“Tiểu tử này!” Vú Từng âm thầm nói thầm một tiếng, vội vàng thu dọn xuống lầu.
Duy Nhất không hiểu được Vú Từng vì sao lại phản ứng như thế , nhìn trên tường đồng hồ treo tường, đã chỉ chín giờ, cô mới nhớ phải đi làm !
“Vú Từng ! Tại sao không gọi con dạy sớm ! Con muộn làm rồi !” Duy Nhất chạy ra phòng hô to.
Vứ Từng từ trong bếp đi ra, “Phu nhân, thiếu gia nói hôm nay con không cần đi làm, thiếu gia đã xin phép giúp con .”
“Nga ——” Duy Nhất mấp máy môi, cái gì a! Cuộc sống của cô từ khi nào do hắn sắp xếp a ? Bất quá, hôm nay thật sự mệt mỏi, cũng không muốn đi làm !
Khó được một ngày rảnh rỗi , Duy Nhất vẫn như cũ mặc áo ngủ của hắn, ở hoa viên tản bộ, cô thích cảm giác được mặc áo ngủ của hắn , cảm nhận hương thơm của hắn .
Ngày đầu tiên đến Lãnh gia , cô đã nghe Tần Nhiên giới thiệu một lượt , hoa viên, bể bơi, tập thể hình quán, cái gì cần có đều có.
Duy Nhất thích bơi lội, cô đi vào bể bơi, cư nhiên phát hiện nước trong bể bơi là màu xanh nước biển ! Giống như một khối ngọc phỉ thúy thật lớn , dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh quang, trong nháy mắt, cô liền cảm thấy rất thích nơi này !
Vươn chân xuống thử nước , hình như nước rất ấm , cô vui sướng hướng nhà tắm thay y phục . Vừa vặn hôm nay cô cũng mặc một bộ màu xanh nước biển trang nhã , nhảy vào trong nước giống như dung nhập một mảnh màu xanh giống nhau, mà cô, tựa như một nàng mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Nhưng là, đang lâng lâng , Duy Nhất cảm thấy toàn thân bị một cảm giác ngột ngạt vây quanh, tựa hồ có ai ở ngoài nhìn chằm chằm cô.
Cô âm thầm cả kinh, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện được gì .
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ là chính mình ảo tưởng ? Cô hồ nghi tiếp tục bơi vài vòng, loại cảm giác này vẫn gắt gao đuổi theo cô.
Hơn nữa, trực giác nói cho cô biết , ánh mắt này cũng rất hữu thiện . ( không có ý xấu )
Cô không dám bơi nữa , vội vàng lên bờ, dùng chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người , thậm chí không dám nán lại thay quần áo , trực tiếp trở về phòng.
Tối hôm nay, hắn không có trở về, mà cô lại nhớ hắn !
Có thể là bơi lội làm cho cảm mạo, hỗn loạn, mê sảng , cô nhanh chóng tiến vào chăn , nhưng lại không nỡ ngủ , lức tỉnh lúc mơ .
Khi nghe thấy tiếng “Cốc cốc cốc”, Duy Nhất miễn cưỡng nâng mí mắt, tối đen, màu trắng cửa sổ ẩn hiện , cư nhiên bay một cái nữ tử áo trắng, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa hướng tới Duy Nhất buồn bã cười, lộ ra bạch dày đặc răng nanh…
“A ——” Duy Nhất một tiếng thét chói tai, lui vào chăn, dùng chăn che kín đầu
Thật lâu sau, thật lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc lên một góc chắn ra bên ngoài xem, nữ tử ngoài cửa sổ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…
Duy Nhất không hiểu được Vú Từng vì sao lại phản ứng như thế , nhìn trên tường đồng hồ treo tường, đã chỉ chín giờ, cô mới nhớ phải đi làm !
“Vú Từng ! Tại sao không gọi con dạy sớm ! Con muộn làm rồi !” Duy Nhất chạy ra phòng hô to.
Vứ Từng từ trong bếp đi ra, “Phu nhân, thiếu gia nói hôm nay con không cần đi làm, thiếu gia đã xin phép giúp con .”
“Nga ——” Duy Nhất mấp máy môi, cái gì a! Cuộc sống của cô từ khi nào do hắn sắp xếp a ? Bất quá, hôm nay thật sự mệt mỏi, cũng không muốn đi làm !
Khó được một ngày rảnh rỗi , Duy Nhất vẫn như cũ mặc áo ngủ của hắn, ở hoa viên tản bộ, cô thích cảm giác được mặc áo ngủ của hắn , cảm nhận hương thơm của hắn .
Ngày đầu tiên đến Lãnh gia , cô đã nghe Tần Nhiên giới thiệu một lượt , hoa viên, bể bơi, tập thể hình quán, cái gì cần có đều có.
Duy Nhất thích bơi lội, cô đi vào bể bơi, cư nhiên phát hiện nước trong bể bơi là màu xanh nước biển ! Giống như một khối ngọc phỉ thúy thật lớn , dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh quang, trong nháy mắt, cô liền cảm thấy rất thích nơi này !
Vươn chân xuống thử nước , hình như nước rất ấm , cô vui sướng hướng nhà tắm thay y phục . Vừa vặn hôm nay cô cũng mặc một bộ màu xanh nước biển trang nhã , nhảy vào trong nước giống như dung nhập một mảnh màu xanh giống nhau, mà cô, tựa như một nàng mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Nhưng là, đang lâng lâng , Duy Nhất cảm thấy toàn thân bị một cảm giác ngột ngạt vây quanh, tựa hồ có ai ở ngoài nhìn chằm chằm cô.
Cô âm thầm cả kinh, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện được gì .
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ là chính mình ảo tưởng ? Cô hồ nghi tiếp tục bơi vài vòng, loại cảm giác này vẫn gắt gao đuổi theo cô.
Hơn nữa, trực giác nói cho cô biết , ánh mắt này cũng rất hữu thiện . ( không có ý xấu )
Cô không dám bơi nữa , vội vàng lên bờ, dùng chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người , thậm chí không dám nán lại thay quần áo , trực tiếp trở về phòng.
Tối hôm nay, hắn không có trở về, mà cô lại nhớ hắn !
Có thể là bơi lội làm cho cảm mạo, hỗn loạn, mê sảng , cô nhanh chóng tiến vào chăn , nhưng lại không nỡ ngủ , lức tỉnh lúc mơ .
Khi nghe thấy tiếng “Cốc cốc cốc”, Duy Nhất miễn cưỡng nâng mí mắt, tối đen, màu trắng cửa sổ ẩn hiện , cư nhiên bay một cái nữ tử áo trắng, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa hướng tới Duy Nhất buồn bã cười, lộ ra bạch dày đặc răng nanh…
“A ——” Duy Nhất một tiếng thét chói tai, lui vào chăn, dùng chăn che kín đầu
Thật lâu sau, thật lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc lên một góc chắn ra bên ngoài xem, nữ tử ngoài cửa sổ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…
/369
|