Tự dưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chia ly, giống như lần này đi thì sẽ không lại. Có lẽ đây là ý trời, cô là đến như thế nào thì cũng sẽ rời đi như thế đấy…
“Duy Nhất, cười một cái, không được sợ hãi, cũng không được rơi lệ!” Nhìn chính mình trong kính, cô tươi cười, đúng vậy, nước mắt là một thứ xa xỉ, cô hưởng thụ không nổi, đây mới là Duy Nhất, cô chỉ có thể là Duy Nhất…
Mở cửa, xuống lầu, trong lòng ôm chặt gấu bông…
Má Từng thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, khó hiểu hỏi, “Phu nhân, muốn đi ra ngoài sao? Còn chưa có ăn cơm?”
“Ừ, tôi ra ngoài đi ăn với người bạn.” Duy Nhất cúi đầu.
Tiểu Thôi đưa cô đến gần công ty Doãn Thị, cũng như mọi ngày mà hỏi, “Phu nhân, mấy giờ tới đón bà về?”
Mấy giờ? Trở về? Trong lòng đau xót, cô còn có thể trở về sao? Thật sự không biết…
“Không cần tới đón , nếu tôi muốn về thì bạn tôi sẽ đưa về.” Săc mặt cô không đổi, tự mình mở cửa xe xuống xe.
“Duy Nhất!”
Từ xa, Duy Nhất liền thấy Doãn Tử Nhiên giơ hai túi đựng đồ gọi lớn tên của cô, đèn sân bóng rổ ban đêm rất sáng, Doãn Tử Nhiên tươi cười thực ấm áp.
Lòng Duy Nhất đột nhiên liền ấm áp. Doãn Tử Nhiên vẫn luôn luôn mua hamburger, bánh ngọt cùng kem rồi hai người ngồi ở trong sân bóng của trường học vừa tán gẫu vừa ăn.
“Tử Nhiên!” Cô nhanh chóng chạy tới, trong khoảnh khắc , cuối cùng không còn sợ hãi …
“Cậu mua cái gì?” Cô cũng giống như trước lật lại cái túi giấy của hắn, cũng giống như trước có hamburger và bánh ngọt lẳng lặng nằm bên trong.
Đôi mắt nàng trong nháy mắt liền ươn ướt, bên tai vọng lại tiếng nói ấm áp của người nào đó: Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với ta …
Không! Nhiễm Duy Nhất cho tới bây giờ sẽ không hội rơi nữa!
Ngẩng đầu, tươi cười dưới ánh đèn chói mắt, “Tử Nhiên, cậu làm sao mà biết mình không ăn cơm chiều? Cậu thật tốt! Mình còn muốn ăn kem!”
Doãn Tử Nhiên cười lắc đầu, “Thật sự là không lớn nổi mà! Chờ, mình đi mua!”
Thời điểm Doãn Tử Nhiên cầm trong tay hai cây kem trở về, Duy Nhất đang cầm hamburger cắn điên cuồng, giống như đói bụng đã lâu, chẳng lẽ Lãnh gia còn có thể bỏ đói nàng?
Hắn không biết đêm nay vì sao Duy Nhất lại gọi điện thoại cho hắn, lúc đó hắn chính đang chuẩn bị phương án cho hội nghị ngày mai, xem ra ngày mai chỉ có thể bị lão gia tử mắng rồi , bất quá, không quan hệ, hắn đã từng nói, chỉ cần cô cần, hắn sẽ ở…
Vẫn là thích bộ dạng hôm nay của cô, không có trang phục hàng hiệu, vui vẻ mà ngấu nghiến ăn hết hamburger, đây mới là Duy Nhất mà hắn biết.
“Tử Nhiên, cậu không ăn sao? Nhìn mình làm gì?” Duy Nhất đã gần ăn xong bánh ngọt của mình bánh ngọt, đầu lưỡi liếm liếm bơ dính bên miệng.
Hắn cười cười, “Mình không đói bụng, cậu ăn hết đi!”
“Thật sự? Vậy mình ăn đó! Thật đói muốn chết !” Duy Nhất lại cầm lấy một cái gọi khác mà bắt đầu ăn như hổ đói.
Hắn chỉ là cười, kỳ thật, hắn cũng không ăn cơm chiều…
“Duy Nhất, cười một cái, không được sợ hãi, cũng không được rơi lệ!” Nhìn chính mình trong kính, cô tươi cười, đúng vậy, nước mắt là một thứ xa xỉ, cô hưởng thụ không nổi, đây mới là Duy Nhất, cô chỉ có thể là Duy Nhất…
Mở cửa, xuống lầu, trong lòng ôm chặt gấu bông…
Má Từng thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, khó hiểu hỏi, “Phu nhân, muốn đi ra ngoài sao? Còn chưa có ăn cơm?”
“Ừ, tôi ra ngoài đi ăn với người bạn.” Duy Nhất cúi đầu.
Tiểu Thôi đưa cô đến gần công ty Doãn Thị, cũng như mọi ngày mà hỏi, “Phu nhân, mấy giờ tới đón bà về?”
Mấy giờ? Trở về? Trong lòng đau xót, cô còn có thể trở về sao? Thật sự không biết…
“Không cần tới đón , nếu tôi muốn về thì bạn tôi sẽ đưa về.” Săc mặt cô không đổi, tự mình mở cửa xe xuống xe.
“Duy Nhất!”
Từ xa, Duy Nhất liền thấy Doãn Tử Nhiên giơ hai túi đựng đồ gọi lớn tên của cô, đèn sân bóng rổ ban đêm rất sáng, Doãn Tử Nhiên tươi cười thực ấm áp.
Lòng Duy Nhất đột nhiên liền ấm áp. Doãn Tử Nhiên vẫn luôn luôn mua hamburger, bánh ngọt cùng kem rồi hai người ngồi ở trong sân bóng của trường học vừa tán gẫu vừa ăn.
“Tử Nhiên!” Cô nhanh chóng chạy tới, trong khoảnh khắc , cuối cùng không còn sợ hãi …
“Cậu mua cái gì?” Cô cũng giống như trước lật lại cái túi giấy của hắn, cũng giống như trước có hamburger và bánh ngọt lẳng lặng nằm bên trong.
Đôi mắt nàng trong nháy mắt liền ươn ướt, bên tai vọng lại tiếng nói ấm áp của người nào đó: Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với ta …
Không! Nhiễm Duy Nhất cho tới bây giờ sẽ không hội rơi nữa!
Ngẩng đầu, tươi cười dưới ánh đèn chói mắt, “Tử Nhiên, cậu làm sao mà biết mình không ăn cơm chiều? Cậu thật tốt! Mình còn muốn ăn kem!”
Doãn Tử Nhiên cười lắc đầu, “Thật sự là không lớn nổi mà! Chờ, mình đi mua!”
Thời điểm Doãn Tử Nhiên cầm trong tay hai cây kem trở về, Duy Nhất đang cầm hamburger cắn điên cuồng, giống như đói bụng đã lâu, chẳng lẽ Lãnh gia còn có thể bỏ đói nàng?
Hắn không biết đêm nay vì sao Duy Nhất lại gọi điện thoại cho hắn, lúc đó hắn chính đang chuẩn bị phương án cho hội nghị ngày mai, xem ra ngày mai chỉ có thể bị lão gia tử mắng rồi , bất quá, không quan hệ, hắn đã từng nói, chỉ cần cô cần, hắn sẽ ở…
Vẫn là thích bộ dạng hôm nay của cô, không có trang phục hàng hiệu, vui vẻ mà ngấu nghiến ăn hết hamburger, đây mới là Duy Nhất mà hắn biết.
“Tử Nhiên, cậu không ăn sao? Nhìn mình làm gì?” Duy Nhất đã gần ăn xong bánh ngọt của mình bánh ngọt, đầu lưỡi liếm liếm bơ dính bên miệng.
Hắn cười cười, “Mình không đói bụng, cậu ăn hết đi!”
“Thật sự? Vậy mình ăn đó! Thật đói muốn chết !” Duy Nhất lại cầm lấy một cái gọi khác mà bắt đầu ăn như hổ đói.
Hắn chỉ là cười, kỳ thật, hắn cũng không ăn cơm chiều…
/369
|