“Tôi từng yêu một người phụ nữ, cô ấy ở trong mắt tôi giống như một thiên sứ……” Thượng Trạch Nhất nói đến hai chữ kia thì ngừng lại, trong thanh âm run lên một chút, đúng vậy, hắn từng một lần cho rằng người mình yêu là một thiên sứ, hay chính xác hơn chính là thiên sứ giả tạo.
Vân Hi ở trong mắt hắn đọc được sự thương tổn, lúc đó chắc hắn thật rất yêu cô gái kia đi, là vì bị thương tâm, cho nên mới như thế chán ghét phụ nữ?
“Cô ấy, làm tổn thương anh sao? ” Vân Hi tiếp tục hỏi làm cho gân xanh trên trán hắn cũng nhảy lên, trong thanh âm mang theo phẫn nộ nói,“Cô ta là một dâm phụ, chỉ tiếc tôi biết quá muộn, Vân Hi, em không biết, cảm giác khi nhìn thấy người mình yêu nằm dưới thân một người đàn ông khác là như thế nào? ”
Chính là tuyệt vọng cùng chết tâm.
Trước mắt Thượng Trạch Nhất, khuôn mặt đó hiện lên cùng Lăng Vân Hi có mấy điểm tương đồng đều trông rất thuần khiết đáng yêu, nhưng sau lưng hắn lại phóng đãng nằm dưới thân cha hắn, chỉ nhớ lại thôi đã làm hắn có cảm giác buồn nôn ghê tởm.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, cô ta có thể giả tạo chân thật như thế, vừa bên cạnh hắn, lại đồng thời cùng mấy người đàn ông khác có ám muội, càng làm cho hắn không tiếp nhận được chính là, cô ta thế nhưng còn dám leo lên giường của cha hắn. Bởi vì hắn không có nhiều tiền như cha hắn, mọi cái hắn có đều là của cha hắn, mà cô ta vĩnh viễn đều đem lợi ích đặt ở vị trí đầu tiên!
Có lẽ cô ta có yêu hắn, nhưng thân thể lại phản bội hắn.
Một màn đó đã trôi qua năm năm, nhưng nó đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn như một sỉ nhục, sau khi phát hiện sự thật, hắn đối với phụ nữ đều có ác cảm, kia nụ cười dối trá, làm hắn mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhớ tới sỉ nhục đã từng chịu qua.
Cho nên ở hắn dứt bỏ hết thảy, đi sang Mỹ quốc, ở đó hắn gặp Mẫn Hiếu Triết!
Thời gian đó Thượng Trạch Nhất từng nghĩ chính mình là kẻ bị ông trời vứt bỏ, lại chưa từng nghĩ đến, người thật sự bị ông trời vứt bỏ mới chính là Mẫn Hiếu Triết……
“Sao có thể như vậy? ” Vân Hi rất khó tưởng tượng, Thượng Trạch Nhất lúc đó sẽ có cái dạng biểu tình gì, một phụ nữ lại dây dưa với cả hai cha con, thậm chí còn có nhiều người đàn ông khác nữa, này nghĩ, đối với Thượng Trạch Nhất lúc đó nhất định là một đả kích rất lớn.
“Có phải cảm thấy tôi thật đáng thương? ” Thượng Trạch Nhất cười có chút đau khổ, Vân Hi nhìn thấy lòng cũng cảm giác chua xót, Thượng Trạch Nhất tiếp tục nói,“Không, người đáng thương nhất không phải tôi, là Mẫn Hiếu Triết! ”
“Muốn biết chúng tôi như thế nào quen biết nhau không?”
Vân Hi giật mình lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ đến Thượng Trạch Nhất cùng Mẫn Hiếu Triết từ lúc ở nước Mỹ đã quen biết nhau rồi, một Thượng Trạch Nhất chịu qua đau thương mà buông bỏ mọi thứ đang có, do đó hôm nay hắn mới có được tập đoàn zt này, có lẽ hắn nên cảm tạ người phụ nữ kia.
“Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Hiếu Triết chính là ở một nơi trụy lạc nổi danh, lần đó, tôi lần nữa nhận biết sự ghê tởm của phụ nữ, cũng không từng nghĩ đến thế nhưng còn có người còn đáng thương hơn so với tôi! ”
“Em có biết không? Lúc tôi gặp Hiếu Triết, cậu ta chỉ mới có hai mươi tuổi, nhưng lại bị người khác bức bách đi tiếp khách, đêm hôm đó, cậu ta đã phải tiếp năm mươi người khách, thời điểm tôi nhìn thấy, trên người cậu ta toàn là máu, nằm đó, tôi lần đầu tiên biết khóc, là vì Hiếu Triết, vì một người đàn ông! ’’
Thậm chí hiện tại khi hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Mẫn Hiếu Triết, ánh mắt hắn còn sạch sẽ hơn cả đám phụ nữ trong mắt Thượng Trạch Nhất, không chứa giả dối, lúc Thượng Trạch Nhất ở bên cạnh hắn rơi lệ, Mẫn Hiếu Triết thế nhưng lại còn nở nụ cười, hắn hỏi, vì cái gì khóc, Thượng Trạch Nhất lại không trả lời được.
Từ lúc đó, Thượng Trạch Nhất dẫn theo Mẫn Hiếu Triết đi ra, hắn đã hiểu hết mọi thứ có liên quan đến Mẫn Hiếu Triết, Mẫn Hiếu Triết là bị chính bác ruột của mình đưa đến Mỹ, cũng không cho tiền sinh hoạt, đến nước Mỹ năm thứ nhất, đã bị người ta bắt vào nơi đó, loại việc làm không phải con người này đối với Mẫn Hiếu Triết là một đoạn ký ức khủng bố có cả máu đổ, chỉ có khi trãi qua tình huống đó, mới có thể cảm nhận hết được hận ý kia có bao nhiêu nặng.
Những phụ nữ giống như sói như hổ đem một thanh niên hai mươi tuổi tra tấn không thành hình người, hắn cao như vậy, lại ốm như một cây trúc, còn có ông chủ nơi đó, động một chút liền bắt hắn làm việc nặng, này hết thảy, là vì người đàn ông sống ngay trong thành phố này, một tay khống chế.
Mẫn Bác Luân cướp đi sinh mệnh cha mẹ của hắn, làm cho hắn chịu đủ sỉ nhục, chỉ trông vào cừu hận mà sống!
Tới nay, trong lòng Mẫn Hiếu Triết còn tồn tại sợ hãi đối với phụ nữ, hắn tránh xa phụ nữ cả trăm mét, mà ngoài Thượng Trạch Nhất ra, hắn cũng không cùng bất luận kẻ nào thân cận.
Đối với Mẫn Hiếu Triết mà nói, Thượng Trạch Nhất là thần bảo hộ của hắn.
Từ đó về sau, hắn chỉ mặc quần áo sắc trắng, bởi vì nội tâm hắn quá mức u ám, nếu không nhìn đến chút ánh mặt trời, hắn sợ chính mình sẽ càng ngày càng trầm tĩnh, u mê không thoát được cái hố đen ký ức đó, đoạn trí nhớ này quá mức khủng bố, cho tới bây giờ, hắn mỗi ngày từ trong ác mộng tỉnh lại đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ yên ổn.
Này hết thảy, đều chỉ có Thượng Trạch Nhất cùng hắn chia sẻ, bọn họ cùng chung hoạn nạn năm năm, rốt cục chỉ vì một người ở nơi này!
“Sẽ không, đây không phải là thật sự!” Vân Hi nghe xong Thượng Trạch Nhất nói đã lệ rơi đầy mặt, nàng quả thực không dám tưởng tượng, Mẫn Hiếu Triết, một thanh niên trong sáng như ánh mặt trời kia, mà trên người lại đeo mang một quá khứ nặng nề như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, dù chỉ là bóng lưng, hắn chỉ mặc màu sắc trắng, Vân Hi còn nhớ rõ ràng, hắn có bệnh sạch sẽ khi ở gần phụ nữ, nguyên lai tất cả đều do tâm lý tạo thành chướng ngại.
“Em có biết, đó là thật » , Thượng Trạch Nhất lần đầu tiên nói bí mật của Mẫn Hiếu Triết, nhưng người đó lại là đàn bà của cừu nhân, như vậy tự nhiên mà nói, tựa hồ đã muốn đem nàng trở thành người tín nhiệm nhất!
“Sao có thể tàn nhẫn như vậy? ” Vân hi không thể tưởng tượng, những ngày đó hắn sống như thế nào được, lúc này ngoài đau lòng cho hắn, nàng càng chắc chắn hắn không bẩn, tuyệt đối không bẩn!
“Hiện tại biết Mẫn Bác Luân là một người âm hiểm, độc ác như thế nào chưa? Con ông ta chỉ biết kế thừa đặc điểm này mà thôi, Mẫn Thiên Hữu cùng ông ta đều lãnh huyết, bọn họ chính là muốn ép chết Hiếu Triết », Thượng Trạch Nhất tiếp tục ở bên tai Vân Hi nói thêm, nàng cũng đã kháng cự che lại tai, cự tuyệt nghe câu tiếp theo nữa,“Không, anh không được nói nữa, sẽ không, ba anh ấy sao có thể làm như vậy?”
Vân Hi biết lời nói của chính mình không có một chút thuyết phục, Mẫn Bác Luân, ông ta chính là như vậy, một người vô tình, đứa con trong bụng nàng, là cháu ruột của ông ta mà còn có thể nhẫn tâm xuống tay, huống chi chỉ là cháu họ.
Nghĩ đến đây, Vân Hi cả người phát run, ôm lấy chính mình, nàng cảm giác chính mình đã bị kéo vào một vòng xoáy hận thù, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Mẫn Hiếu Triết, nàng đã bị cuốn vào trò chơi trả thù rồi.
Vân Hi ở trong mắt hắn đọc được sự thương tổn, lúc đó chắc hắn thật rất yêu cô gái kia đi, là vì bị thương tâm, cho nên mới như thế chán ghét phụ nữ?
“Cô ấy, làm tổn thương anh sao? ” Vân Hi tiếp tục hỏi làm cho gân xanh trên trán hắn cũng nhảy lên, trong thanh âm mang theo phẫn nộ nói,“Cô ta là một dâm phụ, chỉ tiếc tôi biết quá muộn, Vân Hi, em không biết, cảm giác khi nhìn thấy người mình yêu nằm dưới thân một người đàn ông khác là như thế nào? ”
Chính là tuyệt vọng cùng chết tâm.
Trước mắt Thượng Trạch Nhất, khuôn mặt đó hiện lên cùng Lăng Vân Hi có mấy điểm tương đồng đều trông rất thuần khiết đáng yêu, nhưng sau lưng hắn lại phóng đãng nằm dưới thân cha hắn, chỉ nhớ lại thôi đã làm hắn có cảm giác buồn nôn ghê tởm.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, cô ta có thể giả tạo chân thật như thế, vừa bên cạnh hắn, lại đồng thời cùng mấy người đàn ông khác có ám muội, càng làm cho hắn không tiếp nhận được chính là, cô ta thế nhưng còn dám leo lên giường của cha hắn. Bởi vì hắn không có nhiều tiền như cha hắn, mọi cái hắn có đều là của cha hắn, mà cô ta vĩnh viễn đều đem lợi ích đặt ở vị trí đầu tiên!
Có lẽ cô ta có yêu hắn, nhưng thân thể lại phản bội hắn.
Một màn đó đã trôi qua năm năm, nhưng nó đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn như một sỉ nhục, sau khi phát hiện sự thật, hắn đối với phụ nữ đều có ác cảm, kia nụ cười dối trá, làm hắn mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhớ tới sỉ nhục đã từng chịu qua.
Cho nên ở hắn dứt bỏ hết thảy, đi sang Mỹ quốc, ở đó hắn gặp Mẫn Hiếu Triết!
Thời gian đó Thượng Trạch Nhất từng nghĩ chính mình là kẻ bị ông trời vứt bỏ, lại chưa từng nghĩ đến, người thật sự bị ông trời vứt bỏ mới chính là Mẫn Hiếu Triết……
“Sao có thể như vậy? ” Vân Hi rất khó tưởng tượng, Thượng Trạch Nhất lúc đó sẽ có cái dạng biểu tình gì, một phụ nữ lại dây dưa với cả hai cha con, thậm chí còn có nhiều người đàn ông khác nữa, này nghĩ, đối với Thượng Trạch Nhất lúc đó nhất định là một đả kích rất lớn.
“Có phải cảm thấy tôi thật đáng thương? ” Thượng Trạch Nhất cười có chút đau khổ, Vân Hi nhìn thấy lòng cũng cảm giác chua xót, Thượng Trạch Nhất tiếp tục nói,“Không, người đáng thương nhất không phải tôi, là Mẫn Hiếu Triết! ”
“Muốn biết chúng tôi như thế nào quen biết nhau không?”
Vân Hi giật mình lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ đến Thượng Trạch Nhất cùng Mẫn Hiếu Triết từ lúc ở nước Mỹ đã quen biết nhau rồi, một Thượng Trạch Nhất chịu qua đau thương mà buông bỏ mọi thứ đang có, do đó hôm nay hắn mới có được tập đoàn zt này, có lẽ hắn nên cảm tạ người phụ nữ kia.
“Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Hiếu Triết chính là ở một nơi trụy lạc nổi danh, lần đó, tôi lần nữa nhận biết sự ghê tởm của phụ nữ, cũng không từng nghĩ đến thế nhưng còn có người còn đáng thương hơn so với tôi! ”
“Em có biết không? Lúc tôi gặp Hiếu Triết, cậu ta chỉ mới có hai mươi tuổi, nhưng lại bị người khác bức bách đi tiếp khách, đêm hôm đó, cậu ta đã phải tiếp năm mươi người khách, thời điểm tôi nhìn thấy, trên người cậu ta toàn là máu, nằm đó, tôi lần đầu tiên biết khóc, là vì Hiếu Triết, vì một người đàn ông! ’’
Thậm chí hiện tại khi hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Mẫn Hiếu Triết, ánh mắt hắn còn sạch sẽ hơn cả đám phụ nữ trong mắt Thượng Trạch Nhất, không chứa giả dối, lúc Thượng Trạch Nhất ở bên cạnh hắn rơi lệ, Mẫn Hiếu Triết thế nhưng lại còn nở nụ cười, hắn hỏi, vì cái gì khóc, Thượng Trạch Nhất lại không trả lời được.
Từ lúc đó, Thượng Trạch Nhất dẫn theo Mẫn Hiếu Triết đi ra, hắn đã hiểu hết mọi thứ có liên quan đến Mẫn Hiếu Triết, Mẫn Hiếu Triết là bị chính bác ruột của mình đưa đến Mỹ, cũng không cho tiền sinh hoạt, đến nước Mỹ năm thứ nhất, đã bị người ta bắt vào nơi đó, loại việc làm không phải con người này đối với Mẫn Hiếu Triết là một đoạn ký ức khủng bố có cả máu đổ, chỉ có khi trãi qua tình huống đó, mới có thể cảm nhận hết được hận ý kia có bao nhiêu nặng.
Những phụ nữ giống như sói như hổ đem một thanh niên hai mươi tuổi tra tấn không thành hình người, hắn cao như vậy, lại ốm như một cây trúc, còn có ông chủ nơi đó, động một chút liền bắt hắn làm việc nặng, này hết thảy, là vì người đàn ông sống ngay trong thành phố này, một tay khống chế.
Mẫn Bác Luân cướp đi sinh mệnh cha mẹ của hắn, làm cho hắn chịu đủ sỉ nhục, chỉ trông vào cừu hận mà sống!
Tới nay, trong lòng Mẫn Hiếu Triết còn tồn tại sợ hãi đối với phụ nữ, hắn tránh xa phụ nữ cả trăm mét, mà ngoài Thượng Trạch Nhất ra, hắn cũng không cùng bất luận kẻ nào thân cận.
Đối với Mẫn Hiếu Triết mà nói, Thượng Trạch Nhất là thần bảo hộ của hắn.
Từ đó về sau, hắn chỉ mặc quần áo sắc trắng, bởi vì nội tâm hắn quá mức u ám, nếu không nhìn đến chút ánh mặt trời, hắn sợ chính mình sẽ càng ngày càng trầm tĩnh, u mê không thoát được cái hố đen ký ức đó, đoạn trí nhớ này quá mức khủng bố, cho tới bây giờ, hắn mỗi ngày từ trong ác mộng tỉnh lại đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ yên ổn.
Này hết thảy, đều chỉ có Thượng Trạch Nhất cùng hắn chia sẻ, bọn họ cùng chung hoạn nạn năm năm, rốt cục chỉ vì một người ở nơi này!
“Sẽ không, đây không phải là thật sự!” Vân Hi nghe xong Thượng Trạch Nhất nói đã lệ rơi đầy mặt, nàng quả thực không dám tưởng tượng, Mẫn Hiếu Triết, một thanh niên trong sáng như ánh mặt trời kia, mà trên người lại đeo mang một quá khứ nặng nề như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, dù chỉ là bóng lưng, hắn chỉ mặc màu sắc trắng, Vân Hi còn nhớ rõ ràng, hắn có bệnh sạch sẽ khi ở gần phụ nữ, nguyên lai tất cả đều do tâm lý tạo thành chướng ngại.
“Em có biết, đó là thật » , Thượng Trạch Nhất lần đầu tiên nói bí mật của Mẫn Hiếu Triết, nhưng người đó lại là đàn bà của cừu nhân, như vậy tự nhiên mà nói, tựa hồ đã muốn đem nàng trở thành người tín nhiệm nhất!
“Sao có thể tàn nhẫn như vậy? ” Vân hi không thể tưởng tượng, những ngày đó hắn sống như thế nào được, lúc này ngoài đau lòng cho hắn, nàng càng chắc chắn hắn không bẩn, tuyệt đối không bẩn!
“Hiện tại biết Mẫn Bác Luân là một người âm hiểm, độc ác như thế nào chưa? Con ông ta chỉ biết kế thừa đặc điểm này mà thôi, Mẫn Thiên Hữu cùng ông ta đều lãnh huyết, bọn họ chính là muốn ép chết Hiếu Triết », Thượng Trạch Nhất tiếp tục ở bên tai Vân Hi nói thêm, nàng cũng đã kháng cự che lại tai, cự tuyệt nghe câu tiếp theo nữa,“Không, anh không được nói nữa, sẽ không, ba anh ấy sao có thể làm như vậy?”
Vân Hi biết lời nói của chính mình không có một chút thuyết phục, Mẫn Bác Luân, ông ta chính là như vậy, một người vô tình, đứa con trong bụng nàng, là cháu ruột của ông ta mà còn có thể nhẫn tâm xuống tay, huống chi chỉ là cháu họ.
Nghĩ đến đây, Vân Hi cả người phát run, ôm lấy chính mình, nàng cảm giác chính mình đã bị kéo vào một vòng xoáy hận thù, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Mẫn Hiếu Triết, nàng đã bị cuốn vào trò chơi trả thù rồi.
/111
|