Mẫn Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào nơi chạm nhau của hai bàn tay, hắn cảm thấy rất chói mắt, nhưng cũng không nói gì, một đôi mắt sâu không thấy đáy gắt gao bao lấy khuôn mặt Vân Hi.
“Không có việc gì!” Vân Hi nhợt nhạt cười, từ trong tay Mẫn Thiên Hợp rút tay về, nàng có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm nàng, làm nàng không dám ngẩng đầu, không dám đón nhận ánh mắt hắn nóng rực, Mẫn Bác Luân như là biết cái gì mới có thể cảnh cáo nàng rõ ràng như vậy, mà nàng, hẳn là đã bảo trì khoảng cách cùng hắn rồi.
“Em đưa anh về phòng!” Vân Hi nhẹ nhàng kéo cao chiếc thảm lông đắp trên đùi hắn, ánh mắt nhu hòa mềm mại như nước, Mẫn Thiên Hợp kinh ngạc, Mẫn Thiên Hữu như chút đăm chiêu, cánh tay khoát lên lưng ghế, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cùng anh trai biến mất ở trước mắt hắn.
Nàng là vợ của anh trai!
Mẫn Thiên Hữu mỏi mệt xoa mi tâm, hắn muốn cho chính mình tâm bình khí hòa đối đãi với cô gái kia, bởi vì hắn biết, mặc kệ ở công ty hay là ở nhà, hắn cũng chưa có biện pháp làm cho chính mình nhìn nhận cô gái đó là thư ký hay chị dâu, càng trốn tránh, trong lòng hắn càng khát vọng cô gái đó, một người vốn nên thuộc về hắn!
Sau khi Vân Hi đưa Mẫn Thiên Hợp về phòng, họ mới phát hiện chú Tần sớm đã chờ ở ngoài cửa, vẻ mặt ngượng nghịu, Vân Hi mới biết, nguyên lai Mẫn Bác Luân đã đem tất cả đồ dùng của Mẫn Thiên Hợp chuyển vào phòng của nàng, mà căn phòng nàng ở lâu nay chính là tân phòng của bọn họ.
“Cậu chủ, là ông chủ an bài!” Chú Tần là người thân tín bên cạnh Mẫn Thiên Hợp, đôi khi lại phải nghe lệnh Mẫn Bác Luân, hắn có thể đoán ra dụng ý Mẫn Bác Luân làm như vậy, chỉ là bọn hắn đều không có quyền lợi phản đối.
Vân Hi không nói gì, mà trực tiếp đẩy Mẫn Thiên Hợp vào phòng của nàng, thảm đỏ, màn đỏ, đồ đạc cũng đỏ thẩm, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở tân hôn, mà trong lòng Vân Hi cùng Mẫn Thiên Hợp đều rất rõ ràng, bọn họ vẫn là vợ chồng mới cưới!
“Em giúp anh đi tắm!”. Vân Hi liếc mắt nhìn chiếc giường lớn hơn hai thước, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Mẫn Thiên Hợp, trong mắt nàng đã nhìn nhận rồi đây là sự thật.
Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng, lời nói muốn cự tuyệt đã đến bên miệng nhưng chưa nói ra được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu.
Vân Hi đứng lên, đẩy xe lăn vào phòng tắm, căn phòng rất rộng lớn, đương nhiên bên trong phòng tắm cũng phải tương xứng với căn phòng, Vân Hi xả nước đủ độ ấm vào bồn tắm lớn, sau đó đi đến trước mặt hắn cúi người xuống, sợi tóc mềm mại rủ xuống trước ngực nàng, phất quá chop mũi Mẫn Thiên Hợp, hắn ngửi được một hương thơm tự nhiên nữ tính.
Mẫn Thiên Hợp mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, những nơi ngón tay Vân Hi đụng đến, dường như kích khởi một dòng điện lưu, Mẫn Thiên Hợp có thể cảm giác ra nàng run run, lúc tay nàng đụng tới thắt lưng, hắn đột nhiên bắt được tay nàng, hơi thở ấm áp lập tức phun ở bên tai,“Vân Hi, có phải ba đã nói với em cái gì không?”
Vừa rồi khi ở cùng Mẫn Thiên Hữu chơi cờ, hắn đã chú ý tới sự lo lắng của Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Thiên Hữu so với hắn còn khẩn trương hơn!
“Không, không nói cái gì!” Tay Vân Hi tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phía dưới đi xuống, muốn cởi quần dài của hắn, ngón tay lại run run, người đàn ông trước mắt này là chồng nàng, cho dù bọn họ trong lúc đó có những hành động thân mật hơn cũng là bình thường, nhưng trong lòng nàng lại thấp thỏm lo âu, ngay cả chính nàng cũng không biết vì cái gì……
“Vân Hi!” Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, làm như không thấy biểu tình của hắn, hắn phiền muộn thở dài, sau đó lại cầm lấy tay nhỏ bé của nàng cách ra người hắn,“ Em không di chuyển được anh đâu, đi gọi chú Tần vào đi!”
“Không có việc gì!” Vân Hi nhợt nhạt cười, từ trong tay Mẫn Thiên Hợp rút tay về, nàng có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm nàng, làm nàng không dám ngẩng đầu, không dám đón nhận ánh mắt hắn nóng rực, Mẫn Bác Luân như là biết cái gì mới có thể cảnh cáo nàng rõ ràng như vậy, mà nàng, hẳn là đã bảo trì khoảng cách cùng hắn rồi.
“Em đưa anh về phòng!” Vân Hi nhẹ nhàng kéo cao chiếc thảm lông đắp trên đùi hắn, ánh mắt nhu hòa mềm mại như nước, Mẫn Thiên Hợp kinh ngạc, Mẫn Thiên Hữu như chút đăm chiêu, cánh tay khoát lên lưng ghế, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cùng anh trai biến mất ở trước mắt hắn.
Nàng là vợ của anh trai!
Mẫn Thiên Hữu mỏi mệt xoa mi tâm, hắn muốn cho chính mình tâm bình khí hòa đối đãi với cô gái kia, bởi vì hắn biết, mặc kệ ở công ty hay là ở nhà, hắn cũng chưa có biện pháp làm cho chính mình nhìn nhận cô gái đó là thư ký hay chị dâu, càng trốn tránh, trong lòng hắn càng khát vọng cô gái đó, một người vốn nên thuộc về hắn!
Sau khi Vân Hi đưa Mẫn Thiên Hợp về phòng, họ mới phát hiện chú Tần sớm đã chờ ở ngoài cửa, vẻ mặt ngượng nghịu, Vân Hi mới biết, nguyên lai Mẫn Bác Luân đã đem tất cả đồ dùng của Mẫn Thiên Hợp chuyển vào phòng của nàng, mà căn phòng nàng ở lâu nay chính là tân phòng của bọn họ.
“Cậu chủ, là ông chủ an bài!” Chú Tần là người thân tín bên cạnh Mẫn Thiên Hợp, đôi khi lại phải nghe lệnh Mẫn Bác Luân, hắn có thể đoán ra dụng ý Mẫn Bác Luân làm như vậy, chỉ là bọn hắn đều không có quyền lợi phản đối.
Vân Hi không nói gì, mà trực tiếp đẩy Mẫn Thiên Hợp vào phòng của nàng, thảm đỏ, màn đỏ, đồ đạc cũng đỏ thẩm, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở tân hôn, mà trong lòng Vân Hi cùng Mẫn Thiên Hợp đều rất rõ ràng, bọn họ vẫn là vợ chồng mới cưới!
“Em giúp anh đi tắm!”. Vân Hi liếc mắt nhìn chiếc giường lớn hơn hai thước, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Mẫn Thiên Hợp, trong mắt nàng đã nhìn nhận rồi đây là sự thật.
Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng, lời nói muốn cự tuyệt đã đến bên miệng nhưng chưa nói ra được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu.
Vân Hi đứng lên, đẩy xe lăn vào phòng tắm, căn phòng rất rộng lớn, đương nhiên bên trong phòng tắm cũng phải tương xứng với căn phòng, Vân Hi xả nước đủ độ ấm vào bồn tắm lớn, sau đó đi đến trước mặt hắn cúi người xuống, sợi tóc mềm mại rủ xuống trước ngực nàng, phất quá chop mũi Mẫn Thiên Hợp, hắn ngửi được một hương thơm tự nhiên nữ tính.
Mẫn Thiên Hợp mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, những nơi ngón tay Vân Hi đụng đến, dường như kích khởi một dòng điện lưu, Mẫn Thiên Hợp có thể cảm giác ra nàng run run, lúc tay nàng đụng tới thắt lưng, hắn đột nhiên bắt được tay nàng, hơi thở ấm áp lập tức phun ở bên tai,“Vân Hi, có phải ba đã nói với em cái gì không?”
Vừa rồi khi ở cùng Mẫn Thiên Hữu chơi cờ, hắn đã chú ý tới sự lo lắng của Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Thiên Hữu so với hắn còn khẩn trương hơn!
“Không, không nói cái gì!” Tay Vân Hi tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phía dưới đi xuống, muốn cởi quần dài của hắn, ngón tay lại run run, người đàn ông trước mắt này là chồng nàng, cho dù bọn họ trong lúc đó có những hành động thân mật hơn cũng là bình thường, nhưng trong lòng nàng lại thấp thỏm lo âu, ngay cả chính nàng cũng không biết vì cái gì……
“Vân Hi!” Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, làm như không thấy biểu tình của hắn, hắn phiền muộn thở dài, sau đó lại cầm lấy tay nhỏ bé của nàng cách ra người hắn,“ Em không di chuyển được anh đâu, đi gọi chú Tần vào đi!”
/111
|