Ước chừng nửa giờ sau, Lãnh Ngạn từ khu để xe đi vào bệnh viện , bởi vì Vú Từng đã nói với hắn , Duy Nhất đã bị Tiểu Khôi đưa về , hắn liền trực tiếp đi đến bệnh viện . (Thắc mắc Tiểu Khôi là ai mời xem lại chương sau ! Tuy nhiên chỉ là một người thân cận của Lãnh Ngạn , k có gì đặc biệt ==” ) Duy Nhất vừa thấy hắn liền thấy xui , như thế nào lại có thể gặp hắn ở đây ?
Duy Nhất lập tức tìm chỗ khuất trốn , Lãnh Ngạn cũng không thấy Duy Nhất, chỉ lo đi thẳng phía trước.
Đúng lúc một y tá đẩy xe thuốc đến , nhiều người chật chội, liền hướng về phía Duy Nhất , vách tường ngăn cản, y tá cũng không phát hiện Duy Nhất, kết quả, chiếc xe đẩy thuốc đè lên chân cô , lập tức cơn đau ập đến, không tự chủ Duy Nhất kêu to.
Âm thanh lớn khiến mọi người để ý , đương nhiên cũng bao gồm cả Lãnh Ngạn cùng Vú Từng .
Lãnh Ngạn nhìn thấy cô không khỏi chấn động, “Cô như thế nào còn ở nơi này? Không phải…” Hắn ý thức được chính mình lỡ lời , lập tức thay đổi đề tài, ” Chân cô thế nào?”
Duy Nhất đem chân mình rút khỏi bánh xe , cả giận nói, “Anh còn hỏi ? Không phải vì anh sao ! Nếu không phải vì anh tránh , chiếc xe làm sao có thể hướng về phía tôi ? Thật sự là đại sao chổi, khi nào gặp anh , tôi nhất định gặp chuyện không hay ho gì !”
“Thực xin lỗi!” Hắn chân thật nói một câu.
Vú Từng chạy tới, thấy vậy tình cảnh cũng giật mình kêu khổ , chỉ vào bọn họ, ánh mắt trừng như chuông đồng đại, “Các ngươi… biết nhau ?”
“Đương nhiên biết a! Hắn chính là khắc tinh của ta ! Mỗi lần gặp hắn không có gì tốt cả !” Duy Nhất nổi giận đùng đùng.
“Nhưng là…” Vú Từng như thế nào cũng không nghĩ tới hai người đã gặp mặt .
“Vú Từng, hắn khi nào thì đến ? Con đau chân quá !” Duy Nhất nhìn xuống bàn chân đã rớm máu của chính mình .
“Hắn…” Vú Từng khẽ liếc nhìn Lãnh Ngạn , không dám nói ra , “Thiếu gia hắn… Công ty có việc đột xuất , không tới nữa!”
“Sao không nói sớm ? Hại con bị quỷ xui xẻo này hại thật thê thảm!” Duy Nhất khập khiễng hướng phòng khám ngoại khoa đi đến.
“Phu nhân, có thể tự đi hay không ?” Vú Từng đuổi theo .
“Vú Từng !” Quát khẽ một tiếng , gọi nàng lại .
“Thiếu… Gia.” Vú Từng chột dạ đứng lại .
“Về sau chuyện như vậy ta không nghĩ sẽ xảy ra , còn có, trò chơi này không ra sao , ta thấy nên ngưng đi , nói lại với Duy Nhất, có thời gian thì ly hôn đi, chúng ta sẽ bồi thường tổn thất cho cô ấy , muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.”
“Nhưng là, thiếu gia, phu nhân … là thật tâm thích ngài , ngài sẽ không tưởng…”
“Không nghĩ! Không có khả năng!” Hắn nhíu nhíu mày, vô cùng kiên định.
“Muốn nói thì tự mình nói, phu nhân đáng yêu như vậy , tôi nói không nên lời!” Vú Từng thật thấp nói vài câu , rồi quay người đi tìm Duy Nhất .
Lãnh Ngạn há hốc mồm, cái gì mà không nói ra. Có lẽ, lần trước Duy Nhất đưa ra quyết định ly hôn hắn nên đồng ý , ít nhất khi đó tình cảm còn chưa sâu đậm …
Duy Nhất lập tức tìm chỗ khuất trốn , Lãnh Ngạn cũng không thấy Duy Nhất, chỉ lo đi thẳng phía trước.
Đúng lúc một y tá đẩy xe thuốc đến , nhiều người chật chội, liền hướng về phía Duy Nhất , vách tường ngăn cản, y tá cũng không phát hiện Duy Nhất, kết quả, chiếc xe đẩy thuốc đè lên chân cô , lập tức cơn đau ập đến, không tự chủ Duy Nhất kêu to.
Âm thanh lớn khiến mọi người để ý , đương nhiên cũng bao gồm cả Lãnh Ngạn cùng Vú Từng .
Lãnh Ngạn nhìn thấy cô không khỏi chấn động, “Cô như thế nào còn ở nơi này? Không phải…” Hắn ý thức được chính mình lỡ lời , lập tức thay đổi đề tài, ” Chân cô thế nào?”
Duy Nhất đem chân mình rút khỏi bánh xe , cả giận nói, “Anh còn hỏi ? Không phải vì anh sao ! Nếu không phải vì anh tránh , chiếc xe làm sao có thể hướng về phía tôi ? Thật sự là đại sao chổi, khi nào gặp anh , tôi nhất định gặp chuyện không hay ho gì !”
“Thực xin lỗi!” Hắn chân thật nói một câu.
Vú Từng chạy tới, thấy vậy tình cảnh cũng giật mình kêu khổ , chỉ vào bọn họ, ánh mắt trừng như chuông đồng đại, “Các ngươi… biết nhau ?”
“Đương nhiên biết a! Hắn chính là khắc tinh của ta ! Mỗi lần gặp hắn không có gì tốt cả !” Duy Nhất nổi giận đùng đùng.
“Nhưng là…” Vú Từng như thế nào cũng không nghĩ tới hai người đã gặp mặt .
“Vú Từng, hắn khi nào thì đến ? Con đau chân quá !” Duy Nhất nhìn xuống bàn chân đã rớm máu của chính mình .
“Hắn…” Vú Từng khẽ liếc nhìn Lãnh Ngạn , không dám nói ra , “Thiếu gia hắn… Công ty có việc đột xuất , không tới nữa!”
“Sao không nói sớm ? Hại con bị quỷ xui xẻo này hại thật thê thảm!” Duy Nhất khập khiễng hướng phòng khám ngoại khoa đi đến.
“Phu nhân, có thể tự đi hay không ?” Vú Từng đuổi theo .
“Vú Từng !” Quát khẽ một tiếng , gọi nàng lại .
“Thiếu… Gia.” Vú Từng chột dạ đứng lại .
“Về sau chuyện như vậy ta không nghĩ sẽ xảy ra , còn có, trò chơi này không ra sao , ta thấy nên ngưng đi , nói lại với Duy Nhất, có thời gian thì ly hôn đi, chúng ta sẽ bồi thường tổn thất cho cô ấy , muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.”
“Nhưng là, thiếu gia, phu nhân … là thật tâm thích ngài , ngài sẽ không tưởng…”
“Không nghĩ! Không có khả năng!” Hắn nhíu nhíu mày, vô cùng kiên định.
“Muốn nói thì tự mình nói, phu nhân đáng yêu như vậy , tôi nói không nên lời!” Vú Từng thật thấp nói vài câu , rồi quay người đi tìm Duy Nhất .
Lãnh Ngạn há hốc mồm, cái gì mà không nói ra. Có lẽ, lần trước Duy Nhất đưa ra quyết định ly hôn hắn nên đồng ý , ít nhất khi đó tình cảm còn chưa sâu đậm …
/369
|