Duy Nhất lắc đầu, cô không đành lòng thương tổn Tử Nhiên, nhưng mà bây giờ cô lại dường như hiểu được sự đau khổ khi yêu một người, thà cho hắn chút hy vọng cũng còn hơn để cho hắn hoàn toàn hết vọng.
“Tử Nhiên, cậu hãy nghe mình nói, cậu tốt lắm, mọi thứ cậu làm hết thảy đều làm cho mình cảm động, cho nên, ở trong lòng mình đã xem cậu giống như người thân, cậu biết không? Cậu hiện tại là người thân duy nhất của mình ở trên thế giới này, Tử Nhiên, nếu cậu có thể chấp nhận, mình sẽ thực quý trọng tình cảm giống như tình thân của chúng ta, nếu cậu không thể nhận, mình đây… Một mình mình cũng có thể sống tốt!” Đôi môi Duy Nhất run nhè nhẹ, cúi đầu bỏ chạy qua khỏi người Doãn Tử Nhiên, hướng về phía xe buýt.
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên đuổi theo bắt lấy tay cô, “Đồ ngốc! Mình đương nhiên là người thân nhất của cậu! Cậu dám một mình! Đem chính mình thành đáng thương thế này, tưởng dùng nước mắt gạt được mình hả!”
Duy Nhất bật cười, “Tử Nhiên, mình về sau sẽ gọi cậu là anh trai được không? Cậu biết không? Mới trước đây mình vô cùng hâm mộ người khác có anh trai, khi bị người ta khi dễ còn có anh trai đến hỗ trợ, thế mới biết là mình thật sự mong có một anh trai xuất hiện!”
Tim Doãn Tử Nhiên hơi hơi nhói đau, cô chỉ xem hắn là người thân, là anh trai, mà khi hắn nhìn hình bóng cô nhỏ gầy trong bóng đêm đi xa, trong lòng càng đau. Được rồi, chỉ cần cô được tốt, hắn sẽ xem mình như anh trai cô, hắn sẽ vẫn chờ, đợi cho đến khi cô cần hắn…
Hắn cười xoa xoa đầu cô, “Anh thì lại xui xẻo hơn! Có thêm một đứa em gái ngu ngốc! Đi thôi! Anh cùng em về nhà!”
“Ừ!” Duy Nhất gật đầu như điên, nghiêng mắt nhìn tới băng ghế dài mà bọn họ vừa mới ngồi, nghiêng đầu cười nói, “Quên mất thứ đó!”
Cô trở về ôm lấy gấu bông nhỏ, “Tốt lắm, hiện tại đi thôi!”
Doãn Tử Nhiên nhíu nhíu mày, “Đã rách nát như vậy mà em còn giữ, lần sau để anh mua cho em một cái mới!”
“Không cần! Em thích cũ!” Đúng vậy, cô thích con gấu cũ này, bởi vì nó ngưng tụ lại cảm tình cùng kỉ niệm, đáng giá giữ lại, nếu không, cô sao lại không để Tử Nhiên tặng cho một con gấu mới?
“Thật khờ!” Doãn Tử Nhiên vừa gõ vừa xao đầu cô, “Chờ anh, anh lái xe lại đây chở em về!”
“Không!” Duy Nhất cười lắc đầu, “Em là Nhiễm Duy Nhất, em không cần xe hơi xa hoa, không cần quần áo hàng hiệu, em chỉ phải trở lại làm một Duy Nhất bình thường kia thôi.”
“Được! Anh đây cũng chỉ là Doãn Tử Nhiên ngày trước! Đi thôi, em mời anh ngồi xe, anh không có tiền lẻ!” Doãn Tử Nhiên cười dắt tay cô.
Hai người cười nói hướng về phía trạm xe buýt mà chạy tới.
Trong tiếng cười, vẫn có một giọt lệ lơ đãng rơi xuống trong không khí…
Có lẽ là vậy,quay trở về thì có thể sẽ liền quên hết mọi thứ; quên đi, coi như nó là một giấc mộng, mộng tỉnh, ngày mai lại tiếp tục…
Duy Nhất nhợt nhạt cười chính mình, ngoái đầu nhìn lại, có một chiếc xe đi qua, tựa hồ như rất quen thuộc, một chiếc Bugatti Veyron màu đen, đã gặp qua ở nơi nào? Không nhớ rõ …
“Tử Nhiên, cậu hãy nghe mình nói, cậu tốt lắm, mọi thứ cậu làm hết thảy đều làm cho mình cảm động, cho nên, ở trong lòng mình đã xem cậu giống như người thân, cậu biết không? Cậu hiện tại là người thân duy nhất của mình ở trên thế giới này, Tử Nhiên, nếu cậu có thể chấp nhận, mình sẽ thực quý trọng tình cảm giống như tình thân của chúng ta, nếu cậu không thể nhận, mình đây… Một mình mình cũng có thể sống tốt!” Đôi môi Duy Nhất run nhè nhẹ, cúi đầu bỏ chạy qua khỏi người Doãn Tử Nhiên, hướng về phía xe buýt.
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên đuổi theo bắt lấy tay cô, “Đồ ngốc! Mình đương nhiên là người thân nhất của cậu! Cậu dám một mình! Đem chính mình thành đáng thương thế này, tưởng dùng nước mắt gạt được mình hả!”
Duy Nhất bật cười, “Tử Nhiên, mình về sau sẽ gọi cậu là anh trai được không? Cậu biết không? Mới trước đây mình vô cùng hâm mộ người khác có anh trai, khi bị người ta khi dễ còn có anh trai đến hỗ trợ, thế mới biết là mình thật sự mong có một anh trai xuất hiện!”
Tim Doãn Tử Nhiên hơi hơi nhói đau, cô chỉ xem hắn là người thân, là anh trai, mà khi hắn nhìn hình bóng cô nhỏ gầy trong bóng đêm đi xa, trong lòng càng đau. Được rồi, chỉ cần cô được tốt, hắn sẽ xem mình như anh trai cô, hắn sẽ vẫn chờ, đợi cho đến khi cô cần hắn…
Hắn cười xoa xoa đầu cô, “Anh thì lại xui xẻo hơn! Có thêm một đứa em gái ngu ngốc! Đi thôi! Anh cùng em về nhà!”
“Ừ!” Duy Nhất gật đầu như điên, nghiêng mắt nhìn tới băng ghế dài mà bọn họ vừa mới ngồi, nghiêng đầu cười nói, “Quên mất thứ đó!”
Cô trở về ôm lấy gấu bông nhỏ, “Tốt lắm, hiện tại đi thôi!”
Doãn Tử Nhiên nhíu nhíu mày, “Đã rách nát như vậy mà em còn giữ, lần sau để anh mua cho em một cái mới!”
“Không cần! Em thích cũ!” Đúng vậy, cô thích con gấu cũ này, bởi vì nó ngưng tụ lại cảm tình cùng kỉ niệm, đáng giá giữ lại, nếu không, cô sao lại không để Tử Nhiên tặng cho một con gấu mới?
“Thật khờ!” Doãn Tử Nhiên vừa gõ vừa xao đầu cô, “Chờ anh, anh lái xe lại đây chở em về!”
“Không!” Duy Nhất cười lắc đầu, “Em là Nhiễm Duy Nhất, em không cần xe hơi xa hoa, không cần quần áo hàng hiệu, em chỉ phải trở lại làm một Duy Nhất bình thường kia thôi.”
“Được! Anh đây cũng chỉ là Doãn Tử Nhiên ngày trước! Đi thôi, em mời anh ngồi xe, anh không có tiền lẻ!” Doãn Tử Nhiên cười dắt tay cô.
Hai người cười nói hướng về phía trạm xe buýt mà chạy tới.
Trong tiếng cười, vẫn có một giọt lệ lơ đãng rơi xuống trong không khí…
Có lẽ là vậy,quay trở về thì có thể sẽ liền quên hết mọi thứ; quên đi, coi như nó là một giấc mộng, mộng tỉnh, ngày mai lại tiếp tục…
Duy Nhất nhợt nhạt cười chính mình, ngoái đầu nhìn lại, có một chiếc xe đi qua, tựa hồ như rất quen thuộc, một chiếc Bugatti Veyron màu đen, đã gặp qua ở nơi nào? Không nhớ rõ …
/369
|