“Vú Từng ! Vú Từng !” Duy Nhất rời giường mặc áo ngủ của hắn , ở Lãnh gia chạy tới chạy lui.
“Phu nhân, chuyện gì?” Vú Từng từ trong nhà bếp ló ra .
“Thiếu gia tối hôm qua trở về quá phải không?” Duy Nhất giơ di động cầm trong tay ra “Hắn quên mang di động đi rồi!”
Vú Từng ấp úng, “Này, vú không rõ, tối hôm qua mệt mỏi nên ngủ vú ngủ say như chết !”
“Phu nhân! Di động thì ra ở đây , thiếu gia đang đi tìm!” Tần Nhiên bỗng nhiên bước vào , nhanh chóng lấy di động trên tay cô .
Duy Nhất đầu óc trống rỗng , vội vàng hỏi, “Vì sao hắn không tự mình về nhà lấy ? “
“Thiếu gia … Việc…” Tần Nhiên nhất thời không biết tìm lý do gì .
“Việc? Cuối tuần cũng làm việc sao? Tôi không tin!” Duy Nhất khí thế bức người.
“Thật sự làm việc, tôi phải đi rồi!” Tần Nhiên chạy trối chết, không muốn cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Duy Nhất .
“Phu nhân, chuyện gì?” Vú Từng từ trong nhà bếp ló ra .
“Thiếu gia tối hôm qua trở về quá phải không?” Duy Nhất giơ di động cầm trong tay ra “Hắn quên mang di động đi rồi!”
Vú Từng ấp úng, “Này, vú không rõ, tối hôm qua mệt mỏi nên ngủ vú ngủ say như chết !”
“Phu nhân! Di động thì ra ở đây , thiếu gia đang đi tìm!” Tần Nhiên bỗng nhiên bước vào , nhanh chóng lấy di động trên tay cô .
Duy Nhất đầu óc trống rỗng , vội vàng hỏi, “Vì sao hắn không tự mình về nhà lấy ? “
“Thiếu gia … Việc…” Tần Nhiên nhất thời không biết tìm lý do gì .
“Việc? Cuối tuần cũng làm việc sao? Tôi không tin!” Duy Nhất khí thế bức người.
“Thật sự làm việc, tôi phải đi rồi!” Tần Nhiên chạy trối chết, không muốn cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Duy Nhất .
/369
|