấp thỏm không yên, hắn sẽ phản ứng thế nào? Sẽ giải quyết ra sao?
“ Tít tít “ mấy tiếng báo cho nàng có tin nhắn đến.
Che ngực mở ra, 4 chữ, gọn gàng lưu loát: Không có khả năng.
Tự dưng cô lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
-Duy Nhất, sớm.
Bàn công tác sau đó bao phủ một cái bóng to lớn.
Ngẩng đầu, hoá ra là Doãn Tử Nhiên.
-Tổng giám đốc, sớm.
Duy Nhất cố gắng tránh nói chuyện với Doãn Tư Nhiên, cố gắng tạo ra khoảng cách với hắn.
-Anh đã nghe về chuyện lần trước, tra ra, là Sắt Lâm Na làm gãy gót giày của em, cho nên…_ Doản Tử Nhiên cười : Về sau đi làm đừng đi giày cao gót, đi đôi dép hình con thỏ xinh xinh này đi
Giọng nói bát quái của Mỹ Mỹ thật lớn, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
-Không phải. Cậu đừng nói bừa, mình chỉ hỏi một chút. Nói mau đi.
Duy Nhất nhíu nhíu mày.
-Yêu một người a, khi ở bên hắn cảm thấy thực ngọt ngào, khi không có bên cạnh hắn thì rất nhớ, nhớ hắn muốn gọi điện nhưng lại không dám, sau đó thất hồn lạc phách, đứng ngồi không yên.
Mỹ Mỹ thao thao bất tuyệt.
Bên này Duy Nhất không dám nghe nữa, những biểu hiện lâm sàng này đúng là có ở bản thân cô , nói như vậy, là cô yêu thương hắn? Yêu thương ông xã thần bí chưa từng gặp mặt của mình?
Việc này cũng quá vớ vẩn đi?
Không! Cô không nghe nổi nữa, cũng không quan tâm Mỹ Mỹ lảm nhảm cái gì, liền đem treo điện thoại, tâm phiền ý loạn đến cực điểm.
Lại buộc chính mình nhớ lại lúc mình cũng Doãn Tử Nhiên ở cùng một chỗ, phát hiện mình không có biểu hiện này, khi Doãn Tử Nhiên không ở bên người cô, người đứng ngồi không yên gọi điện thoại quấy rầy mấy lần là hắn, khi cùng hắn ở một chỗ, người ngốc ngốc cười cười là hắn, hắn đi nước Mĩ hai năm, bản thân mình lại không có lương tâm, chưa từng nhớ hắn một lần, chỉ có hắn gọi điện tới hỏi: Duy Nhất , nhớ anh sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, trăm ngàn lần không cần yêu thương thiếu gia, nếu không cô sẽ thương tâm, ma xui qủy khiến khiến lời nói ban sáng của Doãn Tiêu Trác vang lên.
Nếu bọn họ yêu nhau sẽ mang lại thương tổn thế nào? Vì sao hắn không muốn cho mình thấy mặt? Khi buộc phải kí vào khế ước gả cho hắn, cô vẫn cảm thấy không có gì to tác, nhưng hiện tại lại phát hiện mình yêu thầm hắn, đây không phải chuyện nhỏ nữa, rất lớn nga.
Vậy thì chỉ thừa dịp hiện tại vẫn chưa yêu thương sâu sắc, mau chóng rời xa hắn, tránh thương tổn nhau. Phải! Cứ thế mà làm.
Cô lấy di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho hắn, nói cho hắn, cô muốn dừng hiệp ước với hắn
Tự nhiên, Doãn Tử Nhiên trở thành cái cớ của cô.
Tốt lắm, khế ước của chúng ta là căn cứ vào việc mẹ ta bị án tử, hiện tại mẹ đã qua đời, như vậy chúng ta có thể dừng khế ước được rồi phải không?Vậy không bằng ly hôn đi.
Ngón tay cái Duy Nhất ở nút ‘ Xác định’ suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nhẫn tâm ấn xuống, sau đó trong lòng thấp thỏm không yên, hắn sẽ phản ứng thế nào? Sẽ giải quyết ra sao?
“ Tít tít “ mấy tiếng báo cho nàng có tin nhắn đến.
Che ngực mở ra, 4 chữ, gọn gàng lưu loát: Không có khả năng.
Tự dưng cô lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
-Duy Nhất, sớm.
Bàn công tác sau đó bao phủ một cái bóng to lớn.
Ngẩng đầu, hoá ra là Doãn Tử Nhiên.
-Tổng giám đốc, sớm.
Duy Nhất cố gắng tránh nói chuyện với Doãn Tư Nhiên, cố gắng tạo ra khoảng cách với hắn.
-Anh đã nghe về chuyện lần trước, tra ra, là Sắt Lâm Na làm gãy gót giày của em, cho nên…_ Doản Tử Nhiên cười : Về sau đi làm đừng đi giày cao gót, đi đôi dép hình con thỏ xinh xinh này đi
/369
|