Cổ tay trắng nõn chỉ chốc lát liền có thêm một vết đỏ hồng, Vân Hi đau đến nhăn đôi mi thanh tú, khi đối diện cặp mắt như phun lửa trên đỉnh đầu, trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, thanh âm cũng tự giác lớn hơn bình thường,“Anh dựa vào cái gì quản tôi? Người là của tôi mà?”
Nghĩ đến hắn cùng Lăng Nhã Nhược thân mật kéo tay, Vân Hi cũng không hiểu được vì sao tức giận, bọn họ mới quen không bao lâu, hay là bản tính hắn chính là như thế, nàng còn nhớ rõ nàng cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, nàng còn chưa có gả cho Mẫn Thiên Hợp, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, mà Vân Hi cũng chưa biết, một đêm uống rượu kia, nàng đã cùng hắn ngủ chung một phòng!
Nhưng, một người đàn ông tài giỏi xuất chúng như vậy, bên người hắn oanh oanh yến yến cũng là đương nhiên.
“Cô gái, cô quên thân của mình rồi sao? Cô là vợ của anh tôi!” Mẫn Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong tay lại dùng lực vài phần, nhìn thấy nàng nhíu mi có thể thấy được nàng đau, nhưng nàng không lên tiếng cầu xin tha thứ, phụ nữ chết tiệt, một chút giác ngộ nhận sai cũng không có.
“Đúng, tôi là vợ của Thiên Hợp, không phải vợ của anh, cho nên không tới phiên anh tới giáo huấn tôi!” Vân Hi dùng sức tránh khỏi tay hắn, không biết Mẫn Thiên Hữu có phải bởi vì những lời nàng nói mà trầm tư một khắc, thừa dịp hắn ngây người, Vân Hi đã đẩy ra hắn, hướng bên cạnh rời đi.
Ở công ty, hắn quản thúc nàng, nàng còn chấp nhận được, nhưng hiện tại nàng không có làm chuyện gì phải xin lỗi Mẫn gia, hắn dựa vào cái gì đến chỉ trích nàng!
Vừa rồi Vân Hi nói một câu kia, " không phải vợ của anh " đã làm cho Mẫn Thiên Hữu ngây ngốc vài giây, cơ hồ không có do dự, hắn duỗi cánh tay dài đem nàng đã cách xa vài bước kéo vào trong lòng, sau đó không nghĩ ngợi, chuẩn xác bắt lấy đôi môi anh đào của nàng, thật sâu hôn xuống.
Từ miệng nàng nói ra những lời này làm cho hắn thực không vui, nàng là của hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng uống rượu rồi ngủ bên cạnh hắn một đêm, hắn không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có lẽ từ thời điểm đó đã nhất định nàng là của hắn!
“Ưm…buông…ra!” Vân Hi kinh ngạc mở lớn đôi mắt, bất đồng với lần trước, nụ hôn lần trước gây cho nàng cảm giác say say, hắn quý trọng nàng, lần này giống như mang theo trừng phạt, hung hăng giày vò đôi môi nàng, giống như gậm cắn, nàng có thể cảm giác ra hắn đang tức giận, nhưng…hắn tức giận vì cái gì đâu?
“Mẫn Thiên Hữu, anh điên rồi sao?” Vân Hi né tránh hết sức, Mẫn Thiên Hữu lại không nghĩ buông tha nàng, một bàn tay cố định eo nhỏ của nàng.
Tham lam cướp lấy của nàng ngọt ngào.
Nơi này là Mẫn gia, bọn họ còn ở bên ngoài hoa viên của biệt thự, hơn nữa quan hệ của bọn họ là chị dâu và em chồng!
Vân Hi không rõ, bình thường bình tĩnh cùng lý trí của hắn đã biến đi nơi nào rồi? Hắn xúc động như vậy nàng trước đây chưa từng thấy qua!
“Anh buông, tôi là chị dâu của anh!” Vân Hi dùng sức toàn lực đẩy hắn ra, bởi vì kháng cự mà cắn phải môi, nàng không biết trong miệng hương vị tinh ngọt này là của nàng hay của Mẫn Thiên Hữu!
Nửa câu nói sau tựa như một quả bom hẹn giờ nổ tung trong lòng Mẫn Thiên Hữu, hắn rất nhanh buông ra nàng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút cảm xúc phức tạp, khi nhìn Vân Hi, khát vọng vẫn mãnh liệt đến như vậy!
Vừa được phóng thích, Vân Hi sợ hãi hướng bắc uyển chạy đi, trong lòng lại thấy ủy khuất, hắn như thế nào có thể đối nàng như vậy!
“Thiên Hợp……” Vân Hi bưng đôi môi sưng đỏ ngẩng đầu liền chạm đến ánh mắt của Mẫn Thiên Hợp, theo vị trí này, hắn vừa vặn có thể nhìn đến một màn vừa phát sinh trong hoa viên.
Nghĩ đến hắn cùng Lăng Nhã Nhược thân mật kéo tay, Vân Hi cũng không hiểu được vì sao tức giận, bọn họ mới quen không bao lâu, hay là bản tính hắn chính là như thế, nàng còn nhớ rõ nàng cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, nàng còn chưa có gả cho Mẫn Thiên Hợp, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, mà Vân Hi cũng chưa biết, một đêm uống rượu kia, nàng đã cùng hắn ngủ chung một phòng!
Nhưng, một người đàn ông tài giỏi xuất chúng như vậy, bên người hắn oanh oanh yến yến cũng là đương nhiên.
“Cô gái, cô quên thân của mình rồi sao? Cô là vợ của anh tôi!” Mẫn Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong tay lại dùng lực vài phần, nhìn thấy nàng nhíu mi có thể thấy được nàng đau, nhưng nàng không lên tiếng cầu xin tha thứ, phụ nữ chết tiệt, một chút giác ngộ nhận sai cũng không có.
“Đúng, tôi là vợ của Thiên Hợp, không phải vợ của anh, cho nên không tới phiên anh tới giáo huấn tôi!” Vân Hi dùng sức tránh khỏi tay hắn, không biết Mẫn Thiên Hữu có phải bởi vì những lời nàng nói mà trầm tư một khắc, thừa dịp hắn ngây người, Vân Hi đã đẩy ra hắn, hướng bên cạnh rời đi.
Ở công ty, hắn quản thúc nàng, nàng còn chấp nhận được, nhưng hiện tại nàng không có làm chuyện gì phải xin lỗi Mẫn gia, hắn dựa vào cái gì đến chỉ trích nàng!
Vừa rồi Vân Hi nói một câu kia, " không phải vợ của anh " đã làm cho Mẫn Thiên Hữu ngây ngốc vài giây, cơ hồ không có do dự, hắn duỗi cánh tay dài đem nàng đã cách xa vài bước kéo vào trong lòng, sau đó không nghĩ ngợi, chuẩn xác bắt lấy đôi môi anh đào của nàng, thật sâu hôn xuống.
Từ miệng nàng nói ra những lời này làm cho hắn thực không vui, nàng là của hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng uống rượu rồi ngủ bên cạnh hắn một đêm, hắn không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có lẽ từ thời điểm đó đã nhất định nàng là của hắn!
“Ưm…buông…ra!” Vân Hi kinh ngạc mở lớn đôi mắt, bất đồng với lần trước, nụ hôn lần trước gây cho nàng cảm giác say say, hắn quý trọng nàng, lần này giống như mang theo trừng phạt, hung hăng giày vò đôi môi nàng, giống như gậm cắn, nàng có thể cảm giác ra hắn đang tức giận, nhưng…hắn tức giận vì cái gì đâu?
“Mẫn Thiên Hữu, anh điên rồi sao?” Vân Hi né tránh hết sức, Mẫn Thiên Hữu lại không nghĩ buông tha nàng, một bàn tay cố định eo nhỏ của nàng.
Tham lam cướp lấy của nàng ngọt ngào.
Nơi này là Mẫn gia, bọn họ còn ở bên ngoài hoa viên của biệt thự, hơn nữa quan hệ của bọn họ là chị dâu và em chồng!
Vân Hi không rõ, bình thường bình tĩnh cùng lý trí của hắn đã biến đi nơi nào rồi? Hắn xúc động như vậy nàng trước đây chưa từng thấy qua!
“Anh buông, tôi là chị dâu của anh!” Vân Hi dùng sức toàn lực đẩy hắn ra, bởi vì kháng cự mà cắn phải môi, nàng không biết trong miệng hương vị tinh ngọt này là của nàng hay của Mẫn Thiên Hữu!
Nửa câu nói sau tựa như một quả bom hẹn giờ nổ tung trong lòng Mẫn Thiên Hữu, hắn rất nhanh buông ra nàng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút cảm xúc phức tạp, khi nhìn Vân Hi, khát vọng vẫn mãnh liệt đến như vậy!
Vừa được phóng thích, Vân Hi sợ hãi hướng bắc uyển chạy đi, trong lòng lại thấy ủy khuất, hắn như thế nào có thể đối nàng như vậy!
“Thiên Hợp……” Vân Hi bưng đôi môi sưng đỏ ngẩng đầu liền chạm đến ánh mắt của Mẫn Thiên Hợp, theo vị trí này, hắn vừa vặn có thể nhìn đến một màn vừa phát sinh trong hoa viên.
/111
|